Tình Yêu Đến Muộn
-
Chương 6: Mất tích
Như thường lệ, Ann mở mắt khi đồng hồ điểm 5 giờ sáng. Xung quanh chợt lạnh. Không mở mắt ra xem, nhưng Ann biết Itachi đã xuống khỏi giường.
Từ sau lần anh gặp ác mộng đó, Ann luôn luôn ngủ cùng anh, và thật lạ là anh có thể yên giấc đến hừng đông. Nhiều khi giật mình tỉnh lại giữa đêm, Ann luôn thấy anh an ổn ngủ, gương mặt thả lỏng và vô tư, đôi tay ôm lấy cô. Cô biết mỗi tối, cô sẽ lăn đến bên cạnh anh và rúc vào ngực anh. Có lẽ điều đó không hay ho chút nào. Nhưng Ann không thể từ bỏ cái lý do "mất ý thức nên làm liều" đó. Vả lại, Itachi sẽ luôn tỉnh dậy trước cô, cẩn thận leo xuống giường để không làm cô thức giấc. Cô biết, anh không muốn làm cô thấy "mất mặt". Vì vậy cho nên, cô cứ tiếp tục giả bộ ngủ, tiếp tục hằng đêm lăn đến bên người anh, tiếp tục mỗi buổi sáng thức dậy trong vòng tay anh.
Cô luyến tiếc hơi ấm của anh.
Cô biết là không nên, cô không thuộc về thế giới này. Một ngày nào đó cô sẽ phải quay về với hiện thực. Nhưng cô không thể kiềm chế bản thân mình. Cô muốn bên cạnh anh. Ann biết mình quả thật không có chút tiền đồ nào cả. Nhưng cô quả thật luyến tiếc anh.
-"Chỉ một chút là tốt rồi" Ann nghĩ.
Vác một mớ lỗn độn những suy nghĩ vẩn vơ, Ann vệ sinh cá nhân, nấu vội thức ăn cho buổi sáng và chuẩn bị đi làm. Khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà, cũng là lúc anh trở lại. Hiện tại mặc dù vẫn chưa thể sử dụng Sharingan nhưng sức khỏe của anh đã hoàn toàn hồi phục. Ann có thể yên tâm để anh ở nhà mà không cần phân thân của cô canh chừng nữa.
- Tôi sẽ đưa cô đi làm. Chờ tôi một lát.
- Không cần, tôi tự đi được mà. Anh cứ ở nhà đi!
Anh chẳng để tâm đến lời cô nói, chỉ lẳng lặng vào nhà và lát sau anh xuất hiện với cái áo choàng Akatsuki cũ của anh.
- Anh điên hay sao mà mặc cái đó hả? Ủa mà tôi nhớ đã thủ tiêu nó rồi mà.
- Phải, cô đã quẳng nó vào thùng chứa đồ cũ.
- Vậy anh lôi nó ra làm gì?
- Tôi không thề mặc thứ này ra phố.
Anh chỉ vào bộ đồ anh đang mặc trên người. Nói sao nhỉ? Ngớ ngẩn hết chỗ nói. Một cái áo T-Shirt rộng thùng thình màu xanh nhạt và chiếc quần vải màu đen cũng rộng thùng thình. Cái áo T-Shirt vốn là Ann mua cho bố mình, nhưng chưa kịp tặng thì đã bị cuốn đến đây.Chiếc quần là Ann mua vội ngoài chợ. Lúc ấy cô Cũng không để ý lắm đến thẩm mỹ. Bây giờ để ý mới thấy nó thật sự quá ngớ ngẩn. Ann không hiểu vì sao Anh ta vẫn có thể mặc nó.
- Ôi trời, bây giờ tôi mới để ý tới cái khiếu thời trang không giống ai của tôi! Lạy hồn, sao anh vẫn còn mặc nó vậy? Tôi có mua cho anh vài bộ Yukata rồi mà!
- Nó thuận tiện cho việc tập luyện của tôi.
Anh ngó lại bộ quần áo trên người, thản nhiên đáp.
- Đi thôi, không cô sẽ trễ giờ.
- Này!
- ...
Ann kéo tay anh vào nhà, vừa đi vừa nói.
- Đừng mặt cái áo choàng đó nữa, anh không còn là Itachi của Akatsuki nữa, người đó chết rồi. Nếu anh muốn thuộc một tổ chức nào đó, thì tổ chức đó phải là Fanclub của Ann Willy biết chưa hả? Vậy nên, áo choàng của anh phải là do tôi thiết kế, Này, mặc cái này.
Ann đưa cho anh một cái áo choàng khác, màu xanh biển với một hình một chiếc quạt tròn – là gia huy của Uchiha- nơi ngực trái.
- Cái này...
- Tôi đặt may cho anh á, tính tuần sau mới đưa anh! Thôi lỡ rồi, đưa trước á!
- .....
- Thôi được rồi, tôi biết anh cảm động đến rớt nước mắt rồi, đi thôi, tôi trễ giờ mất.
Cô biết anh đang nhìn mình, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh.Nó gần như là thiêu đốt cô. Cô biết, mình đã là nhiều việc khiến anh rất sốc, nhưng mà...cứ mỗi lần như vậy, ánh mắt anh nhìn cô rất mãnh liệt, như có lửa! Và cô thì lưu luyến hơi ấm từ anh cơ mà.
- Chiều hãy chờ tôi, tôi sẽ tới đón cô.
- Đón tôi á! Thôi mà! Khỏi mất công.
- Dạo gần đây tự dưng có nhiều người mất tích.
- Thì sao?
Ann giả ngu.
- Sẽ không an toàn nếu cô về một mình.
- À...Anh lo cho tôi à!
- Chỉ là tôi không muốn phải cất công tìm kiếm cô.
- Anh sợ sẽ không tìm ra tôi sao?
- Tôi không còn Sharingan.
- Không phải không còn, là chưa thể sử dụng thôi! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả?
- Không có Sharingan thì không phải là Uchiha.
- Vậy anh đổi họ đi, nếu anh nghĩ anh không còn là Uchiha, vậy anh cứ đổi họ đi. Tôi cho anh mượn họ của tôi này! Willy Itachi, thế nào?
- Cô...
- Tôi làm sao?
- ......
Ann dừng lại trước cửa nhà hàng, một vài nhân viên nhìn cô với vẻ mặt hớn hở. Cô biết, lát nữa cô phải trả lời hà mớ câu hỏi về sự xuất hiện của anh. Dĩ nhiên rồi, nếu bên cạnh bạn bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai anh tuấn, bạn sẽ nhận không ít ánh mặt ngưỡng mộ, và cả ghen tỵ nữa.
- Tôi vào đây. Anh về đi. Tập luyện vừa vừa thôi. Đừng có quá sức, anh vừa mới khỏe lại thôi đó.
- Tối tôi sẽ đón cô về, chờ tôi.
- Tôi....này.....
Itachi biến mất trong một làn khói trước khi Ann kịp nói hết câu.
- Ann!
Ann ngán ngẫm quay lại. Biết ngay mà, hội nhiều chuyện đã chính thức thành lập.
- Người đó là ai vậy? Bạn trai của cậu à? Hai người quen nahu bao lâu rồi?
- Bạn trai cậu thật là phong độ
- Và đẹp trai nữa chứ?
- ... ...
Hàng mớ câu hỏi dội xuống, Ann chẳng biết nên trả lời ai trước ai sau nữa.
- Các cậu, các cậu, bình tĩnh! Anh ấy không phải bạn trai mình, chỉ là một người bạn thôi! Các cậu đừng có suy diễn nữa!
- Các cô! Không định đi làm việc à!
Một giọng nam trầm cất lên. Cả bọn lập tức biến hết, ai về việc nấy.
Đó là Rui. Quản lý nhà hàng.
- Ann, dạo này nhìn sắc mặt em không tốt lắm. cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút. Hôm nay, em về sớm đi, em đã làm thêm giờ liên tục trong một tuần rồi.
- Nếu được vậy thì cảm ơn anh!
- Ừ. Cố nghỉ cho khỏe.
Ann cười, cúi người cảm ơn trước khi anh ta rời khỏi. Rui là một quản lý rất có năng lực, anh cũng rất thân thiện và vui tính, anh được rất nhiều người yêu mến, cả cấp trên và cấp dưới. Mỗi lần nói chuyện với anh, anh đều sẽ chọc cho Ann cười, chẳng giống như ai kia.
Nhắc đến ai kia, Ann vô thức lại nở nụ cười. Nếu chiều nay cô về sớm! thái độ anh ta sẽ thế nào ấy nhỉ?
Chắc có lẽ vẫn sẽ bất động thanh sắc, gương mặt lạnh lung vô cảm như thường ngày vậy thôi.
Ann cố xua đi những suy nghĩ về anh để tập trung vào công việc, nhưng hình như chẳng thành công là mấy. Cho đến khi Ann xách túi ra về, những hình ảnh về anh cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu, Chắc Ann sẽ phát khùng với mớ sao xẹt ấy, nếu như cô không nghe thấy tiếng khóc và kêu cứu của một cô bé.
- Này, các người làm gì hả? Thả con bé ra!
Ba tên bịt mặt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hằn lên sự độc ác và thâm hiểm.
- Bắt luôn con bé đó!
Một người trong số chúng lên tiếng. Hai tên còn lại gật đầu. Chúng tiến lên vậy quanh Ann. Ann lùi về phía sau một bước, nhanh chóng kết ấn.
- Taju kage bushin no jusu
- Mày là ninja. Thú vị rồi đây.
Hằng trăm ảnh phân thân của Ann hiện lên vào nhảy vào túm chặt lấy ba tên ấy. Ann nhanh chóng chạy đến chỗ con bé và cố tách cô bé ra khỏi tên cầm đầu trước khi mấy phân thân của cô bị đánh bại. Cô biết cô không thể cầm cự được lâu. Cô không hề biết võ.
- Hê hê, không ngờ nó cũng giỏi ấy nhỉ! Số lượng ấn tượng lắm nhóc. Nhưng mà!
Tên cầm đầu bất ngờ vung tay, các phân thân của cô đều bị đẩy ra xa, bản thể của cô và con bé bật vào vách tường. Ann vôi ôm lấy cô bé và ra sức chạy về phía trước.
- Nhóc em chạy trước đi! Chị sẽ cản bọn họ. Hãy tìm người tới giúp.
- Chị...
- Đi nhanh!
Ann đẩy cô bé chạy đi, còn mình thì tiếp tục triệu tập thêm thật nhiều phân thân nữa giúp cô cản đường. Nhưng lần này, tất cả các phân thân của cô không thể là gì được bọn chúng. Một luồng sáng lóe lên và tất cả phân phân của cô biến mất.
Cô hoảng sợ! Cô không biết chuyện gì xảy ra, Cô muốn làm một cái gì đó khác, nhưng chết tiệt, cô không hề biết cách kết ấn thế nào! Có chiếc nhẫn cũng như không! Chiếc nhẫn! Đúng rồi ha!
- Đại ca, con nhỏ đó biến mất rồi!
- Tụi bây tìm đi, để ý kỹ xuanh quanh.
Ann nhanh chóng tàng hình và núp vào một góc khuất của con hẻm, Ann không dám đi ra. Đất ở đây là đất cát, nếu cô đi ra bây giờ, khả năng chúng phát hiện là rất cao!
- Đại ca!
- Được, tụi bây tránh ra!
Tên cầm đầu kết ấn và lẩm bẩm cái gì đó trước khi hắn đập tay xuống đất và nhảy ra xa.
Trong chốc lát, đất dưới chân Ann vỡ vụn, rạng nức, Ann bị rơi xuống một cái hố sâu hoắm. Cơn đau điếng người làm thuật tàn hình của Ann bị phá vỡ. Cô cố vùng vẫy khỏi đám đất đá, nhưng vài giây sau, ba tên bắt cóc đã đứng trước mặt cô. Điều sau cùng cô nhìn thấy là cánh tay chúng giơ lên, và sau đó cô không còn biết gì nữa hết.
Không biết trải qua bao lâu, Ann từ từ tỉnh lại bởi cơn đau buốt ở lưng và chân. Có lẽ khi cô ngã xuống một viên đá đã đè lên chân cô.
Mở mắt ra nhìn xung quanh. Cô thấy mình đang ở trong một hang động ẩm thấp và nhớp nháp. Tiếng khóc thút thít của trẻ con, tiếng kêu gào của người lớn, tiếng cười man rợ...tất cả hợp vào nhau thành một thứ âm thanh kinh dị. Nó làm thần kinh của Ann căng ra, tim đập nhanh hơn và cô biết giờ đây mình nhất định là đang tái mét.
Làm sao để ra khỏi đây? Đó là điều duy nhất Ann nghĩ đến trong lúc này. Chân cô đang bị thương, di chuyển đối với cô bây giờ là một việc vô cùng khó khăn. Mặt dù cô có chiếc nhẫn nhưng cô cũng không thể nào thực hiện nhẫn thuật nếu không biết ấn thuật. Chết tiệt là mấy cái ấn thuật là thứ không được miêu tả một cách cụ thể, và thứ cô nhìn thấy là những động tác quá nhanh. Mà chưa kể đến hai thứ đó thì cô cũng đã quên hết chúng từ lâu! Cô không còn là con nít, và cô cần nhớ những thứ khác quan trọng hơn chứ không phải là nhẫn thuật- thứ phi hiện thực ở thế giới của cô.
Ann một lần nữa cô nâng mình ngồi dậy, cô đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, bên cạnh cô, những đứa bé sợ hãi ngồi nép và một góc cùng nhau. Chúng không dám mở khóc lớn, cũng không dám mở mắt nhìn xung quanh. Chúng nép vào nhau, những đôi vai nhỏ run lên vì sợ hãi.
- Này em!
Ann khẽ gọi một cậu bé gần mình nhất. Cậu bé khẽ giật mình, nín khóc, nhưng không quay lại.
- Này em, không sao mà, chị không phải người xấu.
Cậu bé cũng không quay lại.
- Em, nếu em nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra, chị có thể đưa em ra khỏi đây, chị cũng không muốn ở lại chỗ này.
Thằng bé đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Ann, một chút rụt rè, nó hỏi nhỏ:
- Chị...cũng bị bắt vào đây à?
- Ừ, và chị muốn ra khỏi đây.
Nó lắc đầu, nước mắt lại rơi.
- Không có đường ra đâu chị. Mọi người sẽ chết hết! Họ sẽ giết hết chúng ta!
- Tại sao?
- Em không biết...
- Em phải nói với chị thì chị mới có thể nghĩ cách ra khỏi đây!
- Em sợ...
Ann cố gắng chồm người tới và ôm thằng bé vào lòng.
- Không sao, em đừng sợ, chị sẽ giúp em ra khỏi đây, tin chị đi!
- Làm sao được khi mà chị cũng bị băt?
- Sẽ có người tới tìm chị, anh ấy rất lợi hại, anh ấy sẽ đánh bại bọn chúng và mang chúng ta ra khỏi đây. Giờ em hãy nói chị biết, tại sao bọn chúng lại bắt chúng ta.
- Bọn chúng chỉ bắt trẻ con, nhưng những người lớn đã cố bảo vệ chúng em, vì vậy họ cũng bị bắt. Bọn chúng tiêm cho họ một thứ thuốc kỳ lạ, họ biến thành những cái xác không hồn và nghe theo lời chúng, làm việc cho chúng, tiếp tục bắt nhiều trẻ em hơn nữa.
- Bọn chúng cần trẻ em để làm gì?
- Em không biết chính xác lắm, nhưng hình như để cứu sống một con quái vật và sai khiến nó. Bọn họ cần tim và mắt của trẻ em. Bọn họ sẽ....sẽ....em đã thấy bọn họ...
- Đủ rồi, đủ rồi, em không cần nói nữa!
Ann ôm thằng bé vào lòng. Đó là chuyện kinh khủng cỡ nào đối với một đứa trẻ. Cái lũ người tàn ác này! Nếu có thể, Ann thật muốn giết sạch bọn chúng. Nhưng Ann không thể.
- Tình cảm quá nhỉ? Mày biết không, chính lòng tốt đã hại chết mày đó cưng ạ. Chúng tao vốn chẳng định bắt mày, nhưng mày, đã cứu con nhỏ đó! Giờ là thằng nhóc này à! Thật là cảm động quá!
- Ông sẽ làm gì thằng bé? Không được đụng vào nó!
Ann ôm chặt thằng bé không buông.
- Á à, ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn muốn cứu người à? Hay nhỉ?
- Buông ra, buông thằng bé ra.
Hắn ta túm lấy thằng bé, túm luôn cả Ann và lôi đi xềnh xệch.
- Để tao cho mày xem tao sẽ làm gì nó! Mày không cứu được nó nữa đâu! Hahaha chuẩn bị chết đi nhóc con! Còn mày! Tao sẽ giữ lại mày cho tới khi tao chán! Hahahaha.
Hắn lôi 2 người họ vào một căn phòng rộng lớn, khô ráo nhưng ngập tràn mùi máu. Tanh tưởi.
Hắn quăng Ann và thằng bé trước môt cái bàn lớn. Trên bàn, một đứa bé trai đang vùng vẫy cố thoát khỏi những sợi dây trói, nhưng không thể.
- Xem nhé, cưng.
Hắn nở nụ cười man rợ trước khi móc đôi mắt của thằng bé đó ra.
Tim Ann như ngừng đập, thằng bé gào khóc, hắn cười đến ngặt nghẽo. Gương mặt hắn âm lãnh, tiếng cười tựa như quỷ satan trong địa ngục.
- Và còn cái này!
Hắn chọc thay vào lồng ngực thằng bé, moi ra trái tim vẫn còn đang đập. Máu văng lên gương mặt tục tằng của hắn. Ann muốn ói ra, Cô không còn can đảm để có thể đứng vững ,cô quỵ xuống, một cảm giác đau nhói đến tận cùng lan ra toàn thân. Ann siết chặt đứa bé đang run lên vì sợ hãi trong lòng mình. Khi tên ác ma đó kéo lê cái xác đến trước mặt cô và giành lấy đứa bé trong lòng cô! Cô vung một nắm đấm vào mặt hắn.Hắn chụp lấy tay cô và cười lớn!
- Hahahahaha! Ahahaha! Ahhahaha! Giờ mà mày vẫn còn sức cơ à! Ta tưởng đã xỉu đi vì sợ rồi chứ!
- Tôi nguyền rủa ông! Ác ma! Ông nhất định sẽ chết không tử tế! ông nhất định sẽ chết không tử tế! Ông sẽ bị lửa của Địa ngục thiêu cháy!
- Lửa địa ngục! ahahahaha! Ta là chúa tể của địa ngục rồi! Ngươi không làm gì được ta đâu! Hãy phục tùng ta, ta sẽ để mày sống, ít nhất đến khi ta chán!
- Không đời nào!
- Ahahaha! Được thôi, thằng bé này, mày không bảo vệ nó được đâu!
Hắn giành thằng bé ra khỏi tay Ann và kéo nó đến chiếc bàn ghê rợn ấy.
- Chị ơi! Cứu em...huhuhuhu cứu em với! huhuhuhu.
- Không! Thả cậu bé ra! Không! Không!...
Ann hét lên! Cô không biết phải làm gì, đầu óc cô trống rỗng. Tiếng cười man dại của ác ma lại vang lên khi hắn từ tử đưa tay mình đến trước con mắt của thằng bé!
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ann nhắm mắt lại và hét lên. Cô không dám nhìn, cô không có can đảm đó! Cô đã hứa cô sẽ bảo vệ nó. Cô làm không được.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Từ sau lần anh gặp ác mộng đó, Ann luôn luôn ngủ cùng anh, và thật lạ là anh có thể yên giấc đến hừng đông. Nhiều khi giật mình tỉnh lại giữa đêm, Ann luôn thấy anh an ổn ngủ, gương mặt thả lỏng và vô tư, đôi tay ôm lấy cô. Cô biết mỗi tối, cô sẽ lăn đến bên cạnh anh và rúc vào ngực anh. Có lẽ điều đó không hay ho chút nào. Nhưng Ann không thể từ bỏ cái lý do "mất ý thức nên làm liều" đó. Vả lại, Itachi sẽ luôn tỉnh dậy trước cô, cẩn thận leo xuống giường để không làm cô thức giấc. Cô biết, anh không muốn làm cô thấy "mất mặt". Vì vậy cho nên, cô cứ tiếp tục giả bộ ngủ, tiếp tục hằng đêm lăn đến bên người anh, tiếp tục mỗi buổi sáng thức dậy trong vòng tay anh.
Cô luyến tiếc hơi ấm của anh.
Cô biết là không nên, cô không thuộc về thế giới này. Một ngày nào đó cô sẽ phải quay về với hiện thực. Nhưng cô không thể kiềm chế bản thân mình. Cô muốn bên cạnh anh. Ann biết mình quả thật không có chút tiền đồ nào cả. Nhưng cô quả thật luyến tiếc anh.
-"Chỉ một chút là tốt rồi" Ann nghĩ.
Vác một mớ lỗn độn những suy nghĩ vẩn vơ, Ann vệ sinh cá nhân, nấu vội thức ăn cho buổi sáng và chuẩn bị đi làm. Khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà, cũng là lúc anh trở lại. Hiện tại mặc dù vẫn chưa thể sử dụng Sharingan nhưng sức khỏe của anh đã hoàn toàn hồi phục. Ann có thể yên tâm để anh ở nhà mà không cần phân thân của cô canh chừng nữa.
- Tôi sẽ đưa cô đi làm. Chờ tôi một lát.
- Không cần, tôi tự đi được mà. Anh cứ ở nhà đi!
Anh chẳng để tâm đến lời cô nói, chỉ lẳng lặng vào nhà và lát sau anh xuất hiện với cái áo choàng Akatsuki cũ của anh.
- Anh điên hay sao mà mặc cái đó hả? Ủa mà tôi nhớ đã thủ tiêu nó rồi mà.
- Phải, cô đã quẳng nó vào thùng chứa đồ cũ.
- Vậy anh lôi nó ra làm gì?
- Tôi không thề mặc thứ này ra phố.
Anh chỉ vào bộ đồ anh đang mặc trên người. Nói sao nhỉ? Ngớ ngẩn hết chỗ nói. Một cái áo T-Shirt rộng thùng thình màu xanh nhạt và chiếc quần vải màu đen cũng rộng thùng thình. Cái áo T-Shirt vốn là Ann mua cho bố mình, nhưng chưa kịp tặng thì đã bị cuốn đến đây.Chiếc quần là Ann mua vội ngoài chợ. Lúc ấy cô Cũng không để ý lắm đến thẩm mỹ. Bây giờ để ý mới thấy nó thật sự quá ngớ ngẩn. Ann không hiểu vì sao Anh ta vẫn có thể mặc nó.
- Ôi trời, bây giờ tôi mới để ý tới cái khiếu thời trang không giống ai của tôi! Lạy hồn, sao anh vẫn còn mặc nó vậy? Tôi có mua cho anh vài bộ Yukata rồi mà!
- Nó thuận tiện cho việc tập luyện của tôi.
Anh ngó lại bộ quần áo trên người, thản nhiên đáp.
- Đi thôi, không cô sẽ trễ giờ.
- Này!
- ...
Ann kéo tay anh vào nhà, vừa đi vừa nói.
- Đừng mặt cái áo choàng đó nữa, anh không còn là Itachi của Akatsuki nữa, người đó chết rồi. Nếu anh muốn thuộc một tổ chức nào đó, thì tổ chức đó phải là Fanclub của Ann Willy biết chưa hả? Vậy nên, áo choàng của anh phải là do tôi thiết kế, Này, mặc cái này.
Ann đưa cho anh một cái áo choàng khác, màu xanh biển với một hình một chiếc quạt tròn – là gia huy của Uchiha- nơi ngực trái.
- Cái này...
- Tôi đặt may cho anh á, tính tuần sau mới đưa anh! Thôi lỡ rồi, đưa trước á!
- .....
- Thôi được rồi, tôi biết anh cảm động đến rớt nước mắt rồi, đi thôi, tôi trễ giờ mất.
Cô biết anh đang nhìn mình, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh.Nó gần như là thiêu đốt cô. Cô biết, mình đã là nhiều việc khiến anh rất sốc, nhưng mà...cứ mỗi lần như vậy, ánh mắt anh nhìn cô rất mãnh liệt, như có lửa! Và cô thì lưu luyến hơi ấm từ anh cơ mà.
- Chiều hãy chờ tôi, tôi sẽ tới đón cô.
- Đón tôi á! Thôi mà! Khỏi mất công.
- Dạo gần đây tự dưng có nhiều người mất tích.
- Thì sao?
Ann giả ngu.
- Sẽ không an toàn nếu cô về một mình.
- À...Anh lo cho tôi à!
- Chỉ là tôi không muốn phải cất công tìm kiếm cô.
- Anh sợ sẽ không tìm ra tôi sao?
- Tôi không còn Sharingan.
- Không phải không còn, là chưa thể sử dụng thôi! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả?
- Không có Sharingan thì không phải là Uchiha.
- Vậy anh đổi họ đi, nếu anh nghĩ anh không còn là Uchiha, vậy anh cứ đổi họ đi. Tôi cho anh mượn họ của tôi này! Willy Itachi, thế nào?
- Cô...
- Tôi làm sao?
- ......
Ann dừng lại trước cửa nhà hàng, một vài nhân viên nhìn cô với vẻ mặt hớn hở. Cô biết, lát nữa cô phải trả lời hà mớ câu hỏi về sự xuất hiện của anh. Dĩ nhiên rồi, nếu bên cạnh bạn bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai anh tuấn, bạn sẽ nhận không ít ánh mặt ngưỡng mộ, và cả ghen tỵ nữa.
- Tôi vào đây. Anh về đi. Tập luyện vừa vừa thôi. Đừng có quá sức, anh vừa mới khỏe lại thôi đó.
- Tối tôi sẽ đón cô về, chờ tôi.
- Tôi....này.....
Itachi biến mất trong một làn khói trước khi Ann kịp nói hết câu.
- Ann!
Ann ngán ngẫm quay lại. Biết ngay mà, hội nhiều chuyện đã chính thức thành lập.
- Người đó là ai vậy? Bạn trai của cậu à? Hai người quen nahu bao lâu rồi?
- Bạn trai cậu thật là phong độ
- Và đẹp trai nữa chứ?
- ... ...
Hàng mớ câu hỏi dội xuống, Ann chẳng biết nên trả lời ai trước ai sau nữa.
- Các cậu, các cậu, bình tĩnh! Anh ấy không phải bạn trai mình, chỉ là một người bạn thôi! Các cậu đừng có suy diễn nữa!
- Các cô! Không định đi làm việc à!
Một giọng nam trầm cất lên. Cả bọn lập tức biến hết, ai về việc nấy.
Đó là Rui. Quản lý nhà hàng.
- Ann, dạo này nhìn sắc mặt em không tốt lắm. cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút. Hôm nay, em về sớm đi, em đã làm thêm giờ liên tục trong một tuần rồi.
- Nếu được vậy thì cảm ơn anh!
- Ừ. Cố nghỉ cho khỏe.
Ann cười, cúi người cảm ơn trước khi anh ta rời khỏi. Rui là một quản lý rất có năng lực, anh cũng rất thân thiện và vui tính, anh được rất nhiều người yêu mến, cả cấp trên và cấp dưới. Mỗi lần nói chuyện với anh, anh đều sẽ chọc cho Ann cười, chẳng giống như ai kia.
Nhắc đến ai kia, Ann vô thức lại nở nụ cười. Nếu chiều nay cô về sớm! thái độ anh ta sẽ thế nào ấy nhỉ?
Chắc có lẽ vẫn sẽ bất động thanh sắc, gương mặt lạnh lung vô cảm như thường ngày vậy thôi.
Ann cố xua đi những suy nghĩ về anh để tập trung vào công việc, nhưng hình như chẳng thành công là mấy. Cho đến khi Ann xách túi ra về, những hình ảnh về anh cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu, Chắc Ann sẽ phát khùng với mớ sao xẹt ấy, nếu như cô không nghe thấy tiếng khóc và kêu cứu của một cô bé.
- Này, các người làm gì hả? Thả con bé ra!
Ba tên bịt mặt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hằn lên sự độc ác và thâm hiểm.
- Bắt luôn con bé đó!
Một người trong số chúng lên tiếng. Hai tên còn lại gật đầu. Chúng tiến lên vậy quanh Ann. Ann lùi về phía sau một bước, nhanh chóng kết ấn.
- Taju kage bushin no jusu
- Mày là ninja. Thú vị rồi đây.
Hằng trăm ảnh phân thân của Ann hiện lên vào nhảy vào túm chặt lấy ba tên ấy. Ann nhanh chóng chạy đến chỗ con bé và cố tách cô bé ra khỏi tên cầm đầu trước khi mấy phân thân của cô bị đánh bại. Cô biết cô không thể cầm cự được lâu. Cô không hề biết võ.
- Hê hê, không ngờ nó cũng giỏi ấy nhỉ! Số lượng ấn tượng lắm nhóc. Nhưng mà!
Tên cầm đầu bất ngờ vung tay, các phân thân của cô đều bị đẩy ra xa, bản thể của cô và con bé bật vào vách tường. Ann vôi ôm lấy cô bé và ra sức chạy về phía trước.
- Nhóc em chạy trước đi! Chị sẽ cản bọn họ. Hãy tìm người tới giúp.
- Chị...
- Đi nhanh!
Ann đẩy cô bé chạy đi, còn mình thì tiếp tục triệu tập thêm thật nhiều phân thân nữa giúp cô cản đường. Nhưng lần này, tất cả các phân thân của cô không thể là gì được bọn chúng. Một luồng sáng lóe lên và tất cả phân phân của cô biến mất.
Cô hoảng sợ! Cô không biết chuyện gì xảy ra, Cô muốn làm một cái gì đó khác, nhưng chết tiệt, cô không hề biết cách kết ấn thế nào! Có chiếc nhẫn cũng như không! Chiếc nhẫn! Đúng rồi ha!
- Đại ca, con nhỏ đó biến mất rồi!
- Tụi bây tìm đi, để ý kỹ xuanh quanh.
Ann nhanh chóng tàng hình và núp vào một góc khuất của con hẻm, Ann không dám đi ra. Đất ở đây là đất cát, nếu cô đi ra bây giờ, khả năng chúng phát hiện là rất cao!
- Đại ca!
- Được, tụi bây tránh ra!
Tên cầm đầu kết ấn và lẩm bẩm cái gì đó trước khi hắn đập tay xuống đất và nhảy ra xa.
Trong chốc lát, đất dưới chân Ann vỡ vụn, rạng nức, Ann bị rơi xuống một cái hố sâu hoắm. Cơn đau điếng người làm thuật tàn hình của Ann bị phá vỡ. Cô cố vùng vẫy khỏi đám đất đá, nhưng vài giây sau, ba tên bắt cóc đã đứng trước mặt cô. Điều sau cùng cô nhìn thấy là cánh tay chúng giơ lên, và sau đó cô không còn biết gì nữa hết.
Không biết trải qua bao lâu, Ann từ từ tỉnh lại bởi cơn đau buốt ở lưng và chân. Có lẽ khi cô ngã xuống một viên đá đã đè lên chân cô.
Mở mắt ra nhìn xung quanh. Cô thấy mình đang ở trong một hang động ẩm thấp và nhớp nháp. Tiếng khóc thút thít của trẻ con, tiếng kêu gào của người lớn, tiếng cười man rợ...tất cả hợp vào nhau thành một thứ âm thanh kinh dị. Nó làm thần kinh của Ann căng ra, tim đập nhanh hơn và cô biết giờ đây mình nhất định là đang tái mét.
Làm sao để ra khỏi đây? Đó là điều duy nhất Ann nghĩ đến trong lúc này. Chân cô đang bị thương, di chuyển đối với cô bây giờ là một việc vô cùng khó khăn. Mặt dù cô có chiếc nhẫn nhưng cô cũng không thể nào thực hiện nhẫn thuật nếu không biết ấn thuật. Chết tiệt là mấy cái ấn thuật là thứ không được miêu tả một cách cụ thể, và thứ cô nhìn thấy là những động tác quá nhanh. Mà chưa kể đến hai thứ đó thì cô cũng đã quên hết chúng từ lâu! Cô không còn là con nít, và cô cần nhớ những thứ khác quan trọng hơn chứ không phải là nhẫn thuật- thứ phi hiện thực ở thế giới của cô.
Ann một lần nữa cô nâng mình ngồi dậy, cô đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, bên cạnh cô, những đứa bé sợ hãi ngồi nép và một góc cùng nhau. Chúng không dám mở khóc lớn, cũng không dám mở mắt nhìn xung quanh. Chúng nép vào nhau, những đôi vai nhỏ run lên vì sợ hãi.
- Này em!
Ann khẽ gọi một cậu bé gần mình nhất. Cậu bé khẽ giật mình, nín khóc, nhưng không quay lại.
- Này em, không sao mà, chị không phải người xấu.
Cậu bé cũng không quay lại.
- Em, nếu em nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra, chị có thể đưa em ra khỏi đây, chị cũng không muốn ở lại chỗ này.
Thằng bé đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Ann, một chút rụt rè, nó hỏi nhỏ:
- Chị...cũng bị bắt vào đây à?
- Ừ, và chị muốn ra khỏi đây.
Nó lắc đầu, nước mắt lại rơi.
- Không có đường ra đâu chị. Mọi người sẽ chết hết! Họ sẽ giết hết chúng ta!
- Tại sao?
- Em không biết...
- Em phải nói với chị thì chị mới có thể nghĩ cách ra khỏi đây!
- Em sợ...
Ann cố gắng chồm người tới và ôm thằng bé vào lòng.
- Không sao, em đừng sợ, chị sẽ giúp em ra khỏi đây, tin chị đi!
- Làm sao được khi mà chị cũng bị băt?
- Sẽ có người tới tìm chị, anh ấy rất lợi hại, anh ấy sẽ đánh bại bọn chúng và mang chúng ta ra khỏi đây. Giờ em hãy nói chị biết, tại sao bọn chúng lại bắt chúng ta.
- Bọn chúng chỉ bắt trẻ con, nhưng những người lớn đã cố bảo vệ chúng em, vì vậy họ cũng bị bắt. Bọn chúng tiêm cho họ một thứ thuốc kỳ lạ, họ biến thành những cái xác không hồn và nghe theo lời chúng, làm việc cho chúng, tiếp tục bắt nhiều trẻ em hơn nữa.
- Bọn chúng cần trẻ em để làm gì?
- Em không biết chính xác lắm, nhưng hình như để cứu sống một con quái vật và sai khiến nó. Bọn họ cần tim và mắt của trẻ em. Bọn họ sẽ....sẽ....em đã thấy bọn họ...
- Đủ rồi, đủ rồi, em không cần nói nữa!
Ann ôm thằng bé vào lòng. Đó là chuyện kinh khủng cỡ nào đối với một đứa trẻ. Cái lũ người tàn ác này! Nếu có thể, Ann thật muốn giết sạch bọn chúng. Nhưng Ann không thể.
- Tình cảm quá nhỉ? Mày biết không, chính lòng tốt đã hại chết mày đó cưng ạ. Chúng tao vốn chẳng định bắt mày, nhưng mày, đã cứu con nhỏ đó! Giờ là thằng nhóc này à! Thật là cảm động quá!
- Ông sẽ làm gì thằng bé? Không được đụng vào nó!
Ann ôm chặt thằng bé không buông.
- Á à, ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn muốn cứu người à? Hay nhỉ?
- Buông ra, buông thằng bé ra.
Hắn ta túm lấy thằng bé, túm luôn cả Ann và lôi đi xềnh xệch.
- Để tao cho mày xem tao sẽ làm gì nó! Mày không cứu được nó nữa đâu! Hahaha chuẩn bị chết đi nhóc con! Còn mày! Tao sẽ giữ lại mày cho tới khi tao chán! Hahahaha.
Hắn lôi 2 người họ vào một căn phòng rộng lớn, khô ráo nhưng ngập tràn mùi máu. Tanh tưởi.
Hắn quăng Ann và thằng bé trước môt cái bàn lớn. Trên bàn, một đứa bé trai đang vùng vẫy cố thoát khỏi những sợi dây trói, nhưng không thể.
- Xem nhé, cưng.
Hắn nở nụ cười man rợ trước khi móc đôi mắt của thằng bé đó ra.
Tim Ann như ngừng đập, thằng bé gào khóc, hắn cười đến ngặt nghẽo. Gương mặt hắn âm lãnh, tiếng cười tựa như quỷ satan trong địa ngục.
- Và còn cái này!
Hắn chọc thay vào lồng ngực thằng bé, moi ra trái tim vẫn còn đang đập. Máu văng lên gương mặt tục tằng của hắn. Ann muốn ói ra, Cô không còn can đảm để có thể đứng vững ,cô quỵ xuống, một cảm giác đau nhói đến tận cùng lan ra toàn thân. Ann siết chặt đứa bé đang run lên vì sợ hãi trong lòng mình. Khi tên ác ma đó kéo lê cái xác đến trước mặt cô và giành lấy đứa bé trong lòng cô! Cô vung một nắm đấm vào mặt hắn.Hắn chụp lấy tay cô và cười lớn!
- Hahahahaha! Ahahaha! Ahhahaha! Giờ mà mày vẫn còn sức cơ à! Ta tưởng đã xỉu đi vì sợ rồi chứ!
- Tôi nguyền rủa ông! Ác ma! Ông nhất định sẽ chết không tử tế! ông nhất định sẽ chết không tử tế! Ông sẽ bị lửa của Địa ngục thiêu cháy!
- Lửa địa ngục! ahahahaha! Ta là chúa tể của địa ngục rồi! Ngươi không làm gì được ta đâu! Hãy phục tùng ta, ta sẽ để mày sống, ít nhất đến khi ta chán!
- Không đời nào!
- Ahahaha! Được thôi, thằng bé này, mày không bảo vệ nó được đâu!
Hắn giành thằng bé ra khỏi tay Ann và kéo nó đến chiếc bàn ghê rợn ấy.
- Chị ơi! Cứu em...huhuhuhu cứu em với! huhuhuhu.
- Không! Thả cậu bé ra! Không! Không!...
Ann hét lên! Cô không biết phải làm gì, đầu óc cô trống rỗng. Tiếng cười man dại của ác ma lại vang lên khi hắn từ tử đưa tay mình đến trước con mắt của thằng bé!
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ann nhắm mắt lại và hét lên. Cô không dám nhìn, cô không có can đảm đó! Cô đã hứa cô sẽ bảo vệ nó. Cô làm không được.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook