Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Thẩm Thư Kiệt công tác gần như là đi vào quỹ đạo, Vương Bằng biết cậu muốn rèn luyện thêm diễn kỹ, giúp cậu nhận không ít kịch bản, mà cậu đối với công tác cũng chẳng phải là làm cho có lệ, có vai diễn thích hợp đều sẽ thật sự nghiền ngẫm nghiêm túc biểu diễn, khiến cho bảy tám tháng trong một năm đều phải sinh hoạt ở trường quay.

Lúc ban đầu Giang Hạo Phong còn không có biến hoá gì, dần dà, Thẩm Thư Kiệt phát hiện mỗi lần mình chuẩn bị rời đi, Giang thiếu gia đều sẽ treo lên vẻ mặt mất hứng.

Tuy rằng đã cực lực che dấu, nhưng cậu vẫn là có thể nhận ra.

Lục tục bận rộn xong những bộ kịch mà Vương Bằng giúp cậu nhận, cũng chỉ còn mỗi bộ cổ trang kia của Tôn Hành Mạo, cậu quyết định quay xong bộ này tạm thời sẽ không nhận công tác nào nữa, ở nhà cực lực bồi bên cạnh Giang Hạo Phong. Bất quá chỉ nói là bồi bên cạnh y cũng không đúng lắm, dù sao có đôi khi cậu cũng phi thường rất nhớ y.

Bộ phim này là bộ có tên tuổi nhất của Tôn Hành Mạo, nam nữ chủ đều là cấp bậc sau ảnh đế, Thẩm Thư Kiệt tuy rằng không tính là nổi tiếng, nhưng cũng là có chút tiếng tăm, bởi vì bộ cổ trang đầu tiên kia rất thành công, tới phiên bộ này cũng rất được mong chờ.

Nhân viên công tác giúp cậu chụp một đống ảnh dựa ở trên giường, phòng tối chật hẹp, chỉ có một tia sáng nho nhỏ len lỏi bên trong, ánh sáng đó rọi lên trên người cậu, phản chiếu ra một không mặt trong suốt tái nhợt.

“Tấm này coi bộ cũng OK, cậu thử đăng lên weibo tuyên truyền thử xem đi.”

“Được, cảm ơn.”

Cậu nhìn thoáng qua ảnh chụp, dựa theo yêu cầu của đoàn kịch mà đăng lên weibo, thuận tiện bỏ thêm ba chữ.

Thẩm Thư Kiệt: cảnh giường chiếu.

Thẩm Thư Kiệt chưa kịp đặt điện thoại xuống, bình luận liền nhảy ra, cậu thuận tay lướt một cái, cười ra tiếng.

Nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét: người của công chúng, chú ý cách dùng từ.

“A a a a a a a Thư Thư!!! Thư công tử!!!”

“A a a a a a Thư Thư!!! Vai mới cộng điểm!!! Thư Thư đóng cổ trang đẹp quá đi à!!! Tuy rằng bà xã nhỏ cướp được sô pha, nhưng tôi tuyệt đối không tán dương!!”

“Bà xã nhỏ lại tới thật mất hứng!! Tuy rằng cô ta nói đúng, bất quá em cũng không tán dương cô ta!”

“Thư Thư nói sai chỗ nào chớ, đây không phải là cảnh giường chiếu thì là cái gì? Liếm sườn mặt xinh đẹp của Thư Thư!!! Đẹp đến bùng cháy!!!!”

“@Nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét — cô quản Thư Thư ở trên weibo của chính mình nói gì làm cái chi, quản thiệt rộng!!”

“Tuy rằng đúng là nhân vật của công chúng, nhưng Thư Thư rõ ràng chỉ là đang nói giỡn không thấy sao?”

“Bà không thích thì đừng có xem a! Thật sự là chán ghét cái loại người thích dạy đời người khác!”

Thẩm Thư Kiệt nhìn một đống bình luận trên weibo, chuyển tấm ảnh này qua cho Giang Hạo Phong: “Anh thấy có được không.”

Tin nhắn một lúc sau mới hồi âm: “Ân.”

“Anh đoán lần này em đóng là loại hình gì.”

“Cổ trang.”

“Ông chủ Giang thật thông minh, lập tức đã nhận ra rồi.”

“…”

“Tiến vào giới lâu như vậy cũng quay không ít vai diễn, kỳ thật thỉnh thoảng em cũng muốn khiêu chiến với giới hạn của mình.”

“Giới hạn gì.”

“Ví dụ như, trước diễn cảnh giường chiếu bốn mươi phút thì thế nào?”

“Không thể được.”

“Cùng anh.”

“Tuỳ em.”

Vừa mới buông điện thoại xuống đã bị Tôn Hành Mạo kêu qua, Tôn đạo cùng cậu cũng không còn xa lạ nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Thẩm, tạm thời thêm một phân diễn cho cậu nữa, đối với cậu mà nói có một chút khó khăn, bất quá có Trần Dật dẫn dắt, cậu cũng đừng sợ.”

Thẩm Thư Kiệt cảm thấy đột ngột: “Thêm một đoạn? Ngài nói cho cháu rõ một chút đi.”

Bộ phim này chủ yếu là nói về một gia tộc thịnh vượng sau đó dần suy yếu, phụ thân của vai chính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng tạo nên một thời đại cường thịnh, lại bởi vì gia tộc tranh đấu mà suy bại dần đi, vai diễn Lục công tử trong phim của Thẩm Thư Kiệt chẳng phải trọng yếu, nhưng cũng chẳng thể thiếu được, Lục công tử giai đoạn đầu là một tên mặt trắng yếu đuối vô năng, không có năng lực tranh đoạt gia sản đối với việc làm ăn của gia tộc cũng chẳng thể trợ giúp được cái gì, duy nhất may mắn chính là, cậu là đệ đệ của nam chủ, bởi vì hưởng ké hào quang của nam chủ, Lục công tử liền sống dai như đỉa tới cuối phim, đoạn phân diễn phải thêm vốn là phân diễn của nữ chủ, nữ chủ bị kẻ địch bắt trói ở trên ngựa lao đi, nam chủ anh hùng cứu mỹ nhân nửa đường bị chặn lại, sau cùng lại cùng nữ chủ chạy trốn khỏi địch nhân, cũng là bước ngoặt cho cảm tình của nam nữ chủ, cũng xem như là một đoạn kịch rất quan trọng.

Thẩm Thư Kiệt nghe đạo diễn nói xong, không biết phải phản ứng thế nào, hiện tại nam chính nào làm như vậy đều có thể tuỳ tiện theo đuổi được con gái nhà người ta sao?

Đạo diễn nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu cảm thấy được vô lý, vội vàng giải thích: “Đoạn thời gian trước Lộ Hân bị thương, rất nhiều động tác đều không diễn được, chuyện này cậu cũng biết mà, cô ấy thời gian có hạn, chúng ta đều không thể chờ được, chỗ này đổi thành đệ đệ của nam chủ thì hợp lý hơn, đoạn diễn này chỉ có mấy chỗ cậu cần đích thân tự ra tay, tương đối khó khăn là ở chỗ cậu đi theo Trần Dật đối diễn, chuyện này đối với cậu mà nói là khiêu chiến, động tác nguy hiểm chúng ta đã có thế thân, cho nên cậu chỉ cần đem lời kịch luyện cho tốt là được rồi.”

Đang nói nam chủ cũng liền đi tới đây, hắn hướng về phía Thẩm Thư Kiệt gật đầu một cái, Thẩm Thư Kiệt nhanh chóng đứng lên cùng hắn cúi mình chào hỏi: “Dật ca.”

Trần Dật hướng cậu cười một cái: “Ngồi đi Tiểu Thẩm, hai ta một hồi nữa thử đối diễn với nhau nha.”

Diễn xuất của Trần Dật thì khỏi cần phải nói, Thẩm Thư Kiệt cũng đã từng xem qua hắn diễn, giáo viên diễn xuất cũng thường lấy diễn xuất của Trần Dật ra làm ví dụ, lần này có thể cùng Trần Dật hợp tác với nhau đối với cậu mà nói là cơ hội học hỏi vô cùng tốt. Hai người lặp lại mấy cảnh diễn, Trần Dật mới vỗ vỗ bờ vai cậu nói: “Được rồi, buổi tối đọc thuộc lòng lời kịch cho thật tốt, ngày mai phải ra sức thể hiện đó.”

Cảnh quay ngày hôm sau cũng coi như thuận lợi, Trần Dật quả thật rất lợi hại, bởi vì nhờ có hắn dẫn dắt mà Thẩm Thư Kiệt rất nhanh liền nhập vào vai diễn, vốn những chỗ cảm thấy khó khăn quay mấy lần liền dễ dàng vượt qua, nhưng tới chỗ không có chút sơ hở nào lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tới cảnh cưỡi ngựa chỉ cần ngồi yên úp sấp bất động trên lưng ngựa, nói vài câu lời kịch là xong, kết quả không biết làm sao ngựa lại bị kinh động một chút, đột nhiên điên cuồng mà lao đi, Thẩm Thư Kiệt hai tay bị trói không có cách nào dùng lực, chạy chưa được bao xa đã bị té lộn nhào xuống, nhưng cũng thật may mắn nơi quay phim là ở trên một khối cát, lúc ngã xuống cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Thẩm Thư Kiệt ăn một miệng đầy cát được đạo diễn cùng mọi người đỡ lên đứng dậy, đạo diễn thấy cậu ngã ngựa cả một đầu đều là mồ hôi:” Có làm sao không vậy Tiểu Thẩm, ngã chỗ nào? Bị thương nặng không?”

Trên cánh tay của Thẩm Thư Kiệt cùng đùi bị trầy một chút, cậu uống một ngụm nước do người trong đoàn kịch mang tới, sau đó mới hướng về phía đạo diễn đang lo âu mà cười lắc đầu: “May mắn đây là bãi cát, không có chuyện gì lớn.”

Đạo diễn thấy cậu còn sức cười, ngón tay chọt chọt vài cái lên đầu cậu: “Còn cười, xem ra ngã quá nhẹ đi.”

Thẩm Thư Kiệt nghiến răng chịu đựng mà đứng lên: “Không có việc gì, trầy da một chút mà thôi.”

Trong khoảng thời gian này nhân khí của cậu cũng coi như không tồi, lúc quay bộ phim mới thỉnh thoảng còn có miến tới tham ban, trùng hợp hôm nay có vài người tới, toàn bộ quá trình ngã xuống đều bị họ chộp được, lập tức đều đăng lên weibo đau lòng yêu thương một phen.

Trở lại phòng xử lý tốt vết thương, cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, toàn thân cậu đều đau nhức vô cùng, lúc nằm trên giường bỗng nhiên lại rất muốn nghe thấy thanh âm của Giang Hạo Phong, cậu lấy điện thoại ra gọi hai cuộc đều không ai bắt máy, cậu nhìn đồng hồ, hẳn là y đang bận công việc.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, cứ mỗi lần phát sinh ra chuyện gì đó, người đầu tiên cậu nghĩ tới luôn luôn là Giang Hạo Phong, cuộc sống trước kia của cậu cũng không có được thuận lợi, lúc cha mẹ cậu mất khi đó cậu cũng chỉ có mười bốn mười năm, thân thích cũng đối xử với cậu không tồi, còn muốn nhận cậu nuôi dưỡng, nhưng cậu không muốn phiền toái cho người khác, vẫn là uyển chuyển nói lời cự tuyệt.

Cuộc sống một người cũng không có gì không tốt, nhiều năm như vậy, nội tâm cậu cũng cường đại hơn, không sợ hãi lòng người, cũng hiểu được cả quy tắc sinh tồn, không trở thành người nhu nhược mặc người khi dễ, cũng không có bởi vì cuộc sống bức bách mà đi làm những điều trái với pháp luật, cậu chỉ là không có cha mẹ quan tâm yêu thương, không thể bởi vì công việc mệt mỏi, mà có thể cùng cha mẹ làm nũng không muốn làm, cũng không thể tại những lúc bị té sứt đầu mẻ trán khóc nháo, đòi cha mẹ dỗ dành thổi thổi nói cho cậu sẽ không còn đau nữa.

Cậu có đôi khi cũng cảm thấy bản thân mình uỷ khuất, chỉ là cho dù có uỷ khuất đi chăng nữa cũng sẽ có ích lợi gì kia chứ? Mỗi người có một số mệnh, không phải người khác tội nghiệp là có thể khiến cho cuộc sống của chính mình tốt hơn, cậu tạo điều kiện cho mình đi học, cũng học nghề xong xuôi, cậu vì bản thân mà đã chuẩn bị hết tất thảy, cậu cho rằng bản thân tự có năng lực gánh vác nhân sinh của chính mình.

Nhưng đời người chẳng bao giờ được như ý muốn, nó giống như không muốn để ai sống tốt vậy, nhất định phải trêu tức một phen, nhưng những thứ này đều chỉ là những thất bại nhỏ nhoi, cậu không nghĩ chính mình sẽ gục ngã, nhưng cậu thật không ngờ, bởi vậy cậu mới gả cho Giang Hạo Phong.

Nếu không có Giang Hạo Phong, cậu cảm thấy lần té ngã này cũng chỉ là một trong những việc nhỏ nhặt mà thôi, không phải quá đau đớn, nhưng là con người a, một khi đã có chỗ dựa vào, nội tâm cho dù có cường đại cỡ nào đi chăng nữa, đều sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.

Trong lòng cậu nghĩ tới bộ dáng không được tự nhiên của Giang thiếu gia, đột nhiên cảm thấy không còn đau như vậy nữa, cậu nhắm mắt lại mơ mơ màng màng thiếp đi, trong giấc của cậu có một đứa nhỏ rất nghịch ngợm, mặt không chút thay đổi bộ dáng cực kì giống Giang Hạo Phong, cơ thể nhỏ bé cầm một cái hộp quà siêu lớn, có chút không được tự nhiên mà nói: “Tôi trước đó đối với em không tốt, đây coi như là lễ vật bồi thường cho em đi.”

Cậu kinh ngạc nhận lấy hộp quà, có chút không thể tin được: “Tặng cho em sao?”

“Đúng vậy, đây đều là thử thách của em, đời người chẳng có ai sẽ luôn suôn sẻ cả, cũng thật may là em không có tự đem chính mình hỏng mất, cho nên đây là quà thưởng, liền đem tặng cho em.”

“Là cái gì vậy?”

“Em mở ra nhìn sẽ biết.” Nói xong, cảnh bên trong giấc mơ cũng chỉ còn mỗi mình cậu cùng hộp quà.

Ở trong lòng cậu vừa cao hứng lại vừa kích động, vừa định mở hộp quà ra, liền cảm thấy chỗ trầy da trên người, tựa như bị ai đó vô hình thổi nhẹ một cái.

Cậu còn đang đắm chìm trong mộng của chính mình, không rõ lắm mà mê man tỉnh lại: “Quả nhiên là nằm mơ a.”

“Không phải nằm mơ.”

“Ân?”

“Tôi nói em không phải đang nằm mơ.”

Cậu nghe được thanh âm cứng ngắc quen thuộc bên tai, qua vài giây mới kịp phản ứng lập tức lên tinh thần: “Giang Hạo Phong!” Kế đó nhịn đau lập tức từ trên giường đứng lên: “Sao anh lại tới đây?!”

Giang thiếu gia cau mày nhìn chằm chằm chân cậu, thấy cậu không có chuyện gì lớn, mới nói: “Tham ban.”

Thẩm Thư Kiệt vui vẻ đi tới cọ bên người y, ôm lấy cổ y: “Có phải biết em bị ngã nên mới cố ý tới xem không? Lý tổng nói cho anh hả? Tin tức của công ti em khi nào lại nhanh như vậy a?”

Giang Hạo Phong không có trả lời cậu vấn đề này, mà là phi thường nghiêm túc lấy tay cậu ra, để cho cậu ngồi thẳng: “Thẩm Thư Kiệt.”

“Có mặt!”

“Nghiêm túc một chút.”

“Vâng!”

Giang Hạo Phong thấy khoé miệng cậu kéo dài, nghiêm túc nói: “Trước khi kết hôn, chúng ta đã từng nói qua, nếu có yêu cầu gì, tôi có thể nói với em.”

“Ân.”

“Tôi trước đó không có yêu cầu gì đối với em, nhưng lần này tôi nghĩ tôi muốn đưa ra một yêu cầu cho em.”

“Tôi không phải là đang thương lượng, là hi vọng em phải làm được.”

Thẩm Thư Kiệt lẳng lặng nhìn y, không nói gì.

Giang thiếu gia thở dài: “Nếu em, không thể tránh khỏi gặp được nguy hiểm, vậy hi vọng người đầu tiên em gọi điện có thể là tôi, biết chưa?”

Thẩm Thư Kiệt cong cong khoé mắt hướng y gật đầu: “Đã biết.”

Giang Hạo Phong đáy mắt hiện lên đau lòng không thể giấu giếm, y vì che dấu cho chính bản thân mình, mà nhẹ nhàng đem người ôm vào lòng ngực, ngữ khí không được nhiên lại ôn nhu hỏi: “Có đau hay không.”

Thẩm Thư Kiệt dán tới trước ngực y, nhỏ giọng nói: “Có chút.”

“Chỉ là có một chút?”

“Nhiều hơn một chút.”

Giang Hạo Phong xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thanh âm trầm thấp lại mang thêm mê hoặc: “Đau thì có thể nói với tôi, ở trước mặt tôi không cần phải chịu đựng.”

Thẩm Thư Kiệt gắt gao ôm lấy thắt lưng của đối phương, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận uỷ khuất: “Giang Hạo Phong… Em đau muốn chết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương