Những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, Hà Phương đều không nói lại với Tuấn Vũ bởi vì bình thường công việc của anh đã rất bận rộn, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, khiến anh phải mất công suy nghĩ thêm nữa. Tuy nhiên, người lo lắng không yên lại là cô, mỗi ngày qua đi cô luôn trong trạng thái thấp thỏm chờ đợi, không rõ ba của anh sẽ có hành động gì. Qua vài ngày vẫn bình an, nhưng thế vào đó là sự góp mặt không mong muốn của Khánh Linh, hầu như cô ấy xuất hiện mọi lúc mọi nơi có thể.

Ví như vào giờ tan làm, ngay lúc cô theo thói quen mở cửa xe Tuấn Vũ vị trí ghế phụ liền bắt gặp ngay khuôn mặt hớn hở của Khánh Linh. Cô ấy chào hỏi rất lễ phép không có một chút nào ngạo mạn kiêu căng như lúc ở trung tâm mua sắm, cô ấy nói rất muốn thưởng thức tay nghề nấu nướng của cô nên đi theo anh.

Hà Phương không ý kiến chỉ nhã nhặn mỉm cười hoan nghênh, rồi tự giác đi xuống ngồi vào ghế sau. Bữa tối hôm đó kéo theo đó là sự có mặt của Khánh Trung cùng Lâm Phong. Xem như bày tiệc tùng tại nhà Tuấn Vũ, sau đó cả đám tụ tập chơi đánh bài náo nhiệt tới tận khuya. Khánh Linh không muốn về, nhưng dưới sự lôi kéo hộ tống của Khánh Trung đành miễn cưỡng ra về, còn không quên nói với lại rằng ngày mai lại tới.

Đợi khi mọi người về hết, Hà Phương bắt tay vào thu dọn tàn cuộc, Tuấn Vũ liền từ phía sau ôm trọn lấy cô đầy âu yếm, thủ thỉ bên tai:

- Mệt lắm phải không em? Cứ để đó, ngày mai người giúp việc qua dọn. Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi thôi.

Cô rất ra dáng người vợ hiền lành đảm đang đáp lại:

- Em không sao, để em dọn dẹp chỗ này cho bớt bừa bộn rồi đi nghỉ sau.

Nói là làm, cô khẽ tách khỏi người anh, thu dọn tiếp. Bỗng cả người bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, là Tuấn Vũ bế bổng cô, tư thế này thật khiến người ta ngượng ngùng, mặc dù hai má đã ửng hồng nhưng Hà Phương vẫn cố giữ bình tĩnh lớn tiếng với anh:

- Anh bỏ em xuống, thế này sẽ rất kì cục.

Tuấn Vũ cười ha hả để mặc cô phản kháng, tư thế bế cô không đổi, nhẹ tiêu sái bước vào phòng tắm. Lúc này mới chịu đặt cô xuống đất, còn không quên nhéo mũi cô:

- Với cô ngốc không chịu nghe lời như em, anh sẽ phải thường xuyên dùng tới biện pháp mạnh mới được.

Anh rõ ràng coi cô như trẻ con mới có hành động như thế, Hà Phương có chút bất bình, hai tay chống nạnh, khuôn mặt láu lỉnh đối đáp anh:

- Như vậy, ngài Vũ, anh có thể ra ngoài được chưa? Em còn phải tắm.

Tuấn Vũ dường như nghĩ tới điều gì đó thú vị, đôi mắt ánh lên thích thú, khẽ đưa tay mơn trớn gò má mịn màng của cô, láu cá nói:

- Sớm muộn gì em cũng là người của anh, hay là cứ để anh thực hiện quyền và nghĩa vụ sớm hơn một chút có được không?

Hà Phương tim đập loạn, toàn thân khẽ nóng bừng, không khác gì người bị bệnh sốt cao, cô luống cuống dùng sức đẩy anh ra khỏi phòng tắm, sau đó vội đóng chặt cửa, cài chốt:

- Đồ háo sắc đáng ghét.

Tuấn Vũ bị cô một mực hắt hủi, vẫn biết cô xấu hổ anh chỉ tính trêu chọc cô, nhưng thực chất có một phần bản năng dục vọng trong anh vẫn luôn khao khát cô, khẽ dựa lưng vào cửa phòng tắm mà cười khổ:

- Cô gái độc ác, anh phải làm sao với em đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương