Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
-
Quyển 2 - Chương 42: Sân bay
Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, Lưu Đông Khởi vẫn còn đang ngủ say thì bỗng nhiên điện thoại reng. Anh bắt máy lên, vừa nghe thấy giọng của Tôn Ánh gọi tới thì anh ừ ừ với giọng ỉu xìu.
Tôn Ánh nói: “Anh Lưu, thật xin lỗi anh về chuyện hôm qua. Tối hôm qua em có gọi điện thoại mấy lần đến chỗ của anh mà không có ai bắt máy. Sáng hôm nay em cũng phải đến nhà anh Cố để dạy đàn cho con của họ. Nếu anh cảm thấy tiện thì sau buổi trưa anh gọi lại vào điện thoại cầm tay của em.”
Lưu Đông Khởi không ngờ lúc này Tôn Ánh lại gọi điện thoại đến, anh nghĩ một hồi rồi nói: “Tôn Ánh à, là như vậy, tối hôm qua anh đã đặt vé máy bay 2 giờ chiều nay về Lộ Đảo rồi. Chúng ta hẹn ngày khác gặp lại nhé. Anh thật sự xin lỗi!”
Tôn Ánh cười và nói: “Anh Lưu, có phải là chuyện hôm qua đã làm cho anh buồn không?”
Khi nghe Tôn Ánh nói, giọng của Lưu Đông Khởi trầm xuống, anh lại cảm thấy mềm lòng, vội nói: “Anh đâu có sao, em đừng bận tâm. Đã 8 năm rồi anh không cùng đoàn tụ với gia đình nên mới sốt ruột trở về nhà. Khi trở về Los Angeles, anh còn phải lên Thượng Hải nữa mà.”
Tôn Ánh nói với vẻ lạnh nhạt: “Vậy thì hẹn gặp lại anh sau.”
Trước 12 giờ trưa, Lưu Đông Khởi trả phòng và rời khỏi khách sạn Tân Giang. Anh nhìn đồng hồ còn sớm, liền đón taxi đến tháp truyền hình Minh Châu ở hướng Đông, anh đã ở sân khấu ca nhạc ở đó gần một tiếng, sau đó mới đón taxi đến sân bay Quốc tế Phố Đông. Anh ở mặt Bắc tòa nhà chính của sân bay làm thủ tục đăng kí, sau đó vào nhà chờ của chuyến bay trong nước.
Lúc này, còn gần một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Anh mua một tờ báo và đến ngồi ở một góc, anh vừa lật những bản tin trên báo, vừa suy nghĩ xem khi trở về nhà sẽ phải ăn nói làm sao với mẹ anh.
Anh nghĩ, thế nào cũng bị mẹ trách mắng. Chín năm trước khi anh cùng người vợ cũ là Đường Phi Phi kết hôn, mẹ anh đã phản đối kịch liệt, bà cho rằng tính cách và kinh nghiệm sống của hai người rất khác biệt. Nhưng sau cùng Lưu Đông Khởi vẫn kết hôn với Đường Phi Phi.
Sau khi kết hôn xong, Đường Phi Phi đòi sang Canada, ba mẹ của Lưu Đông Khởi đều không đồng ý cho họ đi, nói rằng gia đình đều ở Thượng Hải hết, việc gì phải bôn ba vất vả nơi đất khách quê người, làm cho gia đình ly tán. Nhưng Lưu Đông Khởi một lần nữa lại cãi lời ba mẹ anh, vẫn cùng Đường Phi Phi đi sang Canada.
Sau khi ly hôn, mặc dù ba mẹ anh không nói gì đến chuyện đó trong điện thoại hay thư từ, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn cảm thấy có lỗi, đặc biệt là với Lưu Cầm - con gái của anh, anh nhận ra rằng vì sự sai lầm của bậc làm ba làm mẹ, làm cho con cái từ nhỏ đã mất đi sự thương yêu của ba lẫn mẹ.
Anh nghĩ, lần này trở về nhà nhất định phải cố gắng thuyết phục ba mẹ anh để họ cùng anh sang Mỹ, dù cho họ không muốn đi, anh vẫn sẽ dẫn Lưu Cầm đi và mướn người để chăm sóc cho họ. Làm như thế có thể sẽ làm cho ba mẹ anh đau lòng, nhưng con bé phải trưởng thành, nó cần phải ở bên cạnh ba nó.
Anh đang suy nghĩ thì thấy có một bóng người trước mặt anh, anh liền ngồi xịch ra để thấy ánh sáng. Đột nhiên người đó giở tờ báo của anh ra, cười và nói: “Anh Khởi, sao anh đến sân bay sớm quá vậy? Làm hồi nãy em vội vàng chạy đến chỗ khách sạn anh ở chứ.”
Lưu Đông Khởi hơi bất ngờ, hóa ra người đó chính là Tôn Ánh.
Anh bỏ tờ báo xuống, nói: “Tôn Ánh, sao em lại đến đây? Không phải em đi dạy đàn rồi sao?”
Tôn Ánh ngồi xuống bên cạnh anh, cười và nói: “Hôm nay em về sớm nửa tiếng, lúc đến khách sạn Tân Giang thì chị tiếp tân nói anh đã trả phòng trước 12 giờ trưa rồi. Cho nên em đi thẳng đến sân bay luôn.”
Lưu Đông Khởi cười và nói: “Sau 12 giờ trưa là khách sạn tính thành một ngày nữa, nên anh đã trả phòng trước đó. Cảm ơn em đã đến tiễn anh.”
Tôn Ánh nói: “Hôm qua ở tiệm ăn Trùng Khánh em vội vã bỏ đi, chắc là làm anh không vui, mong rằng anh đừng để bụng chuyện đó. Có phải anh cho rằng em làm việc rất qua loa đại khái không?”
Lưu Đông Khởi nói: “Lúc mới đầu thì cảm thấy có đôi chút, nhưng anh cũng không để tâm.”
Tôn Ánh lấy một bịch nhỏ ra, nói: “Đã gần hai năm rồi em không gặp cô, mẹ anh. Đây là khô bò tẩm ớt và quả dương mai sấy khô hiệu Dư Diêu mà cô thích ăn nhất. Anh nói cô giữ gìn sức khỏe nha.”
Lưu Đông Khởi nhận lấy, nói: “À đúng rồi, lúc anh trở về nước có đem về cho em hai chai nước hoa và hộp phấn trang điểm, hôm qua đã quên đưa cho em. Anh đã đưa nó cho một người bạn, bữa nào đó cô ấy sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tôn Ánh cười và nói: “Thực ra em rất ít khi trang điểm, trừ những lúc đi biểu diễn thôi. Em cũng rất ít dùng nước hoa. Nhưng anh đã có lòng thì em rất vui rồi. Những thứ ấy anh cứ giữ lại đi nhé.”
Lưu Đông Khởi hỏi cô với vẻ thờ ơ: “Sau khi tốt nghiệp, em đã đi làm ở chỗ nào?”
Tôn Ánh nói: “Lúc đầu, ba mẹ em bắt em trở về Thanh Đảo, nhưng em cảm thấy ở Thượng Hải có nhiều cơ hội hơn nên đã ở lại đây. Tốt nghiệp Học viện Nghệ Thuật như bọn em thì cơ hội làm việc là không nhiều, ngoài làm chuyên môn ra thì không còn sự lựa chọn khác, vì vậy cuối cùng em đã quyết định ở lại trường làm việc. Trong xã hội cạnh tranh quyết liệt như bây giờ, thì ở trong trường có vẻ đỡ vất vả hơn, có thể yên tâm làm công việc mà mình thích.”
Lưu Đông Khởi nói: “Em nghĩ như thế cũng hay. Nhưng em có bao giờ nghĩ sẽ ra nước ngoài học nâng cao lên không? Ở nước ngoài mà làm nghệ thuật thì ngược lại, mình phải có tính tự lập hơn.”
Tôn Ánh nói: “Hồi học đại học, em cũng định như vậy, nhưng muốn đi cũng không phải dễ, phải đợi từ từ thôi.”
Lưu Đông Khởi nghe những lời Tôn Ánh nói thì trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, muốn nói một điều gì đó với cô, nhưng ngay sau đó anh đã bình thường trở lại. Lúc này, chuyến bay đi Hạ Môn đã sắp khởi hành, anh xách hành lý lên và nói với Tôn Ánh: “Cảm ơn em đã đến tiễn anh, chúng ta sẽ liên lạc sau nha.”
Tôn Ánh đột nhiên hỏi: “Anh Lưu, sau này anh sẽ còn gặp lại em chứ?”
Lưu Đông Khởi ngẩn người ra một hồi, anh nhìn thấy trong mắt cô dường như sắp khóc, nên liền cười và nói: “Đương nhiên rồi, thế giới này rất nhỏ bé mà.”
Tôn Ánh nói: “Anh Lưu, thật xin lỗi anh về chuyện hôm qua. Tối hôm qua em có gọi điện thoại mấy lần đến chỗ của anh mà không có ai bắt máy. Sáng hôm nay em cũng phải đến nhà anh Cố để dạy đàn cho con của họ. Nếu anh cảm thấy tiện thì sau buổi trưa anh gọi lại vào điện thoại cầm tay của em.”
Lưu Đông Khởi không ngờ lúc này Tôn Ánh lại gọi điện thoại đến, anh nghĩ một hồi rồi nói: “Tôn Ánh à, là như vậy, tối hôm qua anh đã đặt vé máy bay 2 giờ chiều nay về Lộ Đảo rồi. Chúng ta hẹn ngày khác gặp lại nhé. Anh thật sự xin lỗi!”
Tôn Ánh cười và nói: “Anh Lưu, có phải là chuyện hôm qua đã làm cho anh buồn không?”
Khi nghe Tôn Ánh nói, giọng của Lưu Đông Khởi trầm xuống, anh lại cảm thấy mềm lòng, vội nói: “Anh đâu có sao, em đừng bận tâm. Đã 8 năm rồi anh không cùng đoàn tụ với gia đình nên mới sốt ruột trở về nhà. Khi trở về Los Angeles, anh còn phải lên Thượng Hải nữa mà.”
Tôn Ánh nói với vẻ lạnh nhạt: “Vậy thì hẹn gặp lại anh sau.”
Trước 12 giờ trưa, Lưu Đông Khởi trả phòng và rời khỏi khách sạn Tân Giang. Anh nhìn đồng hồ còn sớm, liền đón taxi đến tháp truyền hình Minh Châu ở hướng Đông, anh đã ở sân khấu ca nhạc ở đó gần một tiếng, sau đó mới đón taxi đến sân bay Quốc tế Phố Đông. Anh ở mặt Bắc tòa nhà chính của sân bay làm thủ tục đăng kí, sau đó vào nhà chờ của chuyến bay trong nước.
Lúc này, còn gần một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Anh mua một tờ báo và đến ngồi ở một góc, anh vừa lật những bản tin trên báo, vừa suy nghĩ xem khi trở về nhà sẽ phải ăn nói làm sao với mẹ anh.
Anh nghĩ, thế nào cũng bị mẹ trách mắng. Chín năm trước khi anh cùng người vợ cũ là Đường Phi Phi kết hôn, mẹ anh đã phản đối kịch liệt, bà cho rằng tính cách và kinh nghiệm sống của hai người rất khác biệt. Nhưng sau cùng Lưu Đông Khởi vẫn kết hôn với Đường Phi Phi.
Sau khi kết hôn xong, Đường Phi Phi đòi sang Canada, ba mẹ của Lưu Đông Khởi đều không đồng ý cho họ đi, nói rằng gia đình đều ở Thượng Hải hết, việc gì phải bôn ba vất vả nơi đất khách quê người, làm cho gia đình ly tán. Nhưng Lưu Đông Khởi một lần nữa lại cãi lời ba mẹ anh, vẫn cùng Đường Phi Phi đi sang Canada.
Sau khi ly hôn, mặc dù ba mẹ anh không nói gì đến chuyện đó trong điện thoại hay thư từ, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn cảm thấy có lỗi, đặc biệt là với Lưu Cầm - con gái của anh, anh nhận ra rằng vì sự sai lầm của bậc làm ba làm mẹ, làm cho con cái từ nhỏ đã mất đi sự thương yêu của ba lẫn mẹ.
Anh nghĩ, lần này trở về nhà nhất định phải cố gắng thuyết phục ba mẹ anh để họ cùng anh sang Mỹ, dù cho họ không muốn đi, anh vẫn sẽ dẫn Lưu Cầm đi và mướn người để chăm sóc cho họ. Làm như thế có thể sẽ làm cho ba mẹ anh đau lòng, nhưng con bé phải trưởng thành, nó cần phải ở bên cạnh ba nó.
Anh đang suy nghĩ thì thấy có một bóng người trước mặt anh, anh liền ngồi xịch ra để thấy ánh sáng. Đột nhiên người đó giở tờ báo của anh ra, cười và nói: “Anh Khởi, sao anh đến sân bay sớm quá vậy? Làm hồi nãy em vội vàng chạy đến chỗ khách sạn anh ở chứ.”
Lưu Đông Khởi hơi bất ngờ, hóa ra người đó chính là Tôn Ánh.
Anh bỏ tờ báo xuống, nói: “Tôn Ánh, sao em lại đến đây? Không phải em đi dạy đàn rồi sao?”
Tôn Ánh ngồi xuống bên cạnh anh, cười và nói: “Hôm nay em về sớm nửa tiếng, lúc đến khách sạn Tân Giang thì chị tiếp tân nói anh đã trả phòng trước 12 giờ trưa rồi. Cho nên em đi thẳng đến sân bay luôn.”
Lưu Đông Khởi cười và nói: “Sau 12 giờ trưa là khách sạn tính thành một ngày nữa, nên anh đã trả phòng trước đó. Cảm ơn em đã đến tiễn anh.”
Tôn Ánh nói: “Hôm qua ở tiệm ăn Trùng Khánh em vội vã bỏ đi, chắc là làm anh không vui, mong rằng anh đừng để bụng chuyện đó. Có phải anh cho rằng em làm việc rất qua loa đại khái không?”
Lưu Đông Khởi nói: “Lúc mới đầu thì cảm thấy có đôi chút, nhưng anh cũng không để tâm.”
Tôn Ánh lấy một bịch nhỏ ra, nói: “Đã gần hai năm rồi em không gặp cô, mẹ anh. Đây là khô bò tẩm ớt và quả dương mai sấy khô hiệu Dư Diêu mà cô thích ăn nhất. Anh nói cô giữ gìn sức khỏe nha.”
Lưu Đông Khởi nhận lấy, nói: “À đúng rồi, lúc anh trở về nước có đem về cho em hai chai nước hoa và hộp phấn trang điểm, hôm qua đã quên đưa cho em. Anh đã đưa nó cho một người bạn, bữa nào đó cô ấy sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tôn Ánh cười và nói: “Thực ra em rất ít khi trang điểm, trừ những lúc đi biểu diễn thôi. Em cũng rất ít dùng nước hoa. Nhưng anh đã có lòng thì em rất vui rồi. Những thứ ấy anh cứ giữ lại đi nhé.”
Lưu Đông Khởi hỏi cô với vẻ thờ ơ: “Sau khi tốt nghiệp, em đã đi làm ở chỗ nào?”
Tôn Ánh nói: “Lúc đầu, ba mẹ em bắt em trở về Thanh Đảo, nhưng em cảm thấy ở Thượng Hải có nhiều cơ hội hơn nên đã ở lại đây. Tốt nghiệp Học viện Nghệ Thuật như bọn em thì cơ hội làm việc là không nhiều, ngoài làm chuyên môn ra thì không còn sự lựa chọn khác, vì vậy cuối cùng em đã quyết định ở lại trường làm việc. Trong xã hội cạnh tranh quyết liệt như bây giờ, thì ở trong trường có vẻ đỡ vất vả hơn, có thể yên tâm làm công việc mà mình thích.”
Lưu Đông Khởi nói: “Em nghĩ như thế cũng hay. Nhưng em có bao giờ nghĩ sẽ ra nước ngoài học nâng cao lên không? Ở nước ngoài mà làm nghệ thuật thì ngược lại, mình phải có tính tự lập hơn.”
Tôn Ánh nói: “Hồi học đại học, em cũng định như vậy, nhưng muốn đi cũng không phải dễ, phải đợi từ từ thôi.”
Lưu Đông Khởi nghe những lời Tôn Ánh nói thì trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, muốn nói một điều gì đó với cô, nhưng ngay sau đó anh đã bình thường trở lại. Lúc này, chuyến bay đi Hạ Môn đã sắp khởi hành, anh xách hành lý lên và nói với Tôn Ánh: “Cảm ơn em đã đến tiễn anh, chúng ta sẽ liên lạc sau nha.”
Tôn Ánh đột nhiên hỏi: “Anh Lưu, sau này anh sẽ còn gặp lại em chứ?”
Lưu Đông Khởi ngẩn người ra một hồi, anh nhìn thấy trong mắt cô dường như sắp khóc, nên liền cười và nói: “Đương nhiên rồi, thế giới này rất nhỏ bé mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook