Tình Yêu Khác Thường
-
Chương 5: Gặp lại bạn cũ
Ngày hôm sau khi Tống Sơ Nhất rời giường sắc mặt trắng bệch, cằm như nhọn hơn, vùng da dưới cổ nhợt nhạt tựa như bóng ma.
“Hôm nay không cần ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Trần Dự Sâm nhìn cô, chân mày nhíu thành chữ xuyên (chữ xuyên: 川).
Tống Sơ Nhất cúi đầu ừ một tiếng, thân thể như đi trên mây, muốn cũng không ra ngoài được, cửa hàng gạch men nói phải ba ngày sau mới có thể lát nền, tường và trần nhà, si măng trắng, keo dán gỗ, sơn lót cũng không cần mua ngay.
Lò rượu trên bàn đang chưng sữa túi màu vàng, bên cạnh là một bát cháo trắng nóng, thức ăn kèm là dưa chuột xanh giòn và cải trắng muối, còn có một nồi hầm cách thủy.
Tống Sơ Nhất cầm bát cháo, Trần Dự Sâm ngăn cô lại: “Ăn tổ yến trước đi.” Anh mở nồi, để tổ yến trước mặt cô, lại đưa thìa cho cô: “Sữa vừa chưng xong, cháo vừa tắt lửa còn quá nóng, ăn tổ yến rồi ăn chúng sau.”
Tổ yến trơn nhẵn mềm mại, nuốt một thìa tổ yến vào, Tống Sơ Nhất cảm thấy như có khí ấm chạy khắp cơ thể, cảm thấy cả người thoải mái, hai má đỏ hồng.
“Hiệu quả nhanh như vậy, xem ra giới thiệu trên mạng không tồi, về sau sẽ ăn hàng ngày.” Trần Dự Sâm tâm tình tốt lên, giọng nói tràn đầy niềm vui.
Tống Sơ Nhất cảm thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm ho khan một cái, lông mi rủ xuống che phủ ý tứ trong mắt, một lát sau ngẩng đầu nói: “Ăn tổ yến cảm thấy khá lên chứ? Chút nữa tôi đưa cô tài liệu, dự án trùng tu quầy bar.”
“Một phương án đổi một bát tổ yến? Tôi thấy anh không phải kiến trúc sư mà là gian thương.” Nghi ngờ trong lòng Tống Sơ Nhất biến mất, Trần Dự Sâm đối tốt với cô là có mục đích, như vậy cũng tốt.
“Cô nói không sai.” Trần Dự Sâm nhún vai, cười: “Tôi không chỉ là kiến trúc sư mà còn là gian thương, tôi có ba mươi phần trăm cổ phần công ty Trung Đầu.”
“Hả?” Tống Sơ Nhất ngạc nhiên, công ty Trung Đầu là một công ty kiến trúc có danh tiếng. Không ngờ Trần Dự Sâm còn trẻ lại có thành tựu lớn như vậy.
Như là nhìn ra nghi vấn trong mắt cô, Trần Dự Sâm tự giễu cười: “Đàn ông không có tiền không giữ được người con gái mình yêu, không cố gắng làm việc không được.”
“Trong mắt chỉ có tiền thì phụ nữ tới làm gì. Người ta không yêu anh mà là yêu tiền của anh.” Tống Sơ Nhất không cho là đúng, nói tiếp: “Không lẽ bạn gái của anh là người như thế?”
Trần Dự Sâm không đáp, ánh mắt như dao găm xoáy vào Tống Sơ Nhất: “Cô không yêu tiền sao?”
“Giữa tiền và người yêu, tôi chắc chắn sẽ chọn người.” Tống Sơ Nhất nói như chém đinh chặt sắt.
“Kỹ thuật diễn của cô rất cao, nói như thật.” Trần Dự Sâm cười lớn.
Đó vốn là sự thật, Tống Sơ Nhất thẹn quá hóa giận, định mở miệng phản bác nhưng đột nhiên lại thôi.
Năm đó khi cô nói chia tay với Thẩm Hàn, lý do đưa ra chính là bởi vì Thẩm Hàn cắt đứt quan hệ với gia đình cán bộ cấp cao, chỉ còn là một tên nghèo hèn không có cha mẹ đứng sau, cô không thể đi theo anh chịu khổ, trong khi đó Quý Phong có thể cho cô cuộc sống giàu có xa xỉ, anh ta cũng rất yêu cô.
Sau khi im lặng ăn sáng xong, Tống Sơ Nhất cũng không nghỉ ngơi mà cùng Trần Dự Sâm tham khảo các thiết kế sau khi ra trường, phác thảo thiết kế đầu tiên cho căn phòng của mình.
Khi đi học, Tống Sơ Nhất chỉ là một sinh viên bình thường, lại bỏ học một năm, đó còn là năm quan trọng nhất, hơn nữa vài năm nay cũng không quan tâm đến thiết kế, sau khi tham khảo tư liệu cô cho ra một bản phác thảo, đưa cho Trần Dự Sâm xem trước.
“May là cô đưa cho tôi xem trước, nếu làm xong mới xem thì thật uổng công. Trước tiên tôi sẽ cho cô xem tư liệu thiết kế của các công trình nổi tiếng để bù lại kiến thức chuyên ngành của cô.” Trần Dự Sâm liến tục lắc đầu.
“Tất cả đều không ổn sao?” Tống Sơ Nhất có chút tổn thương.
“Đúng, tất cả đều không ổn, nếu bản thiết kế này được tung ra danh tiếng sẽ mất hết. Kiến trúc sư phải đi đầu xu hướng, quầy bar lại là đỉnh cao xu hướng, quan trọng là phải kích thích thị giác…” Trần Dự Sâm thao thao bất tuyệt, bắt gặp ánh mắt mê man của Tống Sơ Nhất thì thở dài: “Chờ sửa sang xong xuôi tôi đưa cô đi mở rộng tầm mắt.”
“Sau khi sửa sang căn phòng, tôi phải đi làm rồi.” Tống Sơ Nhất tiếc hận, có thể bổ sung kiến thức chuyên ngành là có thể đến gần Thẩm Hàn thêm một chút, rất tốt nhưng cô không thể.
“Lương tháng của cô không cao đúng không? Nhìn cô không đến hai lạng thịt kìa, quần áo là hàng vỉa hè phải không? Tiết kiệm nhiều năm mới được một khoản như vậy, công việc này cũng không cần nữa. Đến công ty của tôi, học tập một thời gian để tìm lại kiến thức, một năm có thể trả hết nợ.”
Không đợi Tống Sơ Nhất trả lời, anh nói tiếp: “Nên như thế, bằng không không biết đến bao giờ cô mới trả hết tiền cho tôi.”
Nợ thì phải trả, đó là hiển nhiên, cô lại càng không thể chỉ trích việc chủ nợ coi thường mình, Tống Sơ Nhất không nói được gì, rầu rĩ quay về phòng tiếp tục nghiên cứu.
“Ngồi trước máy tính cả buổi rồi, đừng ngồi nữa.”
Lại bị xem thường, Tống Sơ Nhất nổi giận nói: “Tôi đây một thân nợ nần không mua quần áo, cũng không có tiền mua.”
“Trước tiên cứ ghi nợ, tôi sẽ giữ lại hóa đơn, không tính lãi với cô.” Trần Dự Sâm cười to.
Dù không tình nguyện, Tống Sơ Nhất vẫn ra khỏi khách sạn cùng Trần Dự Sâm.
Cách khách sạn Lam Hải không xa là tòa cao ốc thương mại lớn nhất thành phố G, dưới tầng ngầm là siêu thị, tầng một bán trang sức, tầng hai là trang phục nữ, trang phục nam trên tầng ba….. Tầng thượng là nhà hàng xoay tròn.
Trần Dự Sâm đi vào thang máy ngắm cảnh.
“Chỉ một tầng, tại sao không đi cầu thang?”
“Lên tầng thượng ăn cơm trước, vừa rồi chỉ lo nói chuyện mà quên nấu cơm, bây giờ đã hơn mười một giờ, mua đồ xong thì quá muộn.”
Tống Sơ Nhất nghe vậy không khỏi nhíu mày, dĩ nhiên cô chưa từng ăn ở nhà ăn xoay tròn nhưng cũng biết giá rất đắt.
Trần Dự Sâm biết cô sợ tốn tiền, cũng không khuyên bảo, thang máy vừa tới, kéo cô đi vào nhấn số.
“Đồ ăn ở những nơi này đủ một tháng sinh hoạt phí của người bình thường, tiêu tiền thật vô nghĩa.” Tống Sơ Nhất nói nhỏ, hai tay không được tự nhiên kéo vạt áo.
Đến những nơi như nhà ăn xoay tròn, quần áo trên người khiến cô thấy bối rối.
“Quần áo của cô dù giá rẻ nhưng mặc rất đẹp, không hề kém hàng hiệu. Tôi rút lại lời nói vừa rồi, chúng ta không cần đi mua quần áo.” Trần Dự Sâm nhìn ra cô đang bất an, vỗ vỗ tay, cười hỏi: “Chất liệu không tốt lắm nhưng kiểu dáng mới mẻ, mua ở vỉa hè nào để tôi bảo Lữ Tụng mang bạn gái đi mua.”
“Tự tôi máy đó.” Được khen ngợi, Tống Sơ Nhất rất vui vẻ, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
“Không tồi, tôi đang nghĩ có nên cho cô đi học thiết kế thời trang thay vì học kiến trúc không đây, như vậy tiền của tôi có thể thu về nhanh hơn.” Trần Dự Sâm vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Gian thương.” Tống Sơ Nhất không kìm được nở nụ cười, trừng mắt với Trần Dự Sâm.
“Sơ Nhất.” Khi giọng nói của Quý Phong vang lên, trên mặt Tống Sơ Nhất vẫn còn mang theo ý cười vui vẻ.
“Quý….Quý Phong.” Tống Sơ Nhất vốn định gọi học trưởng Quý, nhưng nhìn thấy người quần áo phẳng phiu bên cạnh Quý Phong thì vội sửa lại.
Đây không phải là trường đại học, gọi là học trưởng không thích hợp lắm, tuy gọi Quý Phong thì hơi thân thiết, nhưng cũng không thể gọi là Quý tiên sinh.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây.” Sau khi Tống Sơ Nhất ra khỏi trại an dưỡng, Quý Phong liền mất liên lạc với cô, bốn năm nhung nhớ, đột nhiên gặp lại cảm xúc vô tận.
“Em xin lỗi.” Tống Sơ Nhất cúi đầu, cô biết mấy năm nay Quý Phong vẫn tìm mình, nhưng trong lòng cô vẫn có Thẩm Hàn, không thể chấp nhận tình cảm của anh ta, chỉ có thể trốn tránh.
“Thấy em như vậy anh yên tâm rồi.” Tầm mắt Quý Phong lướt qua Trần Dự Sâm, chờ Tống Sơ Nhất giới thiệu.
Giới thiệu Trần Dự Sâm như thế nào làm Tống Sơ Nhất có chút khó xử, sau khi do dự liền nói: “Vị này là Trần Dự Sâm tiên sinh của công ty Trung Đầu, bây giờ em đang đi theo anh ấy học thiết kế.”
“Anh chính là Trần Dự Sâm?” Sau khi Tống Sơ Nhất giới thiệu xong, người đàn ông bên cạnh Quý Phong đi đến, hai tay cầm tay của Trần Dự Sâm mà lắc: “Tôi lại có thể gặp thần thoại của giới kiến trúc, thần long thấy đầu không thấy đuôi Trần Dự Sâm. Xin chào Trần tiên sinh, tôi là Tưởng Thứ Hữu của công ty Long Thịnh.”
“Rất vui được gặp anh.” Trần Dự Sâm khách sáo nói, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
“Trần Dự Sâm rất nổi tiếng sao?” Tống Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi Quý Phong.
“Với thiết kế đặc biệt của anh ta, công ty Trung Đầu đánh bại hơn mười công ty khác, giành được mảnh đất trung tâm thành phố G, em nói xem anh ta có nổi tiếng không?” Quý Phong cũng hạ giọng, sự lo lắng khi vừa gặp mặt liền biến mất. Vừa rồi thấy Tống Sơ Nhất cùng Trần Dự Sâm vừa nói vừa cười, anh ta còn tưởng rằng Tống Sơ Nhất có bạn trai mới, mình vuột mất cơ hội rồi chứ.
“Hôm nay không cần ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Trần Dự Sâm nhìn cô, chân mày nhíu thành chữ xuyên (chữ xuyên: 川).
Tống Sơ Nhất cúi đầu ừ một tiếng, thân thể như đi trên mây, muốn cũng không ra ngoài được, cửa hàng gạch men nói phải ba ngày sau mới có thể lát nền, tường và trần nhà, si măng trắng, keo dán gỗ, sơn lót cũng không cần mua ngay.
Lò rượu trên bàn đang chưng sữa túi màu vàng, bên cạnh là một bát cháo trắng nóng, thức ăn kèm là dưa chuột xanh giòn và cải trắng muối, còn có một nồi hầm cách thủy.
Tống Sơ Nhất cầm bát cháo, Trần Dự Sâm ngăn cô lại: “Ăn tổ yến trước đi.” Anh mở nồi, để tổ yến trước mặt cô, lại đưa thìa cho cô: “Sữa vừa chưng xong, cháo vừa tắt lửa còn quá nóng, ăn tổ yến rồi ăn chúng sau.”
Tổ yến trơn nhẵn mềm mại, nuốt một thìa tổ yến vào, Tống Sơ Nhất cảm thấy như có khí ấm chạy khắp cơ thể, cảm thấy cả người thoải mái, hai má đỏ hồng.
“Hiệu quả nhanh như vậy, xem ra giới thiệu trên mạng không tồi, về sau sẽ ăn hàng ngày.” Trần Dự Sâm tâm tình tốt lên, giọng nói tràn đầy niềm vui.
Tống Sơ Nhất cảm thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm ho khan một cái, lông mi rủ xuống che phủ ý tứ trong mắt, một lát sau ngẩng đầu nói: “Ăn tổ yến cảm thấy khá lên chứ? Chút nữa tôi đưa cô tài liệu, dự án trùng tu quầy bar.”
“Một phương án đổi một bát tổ yến? Tôi thấy anh không phải kiến trúc sư mà là gian thương.” Nghi ngờ trong lòng Tống Sơ Nhất biến mất, Trần Dự Sâm đối tốt với cô là có mục đích, như vậy cũng tốt.
“Cô nói không sai.” Trần Dự Sâm nhún vai, cười: “Tôi không chỉ là kiến trúc sư mà còn là gian thương, tôi có ba mươi phần trăm cổ phần công ty Trung Đầu.”
“Hả?” Tống Sơ Nhất ngạc nhiên, công ty Trung Đầu là một công ty kiến trúc có danh tiếng. Không ngờ Trần Dự Sâm còn trẻ lại có thành tựu lớn như vậy.
Như là nhìn ra nghi vấn trong mắt cô, Trần Dự Sâm tự giễu cười: “Đàn ông không có tiền không giữ được người con gái mình yêu, không cố gắng làm việc không được.”
“Trong mắt chỉ có tiền thì phụ nữ tới làm gì. Người ta không yêu anh mà là yêu tiền của anh.” Tống Sơ Nhất không cho là đúng, nói tiếp: “Không lẽ bạn gái của anh là người như thế?”
Trần Dự Sâm không đáp, ánh mắt như dao găm xoáy vào Tống Sơ Nhất: “Cô không yêu tiền sao?”
“Giữa tiền và người yêu, tôi chắc chắn sẽ chọn người.” Tống Sơ Nhất nói như chém đinh chặt sắt.
“Kỹ thuật diễn của cô rất cao, nói như thật.” Trần Dự Sâm cười lớn.
Đó vốn là sự thật, Tống Sơ Nhất thẹn quá hóa giận, định mở miệng phản bác nhưng đột nhiên lại thôi.
Năm đó khi cô nói chia tay với Thẩm Hàn, lý do đưa ra chính là bởi vì Thẩm Hàn cắt đứt quan hệ với gia đình cán bộ cấp cao, chỉ còn là một tên nghèo hèn không có cha mẹ đứng sau, cô không thể đi theo anh chịu khổ, trong khi đó Quý Phong có thể cho cô cuộc sống giàu có xa xỉ, anh ta cũng rất yêu cô.
Sau khi im lặng ăn sáng xong, Tống Sơ Nhất cũng không nghỉ ngơi mà cùng Trần Dự Sâm tham khảo các thiết kế sau khi ra trường, phác thảo thiết kế đầu tiên cho căn phòng của mình.
Khi đi học, Tống Sơ Nhất chỉ là một sinh viên bình thường, lại bỏ học một năm, đó còn là năm quan trọng nhất, hơn nữa vài năm nay cũng không quan tâm đến thiết kế, sau khi tham khảo tư liệu cô cho ra một bản phác thảo, đưa cho Trần Dự Sâm xem trước.
“May là cô đưa cho tôi xem trước, nếu làm xong mới xem thì thật uổng công. Trước tiên tôi sẽ cho cô xem tư liệu thiết kế của các công trình nổi tiếng để bù lại kiến thức chuyên ngành của cô.” Trần Dự Sâm liến tục lắc đầu.
“Tất cả đều không ổn sao?” Tống Sơ Nhất có chút tổn thương.
“Đúng, tất cả đều không ổn, nếu bản thiết kế này được tung ra danh tiếng sẽ mất hết. Kiến trúc sư phải đi đầu xu hướng, quầy bar lại là đỉnh cao xu hướng, quan trọng là phải kích thích thị giác…” Trần Dự Sâm thao thao bất tuyệt, bắt gặp ánh mắt mê man của Tống Sơ Nhất thì thở dài: “Chờ sửa sang xong xuôi tôi đưa cô đi mở rộng tầm mắt.”
“Sau khi sửa sang căn phòng, tôi phải đi làm rồi.” Tống Sơ Nhất tiếc hận, có thể bổ sung kiến thức chuyên ngành là có thể đến gần Thẩm Hàn thêm một chút, rất tốt nhưng cô không thể.
“Lương tháng của cô không cao đúng không? Nhìn cô không đến hai lạng thịt kìa, quần áo là hàng vỉa hè phải không? Tiết kiệm nhiều năm mới được một khoản như vậy, công việc này cũng không cần nữa. Đến công ty của tôi, học tập một thời gian để tìm lại kiến thức, một năm có thể trả hết nợ.”
Không đợi Tống Sơ Nhất trả lời, anh nói tiếp: “Nên như thế, bằng không không biết đến bao giờ cô mới trả hết tiền cho tôi.”
Nợ thì phải trả, đó là hiển nhiên, cô lại càng không thể chỉ trích việc chủ nợ coi thường mình, Tống Sơ Nhất không nói được gì, rầu rĩ quay về phòng tiếp tục nghiên cứu.
“Ngồi trước máy tính cả buổi rồi, đừng ngồi nữa.”
Lại bị xem thường, Tống Sơ Nhất nổi giận nói: “Tôi đây một thân nợ nần không mua quần áo, cũng không có tiền mua.”
“Trước tiên cứ ghi nợ, tôi sẽ giữ lại hóa đơn, không tính lãi với cô.” Trần Dự Sâm cười to.
Dù không tình nguyện, Tống Sơ Nhất vẫn ra khỏi khách sạn cùng Trần Dự Sâm.
Cách khách sạn Lam Hải không xa là tòa cao ốc thương mại lớn nhất thành phố G, dưới tầng ngầm là siêu thị, tầng một bán trang sức, tầng hai là trang phục nữ, trang phục nam trên tầng ba….. Tầng thượng là nhà hàng xoay tròn.
Trần Dự Sâm đi vào thang máy ngắm cảnh.
“Chỉ một tầng, tại sao không đi cầu thang?”
“Lên tầng thượng ăn cơm trước, vừa rồi chỉ lo nói chuyện mà quên nấu cơm, bây giờ đã hơn mười một giờ, mua đồ xong thì quá muộn.”
Tống Sơ Nhất nghe vậy không khỏi nhíu mày, dĩ nhiên cô chưa từng ăn ở nhà ăn xoay tròn nhưng cũng biết giá rất đắt.
Trần Dự Sâm biết cô sợ tốn tiền, cũng không khuyên bảo, thang máy vừa tới, kéo cô đi vào nhấn số.
“Đồ ăn ở những nơi này đủ một tháng sinh hoạt phí của người bình thường, tiêu tiền thật vô nghĩa.” Tống Sơ Nhất nói nhỏ, hai tay không được tự nhiên kéo vạt áo.
Đến những nơi như nhà ăn xoay tròn, quần áo trên người khiến cô thấy bối rối.
“Quần áo của cô dù giá rẻ nhưng mặc rất đẹp, không hề kém hàng hiệu. Tôi rút lại lời nói vừa rồi, chúng ta không cần đi mua quần áo.” Trần Dự Sâm nhìn ra cô đang bất an, vỗ vỗ tay, cười hỏi: “Chất liệu không tốt lắm nhưng kiểu dáng mới mẻ, mua ở vỉa hè nào để tôi bảo Lữ Tụng mang bạn gái đi mua.”
“Tự tôi máy đó.” Được khen ngợi, Tống Sơ Nhất rất vui vẻ, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên.
“Không tồi, tôi đang nghĩ có nên cho cô đi học thiết kế thời trang thay vì học kiến trúc không đây, như vậy tiền của tôi có thể thu về nhanh hơn.” Trần Dự Sâm vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Gian thương.” Tống Sơ Nhất không kìm được nở nụ cười, trừng mắt với Trần Dự Sâm.
“Sơ Nhất.” Khi giọng nói của Quý Phong vang lên, trên mặt Tống Sơ Nhất vẫn còn mang theo ý cười vui vẻ.
“Quý….Quý Phong.” Tống Sơ Nhất vốn định gọi học trưởng Quý, nhưng nhìn thấy người quần áo phẳng phiu bên cạnh Quý Phong thì vội sửa lại.
Đây không phải là trường đại học, gọi là học trưởng không thích hợp lắm, tuy gọi Quý Phong thì hơi thân thiết, nhưng cũng không thể gọi là Quý tiên sinh.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây.” Sau khi Tống Sơ Nhất ra khỏi trại an dưỡng, Quý Phong liền mất liên lạc với cô, bốn năm nhung nhớ, đột nhiên gặp lại cảm xúc vô tận.
“Em xin lỗi.” Tống Sơ Nhất cúi đầu, cô biết mấy năm nay Quý Phong vẫn tìm mình, nhưng trong lòng cô vẫn có Thẩm Hàn, không thể chấp nhận tình cảm của anh ta, chỉ có thể trốn tránh.
“Thấy em như vậy anh yên tâm rồi.” Tầm mắt Quý Phong lướt qua Trần Dự Sâm, chờ Tống Sơ Nhất giới thiệu.
Giới thiệu Trần Dự Sâm như thế nào làm Tống Sơ Nhất có chút khó xử, sau khi do dự liền nói: “Vị này là Trần Dự Sâm tiên sinh của công ty Trung Đầu, bây giờ em đang đi theo anh ấy học thiết kế.”
“Anh chính là Trần Dự Sâm?” Sau khi Tống Sơ Nhất giới thiệu xong, người đàn ông bên cạnh Quý Phong đi đến, hai tay cầm tay của Trần Dự Sâm mà lắc: “Tôi lại có thể gặp thần thoại của giới kiến trúc, thần long thấy đầu không thấy đuôi Trần Dự Sâm. Xin chào Trần tiên sinh, tôi là Tưởng Thứ Hữu của công ty Long Thịnh.”
“Rất vui được gặp anh.” Trần Dự Sâm khách sáo nói, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
“Trần Dự Sâm rất nổi tiếng sao?” Tống Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi Quý Phong.
“Với thiết kế đặc biệt của anh ta, công ty Trung Đầu đánh bại hơn mười công ty khác, giành được mảnh đất trung tâm thành phố G, em nói xem anh ta có nổi tiếng không?” Quý Phong cũng hạ giọng, sự lo lắng khi vừa gặp mặt liền biến mất. Vừa rồi thấy Tống Sơ Nhất cùng Trần Dự Sâm vừa nói vừa cười, anh ta còn tưởng rằng Tống Sơ Nhất có bạn trai mới, mình vuột mất cơ hội rồi chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook