Tình Yêu Không Trốn Chạy
-
Chương 17: Anh muốn ôm em
Có những điều giấu kín trong lòng, không
dám mong đợi rồi đột ngột đến khiến cô xao động.
Lúc La Thanh Phong bước xuống cầu thang, anh nhìn thấy Vu Dương đang đứng giữa một đám người to lớn. Mặc dù ở trong nhà nhưng Vu Dương vẫn đeo kính râm hiệu Gucci, không biết có phải vì cô ta cảm thấy nếu đeo kính như thế thì nhìn sẽ oai phong hơn không?
La Thanh Phong phủi lớp bột màu trên tay, từ từ bước đến trước mặt Vu Dương.
Nhìn vào đôi kính đen không dễ chịu chút nào nhưng La Thanh Phong không tránh né, bởi Vu Dương đã bày ra thế trận để chiến đấu, anh không muốn trước khi thổi kèn đã bại trận, mặc dù anh chưa bao giờ giành vẻ vang trước người phụ nữ này.
Vu Dương nhìn bức tường trống trơn với vẻ cao ngạo, nghiêng đầu cười lạnh lùng, “Leo, lâu rồi không gặp. Không ngờ... phòng tranh của anh lại không làm ăn được như thế này.”
La Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, cười sảng khoái, “Đúng, vừa khai trương đã có người đến phá rối, ngược lại còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Thật là bất hợp lý.”
Vu Dương ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng hiện lên rõ hơn, “Thật sao? Nhưng nếu không khai trương, tiền thuê nhà, điện nước, nhân công vẫn phải trả định kỳ đúng không?”
La Thanh Phong không nói gì.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Vu Dương cười đắc ý, “Không bán được tranh, không có thu nhập. Nếu tôi rút tiền đầu tư, phòng tranh sẽ không thể tiếp tục tồn tại được. Lý tưởng của anh sẽ... tan theo mây khói, thật sự là rất đáng tiếc.”
“Dùng thành ngữ rất hay, tiếng Trung của cô có tiến bộ.” La Thanh Phong cười bình thản, không nói tiếp lời cô ta.
Vu Dương cẩn thận nhìn thái độ của La Thanh Phong, có lẽ cảm thấy phản ứng bình thản của anh nằm ngoại dự liệu của mình, cô ta do dự một lát rồi quay sang dặn dò mấy người đàn ông đi cùng, “Tất cả ra ngoài.”
La Thanh Phong nhìn những người đó bước ra ngoài, anh không bộc lộ thái độ gì, cúi đầu cười không thành tiếng, “Có phải cô cảm thấy đàn ông đều ngốc nghếch không? Tôi cũng thế, Mạnh Hằng Vũ cũng thế?”
“Sao?” Vu Dương không hiểu lời anh nói.
La Thanh Phong nhìn cô ta, trong ánh mắt anh có vẻ xa cách lạnh lùng mà cô ta có thể cảm nhận được và cả sự thương hại mà cô ta không hiểu, “Vu Dương, Mạnh Hằng Vũ theo đuổi cô và cổ phần của cô ở họ Vu, cô lại dùng người của anh ta đến ép tôi... Cô có bao giờ nghĩ rằng, nếu tôi đồng ý yêu cầu của cô, sau này cô sẽ đối xử với anh ta như thế nào? Nói với anh ta: Tôi đã xong việc với La Thanh Phong và phòng tranh của anh ta rồi, không cần dùng đến anh nữa, anh đứng tránh sang một bên. Như vậy sao?”
Mặt Vu Dương biến sắc, cô nhìn La Thanh Phong với ánh mắt cay nghiệt, “Đợi bao giờ anh thật sự không làm gì được nữa phải đến cầu xin tôi thì anh không cần để tâm đến chuyện đó nữa! Leo, tôi không tin có ai ở thành phố T dám động tay vào những vụ làm ăn đã bị Mạnh Hằng Vũ kìm kẹp.”
“Vậy cô cứ tự nhiên.” La Thanh Phong không để ý cười, “Nếu không có việc gì khác, tôi phải về phòng tranh.”
“La Thanh Phong!” Giọng của Vu Dương vút cao, “Nhìn thấy tâm huyết của mình nằm trong kho và bị mục nát, anh không cảm thấy đau lòng sao?”
La Thanh Phong cúi đầu cười nhỏ, “Vu Dương, mong cô không nên nói những vấn đề không phải là chuyên môn của cô như thế. Nếu giữ gìn tốt, một bức tranh sơn dầu sẽ có tuổi thọ vài trăm năm, cô và tôi có thể mục nát trước chúng, tôi không cần phải suy nghĩ vấn đề có cần đau lòng thay chúng hay không.” Dừng lại một lát anh nói tiếp, “Huống hồ, đó là vấn đề của tôi, không cần cô phải bận tâm.”
“La Thanh Phong!” Vu Dương lại hét lên.
La Thanh Phong không ngoảnh đầu lại bước thẳng lên cầu thang. Bởi vì cô ta là phụ nữ, ít tuổi hơn anh và có quan hệ thân thiết với chị dâu nên anh mới luôn nhường nhịn như thế. Trước đây anh không kiên quyết như vậy có lẽ vì cô ta không đi quá xa, không có ý định nghênh chiến với anh như bây giờ.
Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, biết rằng cô ta vẫn đứng trong căn phòng trống trơn đó, La Thanh Phong cảm thấy không thoải mái. Quen biết nhau nhiều năm, không phải là không có những giây phút vui vẻ. Trước khi quen cô, anh chưa bao giờ biết đến các địa điểm vui chơi, chưa bao giờ ngồi xe leo núi, cũng chưa bao giờ ngồi trên đu quay quay lên cao, cảm nhận được vẻ đẹp diễm lệ của thành phố dưới màn đêm...
Đối với cô ấy, không phải anh chưa từng có những rung động nhẹ nhàng. Chỉ là sau mỗi lần rung động, anh phải trả một cái giá rất đắt. Bởi theo bản năng, Vu Dương coi tình yêu như một sợi dây thừng và muốn buộc chặt lấy anh. Điều này khiến La Thanh Phong không sao chịu đựng nổi. Vì thế, anh chỉ có thể kìm nén những rung động của mình, lùi từng bước để giữ một khoảng cách an toàn.
Nếu như vậy bị coi là phụ lòng, thì... được, anh đã phụ lòng cô.
“La Thanh Phong...” Sau lưng anh có tiếng nấc nghẹn.
Trong lòng La Thanh Phong hơi xúc động, anh bất giác bước chậm lại. Cùng với tiếng thổn thức của cô, một thứ gì đó êm dịu và mơ hồ xuất hiện giống như trước đây.
Đáng tiếc, sau tiếng thổn thức là lời trách móc khiến cho cảm giác ấy của anh tan biến.
“La Thanh Phong, anh sẽ hối hận... Chắc chắn anh sẽ hối hận!”
La Thanh Phong thở dài, “Vậy chúng ta cùng đợi xem.”
Vu Dương học quản trị kinh doanh, đối với các tác phẩm nghệ thuật, cảm hứng lớn nhất của cô chỉ là sau khi mua về, bán ra với giá như thế nào để kiếm được nhiều lợi nhuận nhất. Mặc dù chưa có ai dám nghi ngờ khả năng thưởng thức nghệ thuật của cô, nhưng đối với La Thanh Phong, cô không hiểu gì về tranh, ít nhất là không hiểu ý nghĩa thật sự của chúng.
Hàn Hiểu cũng không hiểu, cô không bao giờ che giấu điều đó. Nhưng không giống với Vu Dương, cô không hiểu theo nghĩa của một nhà thưởng thức nghệ thuật chính hiệu.
Vì thế Vu Dương không biết, các tác phẩm sau khi được đem ra khỏi phòng tranh không được ký tên La Thanh Phong, mà là “Tạ Đơn Thanh”. Đương nhiên, trong danh sách các họa sỹ đương đại mà Vu Dương biết, chưa bao giờ xuất hiện tên “La Thanh Phong”. Vì vậy, cô ta mới mặc định nghĩ rằng, một người đi học ở nước ngoài như La Thanh Phong, không có tên tuổi trong nước thì tuyệt đối không thể từ chối sự giúp đỡ của cô và họ Vu.
La Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ mình phải cố tình giấu cô điều gì, anh chỉ không muốn mình biến thành một cái cây hái ra tiền trong tay “nhà thưởng thức nghệ thuật” Vu Dương. Đương nhiên, ngoài tiền bạc, Vu Dương vẫn còn có một danh vọng: hoặc là muốn trở thành một người tinh tường phát hiện ra nhân tài hội họa xuất sắc; hoặc là muốn trở thành một người bạn đời yểu điểu và lãng mạn của một họa sỹ nổi tiếng được cả thế giới biết đến...
Đương nhiên, ngoài tất cả những điều này, cô còn muốn có anh.
Đây là tất cả những gì mà Vu Dương cho rằng đó là “yêu”.
Khi La Thanh Phong nghĩ đến đây, anh không khỏi tự cười mình. Rõ ràng cô ta muốn có anh, nhưng... Nếu cô ta không nhận ra những cơ hội kinh doanh gắn liền với anh, những nhân tố tiềm tàng có lợi cho cô ta, người phụ nữ cao ngạo này liệu có để mắt đến anh không?
Anh không biết.
Thật sự anh không biết mặc dù anh luôn tin rằng, Vu Dương có thiện cảm với anh hơn rất nhiều so với những người bạn bình thường khác, hơn nữa, trong một thời gian rất dài, tình cảm ấy của cô chưa bao giờ bị lung lay.
“Có lẽ không có gì không đúng,” La Thanh Phong nghĩ, “Cô ta vốn là một người làm ăn, tìm kiếm lợi nhuận với tất cả mọi thứ là bản năng của cô ta. Chỉ là... mình không có cách nào đón nhận tình cảm có những tính toán tỉ mỉ đó mà thôi.”
La Thanh Phong ngồi trước bức tranh, bỗng nhiên không còn cảm hứng để tiếp tục vẽ.
Trên bức tranh, Hàn Hiểu đang yên lặng dựa vào ghế suy tư. Trên nền tranh tối, khuôn mặt cô dịu dàng như áng mây và thanh khiết như ánh trăng.
Một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, không kiểu cách nhưng khiến cho người nhìn cảm thấy dễ chịu. Trong ấn tượng của anh, quần áo của cô đều có phong cách như vậy, giản dị và gần gũi. Cô gái này chưa bao giờ nghĩ mình là nữ hoàng, cô bình dị như ngòi bút và bảng pha màu vẽ của anh, mặc dù đặt ở chỗ không bắt mắt nhưng thật đến mức đưa tay là chạm tới được.
La Thanh Phong chưa bao giờ giỏi chơi đoán câu đố, vì thế anh thích những cảm giác thật như vậy của cô dành cho mình.
La Thanh Phong cầm bút, vẽ thêm một chút màu vàng nâu lên tóc mai của cô.
Anh nhớ tóc của cô có màu như vậy. Tóc cô chưa bao giờ được chăm chút nhiều, vì phơi nắng nên có màu vàng nâu, không sáng bóng nhưng có một cảm giác rất mềm mại khi chạm vào.
La Thanh Phong không có ấn tượng gì đặc biệt với mái tóc của phụ nữ, nhưng anh thích những gì tự nhiên, ví dụ như tóc của cô, da của cô, môi của cô, không trang điểm bằng những thứ mà anh không biết là gì, sạch sẽ và thật như vốn có. Khi hôn lên có thể cảm nhận được một làn da mềm mại, tươi mới, giống như rau quả đã được rửa sạch.
Những gì sinh động có thể chạm tay vào là những gì đẹp đẽ nhất trong mắt La Thanh Phong.
La Thanh Phong hạ bút, ngắm nhìn người phụ nữ trong tranh. Anh nghĩ, nếu anh đếm ngược thời gian hai mươi tám ngày... liệu có phải là lập dị không?
Giọng của cô truyền từ một nơi nào đó trên biển xuyên qua tầng khí quyển lên vệ tinh, sau đó lại truyền từ vệ tinh xuống mặt đất đến tai anh, đó là một khoảng cách xa xôi đến không ngờ.
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy mệt mỏi. Khi nghe thấy giọng Hàn Hiểu, tất cả những buồn bã trong lòng khi phòng tranh bị phá hoại lại tràn ngập trong lòng anh, khiến anh cảm thấy ngay cả đầu ngón tay mình cũng đau nhói.
“La Thanh Phong?” Nghe thấy những tạp âm trong điện thoại, La Thanh Phong không biết đó là tiếng ồn xung quanh cô hay điện thoại bị nhiễu sóng, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Hàn Hiểu, “Giọng của anh nghe rất mệt mỏi, có phải là ngày ngày ra quán rượu, sinh hoạt không điều độ không?”
La Thanh Phong sờ cằm cười nho nhỏ: “Đúng rồi, ngày nào anh cũng ra ngoài tụ tập.”
Hàn Hiểu bực bội hừ một tiếng rồi do dự hỏi: “Không phải anh đã quen cô nương nào rồi chứ?”
La Thanh Phong không nhịn được cười thành tiếng, “Cô nương của tôi, hôm nay có ăn táo nhập khẩu to hơn bảng pha màu không?”
Hàn Hiểu cũng cười theo, một lát sau cô lại thở dài buồn bã, “Chị Đồ làm thiết kế cùng phòng em đã về trước rồi, bây giờ chỉ còn một mình em. Hàng ngày từ nhà ăn về phòng, em không nhìn thấy một sinh vật sống nào, cũng không dám tham gia đánh bài cùng cánh đàn ông... Em buồn đến mức sắp mốc người lên rồi.”
Trong khu sinh hoạt có phòng chơi bài và phòng chiếu phim, đĩa phim cũng không ít. Nhưng chín mươi lăm phần trăm trên sàn thi công là nhân viên nam, lại đang vào mùa hè, trong phòng xem phim có không ít anh chàng thích đi dép lê mặc quần đùi, liệu có cô gái nào dám tham gia vào đó?
La Thanh Phong an ủi cô, “Không phải chỉ còn hai tuần nữa là em được về sao? Đợi em quay về, chúng ta sẽ đi siêu thị Isetan ngồi cả ngày, không làm gì cả, chỉ nhìn ngắm mọi người cho thỏa thích thôi!”
Hàn Hiểu bật cười.
“Lúc nào em không đi làm thì nghỉ ngơi cho khỏe,” Đợi cô cười xong, La Thanh Phong dặn dò cô, “Nên ăn nhiều rau quả, mỗi ngày phải uống hai hộp sữa, dù sao cũng không mất tiền, em phải tranh thủ ăn nhiều hơn.”
Hàn Hiểu cười đáp: “Được, em sẽ ăn nhiều!”
La Thanh Phong yên lặng giây lát rồi nói nhỏ: “Hàn Hiểu, anh nhớ em.”
Tay Hàn Hiểu hơi run.
La Thanh Phong lại nói: “Hiểu Hiểu, anh muốn ôm em.”
Hàn Hiểu biết mình không phải là người hay suy nghĩ nhiều, nhưng câu “nhớ em” của La Thanh Phong khiến cô không ngủ được. Có những điều giấu kín trong lòng, không dám mong đợi rồi đột ngột đến khiến cô xao động.
Có lẽ chỉ vì anh ấy mệt...
Có lẽ chỉ vì bỗng nhiên anh ấy hơi yếu đuối...
Ai cũng biết những người làm nghệ thuật thường nhạy cảm hơn người khác, đôi khi chỉ với một miếng vỏ trứng gà có thể làm xúc động cả thế giới. Có lẽ lúc đó anh ấy đang đa sầu đa cảm? Chỉ là một câu “nhớ em”, rốt cuộc không thể diễn tả điều gì. Hàn Hiểu cũng nhớ rất nhiều người, không đúng sao? Bố mẹ, Quách Dung Dung, thậm chí là người mẹ tính cách xởi lởi thái quá của Quách Dung Dung...
Có lẽ anh ấy chỉ là nhớ cô đơn thuần như vậy thôi.
Hàn Hiểu trở mình trên giường không ngủ được. Đến nửa đêm, cô mới chợp mắt được vài phút thì cảm thấy trong phòng vô cùng ngột ngạt, hình như điều hòa đã ngừng hoạt động.
Hàn Hiểu đang định dậy mở cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng chân chạy dồn dập, tiếng mở cửa ở các phòng, hình như hầu hết mọi người đều đã chạy ra ngoài.
Hành lang chật kín người, có người lo lắng nói gì đó nhưng cô không nghe rõ. Hàn Hiểu nhanh nhẹn mặt bộ đồng phục lao động lên người, vừa kéo được nửa khóa thì nghe thấy giọng Hồ Đồng hét lên ở ngoài cửa: “Hàn Hiểu, Hàn Hiểu!”
Hàn Hiểu vội vàng mở cửa.
Một cơn gió lạnh tràn đến, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào những đám mây đen vần vũ kéo đến đang dần dần nuốt trọn bầu trời. Cùng với gió lớn, những đám mây như một con mãnh thú trên thảo nguyên, chớp mắt đã bao phủ cả sàn thi công.
Một luồng khí hung hãn ập đến khiến cô không thể thở được. Có tiếng động cơ ầm ì vọng lại, một chiếc trực thăng lướt trên đỉnh sàn thi công rồi nhanh chóng lẫn vào trong màn đêm.
Hàn Hiểu nhìn chiếc trực thăng bay xa dần, cảm thấy sợ hãi giống như đang bị ai bỏ rơi. Mọi người bắt đầu được rời đi, như vậy có nghĩa là... Cô quay sang hỏi Hồ Đồng: “Bão đến sao?”
Hồ Đồng gật đầu, thở gấp nói: “Theo dự báo ban đầu, sáng mai mới chuẩn bị sắp xếp cho mọi người rời đi, không ngờ nhanh như thế, bão mạnh E125 men theo bờ Bắc tiến vào Hoàng Hải. Nhân viên bắt đầu được di tản theo đợt, cháu lên máy bay quay về, chú và Mạnh Giao ở lại.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên. Hồ Đồng nói: “Trực thăng bay từ đất liền đến đây ít nhất phải mất một giờ, bây giờ cháu theo chú ra công trường. Tranh thủ lúc này trời còn chưa mưa, mau chóng giúp bên thi công che chắn máy móc, được đến đâu hay đến đó, nhanh lên nào!”
Có chỉ thị công việc rõ ràng như thế khiến Hàn Hiểu tỉnh táo lại, cô cầm mũ bảo hộ lao động cùng Hồ Đồng chạy ra ngoài.
Đèn báo động trên các thiết bị đang nhấp nháy, những giọt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi xuống, vô tình đọng thành giọt trên má rồi lăn xuống bộ đồng phục bảo hộ màu vàng tươi.
Mặc dù bộ quần áo này có tác dụng chống thấm nhưng những giọt mưa vẫn theo cổ áo chảy vào trong người khiến cổ và ngực cô ướt thành từng mảng. Chiếc mũ bảo hộ lao động chỉ có thể che mắt khi cúi đầu làm việc, nghiêng đầu đi là nước mưa rơi xuống mũi, ngay cả việc thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Mưa càng lúc càng to, gió cũng mạnh dần. Người chưa bao giờ nhìn thấy bão đến gần như Hàn Hiểu lúc này đã bắt đầu cảm nhận được thế nào là “thiên tai”.
Các thiết bị dần dần bị bao phủ bởi màn mưa trắng mênh mông, lúc trước còn có thể nhìn thấy bóng các nhân viên đang hối hả bận rộn, vậy mà lúc này, cô không còn có thể nhìn rõ cả cầu thang vịn cách đó vài mét. Rõ ràng là đang tháng tám giữa mùa hè, nhưng khi mưa bão, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống. Lúc leo lên tầng hai của thiết bị chính, ngón tay Hàn Hiểu bắt đầu tê cứng. Chiếc ba lô đựng bạt che mưa sau lưng hình như bị thấm nước, càng lúc càng nặng.
Hàn Hiểu cố gắng thắt chặt dây an toàn vào thiết bị. Gió thổi mạnh đến mức cô không thể đứng vững, Hàn Hiểu lấy ra tấm bạt che mưa, chưa kịp mở ra, bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi đến.
Hàn Hiểu cảm nhận được sức mạnh của bão, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô ướt hết người và rất lạnh.
Máy điện thoại rung lên từng hồi. Hàn Hiểu vội vàng vịn tay vào hệ thống ống chống bão, nép người vào phía dưới góc nghiêng của cầu thang để tránh mưa, cố gắng lấy máy điện thoại ở bên dưới bộ đồng phục bảo hộ.
“Hàn Hiểu! Hàn Hiểu!” Giữa mưa gió, trong máy điện thoại có giọng nói vô cùng yếu ớt, “Tôi là Hồ Đồng. Tôi đang ở khu vực khoang, cô đang ở chỗ nào?”
“Trên sàn tầng hai thiết bị chính khu DS2.” Giọng Hàn Hiểu dường như bị chìm vào trong tiếng mưa, không biết Hồ Đồng có nghe thấy không.
“Mau quay lại phòng điều khiển trung tâm!” Giọng Hồ Đồng gắng hết sức, nhưng âm thanh truyền đến rất mơ hồ, “Tình hình đã vượt quá dự đoán, cô mau quay lại ngay!”
“Rõ.”
Hàn Hiểu cất máy điện thoại, kéo móc khóa ra khỏi thang. Một đầu dây an toàn buộc ngang bụng, một đầu buộc vào cột. Hàn Hiểu kéo dây an toàn về phía mình, ngón tay vừa chạm vào nút khóa dây an toàn, bên tai cô bỗng vang lên tiếng rơi vỡ của kim loại đinh tai nhức óc. Một giây sau, cả chiếc cột giống như một con quái vật bằng sắt thép trong phim kinh dị đổ xuống!
Trong giây lát, sự sợ hãi trong đôi mắt của cô đã vượt quá cảm giác đau đớn của thân thể.
Cả người bị chiếc cột đập vào, cô đeo dây bảo hộ an toàn, đầu dây bên kia vẫn còn buộc lên chiếc cột bị gió bão làm đổ gẫy.
Hàn Hiểu rơi xuống cách mép ngoài sàn thi công hai mét rồi bị gió cuốn lăn sang rìa sàn thi công.
Lúc La Thanh Phong bước xuống cầu thang, anh nhìn thấy Vu Dương đang đứng giữa một đám người to lớn. Mặc dù ở trong nhà nhưng Vu Dương vẫn đeo kính râm hiệu Gucci, không biết có phải vì cô ta cảm thấy nếu đeo kính như thế thì nhìn sẽ oai phong hơn không?
La Thanh Phong phủi lớp bột màu trên tay, từ từ bước đến trước mặt Vu Dương.
Nhìn vào đôi kính đen không dễ chịu chút nào nhưng La Thanh Phong không tránh né, bởi Vu Dương đã bày ra thế trận để chiến đấu, anh không muốn trước khi thổi kèn đã bại trận, mặc dù anh chưa bao giờ giành vẻ vang trước người phụ nữ này.
Vu Dương nhìn bức tường trống trơn với vẻ cao ngạo, nghiêng đầu cười lạnh lùng, “Leo, lâu rồi không gặp. Không ngờ... phòng tranh của anh lại không làm ăn được như thế này.”
La Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, cười sảng khoái, “Đúng, vừa khai trương đã có người đến phá rối, ngược lại còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Thật là bất hợp lý.”
Vu Dương ngẩng đầu, nụ cười trên khóe miệng hiện lên rõ hơn, “Thật sao? Nhưng nếu không khai trương, tiền thuê nhà, điện nước, nhân công vẫn phải trả định kỳ đúng không?”
La Thanh Phong không nói gì.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Vu Dương cười đắc ý, “Không bán được tranh, không có thu nhập. Nếu tôi rút tiền đầu tư, phòng tranh sẽ không thể tiếp tục tồn tại được. Lý tưởng của anh sẽ... tan theo mây khói, thật sự là rất đáng tiếc.”
“Dùng thành ngữ rất hay, tiếng Trung của cô có tiến bộ.” La Thanh Phong cười bình thản, không nói tiếp lời cô ta.
Vu Dương cẩn thận nhìn thái độ của La Thanh Phong, có lẽ cảm thấy phản ứng bình thản của anh nằm ngoại dự liệu của mình, cô ta do dự một lát rồi quay sang dặn dò mấy người đàn ông đi cùng, “Tất cả ra ngoài.”
La Thanh Phong nhìn những người đó bước ra ngoài, anh không bộc lộ thái độ gì, cúi đầu cười không thành tiếng, “Có phải cô cảm thấy đàn ông đều ngốc nghếch không? Tôi cũng thế, Mạnh Hằng Vũ cũng thế?”
“Sao?” Vu Dương không hiểu lời anh nói.
La Thanh Phong nhìn cô ta, trong ánh mắt anh có vẻ xa cách lạnh lùng mà cô ta có thể cảm nhận được và cả sự thương hại mà cô ta không hiểu, “Vu Dương, Mạnh Hằng Vũ theo đuổi cô và cổ phần của cô ở họ Vu, cô lại dùng người của anh ta đến ép tôi... Cô có bao giờ nghĩ rằng, nếu tôi đồng ý yêu cầu của cô, sau này cô sẽ đối xử với anh ta như thế nào? Nói với anh ta: Tôi đã xong việc với La Thanh Phong và phòng tranh của anh ta rồi, không cần dùng đến anh nữa, anh đứng tránh sang một bên. Như vậy sao?”
Mặt Vu Dương biến sắc, cô nhìn La Thanh Phong với ánh mắt cay nghiệt, “Đợi bao giờ anh thật sự không làm gì được nữa phải đến cầu xin tôi thì anh không cần để tâm đến chuyện đó nữa! Leo, tôi không tin có ai ở thành phố T dám động tay vào những vụ làm ăn đã bị Mạnh Hằng Vũ kìm kẹp.”
“Vậy cô cứ tự nhiên.” La Thanh Phong không để ý cười, “Nếu không có việc gì khác, tôi phải về phòng tranh.”
“La Thanh Phong!” Giọng của Vu Dương vút cao, “Nhìn thấy tâm huyết của mình nằm trong kho và bị mục nát, anh không cảm thấy đau lòng sao?”
La Thanh Phong cúi đầu cười nhỏ, “Vu Dương, mong cô không nên nói những vấn đề không phải là chuyên môn của cô như thế. Nếu giữ gìn tốt, một bức tranh sơn dầu sẽ có tuổi thọ vài trăm năm, cô và tôi có thể mục nát trước chúng, tôi không cần phải suy nghĩ vấn đề có cần đau lòng thay chúng hay không.” Dừng lại một lát anh nói tiếp, “Huống hồ, đó là vấn đề của tôi, không cần cô phải bận tâm.”
“La Thanh Phong!” Vu Dương lại hét lên.
La Thanh Phong không ngoảnh đầu lại bước thẳng lên cầu thang. Bởi vì cô ta là phụ nữ, ít tuổi hơn anh và có quan hệ thân thiết với chị dâu nên anh mới luôn nhường nhịn như thế. Trước đây anh không kiên quyết như vậy có lẽ vì cô ta không đi quá xa, không có ý định nghênh chiến với anh như bây giờ.
Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, biết rằng cô ta vẫn đứng trong căn phòng trống trơn đó, La Thanh Phong cảm thấy không thoải mái. Quen biết nhau nhiều năm, không phải là không có những giây phút vui vẻ. Trước khi quen cô, anh chưa bao giờ biết đến các địa điểm vui chơi, chưa bao giờ ngồi xe leo núi, cũng chưa bao giờ ngồi trên đu quay quay lên cao, cảm nhận được vẻ đẹp diễm lệ của thành phố dưới màn đêm...
Đối với cô ấy, không phải anh chưa từng có những rung động nhẹ nhàng. Chỉ là sau mỗi lần rung động, anh phải trả một cái giá rất đắt. Bởi theo bản năng, Vu Dương coi tình yêu như một sợi dây thừng và muốn buộc chặt lấy anh. Điều này khiến La Thanh Phong không sao chịu đựng nổi. Vì thế, anh chỉ có thể kìm nén những rung động của mình, lùi từng bước để giữ một khoảng cách an toàn.
Nếu như vậy bị coi là phụ lòng, thì... được, anh đã phụ lòng cô.
“La Thanh Phong...” Sau lưng anh có tiếng nấc nghẹn.
Trong lòng La Thanh Phong hơi xúc động, anh bất giác bước chậm lại. Cùng với tiếng thổn thức của cô, một thứ gì đó êm dịu và mơ hồ xuất hiện giống như trước đây.
Đáng tiếc, sau tiếng thổn thức là lời trách móc khiến cho cảm giác ấy của anh tan biến.
“La Thanh Phong, anh sẽ hối hận... Chắc chắn anh sẽ hối hận!”
La Thanh Phong thở dài, “Vậy chúng ta cùng đợi xem.”
Vu Dương học quản trị kinh doanh, đối với các tác phẩm nghệ thuật, cảm hứng lớn nhất của cô chỉ là sau khi mua về, bán ra với giá như thế nào để kiếm được nhiều lợi nhuận nhất. Mặc dù chưa có ai dám nghi ngờ khả năng thưởng thức nghệ thuật của cô, nhưng đối với La Thanh Phong, cô không hiểu gì về tranh, ít nhất là không hiểu ý nghĩa thật sự của chúng.
Hàn Hiểu cũng không hiểu, cô không bao giờ che giấu điều đó. Nhưng không giống với Vu Dương, cô không hiểu theo nghĩa của một nhà thưởng thức nghệ thuật chính hiệu.
Vì thế Vu Dương không biết, các tác phẩm sau khi được đem ra khỏi phòng tranh không được ký tên La Thanh Phong, mà là “Tạ Đơn Thanh”. Đương nhiên, trong danh sách các họa sỹ đương đại mà Vu Dương biết, chưa bao giờ xuất hiện tên “La Thanh Phong”. Vì vậy, cô ta mới mặc định nghĩ rằng, một người đi học ở nước ngoài như La Thanh Phong, không có tên tuổi trong nước thì tuyệt đối không thể từ chối sự giúp đỡ của cô và họ Vu.
La Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ mình phải cố tình giấu cô điều gì, anh chỉ không muốn mình biến thành một cái cây hái ra tiền trong tay “nhà thưởng thức nghệ thuật” Vu Dương. Đương nhiên, ngoài tiền bạc, Vu Dương vẫn còn có một danh vọng: hoặc là muốn trở thành một người tinh tường phát hiện ra nhân tài hội họa xuất sắc; hoặc là muốn trở thành một người bạn đời yểu điểu và lãng mạn của một họa sỹ nổi tiếng được cả thế giới biết đến...
Đương nhiên, ngoài tất cả những điều này, cô còn muốn có anh.
Đây là tất cả những gì mà Vu Dương cho rằng đó là “yêu”.
Khi La Thanh Phong nghĩ đến đây, anh không khỏi tự cười mình. Rõ ràng cô ta muốn có anh, nhưng... Nếu cô ta không nhận ra những cơ hội kinh doanh gắn liền với anh, những nhân tố tiềm tàng có lợi cho cô ta, người phụ nữ cao ngạo này liệu có để mắt đến anh không?
Anh không biết.
Thật sự anh không biết mặc dù anh luôn tin rằng, Vu Dương có thiện cảm với anh hơn rất nhiều so với những người bạn bình thường khác, hơn nữa, trong một thời gian rất dài, tình cảm ấy của cô chưa bao giờ bị lung lay.
“Có lẽ không có gì không đúng,” La Thanh Phong nghĩ, “Cô ta vốn là một người làm ăn, tìm kiếm lợi nhuận với tất cả mọi thứ là bản năng của cô ta. Chỉ là... mình không có cách nào đón nhận tình cảm có những tính toán tỉ mỉ đó mà thôi.”
La Thanh Phong ngồi trước bức tranh, bỗng nhiên không còn cảm hứng để tiếp tục vẽ.
Trên bức tranh, Hàn Hiểu đang yên lặng dựa vào ghế suy tư. Trên nền tranh tối, khuôn mặt cô dịu dàng như áng mây và thanh khiết như ánh trăng.
Một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, không kiểu cách nhưng khiến cho người nhìn cảm thấy dễ chịu. Trong ấn tượng của anh, quần áo của cô đều có phong cách như vậy, giản dị và gần gũi. Cô gái này chưa bao giờ nghĩ mình là nữ hoàng, cô bình dị như ngòi bút và bảng pha màu vẽ của anh, mặc dù đặt ở chỗ không bắt mắt nhưng thật đến mức đưa tay là chạm tới được.
La Thanh Phong chưa bao giờ giỏi chơi đoán câu đố, vì thế anh thích những cảm giác thật như vậy của cô dành cho mình.
La Thanh Phong cầm bút, vẽ thêm một chút màu vàng nâu lên tóc mai của cô.
Anh nhớ tóc của cô có màu như vậy. Tóc cô chưa bao giờ được chăm chút nhiều, vì phơi nắng nên có màu vàng nâu, không sáng bóng nhưng có một cảm giác rất mềm mại khi chạm vào.
La Thanh Phong không có ấn tượng gì đặc biệt với mái tóc của phụ nữ, nhưng anh thích những gì tự nhiên, ví dụ như tóc của cô, da của cô, môi của cô, không trang điểm bằng những thứ mà anh không biết là gì, sạch sẽ và thật như vốn có. Khi hôn lên có thể cảm nhận được một làn da mềm mại, tươi mới, giống như rau quả đã được rửa sạch.
Những gì sinh động có thể chạm tay vào là những gì đẹp đẽ nhất trong mắt La Thanh Phong.
La Thanh Phong hạ bút, ngắm nhìn người phụ nữ trong tranh. Anh nghĩ, nếu anh đếm ngược thời gian hai mươi tám ngày... liệu có phải là lập dị không?
Giọng của cô truyền từ một nơi nào đó trên biển xuyên qua tầng khí quyển lên vệ tinh, sau đó lại truyền từ vệ tinh xuống mặt đất đến tai anh, đó là một khoảng cách xa xôi đến không ngờ.
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy mệt mỏi. Khi nghe thấy giọng Hàn Hiểu, tất cả những buồn bã trong lòng khi phòng tranh bị phá hoại lại tràn ngập trong lòng anh, khiến anh cảm thấy ngay cả đầu ngón tay mình cũng đau nhói.
“La Thanh Phong?” Nghe thấy những tạp âm trong điện thoại, La Thanh Phong không biết đó là tiếng ồn xung quanh cô hay điện thoại bị nhiễu sóng, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Hàn Hiểu, “Giọng của anh nghe rất mệt mỏi, có phải là ngày ngày ra quán rượu, sinh hoạt không điều độ không?”
La Thanh Phong sờ cằm cười nho nhỏ: “Đúng rồi, ngày nào anh cũng ra ngoài tụ tập.”
Hàn Hiểu bực bội hừ một tiếng rồi do dự hỏi: “Không phải anh đã quen cô nương nào rồi chứ?”
La Thanh Phong không nhịn được cười thành tiếng, “Cô nương của tôi, hôm nay có ăn táo nhập khẩu to hơn bảng pha màu không?”
Hàn Hiểu cũng cười theo, một lát sau cô lại thở dài buồn bã, “Chị Đồ làm thiết kế cùng phòng em đã về trước rồi, bây giờ chỉ còn một mình em. Hàng ngày từ nhà ăn về phòng, em không nhìn thấy một sinh vật sống nào, cũng không dám tham gia đánh bài cùng cánh đàn ông... Em buồn đến mức sắp mốc người lên rồi.”
Trong khu sinh hoạt có phòng chơi bài và phòng chiếu phim, đĩa phim cũng không ít. Nhưng chín mươi lăm phần trăm trên sàn thi công là nhân viên nam, lại đang vào mùa hè, trong phòng xem phim có không ít anh chàng thích đi dép lê mặc quần đùi, liệu có cô gái nào dám tham gia vào đó?
La Thanh Phong an ủi cô, “Không phải chỉ còn hai tuần nữa là em được về sao? Đợi em quay về, chúng ta sẽ đi siêu thị Isetan ngồi cả ngày, không làm gì cả, chỉ nhìn ngắm mọi người cho thỏa thích thôi!”
Hàn Hiểu bật cười.
“Lúc nào em không đi làm thì nghỉ ngơi cho khỏe,” Đợi cô cười xong, La Thanh Phong dặn dò cô, “Nên ăn nhiều rau quả, mỗi ngày phải uống hai hộp sữa, dù sao cũng không mất tiền, em phải tranh thủ ăn nhiều hơn.”
Hàn Hiểu cười đáp: “Được, em sẽ ăn nhiều!”
La Thanh Phong yên lặng giây lát rồi nói nhỏ: “Hàn Hiểu, anh nhớ em.”
Tay Hàn Hiểu hơi run.
La Thanh Phong lại nói: “Hiểu Hiểu, anh muốn ôm em.”
Hàn Hiểu biết mình không phải là người hay suy nghĩ nhiều, nhưng câu “nhớ em” của La Thanh Phong khiến cô không ngủ được. Có những điều giấu kín trong lòng, không dám mong đợi rồi đột ngột đến khiến cô xao động.
Có lẽ chỉ vì anh ấy mệt...
Có lẽ chỉ vì bỗng nhiên anh ấy hơi yếu đuối...
Ai cũng biết những người làm nghệ thuật thường nhạy cảm hơn người khác, đôi khi chỉ với một miếng vỏ trứng gà có thể làm xúc động cả thế giới. Có lẽ lúc đó anh ấy đang đa sầu đa cảm? Chỉ là một câu “nhớ em”, rốt cuộc không thể diễn tả điều gì. Hàn Hiểu cũng nhớ rất nhiều người, không đúng sao? Bố mẹ, Quách Dung Dung, thậm chí là người mẹ tính cách xởi lởi thái quá của Quách Dung Dung...
Có lẽ anh ấy chỉ là nhớ cô đơn thuần như vậy thôi.
Hàn Hiểu trở mình trên giường không ngủ được. Đến nửa đêm, cô mới chợp mắt được vài phút thì cảm thấy trong phòng vô cùng ngột ngạt, hình như điều hòa đã ngừng hoạt động.
Hàn Hiểu đang định dậy mở cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng chân chạy dồn dập, tiếng mở cửa ở các phòng, hình như hầu hết mọi người đều đã chạy ra ngoài.
Hành lang chật kín người, có người lo lắng nói gì đó nhưng cô không nghe rõ. Hàn Hiểu nhanh nhẹn mặt bộ đồng phục lao động lên người, vừa kéo được nửa khóa thì nghe thấy giọng Hồ Đồng hét lên ở ngoài cửa: “Hàn Hiểu, Hàn Hiểu!”
Hàn Hiểu vội vàng mở cửa.
Một cơn gió lạnh tràn đến, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào những đám mây đen vần vũ kéo đến đang dần dần nuốt trọn bầu trời. Cùng với gió lớn, những đám mây như một con mãnh thú trên thảo nguyên, chớp mắt đã bao phủ cả sàn thi công.
Một luồng khí hung hãn ập đến khiến cô không thể thở được. Có tiếng động cơ ầm ì vọng lại, một chiếc trực thăng lướt trên đỉnh sàn thi công rồi nhanh chóng lẫn vào trong màn đêm.
Hàn Hiểu nhìn chiếc trực thăng bay xa dần, cảm thấy sợ hãi giống như đang bị ai bỏ rơi. Mọi người bắt đầu được rời đi, như vậy có nghĩa là... Cô quay sang hỏi Hồ Đồng: “Bão đến sao?”
Hồ Đồng gật đầu, thở gấp nói: “Theo dự báo ban đầu, sáng mai mới chuẩn bị sắp xếp cho mọi người rời đi, không ngờ nhanh như thế, bão mạnh E125 men theo bờ Bắc tiến vào Hoàng Hải. Nhân viên bắt đầu được di tản theo đợt, cháu lên máy bay quay về, chú và Mạnh Giao ở lại.”
Hàn Hiểu ngạc nhiên. Hồ Đồng nói: “Trực thăng bay từ đất liền đến đây ít nhất phải mất một giờ, bây giờ cháu theo chú ra công trường. Tranh thủ lúc này trời còn chưa mưa, mau chóng giúp bên thi công che chắn máy móc, được đến đâu hay đến đó, nhanh lên nào!”
Có chỉ thị công việc rõ ràng như thế khiến Hàn Hiểu tỉnh táo lại, cô cầm mũ bảo hộ lao động cùng Hồ Đồng chạy ra ngoài.
Đèn báo động trên các thiết bị đang nhấp nháy, những giọt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi xuống, vô tình đọng thành giọt trên má rồi lăn xuống bộ đồng phục bảo hộ màu vàng tươi.
Mặc dù bộ quần áo này có tác dụng chống thấm nhưng những giọt mưa vẫn theo cổ áo chảy vào trong người khiến cổ và ngực cô ướt thành từng mảng. Chiếc mũ bảo hộ lao động chỉ có thể che mắt khi cúi đầu làm việc, nghiêng đầu đi là nước mưa rơi xuống mũi, ngay cả việc thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Mưa càng lúc càng to, gió cũng mạnh dần. Người chưa bao giờ nhìn thấy bão đến gần như Hàn Hiểu lúc này đã bắt đầu cảm nhận được thế nào là “thiên tai”.
Các thiết bị dần dần bị bao phủ bởi màn mưa trắng mênh mông, lúc trước còn có thể nhìn thấy bóng các nhân viên đang hối hả bận rộn, vậy mà lúc này, cô không còn có thể nhìn rõ cả cầu thang vịn cách đó vài mét. Rõ ràng là đang tháng tám giữa mùa hè, nhưng khi mưa bão, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống. Lúc leo lên tầng hai của thiết bị chính, ngón tay Hàn Hiểu bắt đầu tê cứng. Chiếc ba lô đựng bạt che mưa sau lưng hình như bị thấm nước, càng lúc càng nặng.
Hàn Hiểu cố gắng thắt chặt dây an toàn vào thiết bị. Gió thổi mạnh đến mức cô không thể đứng vững, Hàn Hiểu lấy ra tấm bạt che mưa, chưa kịp mở ra, bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi đến.
Hàn Hiểu cảm nhận được sức mạnh của bão, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô ướt hết người và rất lạnh.
Máy điện thoại rung lên từng hồi. Hàn Hiểu vội vàng vịn tay vào hệ thống ống chống bão, nép người vào phía dưới góc nghiêng của cầu thang để tránh mưa, cố gắng lấy máy điện thoại ở bên dưới bộ đồng phục bảo hộ.
“Hàn Hiểu! Hàn Hiểu!” Giữa mưa gió, trong máy điện thoại có giọng nói vô cùng yếu ớt, “Tôi là Hồ Đồng. Tôi đang ở khu vực khoang, cô đang ở chỗ nào?”
“Trên sàn tầng hai thiết bị chính khu DS2.” Giọng Hàn Hiểu dường như bị chìm vào trong tiếng mưa, không biết Hồ Đồng có nghe thấy không.
“Mau quay lại phòng điều khiển trung tâm!” Giọng Hồ Đồng gắng hết sức, nhưng âm thanh truyền đến rất mơ hồ, “Tình hình đã vượt quá dự đoán, cô mau quay lại ngay!”
“Rõ.”
Hàn Hiểu cất máy điện thoại, kéo móc khóa ra khỏi thang. Một đầu dây an toàn buộc ngang bụng, một đầu buộc vào cột. Hàn Hiểu kéo dây an toàn về phía mình, ngón tay vừa chạm vào nút khóa dây an toàn, bên tai cô bỗng vang lên tiếng rơi vỡ của kim loại đinh tai nhức óc. Một giây sau, cả chiếc cột giống như một con quái vật bằng sắt thép trong phim kinh dị đổ xuống!
Trong giây lát, sự sợ hãi trong đôi mắt của cô đã vượt quá cảm giác đau đớn của thân thể.
Cả người bị chiếc cột đập vào, cô đeo dây bảo hộ an toàn, đầu dây bên kia vẫn còn buộc lên chiếc cột bị gió bão làm đổ gẫy.
Hàn Hiểu rơi xuống cách mép ngoài sàn thi công hai mét rồi bị gió cuốn lăn sang rìa sàn thi công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook