Tình Yêu Của Sao
-
Chương 14
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Chị Tú tức giận nói: “Chỉ mới không để ý đến một chút thôi … mà nó đã dội một gáo nước lạnh đên đầu chị. Chị hỏi nó, chờ anh hai nó trở về xem ăn nói như thế nào. Còn dám cãi lại, nói là mình đã trưởng thành rồi, tự mình làm chủ cuộc sống của bản thân được”.
“Thực sự là rất ích kỉ”, tôi thấp giọng nói.
Lúc trước Thái Nhiên đã phải nghỉ học ra ngoài kiếm tiền, được đồng nào là đem về ngay cho hai đứa em của mình, sợ chúng cơm ăn không no áo không đủ mặc, không có sách vở đầy đủ để đi học. Bây giờ cuộc sống mới khá lên được một chút thì em trai lại bắt đầu tiên xài hoang phí, còn cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Người lớn nhìn thấy thế không đau lòng sao được?
Tôi hỏi: “Có chuyện gì mà Thái An lại phải dùng nhiều tiền như thế?”.
“Nó không chịu nói nên chị mới tức như vậy”.
Chị Tú sợ cậu ta lại sa ngã.
Thái Nhiên không nói được câu nào, liền kéo tôi lên phòng của Thái An.
Phòng cũng không rộng nhưng cách bài trí rất sang trọng. Đồ nội thất là do đích thân Thái Nhiên đến các cửa hàng chọn mua những thứ tốt nhất.
Hồi trước Thái Nhiên có nói cho tôi biết, dù đã lớn nhưng cậu ta và Thái An vẫn phải ngủ chung giường, có những hôm đi làm về mệt, cậu ta đặt lưng xuống là ngủ ngay, hôm sau tỉnh dậy đã thấy Thái An đã chui xuống góc nhà nằm ngủ. Vì thế nên khi mua đồ nội thất chuyện đầu tiên phải làm là mua ngay cho mỗi người trong nhà một cái giường thật lớn.
Bây giờ Thái An đang nằm trên chiếc giường đó, trùm chăn che kín người.
Tôi đi sang bên đó, đẩy đẩy cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tiểu An, là chị, dậy đi”.
Coi như cậu ta cũng chịu phối hợp với tôi, trở mình ngồi dậy, không dám nhìn Thái Nhiên, để tôi ngồi xuống cạnh cậu ta.
Thái Nhiên đặt cái ghế phía đối diện, ngồi xuống, thể hiện tư thế của một người chủ trong gia đình, hỏi câu đầu tiên: “Sao không lễ phép với mẹ? Em không vừa lòng cái gì là có thể trút giận lên đầu mẹ như thế à? Mẹ cực khổ còn chưa đủ sao?”.
Thái An sửng sốt nói: “Là tại em nhất thời nóng nảy, em sẽ xin lỗi mẹ ngay”.
Thái Nhiên gật gật đầu, hỏi câu thứ hai: “Yêu ai rồi phải không?”.
Thái An thành thật gật đầu: “Anh đừng nói cho mẹ biết. Mẹ phản đối chuyện đang học mà yêu đương này nọ”.
“Mẹ làm thế đều là có lý do cả. Việc chính các em nên làm bây giờ là học. Học cho giỏi sau này mới tự lo cho bản thân mình được, lúc đó có yêu cũng chưa muộn”.
Giọng điệu của Thái Nhiên cứ y như một người cha thực sự, vẻ mặt nghiêm trọng vẫn thường thấy ở các vị phụ huynh khi con cái mắc lỗi. Cũng coi như là cậu ta gánh vác việc nhà sớm nên trưởng thành hơn so với tuổi lại cộng thêm cái vẻ uy nghiêm, lúc này nhìn Thái Nhiên phải hơn hai mươi tuổi rồi đấy chứ.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà đó chính là duyên phận, muốn không yêu cũng không được”.
Tôi không tự giác gật gật đầu, tỏ ý đồng tình với cậu ta. Tình yêu mà có thể khống chế bằng lí trí thì đâu thể gọi là tình yêu.
Thái Nhiên tự nhiên lại vướng vào cái chủ đề tình yêu tình báo này, đành chuyển sang chuyện chính: “Cho dù là yêu thì cũng không thể tiêu tiền như nước như vậy được”.
“Điều kiện gia đình của cô ấy không được tốt”, Thái An vội vàng nói: “Giống như nhà chúng ta ngày trước đấy. Huống hồ gì anh trai của cô ấy còn không bảo vệ được cho cô ấy”.
Thái Nhiên mặt lạnh lùng nói: “Anh còn không biết em là nhân viên công tác cứu hộ nữa đó, lấy tiền của trong gia đình ra cho kẻ khác. Em đúng là người có tấm lòng rộng lượng, từ bi như Bồ Tát rồi”.
Thái An lên tiếng: “Em yêu cô ấy, chúng em có tình cảm với nhau. Em quan tâm đến bạn gái của mình thì có gì là sai chứ?”.
“Hai tháng dùng hết năm nghìn, em nuôi con bé ấy sống để mọi người trong nhà này chết à?”. Thái Nhiên to tiếng: “Trong nhà còn có mẹ đấy, em cũng chẳng khỏe khoắn gì đâu. Vất vả nhiều năm nuôi em khôn lớn còn chưa thấy giúp được gì cho mẹ, vậy mà hở một chút là lấy tiền của nhà đem cho người ngoài. Nếu còn một mực muốn cưới con bé đấy về, thành người một nhà rồi thì tiền bạc cứ bay vèo vèo ra khỏi cửa là chuyện đương nhiên”.
Ánh mắt Thái An đỏ hoe, lắp bắp đứng lên, nói: “Nhưng mà, cô ấy … cô ấy vốn không giống như mọi người nghĩ đâu … Cô ấy thực sự rất tốt”.
Thái Nhiên cắt ngang lời nói của cậu ta: “Miệng lúc nào cũng kêu “cô ấy, cô ấy …” Cô ấy của em là ai trong cái nhà này? Em lấy tiền nhiều như vậy là vì cô ấy bảo em lấy hay là do em chủ động đưa đến? Lấy để làm gì? Tốt nhất là nói cho rõ ràng ra đi”.
Tôi đẩy đẩy Thái Nhiên, làm cho cậu ta bình tĩnh lại. Nhưng mà cậu ta chẳng thèm để ý, tức giận cực độ, quyết tâm tra hỏi cho rõ ràng.
“Anh em của cô ấy gặp chuyện không may, em nghe bạn bè của cô ấy nói vậy nên chủ động giúp đỡ”.
“Có viết giấy vay nợ không?”.
Thái An hùng hồn nói: “Em tình nguyện giúp đỡ cô ấy, tin tưởng cô ấy, không cần đến những thứ đó”.
Tôi thầm mắng cậu ta là đồ đầu đất. Thanh niên dù sao cũng vẫn là thanh niên, cứ sống chết hy sinh cho tình yêu Lúc đó cảm thấy việc so đo, tính toán chuyện tiền bạc là những việc làm rất hèn kén, nhục nhã. Có nói hay là cãi nhau tay đôi với họ, họ cũng không hiểu nổi đâu, đợi đến lúc chịu đủ tổn thất, mất mát rồi thì mới biết là mình sai.
Thái Nhiên bình tĩnh, khiển trách: “Đó là em về nhà cướp đoạt của nhà đi”.
Thái An vừa thẹn vừa giận, hét lên: “Được! Coi như là em vay tiền của anh đi. Sau này em buôn bán có tiền rồi, trả lại cho anh gấp hai luôn”.
Thái Nhiên tức giận, đứng bật dậy: “Nói thì hay lắm, có giỏi thì bước ra đời mà vùng vẫy đi cho anh xem”.
“Đi thì đi”, Thái An cũng nhảy xuống giường, cứ như là muốn chạy ra khỏi phòng ngay.
Tôi chớp lấy thời cơ, hét lên một tiếng: “Khoan đã”, túm lấy Thái An lôi về, bắt cậu ta ngồi ở trên giường. Đừng coi thường câu: “Đi thì đi”, có nhiều đứa trẻ bướng bỉnh chỉ vì ba chữ này mà đã bỏ nhà đi bụi để chứng tỏ bản thân. Con cái nhà họ Thái tính tình ương ngạnh, nói được thì sẽ cố làm cho bằng được.
Cho nên một khi đã quyết tâm rồi thì cho dù có cho con trâu đi kéo lại cũng chẳng được.
Tôi quay sang nói với Thái Nhiên: “Cậu im lặng trước đi đã”. Lại quay sang quát Thái An: “Bây giờ em đã là một công tử nhà giàu rồi, làm ơn có chừng mực một chút đi. Cứ hở ra chút là lại đòi bỏ nhà đi. Em làm vậy cho ai xem?”.
Thái An chỉ vào điện thoại di động của cậu ta, la lên: “Em chịu đựng đủ rồi đấy! Từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng phải nghe theo lời anh, cái gì cũng là anh quyết định, có bao giờ bọn em được nói lên ý kiến của mình đâu. Tất cả chỉ bởi vì anh là người kiếm được tiền trong cái căn nhà này. Được, em tôn trọng anh. Nhưng bây giờ em thích một cô gái, em tình nguyện giúp đỡ cho cô ấy mà không mong được đền đáp. Em lấy tiền của anh thì sau này sẽ trả đủ. Anh cứ đi mà quay mấy bộ phim vớ vẩn của mình, tạo dáng chụp hình với mấy cô diễn viên nổi tiếng, diễn mấy cái vai buồn nôn, nói mấy cái lời thoại giả tạo của mình đi!”.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, một bóng người gầy nhỏ vụt chạy vào, trong khoảnh khắc trên mặt Thái An đã hằn ngay một vết tát.
Chị Tú tức giận đến gương mặt đỏ bừng, chỉ vào mặt đứa con trai của mình nói: “Súc sinh, nghe thử xem mày vừa nói những gì? Mày dám nói như vậy với anh hai, lương tâm của mày để đâu hả?”.
Tôi ngước mặt nhìn Thái Nhiên, cậu ta cắn chặt môi, gương mặt âm u. Trong lòng tôi tự nhủ, không xong rồi, quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên tôi mới thấy cậu ta thực sự tức giận, Trực giác nói cho tôi biết, cảnh tượng này chính là khúc nhạc dạo đầu của một trận sóng gió.
Tôi kéo cậu ta lại, quay sang nói với Thái Bình: “Bọn chị ra ngoài một chút, em cố gắng khuyên nhủ mẹ”.
Thái Nhiên im lặng để mặc tôi kéo cậu ấy ra xe, dọc đường đi cũng chẳng nói năng một lời. Cậu ta cứ cúi gằm mặt xuống buồn bã nhìn đôi tay của mình. Cậu ta buồn đến thế làm cho người ta thoạt nhìn qua có chút đáng thương. Lúc dừng đèn đỏ, tôi không đành lòng, vươn tay của mình ra nắm lấy tay cậu ta. Kết quả là phát hiện ra tay cậu ta còn ấm áp hơn tay tôi nhiều.
Cậu ta ngược lại, lại nắm lấy tay tôi, cứ như đã tìm thấy một chỗ dựa, nói: “Đói bụng rồi, tìm chỗ nào đó ăn cơm đi”.
“Thực ra hôm nay mẹ cậu làm món thịt lợn rang muối, tôi ngửi thấy được mùi thơm”.
“Đừng nói nữa”, cậu ta nói: “Đi ăn mì cay Thành Đô đi, em chỉ đường cho”.
Cậu ta đưa tôi đến quán ăn ở cổng sau trường trung học của cậu ta, xuống xe, đi bộ qua một con hẻm nhỏ khoảng năm phút là đến.
Chủ quán nhận ra cậu ta, rất vui vẻ mà miễn phí tiền ăn cho chúng tôi. Thái Nhiên cầm bút viết vào sổ lưu bút của họ “Buôn bán thuận lợi” và “Nhiệt tình với khách”. Ông chủ quán mà thấy cái này chắc cả tiền bo chúng tôi cho cũng không nhận mất.
Tôi cười cậu ta: “Cậu chẳng biết khách sáo một chút nào hết”.
Cậu ta chỉ lo khui mấy chai bia. Tôi cũng không để ý đến cậu ta nữa, dù gì thì tôi cũng nghĩ uống bia chắc không say được đâu.
Thái Nhiên uống rượu giải sầu cũng chẳng giống những người khác, họ vừa uống vừa kể lể nay nọ, cậu ta thì khác, cứ im lặng mà uống, không nói lấy một câu nào dù chỉ là vô nghĩa, uống mà cứ như đang uống lấy ưu phiền, cứ cố gắng uống mãi cho nó trôi xuống bụng rồi mất hút. Quán ăn khá nóng, cậu ta đổ mồ hôi, tóc bù xù như tổ quạ cứ bết lại hai bên má, trên cổ, cực kì gợi cảm. Mấy người khách ngồi gần đó cứ ngoái cổ lại nhìn …
Uống được nửa két bia rồi, cậu ta còn vươn tay định kêu thêm, tôi nhẹ nhàng chặn lại nói: “Mười giờ sang ngày mai có một buổi họp báo”.
Cậu ta nghe lời bỏ tay xuống, rút ra một điếu thuốc, ngồi hút.
Ngồi cách vách có một đứa trẻ bỗng nhiên nổi loạn, không chịu ăn rau làm cho người mẹ nổi nóng lên, quát nạt. Đứa bé ngồi kế bên thấy vậy vội vàng kéo em trai mình
sang một bên, cầm chén hoành thánh lên ăn giúp em. Còn nhỏ mà đã biết thương em, có được một người anh trai tốt như vậy thực sự là một điều may mắn.
Thái Nhiên đưa mắt nhìn xa xăm, nói: “Em so với bọn họ còn tốt hơn được một chút. Ít ra em còn được trải qua quãng thời gian thành công của bố mình dù chỉ là vài năm. Sau khi hai đứa em sinh ra thì trong nhà cũng đã chẳng còn gì. Quần áo cũ của em đều sửa lại cho hai đứa mặc. Mẹ nói với em, con là anh cả trong gia đình, chăm sóc hai em là trách nhiệm của con. Cho nên dù có khó khăn cách mấy cũng phải ráng dạy dỗ chúng nên người, là người một nhà thì phải biết quan tâm giúp đỡ lẫn nhau”.
“Hẳn là cậu còn nhỡ rõ khi họ chào đời?”.
“Tất nhiên là nhớ rõ rồi. Mẹ em bỗng nhiên mập hẳn lên, tự nhiên biến mất vài ngày, lúc trở về, tay mẹ ôm một thứ gì đó giống như là cục bông vậy. Em thò đầu ra nhìn, thấy hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc đang há miệng ngáp, đôi mắt cứ đảo liên tục, nhìn khắp nơi. Từ đó trở đi mẹ không ngủ với em nữa, đêm nào cũng dậy chăm sóc hai đứa trẻ đó. Em còn nhỏ như vậy, tự nhiên lại mất đi sự quan tâm của mẹ dành cho mình, bố thì cứ lo gây dựng lại sự nghiệp chẳng màng đến em, cả ngày cứ nghe thấy tiếng hai đứa em của mình khóc, em sợ lắm”.
“Tuổi thơ của cậu thật buồn”, tôi cười.
“Lúc bố qua đời, em vừa buồn lại vừa tức, hai đứa nhóc còn ngây thơ chưa biết gì, thấy người cứ say xỉn tối ngày kia đột nhiên biến mất, xoay qua xoay lại chút rồi cứ tít mắt lại cười hi hi ha ha. Mẹ còn nói, bọn nó lạc quan được như vậy tương lai sau này nhất định sẽ vượt qua được những khó khăn, thử thách”.
“Thái An đang bước vào giai đoạn trưởng thành nên mới nổi loạn như thế đó mà”.
“Em lại nghĩ rằng bọn nó đã không còn nhỏ nữa rồi”.
“Tình yêu đầu tiên thường làm cho con người ta u mê như vậy đó. Người yêu mà nói Trái Đất hình vuông thì cậu ta sẵn sàng lấy thước ra đo chiều dài, chiều rộng”.
“Em vì nó mà làm biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng chẳng có được một chút tôn trọng”.
Tôi giữ tay cậu ta lại: “Cậu đừng so đo quá như vậy. Vài lời nói thốt ra theo cảm tính trong lúc nóng giận cũng không nói lên được là người ta có ghét bỏ cậu thật hay không”.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên đó. Tôi bàng hoàng nhưng thấy bộ dạng buồn bã của cậu ta lại cảm thấy xót xa trong lòng nên im lặng không nói gì.
Bỗng nhiên cậu ta hỏi tôi: “Chẳng lẽ em thực sự là không thể chịu đựng được sao?”.
Tôi thầm mắng cái tên Thái An ngu ngốc kia, quyết đoán nói: “Tuyệt đối không! Cho tới bây giờ cậu vẫn là một con người quang minh, lỗi lạc, đẹp trai, hào hiệp. Không chịu đựng được chính là mấy nhân vật cậu đóng thôi, mà sự nghiệp của cậu là phải đóng phim cơ mà”.
“Trước đây mấy người con gái vì nghèo khó mà phải bán mình làm vũ nữ nuôi gia đình phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp giống như trong phim “Lỡ Duyên”(1) đấy”.
(1): Phim “Lỡ Duyên” cũng được gọi là “Bán Sanh Duyên”, tên gốc của phim ghi là “Eighteen Springs” mình có tìm trên mạng ra hai bản, một bản 1997, một bản 2002 (Lâm Tâm Như đóng) là Bán Sanh Duyên mình không rõ cái nào mới đúng nữa nên để tạm bản 2002.
“Cậu đang lo lắng vì cái tâm thần đang bất ổn mình hay là lo đi kiếm người vợ khác cho Thái An”. Tôi lườm cậu ta một cái: “Cậu bớt giỡn đi”.
“Em lo người đó đang có ý định lừa gạt Thái An”.
“Vậy thì cậu cứ để cho cậu ta bị lừa đi, có được một bài học để đời rồi sẽ ngoan ngoãn, chuyên tâm mà học hành”.
“Đúng là không có tiền đồ, chỉ vì một người con gái mà lại phản bội anh em”.
“Vậy cậu thử nghĩ xem, Lữ Bố và Đổng Trác (2) vì cái gì mà lại phải trở mặt với nhau?”.
(2): Lữ Bố là con nuôi của Đổng Trác, ông giúp Đổng Trác lên ngôi vua. Đổng Trác có ái thiếp là Điêu Thuyền (do Vương Doãn giới thiệu hòng làm chia rẽ tình cảm cha con của hai người họ) Có lần Lữ Bố đứng hầu có chút không vừa ý Đổng Trác bèn chộp lấy cái kích phi vào ông. Lữ Bố vội tránh cây kích và xin lỗi, Đổng Trác mới nguôi giận. Cũng từ đó Lã Bố hận thù Trác. Sau cùng, Lữ Bố nghe theo lời xúi giục của Vương Doãn, giết cha mình. Mọi người cứ nghĩ nguyên nhân là do Điêu Thuyền nhưng thực ra cô ấy chỉ là chất xúc tác thôi.
Thái Nhiên nhất quyết không về nhà, tôi đành dẫn cậu ta về nhà trọ của mình. Tôi dọn dẹp lại căn nhà, còn gian phòng khách trống, cậu ta có thể ở đó. Cậu ta không còn phải ngủ trên ghế sofa nhà tôi như trước nữa. Phòng khách nhà tôi cũng đầy đủ tiện nghi, có nhà vệ sinh riêng, có máy tính kết nối internet. Cậu ta thấy nơi này tuyệt như vậy, cực kì khoái chí, hai ba ngày sau đã dọn sang ở chung với tôi.
beta: Hạo Nguyệt
Chị Tú tức giận nói: “Chỉ mới không để ý đến một chút thôi … mà nó đã dội một gáo nước lạnh đên đầu chị. Chị hỏi nó, chờ anh hai nó trở về xem ăn nói như thế nào. Còn dám cãi lại, nói là mình đã trưởng thành rồi, tự mình làm chủ cuộc sống của bản thân được”.
“Thực sự là rất ích kỉ”, tôi thấp giọng nói.
Lúc trước Thái Nhiên đã phải nghỉ học ra ngoài kiếm tiền, được đồng nào là đem về ngay cho hai đứa em của mình, sợ chúng cơm ăn không no áo không đủ mặc, không có sách vở đầy đủ để đi học. Bây giờ cuộc sống mới khá lên được một chút thì em trai lại bắt đầu tiên xài hoang phí, còn cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Người lớn nhìn thấy thế không đau lòng sao được?
Tôi hỏi: “Có chuyện gì mà Thái An lại phải dùng nhiều tiền như thế?”.
“Nó không chịu nói nên chị mới tức như vậy”.
Chị Tú sợ cậu ta lại sa ngã.
Thái Nhiên không nói được câu nào, liền kéo tôi lên phòng của Thái An.
Phòng cũng không rộng nhưng cách bài trí rất sang trọng. Đồ nội thất là do đích thân Thái Nhiên đến các cửa hàng chọn mua những thứ tốt nhất.
Hồi trước Thái Nhiên có nói cho tôi biết, dù đã lớn nhưng cậu ta và Thái An vẫn phải ngủ chung giường, có những hôm đi làm về mệt, cậu ta đặt lưng xuống là ngủ ngay, hôm sau tỉnh dậy đã thấy Thái An đã chui xuống góc nhà nằm ngủ. Vì thế nên khi mua đồ nội thất chuyện đầu tiên phải làm là mua ngay cho mỗi người trong nhà một cái giường thật lớn.
Bây giờ Thái An đang nằm trên chiếc giường đó, trùm chăn che kín người.
Tôi đi sang bên đó, đẩy đẩy cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tiểu An, là chị, dậy đi”.
Coi như cậu ta cũng chịu phối hợp với tôi, trở mình ngồi dậy, không dám nhìn Thái Nhiên, để tôi ngồi xuống cạnh cậu ta.
Thái Nhiên đặt cái ghế phía đối diện, ngồi xuống, thể hiện tư thế của một người chủ trong gia đình, hỏi câu đầu tiên: “Sao không lễ phép với mẹ? Em không vừa lòng cái gì là có thể trút giận lên đầu mẹ như thế à? Mẹ cực khổ còn chưa đủ sao?”.
Thái An sửng sốt nói: “Là tại em nhất thời nóng nảy, em sẽ xin lỗi mẹ ngay”.
Thái Nhiên gật gật đầu, hỏi câu thứ hai: “Yêu ai rồi phải không?”.
Thái An thành thật gật đầu: “Anh đừng nói cho mẹ biết. Mẹ phản đối chuyện đang học mà yêu đương này nọ”.
“Mẹ làm thế đều là có lý do cả. Việc chính các em nên làm bây giờ là học. Học cho giỏi sau này mới tự lo cho bản thân mình được, lúc đó có yêu cũng chưa muộn”.
Giọng điệu của Thái Nhiên cứ y như một người cha thực sự, vẻ mặt nghiêm trọng vẫn thường thấy ở các vị phụ huynh khi con cái mắc lỗi. Cũng coi như là cậu ta gánh vác việc nhà sớm nên trưởng thành hơn so với tuổi lại cộng thêm cái vẻ uy nghiêm, lúc này nhìn Thái Nhiên phải hơn hai mươi tuổi rồi đấy chứ.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà đó chính là duyên phận, muốn không yêu cũng không được”.
Tôi không tự giác gật gật đầu, tỏ ý đồng tình với cậu ta. Tình yêu mà có thể khống chế bằng lí trí thì đâu thể gọi là tình yêu.
Thái Nhiên tự nhiên lại vướng vào cái chủ đề tình yêu tình báo này, đành chuyển sang chuyện chính: “Cho dù là yêu thì cũng không thể tiêu tiền như nước như vậy được”.
“Điều kiện gia đình của cô ấy không được tốt”, Thái An vội vàng nói: “Giống như nhà chúng ta ngày trước đấy. Huống hồ gì anh trai của cô ấy còn không bảo vệ được cho cô ấy”.
Thái Nhiên mặt lạnh lùng nói: “Anh còn không biết em là nhân viên công tác cứu hộ nữa đó, lấy tiền của trong gia đình ra cho kẻ khác. Em đúng là người có tấm lòng rộng lượng, từ bi như Bồ Tát rồi”.
Thái An lên tiếng: “Em yêu cô ấy, chúng em có tình cảm với nhau. Em quan tâm đến bạn gái của mình thì có gì là sai chứ?”.
“Hai tháng dùng hết năm nghìn, em nuôi con bé ấy sống để mọi người trong nhà này chết à?”. Thái Nhiên to tiếng: “Trong nhà còn có mẹ đấy, em cũng chẳng khỏe khoắn gì đâu. Vất vả nhiều năm nuôi em khôn lớn còn chưa thấy giúp được gì cho mẹ, vậy mà hở một chút là lấy tiền của nhà đem cho người ngoài. Nếu còn một mực muốn cưới con bé đấy về, thành người một nhà rồi thì tiền bạc cứ bay vèo vèo ra khỏi cửa là chuyện đương nhiên”.
Ánh mắt Thái An đỏ hoe, lắp bắp đứng lên, nói: “Nhưng mà, cô ấy … cô ấy vốn không giống như mọi người nghĩ đâu … Cô ấy thực sự rất tốt”.
Thái Nhiên cắt ngang lời nói của cậu ta: “Miệng lúc nào cũng kêu “cô ấy, cô ấy …” Cô ấy của em là ai trong cái nhà này? Em lấy tiền nhiều như vậy là vì cô ấy bảo em lấy hay là do em chủ động đưa đến? Lấy để làm gì? Tốt nhất là nói cho rõ ràng ra đi”.
Tôi đẩy đẩy Thái Nhiên, làm cho cậu ta bình tĩnh lại. Nhưng mà cậu ta chẳng thèm để ý, tức giận cực độ, quyết tâm tra hỏi cho rõ ràng.
“Anh em của cô ấy gặp chuyện không may, em nghe bạn bè của cô ấy nói vậy nên chủ động giúp đỡ”.
“Có viết giấy vay nợ không?”.
Thái An hùng hồn nói: “Em tình nguyện giúp đỡ cô ấy, tin tưởng cô ấy, không cần đến những thứ đó”.
Tôi thầm mắng cậu ta là đồ đầu đất. Thanh niên dù sao cũng vẫn là thanh niên, cứ sống chết hy sinh cho tình yêu Lúc đó cảm thấy việc so đo, tính toán chuyện tiền bạc là những việc làm rất hèn kén, nhục nhã. Có nói hay là cãi nhau tay đôi với họ, họ cũng không hiểu nổi đâu, đợi đến lúc chịu đủ tổn thất, mất mát rồi thì mới biết là mình sai.
Thái Nhiên bình tĩnh, khiển trách: “Đó là em về nhà cướp đoạt của nhà đi”.
Thái An vừa thẹn vừa giận, hét lên: “Được! Coi như là em vay tiền của anh đi. Sau này em buôn bán có tiền rồi, trả lại cho anh gấp hai luôn”.
Thái Nhiên tức giận, đứng bật dậy: “Nói thì hay lắm, có giỏi thì bước ra đời mà vùng vẫy đi cho anh xem”.
“Đi thì đi”, Thái An cũng nhảy xuống giường, cứ như là muốn chạy ra khỏi phòng ngay.
Tôi chớp lấy thời cơ, hét lên một tiếng: “Khoan đã”, túm lấy Thái An lôi về, bắt cậu ta ngồi ở trên giường. Đừng coi thường câu: “Đi thì đi”, có nhiều đứa trẻ bướng bỉnh chỉ vì ba chữ này mà đã bỏ nhà đi bụi để chứng tỏ bản thân. Con cái nhà họ Thái tính tình ương ngạnh, nói được thì sẽ cố làm cho bằng được.
Cho nên một khi đã quyết tâm rồi thì cho dù có cho con trâu đi kéo lại cũng chẳng được.
Tôi quay sang nói với Thái Nhiên: “Cậu im lặng trước đi đã”. Lại quay sang quát Thái An: “Bây giờ em đã là một công tử nhà giàu rồi, làm ơn có chừng mực một chút đi. Cứ hở ra chút là lại đòi bỏ nhà đi. Em làm vậy cho ai xem?”.
Thái An chỉ vào điện thoại di động của cậu ta, la lên: “Em chịu đựng đủ rồi đấy! Từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng phải nghe theo lời anh, cái gì cũng là anh quyết định, có bao giờ bọn em được nói lên ý kiến của mình đâu. Tất cả chỉ bởi vì anh là người kiếm được tiền trong cái căn nhà này. Được, em tôn trọng anh. Nhưng bây giờ em thích một cô gái, em tình nguyện giúp đỡ cho cô ấy mà không mong được đền đáp. Em lấy tiền của anh thì sau này sẽ trả đủ. Anh cứ đi mà quay mấy bộ phim vớ vẩn của mình, tạo dáng chụp hình với mấy cô diễn viên nổi tiếng, diễn mấy cái vai buồn nôn, nói mấy cái lời thoại giả tạo của mình đi!”.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, một bóng người gầy nhỏ vụt chạy vào, trong khoảnh khắc trên mặt Thái An đã hằn ngay một vết tát.
Chị Tú tức giận đến gương mặt đỏ bừng, chỉ vào mặt đứa con trai của mình nói: “Súc sinh, nghe thử xem mày vừa nói những gì? Mày dám nói như vậy với anh hai, lương tâm của mày để đâu hả?”.
Tôi ngước mặt nhìn Thái Nhiên, cậu ta cắn chặt môi, gương mặt âm u. Trong lòng tôi tự nhủ, không xong rồi, quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên tôi mới thấy cậu ta thực sự tức giận, Trực giác nói cho tôi biết, cảnh tượng này chính là khúc nhạc dạo đầu của một trận sóng gió.
Tôi kéo cậu ta lại, quay sang nói với Thái Bình: “Bọn chị ra ngoài một chút, em cố gắng khuyên nhủ mẹ”.
Thái Nhiên im lặng để mặc tôi kéo cậu ấy ra xe, dọc đường đi cũng chẳng nói năng một lời. Cậu ta cứ cúi gằm mặt xuống buồn bã nhìn đôi tay của mình. Cậu ta buồn đến thế làm cho người ta thoạt nhìn qua có chút đáng thương. Lúc dừng đèn đỏ, tôi không đành lòng, vươn tay của mình ra nắm lấy tay cậu ta. Kết quả là phát hiện ra tay cậu ta còn ấm áp hơn tay tôi nhiều.
Cậu ta ngược lại, lại nắm lấy tay tôi, cứ như đã tìm thấy một chỗ dựa, nói: “Đói bụng rồi, tìm chỗ nào đó ăn cơm đi”.
“Thực ra hôm nay mẹ cậu làm món thịt lợn rang muối, tôi ngửi thấy được mùi thơm”.
“Đừng nói nữa”, cậu ta nói: “Đi ăn mì cay Thành Đô đi, em chỉ đường cho”.
Cậu ta đưa tôi đến quán ăn ở cổng sau trường trung học của cậu ta, xuống xe, đi bộ qua một con hẻm nhỏ khoảng năm phút là đến.
Chủ quán nhận ra cậu ta, rất vui vẻ mà miễn phí tiền ăn cho chúng tôi. Thái Nhiên cầm bút viết vào sổ lưu bút của họ “Buôn bán thuận lợi” và “Nhiệt tình với khách”. Ông chủ quán mà thấy cái này chắc cả tiền bo chúng tôi cho cũng không nhận mất.
Tôi cười cậu ta: “Cậu chẳng biết khách sáo một chút nào hết”.
Cậu ta chỉ lo khui mấy chai bia. Tôi cũng không để ý đến cậu ta nữa, dù gì thì tôi cũng nghĩ uống bia chắc không say được đâu.
Thái Nhiên uống rượu giải sầu cũng chẳng giống những người khác, họ vừa uống vừa kể lể nay nọ, cậu ta thì khác, cứ im lặng mà uống, không nói lấy một câu nào dù chỉ là vô nghĩa, uống mà cứ như đang uống lấy ưu phiền, cứ cố gắng uống mãi cho nó trôi xuống bụng rồi mất hút. Quán ăn khá nóng, cậu ta đổ mồ hôi, tóc bù xù như tổ quạ cứ bết lại hai bên má, trên cổ, cực kì gợi cảm. Mấy người khách ngồi gần đó cứ ngoái cổ lại nhìn …
Uống được nửa két bia rồi, cậu ta còn vươn tay định kêu thêm, tôi nhẹ nhàng chặn lại nói: “Mười giờ sang ngày mai có một buổi họp báo”.
Cậu ta nghe lời bỏ tay xuống, rút ra một điếu thuốc, ngồi hút.
Ngồi cách vách có một đứa trẻ bỗng nhiên nổi loạn, không chịu ăn rau làm cho người mẹ nổi nóng lên, quát nạt. Đứa bé ngồi kế bên thấy vậy vội vàng kéo em trai mình
sang một bên, cầm chén hoành thánh lên ăn giúp em. Còn nhỏ mà đã biết thương em, có được một người anh trai tốt như vậy thực sự là một điều may mắn.
Thái Nhiên đưa mắt nhìn xa xăm, nói: “Em so với bọn họ còn tốt hơn được một chút. Ít ra em còn được trải qua quãng thời gian thành công của bố mình dù chỉ là vài năm. Sau khi hai đứa em sinh ra thì trong nhà cũng đã chẳng còn gì. Quần áo cũ của em đều sửa lại cho hai đứa mặc. Mẹ nói với em, con là anh cả trong gia đình, chăm sóc hai em là trách nhiệm của con. Cho nên dù có khó khăn cách mấy cũng phải ráng dạy dỗ chúng nên người, là người một nhà thì phải biết quan tâm giúp đỡ lẫn nhau”.
“Hẳn là cậu còn nhỡ rõ khi họ chào đời?”.
“Tất nhiên là nhớ rõ rồi. Mẹ em bỗng nhiên mập hẳn lên, tự nhiên biến mất vài ngày, lúc trở về, tay mẹ ôm một thứ gì đó giống như là cục bông vậy. Em thò đầu ra nhìn, thấy hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc đang há miệng ngáp, đôi mắt cứ đảo liên tục, nhìn khắp nơi. Từ đó trở đi mẹ không ngủ với em nữa, đêm nào cũng dậy chăm sóc hai đứa trẻ đó. Em còn nhỏ như vậy, tự nhiên lại mất đi sự quan tâm của mẹ dành cho mình, bố thì cứ lo gây dựng lại sự nghiệp chẳng màng đến em, cả ngày cứ nghe thấy tiếng hai đứa em của mình khóc, em sợ lắm”.
“Tuổi thơ của cậu thật buồn”, tôi cười.
“Lúc bố qua đời, em vừa buồn lại vừa tức, hai đứa nhóc còn ngây thơ chưa biết gì, thấy người cứ say xỉn tối ngày kia đột nhiên biến mất, xoay qua xoay lại chút rồi cứ tít mắt lại cười hi hi ha ha. Mẹ còn nói, bọn nó lạc quan được như vậy tương lai sau này nhất định sẽ vượt qua được những khó khăn, thử thách”.
“Thái An đang bước vào giai đoạn trưởng thành nên mới nổi loạn như thế đó mà”.
“Em lại nghĩ rằng bọn nó đã không còn nhỏ nữa rồi”.
“Tình yêu đầu tiên thường làm cho con người ta u mê như vậy đó. Người yêu mà nói Trái Đất hình vuông thì cậu ta sẵn sàng lấy thước ra đo chiều dài, chiều rộng”.
“Em vì nó mà làm biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng chẳng có được một chút tôn trọng”.
Tôi giữ tay cậu ta lại: “Cậu đừng so đo quá như vậy. Vài lời nói thốt ra theo cảm tính trong lúc nóng giận cũng không nói lên được là người ta có ghét bỏ cậu thật hay không”.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên đó. Tôi bàng hoàng nhưng thấy bộ dạng buồn bã của cậu ta lại cảm thấy xót xa trong lòng nên im lặng không nói gì.
Bỗng nhiên cậu ta hỏi tôi: “Chẳng lẽ em thực sự là không thể chịu đựng được sao?”.
Tôi thầm mắng cái tên Thái An ngu ngốc kia, quyết đoán nói: “Tuyệt đối không! Cho tới bây giờ cậu vẫn là một con người quang minh, lỗi lạc, đẹp trai, hào hiệp. Không chịu đựng được chính là mấy nhân vật cậu đóng thôi, mà sự nghiệp của cậu là phải đóng phim cơ mà”.
“Trước đây mấy người con gái vì nghèo khó mà phải bán mình làm vũ nữ nuôi gia đình phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp giống như trong phim “Lỡ Duyên”(1) đấy”.
(1): Phim “Lỡ Duyên” cũng được gọi là “Bán Sanh Duyên”, tên gốc của phim ghi là “Eighteen Springs” mình có tìm trên mạng ra hai bản, một bản 1997, một bản 2002 (Lâm Tâm Như đóng) là Bán Sanh Duyên mình không rõ cái nào mới đúng nữa nên để tạm bản 2002.
“Cậu đang lo lắng vì cái tâm thần đang bất ổn mình hay là lo đi kiếm người vợ khác cho Thái An”. Tôi lườm cậu ta một cái: “Cậu bớt giỡn đi”.
“Em lo người đó đang có ý định lừa gạt Thái An”.
“Vậy thì cậu cứ để cho cậu ta bị lừa đi, có được một bài học để đời rồi sẽ ngoan ngoãn, chuyên tâm mà học hành”.
“Đúng là không có tiền đồ, chỉ vì một người con gái mà lại phản bội anh em”.
“Vậy cậu thử nghĩ xem, Lữ Bố và Đổng Trác (2) vì cái gì mà lại phải trở mặt với nhau?”.
(2): Lữ Bố là con nuôi của Đổng Trác, ông giúp Đổng Trác lên ngôi vua. Đổng Trác có ái thiếp là Điêu Thuyền (do Vương Doãn giới thiệu hòng làm chia rẽ tình cảm cha con của hai người họ) Có lần Lữ Bố đứng hầu có chút không vừa ý Đổng Trác bèn chộp lấy cái kích phi vào ông. Lữ Bố vội tránh cây kích và xin lỗi, Đổng Trác mới nguôi giận. Cũng từ đó Lã Bố hận thù Trác. Sau cùng, Lữ Bố nghe theo lời xúi giục của Vương Doãn, giết cha mình. Mọi người cứ nghĩ nguyên nhân là do Điêu Thuyền nhưng thực ra cô ấy chỉ là chất xúc tác thôi.
Thái Nhiên nhất quyết không về nhà, tôi đành dẫn cậu ta về nhà trọ của mình. Tôi dọn dẹp lại căn nhà, còn gian phòng khách trống, cậu ta có thể ở đó. Cậu ta không còn phải ngủ trên ghế sofa nhà tôi như trước nữa. Phòng khách nhà tôi cũng đầy đủ tiện nghi, có nhà vệ sinh riêng, có máy tính kết nối internet. Cậu ta thấy nơi này tuyệt như vậy, cực kì khoái chí, hai ba ngày sau đã dọn sang ở chung với tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook