Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 88: Đưa Cô Ấy Trở Lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đã liên hệ hỏi rồi, mấy thành phố gần đó cũng không có!” Chú Thiên trầm giọng trả lời: “Nhưng mà cô đừng lo, may là vết thương của thiếu chủ cơ bản đã được kiểm soát, ngừng hai ngày cũng không sao, nhưng mà không thể nào ngừng thuốc hoàn toàn.

Để tôi xử lý là được, cô yên tâm xử lý chuyện của mình đi”
Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, quay về Đông Thanh, liên lạc với một số mối quan hệ và bác sĩ ở nước Nguyệt Chỉ mà cô quen.

Tất cả mọi người đều trả lời là sau khi kiểm tra, kho dự trữ đều báo khẩn cấp, hơn nữa cho dù có hàng, loại thuốc cô muốn cũng không thể buôn bán tư nhân, nhất định phải có sự phối hợp giữa các bệnh viện mới được sử dụng Kiều Phương Hạ tìm hết các mối quan hệ nhưng vẫn không có kết quả.

Cô ngồi trên ghế sô pha, càng nghĩ càng thấy sai.

Cho dù thuốc quý hiếm thế nào, số lượng cực kỳ hạn chế, cũng không thể nào trùng hợp đến mức bỗng nhiên trong một đêm đều dùng hết sạch.

Cô đột nhiên nhớ ra, Lệ Đình Tuấn cũng tới nước Nguyệt Chi Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn.

Gọi đến lần thứ ba, đầu bên kia mới bắt máy.


“Lệ Đình Tuấn, có phải là anh làm hay không?” Cô không đợi anh nói, nhíu mày trầm giọng hỏi anh trước.

Một lúc lâu, đầu bên kia mới vang lên tiếng cười khẽ: “Phải thì thế nào?”
“Chuyện liên quan đến mạng người! Anh có thể đừng nói đùa được không?!” Kiều Phương Hạ cả giận nói.

“Cô nghĩ là tôi đang nói đùa ư?” Lệ Đình Tuấn thản nhiên hỏi lại.

Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt.

Không đợi cô nói, Lệ Đình Tuấn lại nói tiếp: “Tôi đang suy nghĩ, nếu Cố Dương Hàn biến thành người thực vật, cô còn gả cho anh ta được nữa không?”
“Anh quả là đê tiện vô liêm sỉ!” Kiều Phương Hạ không nhịn được, cao giọng.

Không đợi cô nói tiếp, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng máy bận.


Khi Kiều Phương Hạ gọi lại, Lệ Đình Tuấn đã ở trạng thái tắt máy.

Cô lại lập tức lái xe tới số một Hoàng Gia, nhưng lần này Lệ Đình Tuấn không cho cô cơ hội gõ cửa nữa, vệ sĩ nghiêm trang đứng chặn ở trước cửa, không cho Kiều Phương Hạ đi vào.

“Lệ Đình Tuấn, chuyện này không liên quan đến Cố Dương Hàn! Là lỗi của tôi!” Cô nhìn chãm chăm cửa sổ sáng đèn, cắn răng xin anh.

Trong phòng, Tô Minh Nguyệt liếc nhìn người đàn ông mang sắc mặt âm u đứng trước cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu.

Kiều Phương Hạ càng cầu xin vì Cố Dương Hàn kia, Lệ Đình Tuấn sẽ chỉ càng thêm tức giận.

Nếu cô ấy là Lệ Đình Tuấn, người phụ nữ mình yêu không chỉ bỏ lại mình và con trai không quan tâm, còn nói phải gả cho một người đàn ông vô danh tiểu tốt, vừa trở về một cái lại làm loạn đến gà bay chó sủa, chỉ sợ sẽ tức phát điên.

Người đàn ông độc thân kim cương, tài sản hàng trăm tỷ đô la, hô mưa gọi gió một tay che trời ở thành phố Hạ Du, lại không bằng một kẻ bán máy tính, thật là nực cười.

Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vẫn đang nhìn Kiều Phương Hạ ở dưới lầu, chứng tỏ trong lòng còn có một chút nhân từ.


Cô ta nghe thấy tiếng Vô Nhật Huy lên lầu, quay đầu lại, nhìn Vô Nhật Huy một cái, miễn cưỡng nói: “Không nghe thấy sao? Đình Tuấn nói, đưa cô ấy trở lại quay phim”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương