Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
Chương 65: Vu Tử & Thẩm Việt

*********

Hôm sau, Thẩm Việt lái xe đưa Vu Tử đến cục dân chính.

Sắc mặt Vu Tử không tốt, cửa xe vốn đóng bị bà kéo xuống, bà đón gió, cảm thấy dạ dày mình truyền đến cảm giác buồn nôn, sắc mặt bà vẫn không thể nào tốt.

Thẩm Việt dừng xe lại, lúc đi xuống, nhìn thấy bà gần như đứng không vững sau khi xuống xe, ông lập tức tiến đến nâng bà dậy. Vu Tử đẩy ông ra, nhanh chóng chạy đến dưới một thân cây, ngồi xổm nôn ở đó.

Thẩm Việt lo lắng đi qua, “Em làm sao vậy?”

“Không sao, có lẽ là bị cảm, đợi lát nữa lấy ít thuốc uống là được.” Bà đứng lên, cảm thấy cơ thể mình bủn rủn không có sức lực.

“Đến bệnh viện khám đi!”

“Không cần…” Bà nói xong, lại ngồi xổm xuống tiếp tục nôn.

Thẩm Việt không nhìn tiếp được nữa, sau khi bà nôn xong, ông kéo bà lên xe, “Lấy giấy chứng nhận ly hôn cũng không thiếu chút thời gian như vậy, đến bệnh viện về rồi lấy cũng giống nhau.”

Vu Tử không giãy giụa tiếp nữa, bà quả thật thấy không thoải mái, bản thân bà có thể cảm nhận được không phải bị cảm, có lẽ là bà có bệnh nặng gì đó, hoặc là mạng bà đã một sớm một chiều rồi, kì lạ là bà không sợ hãi một chút nào, cái chết đã trở thành thứ khiến bà không còn sợ hãi nữa.

Thẩm Việt đưa Vu Tử đến bệnh viện, bắt đầu kiểm tra, đi vài khoa, cuối cùng mới được đề nghị đến phụ khoa. Vấn đề khó hiểu này, khiến Vu Tử cũng không sợ hãi, bà ngồi ở bệnh viện tiến hành kiểm tra đơn giản.

Khi bác sĩ nói bà mang thai, bà trực tiếp cứng đờ người ở đó, bà nghĩ mình mắc bệnh nan y, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mang thai.

Thẩm Việt cũng rất sốc, ông cũng không nghĩ bác sĩ sẽ đưa ra kết luận như vậy.

Ở bệnh viện làm rất nhiều kiểm tra, nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn, Vu Tử quả thực mang thai, đã được tám tuần rồi, có điều sức khỏe Vu Tử không tốt lắm, phải tăng cường bồi bổ. Vu Tử và Thẩm Việt trưng cầu ý kiến rất lâu, hiện giờ hai người đã lớn tuổi, có thể ảnh hưởng gì đến đứa bé hay không, trong khoảng thời gian này cảm xúc của bà không tốt, có thể mang đến thương tổn gì cho đứa bé không.

Hai vợ chồng nán lại rất lâu, rồi cuối cùng mới ra khỏi bệnh viện.

Dường như Vu Tử vẫn còn có chút khó tin, lúc đi đến trước xe, bà cần có được lời khẳng định nào đó, “Thẩm Việt, em thật sự mang thai à?”

“Phải, em thật sự mang thai.” Thẩm Việt rất xúc động, ngồi xổm xuống, tay đặt lên bụng bà, khẽ vuốt.

Lúc này Vu Tử mới chậm rãi lên xe, bây giờ bà là phụ nữ có thai, phải cẩn thận một chút.

Hai người đương nhiên không trở lại cục dân chính, càng không lấy giấy chứng nhận ly hôn gì đó, tờ thỏa thuận ly hôn kia, cũng trực tiếp trở thành phế liệu.

Vu Tử mang thai, chuyện công ty, Thẩm Việt có thể bỏ thì bỏ, không thì bảo cấp dưới làm, ông không tự mình giải quyết nữa, trừ phi là chuyện cực kì quan trọng, ông dành tất cả thời gian cho Vu Tử.

Sau khi Vu Tử mang thai, không ít người đến thăm hai vợ chồng, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của Thẩm Việt. Thẩm Việt tự học nấu ăn, mỗi ngày đều làm hỏng không ít đồ ăn, cho đến khi có thể cho vào miệng mới thôi, sau khi ông cảm thấy hương vị không tồi, ông mới để Vu Tử hưởng.

Căn nhà này, rốt cuộc không u ám như vậy nữa.

Thẩm Việt không chỉ học nấu cơm, mỗi ngày còn có thể xem tivi cùng Vu Tử, nghe chút âm nhạc, đồng thời trước khi ngủ ông còn kể chuyện cho đứa bé vẫn ở trong bụng mẹ nghe.

Mỗi lần khám thai, Thẩm Việt sẽ đưa Vu Tử đi, những người nhìn thấy họ đều có thể cảm thấy được họ chờ mong đứa bé chưa sinh ra này đến mức nào.

Bụng Vu Tử ngày càng lớn, Thẩm Việt ngày càng thích nói chuyện với đứa bé trong bụng Vu Tử.

“Bảo bối, bố là bố của con, mỗi ngày bố đều kể chuyện cho con nghe đó.”

“Bảo bối, bố nhớ con lắm, bao giờ thì con chui ra vậy?”

“Bố có chút căng thẳng, vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, trước khi con chui ra con gọi bố một tiếng, được không?”

“Con mau ra ngoài đi, bố có phần không chờ được nữa rồi…”



Mỗi ngày Vu Tử đều có thể nghe được mấy lời lảm nhảm một mình của chồng với mình.

Rốt cuộc, ngày sinh dự tính của Vu Tử đã nhanh đến, bà vào nằm viện. Đương nhiên cả quá trình Thẩm Việt đều ở bên bà.

Ngày đứa bé sinh ra, Thẩm Việt mặc quần áo vô trùng, ở bên trong cùng vợ. Trên mặt Vu Tử đều là mồ hôi, tay bà nắm chặt lấy tay chồng không buông.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc đầu tiên của đứa bé vang vọng trong phòng sinh.

Vu Tử có nỗi xúc động trước nay chưa từng có, không chỉ xúc động, còn có hi vọng nữa, đây là niềm hi vọng vào tương lai của bà, nước mắt bà lại rơi xuống, không biết là vì đau hay là vì xúc động.

Mà sau khi Thẩm Việt nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, tay ông run rẩy nắm lấy tay Vu Tử.

Đứa bé này, là sự chờ mong, là niềm hi vọng chung của cả hai người.

Không ai biết rõ hơn hai người, đây là món quà mà trời cao ban tặng cho họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương