Tình Yêu Của Sao
-
Chương 19
Edit: Trà Vô Vị
Beta: Hạo Nguyệt
Tôi bỗng nhiên cứ muốn dựa mãi vào Thái Nhiên, ghé cái đầu nặng trĩu của tôi lên vai cậu ấy. Trừ bố ra, tôi cũng chưa từng thử dựa dẫm vào một người con trai nào. Nép mình vào sát cơ thể của Thái Nhiên, phó mặc tất cả, để cậu ta muốn đưa tôi đi đến đâu thì đi.
Cái loại cảm giác này, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Là Thái Nhiên, Thái Nhiên đang ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này lạnh lắm. Chúng ta đi ăn lẩu đi, được không?”.
Ngày hôm đó chúng tôi ăn đến mức mồ hôi vã ra như tắm mới chịu trở về khách sạn. Tôi có uống chút rượu, vừa lái xe đến cổng khách sạn thì rượu ngấm, tôi nôn ra, cả người choáng váng, bước đi lảo đảo, Thái Nhiên luống cuống ôm chầm lấy tôi.
Tôi không nhịn được choàng tay ôm cổ của cậu ta, ngửa đầu thở dài: “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như anh ta rời xa tôi, cứ như là đối với cậu tôi chẳng còn chút giá trị nào”.
Thái Nhiên nở nụ cười: “Thì ra là chị đang sợ chuyện đó”.
Tôi đẩy cậu ta ra, lảo đảo bước vào phòng: “Ai lại muốn làm Dương Bạch Lao (1) kia chứ? Đầu tư mà không được đền đáp, ai thèm làm?”.
“Không phải mọi người đều nói con gái rất ngốc đấy ư? Sao phải đem chuyện tình yêu ra tính toán thiệt hơn?”.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai thèm thảo luận chuyện tình yêu với cậu chứ? Không có việc gì làm thì về phòng ngủ đi, mai còn phải quay phim đấy!”.
Cậu ta cười gian xảo bước ra ngoài, quay đầu lại nói: “Mộc Liên, chị không thẳng thắng một chút nào”.
Lễ trao giải điện ảnh năm đó, Trương Mạn Quân chuẩn bị một bộ tây trang cho Thái Nhiên, hăng hái xuất hiện trên sân khấu. Trương Mạn Quân mặc một bộ váy dài màu đỏ rực, phong thái xinh đẹp, nắm lấy tay Thái Nhiên. Nhìn hai người này, có vài phần giống như là một người đàn bà giàu có đang đi cùng với chàng trai trẻ được mình bao nuôi.
Tôi với đoàn người của phó đạo diễn ngồi lên một chiếc xe khác, đi theo sau bọn họ. Lúc xuống xe, hai người kia đã bước qua thảm đỏ rồi đứng lại, phóng viên vây quanh họ chụp hình. Người hâm mộ đứng ở phía sau hét lên ầm ĩ: “Thái Nhiên! Thái Nhiên! Nhìn sang bên này”.
Trong lúc đó, có một nữ diễn viên quen biết đến chào hỏi, thoải mái hôn lên gương mặt của Thái Nhiên một cái, cậu ta lập tức quay lại nở một nụ cười duyên dáng, thái độ rất chi là thành thục, lão luyện.
Phó đạo diễn nói bên tai tôi: “Nhìn kìa, làm nam diễn viên chính sướng như vậy đấy, lúc nào cũng được các mỹ nữ vây quanh, yêu thương nhung nhớ”.
Tôi cười xòa.
Hôm đó tôi mặc một bộ đồ màu quả hạnh. Đứng chìm ngỉm giữa đám người mặc quần áo rực rỡ đủ mọi sắc màu. Lúc bước vào bàn dành cho những người đi chung với khách quí, tôi bỗng dưng quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng của Thái Nhiên. Đáng tiếc phía sau chỉ là một biển người mênh mông, những ngọn đèn flash cứ lóe sáng mãi, tiếng cười nói cứ văng vẳng bên tai khiến tôi như bị lạc đường.
Bầu trời đêm nay rất trong, pháo hoa rực rỡ cứ như là những cơn mưa sao đang rơi xuống mặt đất.
Mọi người cứ vỗ tay hoan hô mãi không ngớt. Đang nói đến chủ nhân mới của chiếc vòng nguyệt quế, người sẽ trao giải thưởng là một người nằm trong hội đồng quản trị.
Vị khách trao giải cực kì phấn khởi: “Kế tiếp là giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. A, người này tôi có biết!”, ngừng một lát rồi lại cao giọng nói: “Chúc mừng, Trương Mạn Quân”.
Tiếng nhạc nền của bộ phim “Đạp ca hành” vang lên cực kì khí thế, trong tiếng nhạc đấy, Trương Mạn Quân khẽ nhấc làn váy từ từ tiến lên sân khấu nhận giải thường, phong thái cực kì nho nhã, rất lay động lòng người. Hơn một ngàn ánh đèn rọi thẳng vào người Trương Mạn Quân, sợi dây chuyền kim cương trước cổ cô ấy phản xạ lại, rật lộng lẫy, chói mắt.
Những người xung quanh nhịn không được, bàn tán xôn xao.
“Năm nay lại là Trương Mạn Quân nữa à? Cô ấy cứ một đường thẳng tắp mà đi như thế đã nhiều năm rồi”.
“Bây giờ cô ấy đang quay một bộ phim về đề tài tình yêu. Nghe nói mục tiêu hướng đến là liên hoan phim ở Pháp cơ.”.
“Nữ diễn viên xinh đẹp thì nổi tiếng mà nay đến cả đạo diễn xinh đẹp cũng nổi tiếng luôn”.
“Nghe nói Triệu gia người đã ly hôn hai đời vợ đang theo đuổi Trương Mạn Quân, đầu tư cho phim nhựa của cô ấy hơn trăm vạn …”.
Tôi bịt tai lại, không đành lòng nghe tiếp nữa. Những lời đồn đại vô căn cứ là quà tặng kèm của hai chữ danh lợi. Có những người phải bàn ra tán vào những chuyên thị phi thì mới có thể sống được. Đã là con người thì ai có thể tránh được chuyện mình bị người khác nói xấu sau lưng chứ. Can thiệp vào thì đúng là không phải phép, mà cứ ngồi nghe
thì cũng không hay cho lắm. Những cộng sự của Trương Mạn Quân ngồi cạnh tôi cứ đem những lời này coi như gió thoảng mây bay. Tôi cũng nên làm bộ như không nghe thấy gì.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là một diễn viên có tuổi rồi, ông vốn cho rằng giải thưởng năm nay sẽ thuộc về một ngôi sao trẻ tuổi nào đó nhưng may nhờ có trời phật phù hộ. Ông rất vui, cứ cười tít mắt với đám phóng viên. Tôi nhìn Hứa Thiểu Văn, năm nay đến danh sách đề cử cũng không có tên anh ta, vẻ mặt tức tối đứng trong đám người, không một ai quan tâm đến sự tức giận của vị vua này. Khi người mới cười thì người cũ phải khóc, quy luật này vốn dĩ rất tàn khốc.
Đạo diễn Lí tìm thấy tôi: “Mộc Liên, bộ phim “Ngày yêu” được bình chọn là bộ phim xuất sắc nhất ở trên mạng đấy, còn nữa Thái Nhiên cũng được bình chọn là nam diễn viên xuất sắc nhất đấy”.
“Thật không?”, tôi vô cùng kinh ngạc.
“Sao tôi không thấy Thái Nhiên đâu?”, ông ta hỏi.
“Cậu ta đi theo Trương Mạn Quân rồi”.
“Cô vất vả rồi”, ông ta vỗ vỗ vai tôi nói.
Tôi nói: “Chắc chắn rồi”.
Lúc rời khỏi nơi đó, cửa ngoài của rạp hát đã bị những người hâm mộ điện ảnh vây quanh, chật như nêm cối. Nhân viên bảo vệ phải dẫn chúng tôi đi bằng lối thoát hiểm. Trương Mạn Quân đã sớm mở tiệc ở một nhà hang Ý, chúc mừng bộ phim “Pháo hoa” vừa quay xong và cũng để chúc mừng cho sự thành công của bộ phim trước của cô ấy, đoạt được bảy giải thưởng lớn.
Đội ngũ làm hai bộ phim “Đạp ca hành” cùng “Pháo hoa” đều tề tựu đông đủ tại đây. Trương Mạn Quân tối nay cực kì lộng lẫy, rất hăng hái, vui vẻ.
Cô ấy nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Lão nương mệt chết đi được đấy, không lấy chồng, không sinh con, hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình chỉ mong có thể đổi lấy được một phút huy hoàng. Aiz … Đời người cứ như một giấc mộng, nào, cạn ly!”.
A! Sao nghe những lời này cứ như là cô ấy muốn từ bỏ sự nghiệp khi còn đứng trên đỉnh vinh quang vậy nhỉ.
Dương Diệc Mẫn ngây ngô hỏi: “Trương đạo diễn muốn tính đến chuyện yêu đương rồi à?”.
Trương Mạn Quân ngửa đầu cười: “Yêu đương hả? Đó là chuyện của mấy cô gái trẻ, tôi già như vậy rồi còn ai muốn phí thời gian ngồi ngắm trăng cùng tôi chứ?”.
Dương Diệc Mẫn tiếp tục hỏi: “Vậy là chị muốn kết hôn luôn hả?”.
Trương Mạn Quân cười híp mắt, không trả lời vào vấn đề chính: “Hôn nhân, là một thứ còn còn sâu xa, khó hiểu hơn cả làm phim đấy”.
Tôi muốn lại chỗ Thái Nhiên đứng nói vài câu với cậu ta. Nhưng bỗng nhiên mọi người đều đồng loạt hướng về bọn họ, nâng chén chúc mừng, không biết có ai bên cạnh đẩy một cái, tôi lảo đảo suýt té, lúc đứng vững lên được thì trong phạm vi mười thước quanh chỗ mấy diễn viên đang đứng đã không có chỗ nào chen vào được nữa.
Qua khe hở, tôi nhìn thấy Thái Nhiên đang mỉm cười, cúi đầu, Dương Diệc Mẫn quàng tay quanh cổ cậu ta, kiễng chân nói nhỏ bên tai Thái Nhiên.
Cực kì ái muội, cực kì thân thiết.
Để tôn trọng nên có một số người nhìn vào cũng tỏ vẻ rất thoải mái. Vì vậy chỉ chỉ trỏ, giống như là tư thế một vị quan lại thời xưa được hoàng đế ban cho một khu nhà cao cấp.
Bọn họ đi xa dần, biến mất sau cánh cửa.
Tôi chán muốn chết đi được, bước lại chỗ của mấy nhân viên đang đứng. Vừa tán gẫu được vài câu, bỗng nhiên có tin tức truyền đến nói là Dương Diệc Mẫn sẽ vì mọi người mà đàn một khúc nhạc, mọi người lại hùa nhau tụ tập đứng xung quanh cây đàn pi-a-no, tôi lại bị vứt sang một bên.
Đêm nay khẳng định lại là đêm cô đơn của tôi rồi.
Mộc Liên à, mi chỉ là một người quản lí nho nhỏ, sao có thể biết đến cái hương vị được mọi người vây quanh. Thời điểm rực rỡ nhất trong đời tôi có chăng đi nữa cũng là lúc đậu đại học, bố mẹ tôi cũng làm theo phong tục tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, tôi đi đến từng bàn mời rượu, các vị trưởng bối cứ khen ngợi tôi hết lời.
Cái viễn cảnh có thể so sánh được với ngày hôm đó chắc cũng chỉ là lúc đám cưới trong tương lai tôi đi mời rượu người ta thôi.
Tôi vốn là một kẻ tầm thường, chỉ có thể nắm lấy Thái Nhiên, dắt cậu ta ra rồi trao tận tay cho đạo diễn, nhà sản xuất phim thôi. Sau đó, ngoại trừ lòng biết ơn thì còn có cái gì để đòi hỏi Thái Nhiên – người đang đứng ở vị trí cao chót vót kia cúi đầu xuống nhìn tôi?
Tôi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa. Trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu có rất nhiều cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra ở vườn hoa trong đêm vũ hội, tôi mặc dù đã là một người thanh niên lớn tuổi, bôn ba bên ngoài xã hội cũng khá lâu nhưng vẫn có quyền được mơ mộng nha.
Chỉ là ông trời vốn đã không hậu đãi tôi lại còn đối xử cực kì hà khắc.
Tôi bước xuống bậc thang, vừa bước được hai bước thì đột nhiên cảm thấy cả người thấp hẳn đi. Một chiếc giày của tôi bị kẹt vào khe hở rồi.
Tôi vốn phải ngửa mặt lên trời mà hét lên, nhưng việc cấp bách phải làm ngay bây giờ là cứu vãn chiếc giày đắt tiền này của tôi.
Lúc tôi vừa khom người xuống thì một đôi bàn tay bỗng nhiên duỗi ra, cầm lấy gót giày của tôi, kéo mạnh. Lúc rút được chiếc giày ra thì đôi bàn tay kia buông thõng xuống, người nọ cực kì lễ phép rút tay lại.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Là gương mặt ngàn năm không đổi của Trang Phác Viên, anh ta đang nhìn tôi cười yếu ớt.
“Ặc …” tôi bỗng nhiên ngại ngùng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, chiếc giày vừa được Trang Phác Viên lôi ra lại bị lọt vào cái khe hở chết tiệt đó.
Trang Phác Viên nhịn không được, phì cười.
Beta: Hạo Nguyệt
Tôi bỗng nhiên cứ muốn dựa mãi vào Thái Nhiên, ghé cái đầu nặng trĩu của tôi lên vai cậu ấy. Trừ bố ra, tôi cũng chưa từng thử dựa dẫm vào một người con trai nào. Nép mình vào sát cơ thể của Thái Nhiên, phó mặc tất cả, để cậu ta muốn đưa tôi đi đến đâu thì đi.
Cái loại cảm giác này, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Là Thái Nhiên, Thái Nhiên đang ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này lạnh lắm. Chúng ta đi ăn lẩu đi, được không?”.
Ngày hôm đó chúng tôi ăn đến mức mồ hôi vã ra như tắm mới chịu trở về khách sạn. Tôi có uống chút rượu, vừa lái xe đến cổng khách sạn thì rượu ngấm, tôi nôn ra, cả người choáng váng, bước đi lảo đảo, Thái Nhiên luống cuống ôm chầm lấy tôi.
Tôi không nhịn được choàng tay ôm cổ của cậu ta, ngửa đầu thở dài: “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như anh ta rời xa tôi, cứ như là đối với cậu tôi chẳng còn chút giá trị nào”.
Thái Nhiên nở nụ cười: “Thì ra là chị đang sợ chuyện đó”.
Tôi đẩy cậu ta ra, lảo đảo bước vào phòng: “Ai lại muốn làm Dương Bạch Lao (1) kia chứ? Đầu tư mà không được đền đáp, ai thèm làm?”.
“Không phải mọi người đều nói con gái rất ngốc đấy ư? Sao phải đem chuyện tình yêu ra tính toán thiệt hơn?”.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai thèm thảo luận chuyện tình yêu với cậu chứ? Không có việc gì làm thì về phòng ngủ đi, mai còn phải quay phim đấy!”.
Cậu ta cười gian xảo bước ra ngoài, quay đầu lại nói: “Mộc Liên, chị không thẳng thắng một chút nào”.
Lễ trao giải điện ảnh năm đó, Trương Mạn Quân chuẩn bị một bộ tây trang cho Thái Nhiên, hăng hái xuất hiện trên sân khấu. Trương Mạn Quân mặc một bộ váy dài màu đỏ rực, phong thái xinh đẹp, nắm lấy tay Thái Nhiên. Nhìn hai người này, có vài phần giống như là một người đàn bà giàu có đang đi cùng với chàng trai trẻ được mình bao nuôi.
Tôi với đoàn người của phó đạo diễn ngồi lên một chiếc xe khác, đi theo sau bọn họ. Lúc xuống xe, hai người kia đã bước qua thảm đỏ rồi đứng lại, phóng viên vây quanh họ chụp hình. Người hâm mộ đứng ở phía sau hét lên ầm ĩ: “Thái Nhiên! Thái Nhiên! Nhìn sang bên này”.
Trong lúc đó, có một nữ diễn viên quen biết đến chào hỏi, thoải mái hôn lên gương mặt của Thái Nhiên một cái, cậu ta lập tức quay lại nở một nụ cười duyên dáng, thái độ rất chi là thành thục, lão luyện.
Phó đạo diễn nói bên tai tôi: “Nhìn kìa, làm nam diễn viên chính sướng như vậy đấy, lúc nào cũng được các mỹ nữ vây quanh, yêu thương nhung nhớ”.
Tôi cười xòa.
Hôm đó tôi mặc một bộ đồ màu quả hạnh. Đứng chìm ngỉm giữa đám người mặc quần áo rực rỡ đủ mọi sắc màu. Lúc bước vào bàn dành cho những người đi chung với khách quí, tôi bỗng dưng quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng của Thái Nhiên. Đáng tiếc phía sau chỉ là một biển người mênh mông, những ngọn đèn flash cứ lóe sáng mãi, tiếng cười nói cứ văng vẳng bên tai khiến tôi như bị lạc đường.
Bầu trời đêm nay rất trong, pháo hoa rực rỡ cứ như là những cơn mưa sao đang rơi xuống mặt đất.
Mọi người cứ vỗ tay hoan hô mãi không ngớt. Đang nói đến chủ nhân mới của chiếc vòng nguyệt quế, người sẽ trao giải thưởng là một người nằm trong hội đồng quản trị.
Vị khách trao giải cực kì phấn khởi: “Kế tiếp là giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. A, người này tôi có biết!”, ngừng một lát rồi lại cao giọng nói: “Chúc mừng, Trương Mạn Quân”.
Tiếng nhạc nền của bộ phim “Đạp ca hành” vang lên cực kì khí thế, trong tiếng nhạc đấy, Trương Mạn Quân khẽ nhấc làn váy từ từ tiến lên sân khấu nhận giải thường, phong thái cực kì nho nhã, rất lay động lòng người. Hơn một ngàn ánh đèn rọi thẳng vào người Trương Mạn Quân, sợi dây chuyền kim cương trước cổ cô ấy phản xạ lại, rật lộng lẫy, chói mắt.
Những người xung quanh nhịn không được, bàn tán xôn xao.
“Năm nay lại là Trương Mạn Quân nữa à? Cô ấy cứ một đường thẳng tắp mà đi như thế đã nhiều năm rồi”.
“Bây giờ cô ấy đang quay một bộ phim về đề tài tình yêu. Nghe nói mục tiêu hướng đến là liên hoan phim ở Pháp cơ.”.
“Nữ diễn viên xinh đẹp thì nổi tiếng mà nay đến cả đạo diễn xinh đẹp cũng nổi tiếng luôn”.
“Nghe nói Triệu gia người đã ly hôn hai đời vợ đang theo đuổi Trương Mạn Quân, đầu tư cho phim nhựa của cô ấy hơn trăm vạn …”.
Tôi bịt tai lại, không đành lòng nghe tiếp nữa. Những lời đồn đại vô căn cứ là quà tặng kèm của hai chữ danh lợi. Có những người phải bàn ra tán vào những chuyên thị phi thì mới có thể sống được. Đã là con người thì ai có thể tránh được chuyện mình bị người khác nói xấu sau lưng chứ. Can thiệp vào thì đúng là không phải phép, mà cứ ngồi nghe
thì cũng không hay cho lắm. Những cộng sự của Trương Mạn Quân ngồi cạnh tôi cứ đem những lời này coi như gió thoảng mây bay. Tôi cũng nên làm bộ như không nghe thấy gì.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là một diễn viên có tuổi rồi, ông vốn cho rằng giải thưởng năm nay sẽ thuộc về một ngôi sao trẻ tuổi nào đó nhưng may nhờ có trời phật phù hộ. Ông rất vui, cứ cười tít mắt với đám phóng viên. Tôi nhìn Hứa Thiểu Văn, năm nay đến danh sách đề cử cũng không có tên anh ta, vẻ mặt tức tối đứng trong đám người, không một ai quan tâm đến sự tức giận của vị vua này. Khi người mới cười thì người cũ phải khóc, quy luật này vốn dĩ rất tàn khốc.
Đạo diễn Lí tìm thấy tôi: “Mộc Liên, bộ phim “Ngày yêu” được bình chọn là bộ phim xuất sắc nhất ở trên mạng đấy, còn nữa Thái Nhiên cũng được bình chọn là nam diễn viên xuất sắc nhất đấy”.
“Thật không?”, tôi vô cùng kinh ngạc.
“Sao tôi không thấy Thái Nhiên đâu?”, ông ta hỏi.
“Cậu ta đi theo Trương Mạn Quân rồi”.
“Cô vất vả rồi”, ông ta vỗ vỗ vai tôi nói.
Tôi nói: “Chắc chắn rồi”.
Lúc rời khỏi nơi đó, cửa ngoài của rạp hát đã bị những người hâm mộ điện ảnh vây quanh, chật như nêm cối. Nhân viên bảo vệ phải dẫn chúng tôi đi bằng lối thoát hiểm. Trương Mạn Quân đã sớm mở tiệc ở một nhà hang Ý, chúc mừng bộ phim “Pháo hoa” vừa quay xong và cũng để chúc mừng cho sự thành công của bộ phim trước của cô ấy, đoạt được bảy giải thưởng lớn.
Đội ngũ làm hai bộ phim “Đạp ca hành” cùng “Pháo hoa” đều tề tựu đông đủ tại đây. Trương Mạn Quân tối nay cực kì lộng lẫy, rất hăng hái, vui vẻ.
Cô ấy nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Lão nương mệt chết đi được đấy, không lấy chồng, không sinh con, hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình chỉ mong có thể đổi lấy được một phút huy hoàng. Aiz … Đời người cứ như một giấc mộng, nào, cạn ly!”.
A! Sao nghe những lời này cứ như là cô ấy muốn từ bỏ sự nghiệp khi còn đứng trên đỉnh vinh quang vậy nhỉ.
Dương Diệc Mẫn ngây ngô hỏi: “Trương đạo diễn muốn tính đến chuyện yêu đương rồi à?”.
Trương Mạn Quân ngửa đầu cười: “Yêu đương hả? Đó là chuyện của mấy cô gái trẻ, tôi già như vậy rồi còn ai muốn phí thời gian ngồi ngắm trăng cùng tôi chứ?”.
Dương Diệc Mẫn tiếp tục hỏi: “Vậy là chị muốn kết hôn luôn hả?”.
Trương Mạn Quân cười híp mắt, không trả lời vào vấn đề chính: “Hôn nhân, là một thứ còn còn sâu xa, khó hiểu hơn cả làm phim đấy”.
Tôi muốn lại chỗ Thái Nhiên đứng nói vài câu với cậu ta. Nhưng bỗng nhiên mọi người đều đồng loạt hướng về bọn họ, nâng chén chúc mừng, không biết có ai bên cạnh đẩy một cái, tôi lảo đảo suýt té, lúc đứng vững lên được thì trong phạm vi mười thước quanh chỗ mấy diễn viên đang đứng đã không có chỗ nào chen vào được nữa.
Qua khe hở, tôi nhìn thấy Thái Nhiên đang mỉm cười, cúi đầu, Dương Diệc Mẫn quàng tay quanh cổ cậu ta, kiễng chân nói nhỏ bên tai Thái Nhiên.
Cực kì ái muội, cực kì thân thiết.
Để tôn trọng nên có một số người nhìn vào cũng tỏ vẻ rất thoải mái. Vì vậy chỉ chỉ trỏ, giống như là tư thế một vị quan lại thời xưa được hoàng đế ban cho một khu nhà cao cấp.
Bọn họ đi xa dần, biến mất sau cánh cửa.
Tôi chán muốn chết đi được, bước lại chỗ của mấy nhân viên đang đứng. Vừa tán gẫu được vài câu, bỗng nhiên có tin tức truyền đến nói là Dương Diệc Mẫn sẽ vì mọi người mà đàn một khúc nhạc, mọi người lại hùa nhau tụ tập đứng xung quanh cây đàn pi-a-no, tôi lại bị vứt sang một bên.
Đêm nay khẳng định lại là đêm cô đơn của tôi rồi.
Mộc Liên à, mi chỉ là một người quản lí nho nhỏ, sao có thể biết đến cái hương vị được mọi người vây quanh. Thời điểm rực rỡ nhất trong đời tôi có chăng đi nữa cũng là lúc đậu đại học, bố mẹ tôi cũng làm theo phong tục tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, tôi đi đến từng bàn mời rượu, các vị trưởng bối cứ khen ngợi tôi hết lời.
Cái viễn cảnh có thể so sánh được với ngày hôm đó chắc cũng chỉ là lúc đám cưới trong tương lai tôi đi mời rượu người ta thôi.
Tôi vốn là một kẻ tầm thường, chỉ có thể nắm lấy Thái Nhiên, dắt cậu ta ra rồi trao tận tay cho đạo diễn, nhà sản xuất phim thôi. Sau đó, ngoại trừ lòng biết ơn thì còn có cái gì để đòi hỏi Thái Nhiên – người đang đứng ở vị trí cao chót vót kia cúi đầu xuống nhìn tôi?
Tôi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa. Trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu có rất nhiều cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra ở vườn hoa trong đêm vũ hội, tôi mặc dù đã là một người thanh niên lớn tuổi, bôn ba bên ngoài xã hội cũng khá lâu nhưng vẫn có quyền được mơ mộng nha.
Chỉ là ông trời vốn đã không hậu đãi tôi lại còn đối xử cực kì hà khắc.
Tôi bước xuống bậc thang, vừa bước được hai bước thì đột nhiên cảm thấy cả người thấp hẳn đi. Một chiếc giày của tôi bị kẹt vào khe hở rồi.
Tôi vốn phải ngửa mặt lên trời mà hét lên, nhưng việc cấp bách phải làm ngay bây giờ là cứu vãn chiếc giày đắt tiền này của tôi.
Lúc tôi vừa khom người xuống thì một đôi bàn tay bỗng nhiên duỗi ra, cầm lấy gót giày của tôi, kéo mạnh. Lúc rút được chiếc giày ra thì đôi bàn tay kia buông thõng xuống, người nọ cực kì lễ phép rút tay lại.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Là gương mặt ngàn năm không đổi của Trang Phác Viên, anh ta đang nhìn tôi cười yếu ớt.
“Ặc …” tôi bỗng nhiên ngại ngùng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, chiếc giày vừa được Trang Phác Viên lôi ra lại bị lọt vào cái khe hở chết tiệt đó.
Trang Phác Viên nhịn không được, phì cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook