Tình Yêu Đẹp Nhất
-
Chương 2
EDITOR: HANNAH
“Bà nội, chênh lệch thế hệ.”
*****
Chuyện tình cờ gặp lại cố nhân đã từng một lần có duyên gặp gỡ, thôi thì cứ tạm coi là cố nhân đi, rất nhanh đã bị Tô An An quẳng ra khỏi đầu. Bây giờ điều khiến cô phiền não nhất chính là vì cớ gì năm nay mọi người đều đổ xô đi kết hôn vậy. Đầu tiên là cô bạn từ thuở nhỏ Giản Đan, tiếp đó là chị họ ở quê. Không chỉ thế, ngày chị họ kết hôn chỉ trước ngày Giản Đan kết hôn có hai tuần, quá mức vội vàng. Chiều thứ sáu vừa mới về đến nhà, Tô An An đã bị bà Tô – An Nhã kéo tới bến xe đường dài của thành phố S, cho tới tận khi đã yên vị trên xe, Tô An An mới biết tin chị họ lớn hơn cô hai tuổi thế mà cũng sắp kết hôn.
Tô An An vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc trước chẳng có chút tin tức gì, đột nhiên lại báo muốn tổ chức hôn lễ. Cô nghiêng đầu nhìn bà Tô đang chợp mắt: “Sao lại đường đột như vậy? Cảm giác vội vàng quá đi.”
Bà Tô là bác sĩ khoa nhi, hôm qua bà phải trực đêm, sáng sớm vừa tan làm đã tới trung tâm thương mại mua cả đống đồ. Đã lâu không về quê, bà mua cho hai cụ cùng các trưởng bối ít quà, bây giờ vừa ngồi xuống cả người đã mệt rã rời, mơ mơ màng màng trả lời câu hỏi của con gái: “Mẹ không rõ lắm, nhưng mà bác hai con có vẻ rất vui. Tóm lại đây là chuyện tốt. Bác hai con một thân một mình đã nhiều năm như vậy rồi cũng không dễ dàng gì.”
Tô An An gật đầu, nhìn nét mặt mệt mỏi của bà Tô, yên tĩnh không nói chuyện, sau đó cũng kéo miếng che mắt, mơ mơ màng màng ngủ suốt hành trình hai giờ đi xe.
*****
Bố của Tô An An xuất thân từ nông thôn, là con út trong nhà, trên còn có hai anh trai nhưng mà anh hai của ông sau khi kết hôn chưa được bao lâu đã qua đời, còn anh cả và ông đều là sinh viên, sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố S an cư lạc nghiệp. Hơn nữa công việc của bác sĩ rất bận rộn, thời gian trở về làng nhỏ càng lúc càng ít. Thế nhưng số lần Tô An An và bà Tô trở về lại nhiều hơn, lần này hai mẹ con cũng về trước, ông Tô tối hôm sau mới về.
Xe buýt vừa tới nơi đã thấy hai cụ tóc bạc phơ đứng ở cửa ra của bến xe. Đúng là cụ ông và cụ bà Tô, hai cụ năm nay đã gần 70 tuổi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, đặc biệt là cụ ông, có lẽ do cụ là bác sĩ Đông y, biết được một ít phương pháp dưỡng sinh nên thần thái vẫn quắc thước.
Còn chưa đến gần, cụ bà đã gọi: “Tâm can bảo bối à?”
Đứng ở bến xe hỏi han một hồi, bốn người nhanh chóng trở về nhà cũ ở làng. Nhà họ Tô đã có ba mươi năm lịch sử, là một căn nhà nhỏ hai tầng, gạch màu xanh lá, trên vách tường mọc đầy dây thường xuân, cầu thang vẫn là cầu thang gỗ kiểu cổ, khi bước lên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Việc chuẩn bị cho hôn lễ có rất nhiều, nhất là phải chiểu theo tập tục trong làng, người lớn trong nhà bận đến mức chân không chạm đất. Bà Tô vừa mới tới cũng gia nhập vào hàng ngũ bận rộn, nhưng xét ra thời thiếu nữ mười ngón tay bà “không dính mưa xuân”, khi trưởng thành cũng tập trung phát triển sự nghiệp, tới tuổi trung niên, con gái còn thường xuyên làm việc nhà nhiều hơn bà, thế nên mọi người chỉ giao cho bà mấy việc đơn giản. Bây giờ bà đang nhàn nhã cùng bác hai kiểm tra lại thực đơn cho ngày mai, hai người vừa xem vừa nói chuyện.
Tô An An còn ngồi bên cạnh tay chống cằm chơi cờ cùng bà nội, thi thoảng sẽ nghe loáng thoáng hai người trò chuyện câu được câu chăng.
Bác hai: “Nhoáng cái Minh Châu đã sắp lấy chồng rồi. Năm đó khi bố con bé qua đời, chị cảm tưởng như mình chịu không nổi mất.”
Bà Tô an ủi: “Bây giờ thì tốt rồi, ‘khổ tận cam lai’, con gái hiếu thuận, con rể gia cảnh không tệ, sau này chị chỉ chờ hưởng phúc thôi.”
Trong giọng điệu của bác hai ẩn chứa sự tự hào cùng kiêu ngạo: “Đúng vậy, thằng nhóc Tiểu Mạnh kia thực sự rất khá, tuần trước nó cùng Minh Châu lên phố vào cửa hàng trang sức, bỏ ra từng này tiền.” Nói xong, bác hai giơi nắm ngón bàn tay phải, sau đó ngó nghiêng hai vòng rồi mới nói tiếp: “Còn mua cho chị một chiếc dây chuyền, em xem đi, chính là cái này.”
Tô An An nghiêng đầu ngó ngó, bác hai cười đến nhăn cả khóe mắt, nhìn vẻ mặt vui muốn chết. Cô chống cằm hỏi bà nội: “Bà nội, bà có biết chị họ và anh rể quen nhau như thế nào không?”
Bà Tô hạ một quân đen, nhân lúc Tô An An mất tập trung đã xếp năm quân cờ đen thành một đường thẳng. Bà cụ rất thích cờ ca-rô, tâm trạng hứng khởi, đáp: “Là bạn của bác hai con giới thiệu, quen nhau được hai tháng thì người nhà giục hai đứa nó kết hôn. Haiz, ban đầu bà với ông con cũng không đồng ý, đã quen được bao lâu đâu mà đòi cưới. Nhưng mà bác hai con cứ nằng nặc quyết ý, thôi cưới thì cưới, dù sao con gái kiểu gì chẳng lấy chồng. Nhưng mà An An của bà sau này đừng có vội vàng như thế nhé, phải tìm hiểu cho rõ tính tình người ta, ở bên nhau một thời gian dài mới biết có hợp nhau hay không.”
Tô An An mím môi, khuôn mặt hơi đỏ lên, cô gái trẻ dù sao vẫn có phần thẹn thùng.
Đêm hôm đó, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai chú rể đến đón cô dâu. Tô An An nhớ ra lần trước mình để lại ở sân sau một chiếc bình sứ nhỏ, liền thử xem liệu có còn tìm lại được hay không. Chỉ vừa đi tới sân sau cô đã bị một bóng đen mờ mờ dọa hoảng hồn. Trong đầu bất giác liên tưởng bao nhiêu thứ lung tung, cô thử dò hỏi: “Ai thế?”
Bóng đen xoay người, để lộ khuôn mặt của một cô gái trẻ. Khuôn mặt trái xoan gầy gầy, đôi mắt to có phần giống đôi mắt Tô An An. Tim Tô An An thả lỏng, sờ ngực mình, thở dài nhẹ nhõm: “Chị, chị làm em sợ muốn chết.”
Tô Minh Châu gượng cười, bước vài bước, đứng dưới ngọn đèn trong sân, nhờ thế mà Tô An An có thể nhìn thấy rõ nước mắt ràn giụa trên mặt cô. Tô An An luống cuống tay chân, thận trọng hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
Tô Minh Châu nhìn đứa em gái nhỏ hơn mình hai tuổi, bất giác thấy hâm mộ cô. Cô ngước mắt, nhìn về một nơi xa xăm, trong giọng nói để lộ chút lạnh lùng: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
Tô An An không hiểu, theo phản xạ liền hỏi: “Ai cơ?”
Tô Minh Châu bật cười, hạ giọng chậm rãi nói: “Người đàn ông chị thích nhất.”
Tô An An dè dặt hỏi: “Chị, chị có khỏe không?” Có đôi khi cô rất ghét cái tật hay xen vào chuyện của người khác của mình, bây giờ cô lại không khỏi tái phát bệnh cũ.
“An An, em có biết không? Có đôi lúc chị thực sự rất hâm mộ em, em có bố mẹ rất cởi mở lại thấu hiểu, muốn gì có đó, muốn làm gì làm nấy, được học chuyên ngành em yêu thích, được yêu người mà em muốn yêu, còn chị thì không thể.”
Tô An An không có lời gì để nói, Tô Minh Châu cũng không cần cô phản ứng lại. Cô ấy chỉ muốn ở thời khắc đặc biệt này tìm một người để giãi bày hết, một người xuất hiện ở thời khắc cô nói lời từ biệt có thể để cô làm chút việc điên cuồng. Thế nhưng Tô Minh Châu trời sinh cẩn trọng nhát gan có lẽ cũng chỉ có thể làm được đến thế. Cô sụt sịt mũi, lồng ngực như có tảng đá lớn đè nặng khiến cô ngay cả phát ra tiếng nói cũng khó khăn: “Chị cũng từng thích một người, cũng từng có một mối tình trong sáng. Anh ấy là một người cực kỳ tài giỏi, biết thổi harmonica, biết sáng tác nhạc, hát rất hay, trượt băng cũng không ai địch lại. Anh ấy còn biết làm ảo thuật, biết nấu cơm, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, khi đi đường luôn nhường chị đi phía trong, mùa đông lạnh sẽ cầm tay chị áp lên cổ anh ấy sưởi ấm. Nhưng mà anh ấy cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của anh ấy chính là quá nghèo, nghèo đến mức mẹ của chị không muốn gả chị cho anh ấy. Chị còn tưởng rằng cả đời này bọn chị sẽ không xa rời, nhưng khi mẹ chị cầm dao dí vào cổ, chị liền hiểu ra bọn chị kết thúc rồi. Bọn chị thực sự kết thúc rồi. Bây giờ anh ấy đã có bạn gái, mà chị cũng sắp kết hôn. Như vậy cũng tốt, không lẽ chị còn ích kỷ bắt anh ấy mãi mãi nhớ thương chị hay sao? Yêu là tự nguyện, không có gì để hối hận.”
Tô An An chớp chớp mắt, cố gắng thẩm thấu những lời này của chị họ. Cô có thể hiểu cho chị ấy, bác hai kiên cường bao nhiêu, yếu ớt nhường nào, một người phụ nữ đã không còn chồng chỉ có con gái là chỗ dựa duy nhất, nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cô không biết cách an ủi người khác, muốn nói lại thôi, cuối cùng ôm lấy cô gái lớn hơn mình hai tuổi đang đứng trước mặt. Tô Minh Châu nghẹn giọng nói với cô: “An An, sau này nếu em gặp được người em yêu, tuyệt đối đừng buông tay người đó. Tình yêu trôi qua không chờ đợi, chị đã thực sự mất đi anh ấy rồi.”
Tô An An lặng lẽ gật đầu, vỗ vỗ lên lưng chị an ủi.
*****
Có hôn lễ đầy chua xót cùng không đành lòng nhưng cũng có hôn lễ mang theo mong chờ cùng ngọt ngào, cũng giống như hai quả quýt trên bàn, vừa chua lại vừa ngọt, cuối cùng ngọt đến ê răng.
Giờ phút này, Giản Đan đã trở thành cháu dâu cả của nhà họ Thịnh, được Thịnh Lê đưa về biệt thự trên sườn núi của nhà họ Thịnh tham gia buổi họp mặt. Nhà họ Thịnh tứ đại đồng đường, con cháu đầy đàn. Người đứng đầu là cụ bà đã 92 tuổi, tinh thần vẫn rất tốt, dưới gối có hai con trai, mỗi người con trai lại có hai cháu trai, thế nên cụ bà có tổng cộng bốn người cháu. Bác cả Thịnh Hoài Đông và chú ba Thịnh Hoài Tây là anh em ruột, đều là con của ông cả, còn chú hai Thịnh Hoài Nam cùng chú tư Thịnh Giang Bắc lại là con của ông hai. Bác cả bác hai đều đã kết hôn, tối nay cả gia đình tụ họp rất đông vui, chỉ thiếu mất chú ba Thịnh Hoài Tây.
Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh cụ bà, ngay cả Thịnh Giang Bắc vốn không thích nói chuyện phiếm sau bữa cơm cũng yên lặng ngồi trên ghế sô-pha, nét mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vẻ vui hay giận, có chút không hòa hợp.
Đang lúc bầu không khí vui vẻ, Thịnh Hoài Tây trở về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, rõ ràng là mới từ nơi nào đó vội vội vàng vàng quay về. Anh vừa xuất hiện, mọi người đều yên lặng. Mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh đều đang nhìn anh, khẽ mỉm cười không nói gì. Nhìn vẻ mặt không vui của cụ bà, trong lòng anh đại khái cũng hiểu được, chỉ là vẫn giữ nguyên nụ cười gian manh, giống một công tử phong lưu, anh nói: “A, sao vậy, không phải cháu làm mọi người mất hứng đấy chứ.”
“Không biết trên dưới.” Cha của Thịnh Hoài Tây nhíu mày, không giận mà uy, thần sắc nghiêm túc, nhẹ nhàng mắng con trai một câu.
Thịnh Lê ngồi trên ghế sô-pha, bắt chéo chân, nói đùa: “Chú ba lại vừa hẹn hò với mỹ nữ nào về à?”
Đôi môi mỏng của Thịnh Hoài Tây khẽ nhếch lên, nở nụ cười bất cần rồi nói: “Thằng nhãi mày sắp kết hôn đến nơi rồi mà không để cho chú ba mày có hồng nhan tri kỳ được à?”
Cụ bà trước giờ vẫn biết cháu ba của mình vốn là thứ không đáng tin, đã 36 tuổi đầu mà đến cả bạn gái cũng không có. Cụ cầm gậy gõ mạnh xuống sàn, mắng mỏ: “Mày không tìm nổi một đứa con gái nào gia thế trong sạch để mà ổn định à? Suốt ngày làm cái gì? Làm thế nào mà để ‘gà bay trứng vỡ’, cô độc cả đời này đi thì mày vui lắm đấy.”
Thịnh Hoài Tây nhìn quanh một vòng tìm chỗ ngồi, cuối cùng phát hiện chỉ có Thịnh Giang Bắc đang ngồi một mình trên sô-pha, những ghế khác đều đã chật chỗ. Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định đứng luôn. Chỉ là nghe xong mấy lời của cụ bà, anh hơi thất thần, nhưng cũng chỉ trong giây lát đã lấy lại tinh thần, dỗ dành cụ bà: “Chú tư chẳng phải cũng độc thân sao? Sao bà nội cứ săm soi con mãi thế, con đúng là cháu trai yêu quý của bà mà!”
Thịnh Giang Bắc vô tội bỗng dưng trúng đạn nhíu mày, bực bội kéo kéo khăn quàng trên cổ, đôi mắt sâu thẳm tối lại.
Cụ bà bị Thịnh Hoài Tây dỗ dành vui vẻ, đành dở khóc dở cười nói: “Giang Bắc là chưa tìm được người thích hợp, thế nhưng nó không có ra ngoài ôm con gái nhà người ta đi rêu rao khắp nơi. Hơn nữa năm nào Giang Bắc chẳng dành thời gian đi xem mắt với những cô gái bà sắp xếp, con có chịu đi không nào?”
Thịnh Hoài Tây lập tức tiếp lời: “Thế bà cũng giới thiệu mấy người cho con đi.”
Cụ bà bán tín bán nghi: “Thật á?”
Thịnh Hoài Tây cười đáp: “Chuyện này con còn có thể lừa bà được sao, chỉ cần bà sắp xếp, con sẽ gặp mặt.”
Cụ bà gật đầu, trong lòng thầm điểm lại những cô gái bà vốn định giới thiệu cho Thịnh Giang Bắc, cuối cùng phát hiện có điều gì đó hình như không đúng lắm. Tính cách chú tư điềm tĩnh, chín chắn, những cô nương hiền thục, dịu dàng, tao nhã sẽ thích hợp với anh hơn. Còn chú ba thì… Ánh mắt bà hướng về phía cô dâu trẻ trung hoạt bát của chắt trai, tươi cười hòa ái, hỏi: “Đan Đan, lần trước đính hôn, cô gái cùng con đi lấy số đo y phục là ai thế?”
Giản Đan cố gắng nhớ lại, nói: “Người cụ nói là An An.”
Cụ bà lại truy hỏi: “Cô gái đó có đối tượng nào chưa?”
Giản Đan: “Chắc chưa đâu. Hehe, cụ định giới thiệu cho chú ba sao?”
Cụ bà gật đầu, chỉ vào người đàn ông ngồi xa hơn: “Đúng vậy, chú ba con thích những cô gái trẻ tuổi.”
Thịnh Hoài Tây kêu oan oai oái nhưng không ai thèm để ý đến anh ta, thế nhưng trong đám người bỗng có người lên tiếng. Đây là lần đầu tiên người đó mở miệng trong buổi tối nay.
Thịnh Giang Bắc ánh mắt nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn ở dưới ánh đèn như được mạ một lớp ánh sáng ấm áp, giữa hai đầu mày là sự bình tĩnh cùng thản nhiên.
“Bà nội, chênh lệch thế hệ.”
Cụ bà hơi sững người, sau đó mới hiểu ra rồi gật đầu: “Đúng là bà lú lẫn rồi.”
Chủ đề này nhanh chóng trôi qua, Giản Đan đang tựa lên vai Thịnh Lê lặng lẽ gửi tin nhắn cho An An.
“Bà nội, chênh lệch thế hệ.”
*****
Chuyện tình cờ gặp lại cố nhân đã từng một lần có duyên gặp gỡ, thôi thì cứ tạm coi là cố nhân đi, rất nhanh đã bị Tô An An quẳng ra khỏi đầu. Bây giờ điều khiến cô phiền não nhất chính là vì cớ gì năm nay mọi người đều đổ xô đi kết hôn vậy. Đầu tiên là cô bạn từ thuở nhỏ Giản Đan, tiếp đó là chị họ ở quê. Không chỉ thế, ngày chị họ kết hôn chỉ trước ngày Giản Đan kết hôn có hai tuần, quá mức vội vàng. Chiều thứ sáu vừa mới về đến nhà, Tô An An đã bị bà Tô – An Nhã kéo tới bến xe đường dài của thành phố S, cho tới tận khi đã yên vị trên xe, Tô An An mới biết tin chị họ lớn hơn cô hai tuổi thế mà cũng sắp kết hôn.
Tô An An vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc trước chẳng có chút tin tức gì, đột nhiên lại báo muốn tổ chức hôn lễ. Cô nghiêng đầu nhìn bà Tô đang chợp mắt: “Sao lại đường đột như vậy? Cảm giác vội vàng quá đi.”
Bà Tô là bác sĩ khoa nhi, hôm qua bà phải trực đêm, sáng sớm vừa tan làm đã tới trung tâm thương mại mua cả đống đồ. Đã lâu không về quê, bà mua cho hai cụ cùng các trưởng bối ít quà, bây giờ vừa ngồi xuống cả người đã mệt rã rời, mơ mơ màng màng trả lời câu hỏi của con gái: “Mẹ không rõ lắm, nhưng mà bác hai con có vẻ rất vui. Tóm lại đây là chuyện tốt. Bác hai con một thân một mình đã nhiều năm như vậy rồi cũng không dễ dàng gì.”
Tô An An gật đầu, nhìn nét mặt mệt mỏi của bà Tô, yên tĩnh không nói chuyện, sau đó cũng kéo miếng che mắt, mơ mơ màng màng ngủ suốt hành trình hai giờ đi xe.
*****
Bố của Tô An An xuất thân từ nông thôn, là con út trong nhà, trên còn có hai anh trai nhưng mà anh hai của ông sau khi kết hôn chưa được bao lâu đã qua đời, còn anh cả và ông đều là sinh viên, sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố S an cư lạc nghiệp. Hơn nữa công việc của bác sĩ rất bận rộn, thời gian trở về làng nhỏ càng lúc càng ít. Thế nhưng số lần Tô An An và bà Tô trở về lại nhiều hơn, lần này hai mẹ con cũng về trước, ông Tô tối hôm sau mới về.
Xe buýt vừa tới nơi đã thấy hai cụ tóc bạc phơ đứng ở cửa ra của bến xe. Đúng là cụ ông và cụ bà Tô, hai cụ năm nay đã gần 70 tuổi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, đặc biệt là cụ ông, có lẽ do cụ là bác sĩ Đông y, biết được một ít phương pháp dưỡng sinh nên thần thái vẫn quắc thước.
Còn chưa đến gần, cụ bà đã gọi: “Tâm can bảo bối à?”
Đứng ở bến xe hỏi han một hồi, bốn người nhanh chóng trở về nhà cũ ở làng. Nhà họ Tô đã có ba mươi năm lịch sử, là một căn nhà nhỏ hai tầng, gạch màu xanh lá, trên vách tường mọc đầy dây thường xuân, cầu thang vẫn là cầu thang gỗ kiểu cổ, khi bước lên vang lên tiếng kẽo kẹt.
Việc chuẩn bị cho hôn lễ có rất nhiều, nhất là phải chiểu theo tập tục trong làng, người lớn trong nhà bận đến mức chân không chạm đất. Bà Tô vừa mới tới cũng gia nhập vào hàng ngũ bận rộn, nhưng xét ra thời thiếu nữ mười ngón tay bà “không dính mưa xuân”, khi trưởng thành cũng tập trung phát triển sự nghiệp, tới tuổi trung niên, con gái còn thường xuyên làm việc nhà nhiều hơn bà, thế nên mọi người chỉ giao cho bà mấy việc đơn giản. Bây giờ bà đang nhàn nhã cùng bác hai kiểm tra lại thực đơn cho ngày mai, hai người vừa xem vừa nói chuyện.
Tô An An còn ngồi bên cạnh tay chống cằm chơi cờ cùng bà nội, thi thoảng sẽ nghe loáng thoáng hai người trò chuyện câu được câu chăng.
Bác hai: “Nhoáng cái Minh Châu đã sắp lấy chồng rồi. Năm đó khi bố con bé qua đời, chị cảm tưởng như mình chịu không nổi mất.”
Bà Tô an ủi: “Bây giờ thì tốt rồi, ‘khổ tận cam lai’, con gái hiếu thuận, con rể gia cảnh không tệ, sau này chị chỉ chờ hưởng phúc thôi.”
Trong giọng điệu của bác hai ẩn chứa sự tự hào cùng kiêu ngạo: “Đúng vậy, thằng nhóc Tiểu Mạnh kia thực sự rất khá, tuần trước nó cùng Minh Châu lên phố vào cửa hàng trang sức, bỏ ra từng này tiền.” Nói xong, bác hai giơi nắm ngón bàn tay phải, sau đó ngó nghiêng hai vòng rồi mới nói tiếp: “Còn mua cho chị một chiếc dây chuyền, em xem đi, chính là cái này.”
Tô An An nghiêng đầu ngó ngó, bác hai cười đến nhăn cả khóe mắt, nhìn vẻ mặt vui muốn chết. Cô chống cằm hỏi bà nội: “Bà nội, bà có biết chị họ và anh rể quen nhau như thế nào không?”
Bà Tô hạ một quân đen, nhân lúc Tô An An mất tập trung đã xếp năm quân cờ đen thành một đường thẳng. Bà cụ rất thích cờ ca-rô, tâm trạng hứng khởi, đáp: “Là bạn của bác hai con giới thiệu, quen nhau được hai tháng thì người nhà giục hai đứa nó kết hôn. Haiz, ban đầu bà với ông con cũng không đồng ý, đã quen được bao lâu đâu mà đòi cưới. Nhưng mà bác hai con cứ nằng nặc quyết ý, thôi cưới thì cưới, dù sao con gái kiểu gì chẳng lấy chồng. Nhưng mà An An của bà sau này đừng có vội vàng như thế nhé, phải tìm hiểu cho rõ tính tình người ta, ở bên nhau một thời gian dài mới biết có hợp nhau hay không.”
Tô An An mím môi, khuôn mặt hơi đỏ lên, cô gái trẻ dù sao vẫn có phần thẹn thùng.
Đêm hôm đó, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai chú rể đến đón cô dâu. Tô An An nhớ ra lần trước mình để lại ở sân sau một chiếc bình sứ nhỏ, liền thử xem liệu có còn tìm lại được hay không. Chỉ vừa đi tới sân sau cô đã bị một bóng đen mờ mờ dọa hoảng hồn. Trong đầu bất giác liên tưởng bao nhiêu thứ lung tung, cô thử dò hỏi: “Ai thế?”
Bóng đen xoay người, để lộ khuôn mặt của một cô gái trẻ. Khuôn mặt trái xoan gầy gầy, đôi mắt to có phần giống đôi mắt Tô An An. Tim Tô An An thả lỏng, sờ ngực mình, thở dài nhẹ nhõm: “Chị, chị làm em sợ muốn chết.”
Tô Minh Châu gượng cười, bước vài bước, đứng dưới ngọn đèn trong sân, nhờ thế mà Tô An An có thể nhìn thấy rõ nước mắt ràn giụa trên mặt cô. Tô An An luống cuống tay chân, thận trọng hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
Tô Minh Châu nhìn đứa em gái nhỏ hơn mình hai tuổi, bất giác thấy hâm mộ cô. Cô ngước mắt, nhìn về một nơi xa xăm, trong giọng nói để lộ chút lạnh lùng: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
Tô An An không hiểu, theo phản xạ liền hỏi: “Ai cơ?”
Tô Minh Châu bật cười, hạ giọng chậm rãi nói: “Người đàn ông chị thích nhất.”
Tô An An dè dặt hỏi: “Chị, chị có khỏe không?” Có đôi khi cô rất ghét cái tật hay xen vào chuyện của người khác của mình, bây giờ cô lại không khỏi tái phát bệnh cũ.
“An An, em có biết không? Có đôi lúc chị thực sự rất hâm mộ em, em có bố mẹ rất cởi mở lại thấu hiểu, muốn gì có đó, muốn làm gì làm nấy, được học chuyên ngành em yêu thích, được yêu người mà em muốn yêu, còn chị thì không thể.”
Tô An An không có lời gì để nói, Tô Minh Châu cũng không cần cô phản ứng lại. Cô ấy chỉ muốn ở thời khắc đặc biệt này tìm một người để giãi bày hết, một người xuất hiện ở thời khắc cô nói lời từ biệt có thể để cô làm chút việc điên cuồng. Thế nhưng Tô Minh Châu trời sinh cẩn trọng nhát gan có lẽ cũng chỉ có thể làm được đến thế. Cô sụt sịt mũi, lồng ngực như có tảng đá lớn đè nặng khiến cô ngay cả phát ra tiếng nói cũng khó khăn: “Chị cũng từng thích một người, cũng từng có một mối tình trong sáng. Anh ấy là một người cực kỳ tài giỏi, biết thổi harmonica, biết sáng tác nhạc, hát rất hay, trượt băng cũng không ai địch lại. Anh ấy còn biết làm ảo thuật, biết nấu cơm, cũng rất biết cách chăm sóc người khác, khi đi đường luôn nhường chị đi phía trong, mùa đông lạnh sẽ cầm tay chị áp lên cổ anh ấy sưởi ấm. Nhưng mà anh ấy cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của anh ấy chính là quá nghèo, nghèo đến mức mẹ của chị không muốn gả chị cho anh ấy. Chị còn tưởng rằng cả đời này bọn chị sẽ không xa rời, nhưng khi mẹ chị cầm dao dí vào cổ, chị liền hiểu ra bọn chị kết thúc rồi. Bọn chị thực sự kết thúc rồi. Bây giờ anh ấy đã có bạn gái, mà chị cũng sắp kết hôn. Như vậy cũng tốt, không lẽ chị còn ích kỷ bắt anh ấy mãi mãi nhớ thương chị hay sao? Yêu là tự nguyện, không có gì để hối hận.”
Tô An An chớp chớp mắt, cố gắng thẩm thấu những lời này của chị họ. Cô có thể hiểu cho chị ấy, bác hai kiên cường bao nhiêu, yếu ớt nhường nào, một người phụ nữ đã không còn chồng chỉ có con gái là chỗ dựa duy nhất, nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cô không biết cách an ủi người khác, muốn nói lại thôi, cuối cùng ôm lấy cô gái lớn hơn mình hai tuổi đang đứng trước mặt. Tô Minh Châu nghẹn giọng nói với cô: “An An, sau này nếu em gặp được người em yêu, tuyệt đối đừng buông tay người đó. Tình yêu trôi qua không chờ đợi, chị đã thực sự mất đi anh ấy rồi.”
Tô An An lặng lẽ gật đầu, vỗ vỗ lên lưng chị an ủi.
*****
Có hôn lễ đầy chua xót cùng không đành lòng nhưng cũng có hôn lễ mang theo mong chờ cùng ngọt ngào, cũng giống như hai quả quýt trên bàn, vừa chua lại vừa ngọt, cuối cùng ngọt đến ê răng.
Giờ phút này, Giản Đan đã trở thành cháu dâu cả của nhà họ Thịnh, được Thịnh Lê đưa về biệt thự trên sườn núi của nhà họ Thịnh tham gia buổi họp mặt. Nhà họ Thịnh tứ đại đồng đường, con cháu đầy đàn. Người đứng đầu là cụ bà đã 92 tuổi, tinh thần vẫn rất tốt, dưới gối có hai con trai, mỗi người con trai lại có hai cháu trai, thế nên cụ bà có tổng cộng bốn người cháu. Bác cả Thịnh Hoài Đông và chú ba Thịnh Hoài Tây là anh em ruột, đều là con của ông cả, còn chú hai Thịnh Hoài Nam cùng chú tư Thịnh Giang Bắc lại là con của ông hai. Bác cả bác hai đều đã kết hôn, tối nay cả gia đình tụ họp rất đông vui, chỉ thiếu mất chú ba Thịnh Hoài Tây.
Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh cụ bà, ngay cả Thịnh Giang Bắc vốn không thích nói chuyện phiếm sau bữa cơm cũng yên lặng ngồi trên ghế sô-pha, nét mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vẻ vui hay giận, có chút không hòa hợp.
Đang lúc bầu không khí vui vẻ, Thịnh Hoài Tây trở về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, rõ ràng là mới từ nơi nào đó vội vội vàng vàng quay về. Anh vừa xuất hiện, mọi người đều yên lặng. Mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh đều đang nhìn anh, khẽ mỉm cười không nói gì. Nhìn vẻ mặt không vui của cụ bà, trong lòng anh đại khái cũng hiểu được, chỉ là vẫn giữ nguyên nụ cười gian manh, giống một công tử phong lưu, anh nói: “A, sao vậy, không phải cháu làm mọi người mất hứng đấy chứ.”
“Không biết trên dưới.” Cha của Thịnh Hoài Tây nhíu mày, không giận mà uy, thần sắc nghiêm túc, nhẹ nhàng mắng con trai một câu.
Thịnh Lê ngồi trên ghế sô-pha, bắt chéo chân, nói đùa: “Chú ba lại vừa hẹn hò với mỹ nữ nào về à?”
Đôi môi mỏng của Thịnh Hoài Tây khẽ nhếch lên, nở nụ cười bất cần rồi nói: “Thằng nhãi mày sắp kết hôn đến nơi rồi mà không để cho chú ba mày có hồng nhan tri kỳ được à?”
Cụ bà trước giờ vẫn biết cháu ba của mình vốn là thứ không đáng tin, đã 36 tuổi đầu mà đến cả bạn gái cũng không có. Cụ cầm gậy gõ mạnh xuống sàn, mắng mỏ: “Mày không tìm nổi một đứa con gái nào gia thế trong sạch để mà ổn định à? Suốt ngày làm cái gì? Làm thế nào mà để ‘gà bay trứng vỡ’, cô độc cả đời này đi thì mày vui lắm đấy.”
Thịnh Hoài Tây nhìn quanh một vòng tìm chỗ ngồi, cuối cùng phát hiện chỉ có Thịnh Giang Bắc đang ngồi một mình trên sô-pha, những ghế khác đều đã chật chỗ. Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định đứng luôn. Chỉ là nghe xong mấy lời của cụ bà, anh hơi thất thần, nhưng cũng chỉ trong giây lát đã lấy lại tinh thần, dỗ dành cụ bà: “Chú tư chẳng phải cũng độc thân sao? Sao bà nội cứ săm soi con mãi thế, con đúng là cháu trai yêu quý của bà mà!”
Thịnh Giang Bắc vô tội bỗng dưng trúng đạn nhíu mày, bực bội kéo kéo khăn quàng trên cổ, đôi mắt sâu thẳm tối lại.
Cụ bà bị Thịnh Hoài Tây dỗ dành vui vẻ, đành dở khóc dở cười nói: “Giang Bắc là chưa tìm được người thích hợp, thế nhưng nó không có ra ngoài ôm con gái nhà người ta đi rêu rao khắp nơi. Hơn nữa năm nào Giang Bắc chẳng dành thời gian đi xem mắt với những cô gái bà sắp xếp, con có chịu đi không nào?”
Thịnh Hoài Tây lập tức tiếp lời: “Thế bà cũng giới thiệu mấy người cho con đi.”
Cụ bà bán tín bán nghi: “Thật á?”
Thịnh Hoài Tây cười đáp: “Chuyện này con còn có thể lừa bà được sao, chỉ cần bà sắp xếp, con sẽ gặp mặt.”
Cụ bà gật đầu, trong lòng thầm điểm lại những cô gái bà vốn định giới thiệu cho Thịnh Giang Bắc, cuối cùng phát hiện có điều gì đó hình như không đúng lắm. Tính cách chú tư điềm tĩnh, chín chắn, những cô nương hiền thục, dịu dàng, tao nhã sẽ thích hợp với anh hơn. Còn chú ba thì… Ánh mắt bà hướng về phía cô dâu trẻ trung hoạt bát của chắt trai, tươi cười hòa ái, hỏi: “Đan Đan, lần trước đính hôn, cô gái cùng con đi lấy số đo y phục là ai thế?”
Giản Đan cố gắng nhớ lại, nói: “Người cụ nói là An An.”
Cụ bà lại truy hỏi: “Cô gái đó có đối tượng nào chưa?”
Giản Đan: “Chắc chưa đâu. Hehe, cụ định giới thiệu cho chú ba sao?”
Cụ bà gật đầu, chỉ vào người đàn ông ngồi xa hơn: “Đúng vậy, chú ba con thích những cô gái trẻ tuổi.”
Thịnh Hoài Tây kêu oan oai oái nhưng không ai thèm để ý đến anh ta, thế nhưng trong đám người bỗng có người lên tiếng. Đây là lần đầu tiên người đó mở miệng trong buổi tối nay.
Thịnh Giang Bắc ánh mắt nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn ở dưới ánh đèn như được mạ một lớp ánh sáng ấm áp, giữa hai đầu mày là sự bình tĩnh cùng thản nhiên.
“Bà nội, chênh lệch thế hệ.”
Cụ bà hơi sững người, sau đó mới hiểu ra rồi gật đầu: “Đúng là bà lú lẫn rồi.”
Chủ đề này nhanh chóng trôi qua, Giản Đan đang tựa lên vai Thịnh Lê lặng lẽ gửi tin nhắn cho An An.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook