Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
-
Chương 16: Sính lễ của anh
Ngày thứ ba ở Liêu Ninh, Đan Đông, do Ôn Miên được bác sĩ chẩn đoán phải truyền nước biển hai ngày, Cù Thừa Sâm quyết định chờ cô truyền hết bình dịch, gần tối mới lái xe đi Thẩm Dương.
Ôn Miên đi ra từ bệnh viện vẫn luôn buồn buồn không vui, nói thế nào thì cô cũng là một tiểu bá vương bị trường cảnh sát đá ra, dáng vóc cao 1m6, ai biết được trước mặt trung tá, lại trở thành một "Lâm muội muội", lúc nào cũng gặp chuyện.
"Thật ra thì, thân thể của em còn rất khỏe."
Sếp Cù không khỏi bật cười: "Hải sản là loại thực phẩm mang tính hàn, mấy ngày nay dạ dày của em không tốt, thể chất suy yếu, bị viêm dạ dày cấp tính cũng rất bình thường." Anh dừng một chút, nhéo gương mặt của cô: "Huống chi, em ăn quá nhiều."
Ôn Miên thừa dịp người đàn ông không chú ý, nhanh chóng trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn cảnh sắc sông Yalu, khách sạn của bọn họ ở cạnh bờ sông, đi đến bệnh viện cũng chỉ khoảng mười phút.
Đang lúc ấy thì bên đường có một chiếc xe Infiniti nhấn kèn, Ôn Miên quay đầu lại, nhìn thấy người từ ghế lái ló đầu ra, cô nghĩ thầm, lần này không cần phải tìm anh ta ra gặp mặt.
Ngụy Tây Kiều xuống xe, cử chỉ vẫn thanh thoát tao nhã như thế, chỉ là tròng mắt có chút mệt mỏi, đứng ở trước mặt hai người bọn họ, giữa hai lông mày có hơi nhíu lại.
"Đàn anh Ngụy, đúng lúc em muốn tìm anh." Ôn Miên nhàn nhạt cười lên: "Có thể tìm một chỗ nói chuyện chút không?"
Trực tiếp như thế đúng là làm cho Ngụy Tây Kiều sửng sốt một chút: "Anh cũng muốn như vậy."
Mặc dù gần hai năm không gặp mặt, nhưng anh vẫn không thể nào quên dáng vẻ của cô, vẻ mặt luôn trầm tĩnh, ánh mắt linh hoạt, dù là lúc nói thật, vẫn luôn giấu giếm gì đó, cũng làm cho người ta không nhịn được phải nhiều lần thăm dò.
Đây là lần duy nhất từ sau khi chia tay hai người bọn họ bình tĩnh nói chuyện với nhau, dường như bọn họ không quen với cách nói chuyện này.
"Nghe nói, em muốn cùng người bạn trai này kết hôn?"
"Ừ."
"Anh ta nhìn rất có thế lực, làm nghề gì?"
Ôn Miên cười yếu ớt, ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Anh ấy là quân nhân."
"Quân nhân?"
"Ừ."
Thì ra là như vậy, Ngụy Tây Kiều hướng mắt về dòng sông đằng xa cười cười.
Anh tại sao lại không nghĩ tới, cô đã từng nói, người đàn ông tốt từ bé chính là đi làm lính.
Ngụy Tây Kiều nghiêng thân, nghiêm túc nhìn cô: "Miên Miên, thời điểm ở cùng anh, em quá bảo vệ mình, cũng chưa từng chân chính mở rộng cánh cửa trái tim với anh. Anh muốn em cho anh một cơ hội nữa, bắt đầu lại từ đầu, hy vọng có thể làm khá hơn một chút."
"Đàn anh Ngụy, người sai không phải anh, là em." Ôn Miên nhẹ giọng nói, giọng nói mười phần thành khẩn cùng áy náy: "Là em phụ anh, mới đúng."
Ngụy Tây Kiều ngẩn người.
"Khi đó nói chia tay với anh, em nói chúng ta không thích hợp, là thật.......... " Ôn Miên đau lòng cắn môi: "Em cho rằng chỉ cần trốn tránh không gặp, anh sẽ hiểu, thật xin lỗi."
Anh cũng đã từng nghĩ sẽ buông tay, chẳng qua là lâu như vậy vẫn chưa gặp được người con gái khác có thể khiến tim mình đập nhanh như vậy.
Ngụy Tây Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hồi lâu, anh hỏi: "Em yêu anh ta?"
Ôn Miên suy nghĩ một chút, cười rất chân thành: "Em và anh ấy biết nhau chưa được bao lâu."
"Nhưng em, lại nguyện ý gả cho anh ta."
Lần này đến phiên cô ngây ngẩn cả người, Ngụy Tây Kiều gãi gãi lỗ tai, cô còn nhớ đây là động tác anh thường làm mỗi khi cuống lên.
Ôn Miên cười đáp lại: "Đúng, anh ấy khiến em nhận ra giá trị của bản thân. Huống chi, em nguyện ý gả cho anh ấy, trở thành người tốt hơn."
Ôn Miên không biết, Cù Thừa Sâm yên lặng đứng cách họ không xa, chỗ anh đứng là hướng thuận gió. Những người ở bộ đội lúc trước có nói, lính đặc biệt đều là Thuận Phong Nhĩ, cách nói này mặc dù hơi phóng đại, nhưng phần lớn những câu cô nói, anh đều có thể nghe rõ ràng.
Ngụy Tây Kiều vươn tay, ánh mắt hỗn tạp dần trở nên trong suốt, anh tuy bước vào thế giới của cô trước, nhưng lại là lựa chọn sai lầm, chỉ có thể nói tình yêu chân chính và hôn nhân không có thứ tự trước sau.
"Chúc hôn nhân của em hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Anh nắm nhẹ tay cô, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: "Anh muốn ôm em một lần nữa."
Nói xong, thừa dịp Ôn Miên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của anh vươn lên, đem cô ôm vào trong ngực.
Ôn Miên ngẩn ra, đang suy nghĩ phải cự tuyệt thế nào, liền bị người này ôm vào ngực, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy gương mặt tuấn tú hiện ra nụ cười nhạt, dường như anh muốn kéo lại quá khứ của cô, sắc mặt không tốt.
"Anh à." Cù Thừa Sâm ngẩng đầu nhìn Ôn Miên của anh: "Anh đang ôm vợ tôi."
Thật đúng là một trung tá bá đạo, cô muốn.
Là anh, ép buộc cô đối mặt với những sai lầm trong quá khứ, đồng thời cũng khiến cho cô cảm nhận được, thời gian rất đẹp, chỉ là một ngày nào đó, chúng ta phải cùng đoạn thời gian tốt đẹp thời niên thiếu đó, nói tạm biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook