Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
-
Quyển 5 - Chương 81: Sinh nhật
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Giang Cốc muốn chở Bạch Quả đến nhà hàng để ăn mừng ngày vui nhưng cô từ chối: “Hay là chúng mình mua vài thứ về nhà làm cơm, ăn ở nhà ấm cúng hơn. Tối nay em muốn làm vài món cho anh thưởng thức. Sau này, hàng ngày anh phải tự xuống bếp rồi.”
Giang Cốc sợ cô lo lắng liền cười và an ủi cô: “Thật ra anh nấu ăn cũng đâu có tệ, chỉ vì trước đây làm biếng không làm thôi, không tin lát nữa anh sẽ trổ tài cho mà xem.”
Hai người đến cửa hàng mua sắm mua vài thứ rau quả, một cái bánh kem thật to, một bó hoa và hai chai rượu nho. Về đến nhà thì trời đã xế chiều. Giang Cốc đưa cô lên lầu để nghỉ ngơi trước, còn anh thì lúi húi chuẩn bị. Anh dọn dẹp phòng khách trước, cắm bốn cây nến ở bốn góc tường, tắt nến đi rồi đặt hoa và bánh kem lên bàn và mở chai rượu ra. Sau đó, anh bật nhạc lên rồi vừa nghe nhạc vừa chuẩn bị cơm nước dưới bếp.
Một tiếng sau, Giang Cốc đã chuẩn bị gần như đâu đó xong xuôi. Một mình anh đứng giữa phòng khách, nhìn xung quanh, chợt thấy bóng mình lẻ loi, cô đơn; hình như căn phòng rộng rãi này thiếu đi cái gì đó.
Trong phút chốc, anh nhận ra đó là cái gì. Bất chợt một cảm giác đau đớn mà anh khó lòng kìm nén được cuồn cuộn trào dâng, vò xé con tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mãnh liệt đến như vậy, trong tận nơi sâu thẳm đáy lòng anh yêu Bạch Quả đến nhường nào, khi cô không còn bên anh để cùng chia sẻ hạnh phúc thì anh mới cảm thấy cô đơn. Lúc này anh như một đứa trẻ lang thang trong vô định trong đêm tối. Lòng đầy cô đơn xen lẫn sợ hãi, anh bất chợt nhận ra rằng, một khi xa cô, cuộc đời này cũng trở nên vô vị.
Đúng lúc ấy Bạch Quả từ trên lầu bước xuống, cô bới cao tóc lên và cài lên đó một bông hồng. Cô trang điểm nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn trông cô thật lộng lẫy. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài sườn xám màu trắng thêu chỉ bạc, trông rất thon thả và xinh đẹp. Cô thấy anh đứng bần thần ở đó, liền nhẹ nhàng đến sau lưng anh. Giang Cốc ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, anh quay người lại, rồi nhẹ nhàng ôm siết lấy cô, cười nói:
- Bạch Quả! Hôm nay em đẹp lắm! Cái áo dài này lần đầu tiên anh thấy em mặc, màu này rất hợp với tính cách của em. Bạch Quả cười:
- Đó là chiếc áo dài lúc em sang đây, mẹ tặng cho em. Ý của mẹ là để khi nào em kết hôn sẽ mặc. Nếu như hôm nay mẹ chính mắt thấy em mặc nó, chắc mẹ vui lắm. Giang Cốc nghe thế liền đáp:
- Đúng rồi, tụi mình nên gọi điện báo cho mẹ biết.
Bạch Quả chợt buồn nhưng vội cười và nói ngay: "Hồi nãy, em đã gọi rồi. Ba mẹ biết, ai cũng rất mừng."
Thật ra, vừa rồi một mình ở trên lầu, cô đã gọi về nhà. Nghe được giọng nói của mẹ, cô không nén nổi lòng mình bật khóc. Ban đầu cô nghĩ đến căn bệnh ngoài ý muốn của mình, rồi nghe giọng nói thân thương của mẹ, cô như một cô bé con đang tủi thân định nói với mẹ những điều ấm ức trong lòng. Nhưng rồi cô không dám báo cho mẹ biết bệnh tình của mình, sợ cha mẹ đang ở chốn xa tít tắp ấy đau buồn. Cô chỉ nói hôm nay mình được làm cô dâu nên xúc động quá khóc.
Gác điện thoại xuống, Bạch Quả ôm gối khóc một hồi, rồi mới chải tóc, trang điểm. Cô sợ Giang Cốc thấy thế sẽ lo nên cô lau khô nước mắt và tô son.
Bạch Quả cười: Mẹ còn hỏi chúng ta khi nào về nước làm đám cưới.
Giang Cốc vội vàng hỏi: Rồi em nói sao?
Bạch Quả lắc đầu: Anh nghĩ xem, làm sao em nói được? Nói xong mắt cô lại rưng rưng.
Giang Cốc vội đỡ cô ngồi xuống: “Em cứ nói cuối cùng chúng ta cũng có nhà rồi.”
Giang Cốc thắp nến trên chiếc bánh kem, rồi cười với Bạch Quả. Anh ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật. Bạch Quả thấy anh say sưa hát, rồi nghe tiếng hát lạc tông của anh, bỗng phì cười. Giang Cốc thấy vợ vui nên cũng vui lây. Bạch Quả thổi nến, Giang Cốc cầm dao cắt bánh. Anh bỗng chợt nhớ ra gì đó nên nói:
- Em xem đó, hai ngày qua, bận quá anh quên báo cho Hà Như và Đông Khởi biết, hôm nay là ngày vui của hai đứa mình, nếu như có họ ở đây thì vui quá!
- Vài ngày trước tụi mình tính mời mọi người đến nhà cùng vui vẻ dự tiệc, nhưng sau đó em mắc bệnh nên không muốn mời họ. Nhưng em nghĩ Hà Như nên đến đây, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật của em.
Vừa nói xong thì chuông cửa reo, Giang Cốc liền ra mở cửa, thì ra đó là Hà Như. Cô cười, hai tay ôm một bó hoa. Giang Cốc: “Tụi anh vừa nhắc đến em.”
Hà Như đến bên Bạch Quả và nói: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật của cô dâu, đã quên không mời tụi tớ thì phải phạt ba ly rượu mừng chứ!”
Bạch Quả nhận lấy hoa, mời Hà Như ngồi, cười: “Sống chung với nhau mãi rồi, cô dâu gì nữa!”
Bạch Quả đưa mắt nhìn Giang Cốc rồi hỏi Hà Như: “Anh Khởi đâu? Sao anh ấy không đến?”
Như đáp: “Hai bạn không mời anh ấy, sao anh ấy dám đến? Anh ấy đang ở nhà để đợi một cuộc điện thoại quan trọng. Anh ấy nhờ mình gửi lời chúc hai bạn đám cưới vui vẻ và vạn sự như ý!”
Giang Cốc nghe câu “vạn sự như ý” thì cúi đầu, lặng lẽ không nói gì nữa.
Bạch Quả cám ơn Hà Như và Khởi: Anh Khởi còn có cuộc điện thoại nào quan trọng hơn cả Như kia chứ? Hay là hai người giận nhau?
Hà Như thở dài: “Người ta có chuyện của người ta, mình sao mà quản nổi người ta. Vợ trước của anh Khởi đã đến Los Angeles. Việc dành quyền nuôi con làm anh ấy khổ sở suốt mấy ngày nay.”
Bạch Quả:
- “Trong lúc này, anh ấy rất cần cậu.”
- “Mình lại nghĩ rằng điều anh ấy cần bây giờ là sự yên tĩnh.”
Hà Như rót rượu và cười: “Thôi tụi mình đừng nói chuyện của anh ấy nữa, bây giờ mừng hai bạn một ly, chúc hai bạn thương yêu nhau mãi, sống tới đầu bạc răng long.”
Giang Cốc ngẩng đầu cạn hết ly rượu, rồi đón luôn ly rượu của Bạch Quả, định uống thay nhưng cô đã đưa tay cản lại: “Ly rượu này là rượu mừng, em nên uống nó.”
Giang Cốc vội: “Không được, ly rượu này dù thế nào đi nữa em cũng không nên uống!”
Hà Như hơi bất ngờ, rồi cười và nói với Giang Cốc: “Em nói cho chú rể nghe nhé, hôm nay chẳng phải là ngày vui của hai bạn sao, tại sao anh không để Quả uống ly rượu mừng này chứ?”
Giang Cốc đột nhiên lớn tiếng: “Anh đã nói không được là không được mà!”
Hà Như cười: “Anh thật là! Hôm nay mới là ngày đầu tiên của cuộc sống mới, mà anh đã bắt đầu hoạch họe rồi phải không?. Bạch Quả này, cậu đúng là xuất giá tòng phu đó nha!”
Giang Cốc nói: “Hà Như, em không biết sao. Bạch Quả, cô ấy …”
Bạch Quả liền cắt ngang lời Giang Cốc, cố ý không cho anh nói, cô vội vàng nói: “Được rồi, nếu như anh yêu em thì anh hãy uống giúp em ly rượu này đi.”
Giang Cốc run run cầm lấy ly rượu rồi uống cạn.
Hà Như hỏi Bạch Quả: “Mau thành thật khai báo đi, mấy tháng rồi?”
Bạch Quả ngớ người ra, nghĩ ngay ra Hà Như muốn ám chỉ việc gì nên đỏ mặt, cô từ từ trả lời Như: “Không phải chuyện hôm đó mình nói với cậu đâu.”
Giang Cốc thở dài: “Bạch Quả, em nói với Như đi!”.
_________________
Giang Cốc sợ cô lo lắng liền cười và an ủi cô: “Thật ra anh nấu ăn cũng đâu có tệ, chỉ vì trước đây làm biếng không làm thôi, không tin lát nữa anh sẽ trổ tài cho mà xem.”
Hai người đến cửa hàng mua sắm mua vài thứ rau quả, một cái bánh kem thật to, một bó hoa và hai chai rượu nho. Về đến nhà thì trời đã xế chiều. Giang Cốc đưa cô lên lầu để nghỉ ngơi trước, còn anh thì lúi húi chuẩn bị. Anh dọn dẹp phòng khách trước, cắm bốn cây nến ở bốn góc tường, tắt nến đi rồi đặt hoa và bánh kem lên bàn và mở chai rượu ra. Sau đó, anh bật nhạc lên rồi vừa nghe nhạc vừa chuẩn bị cơm nước dưới bếp.
Một tiếng sau, Giang Cốc đã chuẩn bị gần như đâu đó xong xuôi. Một mình anh đứng giữa phòng khách, nhìn xung quanh, chợt thấy bóng mình lẻ loi, cô đơn; hình như căn phòng rộng rãi này thiếu đi cái gì đó.
Trong phút chốc, anh nhận ra đó là cái gì. Bất chợt một cảm giác đau đớn mà anh khó lòng kìm nén được cuồn cuộn trào dâng, vò xé con tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mãnh liệt đến như vậy, trong tận nơi sâu thẳm đáy lòng anh yêu Bạch Quả đến nhường nào, khi cô không còn bên anh để cùng chia sẻ hạnh phúc thì anh mới cảm thấy cô đơn. Lúc này anh như một đứa trẻ lang thang trong vô định trong đêm tối. Lòng đầy cô đơn xen lẫn sợ hãi, anh bất chợt nhận ra rằng, một khi xa cô, cuộc đời này cũng trở nên vô vị.
Đúng lúc ấy Bạch Quả từ trên lầu bước xuống, cô bới cao tóc lên và cài lên đó một bông hồng. Cô trang điểm nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn trông cô thật lộng lẫy. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài sườn xám màu trắng thêu chỉ bạc, trông rất thon thả và xinh đẹp. Cô thấy anh đứng bần thần ở đó, liền nhẹ nhàng đến sau lưng anh. Giang Cốc ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, anh quay người lại, rồi nhẹ nhàng ôm siết lấy cô, cười nói:
- Bạch Quả! Hôm nay em đẹp lắm! Cái áo dài này lần đầu tiên anh thấy em mặc, màu này rất hợp với tính cách của em. Bạch Quả cười:
- Đó là chiếc áo dài lúc em sang đây, mẹ tặng cho em. Ý của mẹ là để khi nào em kết hôn sẽ mặc. Nếu như hôm nay mẹ chính mắt thấy em mặc nó, chắc mẹ vui lắm. Giang Cốc nghe thế liền đáp:
- Đúng rồi, tụi mình nên gọi điện báo cho mẹ biết.
Bạch Quả chợt buồn nhưng vội cười và nói ngay: "Hồi nãy, em đã gọi rồi. Ba mẹ biết, ai cũng rất mừng."
Thật ra, vừa rồi một mình ở trên lầu, cô đã gọi về nhà. Nghe được giọng nói của mẹ, cô không nén nổi lòng mình bật khóc. Ban đầu cô nghĩ đến căn bệnh ngoài ý muốn của mình, rồi nghe giọng nói thân thương của mẹ, cô như một cô bé con đang tủi thân định nói với mẹ những điều ấm ức trong lòng. Nhưng rồi cô không dám báo cho mẹ biết bệnh tình của mình, sợ cha mẹ đang ở chốn xa tít tắp ấy đau buồn. Cô chỉ nói hôm nay mình được làm cô dâu nên xúc động quá khóc.
Gác điện thoại xuống, Bạch Quả ôm gối khóc một hồi, rồi mới chải tóc, trang điểm. Cô sợ Giang Cốc thấy thế sẽ lo nên cô lau khô nước mắt và tô son.
Bạch Quả cười: Mẹ còn hỏi chúng ta khi nào về nước làm đám cưới.
Giang Cốc vội vàng hỏi: Rồi em nói sao?
Bạch Quả lắc đầu: Anh nghĩ xem, làm sao em nói được? Nói xong mắt cô lại rưng rưng.
Giang Cốc vội đỡ cô ngồi xuống: “Em cứ nói cuối cùng chúng ta cũng có nhà rồi.”
Giang Cốc thắp nến trên chiếc bánh kem, rồi cười với Bạch Quả. Anh ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật. Bạch Quả thấy anh say sưa hát, rồi nghe tiếng hát lạc tông của anh, bỗng phì cười. Giang Cốc thấy vợ vui nên cũng vui lây. Bạch Quả thổi nến, Giang Cốc cầm dao cắt bánh. Anh bỗng chợt nhớ ra gì đó nên nói:
- Em xem đó, hai ngày qua, bận quá anh quên báo cho Hà Như và Đông Khởi biết, hôm nay là ngày vui của hai đứa mình, nếu như có họ ở đây thì vui quá!
- Vài ngày trước tụi mình tính mời mọi người đến nhà cùng vui vẻ dự tiệc, nhưng sau đó em mắc bệnh nên không muốn mời họ. Nhưng em nghĩ Hà Như nên đến đây, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật của em.
Vừa nói xong thì chuông cửa reo, Giang Cốc liền ra mở cửa, thì ra đó là Hà Như. Cô cười, hai tay ôm một bó hoa. Giang Cốc: “Tụi anh vừa nhắc đến em.”
Hà Như đến bên Bạch Quả và nói: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật của cô dâu, đã quên không mời tụi tớ thì phải phạt ba ly rượu mừng chứ!”
Bạch Quả nhận lấy hoa, mời Hà Như ngồi, cười: “Sống chung với nhau mãi rồi, cô dâu gì nữa!”
Bạch Quả đưa mắt nhìn Giang Cốc rồi hỏi Hà Như: “Anh Khởi đâu? Sao anh ấy không đến?”
Như đáp: “Hai bạn không mời anh ấy, sao anh ấy dám đến? Anh ấy đang ở nhà để đợi một cuộc điện thoại quan trọng. Anh ấy nhờ mình gửi lời chúc hai bạn đám cưới vui vẻ và vạn sự như ý!”
Giang Cốc nghe câu “vạn sự như ý” thì cúi đầu, lặng lẽ không nói gì nữa.
Bạch Quả cám ơn Hà Như và Khởi: Anh Khởi còn có cuộc điện thoại nào quan trọng hơn cả Như kia chứ? Hay là hai người giận nhau?
Hà Như thở dài: “Người ta có chuyện của người ta, mình sao mà quản nổi người ta. Vợ trước của anh Khởi đã đến Los Angeles. Việc dành quyền nuôi con làm anh ấy khổ sở suốt mấy ngày nay.”
Bạch Quả:
- “Trong lúc này, anh ấy rất cần cậu.”
- “Mình lại nghĩ rằng điều anh ấy cần bây giờ là sự yên tĩnh.”
Hà Như rót rượu và cười: “Thôi tụi mình đừng nói chuyện của anh ấy nữa, bây giờ mừng hai bạn một ly, chúc hai bạn thương yêu nhau mãi, sống tới đầu bạc răng long.”
Giang Cốc ngẩng đầu cạn hết ly rượu, rồi đón luôn ly rượu của Bạch Quả, định uống thay nhưng cô đã đưa tay cản lại: “Ly rượu này là rượu mừng, em nên uống nó.”
Giang Cốc vội: “Không được, ly rượu này dù thế nào đi nữa em cũng không nên uống!”
Hà Như hơi bất ngờ, rồi cười và nói với Giang Cốc: “Em nói cho chú rể nghe nhé, hôm nay chẳng phải là ngày vui của hai bạn sao, tại sao anh không để Quả uống ly rượu mừng này chứ?”
Giang Cốc đột nhiên lớn tiếng: “Anh đã nói không được là không được mà!”
Hà Như cười: “Anh thật là! Hôm nay mới là ngày đầu tiên của cuộc sống mới, mà anh đã bắt đầu hoạch họe rồi phải không?. Bạch Quả này, cậu đúng là xuất giá tòng phu đó nha!”
Giang Cốc nói: “Hà Như, em không biết sao. Bạch Quả, cô ấy …”
Bạch Quả liền cắt ngang lời Giang Cốc, cố ý không cho anh nói, cô vội vàng nói: “Được rồi, nếu như anh yêu em thì anh hãy uống giúp em ly rượu này đi.”
Giang Cốc run run cầm lấy ly rượu rồi uống cạn.
Hà Như hỏi Bạch Quả: “Mau thành thật khai báo đi, mấy tháng rồi?”
Bạch Quả ngớ người ra, nghĩ ngay ra Hà Như muốn ám chỉ việc gì nên đỏ mặt, cô từ từ trả lời Như: “Không phải chuyện hôm đó mình nói với cậu đâu.”
Giang Cốc thở dài: “Bạch Quả, em nói với Như đi!”.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook