Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ
-
Chương 61
Hà Phương xấu hổ rúc mình trong chăn, trái tim cô lúc này vẫn đập liên hồi. Dường như hơi ấm của anh, hương bạc hà đặc trưng vẫn phảng phất quanh mình. Những gì vừa xảy ra rất giống với thước phim quay chậm được tái diễn lại trong tâm trí, sự thân cận của anh, tiếp xúc của anh, cô miên man chìm đắm trong yêu thương của anh. Anh muốn cô, và thực sự sâu thẳm trong cô cũng muốn anh. Mặc dù vậy, một phần lí trí chớp nhoáng bừng tỉnh nơi cô đã ngăn lại ý loạn tình mê. Cô yêu anh, rất mực yêu, vì thế cô muốn tại một thời điểm thích hợp, có thể sẵn sàng toàn tâm toàn ý trao cho anh thứ quý giá nhất, đáng trân trọng nhất của người con gái.
Thời gian còn lại của buổi chiều Tuấn Vũ nhốt mình trong thư phòng. Hà Phương đã hoàn toàn bình phục nên dậy chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Lúc gõ cửa thư phòng, phải mất một lúc lâu sau anh mới mở cửa mặt lạnh đi ra, cũng không thèm đoái hoài tới cô. Cô thầm than chắc chắn chuyện khi chiều đã khiến anh tức giận rồi. Nhưng nếu đúng ra, cô có được coi là người bị hại? Cho tới bây giờ cô vẫn còn hồi hộp, e thẹn và xấu hổ, song lại cố gắng làm mặt dày gọi anh ra ăn cơm, để tới bây giờ cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng, cô thật không biết phải làm sao với anh cho đúng, đành thất thểu đi theo anh tới bàn ăn. Không ai nói với ai một tiếng, đây là bữa cơm nặng nề nhất trong suốt quá trình gặp gỡ và quen biết tới nay của họ. Anh ăn ít hơn thường ngày rất nhiều. Mau chóng kết thúc bữa tối của mình, ngay lúc anh định đứng lên rời đi, Hà Phương cũng vội đứng lên cúi gằm mặt như đứa trẻ đang nhận lỗi:
- Anh là đang giận em? Chuyện. . .chuyện lúc chiều. . .em. . .em. . .
Hai má của cô nóng ran lên. Tuấn Vũ thực chất là vừa tức vừa xấu hổ nên không biết phải đối mặt thế nào với cô, nhưng lại nhìn cô lúc này, thật không thể kiềm mình mà muốn bắt nạt. Anh dứt khoát đứng lên đi về phía phòng cô, Hà Phương rối rắm trước hành động đó của anh vội vã đi theo. Khi vào tới nơi, đã thấy anh cầm trên tay chiếc gối của cô.
- Anh định làm gì?
Bây giờ Tuấn Vũ mới lớn tiếng với cô:
- Anh nói cho em biết, từ bây giờ, em chuyển qua phòng ngủ của anh.
Hà Phương bị đơ toàn tập với những gì anh vừa nói, hình như không có một chút liên quan tới vấn đề hiện tại của hai người họ, cô cất giọng run rẩy:
- Tại. . .tại sao?
- Sớm hay muộn thì cũng vậy. Anh muốn em tập làm quen, để tới khi đó – Anh dừng lại một lúc, điều hòa hô hấp, trấn áp kích động trong lòng mà nói tiếp – Tới khi đó, người mà em gọi tên là anh chứ không phải một người phụ nữ khác.
Cảm xúc trong cô như những nốt nhạc đang trong đoạn nhạc cao trào bỗng nhiên bị đổi tông trầm lắng xuống. Đầu óc ngu ngơ của cô mãi sau mới hoạt động lại, anh vừa nói cô gọi tên người người phụ nữ khác? Hình như trong lúc bối rối, có chút run sợ đó, cô có gọi mẹ. Chợt vỡ lẽ, thì ra anh tức giận bởi vì thế, cô đang định giải thích cho anh thì đã bị bao bọc trong cái ôm ấm áp của anh, anh nói:
- Em an tâm, anh sẽ giữ chừng mực, chờ tới lúc em hoàn toàn tiếp nhận anh, tin tưởng anh. Em biết không, em giống như liều thuốc an thần mà mỗi khi bên em, anh đều chìm trong giấc ngủ an lành.
Hà Phương nép mình vào anh, cảm nhận con tim đang đập rạo rực của anh, tình cảm chân thành của anh, cô hoàn toàn tin tưởng con người anh, khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thời gian còn lại của buổi chiều Tuấn Vũ nhốt mình trong thư phòng. Hà Phương đã hoàn toàn bình phục nên dậy chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Lúc gõ cửa thư phòng, phải mất một lúc lâu sau anh mới mở cửa mặt lạnh đi ra, cũng không thèm đoái hoài tới cô. Cô thầm than chắc chắn chuyện khi chiều đã khiến anh tức giận rồi. Nhưng nếu đúng ra, cô có được coi là người bị hại? Cho tới bây giờ cô vẫn còn hồi hộp, e thẹn và xấu hổ, song lại cố gắng làm mặt dày gọi anh ra ăn cơm, để tới bây giờ cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng, cô thật không biết phải làm sao với anh cho đúng, đành thất thểu đi theo anh tới bàn ăn. Không ai nói với ai một tiếng, đây là bữa cơm nặng nề nhất trong suốt quá trình gặp gỡ và quen biết tới nay của họ. Anh ăn ít hơn thường ngày rất nhiều. Mau chóng kết thúc bữa tối của mình, ngay lúc anh định đứng lên rời đi, Hà Phương cũng vội đứng lên cúi gằm mặt như đứa trẻ đang nhận lỗi:
- Anh là đang giận em? Chuyện. . .chuyện lúc chiều. . .em. . .em. . .
Hai má của cô nóng ran lên. Tuấn Vũ thực chất là vừa tức vừa xấu hổ nên không biết phải đối mặt thế nào với cô, nhưng lại nhìn cô lúc này, thật không thể kiềm mình mà muốn bắt nạt. Anh dứt khoát đứng lên đi về phía phòng cô, Hà Phương rối rắm trước hành động đó của anh vội vã đi theo. Khi vào tới nơi, đã thấy anh cầm trên tay chiếc gối của cô.
- Anh định làm gì?
Bây giờ Tuấn Vũ mới lớn tiếng với cô:
- Anh nói cho em biết, từ bây giờ, em chuyển qua phòng ngủ của anh.
Hà Phương bị đơ toàn tập với những gì anh vừa nói, hình như không có một chút liên quan tới vấn đề hiện tại của hai người họ, cô cất giọng run rẩy:
- Tại. . .tại sao?
- Sớm hay muộn thì cũng vậy. Anh muốn em tập làm quen, để tới khi đó – Anh dừng lại một lúc, điều hòa hô hấp, trấn áp kích động trong lòng mà nói tiếp – Tới khi đó, người mà em gọi tên là anh chứ không phải một người phụ nữ khác.
Cảm xúc trong cô như những nốt nhạc đang trong đoạn nhạc cao trào bỗng nhiên bị đổi tông trầm lắng xuống. Đầu óc ngu ngơ của cô mãi sau mới hoạt động lại, anh vừa nói cô gọi tên người người phụ nữ khác? Hình như trong lúc bối rối, có chút run sợ đó, cô có gọi mẹ. Chợt vỡ lẽ, thì ra anh tức giận bởi vì thế, cô đang định giải thích cho anh thì đã bị bao bọc trong cái ôm ấm áp của anh, anh nói:
- Em an tâm, anh sẽ giữ chừng mực, chờ tới lúc em hoàn toàn tiếp nhận anh, tin tưởng anh. Em biết không, em giống như liều thuốc an thần mà mỗi khi bên em, anh đều chìm trong giấc ngủ an lành.
Hà Phương nép mình vào anh, cảm nhận con tim đang đập rạo rực của anh, tình cảm chân thành của anh, cô hoàn toàn tin tưởng con người anh, khẽ gật đầu:
- Vâng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook