Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ
-
Chương 5: Lần đầu chạm mặt
Vừa yên vị vào bàn làm việc của mình liền có cuộc điện thoại của khách hàng yêu cầu cô dẫn đi xem nhà, quay sang cô bạn Ái Vy đồng nghiệp bên cạnh mỉm cười:
- Người đẹp, lát đại sát thủ có hỏi thăm tớ thì nói tớ ra ngoài gặp khách hàng nha.
Ái Vy làm mặt xấu nghịch ngợm:
- An tâm lát nữa ngài ấy có hỏi tớ sẽ nói cậu đi ra ngoài tìm mùa xuân nên trốn việc ha ha.
Giả bộ làm mặt giận véo nhẹ má cô ấy, Hà Phương cầm túi xách bước đi. Khách hàng hôm nay của cô là người đàn ông trung niên, chiều cao tầm trung, ấn tượng gặp mặt lần đầu của cô đó là khuôn mặt hiền lành, tuy tầm này tuổi rõ ràng am hiểu sành sỏi sự đời cũng như việc đối nhân xử thế, huống hồ lại là người có tiền, nhưng dù sao vẫn mang lại ấn tượng tốt đẹp trong cô. Căn hộ họ xem nằm trong khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố, cô cùng khách hàng dưới sự dẫn dắt của người quản lí khu đô thị xem một lượt bố cục của tòa nhà, và cấu trúc căn hộ, khách hàng tỏ thái độ khá hài lòng, hẹn hôm sau gặp lại ký hợp đồng.
Trên đường đi về công ty, lúc đi ngang qua một tòa nhà, bỗng có người thanh niên vì mải nghe điện thoại không để ý mà húc vào người cô không những không quay đầu xin lỗi mà cất bước đi luôn, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau vừa hay cả người đổ về phía người đàn ông mới bước xuống từ chiếc xe rolls royce, người đó nhanh tay đỡ được cô, tuy nhiên đống tài liệu cầm tay không may rơi lả tả trên mặt đất.
Luống cuống quay lại, cô hơi giật mình bởi sức thu hút kì lạ của người đàn ông, rất lạnh lùng, ngũ quan cân xứng không phải vẻ đẹp trai của mấy chàng thanh niên ẻo lả mới lớn mà mang đậm khí chất của người thành đạt, đó là ấn tượng đầu tiên trong lần đầu chạm mặt. Tuy nhiên hành động tiếp theo của hắn khiến hình tượng tốt đẹp trong cô hoàn toàn sụp đổ, hắn đẩy cô ra như tránh sinh vật lạ, đứng vuốt lại tà áo hơi bị nhàu, mặc dù phản cảm nhưng là cô va phải hắn dù không phải cố ý, nhưng vẫn mở lời xin lỗi và cảm ơn hắn, cô vội cúi xuống nhặt đống tài liệu lên, xếp ngay ngắn rồi đưa cho hắn. Người đàn ông nhìn cô với nửa con mắt nhận lấy tập tài liệu phủi tay bước đi, được mấy bước đã thấy cô lên tiếng gọi với lại:
- Chờ đã, xin anh dừng bước.
Hắn quay lại cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
Cô vội bước lại gần hắn chìa tay đưa ra chiếc USB vừa nhặt được trên mặt đất, vẫn nhã nhặn hỏi:
- Không biết cái này có phải của anh không ạ?
Nhận thấy chiếc USB của mình, hắn cầm lấy vốn định bước đi, nhưng không biết nghĩ gì mà lại quay lại nói với cô giọng mỉa mai:
- Lần sau hi vọng cô không cần phải dày công diễn trò vô tình va chạm thế này đâu, rất ấu trĩ và lỗi thời, tôi đang rất bận không có thời gian chơi với cô.
Thần kì là suy nghĩ lúc này của cô rất nhanh nhạy, cô giật mình: “Là hắn nghĩ mình cố ý tiếp cận sao?”. Lúc này dường như máu trong cơ thể dồn hết lên đầu cô quát lớn tiếng:
- Anh nghĩ mình là ai chứ, cho dù có là chủ tịch nước hay bệnh nhân mắc dịch ebola thì tôi cũng không bận tâm, nhưng xin anh đừng có mắc bệnh tự luyến, lúc nào cũng nghĩ rằng mình là trung tâm của vũ trụ ai cũng phải quan tâm, tôi xin lỗi vì bị đẩy ngã vào anh, nhưng với những lời nhục mạ của anh vừa rồi, cho tôi xin rút lại, bởi vì người như anh không đáng, huh, bệnh thần kinh.
Hùng hổ tuôn một tràng để lại cái liếc mắt khinh bỉ, cô quay người bước đi. Người đàn ông không nghĩ rằng sẽ bị một cô gái dám lớn tiếng quát mắng hắn ngay tại trước cửa công ty của hắn, trước bao nhiêu người qua đường có cả nhân viên của hắn, thật là mất hết mặt mũi, tất cả oán giận dồn vào bóng dáng đang dần khuất xa kia, hắn nhìn cô với đôi mắt đầy oán khí, nghiến răng tự nhủ: “Tôi nhớ kĩ cô rồi, đừng để tôi gặp lại, nếu không cô sẽ chết không được yên thân, huh”. Vì còn cuộc họp quan trọng với đối tác nên hắn đành ôm một cục tức bước vào công ty, mà ngày hôm đó, toàn công ty từ trên xuống dưới đều lan truyền thông tin tổng giám đốc uy vũ của tập đoàn Uy Vũ nắm giữ nguồn tài trợ kinh tế đứng đầu trong cả nước bị một cô gái mắng là “bệnh thần kinh” ở ngay trước cửa công ty, khiến bao tâm hồn thiếu nữ phải oán thán. Đây cũng được coi là tin chấn động toàn thành phố so với các tin giật gân trong giới giải trí thì chỉ hơn chứ không có kém.
- Người đẹp, lát đại sát thủ có hỏi thăm tớ thì nói tớ ra ngoài gặp khách hàng nha.
Ái Vy làm mặt xấu nghịch ngợm:
- An tâm lát nữa ngài ấy có hỏi tớ sẽ nói cậu đi ra ngoài tìm mùa xuân nên trốn việc ha ha.
Giả bộ làm mặt giận véo nhẹ má cô ấy, Hà Phương cầm túi xách bước đi. Khách hàng hôm nay của cô là người đàn ông trung niên, chiều cao tầm trung, ấn tượng gặp mặt lần đầu của cô đó là khuôn mặt hiền lành, tuy tầm này tuổi rõ ràng am hiểu sành sỏi sự đời cũng như việc đối nhân xử thế, huống hồ lại là người có tiền, nhưng dù sao vẫn mang lại ấn tượng tốt đẹp trong cô. Căn hộ họ xem nằm trong khu chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố, cô cùng khách hàng dưới sự dẫn dắt của người quản lí khu đô thị xem một lượt bố cục của tòa nhà, và cấu trúc căn hộ, khách hàng tỏ thái độ khá hài lòng, hẹn hôm sau gặp lại ký hợp đồng.
Trên đường đi về công ty, lúc đi ngang qua một tòa nhà, bỗng có người thanh niên vì mải nghe điện thoại không để ý mà húc vào người cô không những không quay đầu xin lỗi mà cất bước đi luôn, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau vừa hay cả người đổ về phía người đàn ông mới bước xuống từ chiếc xe rolls royce, người đó nhanh tay đỡ được cô, tuy nhiên đống tài liệu cầm tay không may rơi lả tả trên mặt đất.
Luống cuống quay lại, cô hơi giật mình bởi sức thu hút kì lạ của người đàn ông, rất lạnh lùng, ngũ quan cân xứng không phải vẻ đẹp trai của mấy chàng thanh niên ẻo lả mới lớn mà mang đậm khí chất của người thành đạt, đó là ấn tượng đầu tiên trong lần đầu chạm mặt. Tuy nhiên hành động tiếp theo của hắn khiến hình tượng tốt đẹp trong cô hoàn toàn sụp đổ, hắn đẩy cô ra như tránh sinh vật lạ, đứng vuốt lại tà áo hơi bị nhàu, mặc dù phản cảm nhưng là cô va phải hắn dù không phải cố ý, nhưng vẫn mở lời xin lỗi và cảm ơn hắn, cô vội cúi xuống nhặt đống tài liệu lên, xếp ngay ngắn rồi đưa cho hắn. Người đàn ông nhìn cô với nửa con mắt nhận lấy tập tài liệu phủi tay bước đi, được mấy bước đã thấy cô lên tiếng gọi với lại:
- Chờ đã, xin anh dừng bước.
Hắn quay lại cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt:
- Có chuyện gì?
Cô vội bước lại gần hắn chìa tay đưa ra chiếc USB vừa nhặt được trên mặt đất, vẫn nhã nhặn hỏi:
- Không biết cái này có phải của anh không ạ?
Nhận thấy chiếc USB của mình, hắn cầm lấy vốn định bước đi, nhưng không biết nghĩ gì mà lại quay lại nói với cô giọng mỉa mai:
- Lần sau hi vọng cô không cần phải dày công diễn trò vô tình va chạm thế này đâu, rất ấu trĩ và lỗi thời, tôi đang rất bận không có thời gian chơi với cô.
Thần kì là suy nghĩ lúc này của cô rất nhanh nhạy, cô giật mình: “Là hắn nghĩ mình cố ý tiếp cận sao?”. Lúc này dường như máu trong cơ thể dồn hết lên đầu cô quát lớn tiếng:
- Anh nghĩ mình là ai chứ, cho dù có là chủ tịch nước hay bệnh nhân mắc dịch ebola thì tôi cũng không bận tâm, nhưng xin anh đừng có mắc bệnh tự luyến, lúc nào cũng nghĩ rằng mình là trung tâm của vũ trụ ai cũng phải quan tâm, tôi xin lỗi vì bị đẩy ngã vào anh, nhưng với những lời nhục mạ của anh vừa rồi, cho tôi xin rút lại, bởi vì người như anh không đáng, huh, bệnh thần kinh.
Hùng hổ tuôn một tràng để lại cái liếc mắt khinh bỉ, cô quay người bước đi. Người đàn ông không nghĩ rằng sẽ bị một cô gái dám lớn tiếng quát mắng hắn ngay tại trước cửa công ty của hắn, trước bao nhiêu người qua đường có cả nhân viên của hắn, thật là mất hết mặt mũi, tất cả oán giận dồn vào bóng dáng đang dần khuất xa kia, hắn nhìn cô với đôi mắt đầy oán khí, nghiến răng tự nhủ: “Tôi nhớ kĩ cô rồi, đừng để tôi gặp lại, nếu không cô sẽ chết không được yên thân, huh”. Vì còn cuộc họp quan trọng với đối tác nên hắn đành ôm một cục tức bước vào công ty, mà ngày hôm đó, toàn công ty từ trên xuống dưới đều lan truyền thông tin tổng giám đốc uy vũ của tập đoàn Uy Vũ nắm giữ nguồn tài trợ kinh tế đứng đầu trong cả nước bị một cô gái mắng là “bệnh thần kinh” ở ngay trước cửa công ty, khiến bao tâm hồn thiếu nữ phải oán thán. Đây cũng được coi là tin chấn động toàn thành phố so với các tin giật gân trong giới giải trí thì chỉ hơn chứ không có kém.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook