Tình Yêu Đến Muộn
-
Chương 8: Ra khỏi đây (p2)
Iatchi lao vào đối thủ với một tốc độ kinh người. Hắn ta nhảy sang một bên để tránh đòn tấn công của anh. Hắn vẫn không đánh trả anh, như vẫn đang dò xét thực lực của anh.
- Ngươi không phải Uchiha Itachi, nếu thật sự là hắn ta, ta tin rằng mình đã nghẻo ngay từ lúc nhìn thấy ngươi ngay cạnh cửa.
- .....
Itachi không trả lời, anh biết, một Uchiha không có Sharingan là chuyện hầu như không thể.
Một loạt kunai bay tới chỗ anh, Itachi phóng người lên cao, niệm ấn, một quả cầu lửa khổng lổ bay tới.
- Hỏa độn, Đại hỏa cầu chi thuật.
- Thủy độn, thủy long.
Ngay lúc đó, một con rồng nước xuất hiện và dường như làm tắt ngấm ngọn lửa của anh.
- Cái quái gì!
- Hê hê, người chọc nhầm người rồi, giờ thì hối hận chưa?
- Ngươi nghĩ vậy sao?
Ngay khi Itachi dứt lời, một màn nước trải dài sau lưng anh và bắt đầu biến thành từng mũi tên nhỏ, bay tới tấp về phía đối thủ.
- Người có thể dùng thủy thuật?
- Ta nghĩ vậy.
- Chết tiệt.
Hắn rủa một tiếng trước khi các mũi tên bắt đâu ghim vào người hắn. Itachi vòng ra phía sau và tặng hắn một đạp. Hắn bật vào tường, một dòng máu nhỏ ra khi hắn giương miệng cười.
- Chưa xong đâu nhóc con.
- .....
Một thanh kunai được phóng ra, cắt ngang cổ của hắn. Tuy nhiên nó chưa đủ độ sắc để có thể lấy mạng hắn.
- Triệu hồi chi thuật.
Con quái với một cái đầu gớm ghiếc đầy mắt, cơ thể nó như được bao bọc bởi một lớp màn nhầy nhụa, nhớp nháp tựa như máu. Hơi thở tanh tưởi kèm với một thứ chakra mạnh mẽ và nguy hiểm.
Itachi nhảy ra xa con quái vật và bắt đầu phân tích tình huống trước mắt. Đối thủ của anh có thể sử dụng thổ thuật và thủy thuật. Sẽ tốt hơn nếu anh có thể dùng lôi thuật. Và con quái trước mắt,nó làm anh thấy bất an.
Con quái bắt đầu chuyển động trên những cái chân nhỏ xíu, Nó chắn ở phía trước hắn, đối diện với anh.
- Lên thôi, bé cưng, cho tên Uchiha dỏm ấy biết thế nào là sức mạnh thực sự.
Con quái thu mình lại, và giải phóng những thứ nhầy nhụa trên cơ thể. Chúng bay vào không trung và tạo ra hiệu ứng như một vụ nổ dây chuyền. Itachi né tránh những vụ nổ và những mảnh vụn đất đá. Nhưng chúng quá nhiều. không gian chất hẹp trong căn hầm không đủ để cho con quái vùng vẫy. Nếu cứ trong tình trạng, căn hầm sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Itachi phóng mình lên cao, tích tụ chakra và tạo ra một màn mưa lửa. Những ngọn lửa của anh tắt ngấm khi vừa chạm vào thân thể của con quái. Đối thủ của anh nhếch nụ cười nửa miệng chế giễu.
- Vô ích thôi nhóc.
Con quái rống lên một tiếng và từ những con mắt của nó, ánh sáng chói lóa có thể cắt lìa mọi thứ nó chiếu vào phát ra, tất cả hướng vào Itachi. Itachi cố gắng tránh những luồng sáng, đồng thời dùng hỏa thuật cố gắng tấn công đối thủ của mình. Nếu anh có cơ hội để hạ tên đó, thuật triệu hồi sẽ được giải.
- Ngươi không có cơ hội chạm tới ta đâu. Kết thúc đi.
- Ngươi không cần nhiều lời.
Con quái dừng chuyển động, nó thu mình lại và thổi ra một đám khói màu đỏ tanh tưởi.
Itachi nín thở ngay lập tức, nhưng không hiểu sao cơ thể anh vẫn lâm vào trạng thái tê liệt. Anh cảm thấy sức lực của mình đang bị rút dần. Vận một lớp chackra bao quanh cơ thể trước khi anh hoàn toàn đổ ụp xuống. Anh nhìn trong làn khói, đối thủ của anh đang ung dung bước tới.
Thuật phân thân của anh đã bị giải, Ann và cậu bé gần như đã ra khỏi khu rừng. anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết điều ấy. Và cầu mong sao cho người con gái ngu ngốc kia không quay lại đây để tìm anh.
- Hết nhúc nhích rồi nhé. Ngươi biết không, ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để có thể cứu bé cưng của ta ra khỏi tay bọn trưởng lão làng Đá. Đáng lẽ ra bé cưng của ta không bị hồi sinh trong hình dạng xấu xí với một tý ti sức lực thế này! Chỉ vì ngươi,. Tên nhiều chuyện. vậy nên, ta sẽ lấy mắt và tim của người làm bữa tối cho bé cưng của ta.
- Ngươi tưởng ta chỉ nằm yên đây mà không làm gì hay sao?
Hắn giơ tay chọc vào lồng ngực của anh, nhưng đó chỉ là thế thân.
- Cái đệch!
- Grigoko, con quái vật được mệnh danh là cỗ máy giết chóc đã bị các trưởng lão làng Đá phong ấn lại từ sau đại chiến nhẫn giả lần 3, bởi vì họ không thể kiềm soát được nó, và không thể sử dụng nó như một vũ khí. Ngươi tưởng, ngươi có thể sao?
- Ngươi....
Máu bắt đầu rỉ ra từ miệng hắn, một vết đâm từ phía sau làm hắn không trở tay kịp.
- Từ khi nào ngươi...
- Tuyệt đối không được để kẻ địch vòng ra phía sau mình. Hãy nhớ lấy.
Thanh kunai ghim thẳng vào tim hắn. Sự không cam lòng vẫn còn in hằn trong mắt hắn khi hắn ngả xuống. Grigoko không thể tiếp tục tồn tại khi người triệu hồi nó đã chết, bởi vì nó chưa đạt tới trạng thái toàn chân thể. Itachi không còn đủ sức để đánh nhau với nó, anh chỉ đành nhìn nó rống lên thảm thiết và tan vào hư vô. Nó sẽ vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Chỉ hy vọng, sẽ không có người nào hóa giải phong ấn và triệu hồi nó lên một lần nữa.
Itachi cố nâng thân mình đứng dậy để ra khỏi căn hầm. Anh đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trong việc vận chakra bảo vệ cơ thể trước làn khói độc của Grigoko và sử dụng thuật thế thân. Khói độc của con quái làm rối loạn dòng chảy chakra trong cơ thể anh, nếu anh không vận một lớp chakra quanh mình, anh tin rằng mình không bao giờ có thể dùng chakra được nữa.
Nhưng cô ấy sẽ chữa được cho anh. Bất chợt anh mỉm cười. Không biết vì sao trong tình huống dầu sôi lửa bỏng thế này mà anh còn có thể nghĩ đến cô gái ấy.
Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, sức lực của anh đã bị rút đi quá nhiều, ảnh hưởng từ làn khói độc vẫn còn. Trước mắt chợt gắn đầy điểm đen, anh ngả xuống, trên một cái gì đó mềm mại và ấm ấm.
Ann chạy đến căn hầm, một tiếng rống man dại vang lên, cô hốt hoảng.
- Cầu mong anh đừng có chuyện gì, làm ơn!
Ann tiếp tục nhanh hơn và khi tới trước cửa căn hầm, Ann thấy anh đang từng bước khập khiễng đi ra. Ann chạy vội tới và tiếp được anh khi anh ngất xỉu.
- Cảm ơn trời phật!
Ann cố dìu anh đi tới một khoảng rừng thưa gần đó, cô không thể dìu anh đi xa hơn. Chân của cô cũng đang biểu tình và cô không thể bắt nó làm việc khi mà nó còn đang mang thương tích thế kia.
- Này!
Ann thử gọi, cô cũng chẳng hy vọng gì anh tỉnh lại. nhưng....
- Cô quay lại à?
- Anh biến mất, tôi không nghĩ là anh giải thuật.
- Cô cũng không nên quay lại, sẽ nguy hiểm.
- Tôi mặc kệ, tôi không thể bỏ anh một mình.
Nước mắt rơi, tự dưng Ann lại khóc.
Itachi chạm hai ngón tay của mình lên trán cô và khẽ thì thầm.
- Ngốc quá, tôi đâu có chết.
- Huhuhuhuhu…
Ann không đáp, cứ thế khóc, cứ thế vòng tay ôm lấy anh, thật chặt.
- .....
Itachi gần như hóa đá trước hành động của cô. Anh cảm thấy tay chân mình dường như đang đi nghỉ mát. Anh chẳng thế nào điều khiến chúng nó nữa. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Rạo rực, ấm áp, vui sướng và một chút gì đó đau. Vì cô luôn khóc vì anh. Đôi mắt anh bật sáng, Sharingan của anh trở lại. Vì cô. Vì những cảm giác hỗn độn của anh dành cho cô.
- Ra khỏi đây thôi.
Anh đưa tay vuốt lại tóc của Ann và kéo cô lên lưng mình.
- Anh....
- Không phải muốn tôi cõng sao?
- Thật?
- Thôi tôi đổi ý rồi.
- Không mà!
Ann nhảy tót lên lưng anh, ôm cổ anh thật chặt khúc khích cười. Anh mang cô xuyên qua rừng già u tối, lạnh lẽo. Yên vị trên lưng anh, cô thấy mọi thứ thật yên bình.
Anh thật sự đã mệt gần chết, nhưng anh không muốn buông cô xuống. một cảm giác hạnh phúc khi gần cô. Nó cho anh biết rằng mình vẫn còn đang sống, trong vòng tay cô ôm chặt.
- Ngươi không phải Uchiha Itachi, nếu thật sự là hắn ta, ta tin rằng mình đã nghẻo ngay từ lúc nhìn thấy ngươi ngay cạnh cửa.
- .....
Itachi không trả lời, anh biết, một Uchiha không có Sharingan là chuyện hầu như không thể.
Một loạt kunai bay tới chỗ anh, Itachi phóng người lên cao, niệm ấn, một quả cầu lửa khổng lổ bay tới.
- Hỏa độn, Đại hỏa cầu chi thuật.
- Thủy độn, thủy long.
Ngay lúc đó, một con rồng nước xuất hiện và dường như làm tắt ngấm ngọn lửa của anh.
- Cái quái gì!
- Hê hê, người chọc nhầm người rồi, giờ thì hối hận chưa?
- Ngươi nghĩ vậy sao?
Ngay khi Itachi dứt lời, một màn nước trải dài sau lưng anh và bắt đầu biến thành từng mũi tên nhỏ, bay tới tấp về phía đối thủ.
- Người có thể dùng thủy thuật?
- Ta nghĩ vậy.
- Chết tiệt.
Hắn rủa một tiếng trước khi các mũi tên bắt đâu ghim vào người hắn. Itachi vòng ra phía sau và tặng hắn một đạp. Hắn bật vào tường, một dòng máu nhỏ ra khi hắn giương miệng cười.
- Chưa xong đâu nhóc con.
- .....
Một thanh kunai được phóng ra, cắt ngang cổ của hắn. Tuy nhiên nó chưa đủ độ sắc để có thể lấy mạng hắn.
- Triệu hồi chi thuật.
Con quái với một cái đầu gớm ghiếc đầy mắt, cơ thể nó như được bao bọc bởi một lớp màn nhầy nhụa, nhớp nháp tựa như máu. Hơi thở tanh tưởi kèm với một thứ chakra mạnh mẽ và nguy hiểm.
Itachi nhảy ra xa con quái vật và bắt đầu phân tích tình huống trước mắt. Đối thủ của anh có thể sử dụng thổ thuật và thủy thuật. Sẽ tốt hơn nếu anh có thể dùng lôi thuật. Và con quái trước mắt,nó làm anh thấy bất an.
Con quái bắt đầu chuyển động trên những cái chân nhỏ xíu, Nó chắn ở phía trước hắn, đối diện với anh.
- Lên thôi, bé cưng, cho tên Uchiha dỏm ấy biết thế nào là sức mạnh thực sự.
Con quái thu mình lại, và giải phóng những thứ nhầy nhụa trên cơ thể. Chúng bay vào không trung và tạo ra hiệu ứng như một vụ nổ dây chuyền. Itachi né tránh những vụ nổ và những mảnh vụn đất đá. Nhưng chúng quá nhiều. không gian chất hẹp trong căn hầm không đủ để cho con quái vùng vẫy. Nếu cứ trong tình trạng, căn hầm sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Itachi phóng mình lên cao, tích tụ chakra và tạo ra một màn mưa lửa. Những ngọn lửa của anh tắt ngấm khi vừa chạm vào thân thể của con quái. Đối thủ của anh nhếch nụ cười nửa miệng chế giễu.
- Vô ích thôi nhóc.
Con quái rống lên một tiếng và từ những con mắt của nó, ánh sáng chói lóa có thể cắt lìa mọi thứ nó chiếu vào phát ra, tất cả hướng vào Itachi. Itachi cố gắng tránh những luồng sáng, đồng thời dùng hỏa thuật cố gắng tấn công đối thủ của mình. Nếu anh có cơ hội để hạ tên đó, thuật triệu hồi sẽ được giải.
- Ngươi không có cơ hội chạm tới ta đâu. Kết thúc đi.
- Ngươi không cần nhiều lời.
Con quái dừng chuyển động, nó thu mình lại và thổi ra một đám khói màu đỏ tanh tưởi.
Itachi nín thở ngay lập tức, nhưng không hiểu sao cơ thể anh vẫn lâm vào trạng thái tê liệt. Anh cảm thấy sức lực của mình đang bị rút dần. Vận một lớp chackra bao quanh cơ thể trước khi anh hoàn toàn đổ ụp xuống. Anh nhìn trong làn khói, đối thủ của anh đang ung dung bước tới.
Thuật phân thân của anh đã bị giải, Ann và cậu bé gần như đã ra khỏi khu rừng. anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết điều ấy. Và cầu mong sao cho người con gái ngu ngốc kia không quay lại đây để tìm anh.
- Hết nhúc nhích rồi nhé. Ngươi biết không, ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để có thể cứu bé cưng của ta ra khỏi tay bọn trưởng lão làng Đá. Đáng lẽ ra bé cưng của ta không bị hồi sinh trong hình dạng xấu xí với một tý ti sức lực thế này! Chỉ vì ngươi,. Tên nhiều chuyện. vậy nên, ta sẽ lấy mắt và tim của người làm bữa tối cho bé cưng của ta.
- Ngươi tưởng ta chỉ nằm yên đây mà không làm gì hay sao?
Hắn giơ tay chọc vào lồng ngực của anh, nhưng đó chỉ là thế thân.
- Cái đệch!
- Grigoko, con quái vật được mệnh danh là cỗ máy giết chóc đã bị các trưởng lão làng Đá phong ấn lại từ sau đại chiến nhẫn giả lần 3, bởi vì họ không thể kiềm soát được nó, và không thể sử dụng nó như một vũ khí. Ngươi tưởng, ngươi có thể sao?
- Ngươi....
Máu bắt đầu rỉ ra từ miệng hắn, một vết đâm từ phía sau làm hắn không trở tay kịp.
- Từ khi nào ngươi...
- Tuyệt đối không được để kẻ địch vòng ra phía sau mình. Hãy nhớ lấy.
Thanh kunai ghim thẳng vào tim hắn. Sự không cam lòng vẫn còn in hằn trong mắt hắn khi hắn ngả xuống. Grigoko không thể tiếp tục tồn tại khi người triệu hồi nó đã chết, bởi vì nó chưa đạt tới trạng thái toàn chân thể. Itachi không còn đủ sức để đánh nhau với nó, anh chỉ đành nhìn nó rống lên thảm thiết và tan vào hư vô. Nó sẽ vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Chỉ hy vọng, sẽ không có người nào hóa giải phong ấn và triệu hồi nó lên một lần nữa.
Itachi cố nâng thân mình đứng dậy để ra khỏi căn hầm. Anh đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trong việc vận chakra bảo vệ cơ thể trước làn khói độc của Grigoko và sử dụng thuật thế thân. Khói độc của con quái làm rối loạn dòng chảy chakra trong cơ thể anh, nếu anh không vận một lớp chakra quanh mình, anh tin rằng mình không bao giờ có thể dùng chakra được nữa.
Nhưng cô ấy sẽ chữa được cho anh. Bất chợt anh mỉm cười. Không biết vì sao trong tình huống dầu sôi lửa bỏng thế này mà anh còn có thể nghĩ đến cô gái ấy.
Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, sức lực của anh đã bị rút đi quá nhiều, ảnh hưởng từ làn khói độc vẫn còn. Trước mắt chợt gắn đầy điểm đen, anh ngả xuống, trên một cái gì đó mềm mại và ấm ấm.
Ann chạy đến căn hầm, một tiếng rống man dại vang lên, cô hốt hoảng.
- Cầu mong anh đừng có chuyện gì, làm ơn!
Ann tiếp tục nhanh hơn và khi tới trước cửa căn hầm, Ann thấy anh đang từng bước khập khiễng đi ra. Ann chạy vội tới và tiếp được anh khi anh ngất xỉu.
- Cảm ơn trời phật!
Ann cố dìu anh đi tới một khoảng rừng thưa gần đó, cô không thể dìu anh đi xa hơn. Chân của cô cũng đang biểu tình và cô không thể bắt nó làm việc khi mà nó còn đang mang thương tích thế kia.
- Này!
Ann thử gọi, cô cũng chẳng hy vọng gì anh tỉnh lại. nhưng....
- Cô quay lại à?
- Anh biến mất, tôi không nghĩ là anh giải thuật.
- Cô cũng không nên quay lại, sẽ nguy hiểm.
- Tôi mặc kệ, tôi không thể bỏ anh một mình.
Nước mắt rơi, tự dưng Ann lại khóc.
Itachi chạm hai ngón tay của mình lên trán cô và khẽ thì thầm.
- Ngốc quá, tôi đâu có chết.
- Huhuhuhuhu…
Ann không đáp, cứ thế khóc, cứ thế vòng tay ôm lấy anh, thật chặt.
- .....
Itachi gần như hóa đá trước hành động của cô. Anh cảm thấy tay chân mình dường như đang đi nghỉ mát. Anh chẳng thế nào điều khiến chúng nó nữa. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Rạo rực, ấm áp, vui sướng và một chút gì đó đau. Vì cô luôn khóc vì anh. Đôi mắt anh bật sáng, Sharingan của anh trở lại. Vì cô. Vì những cảm giác hỗn độn của anh dành cho cô.
- Ra khỏi đây thôi.
Anh đưa tay vuốt lại tóc của Ann và kéo cô lên lưng mình.
- Anh....
- Không phải muốn tôi cõng sao?
- Thật?
- Thôi tôi đổi ý rồi.
- Không mà!
Ann nhảy tót lên lưng anh, ôm cổ anh thật chặt khúc khích cười. Anh mang cô xuyên qua rừng già u tối, lạnh lẽo. Yên vị trên lưng anh, cô thấy mọi thứ thật yên bình.
Anh thật sự đã mệt gần chết, nhưng anh không muốn buông cô xuống. một cảm giác hạnh phúc khi gần cô. Nó cho anh biết rằng mình vẫn còn đang sống, trong vòng tay cô ôm chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook