Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
-
Quyển 5 - Chương 97: Cảnh trong mơ
Trần Thu Địch đến bên cạnh Ngô Tiếu Thiên, nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt anh, nhích đến gần bên tai anh, thì thầm gọi tên anh, nước mắt cô rơi ướt cả ráp giường.
Vừa lúc đó bác sĩ và y tá vào phòng, Thu Địch ôm chặt tay bác sĩ nói: “Xin bác sĩ hãy nói cho tôi biết sự thật! Liệu chồng tôi có chuyện gì không? Xin các ông nhất định phải cứu anh ấy!”
Bác sĩ nói: “Cơ thể anh ấy hiện giờ thì chẳng có chuyện gì đâu, chủ yếu là phần não bộ của anh ấy kìa”.
Trần Thu Địch nghe xong vội vàng hỏi: “Não của anh ấy bị làm sao cơ?”
Bác sĩ nói: “Hiện giờ chúng tôi vẫn đang theo dõi, do đầu anh ấy bị va đập quá mạnh nên dẫn đến tình trạng hôn mê. Đương nhiên là hiện tại chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu chữa cho anh ấy. Hy vọng là cô đừng quá đau buồn”.
Trần Thu Địch không ngăn nổi liền đến sờ vào đầu của Ngô Tiếu Thiên, cô y tá đứng bên cạnh vội ngăn cô lại và nói: “Cô à, thứ mà chồng cô cần bây giờ là sự yên tĩnh đấy, những vết thương trên mặt của anh ấy rất mẫn cảm! Mong cô tốt nhất hãy phối hợp cùng chúng tôi điều trị, xin hãy ra phòng chờ bên ngoài nghỉ ngơi một chút, để bệnh nhân được yên tĩnh”.
Bác sĩ bảo y tá đưa cô ra ngoài phòng bệnh, y tá vừa thấy Lưu Đông Khởi đến liền mỉm cười và nói với Thu Địch: “Người đàn ông ấy là bạn của cô phải không? Anh ấy và bạn gái của anh ấy đúng là những người nhiệt tình và tốt bụng, cả hai ngày nay họ đều nán lại đây để chờ đợi. Được bạn bè quý mến như thế thì tôi nghĩ là thượng đế sẽ che chở và giúp đỡ cho chồng cô mà!”
Trần Thu Địch biết người bạn gái của Lưu Đông Khởi mà cô y tá vừa nhắc đến chính là Hà Như, cô nói với Lưu Đông Khởi: “Anh Khởi, cám ơn anh và chị Hà Như đã giúp em chăm sóc Ngô Tiếu Thiên trong những ngày qua”.
Lưu Đông Khởi cười nói: “Bạn bè cả mà, đừng nên nói những lời khách sáo như thế, Ngô Tiếu Thiên gặp nạn, chúng tôi cũng thấy lo chứ, nhất là lúc không có cô ở bên cạnh cậu ấy”.
Thu Địch nói: “Chuyện này làm sao có thể trách anh được cơ chứ? Anh ấy gặp chuyện như thế này là do em cả, thật không ngờ là trong lòng anh ấy em lại chiếm một vị trí quan trọng đến thế! Lần này bất luận anh ấy có ra sao đi nữa em cũng chỉ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy mà thôi”. Nói xong cô lại nấc lên nghẹn ngào.
Lưu Đông Khởi nói: “Tôi đã nói những điều khi nãy cô nói cho cảnh sát nghe cả rồi. Phía cảnh sát nói là sẽ lập tức xét hỏi cái gã họ Cát kia, vài ngày kế chắc là sẽ mở phiên tòa xét xử đấy, đến lúc ấy hy vọng là cô sẽ cung cấp những bằng chứng hữu hiệu hơn. Bây giờ điều cô cần làm là hãy ráng bình tâm trở lại, Hà Như còn dặn là khi cô về nhất định không được quá đau buồn. Tôi tin là Ngô Tiếu Thiên chắc chắn sẽ cảm nhận được tình cảm mà cô dành cho cậu ấy”.
Buổi tối Hà Như vừa tan ca liền chạy ngay đến bệnh viện, cô trông thấy Thu Địch mới thở phào nhẹ nhõm. Thu Địch vừa nhìn thấy cô thì vội níu lấy tay cô và bật khóc. Hai hôm nay, Hà Như cũng thiếu ngủ, mắt sưng đỏ cả lên. Thấy Trần Thu Địch mặt mày tiều tụy, đầu tóc rối bời, khác hẳn so với lúc bình thường, trong lòng cô bất giác xót xa. Thương quá! Mắt cô cũng nhòa lệ.
Trong lòng cả hai người như có vạn điều muốn nói nhưng ngặt nỗi lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Sau cùng Hà Như nhẹ nhàng hỏi: “Thu Địch à, cô không sao chứ?”
Thu Địch bỗng ôm chầm lấy cô khóc hu hu.
Tối hôm ấy, sau khi Hà Như và Lưu Đông Khởi về thì trong phòng bệnh chỉ còn mỗi mình Thu Địch ở lại. Cô dùng khăn nóng để lau thật kỹ những vết máu trên mặt và trên người Ngô Tiếu Thiên. Cô cảm thấy mỗi phần máu thịt trên cơ thể Ngô Tiếu Thiên như một phần máu thịt của cô. Cô lắng nghe từng hơi thở của anh, dường như cô cảm nhận được cả từng nhịp đập của con tim anh.
Lần đầu tiên Trần Thu Địch thực sự nhận ra rằng, cô và Ngô Tiếu Thiên chính là hai thực thể thân thiết, gắn bó, khăng khít không thể tách rời nhau.
Cô cúi đầu bên cạnh anh, ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, cảm thấy dường như mình đang lặng lẽ đi vào giấc mơ của Ngô Tiếu Thiên. Cô từ từ nhắm mắt lại. Cô thấy anh đang nhè nhẹ bước đi giữa một luồng ánh sáng chói lòa như thuỷ tinh, bốn bề vắng lặng như tờ.
Cứ như thế, đôi môi cô lại nở một nụ cười thật nhẹ nhàng và sống động.
Vừa lúc đó bác sĩ và y tá vào phòng, Thu Địch ôm chặt tay bác sĩ nói: “Xin bác sĩ hãy nói cho tôi biết sự thật! Liệu chồng tôi có chuyện gì không? Xin các ông nhất định phải cứu anh ấy!”
Bác sĩ nói: “Cơ thể anh ấy hiện giờ thì chẳng có chuyện gì đâu, chủ yếu là phần não bộ của anh ấy kìa”.
Trần Thu Địch nghe xong vội vàng hỏi: “Não của anh ấy bị làm sao cơ?”
Bác sĩ nói: “Hiện giờ chúng tôi vẫn đang theo dõi, do đầu anh ấy bị va đập quá mạnh nên dẫn đến tình trạng hôn mê. Đương nhiên là hiện tại chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu chữa cho anh ấy. Hy vọng là cô đừng quá đau buồn”.
Trần Thu Địch không ngăn nổi liền đến sờ vào đầu của Ngô Tiếu Thiên, cô y tá đứng bên cạnh vội ngăn cô lại và nói: “Cô à, thứ mà chồng cô cần bây giờ là sự yên tĩnh đấy, những vết thương trên mặt của anh ấy rất mẫn cảm! Mong cô tốt nhất hãy phối hợp cùng chúng tôi điều trị, xin hãy ra phòng chờ bên ngoài nghỉ ngơi một chút, để bệnh nhân được yên tĩnh”.
Bác sĩ bảo y tá đưa cô ra ngoài phòng bệnh, y tá vừa thấy Lưu Đông Khởi đến liền mỉm cười và nói với Thu Địch: “Người đàn ông ấy là bạn của cô phải không? Anh ấy và bạn gái của anh ấy đúng là những người nhiệt tình và tốt bụng, cả hai ngày nay họ đều nán lại đây để chờ đợi. Được bạn bè quý mến như thế thì tôi nghĩ là thượng đế sẽ che chở và giúp đỡ cho chồng cô mà!”
Trần Thu Địch biết người bạn gái của Lưu Đông Khởi mà cô y tá vừa nhắc đến chính là Hà Như, cô nói với Lưu Đông Khởi: “Anh Khởi, cám ơn anh và chị Hà Như đã giúp em chăm sóc Ngô Tiếu Thiên trong những ngày qua”.
Lưu Đông Khởi cười nói: “Bạn bè cả mà, đừng nên nói những lời khách sáo như thế, Ngô Tiếu Thiên gặp nạn, chúng tôi cũng thấy lo chứ, nhất là lúc không có cô ở bên cạnh cậu ấy”.
Thu Địch nói: “Chuyện này làm sao có thể trách anh được cơ chứ? Anh ấy gặp chuyện như thế này là do em cả, thật không ngờ là trong lòng anh ấy em lại chiếm một vị trí quan trọng đến thế! Lần này bất luận anh ấy có ra sao đi nữa em cũng chỉ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy mà thôi”. Nói xong cô lại nấc lên nghẹn ngào.
Lưu Đông Khởi nói: “Tôi đã nói những điều khi nãy cô nói cho cảnh sát nghe cả rồi. Phía cảnh sát nói là sẽ lập tức xét hỏi cái gã họ Cát kia, vài ngày kế chắc là sẽ mở phiên tòa xét xử đấy, đến lúc ấy hy vọng là cô sẽ cung cấp những bằng chứng hữu hiệu hơn. Bây giờ điều cô cần làm là hãy ráng bình tâm trở lại, Hà Như còn dặn là khi cô về nhất định không được quá đau buồn. Tôi tin là Ngô Tiếu Thiên chắc chắn sẽ cảm nhận được tình cảm mà cô dành cho cậu ấy”.
Buổi tối Hà Như vừa tan ca liền chạy ngay đến bệnh viện, cô trông thấy Thu Địch mới thở phào nhẹ nhõm. Thu Địch vừa nhìn thấy cô thì vội níu lấy tay cô và bật khóc. Hai hôm nay, Hà Như cũng thiếu ngủ, mắt sưng đỏ cả lên. Thấy Trần Thu Địch mặt mày tiều tụy, đầu tóc rối bời, khác hẳn so với lúc bình thường, trong lòng cô bất giác xót xa. Thương quá! Mắt cô cũng nhòa lệ.
Trong lòng cả hai người như có vạn điều muốn nói nhưng ngặt nỗi lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Sau cùng Hà Như nhẹ nhàng hỏi: “Thu Địch à, cô không sao chứ?”
Thu Địch bỗng ôm chầm lấy cô khóc hu hu.
Tối hôm ấy, sau khi Hà Như và Lưu Đông Khởi về thì trong phòng bệnh chỉ còn mỗi mình Thu Địch ở lại. Cô dùng khăn nóng để lau thật kỹ những vết máu trên mặt và trên người Ngô Tiếu Thiên. Cô cảm thấy mỗi phần máu thịt trên cơ thể Ngô Tiếu Thiên như một phần máu thịt của cô. Cô lắng nghe từng hơi thở của anh, dường như cô cảm nhận được cả từng nhịp đập của con tim anh.
Lần đầu tiên Trần Thu Địch thực sự nhận ra rằng, cô và Ngô Tiếu Thiên chính là hai thực thể thân thiết, gắn bó, khăng khít không thể tách rời nhau.
Cô cúi đầu bên cạnh anh, ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, cảm thấy dường như mình đang lặng lẽ đi vào giấc mơ của Ngô Tiếu Thiên. Cô từ từ nhắm mắt lại. Cô thấy anh đang nhè nhẹ bước đi giữa một luồng ánh sáng chói lòa như thuỷ tinh, bốn bề vắng lặng như tờ.
Cứ như thế, đôi môi cô lại nở một nụ cười thật nhẹ nhàng và sống động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook