Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
Chương 61: Tô Y Lâm & Giang Thanh Dịch

*

Buổi tối, Chu Tiểu Ngữ được sắp xếp cùng ngủ với Chu Thừa Trạch, Chu Tiểu Ngữ có chút không vui, có điều vẫn phải khuất phục dưới uy quyền của Thẩm Đại Ngưng. Thời buổi bây giờ đều thịnh hành khoan dung là phụ, vũ lực làm chủ á.

Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng nằm trên cùng một chiếc giường, phòng cũng không lớn, là phong cách nhất quán của Thẩm Đại Ngưng, quá lớn thì không thoải mái, phòng phải đủ nhỏ, hơn nữa nhìn qua phải ấm áp.

Trước khi đến, Tô Y Lâm vốn có nghĩ tới việc hỏi Thẩm Đại Ngưng chuyện năm đó, chỉ là sau một ngày ở chung, ham muốn hỏi đó đã trở nên rất nhạt rồi. Hiện giờ Thẩm Đại Ngưng sống rất tốt, hòa hảo với Chu Thừa Trạch cũng chỉ là vấn đề thời gian, còn có cô con gái đáng yêu là Tiểu Ngữ nữa, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp nhất, cũng tương tự với cô, tương lai dù sao cũng sẽ không kém hơn, vậy tất cả đều rất tốt.

Hình như cô cũng không muốn biết quá nhiều, quá khứ đó, cứ để nó cuốn bay theo cơn gió đi.

Rất lâu trước kia, Tô Y Lâm đến tìm Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng đang xem một bộ phim Hàn Quốc, bộ phim đó không giống phong cách mà Thẩm Đại Ngưng thích một chút nào, mấy bộ phim bảy tám mươi tập, đều thuộc series “vừa dài vừa chán” mà Thẩm Đại Ngưng ghét, nhưng Thẩm Đại Ngưng lại rất thích bộ phim đó, Tô Y Lâm cũng cùng xem mấy tập, trong đó có một lời thoại xuất hiện rất nhiều lần – đừng bắn súng vào mặt hồ đang yên ả. (**)

(**) Câu thoại của nhân vật Na Yang Pal trong bộ phim Hàn Quốc “Những nàng công chúa nổi tiếng”.

Giờ khắc này, Tô Y Lâm cảm thấy câu nói đó chuẩn xác biết bao.

Luôn có những người khăng khăng cố chấp với chân tướng, nghĩ rằng biết chân tướng chính là một kiểu tôn trọng, lại không biết, thật ra có rất nhiều đương sự tình nguyện cả đời này không biết cái gọi là chân tướng.

Tô Y Lâm xoay người, đối diện với Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng chưa ngủ, cô có thể cảm nhận được lúc này Tô Y Lâm có lời muốn nói.

“Vì sao lúc trước cậu kết hôn với Chu Thừa Trạch?” Tô Y Lâm mở miệng, giống như tùy ý hỏi.

“Coi như cảm thấy kết hôn cũng không tệ lắm á.”

“Đừng nói mấy lời kiểu này, tớ không tin cậu sẽ kết hôn với một người đàn ông xa lạ đâu, thành thật khai báo xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Đại Ngưng ngẫm nghĩ, “Chính là có một ngày tớ đến rạp chiếu phim, liền cảm thấy sao tên người đàn ông này lại quen như vậy, tớ chắc chắn tớ đã từng thấy rồi, sau đó về nhà tớ thật sự lật lại cái tên đó, thật khéo, anh ấy là bạn học của chị tớ. Khi đó trên đường đều có mấy cửa hàng bán đĩa phim đĩa nhạc, tớ xem một mạch tất cả những bộ phim mà anh ấy đóng, một vài bộ rất nổi, một vài bộ không nổi gì mấy. Tớ rất chán, liền làm vài chuyện vô vị, bày tất cả đĩa phim ra giường, sau đó sắp xếp theo mức độ trẻ của anh ấy trong phim, rồi lại lên mạng tìm thời gian anh ấy đóng phim, xem mình xếp có đúng không… Sau chuyện đó, ừm, tớ tìm thêm mấy bộ phim của anh ấy nữa.”

“Đó là chuyện khi nào?” Tô Y Lâm thuận miệng hỏi, cảm thấy rất nhiều điều mình muốn biết giờ phút này đang từ từ chui ra.

“Hình như… lớp 10 thì phải, không biết có nhớ nhầm không nữa.”

Quả nhiên… Tô Y Lâm cười khổ, năm đó cô từng hỏi Thẩm Đại Ngưng những chuyện này sao, không có, có lẽ Thẩm Đại Ngưng chủ động nói với mình, mình cũng sẽ xem nhẹ.

“Cho nên thật ra ngay từ đầu, trong mắt cậu, Chu Thừa Trạch đã là một người rất đặc biệt?”

“Không thể nói là đặc biệt chứ! Cái này giống như cậu ở chung với một người rất lâu, khi nhắc đến người quan trọng nhất bên cạnh cậu là ai, theo bản năng cậu sẽ nghĩ đến anh ấy, nhưng anh ấy thật sự là người quan trọng nhất của cậu sao, bản thân cậu cũng sẽ hoài nghi, là bởi vì ở chung lâu, vì thế sẽ nghĩ đến anh ấy mà thôi. Na ná cảm giác này, được rồi, bản thân tớ cũng nói không tốt lắm.”

Tô Y Lâm lại đã hiểu, nếu sau đó Thẩm Đại Ngưng không gặp Chu Thừa Trạch, quá khứ đó sẽ không đáng để nhắc tới, nhưng lại gặp được, vì thế quá khứ liền trở thành định mệnh đã được an bài.

“Nhưng tóm lại là đặc biệt đúng không, dù sao cũng là anh ấy khiến cậu làm những chuyện vô vị đó chứ không phải người khác, bất luận nguyên nhân ban đầu là gì.”

Thẩm Đại Ngưng suy tư mấy giây, thầm đồng ý.

Tô Y Lâm nhanh chóng chuyển đề tài, cùng Thẩm Đại Ngưng nói đến chuyện khác.

Hôm nay dường như Thẩm Đại Ngưng cũng có rất nhiều cảm xúc không giống bình thường, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tô Y Lâm, “Từ trước tới nay tớ cũng không hạnh phúc giống như mọi người nghĩ, chỉ là tớ hi vọng tớ có thể sống thật hạnh phúc, tớ cũng sẽ oán giận, cũng sẽ ghen tị, cũng sẽ hâm mộ nữa. Khi những người khác đều tỏ vẻ không hiểu sao tớ lại thôi học, hơn nữa còn cảm thấy tớ làm việc tùy hứng, thật ra khi ấy tớ rất hâm mộ cậu. Cậu xem đấy, chúng ta học cùng lớp, khi cậu được tám mươi điểm bài thi vật lý, tớ được có hai lăm điểm. Tớ sẽ không khó chịu sao, sẽ không cảm thấy người khác thi tốt như vậy còn mình vì sao lại ngốc như vậy sao? Tớ chỉ không thích tự mình nghĩ mình đáng thương như vậy, cũng không thích để những người ghét tớ xem thường tớ, vì thế tớ tỏ ra mình cũng không để ý đến thành tích, người khác cảm thấy tớ kiêu căng, vậy tớ liền kiêu căng như vậy cho họ xem. Kì thật tớ đã từng cố gắng, nhưng thật sự không có cách nào cả, tiếng Anh thì không nhớ được, toán thì không giải được đề, vật lý lại càng không theo được, cuối cùng tớ nghĩ tớ thực sự không đi được trên con đường đó, chỉ có thể từ bỏ. Tớ biết, sẽ không có ai lý giải cách làm của tớ. Người không thích tớ sẽ cảm thấy tớ ham chơi không nghiêm túc, ngay cả thi đại học cũng có thể coi như trò đùa. Tốt hơn một chút thì hâm mộ tớ vì tớ có điều kiện để ham chơi. Dần dà, ngay cả bản thân tớ cũng quên mất nguyên nhân ban đầu mình làm vậy.”

Tô Y Lâm trầm mặc hồi lâu, cô cũng nhớ đến, khi cô giáo chủ nhiệm quy định không thể xõa tóc, Thẩm Đại Ngưng vẫn xõa, cô giống như phần lớn mọi người, đều cảm thấy Thẩm Đại Ngưng làm vậy rất cá tính. Lại quên mất, khi đó Thẩm Đại Ngưng bị ngã, phần da ở tai và sau tai bị rách một mảng lớn.

“Tớ rất khó chịu.” Giọng Tô Y Lâm nghẹn ngào, “Hình như tớ chưa bao giờ bầu bạn bên cạnh cậu khi cậu cần cả.”

Thẩm Đại Ngưng yên lặng nở nụ cười trong bóng đêm, có điều đôi mắt cũng hơi đỏ lên, con người cả đời này, sao có thể thật sự gặp được người hiểu mình hoàn toàn chứ, có thể hiểu được mình ở mức độ cao nhất, chính là may mắn rất lớn rồi. Những lời này của Tô Y Lâm, khiến Thẩm Đại Ngưng cảm thấy tất cả đều đáng giá, dù rằng khi làm rất nhiều chuyện, vẫn chưa nghĩ rằng mình muốn nhận được sự đền đáp của đối phương, nhưng những lời này của Tô Y Lâm, khiến Thẩm Đại Ngưng cảm động vô cùng.

“Tớ cũng không ở bên cạnh cậu lúc cậu cần tớ nhất, chúng ta sòng phẳng.”

Giọng nói của Thẩm Đại Ngưng truyền đến trong bóng đêm, làm Tô Y Lâm nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương