Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ
-
Chương 3: Nữ siêu nhân cũng biết khóc
Tính tình cô suồng sã thường xuyên làm gì cũng qua loa, nhưng một khi đã để tâm vào một thứ gì đó sẽ rất tỉ mỉ, làm tới nơi tới chốn. Vì là chị cả trong gia đình có hai cô con gái, ba mẹ bận đi làm cả ngày, nên cô đã sớm tập thói quen đảm đương công việc nhà, trong thâm tâm lúc nào cũng nghĩ em gái còn nhỏ, ba mẹ thì phải lo làm việc nuôi gia đình vì thế việc gì có thể tự tay làm thì cô đều cố gắng làm cho bằng được.
Cũng nhờ môn kĩ thuật điện được học trên lớp, mà khi nhà đột ngột bị ngắt điện do đứt dây cầu chì, cô rất dễ dàng lấy dây đồng khác thế vào đó, khi bóng đèn bị cháy hỏng cũng là cô tự tay thay, cô xung phong bê những đồ nặng nhường những đồ nhẹ cho em gái bê, tới dây chuột máy tính bị chuột cắn đứt cô cũng ngồi tỉ mỉ mò nói lại từng màu dây lại với nhau. Chả thế mà em gái cô khi khoe lại với ba mẹ đã nói sau này cô không cần lấy chồng cũng có thể đảm đương hết những việc nhà mà đàn ông đáng ra phải làm, ba mẹ đã cười hiền từ mà trách yêu em gái nói rằng cho dù có thể làm những việc đó song trong nhà không thể vắng bóng người đàn ông. Do còn nhỏ không hiểu hết ý của ba mẹ sau này biết suy nghĩ cô mới thấy thấm thía.
Có thể mọi người thấy cô như nữ siêu nhân, nhưng nào có ai biết, đồ nặng việc nặng cô phải cắn răng mà làm, đồ hỏng nếu có thể thay thì tự mình thay, bởi vì nếu cô không làm thì ai sẽ làm giúp cô, ba mẹ đã vất vả đi làm cả ngày nên cô không muốn họ phải lo nghĩ nhiều về việc nhà, lúc đi học xa nhà xa gia đình rồi thì cũng còn ai lo nghĩ giúp cô. Cô vẫn nhớ dạo ở chung cùng cô bạn, khi đó trong phòng có mùi lạ rất khó chịu mà không tìm ra nguyên nhân, cứ nghĩ rằng dùng nước hoa mua trong siêu thị là có thể át mùi nhưng không ngờ càng ngày càng khó chịu. Tới khi phát hiện ra nguyên do là con chuột chết dưới tủ quần áo, từ sau vụ đó lọ nước hoa cũng anh dũng hi sinh vào sọt rác, cũng bởi vì khi ngửi mùi nước hoa có thể liên tưởng tới sự việc kinh hoàng này. Điều đáng nói là việc dọn dẹp xác con chuột đang trong quá trình phân hủy mà trên đó đã xuất hiện một số con giòi đang ngo ngoe cọ quậy. Cô bạn cùng phòng đã cách xa mấy bước chân khóc tu tu, bất lực cô đành phải bịt khẩu trang nín thở cầm chổi và hót rác hót đổ đi, sau đó cũng ngồi phịch xuống khóc vì kinh sợ và uất ức.
Lại nói tới những ngày lễ, cô bạn hí hửng chuẩn bị từ sớm để đi chơi với bạn trai, còn cô ngồi tự kỷ trong phòng xem truyện tranh. Vào một hôm trung thu, bạn bè đều đi chơi cả, riêng cô bị ốm sốt cao nằm liệt giường. Một mình trong căn phòng nhỏ trống trải, nước mắt không ngăn được tuôn trào trên khuôn mặt, cho tới khi mẹ gọi điện hỏi thăm như thường ngày cô vội gạt nước mắt đè nén tiếng nức nở, vì không có thói quen làm nũng hay thể hiện sự yếu đuối với người khác mặc dù đó là ba mẹ, huống hồ cô cũng không muốn họ lo lắng. Khi thấy giọng cô có phần khác thường ngày mẹ quan tâm hỏi thì cô chống chế nói bị ốm nên thành ra vậy, mẹ cô liền ân cần dặn dò cô phải chịu khó ăn uống rồi uống thuốc, nghỉ ngơi, để mau khỏi ốm. Lúc đó cô rất muốn nhào vào lòng mẹ mà khóc òa, nhưng mẹ ở cách xa cả trăm cây số, huống hồ nếu thực sự có mẹ ở bên lúc này cô cũng không có thói quen thể hiện tình cảm như thế, sẽ thấy ngượng ngùng. Ngày hôm đó, cô bạn cùng phòng đi chơi về có mang theo bánh trung thu coi như món quà trong ngày đoàn viên an ủi, nhưng cô đâu còn lòng dạ nào để nuốt trôi chứ.
Có thể trong mắt mọi người cho rằng cô đã lớn, đủ khả năng tự lập, có thể ôm gồm những việc nặng, có thể không để tâm tới cảm xúc trong cô, nhưng dù có tỏ ra mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng có lúc yếu lòng, cần một bờ vai để ỷ lại, dựa vào. Quả đúng là, dù có là nữ siêu nhân thì cũng có lúc phải bật khóc.
Đặc biệt sau cú shock chia tay tên người yêu ít tuổi hơn cô đã lột xác bản thân từ ngoại hình tới tư tưởng, trở nên hững hờ bàng quan hơn với mọi thứ xung quanh, cô tự nhủ: “Từ giờ phải biết suy nghĩ cho mình, phải biết tự yêu lấy chính bản thân mình hơn”.
Cũng nhờ môn kĩ thuật điện được học trên lớp, mà khi nhà đột ngột bị ngắt điện do đứt dây cầu chì, cô rất dễ dàng lấy dây đồng khác thế vào đó, khi bóng đèn bị cháy hỏng cũng là cô tự tay thay, cô xung phong bê những đồ nặng nhường những đồ nhẹ cho em gái bê, tới dây chuột máy tính bị chuột cắn đứt cô cũng ngồi tỉ mỉ mò nói lại từng màu dây lại với nhau. Chả thế mà em gái cô khi khoe lại với ba mẹ đã nói sau này cô không cần lấy chồng cũng có thể đảm đương hết những việc nhà mà đàn ông đáng ra phải làm, ba mẹ đã cười hiền từ mà trách yêu em gái nói rằng cho dù có thể làm những việc đó song trong nhà không thể vắng bóng người đàn ông. Do còn nhỏ không hiểu hết ý của ba mẹ sau này biết suy nghĩ cô mới thấy thấm thía.
Có thể mọi người thấy cô như nữ siêu nhân, nhưng nào có ai biết, đồ nặng việc nặng cô phải cắn răng mà làm, đồ hỏng nếu có thể thay thì tự mình thay, bởi vì nếu cô không làm thì ai sẽ làm giúp cô, ba mẹ đã vất vả đi làm cả ngày nên cô không muốn họ phải lo nghĩ nhiều về việc nhà, lúc đi học xa nhà xa gia đình rồi thì cũng còn ai lo nghĩ giúp cô. Cô vẫn nhớ dạo ở chung cùng cô bạn, khi đó trong phòng có mùi lạ rất khó chịu mà không tìm ra nguyên nhân, cứ nghĩ rằng dùng nước hoa mua trong siêu thị là có thể át mùi nhưng không ngờ càng ngày càng khó chịu. Tới khi phát hiện ra nguyên do là con chuột chết dưới tủ quần áo, từ sau vụ đó lọ nước hoa cũng anh dũng hi sinh vào sọt rác, cũng bởi vì khi ngửi mùi nước hoa có thể liên tưởng tới sự việc kinh hoàng này. Điều đáng nói là việc dọn dẹp xác con chuột đang trong quá trình phân hủy mà trên đó đã xuất hiện một số con giòi đang ngo ngoe cọ quậy. Cô bạn cùng phòng đã cách xa mấy bước chân khóc tu tu, bất lực cô đành phải bịt khẩu trang nín thở cầm chổi và hót rác hót đổ đi, sau đó cũng ngồi phịch xuống khóc vì kinh sợ và uất ức.
Lại nói tới những ngày lễ, cô bạn hí hửng chuẩn bị từ sớm để đi chơi với bạn trai, còn cô ngồi tự kỷ trong phòng xem truyện tranh. Vào một hôm trung thu, bạn bè đều đi chơi cả, riêng cô bị ốm sốt cao nằm liệt giường. Một mình trong căn phòng nhỏ trống trải, nước mắt không ngăn được tuôn trào trên khuôn mặt, cho tới khi mẹ gọi điện hỏi thăm như thường ngày cô vội gạt nước mắt đè nén tiếng nức nở, vì không có thói quen làm nũng hay thể hiện sự yếu đuối với người khác mặc dù đó là ba mẹ, huống hồ cô cũng không muốn họ lo lắng. Khi thấy giọng cô có phần khác thường ngày mẹ quan tâm hỏi thì cô chống chế nói bị ốm nên thành ra vậy, mẹ cô liền ân cần dặn dò cô phải chịu khó ăn uống rồi uống thuốc, nghỉ ngơi, để mau khỏi ốm. Lúc đó cô rất muốn nhào vào lòng mẹ mà khóc òa, nhưng mẹ ở cách xa cả trăm cây số, huống hồ nếu thực sự có mẹ ở bên lúc này cô cũng không có thói quen thể hiện tình cảm như thế, sẽ thấy ngượng ngùng. Ngày hôm đó, cô bạn cùng phòng đi chơi về có mang theo bánh trung thu coi như món quà trong ngày đoàn viên an ủi, nhưng cô đâu còn lòng dạ nào để nuốt trôi chứ.
Có thể trong mắt mọi người cho rằng cô đã lớn, đủ khả năng tự lập, có thể ôm gồm những việc nặng, có thể không để tâm tới cảm xúc trong cô, nhưng dù có tỏ ra mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng có lúc yếu lòng, cần một bờ vai để ỷ lại, dựa vào. Quả đúng là, dù có là nữ siêu nhân thì cũng có lúc phải bật khóc.
Đặc biệt sau cú shock chia tay tên người yêu ít tuổi hơn cô đã lột xác bản thân từ ngoại hình tới tư tưởng, trở nên hững hờ bàng quan hơn với mọi thứ xung quanh, cô tự nhủ: “Từ giờ phải biết suy nghĩ cho mình, phải biết tự yêu lấy chính bản thân mình hơn”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook