Tình Yêu Đan Xen
-
Chương 4
Sau một ngày náo loạn và thấp thỏm không yên, nàng từ nơi ồn ào náo nhiệt bị ném tới căn phòng không một bóng người. Đầu đội mũ phượng và khăn hỉ rốt cuộc đã hết kiên nhẫn, sau khi người đưa nàng vào phòng rời đi, lập tức lấy khăn và mũ tháo xuống, lấy tay mát xa da đầu bị ngược đãi cả một ngày.
Nàng xoa cổ đã cương cứng một ngày, bụng phát ra âm thanh nhắc nàng đã một ngày không ăn gì.
Nàng nhíu mày nhìn điểm tâm ngọt bầy đầy trên bàn. Từ trước đến nay nàng không thích đồ ngọt, vì để lấp bụng, cũng chỉ có thể cố mà ăn mấy đồ điểm tâm này.
Giải quyết xong cái bụng đói, lúc này nàng mới bắt đầu đánh giá căn phòng được trang trí thành tân phòng, mặt ửng đỏ nhìn quét vào bên trong giường tân hôn, tập trung vào phòng khách và phòng tắm. Tuy rằng bài trí đơn giản, nhưng gia cụ được dùng không chỗ nào không phải là cây tử đàn sang quý nhất, tự nhiên biểu lộ hơi thở phú quý, thậm chí trong phòng tắm có một bồn tắm lớn đến dọa người, và bếp lò dùng sưởi ấm vào những ngày lạnh. Bếp lò nhỏ được đặt quanh bốn phía của căn phòng, làm căn phòng được sưởi ấm hơn, làm tay chân lạnh như băng của nàng có chút ấm áp hơn.
Văn phủ xem như có tiền, nhưng so với trấn Song Long thì kém hơn một chút. Cũng khó trách Văn phủ nguyện mạo hiểm, cũng không nguyện mất đi hôn ước với nhà giàu một phương như vậy.
Bởi vì uy hiếp và bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể bất chấp khó khăn gả tới đây, nhưng vừa nghĩ tới phải làm thế thân cho người khác, cùng Tạ Duẫn Du sớm chiều ở chung, nàng đã cảm thấy trái tim bắt đầu quặn đau.
Mặc dù nàng là cô gái hiện đại độc lập tự chủ, nhưng không có nghĩa nàng cũng cởi mở tình cảm giống như những người khác, dễ đến dễ đi giống vậy, nếu không nàng sẽ không sống đến hai mươi tư tuổi còn chưa nói qua chuyện tình cảm, đương nhiên, ngay cả không sợ chết để theo đuổi người đàn ông của nàng cũng không nhiều.
Trước mắt quan trọng nhất là làm sao để tránh thoát đêm động phòng tối nay, tuy là nàng vừa gặp đã yêu hắn, nhưng muốn nàng dùng thân thể này cùng hắn....Ngẫm lại cũng cảm thấy ghê tởm, cảm giác giống như là đang chơi trò ba người.
Giả bệnh? Hay nói thật? Muốn trở về, nàng phải tìm sự giúp đỡ, nhưng mà chuyện xưa của nàng rất kỳ lạ, hắn có tin hay không? Còn có, chuyện nàng không phải là Văn Tinh An thật sự một khi bị vạch trần, hắn sẽ có phản ứng gì? Từ hôn? Báo quan? Nhiều kết quả không thể đoán trước làm nàng không thể ra quyết định.
Âm thanh ồn ào từ xa truyền đến làm cho nàng từ ghế nhảy dựng lên, chạy về phía nội thất lấy mũ phượng và khăn hỉ bị ném ở cửa đội lên lần nữa.
Nàng vểnh tai cố gắng nghe động tĩnh ở trước cửa, chỉ nghe thưa thớt thanh âm nói chuyện pha lẫn tiếng cười, sau đó đám đông dường như xua tan ý niệm vào cửa trong đầu, thanh âm náo loạn di chuyển về phía bên kia, tiếp theo chợt nghe tiếng cửa một lần nữa được khép lại.
Người đi hết rồi sao? Trâu Tranh tò mò vén khăn hỉ lên nhìn lén một chút, không ngờ lại nhìn vào một đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Hai bên rựa hồ cũng hoảng sợ, Trâu Tranh vội vàng buông tay, tim đập mãnh liệt như có một con nai đang nhún nhảy, chạy loạn trong đó.
Một đôi tay thon dài xốc khăn hỉ đang buông xuống lên, Tạ Duẫn Du cười thú vị nhìn Trâu Tranh không biết làm sao.
"Bận rộn cả ngày, chắc nàng rất mệt mỏi rồi đúng không?" Tiếng nói trầm thấp bay bổng trong bóng đêm, Trâu Tranh sợ run rẩy, lén lút giương mắt nhìn hắn.
"Cũng hơi....Ta....Ừm, có chuyện muốn nói cho ngươi biết...." Ánh mắt Trâu Tranh nhìn hắn bất an.
"Muốn nói cho ta biết điều gì? Nói nàng không phải Văn Tinh An?" Tạ Duẫn Du đứng trước nàng, nhếch môi cười.
Người Trâu Tranh chấn động, vội phủ nhận, "Ai nói ta không phải Văn Tinh An, ta đương nhiên là Văn Tinh An."
Cố phủ nhận là vậy, nhưng đáy mắt nàng là sự chột dạ, Tạ Duẫn Du hiểu được hắn thực sự bị Văn phủ lừa. Ngoại trừ việc bị lừa dối ra, hắn cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao mục đích của hắn là cưới thê tử, thê tử là ai không quan trọng.
"Được, nàng là Văn Tinh An, Vậy nàng muốn nói với ta chuyện gì?" Hắn ngồi xuống bên bàn nhỏ đặt điểm tâm, phát hiện điểm tâm bị thiếu hụt, không khỏi cười cười, ít nhất tân nương của hắn không tự làm mình bị đói bụng.
"Ta....Ta...." Nhất thời Trâu Tranh không thể mở miệng, chỉ trừng mắt nhìn khóe miệng Tạ Duẫn Du khẽ cười, hắn cười như có thuốc phiện, làm đầu ốc nàng trống rỗng cái gì cũng không nhớ.
"Làm sao vậy?"
Lần thứ ba bị nàng dùng ánh mắt "chuyên chú" này nhìn, hắn đã thấy như một thói quen. Có lẽ sau khi nàng thành thê tử của mình, có vẻ hắn có thể chịu được ánh mắt ái mộ không che dấu chút nào của nàng!
Trâu Tranh lấy lại tinh thần, lệnh cho ánh mắt của mình dời khỏi nụ cười dịu dàng của hắn, kéo lý trí từ trong góc ra, mới nói: "Ngươi có biết, tim ta động một chút sẽ té xỉu, cho nên ta nghĩ....Ta nghĩ...."
"Nàng nghĩ cái gì?"
"Ta nghĩ ta không có khả năng làm....Làm chuyện kích thích trái tim." Nàng lớn tiếng nói.
Tạ Duẫn Du nhịn cười, cố ý hỏi: "Chuyện kích thích? Ý nàng là trở về phòng?"
"Đúng! Đúng!" Nàng đỏ mặt, cố gắng gật đầu.
"Ý nàng là cả đời cũng không thể làm, hay là tạm thời không thể làm....Chuyện kích thích này?"
Trâu Tranh ngẩn người, nếu Văn Tinh An trở lại cơ thể này, tất nhiên khi đó không thể ngăn cản họ làm chuyện "vợ chồng", nhưng mà....Nếu trả lời là tạm thời, thì tạm thời là bao lâu đây?
"Làm sao vậy? Câu trả lời của nàng là gì?" "Điều này....Không thể thuận theo tự nhiên sao?" Trâu Tranh nhịn không được gãi đầu, khó xử hỏi.
Thuận theo tự nhiên? Tạ Duẫn Du nở nụ cười. "Ta có thể không chạm vào thê tử của mình, nhưng nàng phải cho ta môt kỳ hạn chứ? Vì....Nam nhân luôn có chút cần...."
"Không phải nam nhân các ngươi đều cưới tiểu thiếp, cộng thêm có một vài mỹ nhân sao?" Trâu Tranh vừa nói đến đây, giọng nói tự nhiên không chút hiền lành, hơn nữa nghĩ đến hắn và nữ nhân khác quấn lấy nhau trên giường, nàng đã cảm thấy buồn nôn.
"Nàng đồng ý cho ta cưới tiểu thiếp?" Tạ Duẫn Du cười nói.
"Ngươi thật sự muốn cưới tiểu thiếp? Có lầm không vậy, ta vừa mới qua cửa đó?" Trâu Tranh nhảy khỏi giường, mặt mày nén giận, giọng không tự giác giương cao.
"Không phải nàng nói sao? Nam nhân luôn có một vài mỹ nhân..." Tạ Duẫn Du có ý muốn trêu trọc nàng, nhìn nàng nhỏ bé và yếu ớt kiềm nén cơn giận trừng mắt nhìn mình, có cảm giác rất thú vị.
"Vừa rồi ta chỉ châm chọc cái quan niệm lạc hậu ba vợ bốn nàng hầu của các người thôi, cũng không chứng tỏ ta đồng ý cho nam nhân của mình cưới tiểu thiếp, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!" Trâu Tranh buồn bực nói.
Chỉ bằng bề ngoài, gia thế của Tạ Duẫn Du cũng đủ hấp dẫn một đống ong bướm bám lên rồi, nhưng nếu hắn muốn cưới tiểu thiếp vào cửa, nàng cam đoan sẽ làm nhà cửa không yên với hắn cả đời.
Thấy nàng tức đỏ mặt, trong mắt tràn ngập sức sống và sáng rực, thiếu chút nữa làm hắn quên là thân thể nàng không tốt.
"Nàng yên tâm đi, ta không phải người háo sắc, không muốn cưới thê thiếp đầy nhà." Hắn thở dài cười.
"Thật không?" Chỉ một câu nói làm cho lửa giận của nàng tiêu tan toàn bộ, nhìn hắn không xác định.
"Thật sự. Chẳng qua, nếu thê tử của ta không thể sinh con nối dõi, như vậy...."
"Ai nói ta không thể sinh?" Trâu Tranh lớn tiếng phản bác.
Đôi mắt thâm trầm của Tạ Duẫn Du mang ý cười, bình tĩnh hỏi: "Nếu phu thê không có tiếp xúc thân mật, vậy thì sinh con thế nào?"
Một câu đã chặn đứng nàng.
Nghĩ đến trong lời nói vừa rồi của mình thề sống chết bảo vệ địa vị thê tử, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Chờ....Chờ một thời gian, chờ nàng....Tốt lên, là được...."
"Nàng?" Tạ Duẫn Du nhướng mày bắt lỗi trong lời nói của nàng.
"Không, không, ý ta là phải....Chờ thân thể ta tốt lên, ở chung lâu chút thì có thể đến giai đoạn kia." Trâu Tranh hít thở sâu bình tĩnh trả lời.
Tạ Duẫn Du lẳng lặng nhìn nàng, nhìn Trâu Tranh không được tự nhiên nhìn đông ngó tây, nhưng lại không nhìn hắn.
"Được, ta đồng ý với nàng."
"Ngươi đồng ý thật?"
"Số lần chúng ta gặp không nhiều, giống như người xa lạ, tuy là phu thê, nhưng nam nữ không giống muốn tiến tới bước này cũng có chút xấu hổ, không bằng giành nhiều thời gian để làm quen nhau, biết rõ nhau." Hắn khẽ cười nói.
Trâu Tranh nhìn hắn, cảm thấy sự săn sóc của hắn chỉ làm nàng trầm luân nhanh hơn, nghĩ đến điều này, không thể không cảm thấy thương tâm khi chia lìa.
"Cảm ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt." Nàng cảm động nói, tim rung động thật lâu không thể bình ổn.
Đôi mắt đen của Tạ Duẫn Du hiện lên chút trào phúng. Người tốt? Là hắn sao? Nếu nàng biết vì sao hắn cưới nàng, không biết còn có thể nói hắn là người tốt không.
"Tiểu Ngũ! Mau đuổi theo, mau đuổi theo!" Trâu Tranh nhìn con diều đứt dây bị gió thổi càng bay càng xa, vội chỉ huy Tiểu Ngũ bên cạnh đuổi theo.
Trâu Tranh nhìn Tiểu Ngũ thi triển khinh công đuổi diều, nhàm chán trở lại đình nghỉ chờ. Sau khi nàng ngồi xuống, nha đầu Bình Nhi hầu hạ bên cạnh nàng vội rót trà nóng cho nàng xua lạnh.
Nàng vừa uống trà nóng, vừa nghĩ đến mấy ngày nhàn nhã gần đây, sau khi nàng làm hình cảnh không dám mơ mộng như vậy, nhưng mà thời gian lâu, tính nàng đã quen bận rộn không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ không có chuyện gì có thể làm sao?
Một tên gia đinh vội bước vào đình nói: "Thiếu phu nhân, Văn lão gia và phu nhân đến thăm người."
Trâu Tranh nghe vậy thì sụp mặt, đúng là nàng ngại nhàm chán, nhưng mà....Cũng không muốn bận rộn với loại việc này.
"Thiếu phu nhân?"
"Ta biết rồi, bọn họ ở đâu?"
"Văn lão gia và phu nhân chờ thiếu phu nhân ở đại sảnh."
"Ta biết rồi, ta đi nhìn xem." Trâu Tranh bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Bình Nhi đứng cạnh: "Tiểu Ngũ quay lại, nói hắn đem diều đến phòng ta."
"Thiếu phu nhân, có báo cho thiếu gia không?"
"Không cần, ta tới được rồi." Nàng và phu thê Văn gia nói chuyện, không thể để hắn nghe được.
Dặn dò xong, nàng đến phòng khách gặp "cha mẹ" nàng. Văn Tín Chương và phu nhân thấy nàng bước vào, nhịn không được đánh giá "nữ nhi" trước mắt.
Tuy vẫn là khuôn mặt gầy yếu, nhưng hai má nhàn nhạt hồng hào chưa từng thấy, đôi mắt đen sáng có thần hoàn toàn không thấy bệnh, hiện ra khuôn mặt vốn có sức sống của tuổi trẻ.
Phu thê Văn Tín Chương sớm biết nữ nhi không có sắc đẹp khuynh thành, cũng vì đau ốm nhiều năm mà bộ dáng bị hủy, dáng vẻ tiều tụy, nhưng sau khi Trâu Tranh ám vào, toàn bộ thân thể, dung mạo nữ nhi bắt đầu thay đổi, thế mới biết, hóa ra nữ nhi bọn họ cũng có dung nhan thanh tú xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà, bây giờ lại bị Trâu Tranh chiếm giữ, chiếm cứ tất cả vốn ban đầu là của nữ nhi họ.
Trâu Tranh cho lui hết những hạ nhân ở phòng khách, ba người trừng mắt nhìn nhau.
"Các người tới có chuyện gì không?" Trâu Tranh hỏi.
Văn Tín Chương nhíu mày bực mình nói: "Đây là nhà hiền tế ta, ta không thể tới sao?"
"Đúng vậy! Đây là phu gia "nữ nhi" ta, đương nhiên chúng ta có thể tới." Văn phu nhân tăng thêm giọng điệu.
Trâu Tranh lắc đầu cười nói: "Các người là sợ ta chiếm phu quân Văn Tịnh An. Phu gia, đây là đặc biệt nhắc nhở ta đúng không?"
"Không phải sao? Duẫn Du là nam nhân có sức quyến rũ, ta vì nữ nhi đề phòng phu quân nàng bị ngươi chiếm đoạt, đây là chuyện đương nhiên." Đúng là Văn phu nhân lo lắng nhất là Trâu Tranh yêu hiền tế của bà, đoạt đi phu quân của nữ nhi bà.
Trâu Tranh rũ mắt xuống, đúng là nàng yêu Tạ Duẫn Du, nhưng nàng lại không ngừng nhắc nhở mình, hôn nhân của nàng và hắn chỉ là một hồi mộng ảo, hắn không thuộc về nàng.
"Nói không ra lời phải không? Chột dạ rồi đúng không?" Văn phu nhân sâu sắc nhìn chằm chằm Trâu Tranh đang tầm mặc không nói.
"Mặc kệ ta đối với hắn có ý gì không, bà có thể yên tâm, ta không có hứng thú làm người thứ ba." Trâu Tranh mất hết hứng thú giương mắt nhìn bà.
"Lời đó ai chẳng nói được, ai biết được ngươi có thất hứa hay không?"
"Lúc trước là ai muốn ta thay Văn Tinh An gả tới đây? Bây giờ thì sợ ta sẽ quấn lấy Tạ Duẫn Du, sao thái độ các người mâu thuẫn vậy!" Trâu Tranh không kiên nhẫn nói.
"Chúng ta phải nhắc nhở ngươi biết rõ thân phận của mình, không nên có suy nghĩ làm thiếu phu nhân."
Trâu Tranh thấy ánh mắt Văn phu nhân nhìn mình như phòng trộm, không khỏi tức giận.
"Được! Ta sẽ toại nguyện các người, không làm thiếu phu nhân nữa!" Trâu Tranh xoay người đi ra ngoài.
Văn Tín Chương hoảng hốt, vội bắt lấy nàng. "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta muốn rời khỏi đây! Cho nữ nhi các người tự đảm đương chức thiếu phu nhân này đó! Ta không thèm!" Nàng lạnh lùng cười, tim lại co rút đau đớn.
Nàng không thèm cái chức danh thiếu phu nhân trấn Song Long này, nhưng không muốn Tạ Duẫn Du---nam nhân ở đáy lòng nàng!
"Sao vậy? Mọi người tranh cãi chuyện gì?" Trong lúc ba người trợn mắt nhìn nhau thì một giọng nam trầm thấp xen vào, ba người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trâu Tranh vùng khỏi kiềm hãm của Văn Tín Chương, bày ra tươi cười xoay người nhìn nam tử tuấn mỹ đứng cạnh cửa, "Chẳng phải ngươi có việc sao? Thế nào lại đến đây?"
Mắt đen như mực của Tạ Duẫn Du hiện lên một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ tươi cười ấm áp với phu thê Văn gia gật đầu nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu đến đây, thân là hiền tế tất nhiên ta phải ra vấn an, đây là lễ phép, tại sao nàng không cho ta biết?"
Trâu Tranh phát hiện giọng điệu của hắn nghe có chút cứng ngắt, tươi cười bên môi có vẻ buộc chặt hơn. "Ta nghĩ là ngươi bận việc, hơn nữa bọn họ sẽ thường đến, không lo không có cơ hội gặp mặt."
"Nhạc phụ, nhạc mẫu thường tới là chuyện tốt, bọn họ chỉ có nàng là nữ nhi. Nàng xuất giá khó tránh khỏi sẽ nhớ thương!" Tạ Duẫn Du nắm lấy tay Trâu Tranh, cười dịu dàng.
Trâu Tranh bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ tới mức nói không ra lời, hai má không tự giác đỏ lên. Nhưng mà, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt phản đối của Văn Tín Chương và Văn phu nhân thì nàng không tự giác muốn rút tay ra, không ngờ lại bị hắn nắm chặt.
"Cha....Và nương đều ở đây, ngươi đừng như vậy." Ánh mắt Văn phu nhân ghim chặt vào nàng. Nàng chỉ có thể cắn răng nói.
"Chúng ta là phu thê, gần gũi là đương nhiên, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ rất vui khi thấy chúng ta hòa thuận như vậy. Có phải không?" Hắn nhìn về phía phu thê Văn gia.
"Đương....Đương nhiên rồi, tình cảm của nữ nhi và hiền tế tốt đẹp, chúng ta đương nhiên vui vẻ."
"Thật sao! Có lẽ không bao lâu nữa Tinh An sẽ có cháu cho chúng ta, cho lão nhân gia hưởng thụ lạc thú ngậm kẹo đùa cháu đó chứ?"
Văn phu nhân hít một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng Trâu Tranh, gượng gạo cười nói: "Phải không? Thân thể nàng ta mang thai được sao?"
"Đương nhiên. Tiểu tế mời người dùng thuốc điều trị khỏi cho cơ thể Tịnh An, mấy ngày nay bệnh cũ không tái phát." Hắn cười nhìn Trâu Tranh không biết nói tiếp thế nào, cũng tăng thêm lực tay.
Lông mày nàng vì đau mà nhíu lại, bực mình ngẩng đầu, cho hắn một ánh mắt oán giận về bàn tay tốt của hắn.
"Ta rất muốn sớm được ôm cháu, nhưng mà các con vừa mới thành thân, chẳng lẽ không muốn trãi qua nhiều ngày với cô dâu mới hay sao? Chuyện sinh con có lẽ nên qua một thời gian nữa mới tốt đúng không?" Văn Tín Chương ngoài cười nhưng trong không cười khuyên nhủ.
"Cha nói rất đúng, chúng ta không thể sinh con sớm như vậy." Nàng không muốn khi còn trong cơ thể của người khác lại sinh con, hơn nữa hôm nay hai người là lần đầu tiên nắm tay, lập tức nói chuyện sinh con, nàng cũng không phải thánh mẫu Maria.
"Đúng đúng, "Tinh An", nhớ kỹ, không được sinh con quá sớm." Trong lúc đó Văn phu nhân tiến lại gần hai người, tách bàn tay đang nắm của hai người ra, cười nói: "Tinh An, hai nương con chúng ta nói chuyện, để cho hai nam nhân bọn họ nói chuyện với nhau."
"Vâng, nương."
Văn phu nhân không chút dịu dàng kéo Trâu Tranh ra khỏi phòng khách.
Văn Tín Chương lại dồn lực chú ý lên trên người hiền tế, nhìn kỹ Tạ Duẫn Du, cẩn thận hỏi thăm: "Duẫn Du, Tinh An....Có gây phiền toái gì không?"
Tạ Duẫn Du câu môi cười. "Tại sao nhạc phụ lại hỏi vậy? Tinh An tốt lắm, so với ấn tượng lúc trước "tưởng như hai người" vậy!"
Tưởng như hai người, Văn Tín Chương cả kinh tựa hồ toát mồ hôi lạnh. "Có thể là vì, cơ thể nàng tốt lên, cho nên tính cách có chút quái dị...." Ông ngừng một chút, lại hỏi: "Duẫn Du, con thích....Tinh An sao?"
"Nàng là thê tử của con, con đương nhiên thích nàng." Tạ Duẫn Du nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Thật không?" Văn Tín Chương nhẹ nhàng thở ra. Thích nàng ta vì nàng ta là thê tử của hắn? Như vậy khi hồn phách nữ nhi trở về, Tạ Duẫn Du cũng sẽ thích nàng như vậy.
"Hơn nữa tính tình của nàng so với tính tình của nữ nhân bình thường không giống nhau, làm người ta không thể không thưởng thức." Dường như nghĩ tới điều gì Tạ Duẫn Du cười bồi thêm một câu, Văn Tín Chương lại đề phòng lo lắng đứng lên.
Từ trước đến nay Tạ Duẫn Du luôn giữ khoảng cách với nữ nhân, nội dung nói chuyện luôn không đâu vào đâu, nhưng cùng nói chuyện với Trâu Tranh, cho dù chỉ là việc nhỏ cũng có thể nói đến thú vị thoải mái. Hắn phát hiện, Trâu Tranh thường nhìn hắn ngẩn người, mỗi khi hắn phát hiện ánh mắt vụng trộm của nàng thì mặt nàng ửng đỏ, ra vẻ vô tình ra khổi tầm nhìn, sau đó thì là vẻ mặt tự nhiên không sao cả cùng hắn nói chuyện.
Bí mật nàng che dấu làm hắn tò mò, thật kỳ lạ, rốt cuộc nàng là ai? Nàng từ đâu đến? Trâu Tranh là tên của nang sao?
Vừa rồi bước vào khi nghe nàng nói muốn rời đi, nói là nàng không thèm làm thiếu phu nhân trấn Song Long thì một trận tức giận khó hiểu đột nhiên tràn vào lồng ngực hắn, vì thế, hắn cố ý nắm tay nàng trước mặt phu thê Văn gia, còn nhắc đến chuyện sinh con dưỡng cái. Thấy biểu tình ngạc nhiên, túng quẫn của cô, hắn mới cảm thấy khoái cảm trả thù vì nàng dám nói năng lỗ mãng.
"Con thích tính cách của nàng? Này....Duẫn Du, ta nghĩ ta nên nói sự thật với con mơi đúng...." Văn Tín Chương do dự nhìn hắn, cân nhắc xem có bao nhiêu chuyện cần nói.
"Sự thật?"
"Kỳ thực chuyện Tinh An sau khi hôn mê tỉnh lại trở nên có chút dị thường, nàng....Có lúc nhu thuận giống trước đây, có lúc đột nhiên trở nên lớn mật....Hoàng đại sư nói bởi vì nàng bị bệnh thời gian dài, nên có khát vọng muốn mình có thể trở nên kiên cường hơn, sinh ra ảo giác....Nhưng mà, cũng không lâu đâu, qua một thời gian nàng sẽ khôi phục sự dịu dàng, nhu thuận vốn có...." Ông đem Trâu Tranh làm thành tính cách thứ hai của Văn Tinh An, để sau này khi Tinh An trở về, Tạ Duẫn Du sẽ không nghi ngờ với việc tính cách hai người biến đổi.
Tạ Duẫn Du lộ ra biểu tình kinh ngạc, khẽ nhíu mày hỏi: "Ý của nhạc phụ là Tinh An còn đang bị bệnh, nhưng bệnh không ở thân thể, mà là rối lọan thần trí?"
"Không, không phải ý này! Chính là nàng có một tính cách khác, chờ thân thể nàng tốt lên, loại tính cách ảo tưởng này sẽ biến mất...." Văn Tín Chương không muốn hắn nghĩ Tinh An bị điên, nếu biến khéo thành vụng, chờ tới lúc đó sẽ là một tờ hưu thư.
Ý cười bên miệng Tạ Duẫn Du phai nhạt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, mặc kệ tính cách nàng như thế nào, nàng cũng là thê tử của con."
Văn Tín Chương nghe vậy thì mở miệng cười, nữ nhi của hắn sớm muộn gì cũng là thiếu phu nhân trấn Song Long.
------
Tay Trâu Tranh chống cằm, nhìn ngắm ánh nến chiếu sáng, chiếu vào bóng dáng trên tường.
Ban ngày phu thê Văn gia tới chơi, những chuyện lúc sáng lay tỉnh cô vì muôn ở bên cạnh Tạ Duẫn Du mà làm đà điểu trốn tránh không muốn đối mặt với sự thật.
Nàng đứng dậy cầm lấy tủ đựng của hồi môn là gương Song Long bạch ngọc, nhìn gương mặt trước gương, nghĩ đến thời đại của mình, người nhà, bạn bè và các thiết bị hiện đại lầm cho nàng muốn khóc. Ngược lại, nơi này ngoại trừ Tạ Duẫn Du, thật sự cô không có gì hay để lưu luyến. Không ngờ trọng lượng của một người có thể vượt xa mọi suy nghĩ và tình yêu của nàng, có thể nói gì đây? Có "chồng" quên cha mẹ, hay là có tình yêu quên tình thân?
Trâu Tranh thở dài một tiếng. Bám vào khối thân thể này cũng đủ làm người ta khổ sở, người đã không có dung mạo xinh đẹp đến mê hoặc Tạ Duẫn Du, cũng không có dáng người thướt tha mềm mại có thể quyến rũ hắn, mà chỉ có một cơ thể gầy yếu rách nát này.
Văn Tinh An đáng thương, mình cũng đáng thương.
Đột nhiên tiếng đập cửa nhẹ nhàng lay nàng từ trong trầm tư tỉnh lại, Trâu Tranh miễn cưỡng mở miệng, "Vào đi."
Nha đầu Bình Nhi hầu hạ nàng bưng khay vào phòng, lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, bữa tối hôm nay người ăn không nhiều lắm, là không thoải mái sao?"
Trâu Tranh lắc đầu nói: "Ta rất khỏe, chỉ không có khẩu vị thôi."
"Thiếu gia sợ người không có khẩu vị, cho nên phân phó nhà bếp nấu gà nhân sâm cho thiếu phu nhân bổ thân." Binh Nhi đặt khay lên bàn, lấy chén canh ra, mùi lập tức bay ra bốn phía
"Thiếu gia phân phó?" Trâu tranh nhìn chằm chằm chén canh hỏi: "Đúng vậy ạ! Thiếu gia rất quan tâm đến thân mình thiếu phu nhân đó" Bình Nhi vội cười nói.
Hóa ra hắn quan tâm tới cảm xúc của mình, nhưng....Tất cả dịu dàng đơn giản là vì nàng là thê tử của hắn, mà không phải vì "Trâu Tranh" nàng.
Cho dù là người phụ nữ ngay thẳng, hòa phóng, vì tình cảm cũng sẽ tính toán chi li.
"Thiếu phu nhân, thừa dịp canh còn nóng uống đi!" Bình Nhi thúc giục, đến khi Trâu Tranh cầm lấy muỗng uống canh mới cười nói "Thiếu gia nói thời tiết càng lúc càng lạnh, sợ thiếu phu nhân uống thuốc cả ngày không thèm ăn, cho nên đặc biệt dặn đại phu mở dược thiện bồi bổ thân thể thiếu phu nhân đó!"
"Hắn...." tay Trâu Tranh dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Thiếu gia đối với thiếu phu nhân là yêu thương thật sự, cũng khó trách tới bây giờ các cô nương còn không hết hy vọng."
"Còn chưa bỏ ý định gì?" Trâu Tranh ngẩng đầu nhìn nàng.
"Hả!" Bình Nhi thấy mình lỡ lời, vội sửa lời nói: "Không có gì, không có gì."
"Bình Nhi, có chuyện thì nói, ta sẽ không tức giận." Trâu Tranh cười nhìn nàng ta hoảng hốt.
"Là....Sau khi thiếu phu nhân vào cửa, vẫn có không ít bà mối tới làm mai, nói cô nương này nguyện làm thiếp, hầu hạ thiếu gia và thiếu phu nhân." Bình Nhi suy nghĩ chốc lát, vẫn nói.
"Nguyện ý làm thiếp?" Hừ! Nàng còn nghĩ phụ nữ thế kỷ hai mốt chủ động, hóa ra nữ tử cổ đại cũng không thua kém bao nhiêu, ngay cả làm thiếp đều cam tâm tình nguyện.
"Thiếu phu nhân, người đừng hiểu lầm, thiếu gia từ chối hết, nói là không có ý định cưới thiếp."
Trâu Tranh biết nhân duyên của Tạ Duẫn Du tốt, tự nhiên không thoải mái, nhưng bất luận thời đại này cho phép nam nhân tam thê tứ thiếp, cho dù không phải, chính nàng cũng không có tư cách hỏi đến tình cảm của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, cơn hờn dỗi trong ngực cũng tan biến. Nàng cười nói: "Muốn lấy bao nhiêu nữ nhân là chuyện của thiếu gia, ta không có tư cách hỏi đến."
"Làm sao không có tư cách? Người là thiếu phu nhân có mai môi do chính thiếu gia cưới về." Bình Nhi giương mắt to khó hiểu nói.
Trâu Tranh nhếch môi cười, "Có lẽ ta sẽ không ở lại đây lâu, tất nhiên thiếu gia có thể cưới người khác."
"Bình Nhi cả kinh, vội hỏi: "Thiếu phu nhân, thân thể của người sẽ không sao, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
Trâu Tranh biết nàng hiểu lầm ý mình, chỉ lắc đầu cười nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Tạ Duẫn Du đứng ngoài cửa nghe Trâu Tranh trả lời thì bất giác nhíu mày. Hắn khồng ngừng nghe được "Thê tử" của hắn tỏ vẻ không muốn ở đây, hoặc không lâu nữa sẽ rời đi.
Bí ẩn trên người nàng càng ngày càng hấp dẫn lực chú ý của hắn. Ban ngày nhạc phụ nói đến từ tính cách thứ hai, hắn vẫn bán tín bán nghi, nhất định hắn sẽ tìm ra đáp án.
"Thiếu gia!" Bình Nhi thấy hắn vào phòng thì kêu lên.
Trâu Tranh nghe được hai chữ "Thiếu gia", tay cẫm muỗng run lên, rơi vào chén, nước canh bắn tung tóe lên xiêm áo của nàng.
"Ai nha!" Bình Nhi vội lấy khăn tay lau nước canh trước ngực cô.
"Bình Nhi, không sao." Trâu Tranh trấn an nàng.
"Bình Nhi, đi nấu chút nước ấm cho thiếu phu nhân rửa tay." Tạ Duẫn Du đến gần, lấy khăn trong tay Bình Nhi, phân phó.
"Dạ" Bình Nhi cúi chào, vội vàng cáo lui.
Tạ Duẫn Du thay Bình Nhi, nhẹ nhàng giúp nàng lau.
Một đôi tay nam nhân để trước ngực nàng cách một lớp quần áo đụng chạm, Trâu Tranh không được tự nhiên đè tay hắn lại, cố cười nói: "Không cần lau, chờ y phục đến rồi ta thay."
Tạ Duẫn Du nhếch môi cười nhìn biểu tình bất an, lúng túng của nàng, ngừng tay.
"Ban ngày nhạc phụ nói cho ta biết một việc, nhưng ta có chút nghi hoặc, cho nên muốn hỏi nàng." Hắn ngồi xuống đối diện nàng cười nói.
Trâu Tranh hồ nghi nhìn hắn: "Ông....Cha nói gì?"
"Nàng không phải Văn Tinh An." Hắn mím môi, nhìn thẳng nàng nói.
Trâu Tranh chấn động một chút, không tin nói: "Không thể nào, ông ấy sẽ không nói vậy."
Nàng biết văn gia rất xem trọng chuyện hôn sự này, Văn Tín Chương không thể tiết lộ sự thật.
"Ông ấy thật sự sự nói nàng không phải nữ nhi ông ấy." Tạ Duẫn Du ngừng trong chốc lát, mới thử hỏi: "Sự thực nàng là Trâu Tranh?"
Trâu Tranh bối rối đứng dậy, trừng mắt hắn khẽ goi: "Ngươi....Thật sự biết?"
Nàng trả lời như vậy chứng tỏ phán đoán của Tạ Duẫn Du là đúng, quả nhiên nàng không phải Văn Tinh An.
"Ta đoán đúng, quả nhiên nàng không phải Văn Tinh An."
"Ngươi...." Trâu Tranh lặng đi một chút, lập tức tỉnh ngộ: "Hả! Ngươi nói Văn lão gia nói cho ngươi biết ta không phải Văn Tinh An, là tự ta sao? Hắn nói gì làm ngươi nghi ngờ?"
"Hắn nói sau khi nàng hôn mê tỉnh dậy, tính cách thay đổi thất thường, thành hai loại tính cách, cho nên sau này Văn Tinh An ôn thuần, mềm mại xuất hiện thì muốn ta không nên lấy làm lạ." Tạ Duẫn Du nhếch môi cười nhạt.
Trâu Tranh tự mình buồn bực, sớm nên nghĩ đến, Văn Tín Chương không có khả năng nói ra sự thật, thế nào còn có thể bị hắn dọa dẫm lừa gạt mà tự lòi đuôi?
Ta nghĩ ta có quyền biết chân tướng mọi việc?" Hắn hữu lễ cười nói, đáy mắt lại tràn đầy ý trào phúng.
Trâu Tranh căn môi. vừa nhíu mày, quyết định không màng đến.
"Được, nhưng ta nhắc ngươi trước, chuyện phát sinh trên người ta có chút huyền bí!"
"Xin lắng tai nghe."
Nàng xoa cổ đã cương cứng một ngày, bụng phát ra âm thanh nhắc nàng đã một ngày không ăn gì.
Nàng nhíu mày nhìn điểm tâm ngọt bầy đầy trên bàn. Từ trước đến nay nàng không thích đồ ngọt, vì để lấp bụng, cũng chỉ có thể cố mà ăn mấy đồ điểm tâm này.
Giải quyết xong cái bụng đói, lúc này nàng mới bắt đầu đánh giá căn phòng được trang trí thành tân phòng, mặt ửng đỏ nhìn quét vào bên trong giường tân hôn, tập trung vào phòng khách và phòng tắm. Tuy rằng bài trí đơn giản, nhưng gia cụ được dùng không chỗ nào không phải là cây tử đàn sang quý nhất, tự nhiên biểu lộ hơi thở phú quý, thậm chí trong phòng tắm có một bồn tắm lớn đến dọa người, và bếp lò dùng sưởi ấm vào những ngày lạnh. Bếp lò nhỏ được đặt quanh bốn phía của căn phòng, làm căn phòng được sưởi ấm hơn, làm tay chân lạnh như băng của nàng có chút ấm áp hơn.
Văn phủ xem như có tiền, nhưng so với trấn Song Long thì kém hơn một chút. Cũng khó trách Văn phủ nguyện mạo hiểm, cũng không nguyện mất đi hôn ước với nhà giàu một phương như vậy.
Bởi vì uy hiếp và bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể bất chấp khó khăn gả tới đây, nhưng vừa nghĩ tới phải làm thế thân cho người khác, cùng Tạ Duẫn Du sớm chiều ở chung, nàng đã cảm thấy trái tim bắt đầu quặn đau.
Mặc dù nàng là cô gái hiện đại độc lập tự chủ, nhưng không có nghĩa nàng cũng cởi mở tình cảm giống như những người khác, dễ đến dễ đi giống vậy, nếu không nàng sẽ không sống đến hai mươi tư tuổi còn chưa nói qua chuyện tình cảm, đương nhiên, ngay cả không sợ chết để theo đuổi người đàn ông của nàng cũng không nhiều.
Trước mắt quan trọng nhất là làm sao để tránh thoát đêm động phòng tối nay, tuy là nàng vừa gặp đã yêu hắn, nhưng muốn nàng dùng thân thể này cùng hắn....Ngẫm lại cũng cảm thấy ghê tởm, cảm giác giống như là đang chơi trò ba người.
Giả bệnh? Hay nói thật? Muốn trở về, nàng phải tìm sự giúp đỡ, nhưng mà chuyện xưa của nàng rất kỳ lạ, hắn có tin hay không? Còn có, chuyện nàng không phải là Văn Tinh An thật sự một khi bị vạch trần, hắn sẽ có phản ứng gì? Từ hôn? Báo quan? Nhiều kết quả không thể đoán trước làm nàng không thể ra quyết định.
Âm thanh ồn ào từ xa truyền đến làm cho nàng từ ghế nhảy dựng lên, chạy về phía nội thất lấy mũ phượng và khăn hỉ bị ném ở cửa đội lên lần nữa.
Nàng vểnh tai cố gắng nghe động tĩnh ở trước cửa, chỉ nghe thưa thớt thanh âm nói chuyện pha lẫn tiếng cười, sau đó đám đông dường như xua tan ý niệm vào cửa trong đầu, thanh âm náo loạn di chuyển về phía bên kia, tiếp theo chợt nghe tiếng cửa một lần nữa được khép lại.
Người đi hết rồi sao? Trâu Tranh tò mò vén khăn hỉ lên nhìn lén một chút, không ngờ lại nhìn vào một đôi mắt thâm trầm đen như mực.
Hai bên rựa hồ cũng hoảng sợ, Trâu Tranh vội vàng buông tay, tim đập mãnh liệt như có một con nai đang nhún nhảy, chạy loạn trong đó.
Một đôi tay thon dài xốc khăn hỉ đang buông xuống lên, Tạ Duẫn Du cười thú vị nhìn Trâu Tranh không biết làm sao.
"Bận rộn cả ngày, chắc nàng rất mệt mỏi rồi đúng không?" Tiếng nói trầm thấp bay bổng trong bóng đêm, Trâu Tranh sợ run rẩy, lén lút giương mắt nhìn hắn.
"Cũng hơi....Ta....Ừm, có chuyện muốn nói cho ngươi biết...." Ánh mắt Trâu Tranh nhìn hắn bất an.
"Muốn nói cho ta biết điều gì? Nói nàng không phải Văn Tinh An?" Tạ Duẫn Du đứng trước nàng, nhếch môi cười.
Người Trâu Tranh chấn động, vội phủ nhận, "Ai nói ta không phải Văn Tinh An, ta đương nhiên là Văn Tinh An."
Cố phủ nhận là vậy, nhưng đáy mắt nàng là sự chột dạ, Tạ Duẫn Du hiểu được hắn thực sự bị Văn phủ lừa. Ngoại trừ việc bị lừa dối ra, hắn cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao mục đích của hắn là cưới thê tử, thê tử là ai không quan trọng.
"Được, nàng là Văn Tinh An, Vậy nàng muốn nói với ta chuyện gì?" Hắn ngồi xuống bên bàn nhỏ đặt điểm tâm, phát hiện điểm tâm bị thiếu hụt, không khỏi cười cười, ít nhất tân nương của hắn không tự làm mình bị đói bụng.
"Ta....Ta...." Nhất thời Trâu Tranh không thể mở miệng, chỉ trừng mắt nhìn khóe miệng Tạ Duẫn Du khẽ cười, hắn cười như có thuốc phiện, làm đầu ốc nàng trống rỗng cái gì cũng không nhớ.
"Làm sao vậy?"
Lần thứ ba bị nàng dùng ánh mắt "chuyên chú" này nhìn, hắn đã thấy như một thói quen. Có lẽ sau khi nàng thành thê tử của mình, có vẻ hắn có thể chịu được ánh mắt ái mộ không che dấu chút nào của nàng!
Trâu Tranh lấy lại tinh thần, lệnh cho ánh mắt của mình dời khỏi nụ cười dịu dàng của hắn, kéo lý trí từ trong góc ra, mới nói: "Ngươi có biết, tim ta động một chút sẽ té xỉu, cho nên ta nghĩ....Ta nghĩ...."
"Nàng nghĩ cái gì?"
"Ta nghĩ ta không có khả năng làm....Làm chuyện kích thích trái tim." Nàng lớn tiếng nói.
Tạ Duẫn Du nhịn cười, cố ý hỏi: "Chuyện kích thích? Ý nàng là trở về phòng?"
"Đúng! Đúng!" Nàng đỏ mặt, cố gắng gật đầu.
"Ý nàng là cả đời cũng không thể làm, hay là tạm thời không thể làm....Chuyện kích thích này?"
Trâu Tranh ngẩn người, nếu Văn Tinh An trở lại cơ thể này, tất nhiên khi đó không thể ngăn cản họ làm chuyện "vợ chồng", nhưng mà....Nếu trả lời là tạm thời, thì tạm thời là bao lâu đây?
"Làm sao vậy? Câu trả lời của nàng là gì?" "Điều này....Không thể thuận theo tự nhiên sao?" Trâu Tranh nhịn không được gãi đầu, khó xử hỏi.
Thuận theo tự nhiên? Tạ Duẫn Du nở nụ cười. "Ta có thể không chạm vào thê tử của mình, nhưng nàng phải cho ta môt kỳ hạn chứ? Vì....Nam nhân luôn có chút cần...."
"Không phải nam nhân các ngươi đều cưới tiểu thiếp, cộng thêm có một vài mỹ nhân sao?" Trâu Tranh vừa nói đến đây, giọng nói tự nhiên không chút hiền lành, hơn nữa nghĩ đến hắn và nữ nhân khác quấn lấy nhau trên giường, nàng đã cảm thấy buồn nôn.
"Nàng đồng ý cho ta cưới tiểu thiếp?" Tạ Duẫn Du cười nói.
"Ngươi thật sự muốn cưới tiểu thiếp? Có lầm không vậy, ta vừa mới qua cửa đó?" Trâu Tranh nhảy khỏi giường, mặt mày nén giận, giọng không tự giác giương cao.
"Không phải nàng nói sao? Nam nhân luôn có một vài mỹ nhân..." Tạ Duẫn Du có ý muốn trêu trọc nàng, nhìn nàng nhỏ bé và yếu ớt kiềm nén cơn giận trừng mắt nhìn mình, có cảm giác rất thú vị.
"Vừa rồi ta chỉ châm chọc cái quan niệm lạc hậu ba vợ bốn nàng hầu của các người thôi, cũng không chứng tỏ ta đồng ý cho nam nhân của mình cưới tiểu thiếp, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!" Trâu Tranh buồn bực nói.
Chỉ bằng bề ngoài, gia thế của Tạ Duẫn Du cũng đủ hấp dẫn một đống ong bướm bám lên rồi, nhưng nếu hắn muốn cưới tiểu thiếp vào cửa, nàng cam đoan sẽ làm nhà cửa không yên với hắn cả đời.
Thấy nàng tức đỏ mặt, trong mắt tràn ngập sức sống và sáng rực, thiếu chút nữa làm hắn quên là thân thể nàng không tốt.
"Nàng yên tâm đi, ta không phải người háo sắc, không muốn cưới thê thiếp đầy nhà." Hắn thở dài cười.
"Thật không?" Chỉ một câu nói làm cho lửa giận của nàng tiêu tan toàn bộ, nhìn hắn không xác định.
"Thật sự. Chẳng qua, nếu thê tử của ta không thể sinh con nối dõi, như vậy...."
"Ai nói ta không thể sinh?" Trâu Tranh lớn tiếng phản bác.
Đôi mắt thâm trầm của Tạ Duẫn Du mang ý cười, bình tĩnh hỏi: "Nếu phu thê không có tiếp xúc thân mật, vậy thì sinh con thế nào?"
Một câu đã chặn đứng nàng.
Nghĩ đến trong lời nói vừa rồi của mình thề sống chết bảo vệ địa vị thê tử, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Chờ....Chờ một thời gian, chờ nàng....Tốt lên, là được...."
"Nàng?" Tạ Duẫn Du nhướng mày bắt lỗi trong lời nói của nàng.
"Không, không, ý ta là phải....Chờ thân thể ta tốt lên, ở chung lâu chút thì có thể đến giai đoạn kia." Trâu Tranh hít thở sâu bình tĩnh trả lời.
Tạ Duẫn Du lẳng lặng nhìn nàng, nhìn Trâu Tranh không được tự nhiên nhìn đông ngó tây, nhưng lại không nhìn hắn.
"Được, ta đồng ý với nàng."
"Ngươi đồng ý thật?"
"Số lần chúng ta gặp không nhiều, giống như người xa lạ, tuy là phu thê, nhưng nam nữ không giống muốn tiến tới bước này cũng có chút xấu hổ, không bằng giành nhiều thời gian để làm quen nhau, biết rõ nhau." Hắn khẽ cười nói.
Trâu Tranh nhìn hắn, cảm thấy sự săn sóc của hắn chỉ làm nàng trầm luân nhanh hơn, nghĩ đến điều này, không thể không cảm thấy thương tâm khi chia lìa.
"Cảm ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt." Nàng cảm động nói, tim rung động thật lâu không thể bình ổn.
Đôi mắt đen của Tạ Duẫn Du hiện lên chút trào phúng. Người tốt? Là hắn sao? Nếu nàng biết vì sao hắn cưới nàng, không biết còn có thể nói hắn là người tốt không.
"Tiểu Ngũ! Mau đuổi theo, mau đuổi theo!" Trâu Tranh nhìn con diều đứt dây bị gió thổi càng bay càng xa, vội chỉ huy Tiểu Ngũ bên cạnh đuổi theo.
Trâu Tranh nhìn Tiểu Ngũ thi triển khinh công đuổi diều, nhàm chán trở lại đình nghỉ chờ. Sau khi nàng ngồi xuống, nha đầu Bình Nhi hầu hạ bên cạnh nàng vội rót trà nóng cho nàng xua lạnh.
Nàng vừa uống trà nóng, vừa nghĩ đến mấy ngày nhàn nhã gần đây, sau khi nàng làm hình cảnh không dám mơ mộng như vậy, nhưng mà thời gian lâu, tính nàng đã quen bận rộn không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ không có chuyện gì có thể làm sao?
Một tên gia đinh vội bước vào đình nói: "Thiếu phu nhân, Văn lão gia và phu nhân đến thăm người."
Trâu Tranh nghe vậy thì sụp mặt, đúng là nàng ngại nhàm chán, nhưng mà....Cũng không muốn bận rộn với loại việc này.
"Thiếu phu nhân?"
"Ta biết rồi, bọn họ ở đâu?"
"Văn lão gia và phu nhân chờ thiếu phu nhân ở đại sảnh."
"Ta biết rồi, ta đi nhìn xem." Trâu Tranh bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Bình Nhi đứng cạnh: "Tiểu Ngũ quay lại, nói hắn đem diều đến phòng ta."
"Thiếu phu nhân, có báo cho thiếu gia không?"
"Không cần, ta tới được rồi." Nàng và phu thê Văn gia nói chuyện, không thể để hắn nghe được.
Dặn dò xong, nàng đến phòng khách gặp "cha mẹ" nàng. Văn Tín Chương và phu nhân thấy nàng bước vào, nhịn không được đánh giá "nữ nhi" trước mắt.
Tuy vẫn là khuôn mặt gầy yếu, nhưng hai má nhàn nhạt hồng hào chưa từng thấy, đôi mắt đen sáng có thần hoàn toàn không thấy bệnh, hiện ra khuôn mặt vốn có sức sống của tuổi trẻ.
Phu thê Văn Tín Chương sớm biết nữ nhi không có sắc đẹp khuynh thành, cũng vì đau ốm nhiều năm mà bộ dáng bị hủy, dáng vẻ tiều tụy, nhưng sau khi Trâu Tranh ám vào, toàn bộ thân thể, dung mạo nữ nhi bắt đầu thay đổi, thế mới biết, hóa ra nữ nhi bọn họ cũng có dung nhan thanh tú xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà, bây giờ lại bị Trâu Tranh chiếm giữ, chiếm cứ tất cả vốn ban đầu là của nữ nhi họ.
Trâu Tranh cho lui hết những hạ nhân ở phòng khách, ba người trừng mắt nhìn nhau.
"Các người tới có chuyện gì không?" Trâu Tranh hỏi.
Văn Tín Chương nhíu mày bực mình nói: "Đây là nhà hiền tế ta, ta không thể tới sao?"
"Đúng vậy! Đây là phu gia "nữ nhi" ta, đương nhiên chúng ta có thể tới." Văn phu nhân tăng thêm giọng điệu.
Trâu Tranh lắc đầu cười nói: "Các người là sợ ta chiếm phu quân Văn Tịnh An. Phu gia, đây là đặc biệt nhắc nhở ta đúng không?"
"Không phải sao? Duẫn Du là nam nhân có sức quyến rũ, ta vì nữ nhi đề phòng phu quân nàng bị ngươi chiếm đoạt, đây là chuyện đương nhiên." Đúng là Văn phu nhân lo lắng nhất là Trâu Tranh yêu hiền tế của bà, đoạt đi phu quân của nữ nhi bà.
Trâu Tranh rũ mắt xuống, đúng là nàng yêu Tạ Duẫn Du, nhưng nàng lại không ngừng nhắc nhở mình, hôn nhân của nàng và hắn chỉ là một hồi mộng ảo, hắn không thuộc về nàng.
"Nói không ra lời phải không? Chột dạ rồi đúng không?" Văn phu nhân sâu sắc nhìn chằm chằm Trâu Tranh đang tầm mặc không nói.
"Mặc kệ ta đối với hắn có ý gì không, bà có thể yên tâm, ta không có hứng thú làm người thứ ba." Trâu Tranh mất hết hứng thú giương mắt nhìn bà.
"Lời đó ai chẳng nói được, ai biết được ngươi có thất hứa hay không?"
"Lúc trước là ai muốn ta thay Văn Tinh An gả tới đây? Bây giờ thì sợ ta sẽ quấn lấy Tạ Duẫn Du, sao thái độ các người mâu thuẫn vậy!" Trâu Tranh không kiên nhẫn nói.
"Chúng ta phải nhắc nhở ngươi biết rõ thân phận của mình, không nên có suy nghĩ làm thiếu phu nhân."
Trâu Tranh thấy ánh mắt Văn phu nhân nhìn mình như phòng trộm, không khỏi tức giận.
"Được! Ta sẽ toại nguyện các người, không làm thiếu phu nhân nữa!" Trâu Tranh xoay người đi ra ngoài.
Văn Tín Chương hoảng hốt, vội bắt lấy nàng. "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta muốn rời khỏi đây! Cho nữ nhi các người tự đảm đương chức thiếu phu nhân này đó! Ta không thèm!" Nàng lạnh lùng cười, tim lại co rút đau đớn.
Nàng không thèm cái chức danh thiếu phu nhân trấn Song Long này, nhưng không muốn Tạ Duẫn Du---nam nhân ở đáy lòng nàng!
"Sao vậy? Mọi người tranh cãi chuyện gì?" Trong lúc ba người trợn mắt nhìn nhau thì một giọng nam trầm thấp xen vào, ba người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trâu Tranh vùng khỏi kiềm hãm của Văn Tín Chương, bày ra tươi cười xoay người nhìn nam tử tuấn mỹ đứng cạnh cửa, "Chẳng phải ngươi có việc sao? Thế nào lại đến đây?"
Mắt đen như mực của Tạ Duẫn Du hiện lên một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ tươi cười ấm áp với phu thê Văn gia gật đầu nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu đến đây, thân là hiền tế tất nhiên ta phải ra vấn an, đây là lễ phép, tại sao nàng không cho ta biết?"
Trâu Tranh phát hiện giọng điệu của hắn nghe có chút cứng ngắt, tươi cười bên môi có vẻ buộc chặt hơn. "Ta nghĩ là ngươi bận việc, hơn nữa bọn họ sẽ thường đến, không lo không có cơ hội gặp mặt."
"Nhạc phụ, nhạc mẫu thường tới là chuyện tốt, bọn họ chỉ có nàng là nữ nhi. Nàng xuất giá khó tránh khỏi sẽ nhớ thương!" Tạ Duẫn Du nắm lấy tay Trâu Tranh, cười dịu dàng.
Trâu Tranh bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ tới mức nói không ra lời, hai má không tự giác đỏ lên. Nhưng mà, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt phản đối của Văn Tín Chương và Văn phu nhân thì nàng không tự giác muốn rút tay ra, không ngờ lại bị hắn nắm chặt.
"Cha....Và nương đều ở đây, ngươi đừng như vậy." Ánh mắt Văn phu nhân ghim chặt vào nàng. Nàng chỉ có thể cắn răng nói.
"Chúng ta là phu thê, gần gũi là đương nhiên, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ rất vui khi thấy chúng ta hòa thuận như vậy. Có phải không?" Hắn nhìn về phía phu thê Văn gia.
"Đương....Đương nhiên rồi, tình cảm của nữ nhi và hiền tế tốt đẹp, chúng ta đương nhiên vui vẻ."
"Thật sao! Có lẽ không bao lâu nữa Tinh An sẽ có cháu cho chúng ta, cho lão nhân gia hưởng thụ lạc thú ngậm kẹo đùa cháu đó chứ?"
Văn phu nhân hít một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng Trâu Tranh, gượng gạo cười nói: "Phải không? Thân thể nàng ta mang thai được sao?"
"Đương nhiên. Tiểu tế mời người dùng thuốc điều trị khỏi cho cơ thể Tịnh An, mấy ngày nay bệnh cũ không tái phát." Hắn cười nhìn Trâu Tranh không biết nói tiếp thế nào, cũng tăng thêm lực tay.
Lông mày nàng vì đau mà nhíu lại, bực mình ngẩng đầu, cho hắn một ánh mắt oán giận về bàn tay tốt của hắn.
"Ta rất muốn sớm được ôm cháu, nhưng mà các con vừa mới thành thân, chẳng lẽ không muốn trãi qua nhiều ngày với cô dâu mới hay sao? Chuyện sinh con có lẽ nên qua một thời gian nữa mới tốt đúng không?" Văn Tín Chương ngoài cười nhưng trong không cười khuyên nhủ.
"Cha nói rất đúng, chúng ta không thể sinh con sớm như vậy." Nàng không muốn khi còn trong cơ thể của người khác lại sinh con, hơn nữa hôm nay hai người là lần đầu tiên nắm tay, lập tức nói chuyện sinh con, nàng cũng không phải thánh mẫu Maria.
"Đúng đúng, "Tinh An", nhớ kỹ, không được sinh con quá sớm." Trong lúc đó Văn phu nhân tiến lại gần hai người, tách bàn tay đang nắm của hai người ra, cười nói: "Tinh An, hai nương con chúng ta nói chuyện, để cho hai nam nhân bọn họ nói chuyện với nhau."
"Vâng, nương."
Văn phu nhân không chút dịu dàng kéo Trâu Tranh ra khỏi phòng khách.
Văn Tín Chương lại dồn lực chú ý lên trên người hiền tế, nhìn kỹ Tạ Duẫn Du, cẩn thận hỏi thăm: "Duẫn Du, Tinh An....Có gây phiền toái gì không?"
Tạ Duẫn Du câu môi cười. "Tại sao nhạc phụ lại hỏi vậy? Tinh An tốt lắm, so với ấn tượng lúc trước "tưởng như hai người" vậy!"
Tưởng như hai người, Văn Tín Chương cả kinh tựa hồ toát mồ hôi lạnh. "Có thể là vì, cơ thể nàng tốt lên, cho nên tính cách có chút quái dị...." Ông ngừng một chút, lại hỏi: "Duẫn Du, con thích....Tinh An sao?"
"Nàng là thê tử của con, con đương nhiên thích nàng." Tạ Duẫn Du nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Thật không?" Văn Tín Chương nhẹ nhàng thở ra. Thích nàng ta vì nàng ta là thê tử của hắn? Như vậy khi hồn phách nữ nhi trở về, Tạ Duẫn Du cũng sẽ thích nàng như vậy.
"Hơn nữa tính tình của nàng so với tính tình của nữ nhân bình thường không giống nhau, làm người ta không thể không thưởng thức." Dường như nghĩ tới điều gì Tạ Duẫn Du cười bồi thêm một câu, Văn Tín Chương lại đề phòng lo lắng đứng lên.
Từ trước đến nay Tạ Duẫn Du luôn giữ khoảng cách với nữ nhân, nội dung nói chuyện luôn không đâu vào đâu, nhưng cùng nói chuyện với Trâu Tranh, cho dù chỉ là việc nhỏ cũng có thể nói đến thú vị thoải mái. Hắn phát hiện, Trâu Tranh thường nhìn hắn ngẩn người, mỗi khi hắn phát hiện ánh mắt vụng trộm của nàng thì mặt nàng ửng đỏ, ra vẻ vô tình ra khổi tầm nhìn, sau đó thì là vẻ mặt tự nhiên không sao cả cùng hắn nói chuyện.
Bí mật nàng che dấu làm hắn tò mò, thật kỳ lạ, rốt cuộc nàng là ai? Nàng từ đâu đến? Trâu Tranh là tên của nang sao?
Vừa rồi bước vào khi nghe nàng nói muốn rời đi, nói là nàng không thèm làm thiếu phu nhân trấn Song Long thì một trận tức giận khó hiểu đột nhiên tràn vào lồng ngực hắn, vì thế, hắn cố ý nắm tay nàng trước mặt phu thê Văn gia, còn nhắc đến chuyện sinh con dưỡng cái. Thấy biểu tình ngạc nhiên, túng quẫn của cô, hắn mới cảm thấy khoái cảm trả thù vì nàng dám nói năng lỗ mãng.
"Con thích tính cách của nàng? Này....Duẫn Du, ta nghĩ ta nên nói sự thật với con mơi đúng...." Văn Tín Chương do dự nhìn hắn, cân nhắc xem có bao nhiêu chuyện cần nói.
"Sự thật?"
"Kỳ thực chuyện Tinh An sau khi hôn mê tỉnh lại trở nên có chút dị thường, nàng....Có lúc nhu thuận giống trước đây, có lúc đột nhiên trở nên lớn mật....Hoàng đại sư nói bởi vì nàng bị bệnh thời gian dài, nên có khát vọng muốn mình có thể trở nên kiên cường hơn, sinh ra ảo giác....Nhưng mà, cũng không lâu đâu, qua một thời gian nàng sẽ khôi phục sự dịu dàng, nhu thuận vốn có...." Ông đem Trâu Tranh làm thành tính cách thứ hai của Văn Tinh An, để sau này khi Tinh An trở về, Tạ Duẫn Du sẽ không nghi ngờ với việc tính cách hai người biến đổi.
Tạ Duẫn Du lộ ra biểu tình kinh ngạc, khẽ nhíu mày hỏi: "Ý của nhạc phụ là Tinh An còn đang bị bệnh, nhưng bệnh không ở thân thể, mà là rối lọan thần trí?"
"Không, không phải ý này! Chính là nàng có một tính cách khác, chờ thân thể nàng tốt lên, loại tính cách ảo tưởng này sẽ biến mất...." Văn Tín Chương không muốn hắn nghĩ Tinh An bị điên, nếu biến khéo thành vụng, chờ tới lúc đó sẽ là một tờ hưu thư.
Ý cười bên miệng Tạ Duẫn Du phai nhạt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, mặc kệ tính cách nàng như thế nào, nàng cũng là thê tử của con."
Văn Tín Chương nghe vậy thì mở miệng cười, nữ nhi của hắn sớm muộn gì cũng là thiếu phu nhân trấn Song Long.
------
Tay Trâu Tranh chống cằm, nhìn ngắm ánh nến chiếu sáng, chiếu vào bóng dáng trên tường.
Ban ngày phu thê Văn gia tới chơi, những chuyện lúc sáng lay tỉnh cô vì muôn ở bên cạnh Tạ Duẫn Du mà làm đà điểu trốn tránh không muốn đối mặt với sự thật.
Nàng đứng dậy cầm lấy tủ đựng của hồi môn là gương Song Long bạch ngọc, nhìn gương mặt trước gương, nghĩ đến thời đại của mình, người nhà, bạn bè và các thiết bị hiện đại lầm cho nàng muốn khóc. Ngược lại, nơi này ngoại trừ Tạ Duẫn Du, thật sự cô không có gì hay để lưu luyến. Không ngờ trọng lượng của một người có thể vượt xa mọi suy nghĩ và tình yêu của nàng, có thể nói gì đây? Có "chồng" quên cha mẹ, hay là có tình yêu quên tình thân?
Trâu Tranh thở dài một tiếng. Bám vào khối thân thể này cũng đủ làm người ta khổ sở, người đã không có dung mạo xinh đẹp đến mê hoặc Tạ Duẫn Du, cũng không có dáng người thướt tha mềm mại có thể quyến rũ hắn, mà chỉ có một cơ thể gầy yếu rách nát này.
Văn Tinh An đáng thương, mình cũng đáng thương.
Đột nhiên tiếng đập cửa nhẹ nhàng lay nàng từ trong trầm tư tỉnh lại, Trâu Tranh miễn cưỡng mở miệng, "Vào đi."
Nha đầu Bình Nhi hầu hạ nàng bưng khay vào phòng, lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, bữa tối hôm nay người ăn không nhiều lắm, là không thoải mái sao?"
Trâu Tranh lắc đầu nói: "Ta rất khỏe, chỉ không có khẩu vị thôi."
"Thiếu gia sợ người không có khẩu vị, cho nên phân phó nhà bếp nấu gà nhân sâm cho thiếu phu nhân bổ thân." Binh Nhi đặt khay lên bàn, lấy chén canh ra, mùi lập tức bay ra bốn phía
"Thiếu gia phân phó?" Trâu tranh nhìn chằm chằm chén canh hỏi: "Đúng vậy ạ! Thiếu gia rất quan tâm đến thân mình thiếu phu nhân đó" Bình Nhi vội cười nói.
Hóa ra hắn quan tâm tới cảm xúc của mình, nhưng....Tất cả dịu dàng đơn giản là vì nàng là thê tử của hắn, mà không phải vì "Trâu Tranh" nàng.
Cho dù là người phụ nữ ngay thẳng, hòa phóng, vì tình cảm cũng sẽ tính toán chi li.
"Thiếu phu nhân, thừa dịp canh còn nóng uống đi!" Bình Nhi thúc giục, đến khi Trâu Tranh cầm lấy muỗng uống canh mới cười nói "Thiếu gia nói thời tiết càng lúc càng lạnh, sợ thiếu phu nhân uống thuốc cả ngày không thèm ăn, cho nên đặc biệt dặn đại phu mở dược thiện bồi bổ thân thể thiếu phu nhân đó!"
"Hắn...." tay Trâu Tranh dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Thiếu gia đối với thiếu phu nhân là yêu thương thật sự, cũng khó trách tới bây giờ các cô nương còn không hết hy vọng."
"Còn chưa bỏ ý định gì?" Trâu Tranh ngẩng đầu nhìn nàng.
"Hả!" Bình Nhi thấy mình lỡ lời, vội sửa lời nói: "Không có gì, không có gì."
"Bình Nhi, có chuyện thì nói, ta sẽ không tức giận." Trâu Tranh cười nhìn nàng ta hoảng hốt.
"Là....Sau khi thiếu phu nhân vào cửa, vẫn có không ít bà mối tới làm mai, nói cô nương này nguyện làm thiếp, hầu hạ thiếu gia và thiếu phu nhân." Bình Nhi suy nghĩ chốc lát, vẫn nói.
"Nguyện ý làm thiếp?" Hừ! Nàng còn nghĩ phụ nữ thế kỷ hai mốt chủ động, hóa ra nữ tử cổ đại cũng không thua kém bao nhiêu, ngay cả làm thiếp đều cam tâm tình nguyện.
"Thiếu phu nhân, người đừng hiểu lầm, thiếu gia từ chối hết, nói là không có ý định cưới thiếp."
Trâu Tranh biết nhân duyên của Tạ Duẫn Du tốt, tự nhiên không thoải mái, nhưng bất luận thời đại này cho phép nam nhân tam thê tứ thiếp, cho dù không phải, chính nàng cũng không có tư cách hỏi đến tình cảm của hắn.
Vừa nghĩ như vậy, cơn hờn dỗi trong ngực cũng tan biến. Nàng cười nói: "Muốn lấy bao nhiêu nữ nhân là chuyện của thiếu gia, ta không có tư cách hỏi đến."
"Làm sao không có tư cách? Người là thiếu phu nhân có mai môi do chính thiếu gia cưới về." Bình Nhi giương mắt to khó hiểu nói.
Trâu Tranh nhếch môi cười, "Có lẽ ta sẽ không ở lại đây lâu, tất nhiên thiếu gia có thể cưới người khác."
"Bình Nhi cả kinh, vội hỏi: "Thiếu phu nhân, thân thể của người sẽ không sao, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
Trâu Tranh biết nàng hiểu lầm ý mình, chỉ lắc đầu cười nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Tạ Duẫn Du đứng ngoài cửa nghe Trâu Tranh trả lời thì bất giác nhíu mày. Hắn khồng ngừng nghe được "Thê tử" của hắn tỏ vẻ không muốn ở đây, hoặc không lâu nữa sẽ rời đi.
Bí ẩn trên người nàng càng ngày càng hấp dẫn lực chú ý của hắn. Ban ngày nhạc phụ nói đến từ tính cách thứ hai, hắn vẫn bán tín bán nghi, nhất định hắn sẽ tìm ra đáp án.
"Thiếu gia!" Bình Nhi thấy hắn vào phòng thì kêu lên.
Trâu Tranh nghe được hai chữ "Thiếu gia", tay cẫm muỗng run lên, rơi vào chén, nước canh bắn tung tóe lên xiêm áo của nàng.
"Ai nha!" Bình Nhi vội lấy khăn tay lau nước canh trước ngực cô.
"Bình Nhi, không sao." Trâu Tranh trấn an nàng.
"Bình Nhi, đi nấu chút nước ấm cho thiếu phu nhân rửa tay." Tạ Duẫn Du đến gần, lấy khăn trong tay Bình Nhi, phân phó.
"Dạ" Bình Nhi cúi chào, vội vàng cáo lui.
Tạ Duẫn Du thay Bình Nhi, nhẹ nhàng giúp nàng lau.
Một đôi tay nam nhân để trước ngực nàng cách một lớp quần áo đụng chạm, Trâu Tranh không được tự nhiên đè tay hắn lại, cố cười nói: "Không cần lau, chờ y phục đến rồi ta thay."
Tạ Duẫn Du nhếch môi cười nhìn biểu tình bất an, lúng túng của nàng, ngừng tay.
"Ban ngày nhạc phụ nói cho ta biết một việc, nhưng ta có chút nghi hoặc, cho nên muốn hỏi nàng." Hắn ngồi xuống đối diện nàng cười nói.
Trâu Tranh hồ nghi nhìn hắn: "Ông....Cha nói gì?"
"Nàng không phải Văn Tinh An." Hắn mím môi, nhìn thẳng nàng nói.
Trâu Tranh chấn động một chút, không tin nói: "Không thể nào, ông ấy sẽ không nói vậy."
Nàng biết văn gia rất xem trọng chuyện hôn sự này, Văn Tín Chương không thể tiết lộ sự thật.
"Ông ấy thật sự sự nói nàng không phải nữ nhi ông ấy." Tạ Duẫn Du ngừng trong chốc lát, mới thử hỏi: "Sự thực nàng là Trâu Tranh?"
Trâu Tranh bối rối đứng dậy, trừng mắt hắn khẽ goi: "Ngươi....Thật sự biết?"
Nàng trả lời như vậy chứng tỏ phán đoán của Tạ Duẫn Du là đúng, quả nhiên nàng không phải Văn Tinh An.
"Ta đoán đúng, quả nhiên nàng không phải Văn Tinh An."
"Ngươi...." Trâu Tranh lặng đi một chút, lập tức tỉnh ngộ: "Hả! Ngươi nói Văn lão gia nói cho ngươi biết ta không phải Văn Tinh An, là tự ta sao? Hắn nói gì làm ngươi nghi ngờ?"
"Hắn nói sau khi nàng hôn mê tỉnh dậy, tính cách thay đổi thất thường, thành hai loại tính cách, cho nên sau này Văn Tinh An ôn thuần, mềm mại xuất hiện thì muốn ta không nên lấy làm lạ." Tạ Duẫn Du nhếch môi cười nhạt.
Trâu Tranh tự mình buồn bực, sớm nên nghĩ đến, Văn Tín Chương không có khả năng nói ra sự thật, thế nào còn có thể bị hắn dọa dẫm lừa gạt mà tự lòi đuôi?
Ta nghĩ ta có quyền biết chân tướng mọi việc?" Hắn hữu lễ cười nói, đáy mắt lại tràn đầy ý trào phúng.
Trâu Tranh căn môi. vừa nhíu mày, quyết định không màng đến.
"Được, nhưng ta nhắc ngươi trước, chuyện phát sinh trên người ta có chút huyền bí!"
"Xin lắng tai nghe."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook