Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
-
Quyển 2 - Chương 38: Quê hương tình nồng
Chuyến máy bay của hãng hàng không Phương Đông mà Lưu Đông Khởi đi hơn 5 giờ, sáng ngày 25 giờ Bắc Kinh, thì đến sân bay Phố Đông ở Thượng Hải. Anh kéo hai va li lớn ra khỏi sân bay và đón một chiếc taxi, bảo người tài xế chở anh đến khách sạn Tân Giang ở phía Đông.
Trên đường đi, người tài xế vừa lái xe, vừa nhiệt tình trò chuyện với anh. Người tài xế kể cho anh những thay đổi ở Thượng Hải trong những năm vừa qua. Người tài xế hỏi anh đã bao lâu rồi chưa về Thượng Hải, Lưu Đông Khởi nói anh đã xa Thượng Hải tám năm. Anh nói: “Thượng Hải đã thay đổi quá nhiều, nếu cho tôi tự đi một mình thì chắc là lạc mất.”
Người tài xế cười và nói: “Cũng đâu đến nỗi đó. Nhưng đã ngồi trên xe tôi rồi thì anh cứ yên tâm.”
Người tài xế đã chở Lưu Đông Khởi đến khách sạn Tân Giang.
Lưu Đông Khởi mở cửa phòng và đặt hành lý xuống. Anh vội vã đi tắm rồi sau đó trèo lên giường. Đã hơn hai mươi tiếng qua anh không hề chợp mắt. Anh có thói quen là hễ đi đâu, dù là đi máy bay, đi tàu thủy hay đi xe lửa, cũng không bao giờ chợp mắt được, bởi vậy anh sợ nhất là đi xa, nó như một cực hình. Lúc này, anh vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Anh ngủ một mạch cho đến 4 giờ chiều.
Thức dậy, anh ra bên ngoài ăn, sau đó trở về phòng gọi điện thoại về nhà anh ở Cầm Đảo phía Nam tỉnh Phúc Kiến. Lưu Cầm, con gái anh bắt điện thoại, nghe thấy giọng Lưu Đông Khởi mừng lắm, ríu rít chạy đi gọi ông bà nội. Ba của anh hỏi thăm anh mấy câu, sau đó chuyển máy cho mẹ anh. Mẹ anh hỏi anh chừng nào về, Lưu Đông Khởi nói: “Con muốn ở lại Thượng Hải thêm ba ngày nữa để tìm hiểu về giới luật sư ở đây, sau đó con mới về mẹ ạ.”
Mẹ anh nói: “Khởi à, chuyện lần trước mẹ nói với con, con đã quyết định chưa? Con đã lớn tuổi rồi, con bé Tôn cũng không còn nhỏ, con nên chủ động một chút.”
Lưu Đông Khởi nói: “Chuyện đó đợi con về hẵng nói. Mà con cũng không muốn vội vàng quyết định. Hồi trước mẹ của Lưu Cầm đó, vì con vội vàng hấp tấp nên bây giờ mới thế này. Huống hồ chưa biết Lưu Cầm có đồng ý cho con tìm mẹ kế cho nó không, con cũng phải hỏi ý kiến của nó đã.”
Mẹ anh nói: “Nó còn nhỏ thì hiểu gì, hơn nữa sau này nó đi lấy chồng, nó cũng đâu ở cùng với các con.”
Lưu Đông Khởi nói: “Con nghĩ, Lưu Cầm cũng không thể nào ở với ba mẹ mãi được, để ba mẹ cứ phải lo lắng. Sắp tới, con định dắt nó sang Mỹ để cho nó quen dần cuộc sống ở bên đó, rồi từ từ sau này mới nói chuyện này cho nó hiểu.”
Lúc này, ba anh đang đứng ở một bên mẹ anh, nghe được những gì anh nói thì ông quát vào điện thoại: “Thằng này, mày dám! Nói cái gì? Làm người Trung Quốc không tốt sao? Mày tưởng mày là ai?”
Mẹ anh cho anh biết tên, địa chỉ, số điện thoại và chỗ làm của Tiểu Tôn, học sinh cũ của bà, rồi nói: “Mẹ đã nuôi nấng con Lưu Cầm bốn năm rồi, con bé Tôn Ánh đó tính tình ngoan ngoãn, con cứ yên tâm đi, lần trước nó đến nhà mình thăm mẹ, có vẻ cũng thích con Lưu Cầm. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, bây giờ nó đã đi làm. Con nhớ đừng bỏ qua cơ hội này. Nếu nói chuyện thấy hợp, con dẫn nó cùng về luôn nha.”
Lưu Đông thở dài, anh gác điện thoại xuống.
Đến tối, Lưu Đông Khởi cảm thấy ở trong khách sạn hơi ngột ngạt, khó chịu nên anh ra ngoài đi dạo.
Đang đi trên đường, anh dừng lại ở một buồng điện thoại và gọi điện thoại cho một số bạn bè làm luật sư mà anh đã từng làm việc chung trước đây. Một cô bé bắt máy lên, anh nói tên của mấy người mà anh muốn gặp, cô bé đó nói cô không biết ai trong số đó cả, cô bé nói tiếp: “Trước đây có rất nhiều luật sư làm việc ở đây, bây giờ họ đều đã đi nơi khác hết rồi. Nhưng chủ nhiệm của bọn em đã làm việc ở đây hơn sáu năm rồi, anh có muốn gặp chủ nhiệm không?”
Lưu Đông Khởi nói thôi khỏi, anh đã rời khỏi đây hơn tám năm rồi.
Anh buồn bã cúp điện thoại, lúc này anh cảm thấy khoảng thời gian tám năm sao mà dài thế, có vẻ như thời gian càng trôi đi, không gian cũng càng thay đổi theo.
Rõ ràng, khi anh muốn đi tìm lại thế giới ở trong kí ức, thì thực tế anh đã đứng ngoài thế giới đó rồi. Quá khứ chỉ có thể tồn tại trong kí ức, mà mãi mãi không thể nào trở lại được. Bất kể là anh có thừa nhận điều này hay không.
Anh thông thả dạo bước trên đại lộ Tân Giang, ánh đèn ở hai bên bờ sông vừa mới sáng lên, sắc chiều đã dần buông xuống, một cảm giác trống trải khó tả đến trong anh.
Trở về chốn xưa, điều mà anh cảm nhận được không phải là sự ngạc nhiên, vui mừng chờ đón, mà là một bức tường ngăn cách trong suốt rất dày. Nó làm anh không sao có thể bước qua thế giới huyền ảo ở bên kia được. Nó dần dần xóa mờ đi những con người, những sự vật, những sự việc tồn tại trong kí ức của anh. Ngược với kí ức, hiện thực lại trở nên xa lạ, lạnh lùng, không hề có chút thân thiết nào với anh. Sự không tưởng là một sự xa xỉ và đó cũng là một loại thuốc mê làm người ta đắm đuối.
Anh vừa lững thững bước đi vừa suy nghĩ mông lung. Anh không hề chú ý đến những dòng người nhộn nhịp, những dòng xe nườm nượp xung quanh. Không biết đã đi bao lâu, anh cảm thấy hai chân đã mỏi nhừ. Anh định đón một chiếc taxi trở về khách sạn. Đúng lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng một chiếc xe phanh “két” lại bên cạnh anh, tiếp đó cửa kính xe sau mở ra, ở trong xe có một cô gái cười và vẫy tay với anh.
Lưu Đông Khởi nhìn một hồi thì nhận ra Hà Như. Trong lòng anh tự nhiên thấy vui hẳn lên, những nỗi buồn dường như tan biến hết.
Chiếc xe đó là xe của công ty bảo hiểm Viễn Đông dùng để đưa đón cô, Hà Như nói mấy câu với người tài xế rồi sau đó xuống xe.
Lưu Đông Khởi nhìn Hà Như một hồi rồi cười và nói: “Chủ nhật mà em cũng bận à? Nhìn em có vẻ hơi gầy đi, nhưng ngày càng hoạt bát hơn. Thượng Hải thật là nơi sản sinh ra những người phụ nữ đẹp.”
Hà Như cười, nói: “Phải vậy thôi anh ạ, công việc của bọn em vừa mới bắt đầu, áp lực rất lớn, đến nỗi buổi tối thường không ngủ được. Hơn nữa em lại hay bị khó ngủ. Hôm nay may sao lại gặp anh ở đây. Nếu sớm biết như thế, mấy ngày trước em đã không phải gọi điện thoại cho anh rồi.”
Lưu Đông Khởi nói: “Ở trong khách sạn ngột ngạt khó chịu quá nên anh muốn ra đây cho khuây khỏa một chút. Không ngờ đi một chập mà đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.”
Hà Như cười và nói: “Em thật khâm phục anh, giữa dòng người đông đúc như thế này, anh lại có thể đi được hơn 2 tiếng đồng hồ. Em thấy anh giống người ở dưới quê lên mà đang bị mất hành lý vậy. Thảo nào mà hôm đi ngoại ô chơi, thể lực anh lại tốt như vậy.”
Nhắc đến lần ra ngoại ô chơi, cả hai người tự nhiên đều nhìn nhau cười. Lưu Đông Khởi nói: “Anh cứ nhớ mãi hoa Anh túc ở đó! Đầu xuân năm sau, chúng ta lại đi Antelope chơi nhé.”
Hà Như cười và nói: “Vậy thì quyết định như thế nhé.”
Hai người đến một tiệm ăn Tứ Xuyên và tìm một bàn trống để ngồi.
Lưu Đông Khởi nhìn xung quanh, nói: “Cách bài trí của tiệm này không thua gì tiệm của người Tứ Xuyên ở bên Los Angeles mà chúng ta thường đến, mùi ớt nghe là đã thấy đúng vị rồi.”
Hà Như hỏi anh: “Anh về đây đã gần được một ngày rồi, cảm nhận của anh thế nào?”
Lưu Đông Khởi nói: “Cảm nhận lớn nhất của anh là không hề có cái cảm giác thân thiết, cái cảm giác được “trở về” như anh đã nghĩ, điều đó khiến anh thấy rất lạc lõng. Với Thượng Hải thay hình đổi dạng như bây giờ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc. Cái quá khứ mà chúng ta muốn tìm kiếm chỉ có thể lắng đọng trong kí ức mà thôi. Thế giới trước mắt chúng ta bây giờ chỉ là một thế giới xa lạ, bất kể là ngoại quan hay kết cấu sâu bên trong. Em nói đi, đời người có thể có bao cái 8 năm chứ.”
Hà Như thở dài, nói: “Cảm nhận của em cũng như vậy. Hôm qua đi thăm lại trường cũ, em chợt phát hiện, những gì mà em muốn đi tìm thực ra đều xuất phát từ những kí ức trống rỗng của mình. Định đi ra ngoài thay đổi không khí, tìm những cảm giác gì đó mới mẻ, nhưng cuối cùng chịu không được, vẫn muốn quay trở lại chốn xưa, kết quả lại phải gánh thêm gánh nặng của những thứ mà mình đã muốn vứt bỏ mấy năm qua. Biển Thái Bình Dương giống như một dòng thời gian, chứ không chỉ là khoảng cách về không gian.
Lưu Đông Khởi nói: “Anh cũng nghĩ như thế. Anh vốn cũng có ý nghĩ trở về đây để tạo dựng sự nghiệp, nhưng hôm nay đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Ở trong biển người mênh mông, anh đột nhiên có một cảm giác lạc lõng, cô đơn không sao tả nổi. Và vì thế anh cũng có cảm giác sợ hãi. Cho nên mới nãy lúc gặp được em, em không biết là anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng như thế nào đâu, giống như một con cừu non tìm được người chăn cừu vậy.”
Hà Như cười và nói: “Anh ăn nói có vẻ văn chương nhỉ”.
Lưu Đông Khởi bật cười. Hà Như suy ngẫm lại câu nói của mình, mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên.
Hà Như hỏi Lưu Đông Khởi: “Anh đặt vé máy bay về quê ngày mấy?”
Lưu Đông Khởi nói: “Anh muốn ở lại đây thêm 2 ngày nữa để mua một ít đồ và làm một số công chuyện.”
Hà Như cười, trêu chọc anh: “Nhà anh đang sốt ruột đợi anh về đoàn tụ. Có phải là ở đây còn vương vấn tình xưa không?”
Lưu Đông Khởi ấp úng một hồi, anh nghĩ thôi dù gì cũng chưa gặp mặt cô Tôn Ánh đó lần nào, hơn nữa gặp mặt xong chắc gì hai người đã thành, bởi vậy anh quyết định kể cho Hà Như nghe chuyện gặp mặt của anh và Tôn Ánh, cũng để nghe thử lòng Hà Như.
Anh nói: “Chuyện là thế này, mẹ anh đã giới thiệu cho anh một cô gái ở Thượng Hải, cô ấy là học trò cũ của mẹ lúc mẹ còn dạy ở Học Viện Nghệ Thuật. Mẹ anh cứ khen cô ấy hết lời, bắt anh phải đi gặp cô ấy, nhưng anh thì chẳng trông mong gì, hai người hiểu nhau được bao nhiêu đâu, lấy nhau về e rằng chỉ lại dẫm lên vết xe đổ mà thôi. Do vậy, anh nghĩ là hai ngày này nên tìm cơ hội để nói chuyện với cô ấy, giải thích cho cô ấy hiểu, để giữa mẹ anh và cô ấy không có gì khó nói.”
Hà Như nghe xong hơi bất ngờ nhưng cô vẫn cười và nói: “Lúc đi ăn ở quán của người Tứ Xuyên, em đã đoán ra là anh trở về nước không chỉ để thăm gia đình, mà còn để đi xem mặt nữa. Đây không phải là chuyện vui hay sao? Trong chuyện này, người con gái rất tế nhị, anh phải khéo đừng làm tổn thương người ta.”
Lưu Đông Khởi cười, nói: “Chị em phụ nữ ai cũng giống nhau cả, chính vì vậy mà anh mới muốn nghe thử ý kiến của em nè.”
Hà Như nghĩ một hồi rồi nói: “Đầu tiên anh nên xác định rõ là anh muốn tìm người theo típ sống hiện thực, có tình cảm, có thể lo toan mọi việc trong nhà, hay là típ người thiên về tình yêu, giàu sự lãng mạn. Nếu như mẹ anh đã có mắt nhìn người, thì em nghĩ chắc cô Tôn Ánh ấy đều hội tụ cả hai điểm trên, rất hợp với anh, bởi vậy, trước khi chưa gặp mặt, anh cũng đừng nên tự ti quá làm gì.”
Lưu Đông Khởi nghe xong, gật gật đầu, xong trong lòng lại thấy hụt hẫng.
Hà Như nói tiếp: “Ngoài ra, tuy nói vậy, nhưng cũng có thể dần dần vun đắp tình cảm. Tất nhiên trước tiên người kia phải là một người đáng tin cậy cái đã.”
Lưu Đông Khởi nói: “Nói như thế, em cũng tán thành việc anh đi gặp cô ấy à?”
Hà Như nói: “Nếu như đã có cơ hội thì anh đừng bỏ lỡ, anh hãy suy nghĩ những lời em nói.”
Lưu Đông Khởi nghĩ, Hà Như nói vậy thì tình cảm của anh chẳng là gì đối với cô. Anh bỗng cảm thấy rất buồn, anh nói: “Anh cứ tưởng suy nghĩ của em sẽ giống anh chứ.”
Hà Như cười và nói: “Anh không phải là muốn nghe ý kiến của em sao? Đương nhiên, sự chọn lựa cuối cùng là ở anh.”
Lưu Đông Khởi suy ngẫm câu nói này một hồi thấy trong đó có một ẩn ý khác. Anh nhìn nét mặt Hà Như, nhưng cô lại quay mặt đi ngó ra ngoài cửa sổ. Anh nghĩ bụng, đúng là phụ nữ, rắc rối quá, họ nghĩ gì đố ai mà biết được.
Trên đường đi, người tài xế vừa lái xe, vừa nhiệt tình trò chuyện với anh. Người tài xế kể cho anh những thay đổi ở Thượng Hải trong những năm vừa qua. Người tài xế hỏi anh đã bao lâu rồi chưa về Thượng Hải, Lưu Đông Khởi nói anh đã xa Thượng Hải tám năm. Anh nói: “Thượng Hải đã thay đổi quá nhiều, nếu cho tôi tự đi một mình thì chắc là lạc mất.”
Người tài xế cười và nói: “Cũng đâu đến nỗi đó. Nhưng đã ngồi trên xe tôi rồi thì anh cứ yên tâm.”
Người tài xế đã chở Lưu Đông Khởi đến khách sạn Tân Giang.
Lưu Đông Khởi mở cửa phòng và đặt hành lý xuống. Anh vội vã đi tắm rồi sau đó trèo lên giường. Đã hơn hai mươi tiếng qua anh không hề chợp mắt. Anh có thói quen là hễ đi đâu, dù là đi máy bay, đi tàu thủy hay đi xe lửa, cũng không bao giờ chợp mắt được, bởi vậy anh sợ nhất là đi xa, nó như một cực hình. Lúc này, anh vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Anh ngủ một mạch cho đến 4 giờ chiều.
Thức dậy, anh ra bên ngoài ăn, sau đó trở về phòng gọi điện thoại về nhà anh ở Cầm Đảo phía Nam tỉnh Phúc Kiến. Lưu Cầm, con gái anh bắt điện thoại, nghe thấy giọng Lưu Đông Khởi mừng lắm, ríu rít chạy đi gọi ông bà nội. Ba của anh hỏi thăm anh mấy câu, sau đó chuyển máy cho mẹ anh. Mẹ anh hỏi anh chừng nào về, Lưu Đông Khởi nói: “Con muốn ở lại Thượng Hải thêm ba ngày nữa để tìm hiểu về giới luật sư ở đây, sau đó con mới về mẹ ạ.”
Mẹ anh nói: “Khởi à, chuyện lần trước mẹ nói với con, con đã quyết định chưa? Con đã lớn tuổi rồi, con bé Tôn cũng không còn nhỏ, con nên chủ động một chút.”
Lưu Đông Khởi nói: “Chuyện đó đợi con về hẵng nói. Mà con cũng không muốn vội vàng quyết định. Hồi trước mẹ của Lưu Cầm đó, vì con vội vàng hấp tấp nên bây giờ mới thế này. Huống hồ chưa biết Lưu Cầm có đồng ý cho con tìm mẹ kế cho nó không, con cũng phải hỏi ý kiến của nó đã.”
Mẹ anh nói: “Nó còn nhỏ thì hiểu gì, hơn nữa sau này nó đi lấy chồng, nó cũng đâu ở cùng với các con.”
Lưu Đông Khởi nói: “Con nghĩ, Lưu Cầm cũng không thể nào ở với ba mẹ mãi được, để ba mẹ cứ phải lo lắng. Sắp tới, con định dắt nó sang Mỹ để cho nó quen dần cuộc sống ở bên đó, rồi từ từ sau này mới nói chuyện này cho nó hiểu.”
Lúc này, ba anh đang đứng ở một bên mẹ anh, nghe được những gì anh nói thì ông quát vào điện thoại: “Thằng này, mày dám! Nói cái gì? Làm người Trung Quốc không tốt sao? Mày tưởng mày là ai?”
Mẹ anh cho anh biết tên, địa chỉ, số điện thoại và chỗ làm của Tiểu Tôn, học sinh cũ của bà, rồi nói: “Mẹ đã nuôi nấng con Lưu Cầm bốn năm rồi, con bé Tôn Ánh đó tính tình ngoan ngoãn, con cứ yên tâm đi, lần trước nó đến nhà mình thăm mẹ, có vẻ cũng thích con Lưu Cầm. Tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, bây giờ nó đã đi làm. Con nhớ đừng bỏ qua cơ hội này. Nếu nói chuyện thấy hợp, con dẫn nó cùng về luôn nha.”
Lưu Đông thở dài, anh gác điện thoại xuống.
Đến tối, Lưu Đông Khởi cảm thấy ở trong khách sạn hơi ngột ngạt, khó chịu nên anh ra ngoài đi dạo.
Đang đi trên đường, anh dừng lại ở một buồng điện thoại và gọi điện thoại cho một số bạn bè làm luật sư mà anh đã từng làm việc chung trước đây. Một cô bé bắt máy lên, anh nói tên của mấy người mà anh muốn gặp, cô bé đó nói cô không biết ai trong số đó cả, cô bé nói tiếp: “Trước đây có rất nhiều luật sư làm việc ở đây, bây giờ họ đều đã đi nơi khác hết rồi. Nhưng chủ nhiệm của bọn em đã làm việc ở đây hơn sáu năm rồi, anh có muốn gặp chủ nhiệm không?”
Lưu Đông Khởi nói thôi khỏi, anh đã rời khỏi đây hơn tám năm rồi.
Anh buồn bã cúp điện thoại, lúc này anh cảm thấy khoảng thời gian tám năm sao mà dài thế, có vẻ như thời gian càng trôi đi, không gian cũng càng thay đổi theo.
Rõ ràng, khi anh muốn đi tìm lại thế giới ở trong kí ức, thì thực tế anh đã đứng ngoài thế giới đó rồi. Quá khứ chỉ có thể tồn tại trong kí ức, mà mãi mãi không thể nào trở lại được. Bất kể là anh có thừa nhận điều này hay không.
Anh thông thả dạo bước trên đại lộ Tân Giang, ánh đèn ở hai bên bờ sông vừa mới sáng lên, sắc chiều đã dần buông xuống, một cảm giác trống trải khó tả đến trong anh.
Trở về chốn xưa, điều mà anh cảm nhận được không phải là sự ngạc nhiên, vui mừng chờ đón, mà là một bức tường ngăn cách trong suốt rất dày. Nó làm anh không sao có thể bước qua thế giới huyền ảo ở bên kia được. Nó dần dần xóa mờ đi những con người, những sự vật, những sự việc tồn tại trong kí ức của anh. Ngược với kí ức, hiện thực lại trở nên xa lạ, lạnh lùng, không hề có chút thân thiết nào với anh. Sự không tưởng là một sự xa xỉ và đó cũng là một loại thuốc mê làm người ta đắm đuối.
Anh vừa lững thững bước đi vừa suy nghĩ mông lung. Anh không hề chú ý đến những dòng người nhộn nhịp, những dòng xe nườm nượp xung quanh. Không biết đã đi bao lâu, anh cảm thấy hai chân đã mỏi nhừ. Anh định đón một chiếc taxi trở về khách sạn. Đúng lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng một chiếc xe phanh “két” lại bên cạnh anh, tiếp đó cửa kính xe sau mở ra, ở trong xe có một cô gái cười và vẫy tay với anh.
Lưu Đông Khởi nhìn một hồi thì nhận ra Hà Như. Trong lòng anh tự nhiên thấy vui hẳn lên, những nỗi buồn dường như tan biến hết.
Chiếc xe đó là xe của công ty bảo hiểm Viễn Đông dùng để đưa đón cô, Hà Như nói mấy câu với người tài xế rồi sau đó xuống xe.
Lưu Đông Khởi nhìn Hà Như một hồi rồi cười và nói: “Chủ nhật mà em cũng bận à? Nhìn em có vẻ hơi gầy đi, nhưng ngày càng hoạt bát hơn. Thượng Hải thật là nơi sản sinh ra những người phụ nữ đẹp.”
Hà Như cười, nói: “Phải vậy thôi anh ạ, công việc của bọn em vừa mới bắt đầu, áp lực rất lớn, đến nỗi buổi tối thường không ngủ được. Hơn nữa em lại hay bị khó ngủ. Hôm nay may sao lại gặp anh ở đây. Nếu sớm biết như thế, mấy ngày trước em đã không phải gọi điện thoại cho anh rồi.”
Lưu Đông Khởi nói: “Ở trong khách sạn ngột ngạt khó chịu quá nên anh muốn ra đây cho khuây khỏa một chút. Không ngờ đi một chập mà đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.”
Hà Như cười và nói: “Em thật khâm phục anh, giữa dòng người đông đúc như thế này, anh lại có thể đi được hơn 2 tiếng đồng hồ. Em thấy anh giống người ở dưới quê lên mà đang bị mất hành lý vậy. Thảo nào mà hôm đi ngoại ô chơi, thể lực anh lại tốt như vậy.”
Nhắc đến lần ra ngoại ô chơi, cả hai người tự nhiên đều nhìn nhau cười. Lưu Đông Khởi nói: “Anh cứ nhớ mãi hoa Anh túc ở đó! Đầu xuân năm sau, chúng ta lại đi Antelope chơi nhé.”
Hà Như cười và nói: “Vậy thì quyết định như thế nhé.”
Hai người đến một tiệm ăn Tứ Xuyên và tìm một bàn trống để ngồi.
Lưu Đông Khởi nhìn xung quanh, nói: “Cách bài trí của tiệm này không thua gì tiệm của người Tứ Xuyên ở bên Los Angeles mà chúng ta thường đến, mùi ớt nghe là đã thấy đúng vị rồi.”
Hà Như hỏi anh: “Anh về đây đã gần được một ngày rồi, cảm nhận của anh thế nào?”
Lưu Đông Khởi nói: “Cảm nhận lớn nhất của anh là không hề có cái cảm giác thân thiết, cái cảm giác được “trở về” như anh đã nghĩ, điều đó khiến anh thấy rất lạc lõng. Với Thượng Hải thay hình đổi dạng như bây giờ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc. Cái quá khứ mà chúng ta muốn tìm kiếm chỉ có thể lắng đọng trong kí ức mà thôi. Thế giới trước mắt chúng ta bây giờ chỉ là một thế giới xa lạ, bất kể là ngoại quan hay kết cấu sâu bên trong. Em nói đi, đời người có thể có bao cái 8 năm chứ.”
Hà Như thở dài, nói: “Cảm nhận của em cũng như vậy. Hôm qua đi thăm lại trường cũ, em chợt phát hiện, những gì mà em muốn đi tìm thực ra đều xuất phát từ những kí ức trống rỗng của mình. Định đi ra ngoài thay đổi không khí, tìm những cảm giác gì đó mới mẻ, nhưng cuối cùng chịu không được, vẫn muốn quay trở lại chốn xưa, kết quả lại phải gánh thêm gánh nặng của những thứ mà mình đã muốn vứt bỏ mấy năm qua. Biển Thái Bình Dương giống như một dòng thời gian, chứ không chỉ là khoảng cách về không gian.
Lưu Đông Khởi nói: “Anh cũng nghĩ như thế. Anh vốn cũng có ý nghĩ trở về đây để tạo dựng sự nghiệp, nhưng hôm nay đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Ở trong biển người mênh mông, anh đột nhiên có một cảm giác lạc lõng, cô đơn không sao tả nổi. Và vì thế anh cũng có cảm giác sợ hãi. Cho nên mới nãy lúc gặp được em, em không biết là anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng như thế nào đâu, giống như một con cừu non tìm được người chăn cừu vậy.”
Hà Như cười và nói: “Anh ăn nói có vẻ văn chương nhỉ”.
Lưu Đông Khởi bật cười. Hà Như suy ngẫm lại câu nói của mình, mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên.
Hà Như hỏi Lưu Đông Khởi: “Anh đặt vé máy bay về quê ngày mấy?”
Lưu Đông Khởi nói: “Anh muốn ở lại đây thêm 2 ngày nữa để mua một ít đồ và làm một số công chuyện.”
Hà Như cười, trêu chọc anh: “Nhà anh đang sốt ruột đợi anh về đoàn tụ. Có phải là ở đây còn vương vấn tình xưa không?”
Lưu Đông Khởi ấp úng một hồi, anh nghĩ thôi dù gì cũng chưa gặp mặt cô Tôn Ánh đó lần nào, hơn nữa gặp mặt xong chắc gì hai người đã thành, bởi vậy anh quyết định kể cho Hà Như nghe chuyện gặp mặt của anh và Tôn Ánh, cũng để nghe thử lòng Hà Như.
Anh nói: “Chuyện là thế này, mẹ anh đã giới thiệu cho anh một cô gái ở Thượng Hải, cô ấy là học trò cũ của mẹ lúc mẹ còn dạy ở Học Viện Nghệ Thuật. Mẹ anh cứ khen cô ấy hết lời, bắt anh phải đi gặp cô ấy, nhưng anh thì chẳng trông mong gì, hai người hiểu nhau được bao nhiêu đâu, lấy nhau về e rằng chỉ lại dẫm lên vết xe đổ mà thôi. Do vậy, anh nghĩ là hai ngày này nên tìm cơ hội để nói chuyện với cô ấy, giải thích cho cô ấy hiểu, để giữa mẹ anh và cô ấy không có gì khó nói.”
Hà Như nghe xong hơi bất ngờ nhưng cô vẫn cười và nói: “Lúc đi ăn ở quán của người Tứ Xuyên, em đã đoán ra là anh trở về nước không chỉ để thăm gia đình, mà còn để đi xem mặt nữa. Đây không phải là chuyện vui hay sao? Trong chuyện này, người con gái rất tế nhị, anh phải khéo đừng làm tổn thương người ta.”
Lưu Đông Khởi cười, nói: “Chị em phụ nữ ai cũng giống nhau cả, chính vì vậy mà anh mới muốn nghe thử ý kiến của em nè.”
Hà Như nghĩ một hồi rồi nói: “Đầu tiên anh nên xác định rõ là anh muốn tìm người theo típ sống hiện thực, có tình cảm, có thể lo toan mọi việc trong nhà, hay là típ người thiên về tình yêu, giàu sự lãng mạn. Nếu như mẹ anh đã có mắt nhìn người, thì em nghĩ chắc cô Tôn Ánh ấy đều hội tụ cả hai điểm trên, rất hợp với anh, bởi vậy, trước khi chưa gặp mặt, anh cũng đừng nên tự ti quá làm gì.”
Lưu Đông Khởi nghe xong, gật gật đầu, xong trong lòng lại thấy hụt hẫng.
Hà Như nói tiếp: “Ngoài ra, tuy nói vậy, nhưng cũng có thể dần dần vun đắp tình cảm. Tất nhiên trước tiên người kia phải là một người đáng tin cậy cái đã.”
Lưu Đông Khởi nói: “Nói như thế, em cũng tán thành việc anh đi gặp cô ấy à?”
Hà Như nói: “Nếu như đã có cơ hội thì anh đừng bỏ lỡ, anh hãy suy nghĩ những lời em nói.”
Lưu Đông Khởi nghĩ, Hà Như nói vậy thì tình cảm của anh chẳng là gì đối với cô. Anh bỗng cảm thấy rất buồn, anh nói: “Anh cứ tưởng suy nghĩ của em sẽ giống anh chứ.”
Hà Như cười và nói: “Anh không phải là muốn nghe ý kiến của em sao? Đương nhiên, sự chọn lựa cuối cùng là ở anh.”
Lưu Đông Khởi suy ngẫm câu nói này một hồi thấy trong đó có một ẩn ý khác. Anh nhìn nét mặt Hà Như, nhưng cô lại quay mặt đi ngó ra ngoài cửa sổ. Anh nghĩ bụng, đúng là phụ nữ, rắc rối quá, họ nghĩ gì đố ai mà biết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook