Tình Yêu Của Sao
-
Chương 36
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, một chút cảm xúc cũng chẳng còn. Giống như là bị đâm cho một nhát lúc đầu thì không sao nhưng dần dần sẽ hoảng sợ và đau đớn khi thấy da thịt bị rách, máu tươi chảy ra rộ rõ xuơng cốt.
Tôi cứ ngẩn ngơ, thẫn thờ cả buổi.
“….”, mẹ đẩy đẩy tôi “….”.
“Sao?”, tôi nhìn bà một cách mờ mịt.
“Thái Bình gọi!”, mẹ đưa máy cho tôi nghe, vẻ mặt đầy thương hại, chỉ sợ là mẹ đã biết được bảy, tám phần.
Tôi nhận điện thoại, hắng giọng nhẹ một cái.
Thái Bình hình như rất vui: “Chị Liên, ngày mai rảnh không đến nhà em ăn một bữa cơm?”.
Tôi thản nhiên nói: “Không có chuyện gì sao dám đến ăn?”.
Thái Bình cười khúc khích: “Có chuyện đấy chị à. Là Thái An, anh ấy đính hôn”.
“Cậu ta? Với ai?”, tôi lúc này mới tỉnh ra, cậu ta cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, cũng đã đến tuổi cưới xin rồi.
“Ai da, là Tống Gia Trữ chứ còn ai vào đây nữa. Mấy năm nay anh ấy chỉ yêu có một người là chị ấy thôi mà!”, Thái Bình cười tôi trí nhớ kém.
Đúng, mấy năm nay cũng chỉ yêu có một người.
“Đúng rồi, Gia Trữ có chuyện nhờ em nói với chị. Lãnh đạo đài truyền hình tính cho chị ấy làm MC của một chương trình talk show mới có tên là “Vươn tới ngôi sao”. Chị ấy hy vọng được phỏng vấn anh Thái Nhiên đầu tiên!”.
Tôi nói: “Chuyện này phải hỏi anh trai em mới hợp lí, đi hay không là do anh em quyết định cả mà!”.
Mẹ đi vào hỏi tôi: “Hôm nay con có ăn cơm không?”.
Tôi phục mẹ tôi sát đất, mẹ sống trên đời nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của cuộc đời đã dần trở nên bình thản. Tôi nằm bẹp dí trên giường: “Dạ, con không muốn ăn cái gì hết, nhưng mà mẹ cũng có thể nấu ăn rồi bỏ sẵn vào lò vi sóng. Nửa đêm nếu đói con sẽ ăn!”.
Mẹ tôi đắc ý cười: “Con còn người dự bị mà”.
Con gái mẹ làm gì có người yêu dự bị nào, con gái mẹ là một bà cô già ngu ngốc.
Tôi nằm trên giường. Tôi suy nghĩ, có lẽ tôi không nên vì chuyện đó mà suy nghĩ nhiều, tôi phải tuyệt đối tin tưởng Thái Nhiên. Thấy mấy cô gái nước ngoài theo đuổi Thái Nhiên là hiểu lầm ngay bọn họ đang quen nhau, rồi làm ầm lên thì thật sự rất mù quáng. Người sai sẽ là tôi.
Tôi lại nghĩ, lỡ như anh ấy thực sự ở sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt thì tôi biết phải làm sao?
Chưa rõ mọi chuyện đã làm ầm lên hay nên âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa?
Có lẽ tôi không nên cự tuyệt Kiều Mẫn Bạch sớm như vậy, thời điểm này anh ta có thể phát huy công dụng được đây.
Mẹ tôi bỗng nhiên đẩy cửa phòng vào: “Mẹ ngủ đây. Không nấu nướng gì đâu, đói bụng thì tự lo con nhé!”.
Tôi cười khổ.
Mẹ sinh ra tôi mà còn có thể bỏ rơi tôi trong lúc này nữa là…
Mẹ tôi lại bổ sung thêm một câu: “Đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như chong chóng con à, bỏ đi được là tốt!”.
Tôi trùm chăn lại.
Thái Nhiên, nếu anh dám thay lòng đổi dạ thì coi chừng tôi đấy.
Ngu ngốc, tôi cứ mê man rồi nằm mơ. Một lát nghe được tiếng bước chân người đi trên lầu, lát nữa lại nghe thấy tiếng TV ầm ầm ngoài phòng khách.
Tôi xốc chăn lên lớn tiếng gọi: “Mẹ, mẹ vặn nhỏ TV lại được không?”.
Mẹ tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bên ngoài vẫn cứ ồn ào như thế.
Tôi thở hổn hển, nhảy xuống giường, lao ra ngoài phòng khách nhưng chẳng có ai ở ngoài này cả.
Trời đã sáng. TV đang phát tin tức buổi sáng. Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên hình dáng của một người quen thuộc.
Rất nhiều phóng viên vây quanh Thái Nhiên trước cửa sân bay.
Anh ấy gầy hơn, đen hơn rất nhiều, gương mặt tươi cười tràn ngập vẻ tự tin.
Bọn họ hỏi gì Thái Nhiên cũng đều đáp lại, tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi nhìn thấy người đứng sau Thái Nhiên là Dương Diệc Mẫn.
Lúc này vang lên tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa.
Thái Nhiên đang đứng đó. Cao cao, gầy gầy, che mất phân nửa ánh sáng.
Tôi cười, nước mắt lăn dài trên má: “Cuối cùng anh cũng đã trở về!”.
“Anh đã về rồi!”, anh ấy cười với tôi.
Tôi nói: “Em đã xem tin tức rồi!”.
Thái Nhiên trầm mặc một lúc lâu: “Em đã thấy hết rồi à?”.
Tôi lui về sau từng bước, gật gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào?”.
Thái Nhiên nói: “Cô ấy theo anh ra nước ngoài, một bước cũng chẳng rời!”.
Lòng tôi đau nhói, cứ như vừa bị người ta đâm cho một nhát, tim đau thắt lại, nước mắt tuôn trào.
Lúc trước là ai đã thì thầm với tôi: “Em vĩnh viễn là ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời của anh!”.
Tiếng chuông lại vang lên liên hồi, chẳng ai chịu ra mở cửa, người bấm chuông cũng kiên nhẫn thật, bấm muốn nát cái chuông luôn rồi.
Tôi xốc chăn lên lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, ra mở cửa kìa!”.
Mẹ tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bên ngoài vẫn cứ ồn ào như vậy.
Tôi thở hổn hển, nhảy xuống giường, lao ra ngoài mở cửa với vẻ mặt cực kì khủng bố.
Thái Nhiên đang đứng ngoài. Dáng người cao cao, gầy gầy đứng chắn ngang cộng thêm đống hành lý ở phía sau làm cho cầu thang lên xuống chật ních.
Tôi lùi xuống từng bước.
Rốt cuộc thì cái nào mới là thật, cái nào mới là mơ?
Người kia đã dang tay ra, ôm tôi vào lòng. Tôi ngửi thấy được mùi gió bụi từ anh.
Tôi từ từ khôi phục ý thức. Đưa tay đẩy người kia ra.
“Sao vậy?”, Thái Nhiên kinh ngạc: “Không vui khi nhìn thấy anh sao?”.
“Không!”, tôi hung hăng nói: “Mẹ đã gả em cho Mã gia rồi. Anh đừng đến tìm em nữa. Mau quay về đi!”.
“Mộc Liên!”, Thái Nhiên cầu xin: “Cái đó là anh nói đùa thôi mà!”.
Tôi gằn giọng, nói từng câu, từng chữ: “Thái Nhiên, anh dám chơi tôi à?”.
Vì ai mà tôi phải cô đơn, lo lắng suốt cả một năm ròng, người ta chẳng thèm báo trước với tôi một tiếng. Anh thực sự là đã bị nhồi sọ mấy cái tư tưởng nước ngoài rồi mà Thái Nhiên.
Chỉ vì anh ấy làm vậy mà tôi lại nằm mơ thấy chuyện hoang đường đến thế, trong mơ lại tràn ngập đau khổ nữa chứ. Đến giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh vì giấc mộng đó kìa.
Giảm tuổi thọ thật mà.
Nghĩ đến đó tôi lại tủi thân, òa khóc.
Người nọ thấy thế luống cuống tay chân chạy về phía tôi.
Tôi đang điên, hét lớn một tiếng: “Không được lại gần đây!”.
“Please, please!”, anh ấy cũng khóc tới nơi rồi.
“Em hỏi anh, tại sao anh lại trở về?”.
“Aiz … Anh thực sự nhớ em. Hơn nữa, Trang Phác Viên lại liên lạc, hỏi anh có muốn tiếp tục làm bộ phim của bố không? Bây giờ thời cơ đang thuận lợi, anh phải nhanh chóng về nước chứ!”.
“Trang Phác Viên đã sớm tìm anh sao?”, tôi nắm tay…
“Đúng vậy. Em biết anh ta cử ai tới không? Là Thẩm Sướng đó. Tên đó đang làm cho công ty điện ảnh của Trang Phác Viên, cứ phất lên như diều gặp gió vậy!”.
“Hừm!!”, tôi hừ lạnh.
“Em đừng như vậy!”, anh ấy nói một cách nghiêm túc: “Sao em có thể tin anh thực sự đi trăng hoa bên ngoài chứ? Anh đã thề trước bài vị của bố, cả đời này sẽ đối xử tốt với em. Em nhìn xem, anh vừa xuống sân bay đã tới đây tìm em rồi.”.
Đến bây giờ tôi mới thực sự thả lỏng cơ thể, thở dài một hơi.
Thái Nhiên cầu xin tôi: “Đừng giận nữa. Mau cho anh vào nhà đi. Đứng ngoài đây nói chuyện kì lắm!”.
“Anh từ đâu đến thì về đó đi!”, tôi giương cung bạt kiếm đuổi khách.
“Em nói gì vậy? Có người thấy được hình của em là anh giới thiệu ngay em là vị hôn thê của mình!”, anh ấy lại nói: “Mai mốt có phóng viên theo hỏi anh, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”.
Tôi lại ngang bướng nói: “Ngủ nhiều nên quên hết rồi!”.
“Mộc Liên!”, Thái Nhiên gọi tên tôi.
Tôi đóng cửa lại cái rầm.
Mẹ tôi lúc này mới từ WC đi ra: “Ai thế? Mới sáng ra mà đã…”.
“Nhân viên tiếp thị đó mà!”, tôi nói: “Phiền chết đi được, không nên mua hàng từ họ. Mẹ cũng đừng ra mở cửa nhé!”.
Mẹ tôi bỗng nhiên nở một nụ cười.
Tôi cũng cười, đi đến cửa sổ phòng khách sát đất liền, kéo rèm ra.
Trời vẫn còn sớm, có thể nhìn thấy ánh trăng trong suốt trên bầu trời trong xanh kia. Đèn đường vẫn chưa tắt, một lớp sương mù phủ quanh thành phố, tất cả đều mờ ảo, rất khó để nhìn và cảm nhận được mọi thứ.
Chỉ là ở phía đông, trên bầu trời có duy nhất một ngôi sao vẫn còn tỏa sáng, mong manh nhưng rạng rỡ.
Tôi thì thầm, là thơ của ai vậy nhỉ?
“Con nguyện bầu trời mãi không mây
Để nhìn mọi thứ ở trên cao…
Trên trời kia có ngôi sao mãi không đổi.
Ngôi sao lớn đó chính là anh.
Chỉ mong cho anh vì em mà tỏa sáng,
Để em có thể nhìn rõ màn đêm.
Mong thấy tình yêu rõ ràng hơn một chút…”.
Hết
beta: Hạo Nguyệt
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, một chút cảm xúc cũng chẳng còn. Giống như là bị đâm cho một nhát lúc đầu thì không sao nhưng dần dần sẽ hoảng sợ và đau đớn khi thấy da thịt bị rách, máu tươi chảy ra rộ rõ xuơng cốt.
Tôi cứ ngẩn ngơ, thẫn thờ cả buổi.
“….”, mẹ đẩy đẩy tôi “….”.
“Sao?”, tôi nhìn bà một cách mờ mịt.
“Thái Bình gọi!”, mẹ đưa máy cho tôi nghe, vẻ mặt đầy thương hại, chỉ sợ là mẹ đã biết được bảy, tám phần.
Tôi nhận điện thoại, hắng giọng nhẹ một cái.
Thái Bình hình như rất vui: “Chị Liên, ngày mai rảnh không đến nhà em ăn một bữa cơm?”.
Tôi thản nhiên nói: “Không có chuyện gì sao dám đến ăn?”.
Thái Bình cười khúc khích: “Có chuyện đấy chị à. Là Thái An, anh ấy đính hôn”.
“Cậu ta? Với ai?”, tôi lúc này mới tỉnh ra, cậu ta cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, cũng đã đến tuổi cưới xin rồi.
“Ai da, là Tống Gia Trữ chứ còn ai vào đây nữa. Mấy năm nay anh ấy chỉ yêu có một người là chị ấy thôi mà!”, Thái Bình cười tôi trí nhớ kém.
Đúng, mấy năm nay cũng chỉ yêu có một người.
“Đúng rồi, Gia Trữ có chuyện nhờ em nói với chị. Lãnh đạo đài truyền hình tính cho chị ấy làm MC của một chương trình talk show mới có tên là “Vươn tới ngôi sao”. Chị ấy hy vọng được phỏng vấn anh Thái Nhiên đầu tiên!”.
Tôi nói: “Chuyện này phải hỏi anh trai em mới hợp lí, đi hay không là do anh em quyết định cả mà!”.
Mẹ đi vào hỏi tôi: “Hôm nay con có ăn cơm không?”.
Tôi phục mẹ tôi sát đất, mẹ sống trên đời nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của cuộc đời đã dần trở nên bình thản. Tôi nằm bẹp dí trên giường: “Dạ, con không muốn ăn cái gì hết, nhưng mà mẹ cũng có thể nấu ăn rồi bỏ sẵn vào lò vi sóng. Nửa đêm nếu đói con sẽ ăn!”.
Mẹ tôi đắc ý cười: “Con còn người dự bị mà”.
Con gái mẹ làm gì có người yêu dự bị nào, con gái mẹ là một bà cô già ngu ngốc.
Tôi nằm trên giường. Tôi suy nghĩ, có lẽ tôi không nên vì chuyện đó mà suy nghĩ nhiều, tôi phải tuyệt đối tin tưởng Thái Nhiên. Thấy mấy cô gái nước ngoài theo đuổi Thái Nhiên là hiểu lầm ngay bọn họ đang quen nhau, rồi làm ầm lên thì thật sự rất mù quáng. Người sai sẽ là tôi.
Tôi lại nghĩ, lỡ như anh ấy thực sự ở sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt thì tôi biết phải làm sao?
Chưa rõ mọi chuyện đã làm ầm lên hay nên âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa?
Có lẽ tôi không nên cự tuyệt Kiều Mẫn Bạch sớm như vậy, thời điểm này anh ta có thể phát huy công dụng được đây.
Mẹ tôi bỗng nhiên đẩy cửa phòng vào: “Mẹ ngủ đây. Không nấu nướng gì đâu, đói bụng thì tự lo con nhé!”.
Tôi cười khổ.
Mẹ sinh ra tôi mà còn có thể bỏ rơi tôi trong lúc này nữa là…
Mẹ tôi lại bổ sung thêm một câu: “Đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như chong chóng con à, bỏ đi được là tốt!”.
Tôi trùm chăn lại.
Thái Nhiên, nếu anh dám thay lòng đổi dạ thì coi chừng tôi đấy.
Ngu ngốc, tôi cứ mê man rồi nằm mơ. Một lát nghe được tiếng bước chân người đi trên lầu, lát nữa lại nghe thấy tiếng TV ầm ầm ngoài phòng khách.
Tôi xốc chăn lên lớn tiếng gọi: “Mẹ, mẹ vặn nhỏ TV lại được không?”.
Mẹ tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bên ngoài vẫn cứ ồn ào như thế.
Tôi thở hổn hển, nhảy xuống giường, lao ra ngoài phòng khách nhưng chẳng có ai ở ngoài này cả.
Trời đã sáng. TV đang phát tin tức buổi sáng. Bỗng nhiên trên màn hình hiện lên hình dáng của một người quen thuộc.
Rất nhiều phóng viên vây quanh Thái Nhiên trước cửa sân bay.
Anh ấy gầy hơn, đen hơn rất nhiều, gương mặt tươi cười tràn ngập vẻ tự tin.
Bọn họ hỏi gì Thái Nhiên cũng đều đáp lại, tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi nhìn thấy người đứng sau Thái Nhiên là Dương Diệc Mẫn.
Lúc này vang lên tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa.
Thái Nhiên đang đứng đó. Cao cao, gầy gầy, che mất phân nửa ánh sáng.
Tôi cười, nước mắt lăn dài trên má: “Cuối cùng anh cũng đã trở về!”.
“Anh đã về rồi!”, anh ấy cười với tôi.
Tôi nói: “Em đã xem tin tức rồi!”.
Thái Nhiên trầm mặc một lúc lâu: “Em đã thấy hết rồi à?”.
Tôi lui về sau từng bước, gật gật đầu.
“Chuyện xảy ra khi nào?”.
Thái Nhiên nói: “Cô ấy theo anh ra nước ngoài, một bước cũng chẳng rời!”.
Lòng tôi đau nhói, cứ như vừa bị người ta đâm cho một nhát, tim đau thắt lại, nước mắt tuôn trào.
Lúc trước là ai đã thì thầm với tôi: “Em vĩnh viễn là ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời của anh!”.
Tiếng chuông lại vang lên liên hồi, chẳng ai chịu ra mở cửa, người bấm chuông cũng kiên nhẫn thật, bấm muốn nát cái chuông luôn rồi.
Tôi xốc chăn lên lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, ra mở cửa kìa!”.
Mẹ tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bên ngoài vẫn cứ ồn ào như vậy.
Tôi thở hổn hển, nhảy xuống giường, lao ra ngoài mở cửa với vẻ mặt cực kì khủng bố.
Thái Nhiên đang đứng ngoài. Dáng người cao cao, gầy gầy đứng chắn ngang cộng thêm đống hành lý ở phía sau làm cho cầu thang lên xuống chật ních.
Tôi lùi xuống từng bước.
Rốt cuộc thì cái nào mới là thật, cái nào mới là mơ?
Người kia đã dang tay ra, ôm tôi vào lòng. Tôi ngửi thấy được mùi gió bụi từ anh.
Tôi từ từ khôi phục ý thức. Đưa tay đẩy người kia ra.
“Sao vậy?”, Thái Nhiên kinh ngạc: “Không vui khi nhìn thấy anh sao?”.
“Không!”, tôi hung hăng nói: “Mẹ đã gả em cho Mã gia rồi. Anh đừng đến tìm em nữa. Mau quay về đi!”.
“Mộc Liên!”, Thái Nhiên cầu xin: “Cái đó là anh nói đùa thôi mà!”.
Tôi gằn giọng, nói từng câu, từng chữ: “Thái Nhiên, anh dám chơi tôi à?”.
Vì ai mà tôi phải cô đơn, lo lắng suốt cả một năm ròng, người ta chẳng thèm báo trước với tôi một tiếng. Anh thực sự là đã bị nhồi sọ mấy cái tư tưởng nước ngoài rồi mà Thái Nhiên.
Chỉ vì anh ấy làm vậy mà tôi lại nằm mơ thấy chuyện hoang đường đến thế, trong mơ lại tràn ngập đau khổ nữa chứ. Đến giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh vì giấc mộng đó kìa.
Giảm tuổi thọ thật mà.
Nghĩ đến đó tôi lại tủi thân, òa khóc.
Người nọ thấy thế luống cuống tay chân chạy về phía tôi.
Tôi đang điên, hét lớn một tiếng: “Không được lại gần đây!”.
“Please, please!”, anh ấy cũng khóc tới nơi rồi.
“Em hỏi anh, tại sao anh lại trở về?”.
“Aiz … Anh thực sự nhớ em. Hơn nữa, Trang Phác Viên lại liên lạc, hỏi anh có muốn tiếp tục làm bộ phim của bố không? Bây giờ thời cơ đang thuận lợi, anh phải nhanh chóng về nước chứ!”.
“Trang Phác Viên đã sớm tìm anh sao?”, tôi nắm tay…
“Đúng vậy. Em biết anh ta cử ai tới không? Là Thẩm Sướng đó. Tên đó đang làm cho công ty điện ảnh của Trang Phác Viên, cứ phất lên như diều gặp gió vậy!”.
“Hừm!!”, tôi hừ lạnh.
“Em đừng như vậy!”, anh ấy nói một cách nghiêm túc: “Sao em có thể tin anh thực sự đi trăng hoa bên ngoài chứ? Anh đã thề trước bài vị của bố, cả đời này sẽ đối xử tốt với em. Em nhìn xem, anh vừa xuống sân bay đã tới đây tìm em rồi.”.
Đến bây giờ tôi mới thực sự thả lỏng cơ thể, thở dài một hơi.
Thái Nhiên cầu xin tôi: “Đừng giận nữa. Mau cho anh vào nhà đi. Đứng ngoài đây nói chuyện kì lắm!”.
“Anh từ đâu đến thì về đó đi!”, tôi giương cung bạt kiếm đuổi khách.
“Em nói gì vậy? Có người thấy được hình của em là anh giới thiệu ngay em là vị hôn thê của mình!”, anh ấy lại nói: “Mai mốt có phóng viên theo hỏi anh, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”.
Tôi lại ngang bướng nói: “Ngủ nhiều nên quên hết rồi!”.
“Mộc Liên!”, Thái Nhiên gọi tên tôi.
Tôi đóng cửa lại cái rầm.
Mẹ tôi lúc này mới từ WC đi ra: “Ai thế? Mới sáng ra mà đã…”.
“Nhân viên tiếp thị đó mà!”, tôi nói: “Phiền chết đi được, không nên mua hàng từ họ. Mẹ cũng đừng ra mở cửa nhé!”.
Mẹ tôi bỗng nhiên nở một nụ cười.
Tôi cũng cười, đi đến cửa sổ phòng khách sát đất liền, kéo rèm ra.
Trời vẫn còn sớm, có thể nhìn thấy ánh trăng trong suốt trên bầu trời trong xanh kia. Đèn đường vẫn chưa tắt, một lớp sương mù phủ quanh thành phố, tất cả đều mờ ảo, rất khó để nhìn và cảm nhận được mọi thứ.
Chỉ là ở phía đông, trên bầu trời có duy nhất một ngôi sao vẫn còn tỏa sáng, mong manh nhưng rạng rỡ.
Tôi thì thầm, là thơ của ai vậy nhỉ?
“Con nguyện bầu trời mãi không mây
Để nhìn mọi thứ ở trên cao…
Trên trời kia có ngôi sao mãi không đổi.
Ngôi sao lớn đó chính là anh.
Chỉ mong cho anh vì em mà tỏa sáng,
Để em có thể nhìn rõ màn đêm.
Mong thấy tình yêu rõ ràng hơn một chút…”.
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook