Cô gái bên cạnh Tuấn Vũ không kiên nhẫn, khẽ kéo kéo tay Tuấn Vũ như muốn nhắc nhở anh chú ý tới cô ấy. Anh nhìn cô ấy rồi nói:

- Đây là Khánh Linh, em gái của Khánh Trung – tổng giám đốc công ty vận tải tàu thủy Tề Hùng.

Cô ấy trang nhã bắt tay cùng Ái Vy và Lê Minh, anh lại nhìn cô đầy yêu chiều, nói tiếp:

- Cô ấy. . . là Hà Phương, bạn gái anh, em cũng có thể gọi một tiếng chị dâu.

Lời anh thốt ra khiến ba người kia kích động, đặc biệt là Lê Minh và Khánh Linh, dường như họ không ngờ tới quan hệ giữa cô và anh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, có soi xét tìm tòi, có thắc mắc không đành lòng. Cô khẽ đỏ mặt, rồi lại cười mỉm chào Khánh Linh. Cô ấy ngập ngừng một lúc, rồi mới đáp lại, trong lòng kích động mạnh không kiềm chế được mà dùng sức với Hà Phương khiến cô có chút đau tay. Nhận thấy phản ứng của cô, biết rằng mình đã luống cuống, cô ấy rất mau khôi phục lại tâm trạng, bày ra nụ cười duyên dáng chào hỏi lại cô. Hà Phương có thể nhận ra thái độ thù địch của Khánh Linh, nhưng cô lại quyết định không bận tâm, vạch trần cô ấy, phải chăng một phần là do cô ấy là em gái của anh chàng láu cá tốt tính Khánh Trung. Qua màn chào hỏi, Tuấn Vũ lại quay ra dặn dò Khánh Linh, thái độ đối xử không khác gì người anh trai lo toan chu toàn cho cô em gái:

- Em về trước đi Khánh Linh, giờ này có lẽ Khánh Trung đã tới trước cửa nhà hàng đón em, lúc khác chúng ta gặp sau.

Vừa hay điện thoại của cô ấy vang lên, sau khi nhận điện thoại, mới không đành lòng chào tạm biệt, xoay người nhẹ bước ra phía cửa. Khánh Linh đi rồi, Tuấn Vũ mới cất giọng trầm:

- Mọi người là đang đi ăn trưa?

Ái Vy vội nhanh nhảu tươi cười đáp lại, anh tự ý đưa ra quyết định, hơn thế nữa trong lời nói ẩn ý ngập tràn:

- Gặp gỡ tại đây cũng xem là có duyên, hay là thế này đi, bữa trưa hôm nay là tôi mời khách, coi như thay mặt Hà Phương nhà tôi thiết đãi bạn bè, đồng thời cũng phần nào cảm tạ ân tình của anh Lê Minh đây.

Lê Minh nghe anh nói vậy, trong lòng có chút nhói đau, nhưng vẫn chân chất cất lời:

- Anh không cần câu nệ.

- Xem ra anh đây là không nể mặt rồi.

Tuấn Vũ rõ ràng mặt cười nhưng lạnh lùng khiến người ta bất giác lạnh sống lưng. Lê Minh hiền lành xem ra thua thiệt về khí chất so với anh rất nhiều bậc. Hà Phương thấy vậy liền ra mặt hòa hoãn bầu không khí:

- Anh Lê Minh, để em mời mọi người bữa trưa này. Thời gian cũng không còn nhiều, chả mấy chốc mà tới giờ làm ca chiều rồi.

Bấy giờ Lê Minh mới cười hiền lành đồng ý với cô. Tuấn Vũ nhìn thấy vậy, khẽ khó chịu trong lòng, liền có hành động trẻ con, nắm chặt lấy tay cô, đi theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ tới bàn ăn khá yên tĩnh trong giờ cao điểm của nhà hàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương