Tình Yêu Không Trốn Chạy
-
Chương 38: Có liên quan hay không do anh quyết định
“Anh dở sống dở chết nằm trên giường bệnh
hai tháng, lúc tỉnh dậy phải gấp rút giải quyết công việc, vội vàng đến mức
không có thời gian ăn ngủ chỉ vì muốn sớm được quay về cưới người phụ nữ nói
yêu anh. ”
Mặc dù có người đã từng nói cô là “một cô gái siêu ngốc nghếch”, nhưng so với với Từ Đông và Tô Cẩm, cô gái siêu ngốc nghếch cũng biết mình đã già rồi.
Những suy nghĩ vui vẻ, đơn thuần, sôi nổi của tuổi trẻ không còn nữa.
Hồ Đồng khen cô càng ngày càng thực tế, thật ra ông không biết, Hàn Hiểu chỉ không muốn nhớ về quá khứ, không dám nghĩ đến sau này, nhớ về những gì xảy ra trước đây sẽ khiến cô đau lòng, nghĩ đến tương lai sẽ cảm thấy mù mịt. Vì thế, cô chỉ có “hiện tại”. Những gì cô có thể làm là toàn tâm toàn ý sống tốt trong “ngày hôm nay” mà thôi.
Kỹ thuật là một lĩnh vực rất thực tế, chỉ có người có năng lực mới được người khác tôn trọng, quyền lực chưa chắc đã làm được như thế. Trong mắt Tô Cẩm, Hàn Hiểu rất nhanh từ “sư phụ” được thăng cấp lên thành “thần tượng”. Để tỏ lòng quan tâm đến thần tượng của mình, Tô Cẩm bắt đầu nhiệt tình nghĩ đến việc đại sự cả đời người của Hàn Hiểu.
“Bạn trai em có biết một anh rất đẹp trai!” Tô Cẩm mở file dữ liệu trong laptop cho cô xem ảnh, “Đây, chính là người đứng ở hàng sau cùng. Anh ấy làm phần mềm, có nhà có xe...”
Rõ ràng trên anh là một người đàn ông rất đẹp.
“Hơn nữa không hút thuốc không uống rượu,” Tô Cẩm tiếp tục quảng cáo, “Còn biết nấu cơm nữa. Thế nào, đợi lần sau rời sàn thi công, chị đi với em làm quen nhé!”
Hàn Hiểu nghiêm túc suy nghĩ hai phút rồi trịnh trọng gật đầu, “Được.”
Mặc dù đồng ý với vẻ nghiêm túc nhưng sau khi rời khỏi sàn thi công, Hàn Hiểu vẫn thất hứa. Cô không kịp lấy đồ đã bắt xe đến thẳng bệnh viện phụ nữ và trẻ em, có những việc không phải cô cố gắng trốn tránh thì sẽ không xảy ra.
Hàn Hiểu nhìn lên dòng chữ màu vàng rất to trên cổng bệnh viện, trong lòng chua xót nghĩ: Vì sao vận mệnh lại luôn trêu đùa với cô một cách vô trách nhiệm như thế.
Vì sao nó giống hệt như... dì ghẻ của cô?
Trong ấn tượng của Hàn Hiểu, hành lang của bệnh viện luôn náo nhiệt giống như ngoài chợ. Đăng ký phải xếp hàng, khám bệnh phải xếp hàng, nộp phí phải xếp hàng, hóa nghiệm phải xếp hàng, lấy kết quả hóa nghiệm cũng phải xếp hàng...
Xếp hàng không đáng sợ nhưng tâm trạng lo lắng như đang bị cào xé khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong lòng đã có câu trả lời hoặc rõ ràng hoặc không, nhưng khoảng cách với câu trả lời chỉ có vài bước chân khiến Hàn Hiểu không có cách nào khống chế được trái tim đang loạn nhịp của cô.
Mùi thuốc khử trùng khiến người ta khó thở, cảm giác căng thẳng khiến cổ họng cô nghẹn lại... Đầu ngón tay của Hàn Hiểu bắt đầu lạnh toát, cho dù cô đan hai tay vào nhau rất chặt nhưng cũng không thể cảm thấy ấm hơn được.
“Hàn Hiểu, Hàn Hiểu!” Một người y tá ló đầu ra từ cửa sổ phòng hóa nghiệm, lớn tiếng gọi tên cô.
Hàn Hiểu căng thẳng bước lại, nhận lấy tờ kết quả hóa nghiệm của mình.
Tim cô đập rất mạnh. Chữ viết của bác sỹ xấu như quỷ vẽ bùa chú khiến Hàn Hiểu không đọc được, cô chỉ nhìn thấy hai chữ màu đỏ được đóng bằng con dấu - “Dương tính”.
Dương tính - Rốt cuộc là có hay không?
Trong phòng khám phụ khoa, một đôi vợ chồng vui mừng cảm ơn bác sỹ. Bác sỹ cười dặn dò họ: “Ăn nhiều đồ bổ và chú ý nghỉ ngơi...”
Mắt Hàn Hiểu cay xè.
Bác sỹ nhận lấy tờ kết quả hóa nghiệm Hàn Hiểu đưa, không ngẩng đầu lên hỏi Hàn Hiểu: “Dương tính, có thai rồi. Có muốn giữ không?”
Đầu ngón tay Hàn Hiểu run lên, “Không muốn.”
Bác sỹ rút ra một tờ đơn rồi đẩy lại trên bàn, “Đi nộp phí, sau đó đến phòng phẫu thuật đăng ký.”
Hàn Hiểu không biết mình đã đi xuống tầng dưới như thế nào.
Thật ra cô không nghĩ gì nhưng đầu óc giống như bị hồ dán dính chặt, căng thẳng đến mức cảm thấy đau.
Có một hàng người dài đang xếp hàng chờ nộp phí, không có dấu hiệu nào họ sẽ nhích dần lên. Hàn Hiểu cầm tờ đơn tiện tay nhét vào túi áo khoác, đến cửa hàng ăn nhanh ở cổng viện mua một cốc cô ca lạnh rồi quay lại tìm một chiếc ghế, ngồi đó thẫn thờ.
Trời lạnh, cô luôn sợ lạnh nên chưa bao giờ uống nước ngọt lạnh trong thời tiết như thế này. Nhưng bây giờ lục phủ ngũ tạng của cô nóng như lửa đốt, dường như nước cô ca lạnh chảy vào đó có thể bốc hơi khiến cô không cảm thấy khát. Rốt cuộc là gì cô cũng không biết.
Hàn Hiểu không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Lúc ở trên sàn thi công, cô đã mơ hồ nghĩ, nếu thật sự..., chắc chắn cô sẽ từ bỏ.
Cô chưa bao giờ là một người dũng cảm, dũng cảm đến mức có thể sinh con một mình rồi sống nốt nửa cuộc đời còn lại... Nếu như thế, bố mẹ cô sẽ bị cô làm cho tức chết, về công việc, trong môi trường làm việc nghiêm túc, một người có đời sống riêng như thế muốn nhận được sự tôn trọng của mọi người là điều rất khó. Người khác sẽ nhìn cô như thế nào? Nếu họ gọi “nhân viên Hàn” với giọng điệu giễu cợt, liệu cô có thể kiên trì với vị trí công việc mà mình yêu thích không?
Cô sẽ nuôi đứa trẻ này như thế nào?
Cô sẽ dạy dỗ đứa trẻ này như thế nào?
Hàn Hiểu cúi đầu vứt chiếc cốc rỗng không vào thùng rác bên cạnh.
Cô nghĩ: Có những thứ giống như cốc nước ngọt này, dùng xong rồi sẽ bị vứt bỏ. Chiếc cốc rỗng không chỉ là chiếc cốc rỗng, cho dù có không nỡ vứt đi thì bên trong vẫn rỗng không... Cô đã vì những tình cảm thời học sinh của mình mà đánh mất mười năm tuổi trẻ, cô không muốn vì những rung động nhất thời mà trả giá bằng nửa cuộc đời còn lại...
Người ta chỉ có thể ngốc một lần nhưng không thể ngốc nhiều lần, càng không thể ngốc suốt cả cuộc đời.
Cô biết mình không mạnh mẽ như thế, cô không thể vì một chữ “muốn” mà mang lại bao nhiêu hậu quả.
xếp hàng tiến lên phía trước chưa được đến hai mét, chuông điện thoại vang lên. cầm lên nhìn, người gọi là Anne Bạch.
“Hàn Hiểu, cô đang nghe phải không?” Tín hiệu không tốt, xung quanh ầm ĩ như ngoài chợ, giọng của Anne Bạch nghe không rõ, “Mãi mà không liên lạc được với cô, điện thoại của cô...”
“Tôi ở trên sàn thi công.” Hàn Hiểu vội vàng giải thích, “Trên sàn thi công không có tín hiệu điện thoại. Cô có khỏe không?” Nói xong câu này cô mới nhớ lúc đi, Anne Bạch đã nói cô ấy mang bầu.
Có một cảm giác đắng chát không thể diễn đạt bằng lời dâng lên trong lòng cô.
“Cũng khỏe, ở Munich...” Giọng nói của Anne Bạch bị ngắt quãng, Hàn Hiểu chỉ có thể đoàn là, “Phong cảnh của Munich rất đẹp, không khí trong lành thích hợp cho phụ nữ mang bầu.”
“Tôi muốn nói cho cô... Hình Nguyên...”
Hàn Hiểu bất an bước vài bước lên phía trước.
“Hình Nguyên...” Giọng Anne Bạch vang lên, một giây sau lại mất, “... Kết hôn rồi...”
Hàn Hiểu giật mình, dường như mất hết sinh lực, “Vậy sao?...”
Được rồi, không nói nữa,” Giọng Anne Bạch trở nên rõ ràng hơn, “Đợi tháng sau chúng tôi về, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Hàn Hiểu gật đầu, “Được.”
Tắt điện thoại, Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn dãy người dài dằng dặc, cảm thấy cho dù thế nào hôm nay cô cũng không thể nằm trên bàn phẫu thuật.
“Ngày mai,” Cô nghĩ, “hoặc ngày kia. Ngày nào cũng được, trừ hôm nay.”
Chỉ trừ hôm nay.
Đợi cô ngủ một giấc bồi bổ tinh thần, lúc nào cô kiên cường hơn...
Nhưng nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, liệu ngày mai cô có còn đủ dũng khí bước vào không?
Hàn Hiểu đang cầm tờ giấy nộp phí thất thần, bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra giật lấy tờ giấy trong tay cô rồi cẩn thận xem.
Hàn Hiểu ngạc nhiên, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, cổ tay đã bị cầm chặt rồi kéo ra ngoài.
Tim Hàn Hiểu đập mạnh đến mức gần như không thở được. Sao lại như thế? Hàn Hiểu cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt cô như có một lớp sương mù, ngoài dáng người mờ ảo, cô không nhìn rõ gì nữa. Mắt của cô dường như mất đi chức năng nhìn nhưng xúc giác lại trở nên nhanh nhạy. Cảm giác cổ tay bị nắm chặt trong giây lát đánh thức những ký ức giấu sâu trong đáy lòng.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng yếu đuối. Cô lao về phía cánh tay của anh, bất chấp tất cả ôm chặt lấy người anh.
Chân dừng lại, Hàn Hiểu nhắm mắt, áp chặt người mình vào vạt áo của anh.
Các giác quan trở nên hỗn độn, dường như Hàn Hiểu rơi vào ảo giác do chính mình tạo ra, có lẽ là bởi một khát vọng đã tồn tại quá lâu rồi. Nhưng cho dù cái ôm lúc này chỉ là trong giấc mơ, cho dù tiếng tim đập và hơi thở trên đầu cô chỉ là ảo giác thì cô vẫn cần. Con người cô lúc này cần những điều đó để giúp cô vượt qua cảm giác đau đớn sắp tới, một cảm giác đau đớn như cắt rời trái tim khỏi cơ thể.
Hàn Hiểu biết mình đã lung lay ý định, vì thế, cô không thể kìm nén cảm giác tủi thân trong lòng, vạt áo được cô áp má vào nhanh chóng ướt đầy nước mắt.
Đầu óc hỗn độn của cô dần dần tỉnh táo.
“Khóc đủ chưa?” Trên đầu có giọng nói lạnh lùng, cố gắng kìm nén sự tức giận.
Hàn Hiểu phải tập trung tất cả sức lực mới có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cô luôn biết đôi mắt này rất quyến rũ và hút hồn người khác, nhưng lúc này, đôi mắt đó đang rất tức giận, dường như có một đốm lửa rơi vào đó và có thể làm phát nổ bất kỳ lúc nào.
Hàn Hiểu sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hình Nguyên trong dáng vẻ như thế.
“Khóc đủ chưa?” Hình Nguyên nghiêm mặt giơ tờ giấy nộp phí trươc mặt cô, “Khóc đủ rồi thì giải thích xem đây là cái gì?”
Hàn Hiểu ấp úng, “Cái này...”
“Nghe anh nói này, người này vừa ra khỏi cổng Hải Công, không ngẩng đầu lên đã vội vàng bắt xe chạy đi đâu...” Hình Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, “Hóa ra là vội vàng muốn xử lý đứa con của anh!”
Giọng của anh quá lạnh lùng khiến cho Hàn Hiểu trở nên tỉnh táo. Ánh mắt cô buồn bã, đưa tay cướp lại tờ giấy, “Có liên quan gì đến anh?”
“Em...” Đầu ngón tay Hình Nguyên hơi run, anh cắn răng bước lên một bước ôm chặt lấy cô đang định bỏ ra ngoài.
“Hình Nguyên, anh bị thần kinh à?” Hàn Hiểu tức giận, “Anh có thời gian rảnh rỗi hãy ở bên cạnh vợ anh! Anh kết hôn rồi, “tiền giải ngũ” cũng đưa rồi, anh còn giả vờ tốt bụng với tôi làm gì?”
Hình Nguyên xiết chặt cánh tay giữ chặt lấy cô, chau mày hỏi: “Vợ nào, tiền giải ngũ nào? Em nói linh tinh gì thế?”
Hàn Hiểu tức giận, giơ tay lên định tát anh.
Hai tay Hình Nguyên đang giữ chặt lấy cô, không có cách nào tránh được, chỉ còn cách chấp nhận. Vì tức giận nên Hàn Hiểu khóc ầm lên, “Trên thế giới này có kẻ xấu xa như anh sao? Sự thật đã được phơi bày rồi, anh còn muốn lừa tôi? Anne Bạch vừa gọi điện cho tôi, cô ấy đã nói tất cả...”
“Cô ấy nói?” Hình Nguyên ngạc nhiên, mày anh chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, “Hay là em không nghe rõ, hoặc là em tự tưởng tượng ra. Anh nói với họ nguyên văn là, anh phải về nước kết hôn.”
Mặt Hàn Hiểu vẫn đầy nước mắt, cô há miệng ngốc nghếch nhìn Hình Nguyên, nhìn đường cong tuyệt đẹp trên khóe miệng anh, cảm thấy đầu óc mình lại biến thành một mớ hỗn độn, cảm giác trong lòng cô giống như có tia nắng chiếu vào trong một chiếc hộp kín, thế giới trước mắt cô sáng bừng lên.
“Có người cho dù làm việc xấu xa nào cũng cảm thấy mình có lý.” Hình Nguyên lại nghiêm mặt, hạ giọng nói nhỏ, “Anh dở sống dở chết nằm trên giường bệnh hai tháng, lúc tỉnh dậy phải gấp rút giải quyết công việc, vội vàng đến mức không có thời gian ăn ngủ chỉ vì muốn sớm được quay về cưới người phụ nữ nói yêu anh. Kết quả khi gặp mới nhận ra, người phụ nữ nói yêu anh với những lời lẽ ngọt ngào như thế đang muốn bỏ đứa con của anh...” Hình Nguyên dừng lại một lát rồi nhăn mặt, nhìn cô đầy trách móc, “Em thay lòng đổi dạ cũng được, vì sao tự nhiên lại muốn làm việc vô trách nhiệm như thế? Điều này không thể tha thứ được.”
Hàn Hiểu mở to miệng, không biết phải biện hộ cho mình như thế nào.
“Thật đáng thương cho anh, vừa mới thất nghiệp đã gặp cú shock như thế này...” Hình Nguyên càng nghĩ càng sợ “Nếu anh nhớ nhầm ngày em rời sàn thi công không đến đón em, nếu anh không đến bệnh viện để ngăn em, em... em...”
Mắt Hàn Hiểu đỏ hoe, “Một thời gian dài như thế anh giả chết không xuất hiện, anh còn có mặt mũi nào nói em?”
Hình Nguyên thở mạnh, “Em ở trên sàn thi công, anh không có cách nào! Anh không liên lạc được với em!”
“Anh không thể gọi điện tới sàn thi công sao?”
“Anh đã nói là anh thất nghiệp rồi!” Anh nói còn to hơn cô “Bây giờ Vu Dương làm chủ Vu Thị, không còn liên quan gì đến anh nữa. Anh chỉ là một người bình thường, liệu ai dám nói số điện thoại bí mật cho anh?”
Hàn Hiểu tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên rồi cẩn thận hỏi: “Anh nói... Sau này anh không còn liên quan tới Vu Thị nữa?”
Hình Nguyên hừ một tiếng, “Nghe thấy sau này phải nuôi anh, em hối hận rồi?”
Khóe miệng Hàn Hiểu hơi cong lên, “Vậy anh về bao lâu rồi?”
Hình Nguyên nghiêm mặt hừ một tiếng rồi nói: “Ngày thứ tư sau khi em lên sàn thi công lần hai.” Thấy thái độ ngạc nhiên của Hàn Hiểu, Hình Nguyên không hài lòng than thở, “Anh đã sửa xong ngôi nhà mới của chúng ta ở Vịnh nước nông, đồ đạc cũng mua hết rồi. Nhưng...” Ánh mắt của anh nhìn cô rồi liếc xuống bụng cô, cười ngốc nghếch, “Nhưng anh không ngờ, phòng anh bố trí cho trẻ sơ sinh lại sớm được sử dụng như thế...”
Hàn Hiểu lườm anh, bất giác đỏ mặt, “Nhà mới gì? Đó không phải là tiền giải ngũ Hình thiếu gia trả cho em sao? Em đã cầm tiền của anh, nó không còn liên quan gì đến anh nữa!”
“Tiền giải ngũ gì? Đó rõ ràng là... lễ vật đính hôn!” Hình Nguyên cúi người cắn mạnh lên môi cô, bực bội nói, “Anh nghĩ chắc chắn em đã quên mất câu nói của anh rồi.”
Anh muốn nghiêm mặt nói chuyện nhưng thấy dáng vẻ hơi thất thần của Hàn Hiểu, bất giác anh nở một nụ cười ranh mãnh, “Anh đã nói rồi, giữa anh và em, có liên quan hay không do anh quyết định.”
Mặc dù có người đã từng nói cô là “một cô gái siêu ngốc nghếch”, nhưng so với với Từ Đông và Tô Cẩm, cô gái siêu ngốc nghếch cũng biết mình đã già rồi.
Những suy nghĩ vui vẻ, đơn thuần, sôi nổi của tuổi trẻ không còn nữa.
Hồ Đồng khen cô càng ngày càng thực tế, thật ra ông không biết, Hàn Hiểu chỉ không muốn nhớ về quá khứ, không dám nghĩ đến sau này, nhớ về những gì xảy ra trước đây sẽ khiến cô đau lòng, nghĩ đến tương lai sẽ cảm thấy mù mịt. Vì thế, cô chỉ có “hiện tại”. Những gì cô có thể làm là toàn tâm toàn ý sống tốt trong “ngày hôm nay” mà thôi.
Kỹ thuật là một lĩnh vực rất thực tế, chỉ có người có năng lực mới được người khác tôn trọng, quyền lực chưa chắc đã làm được như thế. Trong mắt Tô Cẩm, Hàn Hiểu rất nhanh từ “sư phụ” được thăng cấp lên thành “thần tượng”. Để tỏ lòng quan tâm đến thần tượng của mình, Tô Cẩm bắt đầu nhiệt tình nghĩ đến việc đại sự cả đời người của Hàn Hiểu.
“Bạn trai em có biết một anh rất đẹp trai!” Tô Cẩm mở file dữ liệu trong laptop cho cô xem ảnh, “Đây, chính là người đứng ở hàng sau cùng. Anh ấy làm phần mềm, có nhà có xe...”
Rõ ràng trên anh là một người đàn ông rất đẹp.
“Hơn nữa không hút thuốc không uống rượu,” Tô Cẩm tiếp tục quảng cáo, “Còn biết nấu cơm nữa. Thế nào, đợi lần sau rời sàn thi công, chị đi với em làm quen nhé!”
Hàn Hiểu nghiêm túc suy nghĩ hai phút rồi trịnh trọng gật đầu, “Được.”
Mặc dù đồng ý với vẻ nghiêm túc nhưng sau khi rời khỏi sàn thi công, Hàn Hiểu vẫn thất hứa. Cô không kịp lấy đồ đã bắt xe đến thẳng bệnh viện phụ nữ và trẻ em, có những việc không phải cô cố gắng trốn tránh thì sẽ không xảy ra.
Hàn Hiểu nhìn lên dòng chữ màu vàng rất to trên cổng bệnh viện, trong lòng chua xót nghĩ: Vì sao vận mệnh lại luôn trêu đùa với cô một cách vô trách nhiệm như thế.
Vì sao nó giống hệt như... dì ghẻ của cô?
Trong ấn tượng của Hàn Hiểu, hành lang của bệnh viện luôn náo nhiệt giống như ngoài chợ. Đăng ký phải xếp hàng, khám bệnh phải xếp hàng, nộp phí phải xếp hàng, hóa nghiệm phải xếp hàng, lấy kết quả hóa nghiệm cũng phải xếp hàng...
Xếp hàng không đáng sợ nhưng tâm trạng lo lắng như đang bị cào xé khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong lòng đã có câu trả lời hoặc rõ ràng hoặc không, nhưng khoảng cách với câu trả lời chỉ có vài bước chân khiến Hàn Hiểu không có cách nào khống chế được trái tim đang loạn nhịp của cô.
Mùi thuốc khử trùng khiến người ta khó thở, cảm giác căng thẳng khiến cổ họng cô nghẹn lại... Đầu ngón tay của Hàn Hiểu bắt đầu lạnh toát, cho dù cô đan hai tay vào nhau rất chặt nhưng cũng không thể cảm thấy ấm hơn được.
“Hàn Hiểu, Hàn Hiểu!” Một người y tá ló đầu ra từ cửa sổ phòng hóa nghiệm, lớn tiếng gọi tên cô.
Hàn Hiểu căng thẳng bước lại, nhận lấy tờ kết quả hóa nghiệm của mình.
Tim cô đập rất mạnh. Chữ viết của bác sỹ xấu như quỷ vẽ bùa chú khiến Hàn Hiểu không đọc được, cô chỉ nhìn thấy hai chữ màu đỏ được đóng bằng con dấu - “Dương tính”.
Dương tính - Rốt cuộc là có hay không?
Trong phòng khám phụ khoa, một đôi vợ chồng vui mừng cảm ơn bác sỹ. Bác sỹ cười dặn dò họ: “Ăn nhiều đồ bổ và chú ý nghỉ ngơi...”
Mắt Hàn Hiểu cay xè.
Bác sỹ nhận lấy tờ kết quả hóa nghiệm Hàn Hiểu đưa, không ngẩng đầu lên hỏi Hàn Hiểu: “Dương tính, có thai rồi. Có muốn giữ không?”
Đầu ngón tay Hàn Hiểu run lên, “Không muốn.”
Bác sỹ rút ra một tờ đơn rồi đẩy lại trên bàn, “Đi nộp phí, sau đó đến phòng phẫu thuật đăng ký.”
Hàn Hiểu không biết mình đã đi xuống tầng dưới như thế nào.
Thật ra cô không nghĩ gì nhưng đầu óc giống như bị hồ dán dính chặt, căng thẳng đến mức cảm thấy đau.
Có một hàng người dài đang xếp hàng chờ nộp phí, không có dấu hiệu nào họ sẽ nhích dần lên. Hàn Hiểu cầm tờ đơn tiện tay nhét vào túi áo khoác, đến cửa hàng ăn nhanh ở cổng viện mua một cốc cô ca lạnh rồi quay lại tìm một chiếc ghế, ngồi đó thẫn thờ.
Trời lạnh, cô luôn sợ lạnh nên chưa bao giờ uống nước ngọt lạnh trong thời tiết như thế này. Nhưng bây giờ lục phủ ngũ tạng của cô nóng như lửa đốt, dường như nước cô ca lạnh chảy vào đó có thể bốc hơi khiến cô không cảm thấy khát. Rốt cuộc là gì cô cũng không biết.
Hàn Hiểu không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì. Lúc ở trên sàn thi công, cô đã mơ hồ nghĩ, nếu thật sự..., chắc chắn cô sẽ từ bỏ.
Cô chưa bao giờ là một người dũng cảm, dũng cảm đến mức có thể sinh con một mình rồi sống nốt nửa cuộc đời còn lại... Nếu như thế, bố mẹ cô sẽ bị cô làm cho tức chết, về công việc, trong môi trường làm việc nghiêm túc, một người có đời sống riêng như thế muốn nhận được sự tôn trọng của mọi người là điều rất khó. Người khác sẽ nhìn cô như thế nào? Nếu họ gọi “nhân viên Hàn” với giọng điệu giễu cợt, liệu cô có thể kiên trì với vị trí công việc mà mình yêu thích không?
Cô sẽ nuôi đứa trẻ này như thế nào?
Cô sẽ dạy dỗ đứa trẻ này như thế nào?
Hàn Hiểu cúi đầu vứt chiếc cốc rỗng không vào thùng rác bên cạnh.
Cô nghĩ: Có những thứ giống như cốc nước ngọt này, dùng xong rồi sẽ bị vứt bỏ. Chiếc cốc rỗng không chỉ là chiếc cốc rỗng, cho dù có không nỡ vứt đi thì bên trong vẫn rỗng không... Cô đã vì những tình cảm thời học sinh của mình mà đánh mất mười năm tuổi trẻ, cô không muốn vì những rung động nhất thời mà trả giá bằng nửa cuộc đời còn lại...
Người ta chỉ có thể ngốc một lần nhưng không thể ngốc nhiều lần, càng không thể ngốc suốt cả cuộc đời.
Cô biết mình không mạnh mẽ như thế, cô không thể vì một chữ “muốn” mà mang lại bao nhiêu hậu quả.
xếp hàng tiến lên phía trước chưa được đến hai mét, chuông điện thoại vang lên. cầm lên nhìn, người gọi là Anne Bạch.
“Hàn Hiểu, cô đang nghe phải không?” Tín hiệu không tốt, xung quanh ầm ĩ như ngoài chợ, giọng của Anne Bạch nghe không rõ, “Mãi mà không liên lạc được với cô, điện thoại của cô...”
“Tôi ở trên sàn thi công.” Hàn Hiểu vội vàng giải thích, “Trên sàn thi công không có tín hiệu điện thoại. Cô có khỏe không?” Nói xong câu này cô mới nhớ lúc đi, Anne Bạch đã nói cô ấy mang bầu.
Có một cảm giác đắng chát không thể diễn đạt bằng lời dâng lên trong lòng cô.
“Cũng khỏe, ở Munich...” Giọng nói của Anne Bạch bị ngắt quãng, Hàn Hiểu chỉ có thể đoàn là, “Phong cảnh của Munich rất đẹp, không khí trong lành thích hợp cho phụ nữ mang bầu.”
“Tôi muốn nói cho cô... Hình Nguyên...”
Hàn Hiểu bất an bước vài bước lên phía trước.
“Hình Nguyên...” Giọng Anne Bạch vang lên, một giây sau lại mất, “... Kết hôn rồi...”
Hàn Hiểu giật mình, dường như mất hết sinh lực, “Vậy sao?...”
Được rồi, không nói nữa,” Giọng Anne Bạch trở nên rõ ràng hơn, “Đợi tháng sau chúng tôi về, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Hàn Hiểu gật đầu, “Được.”
Tắt điện thoại, Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn dãy người dài dằng dặc, cảm thấy cho dù thế nào hôm nay cô cũng không thể nằm trên bàn phẫu thuật.
“Ngày mai,” Cô nghĩ, “hoặc ngày kia. Ngày nào cũng được, trừ hôm nay.”
Chỉ trừ hôm nay.
Đợi cô ngủ một giấc bồi bổ tinh thần, lúc nào cô kiên cường hơn...
Nhưng nếu hôm nay cô bước ra khỏi nơi này, liệu ngày mai cô có còn đủ dũng khí bước vào không?
Hàn Hiểu đang cầm tờ giấy nộp phí thất thần, bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra giật lấy tờ giấy trong tay cô rồi cẩn thận xem.
Hàn Hiểu ngạc nhiên, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, cổ tay đã bị cầm chặt rồi kéo ra ngoài.
Tim Hàn Hiểu đập mạnh đến mức gần như không thở được. Sao lại như thế? Hàn Hiểu cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt cô như có một lớp sương mù, ngoài dáng người mờ ảo, cô không nhìn rõ gì nữa. Mắt của cô dường như mất đi chức năng nhìn nhưng xúc giác lại trở nên nhanh nhạy. Cảm giác cổ tay bị nắm chặt trong giây lát đánh thức những ký ức giấu sâu trong đáy lòng.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng yếu đuối. Cô lao về phía cánh tay của anh, bất chấp tất cả ôm chặt lấy người anh.
Chân dừng lại, Hàn Hiểu nhắm mắt, áp chặt người mình vào vạt áo của anh.
Các giác quan trở nên hỗn độn, dường như Hàn Hiểu rơi vào ảo giác do chính mình tạo ra, có lẽ là bởi một khát vọng đã tồn tại quá lâu rồi. Nhưng cho dù cái ôm lúc này chỉ là trong giấc mơ, cho dù tiếng tim đập và hơi thở trên đầu cô chỉ là ảo giác thì cô vẫn cần. Con người cô lúc này cần những điều đó để giúp cô vượt qua cảm giác đau đớn sắp tới, một cảm giác đau đớn như cắt rời trái tim khỏi cơ thể.
Hàn Hiểu biết mình đã lung lay ý định, vì thế, cô không thể kìm nén cảm giác tủi thân trong lòng, vạt áo được cô áp má vào nhanh chóng ướt đầy nước mắt.
Đầu óc hỗn độn của cô dần dần tỉnh táo.
“Khóc đủ chưa?” Trên đầu có giọng nói lạnh lùng, cố gắng kìm nén sự tức giận.
Hàn Hiểu phải tập trung tất cả sức lực mới có thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cô luôn biết đôi mắt này rất quyến rũ và hút hồn người khác, nhưng lúc này, đôi mắt đó đang rất tức giận, dường như có một đốm lửa rơi vào đó và có thể làm phát nổ bất kỳ lúc nào.
Hàn Hiểu sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hình Nguyên trong dáng vẻ như thế.
“Khóc đủ chưa?” Hình Nguyên nghiêm mặt giơ tờ giấy nộp phí trươc mặt cô, “Khóc đủ rồi thì giải thích xem đây là cái gì?”
Hàn Hiểu ấp úng, “Cái này...”
“Nghe anh nói này, người này vừa ra khỏi cổng Hải Công, không ngẩng đầu lên đã vội vàng bắt xe chạy đi đâu...” Hình Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, “Hóa ra là vội vàng muốn xử lý đứa con của anh!”
Giọng của anh quá lạnh lùng khiến cho Hàn Hiểu trở nên tỉnh táo. Ánh mắt cô buồn bã, đưa tay cướp lại tờ giấy, “Có liên quan gì đến anh?”
“Em...” Đầu ngón tay Hình Nguyên hơi run, anh cắn răng bước lên một bước ôm chặt lấy cô đang định bỏ ra ngoài.
“Hình Nguyên, anh bị thần kinh à?” Hàn Hiểu tức giận, “Anh có thời gian rảnh rỗi hãy ở bên cạnh vợ anh! Anh kết hôn rồi, “tiền giải ngũ” cũng đưa rồi, anh còn giả vờ tốt bụng với tôi làm gì?”
Hình Nguyên xiết chặt cánh tay giữ chặt lấy cô, chau mày hỏi: “Vợ nào, tiền giải ngũ nào? Em nói linh tinh gì thế?”
Hàn Hiểu tức giận, giơ tay lên định tát anh.
Hai tay Hình Nguyên đang giữ chặt lấy cô, không có cách nào tránh được, chỉ còn cách chấp nhận. Vì tức giận nên Hàn Hiểu khóc ầm lên, “Trên thế giới này có kẻ xấu xa như anh sao? Sự thật đã được phơi bày rồi, anh còn muốn lừa tôi? Anne Bạch vừa gọi điện cho tôi, cô ấy đã nói tất cả...”
“Cô ấy nói?” Hình Nguyên ngạc nhiên, mày anh chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, “Hay là em không nghe rõ, hoặc là em tự tưởng tượng ra. Anh nói với họ nguyên văn là, anh phải về nước kết hôn.”
Mặt Hàn Hiểu vẫn đầy nước mắt, cô há miệng ngốc nghếch nhìn Hình Nguyên, nhìn đường cong tuyệt đẹp trên khóe miệng anh, cảm thấy đầu óc mình lại biến thành một mớ hỗn độn, cảm giác trong lòng cô giống như có tia nắng chiếu vào trong một chiếc hộp kín, thế giới trước mắt cô sáng bừng lên.
“Có người cho dù làm việc xấu xa nào cũng cảm thấy mình có lý.” Hình Nguyên lại nghiêm mặt, hạ giọng nói nhỏ, “Anh dở sống dở chết nằm trên giường bệnh hai tháng, lúc tỉnh dậy phải gấp rút giải quyết công việc, vội vàng đến mức không có thời gian ăn ngủ chỉ vì muốn sớm được quay về cưới người phụ nữ nói yêu anh. Kết quả khi gặp mới nhận ra, người phụ nữ nói yêu anh với những lời lẽ ngọt ngào như thế đang muốn bỏ đứa con của anh...” Hình Nguyên dừng lại một lát rồi nhăn mặt, nhìn cô đầy trách móc, “Em thay lòng đổi dạ cũng được, vì sao tự nhiên lại muốn làm việc vô trách nhiệm như thế? Điều này không thể tha thứ được.”
Hàn Hiểu mở to miệng, không biết phải biện hộ cho mình như thế nào.
“Thật đáng thương cho anh, vừa mới thất nghiệp đã gặp cú shock như thế này...” Hình Nguyên càng nghĩ càng sợ “Nếu anh nhớ nhầm ngày em rời sàn thi công không đến đón em, nếu anh không đến bệnh viện để ngăn em, em... em...”
Mắt Hàn Hiểu đỏ hoe, “Một thời gian dài như thế anh giả chết không xuất hiện, anh còn có mặt mũi nào nói em?”
Hình Nguyên thở mạnh, “Em ở trên sàn thi công, anh không có cách nào! Anh không liên lạc được với em!”
“Anh không thể gọi điện tới sàn thi công sao?”
“Anh đã nói là anh thất nghiệp rồi!” Anh nói còn to hơn cô “Bây giờ Vu Dương làm chủ Vu Thị, không còn liên quan gì đến anh nữa. Anh chỉ là một người bình thường, liệu ai dám nói số điện thoại bí mật cho anh?”
Hàn Hiểu tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên rồi cẩn thận hỏi: “Anh nói... Sau này anh không còn liên quan tới Vu Thị nữa?”
Hình Nguyên hừ một tiếng, “Nghe thấy sau này phải nuôi anh, em hối hận rồi?”
Khóe miệng Hàn Hiểu hơi cong lên, “Vậy anh về bao lâu rồi?”
Hình Nguyên nghiêm mặt hừ một tiếng rồi nói: “Ngày thứ tư sau khi em lên sàn thi công lần hai.” Thấy thái độ ngạc nhiên của Hàn Hiểu, Hình Nguyên không hài lòng than thở, “Anh đã sửa xong ngôi nhà mới của chúng ta ở Vịnh nước nông, đồ đạc cũng mua hết rồi. Nhưng...” Ánh mắt của anh nhìn cô rồi liếc xuống bụng cô, cười ngốc nghếch, “Nhưng anh không ngờ, phòng anh bố trí cho trẻ sơ sinh lại sớm được sử dụng như thế...”
Hàn Hiểu lườm anh, bất giác đỏ mặt, “Nhà mới gì? Đó không phải là tiền giải ngũ Hình thiếu gia trả cho em sao? Em đã cầm tiền của anh, nó không còn liên quan gì đến anh nữa!”
“Tiền giải ngũ gì? Đó rõ ràng là... lễ vật đính hôn!” Hình Nguyên cúi người cắn mạnh lên môi cô, bực bội nói, “Anh nghĩ chắc chắn em đã quên mất câu nói của anh rồi.”
Anh muốn nghiêm mặt nói chuyện nhưng thấy dáng vẻ hơi thất thần của Hàn Hiểu, bất giác anh nở một nụ cười ranh mãnh, “Anh đã nói rồi, giữa anh và em, có liên quan hay không do anh quyết định.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook