Tối đó, lần đầu tiên cô nghe anh tâm sự một phần về cuộc sống trước đây của anh. Bởi vì anh bản tính lạnh lùng không thích tiếp xúc cùng người khác nên không có mấy người dám lại gần anh. Tuổi thơ của anh có lẽ sẽ mãi đơn độc mà trôi qua nếu như anh không gặp Lâm Phong cùng Khánh Trung, hẳn là do ở cùng lứa tuổi lại là những cậu nhóc nông nổi đơn giản nên dễ dàng bị thu hút, tò mò về nhau. Huống hồ cái tên nhiều chuyện Khánh Trung một mực bám lấy anh kể từ sau lần anh vô tình nhập hội cùng cậu ta và Lâm Phong đánh trả lại đám đàn anh lưu manh chuyên gia bắt nạt tụi nhóc ít tuổi hơn, hay mấy đứa nhóc yếu đuối. Anh thật không muốn quản chuyện của người khác nhưng đám người xấu kia không biết trời đất gì mà lại lôi anh vào cuộc chỉ vì do anh tình cờ đi ngang qua, không yên lặng để người ta lấn tới nên đã chủ động phản công lại, cùng với tụi Khánh Trung đánh một trận đã đời.

Ngày ấy ba thằng nhóc 7 tuổi đấu lại với sáu tên đàn anh lớp 9, mặc dù thương tích xây xát đầy mình nhưng không hề lép vế lại còn áp đảo đám người xấu kia. Từ sau lần đó, bọn họ không dám bày trò động chạm tới ba người bạn anh. Cũng sau lần đó, Khánh Trung một mực coi anh là bạn thân, kêu gọi anh gia nhập cùng cậu ta và Lâm Phong. Thời gian đầu anh lạnh lùng, xa cách, song vẫn không khỏi chú ý tới hai người cậu ta, cùng trò chuyện cùng tham gia các hoạt động vui chơi rất náo nhiệt và vui vẻ. Anh đã rất ngưỡng mộ tình bạn của họ, rồi sau đó dần dần cũng chịu mở lòng tiếp nhận những người bạn mới. Cũng vì thế mà anh biết đến Khánh Linh - em gái của Khánh Trung, bởi vì mẹ anh qua đời sớm, từ nhỏ anh là người thiếu hụt tình thương, nhưng gia đình Khánh Trung lại rất thân thiện, đối với anh rất quan tâm, khiến anh có cảm giác được trở thành một thành viên trong mái ấm của họ, dường như bù đắp phần nào những thiếu hụt trong anh. Trong lòng anh rất cảm động và biết ơn, mặc dù Khánh Linh từ nhỏ đã được mọi người nâng niu như bảo bối, có đôi lúc hơi phiền phức khi luôn luôn bám dính lấy anh, nhưng anh mãi mãi coi cô là đứa em gái nhỏ tinh nghịch, những gì anh đối với cô ấy đều dựa trên thái độ quan tâm từ người anh trai.

Hà Phương được Tuấn Vũ ôm trong lòng, nghe lại chuyện cũ, cô cảm giác được mình ngày một bước gần hơn để tiếp cận với trái tim anh, vốn tưởng anh là người khó ưa trong ấn tượng ngày đầu họ gặp nhau, sau đó anh lại hay bày trò chọc cô, nhưng hơn thế nữa, anh đối với cô rất mực quan tâm chu đáo. Nói rằng anh bình lặng đi vào tim cô cũng đúng, mà cho là anh tiến quân thần tốc khuấy đảo cuộc sống bình lặng nhàm chán của cô cũng không sai, bởi vì thời gian họ quen biết không dài nhưng đủ sâu đậm để có chỗ đứng quan trọng trong thâm tâm của đối phương.

Nếu như ngày thường đều là Tuấn Vũ mặt dày lấy cô là gối ôm vùi chặt vào trong lòng, để mặc cô sau một hồi phản đối không có hiệu quả, đành để mặc anh bao bọc trong khuôn ngực ấm áp, phảng phất xung quanh hương bạc hà thơm mát đầy thân thuộc, rồi cùng anh đi sâu vào giấc ngủ êm đềm. Thì nay cô chủ động vùi vào trong lòng, ôm chặt lấy anh, cô đồng cảm cùng anh, cũng muốn thấu hiểu anh, rất muốn nói với anh rằng cô sẽ luôn ở bên ủng hộ, sẻ chia cùng anh, là người thân, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh. Nhưng có lẽ, tất cả có thể gói gọn chỉ ở ba chữ mà cô vô tình thốt ra thành lời:

- Em yêu anh.

Tuấn Vũ ngỡ ngàng cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang nép mình trong lòng anh, có lẽ vì bất ngờ mà anh đứng hình vài giây, lại nhìn tới ánh mắt long lanh tràn đầy yêu thương và chân thật của cô, con tim anh lặng lẽ đập sai nhịp, trên môi nhoẻn nụ cười mãn nguyện, anh cúi xuống hôn cô một cách mê đắm. Cô gái của anh, tình yêu của anh, anh tự nhủ cả đời này phải nâng niu trân trọng mà yêu thương cô.

Hà Phương hưởng thụ nụ hôn say đắm, trằn trọc, tới cuồng loạn của anh, cô dường như bị cuốn theo những cung bậc thay đổi mức độ của sóng biển, cho tới khi cảm giác nóng lạnh giao triền lẫn nhau, một chút lí trí chợt bừng tỉnh trong cô khẽ kéo cô về thực tại, dường như nhớ ra điều gì đó, lại nhận ra quần áo của hai người đều hỗn loạn, làn da trần trụi của cả hai dán lấy nhau, giống như lửa băng tiếp xúc. Lại trông Tuấn Vũ vẫn say triền, đôi tay náo loạn làm khơi lên khát khao trong cô và ngày một có ý định đi xa hơn, Hà Phương hai gò má ửng hồng, không rõ là vì sự quấy nhiễu của anh hay bởi vì xấu hổ, vội vàng ngăn lại bàn tay đang lần mò xuống phía dưới của cô, ấp úng giải thích trong hơi thở hổn hển:

- Em. . . em. . . tới tháng.

Cô rõ ràng thành công trong việc ngăn cản hai người có hành động quá đà, khiến Tuấn Vũ chết lặng, sau đó cả khuôn mặt đen như cái đít nồi, nhưng nhìn cô gái phía dưới vừa đáng yêu vừa đáng trách, anh phải rất mực cố gắng kìm nén lại dục vọng của bản thân, ôm lấy cô, ngấu nghiến hôn lên đôi môi anh đào của cô như trách móc, hờn dỗi với cô, cũng như dần bình ổn lại khát khao lôi cô ăn sạch. Kết thúc bằng một nụ hôn phớt nhẹ lên trán cô, anh xoay người ôm lấy cô vào lòng, nhắm mắt:

- Một ngày nào đó anh sẽ đòi em. . . cả gốc lẫn lãi. Ngủ ngon, Hà Phương.

Hà Phương cười khổ, thật ra nếu không phải vì lí do khó cưỡng này, hẳn là cô cũng bằng lòng trao bản thân mình cho anh, đồng nghĩa với việc cô tin tưởng giao phó cả đời mình cho người đàn ông này:

- Ngủ ngon, Tuấn Vũ.

Sau đó, tìm cho mình tư thế thoải mái trong lòng anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương