Tình Yêu Đến Muộn
-
Chương 11: Nến, hoa hồng, dango và nụ hôn
- Bỏ tôi ra.
- ....
Vẫn không nhìn lấy anh một lần, Ann vùng tay khỏi anh, cúi người nhặt chiếc hộp rơi trên mặt đất. Cẩn thận đặt nó lên mặt bàn.
- Cô đã đi đâu?
- Không liên quan tới anh!
- Không liên quan tới tôi?
- Phải.
- Nếu như cô bị bắt, bị ám sát, bị...
- Cho dù tôi bị giết chết thì cũng không liên quan tới anh!
- Cô nói cái gì?
- Không phải anh là người rất thích giết người sao? Vậy thì mắc gì anh lo tôi có bị giết bị bắt gì hay không? Hả?
- Cô...
- Tôi thế nào?
Ann nổi quạu.
- Rốt cuộc thì anh nổi điên vì cái quỷ gì hả? Trốn trong nhà không thèm bật đèn, còn bật Sharingan để hù ai hả? Sao? Nhìn cái gì? Muốn giết tôi à? Hay là dùng ảo thuật lên tôi? Này! Cứ tự nhiên! Này!
Ann nhón chân, ôm lấy mặt anh và nhìn sâu vào đôi mắt Sharingan đỏ rực.
- Nhất định phải kháng cự lại được việc anh ta thôi miên mình.
Iatchi quả muốn dùng ảo thuật để điều tra xem cô đã đi nơi quỷ quái nào tận một ngày một đêm. Nhưng anh không thể làm như vậy, đó là riêng tư của cô. Anh không muốn xâm phạm đời tư người khác, là cô lại càng không. Anh không muốn mình ngày càng trở nên kỳ lạ vì cô. Nhưng chết tiệt, đó là khả năng của anh! Vì sao anh không thể làm!
- Xin lỗi, cô nghỉ đi.
Ann ngơ ngác nhìn anh bỏ lại một câu rồi xoay người vào phòng ngủ.
- Thế quái nào đây? Ơ hay, hôm nay là sinh nhật anh ta cơ mà! Cái con người đó làm mình hồ đồ luôn rồi, làm cái gì mà anh ta nổi khùng vậy chứ? Lo lắng sao? Mình để lại lời nhắn rồi mà!
Ann nghiên người kiểm tra món Dango trong hộp, thật may, chúng không bị đổ ra ngoài. Cô xuống bếp, chuẩn bị một số thứ cần thiết trước khi vào phòng tắm tắm rửa. Cả ngày nay cô đã long nhong ngoài đường người đầy bụi bặm mất rồi.
Itachi trở mình trên giường. đã gần mười giờ tối, Anh không biết cô gái kia làm gì mà còn chưa trở về phòng ngủ.
- Không phải giận mình đấy chứ?
Không thể chịu đựng nổi, anh xuống giường đi vào phòng khách.
- Ann, tại sao cô...
- Này, ai mượn anh xuống vào giờ này vậy hả? Tôi có bảo anh xuống đâu!
Itachi bị cô cắt ngang lời nói, và hơn hết, phòng khách ngôi nhà đang được bày trí với một phong cách hết sức quái dị. Nến đặt dọc từ phòng ngủ dẫn đến chiếc bàn chính giữa phòng khách. Bong bóng gắn đầy trên những cánh cửa sổ. Một lọ hoa hồng to tướng đặt chính giữa bàn. Ann đang loay hoay đốt những ngọn nến ở gần chân bàn.
- Này, thôi anh ra rồi thì giúp một tay, đốt mấy cái nến này đi,còn có đoạn này là xong rồi.
Itachi đỡ cô đứng dậy, cô ngơ ngác nhìn.
- Đứng dậy đi, tôi làm.
Nói rồi, một dòng lửa nhỏ từ miệng anh bay ra, quét một lượt qua các ngọn nến. chúng bật sáng.
- Rồi đó. Mà cô đang làm cái gì vậy?
- A!
Ann kéo anh lại và nhấn anh ngồi xuống một cái ghế. Cô xoay người đi vào khuất sau nhà bếp. Anh chẳng biết cô định làm gì. Định sẽ đi tìm cô. Nhưng mà..
- Mừng ngày sinh nhật Ita, mừng ngày sinh nhật Ita, mừng ngày ấy Ita sinh ra đời, hát vang cùng chúc mừng!
- .....
- Mừng sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh...Itachi -kun!
- Sinh nhật....
- Ừ! Hôm nay là sinh nhật anh!
- ....
- Thôi nào, thổi nến đi!
Ann đặt chiếc bánh gato hình sharingan xuống bàn và bắt anh thổi nến. Anh miễn cưỡng làm theo. Bao nhiêu năm rồi anh không biết sinh nhật là gì. Bao nhiêu năm rồi, không có ai làm bánh cho anh thế này. Dù không hề mong muốn nhưng anh vẫn thấy khóe mắt cay xè.Lần đầu tiên, cô ấy gọi tên anh thân mật thế này Itachi -kun... Ngay khi anh đối xử với cô như vậy, cô vẫn một lòng quý mến anh
- Làm sao cô biết sinh nhật tôi?
- Này, anh có thể đừng hỏi mấy việc đó hay không? Tôi sẽ nói anh biết, nhưng không phải bây giờ. Còn bây giờ, chang chang chang chàng.....
- Gì đó?
- Mở ra xem đi.
- Là chiếc hộp lúc nãy cô ấy mang về.
Itachi từ từ mở nó ra, một mùi thơm quen thuộc len lõi trong không khí, chui vào mũi anh. Anh cứng đờ.
- Thế nào?
- Làm sao cô...?
- Đừng có quan tâm, anh ăn thử đi!
Mệt cô vì bị người ta phục kích, phải ở lại Làng Lá một ngày một đêm, món Dango của cô cũng vì vậy mà tiêu tùng, hại cô phải mua lại một phần khác.
- Cái này...cô..đến Làng Lá sao?
- Ừ.
- Để mua cái này à?
- Ừ. Nhanh nếm thử một cái coi!
- ....
Itachi lặng ngắm món Dango trên tay, hương vị quen thuộc rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Đây là Dango ở làng, hương vị này, không nơi đâu có được.
Bỏ một miếng vào miệng, ký ức thơ bé tràn về. Ngày đó, mẹ sẽ luôn mua Dango để dỗ anh những khi anh dỗi, hoặc Sasuke sẽ dụ dỗ anh tập luyện với nó bằng những xâu Dango thơm lừng thế này. Chuyện đó đã rất lâu, rất lâu trước kia rồi. thậm chí cũng rất lâu rồi, anh không còn nhớ tới chúng nữa. Nhưng người con gái này...
- Cảm ơn cô!
- .... À..ừ...hờ hờ! Chưa hết đâu, còn nữa nè!
- Gì nữa?
- Anh xem sẽ biết.
Ann đưa anh chiếc hộp gỗ.Anh nhận lấy, mở nó ra. Anh nhìn thấy thanh gươm của mình sắm một màu áo mới. Màu xanh biển và gia huy Uchiha nằm một góc kín đáo gần chuôi gươm.
- Thế nào?
- Màu xanh biển...
- Ừ, tiệp màu với cái áo choàng của anh, đáng lẽ định đưa anh một lần, nhưng đã đưa trước cho anh áo choàng rồi, vậy nên...ờ...anh biết đó, anh cầm kiếm rất ư là oai!
- Cảm ơn...tôi...
Ann không biết phải phản ứng thế nào. Itachi đang ôm cô! Thật sự đang ôm cô. Khi cô hoàn toàn tỉnh táo chứ không phải khi cô ngủ say. Vòng tay anh ấy lúc nào cũng ấm áp và thật vững chãi. Nhưng đối mặt với anh trong trạng thái hoàn toàn tĩnh táo thế này, Ann vẫn có một chút không quen.
- ờ...thì...ờ thì...không có gì...anh vui là được rồi!
- ....
Ý thức được mình đang làm chuyện gì, Anh vậy buông cô ra, một vệt hồng xuất hiện trên má cô, nó làm anh càng thêm bối rối. Thôi xong, rốt cuộc là anh làm sao thế này. Anh, thật sự rất muốn ôm lấy cô. Ngay khi cô vừa xuất hiện ở trước mặt anh sau một ngày biệt tăm biệt tích. Anh đã rất muốn ôm cô vào lòng. Nhưng anh cố áp chế cơn xúc động đó lại. Vì sao? Anh cũng không hiểu. Khi thấy cô như vậy háo hức chờ mong anh nếm thử món dango mà cô mang về. Anh không thể nào làm lơ cô được, cô còn thay cả vỏ gươm cho anh, may áo choàng cho anh. Mất ba giây để anh quẳng cái lý trí của mình ra sau đầu và ôm lấy cô. Cô vẫn thật nhỏ bé trong vòng tay anh.
- ờ...à... anh ăn thử cái này nữa xem. Có rất nhiều loại đó, cái nào cũng ngon. Anh thử đi.
- ....
Anh không đáp. Lẳng lặng cho từng cái Dango vào miệng, cảm nhận thứ hương vị quen thuộc nhưng lại xa lạ đến không ngờ ấy. Và có cái gì đó ngọt ngào len vào tim anh.
- Lâu rồi tôi không ăn cái này.
- Tôi biết! nên tôi cất công đi mua cho anh đấy!
- Làng thế nào? Susuke về làng chưa?
- Làng tốt lắm, chuyện Sasuke thì tôi không biết.
- ....
- Sẽ nói cho anh, nhưng không phải bây giờ.
Anh đem toàn bộ dango đều ăn sạch, sau đó, nhìn chiếc bánh gato trên bàn.
- Cô cho tôi ăn chính con mắt của mình luôn à?
- Ơ.... ơi trời ơi! Itachi biết nói đùa!
- Cô sao thế?
- ờ...mắt cái gì mà mắt! anh biết đùa từ khi nào thế?
Anh giơ lên khóe miệng và Ann lại được một phen hết hồn.
- Anh ấy cười! Anh ấy cười!
- Này, cô lại làm sao nữa đấy?
Itachi cho một muỗng bánh kem vào miệng, liếc nhìn cô đang thơ thẫn ngắm nghía mình.
- Là cô làm à?
- Ừ.
- Ngon đấy!
- Ừ.
- Tôi không biết cô có thể làm bánh cơ đấy!
- Ừ.
- Cô không thể nói gì khác à?
- Ừ.
- Cô có biết mình đang nói gì không đó?
- Ừ.
Itachi suy nghĩ một chút trước khi tiếp tục vừa ăn bánh vừa nói, quyết định phớt lờ ánh nhìn của cô. Dù sao anh cũng đã quen việc cô cứ nhìn mình như thế này rồi.
- Thật ra cô là người rất tốt bụng.
- Ừ.
- Cũng khá là kỳ lạ.
- Ừ.
- Mặc dù có hơi xấu xí một chút..
- Ừ...hả? Anh nói cái gì? Anh nói ai xấu xí hả? Tôi á? Anh có muốn chết không vậy hả?
- ....
Itachi khẽ cười trước hành động phồng mang trợn má của cô.
- Đừng có mà lấy nụ cười của anh ra dụ dỗ tôi!
- Dụ dỗ cô?
- Phải!
- Khi nào?
- Vừa nãy!
- Làm gì có!
- Anh cười!
- Thì sao?
- Anh cười...thật sự....rất đẹp...
- ....
- Anh không biết à? Người ta nói sắc đẹp có thể thay cơm đó à nha!
Nhìn vẻ ngượng ngùng của Anh, Ann thật sự muốn chạy đi tìm cái Ipad của mình để chụp một tấm. Itachi ngượng ngùng! Trời ạ, có nằm mơ cô cũng không dám nằm mơ chuyện thế này!
Nhìn vẻ mặt của anh, cô khoái chí, chỉ càng muốn chọc ghẹo anh hơn.
- Anh không biết bộ dạng mình rất tuấn tú à?
- Cô...
- Tôi thế nào?
- Tránh xa tôi một chút!
- Không thích! Ai biểu anh dụ dỗ tôi!
- Ann...tôi...không đùa với cô đâu đấy...
Anh lắp bắp. Cô dựa vào quá gần, anh có thể ngửi thấy hơi thở thơm ngát mùi bạc hà của cô.
- Chết tiệt, cái cô gái này đang làm trò quỷ gì vậy?
Anh có thể dễ dàng đem cô đẩy ngã, nhưng không hiểu vì sao anh không làm như vậy, cứ mặc cô đem mình xoay vòng đùa giỡn. Đùa giỡn. Hai chữ gõ mạnh vào đầu anh, làm anh cuối cùng cũng có thể suy nghĩ một chút.
Vòng tay ôm lấy eo cô và kéo cô gần mình hơn nữa. Anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô.
- Thế nào? Để xem cô còn đùa với tôi được không!
(itakun, anh trúng kế rồi! hehehehe!- cười gian!)
- Anh...
- Tôi thế nào?
- Anh...
- Từ bao giờ mà cô trở nên lắp ba lắp bắp thế hả?
Ann liếm môi, dựa vào anh khoảng cách quá gần thế này, nó làm cô gần như không thở nổi.
- Mình cần phải làm cái gì đó, làm cái gì bây giờ! Làm cái gì bây giờ.
Ann loay hoay, nhẹ cắn cánh môi mềm, anh ấy cứ nhìn cô thế này, cô thật sự không thở nổi, cố gắng kiềm nén nhịp thở, Ann không muốn anh ấy thấy cô trong tình thế khó khăn như vậy.
- Cô ấy, ôi trời....
Itachi nhìn Ann cắn môi, mặt đỏ tai hồng loay hoay trong lòng mình. Cảm giác như nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, cả người anh bắt đầu nóng ran, cảm giác rạo rực khó tả nhẹ nhàng dâng lên trong lòng.
- Có lẽ do ánh nến, có lẽ là mình bị cảm rồi! (chính xác luôn! Anh "cảm" người ta rồi! lại cười gian! )
- anh thả tôi ra đi mà..Ita..
- Nói cái gì đó?
Giờ thì khả năng nghe của anh mất luôn rồi thì phải! Chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cứ như thế ôm cô và nhìn cô thật gần, đến mức cái mũi cô gần như muốn chạm vào mũi của anh. Mùi nến thoang thoảng, ánh lửa ấm áp tí tách cháy, hương hoa hồng nhẹ nhàng bay và một loại không khí mờ ám nào đó phiêu đãng trong phòng.
Anh không thể suy nghĩ, cũng không thể kiềm chế, khuất phục cho bản năng nguyên thủy, anh nhắm mắt lại.
Môi anh chạm vào cái gì đó mềm mại, mềm mại hơn bất cứ thứ gì anh từng chạm vào. Tim anh như hụt mất một nhịp, anh cảm nhận dòng máu đang rạo rực chảy trong người mình, một loại cảm giác như muốn bùng nổ dâng lên trong anh. Anh không biết nó là thứ gì, cũng không có thời gian tự hỏi. Anh cố cảm nhận nó, ấm áp, mềm mại và ngọt ngào.
(vì tác giả chưa hôn lần nào nên hông biết tả ra sao? Nàng nào có kinh nghiệm cứ cho ta vài dòng gợi ý! Hehe-lại cười gian)
Kéo cô vào gần mình hơn nữa, anh siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cánh hoa của cô, cẩn thận và vụng về.
Ann không có lấy một giây để phản ứng. Điều cô có thể làm bây giờ là đứng yên đấy, cảm nhận anh đang đặt môi trên môi cô, trong cái không khí hết sức lãng mạn mà cô đã cố công chuẩn bị vì anh.
Vòng tay ôm lấy cổ anh, Ann hôn trả.
Anh đã muốn dừng lại, nhưng khi cô vòng tay qua cổ anh, níu giữ anh, anh đã không thể làm điều đó. Nụ hôn của anh sâu hơn và một bàn tay anh luồn vào mái tóc mượt mà của cô. Chúng nó lành lạnh, từng sợi từng sợi lướt qua kẽ tay anh. Anh không thể khống chế bàn tay còn lại vuốt ve lưng cô và kéo cô càng gần lại phía mình.
Anh giật mình ngưng lại khi phát hiện tự bao giờ anh đã rời khỏi môi cô và hôn xuống cái cổ yêu kiều của cô. Như thế này hơi quá! Anh không biết rốt cuộc thì anh bị làm sao thế này? Anh không phải là một người lỗ mãng và hành động thiếu suy nghĩ như thế. Không phải, chính xác mà nói thì anh đã làm việc mà không hề suy nghĩ.
Ann khẽ buông một tiếng rên rỉ khi anh liếm hôn cái cổ tuyết trắng của cô. Và ngay lập tức anh dừng lại. Vẫn không buông cô ra, anh tựa đầu vào trán cô, chờ cho nhịp tim hòa hoãn trở lại.
Ann chẳng hiểu nguyên nhân, trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô không phải không muốn bảo nó trật tự một chút, nhưng cái trái tim phản chủ chẳng chịu nghe lời. Cô đành mặc kệ nó, biết làm thế nào với nó cơ chứ!
Itachi cảm nhận mạch đập mạnh mẽ sau gáy cô, tim cô đập thật sự rất mau, cũng giống như anh. Lưu luyến không nỡ buông tay, ngón tay anh khẽ lướt qua đôi môi cô, đầu tựa vào trán cô. Anh chỉ muốn thời gian ngừng lại vào giây phút này. Cứ đứng như thế trong ánh sáng mập mờ của những ngọn nến. Anh thấy lòng bình yên đến lạ. Cô vẫn sẽ ở đây, trong vòng tay anh. Ít nhất là hôm nay, trước khi anh đưa cô về nhà.
Chữ "nhà" một lần nữa làm cảm giác hưng phấn của anh tuột dốc không phanh. Phải rồi, cô phải về nhà.
Luyến tiếc buông cô ra, Itachi đưa tay vuốt lại tóc cho cô.
- Xin lỗi, tôi.....
- Đừng nói gì hết.
- ...
- ...
Lại cái không khí ngựơng ngùng này, Ann không thích chút nào. Cô lên tiếng.
- Có một người bạn ở Làng Lá tới chơi! Mai cô ấy sẽ đến đây! Và tình hình là có chút vấn đề!
- Vấn đề gì? Cô có chuyện gì sao?
- Không phải, ờ ...mà cũng phải...
- Vậy là sao?
Anh sốt ruột, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi cô đến Làng Lá?
- Không có gì, mai tôi sẽ nói với anh, được không? Tôi không muốn làm hỏng bữa tối!
- ....
- Anh nói gì đi!
- Không có gì! Cô làm bánh ngon lắm, cô cũng nên ăn một ít đi!
- Cảm ơn!
- Là tôi nói cảm ơn mới đúng.
- Được rồi, bỏ qua đi!
- ....
- Anh định nói gì hả?
- Tôi sẽ tìm một công việc!
- Để làm gì?
- Kiếm tiền!
- ...
- Tôi không thể cứ để cô làm hết mọi việc như vậy được!
- ....
- Tôi sẽ làm bảo vệ cho nhà hàng của cô.
- Cái gì???
Ann hét lên! Tên chết tiệt nào dám bảo Itachi đi làm bảo vệ! Như vậy là hạ thấp anh quá rồi! Anh đồng ý sao? Cô thì không! Không đời nào!
- Tên chết tiệt nào nhận anh vậy hả?
- Rui
- Hả? Không được! Anh không thể làm việc đó!
- Vì sao?
- Phí của chứ sao?
- Phí của?
- Đúng vậy!
- Vì sao?
- Anh là thiên tài chứ sao, tài năng của anh đâu phải để làm bảo vệ nhà hàng!
- Chứ cô muốn tôi làm cái gì?
Anh khinh khỉnh hỏi.
- Đội trưởng Anbu hoặc là một trong thập nhị Ninja hộ vệ!
- Bây giờ tôi không thể, cô biết điều đó mà.
- Nhưng mà...
- Ngoài giết chóc ra, tôi chẳng biết làm gì cả, bây giờ, nên học thử một cái gì đó khác. Không phải bảo vệ rất hợp với tôi hay sao?
- Nhưng...
- Mai tôi sẽ đưa cô về nhà.
- ....
- Chuyện này chấm dứt ở đây, đi ngủ thôi, khuya lắm rồi.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết.
Itachi kéo Ann vào phòng ngủ, và quay ra dọn dẹp một số thứ cần dọn dẹp ở phòng khách. Sau đó, quay về và nằm xuống bên cạnh Ann.
Như thường lệ, Ann trùm chăn kín mít, đưa mắt nhìn anh. Anh không biết mình bị cái gì xui khiến, nhẹ nhàng nở ra một nụ cười hiếm hoi. Anh vươn tay.
- Đến đây.
- Hả?
- Cô, lại đây.
- Tôi...
- Còn không nhanh lên.
Ann ngập ngừng. Anh không thèm nhiều lời, kéo cô vào ôm trong ngực, vỗ về tấm lưng cô và thong thả nói.
- Ngủ đi.
- ....
Anh cảm nhận cô cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, cô thủ thỉ.
- Thích thật....
- Chuyện gì?
- Được anh ôm thế này.
- ....
Không thể trả lời, một cỗ đắc ý thắng lợi cọ rửa quá toàn thân. Anh hôn lên tóc cô trước khi giả vờ hung ác mắng.
- Cô nhiều chuyện quá, nhanh ngủ đi.
- Cảm ơn anh!
- Được rồi, ngủ đi. Tối nào tôi không ôm cô như vậy chứ! Cô gái ngốc ạ.
Anh nhắm mắt, cảm giác đôi môi mềm mại của cô không hiểu từ đâu đánh úp tới. Anh bối rối, anh thật hy vọng mình không nghiện cái cảm giác bùng nổ đó. Nếu không, anh liền thảm! Nhưng mà, anh thật sự vui vẻ, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước tới giờ của anh. Và cô, thật sự là một món quà hoàn hảo.
- ....
Vẫn không nhìn lấy anh một lần, Ann vùng tay khỏi anh, cúi người nhặt chiếc hộp rơi trên mặt đất. Cẩn thận đặt nó lên mặt bàn.
- Cô đã đi đâu?
- Không liên quan tới anh!
- Không liên quan tới tôi?
- Phải.
- Nếu như cô bị bắt, bị ám sát, bị...
- Cho dù tôi bị giết chết thì cũng không liên quan tới anh!
- Cô nói cái gì?
- Không phải anh là người rất thích giết người sao? Vậy thì mắc gì anh lo tôi có bị giết bị bắt gì hay không? Hả?
- Cô...
- Tôi thế nào?
Ann nổi quạu.
- Rốt cuộc thì anh nổi điên vì cái quỷ gì hả? Trốn trong nhà không thèm bật đèn, còn bật Sharingan để hù ai hả? Sao? Nhìn cái gì? Muốn giết tôi à? Hay là dùng ảo thuật lên tôi? Này! Cứ tự nhiên! Này!
Ann nhón chân, ôm lấy mặt anh và nhìn sâu vào đôi mắt Sharingan đỏ rực.
- Nhất định phải kháng cự lại được việc anh ta thôi miên mình.
Iatchi quả muốn dùng ảo thuật để điều tra xem cô đã đi nơi quỷ quái nào tận một ngày một đêm. Nhưng anh không thể làm như vậy, đó là riêng tư của cô. Anh không muốn xâm phạm đời tư người khác, là cô lại càng không. Anh không muốn mình ngày càng trở nên kỳ lạ vì cô. Nhưng chết tiệt, đó là khả năng của anh! Vì sao anh không thể làm!
- Xin lỗi, cô nghỉ đi.
Ann ngơ ngác nhìn anh bỏ lại một câu rồi xoay người vào phòng ngủ.
- Thế quái nào đây? Ơ hay, hôm nay là sinh nhật anh ta cơ mà! Cái con người đó làm mình hồ đồ luôn rồi, làm cái gì mà anh ta nổi khùng vậy chứ? Lo lắng sao? Mình để lại lời nhắn rồi mà!
Ann nghiên người kiểm tra món Dango trong hộp, thật may, chúng không bị đổ ra ngoài. Cô xuống bếp, chuẩn bị một số thứ cần thiết trước khi vào phòng tắm tắm rửa. Cả ngày nay cô đã long nhong ngoài đường người đầy bụi bặm mất rồi.
Itachi trở mình trên giường. đã gần mười giờ tối, Anh không biết cô gái kia làm gì mà còn chưa trở về phòng ngủ.
- Không phải giận mình đấy chứ?
Không thể chịu đựng nổi, anh xuống giường đi vào phòng khách.
- Ann, tại sao cô...
- Này, ai mượn anh xuống vào giờ này vậy hả? Tôi có bảo anh xuống đâu!
Itachi bị cô cắt ngang lời nói, và hơn hết, phòng khách ngôi nhà đang được bày trí với một phong cách hết sức quái dị. Nến đặt dọc từ phòng ngủ dẫn đến chiếc bàn chính giữa phòng khách. Bong bóng gắn đầy trên những cánh cửa sổ. Một lọ hoa hồng to tướng đặt chính giữa bàn. Ann đang loay hoay đốt những ngọn nến ở gần chân bàn.
- Này, thôi anh ra rồi thì giúp một tay, đốt mấy cái nến này đi,còn có đoạn này là xong rồi.
Itachi đỡ cô đứng dậy, cô ngơ ngác nhìn.
- Đứng dậy đi, tôi làm.
Nói rồi, một dòng lửa nhỏ từ miệng anh bay ra, quét một lượt qua các ngọn nến. chúng bật sáng.
- Rồi đó. Mà cô đang làm cái gì vậy?
- A!
Ann kéo anh lại và nhấn anh ngồi xuống một cái ghế. Cô xoay người đi vào khuất sau nhà bếp. Anh chẳng biết cô định làm gì. Định sẽ đi tìm cô. Nhưng mà..
- Mừng ngày sinh nhật Ita, mừng ngày sinh nhật Ita, mừng ngày ấy Ita sinh ra đời, hát vang cùng chúc mừng!
- .....
- Mừng sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh...Itachi -kun!
- Sinh nhật....
- Ừ! Hôm nay là sinh nhật anh!
- ....
- Thôi nào, thổi nến đi!
Ann đặt chiếc bánh gato hình sharingan xuống bàn và bắt anh thổi nến. Anh miễn cưỡng làm theo. Bao nhiêu năm rồi anh không biết sinh nhật là gì. Bao nhiêu năm rồi, không có ai làm bánh cho anh thế này. Dù không hề mong muốn nhưng anh vẫn thấy khóe mắt cay xè.Lần đầu tiên, cô ấy gọi tên anh thân mật thế này Itachi -kun... Ngay khi anh đối xử với cô như vậy, cô vẫn một lòng quý mến anh
- Làm sao cô biết sinh nhật tôi?
- Này, anh có thể đừng hỏi mấy việc đó hay không? Tôi sẽ nói anh biết, nhưng không phải bây giờ. Còn bây giờ, chang chang chang chàng.....
- Gì đó?
- Mở ra xem đi.
- Là chiếc hộp lúc nãy cô ấy mang về.
Itachi từ từ mở nó ra, một mùi thơm quen thuộc len lõi trong không khí, chui vào mũi anh. Anh cứng đờ.
- Thế nào?
- Làm sao cô...?
- Đừng có quan tâm, anh ăn thử đi!
Mệt cô vì bị người ta phục kích, phải ở lại Làng Lá một ngày một đêm, món Dango của cô cũng vì vậy mà tiêu tùng, hại cô phải mua lại một phần khác.
- Cái này...cô..đến Làng Lá sao?
- Ừ.
- Để mua cái này à?
- Ừ. Nhanh nếm thử một cái coi!
- ....
Itachi lặng ngắm món Dango trên tay, hương vị quen thuộc rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Đây là Dango ở làng, hương vị này, không nơi đâu có được.
Bỏ một miếng vào miệng, ký ức thơ bé tràn về. Ngày đó, mẹ sẽ luôn mua Dango để dỗ anh những khi anh dỗi, hoặc Sasuke sẽ dụ dỗ anh tập luyện với nó bằng những xâu Dango thơm lừng thế này. Chuyện đó đã rất lâu, rất lâu trước kia rồi. thậm chí cũng rất lâu rồi, anh không còn nhớ tới chúng nữa. Nhưng người con gái này...
- Cảm ơn cô!
- .... À..ừ...hờ hờ! Chưa hết đâu, còn nữa nè!
- Gì nữa?
- Anh xem sẽ biết.
Ann đưa anh chiếc hộp gỗ.Anh nhận lấy, mở nó ra. Anh nhìn thấy thanh gươm của mình sắm một màu áo mới. Màu xanh biển và gia huy Uchiha nằm một góc kín đáo gần chuôi gươm.
- Thế nào?
- Màu xanh biển...
- Ừ, tiệp màu với cái áo choàng của anh, đáng lẽ định đưa anh một lần, nhưng đã đưa trước cho anh áo choàng rồi, vậy nên...ờ...anh biết đó, anh cầm kiếm rất ư là oai!
- Cảm ơn...tôi...
Ann không biết phải phản ứng thế nào. Itachi đang ôm cô! Thật sự đang ôm cô. Khi cô hoàn toàn tỉnh táo chứ không phải khi cô ngủ say. Vòng tay anh ấy lúc nào cũng ấm áp và thật vững chãi. Nhưng đối mặt với anh trong trạng thái hoàn toàn tĩnh táo thế này, Ann vẫn có một chút không quen.
- ờ...thì...ờ thì...không có gì...anh vui là được rồi!
- ....
Ý thức được mình đang làm chuyện gì, Anh vậy buông cô ra, một vệt hồng xuất hiện trên má cô, nó làm anh càng thêm bối rối. Thôi xong, rốt cuộc là anh làm sao thế này. Anh, thật sự rất muốn ôm lấy cô. Ngay khi cô vừa xuất hiện ở trước mặt anh sau một ngày biệt tăm biệt tích. Anh đã rất muốn ôm cô vào lòng. Nhưng anh cố áp chế cơn xúc động đó lại. Vì sao? Anh cũng không hiểu. Khi thấy cô như vậy háo hức chờ mong anh nếm thử món dango mà cô mang về. Anh không thể nào làm lơ cô được, cô còn thay cả vỏ gươm cho anh, may áo choàng cho anh. Mất ba giây để anh quẳng cái lý trí của mình ra sau đầu và ôm lấy cô. Cô vẫn thật nhỏ bé trong vòng tay anh.
- ờ...à... anh ăn thử cái này nữa xem. Có rất nhiều loại đó, cái nào cũng ngon. Anh thử đi.
- ....
Anh không đáp. Lẳng lặng cho từng cái Dango vào miệng, cảm nhận thứ hương vị quen thuộc nhưng lại xa lạ đến không ngờ ấy. Và có cái gì đó ngọt ngào len vào tim anh.
- Lâu rồi tôi không ăn cái này.
- Tôi biết! nên tôi cất công đi mua cho anh đấy!
- Làng thế nào? Susuke về làng chưa?
- Làng tốt lắm, chuyện Sasuke thì tôi không biết.
- ....
- Sẽ nói cho anh, nhưng không phải bây giờ.
Anh đem toàn bộ dango đều ăn sạch, sau đó, nhìn chiếc bánh gato trên bàn.
- Cô cho tôi ăn chính con mắt của mình luôn à?
- Ơ.... ơi trời ơi! Itachi biết nói đùa!
- Cô sao thế?
- ờ...mắt cái gì mà mắt! anh biết đùa từ khi nào thế?
Anh giơ lên khóe miệng và Ann lại được một phen hết hồn.
- Anh ấy cười! Anh ấy cười!
- Này, cô lại làm sao nữa đấy?
Itachi cho một muỗng bánh kem vào miệng, liếc nhìn cô đang thơ thẫn ngắm nghía mình.
- Là cô làm à?
- Ừ.
- Ngon đấy!
- Ừ.
- Tôi không biết cô có thể làm bánh cơ đấy!
- Ừ.
- Cô không thể nói gì khác à?
- Ừ.
- Cô có biết mình đang nói gì không đó?
- Ừ.
Itachi suy nghĩ một chút trước khi tiếp tục vừa ăn bánh vừa nói, quyết định phớt lờ ánh nhìn của cô. Dù sao anh cũng đã quen việc cô cứ nhìn mình như thế này rồi.
- Thật ra cô là người rất tốt bụng.
- Ừ.
- Cũng khá là kỳ lạ.
- Ừ.
- Mặc dù có hơi xấu xí một chút..
- Ừ...hả? Anh nói cái gì? Anh nói ai xấu xí hả? Tôi á? Anh có muốn chết không vậy hả?
- ....
Itachi khẽ cười trước hành động phồng mang trợn má của cô.
- Đừng có mà lấy nụ cười của anh ra dụ dỗ tôi!
- Dụ dỗ cô?
- Phải!
- Khi nào?
- Vừa nãy!
- Làm gì có!
- Anh cười!
- Thì sao?
- Anh cười...thật sự....rất đẹp...
- ....
- Anh không biết à? Người ta nói sắc đẹp có thể thay cơm đó à nha!
Nhìn vẻ ngượng ngùng của Anh, Ann thật sự muốn chạy đi tìm cái Ipad của mình để chụp một tấm. Itachi ngượng ngùng! Trời ạ, có nằm mơ cô cũng không dám nằm mơ chuyện thế này!
Nhìn vẻ mặt của anh, cô khoái chí, chỉ càng muốn chọc ghẹo anh hơn.
- Anh không biết bộ dạng mình rất tuấn tú à?
- Cô...
- Tôi thế nào?
- Tránh xa tôi một chút!
- Không thích! Ai biểu anh dụ dỗ tôi!
- Ann...tôi...không đùa với cô đâu đấy...
Anh lắp bắp. Cô dựa vào quá gần, anh có thể ngửi thấy hơi thở thơm ngát mùi bạc hà của cô.
- Chết tiệt, cái cô gái này đang làm trò quỷ gì vậy?
Anh có thể dễ dàng đem cô đẩy ngã, nhưng không hiểu vì sao anh không làm như vậy, cứ mặc cô đem mình xoay vòng đùa giỡn. Đùa giỡn. Hai chữ gõ mạnh vào đầu anh, làm anh cuối cùng cũng có thể suy nghĩ một chút.
Vòng tay ôm lấy eo cô và kéo cô gần mình hơn nữa. Anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô.
- Thế nào? Để xem cô còn đùa với tôi được không!
(itakun, anh trúng kế rồi! hehehehe!- cười gian!)
- Anh...
- Tôi thế nào?
- Anh...
- Từ bao giờ mà cô trở nên lắp ba lắp bắp thế hả?
Ann liếm môi, dựa vào anh khoảng cách quá gần thế này, nó làm cô gần như không thở nổi.
- Mình cần phải làm cái gì đó, làm cái gì bây giờ! Làm cái gì bây giờ.
Ann loay hoay, nhẹ cắn cánh môi mềm, anh ấy cứ nhìn cô thế này, cô thật sự không thở nổi, cố gắng kiềm nén nhịp thở, Ann không muốn anh ấy thấy cô trong tình thế khó khăn như vậy.
- Cô ấy, ôi trời....
Itachi nhìn Ann cắn môi, mặt đỏ tai hồng loay hoay trong lòng mình. Cảm giác như nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, cả người anh bắt đầu nóng ran, cảm giác rạo rực khó tả nhẹ nhàng dâng lên trong lòng.
- Có lẽ do ánh nến, có lẽ là mình bị cảm rồi! (chính xác luôn! Anh "cảm" người ta rồi! lại cười gian! )
- anh thả tôi ra đi mà..Ita..
- Nói cái gì đó?
Giờ thì khả năng nghe của anh mất luôn rồi thì phải! Chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cứ như thế ôm cô và nhìn cô thật gần, đến mức cái mũi cô gần như muốn chạm vào mũi của anh. Mùi nến thoang thoảng, ánh lửa ấm áp tí tách cháy, hương hoa hồng nhẹ nhàng bay và một loại không khí mờ ám nào đó phiêu đãng trong phòng.
Anh không thể suy nghĩ, cũng không thể kiềm chế, khuất phục cho bản năng nguyên thủy, anh nhắm mắt lại.
Môi anh chạm vào cái gì đó mềm mại, mềm mại hơn bất cứ thứ gì anh từng chạm vào. Tim anh như hụt mất một nhịp, anh cảm nhận dòng máu đang rạo rực chảy trong người mình, một loại cảm giác như muốn bùng nổ dâng lên trong anh. Anh không biết nó là thứ gì, cũng không có thời gian tự hỏi. Anh cố cảm nhận nó, ấm áp, mềm mại và ngọt ngào.
(vì tác giả chưa hôn lần nào nên hông biết tả ra sao? Nàng nào có kinh nghiệm cứ cho ta vài dòng gợi ý! Hehe-lại cười gian)
Kéo cô vào gần mình hơn nữa, anh siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cánh hoa của cô, cẩn thận và vụng về.
Ann không có lấy một giây để phản ứng. Điều cô có thể làm bây giờ là đứng yên đấy, cảm nhận anh đang đặt môi trên môi cô, trong cái không khí hết sức lãng mạn mà cô đã cố công chuẩn bị vì anh.
Vòng tay ôm lấy cổ anh, Ann hôn trả.
Anh đã muốn dừng lại, nhưng khi cô vòng tay qua cổ anh, níu giữ anh, anh đã không thể làm điều đó. Nụ hôn của anh sâu hơn và một bàn tay anh luồn vào mái tóc mượt mà của cô. Chúng nó lành lạnh, từng sợi từng sợi lướt qua kẽ tay anh. Anh không thể khống chế bàn tay còn lại vuốt ve lưng cô và kéo cô càng gần lại phía mình.
Anh giật mình ngưng lại khi phát hiện tự bao giờ anh đã rời khỏi môi cô và hôn xuống cái cổ yêu kiều của cô. Như thế này hơi quá! Anh không biết rốt cuộc thì anh bị làm sao thế này? Anh không phải là một người lỗ mãng và hành động thiếu suy nghĩ như thế. Không phải, chính xác mà nói thì anh đã làm việc mà không hề suy nghĩ.
Ann khẽ buông một tiếng rên rỉ khi anh liếm hôn cái cổ tuyết trắng của cô. Và ngay lập tức anh dừng lại. Vẫn không buông cô ra, anh tựa đầu vào trán cô, chờ cho nhịp tim hòa hoãn trở lại.
Ann chẳng hiểu nguyên nhân, trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô không phải không muốn bảo nó trật tự một chút, nhưng cái trái tim phản chủ chẳng chịu nghe lời. Cô đành mặc kệ nó, biết làm thế nào với nó cơ chứ!
Itachi cảm nhận mạch đập mạnh mẽ sau gáy cô, tim cô đập thật sự rất mau, cũng giống như anh. Lưu luyến không nỡ buông tay, ngón tay anh khẽ lướt qua đôi môi cô, đầu tựa vào trán cô. Anh chỉ muốn thời gian ngừng lại vào giây phút này. Cứ đứng như thế trong ánh sáng mập mờ của những ngọn nến. Anh thấy lòng bình yên đến lạ. Cô vẫn sẽ ở đây, trong vòng tay anh. Ít nhất là hôm nay, trước khi anh đưa cô về nhà.
Chữ "nhà" một lần nữa làm cảm giác hưng phấn của anh tuột dốc không phanh. Phải rồi, cô phải về nhà.
Luyến tiếc buông cô ra, Itachi đưa tay vuốt lại tóc cho cô.
- Xin lỗi, tôi.....
- Đừng nói gì hết.
- ...
- ...
Lại cái không khí ngựơng ngùng này, Ann không thích chút nào. Cô lên tiếng.
- Có một người bạn ở Làng Lá tới chơi! Mai cô ấy sẽ đến đây! Và tình hình là có chút vấn đề!
- Vấn đề gì? Cô có chuyện gì sao?
- Không phải, ờ ...mà cũng phải...
- Vậy là sao?
Anh sốt ruột, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi cô đến Làng Lá?
- Không có gì, mai tôi sẽ nói với anh, được không? Tôi không muốn làm hỏng bữa tối!
- ....
- Anh nói gì đi!
- Không có gì! Cô làm bánh ngon lắm, cô cũng nên ăn một ít đi!
- Cảm ơn!
- Là tôi nói cảm ơn mới đúng.
- Được rồi, bỏ qua đi!
- ....
- Anh định nói gì hả?
- Tôi sẽ tìm một công việc!
- Để làm gì?
- Kiếm tiền!
- ...
- Tôi không thể cứ để cô làm hết mọi việc như vậy được!
- ....
- Tôi sẽ làm bảo vệ cho nhà hàng của cô.
- Cái gì???
Ann hét lên! Tên chết tiệt nào dám bảo Itachi đi làm bảo vệ! Như vậy là hạ thấp anh quá rồi! Anh đồng ý sao? Cô thì không! Không đời nào!
- Tên chết tiệt nào nhận anh vậy hả?
- Rui
- Hả? Không được! Anh không thể làm việc đó!
- Vì sao?
- Phí của chứ sao?
- Phí của?
- Đúng vậy!
- Vì sao?
- Anh là thiên tài chứ sao, tài năng của anh đâu phải để làm bảo vệ nhà hàng!
- Chứ cô muốn tôi làm cái gì?
Anh khinh khỉnh hỏi.
- Đội trưởng Anbu hoặc là một trong thập nhị Ninja hộ vệ!
- Bây giờ tôi không thể, cô biết điều đó mà.
- Nhưng mà...
- Ngoài giết chóc ra, tôi chẳng biết làm gì cả, bây giờ, nên học thử một cái gì đó khác. Không phải bảo vệ rất hợp với tôi hay sao?
- Nhưng...
- Mai tôi sẽ đưa cô về nhà.
- ....
- Chuyện này chấm dứt ở đây, đi ngủ thôi, khuya lắm rồi.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết.
Itachi kéo Ann vào phòng ngủ, và quay ra dọn dẹp một số thứ cần dọn dẹp ở phòng khách. Sau đó, quay về và nằm xuống bên cạnh Ann.
Như thường lệ, Ann trùm chăn kín mít, đưa mắt nhìn anh. Anh không biết mình bị cái gì xui khiến, nhẹ nhàng nở ra một nụ cười hiếm hoi. Anh vươn tay.
- Đến đây.
- Hả?
- Cô, lại đây.
- Tôi...
- Còn không nhanh lên.
Ann ngập ngừng. Anh không thèm nhiều lời, kéo cô vào ôm trong ngực, vỗ về tấm lưng cô và thong thả nói.
- Ngủ đi.
- ....
Anh cảm nhận cô cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, cô thủ thỉ.
- Thích thật....
- Chuyện gì?
- Được anh ôm thế này.
- ....
Không thể trả lời, một cỗ đắc ý thắng lợi cọ rửa quá toàn thân. Anh hôn lên tóc cô trước khi giả vờ hung ác mắng.
- Cô nhiều chuyện quá, nhanh ngủ đi.
- Cảm ơn anh!
- Được rồi, ngủ đi. Tối nào tôi không ôm cô như vậy chứ! Cô gái ngốc ạ.
Anh nhắm mắt, cảm giác đôi môi mềm mại của cô không hiểu từ đâu đánh úp tới. Anh bối rối, anh thật hy vọng mình không nghiện cái cảm giác bùng nổ đó. Nếu không, anh liền thảm! Nhưng mà, anh thật sự vui vẻ, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước tới giờ của anh. Và cô, thật sự là một món quà hoàn hảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook