Tình Yêu Khác Thường
Chương 20: Chân tướng khó hiểu

Vứt Trần Dự Sâm ra khỏi đầu, Tống Sơ Nhất không miên man suy nghĩ nữa, một ngày trôi qua được an bình yên ổn.

Tống Sơ Nhất cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng trong lòng vẫn có bóng ma, cô nghi là mình bị bệnh nặng. Từ ngày ‘đèn đỏ’ đến giờ đã là tám ngày, phía dưới của cô vẫn tí tách không ngừng, không quá nhiều, chỉ từng chút từng chút một không giống như ‘bà dì’ không sạch, thắt lưng rất mỏi. Ngày trước ‘bà dì’ ngày đầu tiên rất ít, ngày hôm sau và ngày thứ ba lại rất nhiều, đến ngày thứ tư là sạch. Bây giờ ngay từ đầu đã rất ít, hoàn toàn khác trước. Ăn uống cũng kém, động một chút đã muốn nôn.

Tống Sơ Nhất muốn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng hàng ngày Ninh Duyệt đều ở cùng cô, cô muốn ra ngoài phải báo với Ninh Duyệt một tiếng. Tống Sơ Nhất lại không muốn để Ninh Duyệt biết chuyện, cô rất sợ mình bị bệnh nan y, không muốn bà lo lắng cho cô.

Ninh Duyệt đã nói với cô về chuyện xưởng may, hơn nữa nhà xưởng sẽ ở thành phố G. Nhà xưởng ở thành phố G, cô có thể sống trong nhà mới, Tống Sơ Nhất cũng động lòng.

Kì nghỉ chỉ còn ba ngày, Tống Sơ Nhất tính quay về thành phố G từ chức, nhân tiện đến bệnh viện kiểm tra luôn.

Trốn tránh Trần Dự Sâm như vậy cũng không phải biện pháp hay, phải nói chuyện với anh. Lần này nói thế nào cũng không thể ở cùng anh nữa. Nếu Trần Dự Sâm đòi tiền thì sao? Mượn của Ninh Duyệt để trả anh ư? Tống Sơ Nhất có chút do dự. Ninh Duyệt tuy không phải Quý Phong nhưng vay tiền bà và vay tiền Quý Phong cũng chẳng khác gì nhau. Cô không muốn có quan hệ sâu với nhà họ Quý.

Phòng tại Kim Đỉnh quốc tế còn chưa bán xong, theo người môi giới nói thì phải bán xong mới thống nhất làm giấy tờ nhà đất, nếu không cô có thể cầm giấy tờ ấy đến ngân hàng vay tiền. Nhưng dù có vay thế chấp cũng không đủ tiền trả cho Trần Dự Sâm. Phí trang hoàng phòng ở không hề nhỏ, lại còn đồ dùng gia cụ, ngày đó buồn bực nói không trả nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hay là đem tiền trả cho Trần Dự Sâm, còn Trần Dự Sâm có đưa cho La Nhã Lệ hay không cô không quan tâm. Tất cả chỉ có thể nói chuyện với Trần Dự Sâm rồi quyết định sau.

Ninh Duyệt nghe Tống Sơ Nhất nói phải về thành phố G liền khuyên cô về chậm vài ngày.

“Trước tiên cứ gọi điện từ chức. Vài ngày nữa chân bác tốt hơn sẽ đi cùng cháu, chúng ta tìm nơi thích hợp để làm nhà xưởng.”

Vài ngày cũng chẳng gấp gáp gì, Tống Sơ Nhất không nghĩ ngợi liền đồng ý. Ninh Duyệt thở phào một hơ. Cái chân giả gãy của bà vài ngày nữa mới có thể ‘bình phục’ là một chuyện, còn một chuyện khác là Trần Dự Sâm đến thành phố S.

Mấy ngày nay Quý Phong không đến biệt thự, hắn sợ Trần Dự Sâm biết tung tích của Tống Sơ Nhất. Quý Phong cũng không e ngại Trần Dự Sâm, chỉ có điều nếu anh muốn kết hôn với Tống Sơ Nhất thì thanh danh của Tống Sơ Nhất rất quan trọng, nếu để người nhà biết Tống Sơ Nhất có quan hệ với Trần Dự Sâm thì hôn sự sẽ càng bị ngăn cản.

Ninh Duyệt cũng đồng ý rằng Quý Phong nên tránh mũi nhọn của Trần Dự Sâm.

Trần Dự Sâm gọi người đem hết đồ La Nhã Lệ đã mua đi, tự mình chọn gia cụ lần nữa, đồ điện và dụng cụ nhà bếp đều sắp xếp gọn gàng. Mất ba ngày mới sắp xếp xong căn phòng, anh không nghỉ ngơi phút nào đã chạy tới thành phố S. Lữ Tụng muốn đi cùng anh cũng không đồng ý. Chuyện của Tống Sơ Nhất anh không muốn những người khác tham gia.

Tuy rằng vừa tức giận vừa đau lòng, rất hận việc Tống Sơ Nhất và Quý Phong hẹn hò nhưng anh không thể buông tay được. Trần Dự Sâm muốn tìm được Tống Sơ Nhất, bình thản thừa nhận mình là Thẩm Hàn. Sau đó, cưỡng bức cũng tốt mà nhu tình cũng được, anh sẽ không buông tay lần nữa.

Không tìm Quý Phong hỏi nơi Tống Sơ Nhất đang ở, Trần Dự Sâm đỗ xe đối diện Quý thị theo gõi Quý Phong. Trần Dự Sâm sợ mình hiện thân sẽ khiến Quý Phong phát hiện, không để anh gặp Tống Sơ Nhất. Ở địa bàn của nhà họ Quý, đấu với Quý Phong rất phiền toái. Quý Phong tỉnh táo hơn Trầm Dự Sâm nghĩ nhiều. Huống chi, hắn còn nghĩ Trần Dự Sâm là do Cao Anh tìm đến mê hoặc Tống Sơ Nhất, canh phòng lại càng nghiêm ngặt.

Trên thương trường, Lữ Tụng hỏi thăm tin tức của hắn hắn cũng biết. Hắn đoán Trần Dự Sâm sẽ đuổi đến thành phố S, liền cho tâm phúc trong tay nghiêm mật giám thị vùng phụ cận cao ốc Quý thị, Trần Dự Sâm xuất hiện hắn sẽ biết ngay, tan tầm hôm đó liền trở về nhà lớn, không đi biệt thự ngoại ô.

Trần Dự Sâm đợi ba ngày không thấy Tống Sơ Nhất liền thay đổi kế hoạch, gọi thẳng cho Quý Phong hẹn gặp mặt. Quý Phong đương nhiên sẽ không hồi hộp, lập tức đồng ý: “Tôi rất quen thuộc với thành phố S, tôi làm chủ. Buổi tối chúng ta sẽ gặp ở khách sạn Vọng Giang.”

Khách sạn Vọng Giang đúng không? Tốt lắm, biết trước địa điểm thì mình có thể sắp xếp mọi thứ. Trần Dự Sâm mỉm cười.

Chạng vạng sau khi tan tầm, Quý Phong lập tức đến khách sạn Vọng Giang. Khi hắn dến, Trần Dự Sâm đã đợi trong phòng bao.

Khách sạn Vọng Giang là khách sạn năm sao của thành phố S. Đại sảnh sa hoa rực rỡ, phòng bao cũng làm rất công phu, dùng tatami [1] loại tốt nhất, bàn nhỏ mài trơn nhẵn bóng loáng.

[1] Tatami: (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.

Phục vụ nam nhận đơn gọi món rồi hỏi: “Hai tiên sinh có cần phục vụ không?”

Phục vụ trong trường hợp này tuy không leo lên giường nhưng chà xát sờ mó không ít, miệng đối miệng uống rượu là chuyện thường. Còn cả những anh giả say ngay trên bàn rượu để bắt nhân viên phục vụ dùng tay giải quyết cũng rất nhiều.

Quý Phong lắc đầu không hỏi Trần Dự Sâm. Anh nghĩ Trần Dự Sâm cũng không cần phục vụ, không ngờ Trần Dự Sâm lại nói: “Được, đưa vài người đến để chúng tôi chọn.”

“Vâng.” Phục vụ xoay người lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, sáu cô gái hoàn phì yến sấu [2] đi vào.

[2] Hoàn phì yến sấu: Hoàn “béo” Yến “gầy”, câu thành ngữ của Trung Quốc, trong đó “hoàn phì” chỉ Dương Ngọc Hoàn- Dương Quý Phi sống ở thời Đường tuy hơi béo nhưng vẫn rất xinh đẹp, “yến sấu” chỉ Triệu Phi Yến, hoàng hậu Hán Thành Đế, sống ở thời Hán, người gầy nhưng cũng rất đẹp. Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau. Người xưa dùng câu này để chỉ sự đối lập về hình thể giữa mĩ nhân đời Hán và đời Đường.

Sáu cô gái mặt mày tinh xảo, phấn son vừa đủ, làn da trắng tinh tế, đôi môi gợi cảm phong tình. Trần Dự Sâm làm như rất hưởng thụ, híp mắt tỉ mỉ lựa chọn. Sau một lúc lâu, anh chỉ vào một cô gái dáng người nhỏ xinh: “Tôi chọn cô.” Quay đầu hỏi Quý Phong, “Anh chọn ai?”

“Tôi không cần.” Quý Phong chán ghét xua tay, tâm trạng cực kỳ tệ. Hắn không ngờ Trần Dự Sâm còn là một người không biết giữ mình trong sạch.

Quý Phong nhớ tới đêm hôm Tống Sơ Nhất chật vật chạy ra khỏi thang máy khách sạn Lam Hải, đêm đó là Trần Dự Sâm dùng sức mạnh ép buộc sao? Không biết anh ta đã thực hiện được chưa? Quý Phong càng nghĩ càng tức giận, nếu Trần Dự Sâm thực sự đã làm gì Tống Sơ Nhất, hắn nhất định sẽ không tha cho anh ta. Đến khi áo bị xối ào ào Quý Phong mới hoàn hồn từ sự tức giận, cúi đầu liền thấy trên quần áo đều là rượu màu vàng.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi….” Cô bé Trần Dự Sâm đã chọn bối rối dùng khăn tay giúp hắn chà lau. Không biết là sợ hắn trách cứ hay có ý quyến rũ, thân thể cô ta dựa vào hắn, một chân lại cọ cọ.

“Tránh xa tôi ra.” Quý Phong được nuôi dưỡng rất tốt nên không hề nói nặng lời, nhưng hắn vẫn không nhịn được đẩy cô nhân viên kia ra.

Hắn rất tức giận, không hề đề phòng bị nhân viên kia túm lấy quần áo. Hai người cùng ngã xuống, vốn đang ngồi nên không bị thương nhưng vẫn rất chật vật.

“Xin lỗi tiên sinh…” Cô nhân viên sợ tới mức run rẩy, hai tay ôm eo Quý Phong nhất quyết không buông.

“Bỏ tay ra…” Quý Phong tức giận đến nóng ruột nóng gan. Bị một cô gái mình không thích đụng vào làm hắn thấy buồn nôn.

“Tiên sinh, anh đừng tức giận, đừng tố cáo với quản lý có được không? Tôi còn muốn nhờ công việc này để kiếm tiền trả học phí…” Cô gái khóc nức nở, như một con bạch tuộc quấn lấy eo Quý Phong.

Trong lúc hai người giằng co, Trần Dự Sâm thản nhiên lấy chiếc cặp da LV của Quý Phong đặt bên kỷ trà. Anh thong dong lấy điện thoại của Quý Phong ra rồi đặt chiếc cặp về chỗ cũ, tiếp theo ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Cô là do tôi chọn, có tố cáo cũng là tôi tìm quản lí của các cô tố cáo, cần gì phải làm khó anh ta? Buông tay ra, đưa anh ta đến phòng giặt giặt sạch sẽ quần áo, bằng không tôi nhất định sẽ tìm quản lí.”

“Vâng, vâng.” Cô gái kia nín khóc mỉm cười, sợ hãi nói với Quý Phong: “Tiên sinh, tôi đưa anh đến phòng khách quý nghỉ một lát. Anh đừng giận, lâu nhất là hai mươi phút, quần áo của anh có thể giặt sạch.”

Người quản lí đến bồi thường, không chỉ bồi thường quần áo, rượu cũng miễn phí. Quý Phong tính tình ôn hòa hiền hậu, tuy rằng rất tức giận nhưng không truy cứu, nói ‘xin lỗi không tiếp được’ với Trần Dự Sâm rồi cầm cặp da đi theo nhân viên phục vụ ra khỏi phòng bao.

Trần Dự Sâm nhìn cửa phòng bao rồi lạnh lùng cười, dùng điện thoại của Quý Phong gửi tin cho Tống Sơ Nhất.

“Sơ Nhất, anh đang ở phòng bao của khách sạn Vọng Giang chờ em, đến đây rồi chúng ta cùng ăn tối.”

Chỉ cần anh gặp Tống Sơ Nhất, Quý Phong sẽ không thể cản anh đưa Tống Sơ Nhất đi.

Tống Sơ Nhất trả lời rất nhanh: “Quý học trưởng, em và bác gái đã ăn rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Bác gái? Là mẹ của Quý Phong sao? Xưng hô thân thiết như vậy, vì sao vẫn gọi Quý Phong là Quý học trưởng? Trần Dự Sâm cảm thấy khó hiểu, hơi trầm tư, lại gửi tin.

“Anh có chút chuyện về Thẩm Hàn muốn nói cho em, em đến đây một chuyến đi.”

Lúc này cô trả lời khá chậm, có vẻ mệt mỏi.

“Cảm ơn anh, Quý học trưởng. Nhưng em không muốn đi.”

Trần Dự Sâm cảm giác được dường như Tống Sơ Nhất đang cố kiềm chế sự bi thương. Anh hơi đau lòng.

Xưng hô là Quý học trưởng, lại còn khách khí cảm ơn. Rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào? Trần Dự Sâm tò mò, lại mạnh dạn gửi một tin nữa.

“Sơ Nhất, em yêu Thẩm Hàn như vậy. Vì sao năm đó lại lấy anh làm cớ để chia tay với Thẩm Hàn.”

Nếu mọi chuyện không như anh đã nghĩ, quan hệ của Tống Sơ Nhất và Quý Phong không rõ ràng, như vậy, Tống Sơ Nhất nhận được tin nhắn này sẽ đến. Nếu kỳ thật giữa bọn họ không có gì……. Trần Dự Sâm cảm thấy mình như ngừng thở.

Thời gian trôi đi rất chậm. Tống Sơ Nhất vẫn chậm chạp không trả lời tin nhắn.

Trần Dự Sâm nhìn chằm chằm điện thoại. Màn hình điện thoại tối dần đi, trở thành một tấm gương bằng thủy tinh. Rùng mình ớn lạnh. Thứ sắp phá vỡ tấm thủy tinh ấy sẽ là tình cảm thanh khiết được che giấu nhiều năm hay là sự không sạch sẽ của nó?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương