Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
-
Chương 53: Thẩm Đại Ngưng & Giang Thanh Dịch
*
Thẩm Đại Ngưng vẫn bị vây trong trạng thái nửa bận rộn, hơn nữa cô tương đối lười, không quá thích ra khỏi cửa, vì thế mối liên hệ với Nhâm Y Lâm ít nhiều có chút xa cách, nhưng rất nhanh chóng, khoảng cách này đã được xích gần lại. Bởi vì Nhâm Y Lâm gọi điện rất nhiều cho Thẩm Đại Ngưng, nói với Thẩm Đại Ngưng những chuyện cô gặp phải ở trường, mà trong đó cái tên La Tâm Du xuất hiện rất nhiều lần.
Lúc đầu khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du, Thẩm Đại Ngưng vẫn chưa quá để ý, bởi vì nữ sinh nhằm vào nhau, nguyên nhân phần lớn là đố kị hoặc mấy chuyên vụn vặt, huyết hải thâm thù thực sự ít lại càng ít. Nhưng khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du hết lần này tới lần khác, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy không đúng lắm, vì thế thừa dịp có thời gian rảnh, Thẩm Đại Ngưng tới Đại học Minh Giang.
Thẩm Đại Ngưng trước là tới tìm La Tâm Du.
Thẩm Đại Ngưng có thể tận dụng nhiều quan hệ, tìm được La Tâm Du ngon ơ.
Vì thế trong căn phòng nào đó, Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy La Tâm Du. Ngoại hình của La Tâm Du không tồi, hơn nữa thuộc kiểu người biết ưu điểm của mình, biết nên ăn mặc như thế nào để làm bản thân mình nhìn càng thêm xinh đẹp, càng thêm dễ chịu.
Thẩm Đại Ngưng vừa nhìn thấy La Tâm Du, cô đã nghĩ, đây là một nữ sinh tương đối thông minh.
“Nhâm Y Lâm bảo cô tới?” La Tâm Du ngồi xuống, hừ cười một tiếng, người vô dụng mới muốn gọi người giúp đỡ, cô ta vừa mới sử dụng chút khí lực, Nhâm Y Lâm đã không chống đỡ nổi rồi?
“Không phải.” Thẩm Đại Ngưng nhìn La Tâm Du, “Chỉ là muốn biết cô là thần thánh phương nào thôi.”
Sắc mặt La Tâm Du rất lạnh, “Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Giở thủ đoạn bắt nạt người khác, cô cảm thấy cô rất hưng phấn?”
“Cũng được.”
“La Tâm Du, tốt nhất cô nên biết một chuyện, cô không có ai chống lưng.” Sắc mặt Thẩm Đại Ngưng hơi lạnh, La Tâm Du không có ai chống lưng là sự thật, mấy bạn học bình thường thương xót cô ta lẽ nào có thể sẵn sàng đắc tội ai đó vì cô ta? Chắc chắn sẽ không.
“Uy hiếp tôi?”
“Lời nói là vậy, tự giải quyết ổn thỏa đi.” Thẩm Đại Ngưng đứng dậy, không muốn lãng phí thời gian của mình thêm nữa, nếu La Tâm Du đủ thông minh, nên biết đừng trêu chọc Nhâm Y Lâm nữa, nếu không cô cũng không nói chơi đâu. Quyền thế, là thứ bị rất nhiều người khinh bỉ, buồn cười ở chỗ hữu dụng nhất lại chính là nó.
Sắc mặt La Tâm Du cực kì khó coi.
Thẩm Đại Ngưng đương nhiên phải đi gặp Nhâm Y Lâm, cô không chỉ mời Nhâm Y Lâm đi ăn bữa cơm đắt nhất, cùng nhau phỉ nhổ La Tâm Du, còn khuyên Nhâm Y Lâm, loại người đó không đáng để mình tức giận.
“Biết cô ta là loại người đó rồi, đừng tiếp xúc với cô ta nữa.” Thẩm Đại Ngưng ăn cơm xong, nhìn người đối diện.
“Dựa vào cái gì, cậu không biết cô ta buồn nôn thế nào đâu…”
“Người buồn nôn như vậy, việc gì cậu phải lãng phí thời gian của mình trên người cô ta chứ?”
Nhâm Y Lâm bĩu môi, “Được rồi…” Trong lòng cô lại nghĩ xem phải đối phó với La Tâm Du như thế nào, tốt nhất là có thể nhìn thấy La Tâm Du khóc trước mặt mình ấy.
Sau khi Thẩm Đại Ngưng chia tay Nhâm Y Lâm, lại một lần nữa cô nhìn thấy Giang Thanh Dịch, lần này cô không trốn tránh Giang Thanh Dịch giống như mấy lần trước. Anh đối với cô mà nói, đã sớm trở thành một người đi qua trong quá khứ rồi, có điều hôm nay cô có chuyện muốn nói với anh.
Cô ngồi vào trong xe của Giang Thanh Dịch.
“Giang Thanh Dịch, anh không cảm thấy Y Lâm ở trước mặt anh lâu như vậy có vấn đề sao?” Cô thấy rất lạ, lâu như vậy, sao chút thái độ anh cũng không thể hiện ra thế.
“Có vấn đề chỗ nào?” Giang Thanh Dịch phẫn nộ, không dễ dàng gì cô mới gặp anh, vậy mà lại nói đến chuyện của người khác.
“Anh không biết cậu ấy thích anh?” Thẩm Đại Ngưng dứt khoát nói thẳng.
Giang Thanh Dịch cười, “Thật xin lỗi nhé, trước hôm nay, anh thật đúng là không biết.”
Cô nhìn anh, ánh mắt sắc bén.
Vốn Giang Thanh Dịch không muốn giải thích, nhưng lại vẫn giải thích, “Lúc cô ấy ở cạnh anh, có khác gì bọn Minh Tử chứ? Không phải là nên nói thì nói, nên cười thì cười à, anh không phát hiện cô ấy có gì với anh… Có phải em nhìn nhầm rồi không, thật ra cô ấy thích Minh Tử.”
Ngay cả một câu dư thừa Thẩm Đại Ngưng cũng không muốn nói, thế này rốt cuộc là thế nào vậy.
Cô lắc đầu, định xuống xe.
Giang Thanh Dịch giữ cô lại, “Em đừng đi, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em lại muốn đối xử với anh như vậy… Thẩm Đại Ngưng, em để tay lên ngực tự hỏi xem, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em nói xem.”
“Chỗ nào anh cũng tốt cả, chỉ là… em cảm thấy anh thật ấu trĩ.”
Cô xuống xe.
Giang Thanh Dịch đuổi theo, kéo cô không cho cô đi, cô cảm thấy câm nín luôn, ngẫm nghĩ, “Giang Thanh Dịch, em ghét La Tâm Du, anh hiểu ý em rồi chứ?”
Anh vẫn kéo tay cô, “Anh giúp em, sau đó em sẽ chấp nhận anh?”
Cô bỏ tay anh ra, cô cũng không đồng ý.
Thẩm Đại Ngưng vẫn bị vây trong trạng thái nửa bận rộn, hơn nữa cô tương đối lười, không quá thích ra khỏi cửa, vì thế mối liên hệ với Nhâm Y Lâm ít nhiều có chút xa cách, nhưng rất nhanh chóng, khoảng cách này đã được xích gần lại. Bởi vì Nhâm Y Lâm gọi điện rất nhiều cho Thẩm Đại Ngưng, nói với Thẩm Đại Ngưng những chuyện cô gặp phải ở trường, mà trong đó cái tên La Tâm Du xuất hiện rất nhiều lần.
Lúc đầu khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du, Thẩm Đại Ngưng vẫn chưa quá để ý, bởi vì nữ sinh nhằm vào nhau, nguyên nhân phần lớn là đố kị hoặc mấy chuyên vụn vặt, huyết hải thâm thù thực sự ít lại càng ít. Nhưng khi Nhâm Y Lâm nhắc tới La Tâm Du hết lần này tới lần khác, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy không đúng lắm, vì thế thừa dịp có thời gian rảnh, Thẩm Đại Ngưng tới Đại học Minh Giang.
Thẩm Đại Ngưng trước là tới tìm La Tâm Du.
Thẩm Đại Ngưng có thể tận dụng nhiều quan hệ, tìm được La Tâm Du ngon ơ.
Vì thế trong căn phòng nào đó, Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy La Tâm Du. Ngoại hình của La Tâm Du không tồi, hơn nữa thuộc kiểu người biết ưu điểm của mình, biết nên ăn mặc như thế nào để làm bản thân mình nhìn càng thêm xinh đẹp, càng thêm dễ chịu.
Thẩm Đại Ngưng vừa nhìn thấy La Tâm Du, cô đã nghĩ, đây là một nữ sinh tương đối thông minh.
“Nhâm Y Lâm bảo cô tới?” La Tâm Du ngồi xuống, hừ cười một tiếng, người vô dụng mới muốn gọi người giúp đỡ, cô ta vừa mới sử dụng chút khí lực, Nhâm Y Lâm đã không chống đỡ nổi rồi?
“Không phải.” Thẩm Đại Ngưng nhìn La Tâm Du, “Chỉ là muốn biết cô là thần thánh phương nào thôi.”
Sắc mặt La Tâm Du rất lạnh, “Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Giở thủ đoạn bắt nạt người khác, cô cảm thấy cô rất hưng phấn?”
“Cũng được.”
“La Tâm Du, tốt nhất cô nên biết một chuyện, cô không có ai chống lưng.” Sắc mặt Thẩm Đại Ngưng hơi lạnh, La Tâm Du không có ai chống lưng là sự thật, mấy bạn học bình thường thương xót cô ta lẽ nào có thể sẵn sàng đắc tội ai đó vì cô ta? Chắc chắn sẽ không.
“Uy hiếp tôi?”
“Lời nói là vậy, tự giải quyết ổn thỏa đi.” Thẩm Đại Ngưng đứng dậy, không muốn lãng phí thời gian của mình thêm nữa, nếu La Tâm Du đủ thông minh, nên biết đừng trêu chọc Nhâm Y Lâm nữa, nếu không cô cũng không nói chơi đâu. Quyền thế, là thứ bị rất nhiều người khinh bỉ, buồn cười ở chỗ hữu dụng nhất lại chính là nó.
Sắc mặt La Tâm Du cực kì khó coi.
Thẩm Đại Ngưng đương nhiên phải đi gặp Nhâm Y Lâm, cô không chỉ mời Nhâm Y Lâm đi ăn bữa cơm đắt nhất, cùng nhau phỉ nhổ La Tâm Du, còn khuyên Nhâm Y Lâm, loại người đó không đáng để mình tức giận.
“Biết cô ta là loại người đó rồi, đừng tiếp xúc với cô ta nữa.” Thẩm Đại Ngưng ăn cơm xong, nhìn người đối diện.
“Dựa vào cái gì, cậu không biết cô ta buồn nôn thế nào đâu…”
“Người buồn nôn như vậy, việc gì cậu phải lãng phí thời gian của mình trên người cô ta chứ?”
Nhâm Y Lâm bĩu môi, “Được rồi…” Trong lòng cô lại nghĩ xem phải đối phó với La Tâm Du như thế nào, tốt nhất là có thể nhìn thấy La Tâm Du khóc trước mặt mình ấy.
Sau khi Thẩm Đại Ngưng chia tay Nhâm Y Lâm, lại một lần nữa cô nhìn thấy Giang Thanh Dịch, lần này cô không trốn tránh Giang Thanh Dịch giống như mấy lần trước. Anh đối với cô mà nói, đã sớm trở thành một người đi qua trong quá khứ rồi, có điều hôm nay cô có chuyện muốn nói với anh.
Cô ngồi vào trong xe của Giang Thanh Dịch.
“Giang Thanh Dịch, anh không cảm thấy Y Lâm ở trước mặt anh lâu như vậy có vấn đề sao?” Cô thấy rất lạ, lâu như vậy, sao chút thái độ anh cũng không thể hiện ra thế.
“Có vấn đề chỗ nào?” Giang Thanh Dịch phẫn nộ, không dễ dàng gì cô mới gặp anh, vậy mà lại nói đến chuyện của người khác.
“Anh không biết cậu ấy thích anh?” Thẩm Đại Ngưng dứt khoát nói thẳng.
Giang Thanh Dịch cười, “Thật xin lỗi nhé, trước hôm nay, anh thật đúng là không biết.”
Cô nhìn anh, ánh mắt sắc bén.
Vốn Giang Thanh Dịch không muốn giải thích, nhưng lại vẫn giải thích, “Lúc cô ấy ở cạnh anh, có khác gì bọn Minh Tử chứ? Không phải là nên nói thì nói, nên cười thì cười à, anh không phát hiện cô ấy có gì với anh… Có phải em nhìn nhầm rồi không, thật ra cô ấy thích Minh Tử.”
Ngay cả một câu dư thừa Thẩm Đại Ngưng cũng không muốn nói, thế này rốt cuộc là thế nào vậy.
Cô lắc đầu, định xuống xe.
Giang Thanh Dịch giữ cô lại, “Em đừng đi, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em lại muốn đối xử với anh như vậy… Thẩm Đại Ngưng, em để tay lên ngực tự hỏi xem, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, em nói xem.”
“Chỗ nào anh cũng tốt cả, chỉ là… em cảm thấy anh thật ấu trĩ.”
Cô xuống xe.
Giang Thanh Dịch đuổi theo, kéo cô không cho cô đi, cô cảm thấy câm nín luôn, ngẫm nghĩ, “Giang Thanh Dịch, em ghét La Tâm Du, anh hiểu ý em rồi chứ?”
Anh vẫn kéo tay cô, “Anh giúp em, sau đó em sẽ chấp nhận anh?”
Cô bỏ tay anh ra, cô cũng không đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook