Tình Yêu Không Cần Viết Ra
-
Chương 6
Sau đó, Thảo Thảo lại lớn hơn một chút, càng đi càng xa, cô ở một nơi cách ông bà ngoại rất xa.
Lại qua một tuần bận rộn, theo thường lệ Thảo Thảo gọi điện thoại nhà ông ngoại, âm thanh đô đô đô, không ai tiếp.
Cô gọi lại, vẫn không ai tiếp.
Ngày hôm sau cô gọi lại, là một giọng nữ xa lạ: “A lô, chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Thảo Thảo kinh ngạc, cô tưởng rằng gọi lộn số, liền vội vàng cúp máy.
Cô lại gọi điện thoại của ba, đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ba dùng thanh âm trầm thấp nói: “Con cũng đã lớn, ba nói chuyện này với con, con có thể chịu đựng, ông ngoại đã qua đời.”
“Qua đời khi nào?” Cô rõ ràng đã lớn, có thể chịu đựng, tại sao cái mũi lại chua xót, hốc mắt lại mơ hồ.
“Ngày hôm qua, đột nhiên bước đi, trước đó vẫn khoẻ.”
“Bà ngoại thì sao?”
“Ở bên cạnh ba mẹ.”
“Con muốn nói điện thoại với bà ngoại.” Thảo Thảo gần như muốn khóc ra.
“Được, được.” Ba đưa điện thoại cho bà ngoại.
“Thảo Thảo à!” Thanh âm của bà ngoại vẫn mạnh mẽ như trước, giống như đàn ông. Rất vui vẻ rất cao hứng, thậm chí không nghe ra bi thương.
Ý nghĩ đáng sợ vừa rồi của Thảo Thảo cũng được âm thanh này làm cho bình tĩnh. Cô dịu xuống, vội vàng nói với bà ngoại: “Bà ngoại, tháng tư con về nước thăm bà.”
“Tốt, tốt, bà ngoại chờ con trở về.” Bà ngoại ở đầu dây bên kia lại mỉm cười, bà an ủi Thảo Thảo, “Thảo Thảo à, ông ngoại con đi rồi, con đừng quá đau lòng.”
“Dạ, được ạ…” Thảo Thảo vẫn nghẹn ngào, mặc cho điện thoại từ tay bà ngoại giao lại cho ba.
“Ba, ông ngoại thế nào?”
“Bà ngoại không cho ba mẹ đưa ông ngoại vào nhà xác, ông ở ngay trong nhà, cùng nằm với bà ngoại con ba ngày.”
“Tốt, ba mẹ nhất định phải nghe theo bà ngoại.”
“Ba và mẹ con mua phần mộ đôi cho ông bà ngoại, đằng trước mộ có một mảnh vườn nhỏ, bốn mùa xanh tươi. Bà ngoại con không biết chữ, cũng nói rất đẹp.”
“Tốt…” Thảo Thảo nói nhiều nhất chỉ một chữ tốt và gật đầu, ông ngoại tốt, bà ngoại cũng tốt.
Nhưng tin xấu lại truyền đến những ngày sau đó.
“Ba mẹ đưa ông ngoại lên núi xong, bà ngoại con trở về thì tê liệt, cuối cùng không thể đứng dậy.”
“Ba mẹ đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ nói bệnh ung thư của bà ngoại đã áp chế bốn mươi mấy năm giờ đây đột nhiên khuếch tán.”
…..
Nghe xong một loạt tin xấu, Thảo Thảo hai mắt đẫm lệ rã rời: “Sao lại có thể như vậy?”
Bà ngoại chính là người phụ nữ chịu cay đắng nhất giống như đàn ông mà cô đã gặp qua. Bà ngoại khi còn trẻ mắc bệnh ung thư, Thảo Thảo biết: các bác sĩ đều nói, chưa từng gặp qua người nào áp chế bệnh ung thư tốt như vậy, người bệnh đề kháng ung thư thành công như vậy.
“Bác sĩ nói không có khả năng.” Ba ở đầu dây bên kia nặng nề, “Khi ba mẹ đưa bà tới bệnh viện thì các bác sĩ đều nói khó thể tin được, tế bào ung thư của bà ngoại con nhanh chóng khuếch tán trong hai ngày, hiện giờ từ nội tạng đến xương cốt đã không còn một chỗ không có tế bào ung thư…” Ba cũng nói không được nữa.
Lại qua một tuần bận rộn, theo thường lệ Thảo Thảo gọi điện thoại nhà ông ngoại, âm thanh đô đô đô, không ai tiếp.
Cô gọi lại, vẫn không ai tiếp.
Ngày hôm sau cô gọi lại, là một giọng nữ xa lạ: “A lô, chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Thảo Thảo kinh ngạc, cô tưởng rằng gọi lộn số, liền vội vàng cúp máy.
Cô lại gọi điện thoại của ba, đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ba dùng thanh âm trầm thấp nói: “Con cũng đã lớn, ba nói chuyện này với con, con có thể chịu đựng, ông ngoại đã qua đời.”
“Qua đời khi nào?” Cô rõ ràng đã lớn, có thể chịu đựng, tại sao cái mũi lại chua xót, hốc mắt lại mơ hồ.
“Ngày hôm qua, đột nhiên bước đi, trước đó vẫn khoẻ.”
“Bà ngoại thì sao?”
“Ở bên cạnh ba mẹ.”
“Con muốn nói điện thoại với bà ngoại.” Thảo Thảo gần như muốn khóc ra.
“Được, được.” Ba đưa điện thoại cho bà ngoại.
“Thảo Thảo à!” Thanh âm của bà ngoại vẫn mạnh mẽ như trước, giống như đàn ông. Rất vui vẻ rất cao hứng, thậm chí không nghe ra bi thương.
Ý nghĩ đáng sợ vừa rồi của Thảo Thảo cũng được âm thanh này làm cho bình tĩnh. Cô dịu xuống, vội vàng nói với bà ngoại: “Bà ngoại, tháng tư con về nước thăm bà.”
“Tốt, tốt, bà ngoại chờ con trở về.” Bà ngoại ở đầu dây bên kia lại mỉm cười, bà an ủi Thảo Thảo, “Thảo Thảo à, ông ngoại con đi rồi, con đừng quá đau lòng.”
“Dạ, được ạ…” Thảo Thảo vẫn nghẹn ngào, mặc cho điện thoại từ tay bà ngoại giao lại cho ba.
“Ba, ông ngoại thế nào?”
“Bà ngoại không cho ba mẹ đưa ông ngoại vào nhà xác, ông ở ngay trong nhà, cùng nằm với bà ngoại con ba ngày.”
“Tốt, ba mẹ nhất định phải nghe theo bà ngoại.”
“Ba và mẹ con mua phần mộ đôi cho ông bà ngoại, đằng trước mộ có một mảnh vườn nhỏ, bốn mùa xanh tươi. Bà ngoại con không biết chữ, cũng nói rất đẹp.”
“Tốt…” Thảo Thảo nói nhiều nhất chỉ một chữ tốt và gật đầu, ông ngoại tốt, bà ngoại cũng tốt.
Nhưng tin xấu lại truyền đến những ngày sau đó.
“Ba mẹ đưa ông ngoại lên núi xong, bà ngoại con trở về thì tê liệt, cuối cùng không thể đứng dậy.”
“Ba mẹ đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ nói bệnh ung thư của bà ngoại đã áp chế bốn mươi mấy năm giờ đây đột nhiên khuếch tán.”
…..
Nghe xong một loạt tin xấu, Thảo Thảo hai mắt đẫm lệ rã rời: “Sao lại có thể như vậy?”
Bà ngoại chính là người phụ nữ chịu cay đắng nhất giống như đàn ông mà cô đã gặp qua. Bà ngoại khi còn trẻ mắc bệnh ung thư, Thảo Thảo biết: các bác sĩ đều nói, chưa từng gặp qua người nào áp chế bệnh ung thư tốt như vậy, người bệnh đề kháng ung thư thành công như vậy.
“Bác sĩ nói không có khả năng.” Ba ở đầu dây bên kia nặng nề, “Khi ba mẹ đưa bà tới bệnh viện thì các bác sĩ đều nói khó thể tin được, tế bào ung thư của bà ngoại con nhanh chóng khuếch tán trong hai ngày, hiện giờ từ nội tạng đến xương cốt đã không còn một chỗ không có tế bào ung thư…” Ba cũng nói không được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook