Khi Kiều Phương Hạ quay người rời khỏi, cơ thể loạng choạng.

Cô biết mình không chống đỡ được bao lâu nữa, toàn thân đều vô cùng nóng.

Cô loạng choạng đi sang làn đường bên kia, móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.

Không qua mấy giây, bên kia được kết nối.

“King.

Cứu tôi.” Cô thở hổn hển, cầu cứu qua điện thoại.

Phía sau, chiếc Maybach màu đen lặng lẽ dừng ở đầu ngõ, Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô nửa quỳ trên mặt đất, gọi tên một người.

Phòng tổng thống trong một khách sạn thuộc tập đoàn WL.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ mặt đỏ bừng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sắc mặt âm u đến cực điểm.


Mà lúc này, trong miệng Kiều Phương Hạ vẫn đang gọi tên một người: “King.”
Anh hơi nghiêng người, tiến lại gần cô, nắm cái cằm nhỏ nhắn của cô.

Kiều Phương Hạ bị nhéo đâu, cưỡng ép tìm lại một chút thần chí, mở đôi mắt mơ màng ra, nhìn thấy phía người đàn ông đang đứng bên giường, trong phòng không bật đèn, từ bên ngoài cửa số có mấy ánh trăng cưỡng ép soi vào.

“King là ai?” Giọng nói của anh giống như một ác ma, văng vẳng bên tai Kiều Phương Hạ.

Đối với câu hỏi này của anh, dưới đáy mắt Kiều Phương Hạ xẹt qua tia nghi hoặc, sau đó, lại bị dược tính bá đạo khống chế thần trí, giơ tay quấn lấy cơ thể Lệ Đình Tuấn.

Đã nhiều năm Lệ Đình Tuấn chưa gặp cô, khoảng khắc khi cô quấn lấy anh, anh đột nhiên nhớ đến cái đêm mấy năm trước, nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao cùng cô.

Đồng tử Lệ Đình Tuấn co chặt lại, bàn tay ôm Kiều Phương Hạ tăng thêm lực đạo, ôm chắt lấy eo cô, đè cô xuống dưới.

Hơi thở Kiều Phương Hạ loạn đi, trong miệng còn lẩm bẩm một câu: “King, em khó chịu quá, cứu em.”
Lệ Đình Tuấn đang muốn hôn xuống, nghe thấy cái tên này thì lập tức dừng lại.

Cô đang ở dưới thân anh, vậy mà còn nhớ đến người đàn ông khác?
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếp gõ cửa gấp gáp: “Cậu chủ, không hay rồi.”
Đôi mắt Lệ Đình Tuấn thâm thúy, nhìn Kiều Phương Hạ bên dưới, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Nói.”

“Đột nhiên không thấy cậu chủ nhỏ đâu nữa.

Đã tìm một lượt nhà họ Lệ rồi cũng không tìm thấy cậu ấy.”
Đình Trung chính là mạng của Lệ Đình Tuấn.

Anh thả Kiều Phương Hạ ra, đứng dậy mặc áo vào, bước nhanh đến cửa, mở cửa, trầm giọng hỏi: “Lúc nào?”
“Sau khi ăn cơm xong, vốn dĩ đang ngoan ngoãn ở nhà đợi cậu và cô hai Kiều đến, ông chủ gặp mấy vị khách trong phòng tiếp khách rồi trở về lầu thì không thấy cậu chủ nhỏ đâu.” Vệ sĩ gấp gáp nói.

Lệ Đình Tuấn quay đầu, nhìn Kiều Phương Hạ nằm trên giường, suy nghĩ mấy giây, vẫn cài cúc áo đi ra ngoài.

Bình thường Đình Trung đều rất ngoan, sẽ không dễ dàng rời khỏi bên cạnh người nhà họ Lệ.

Lệ Đình Tuấn nghĩ đến mấy nơi mà cậu bé có thể đi vội vàng đến.

Vừa đến gần sân chơi, điện thoại đột nhiên hiển thị Kiều Diệp Ngọc gọi tới.

Lệ Đình Tuấn cầm lấy lái trả lời, nhíu mày, trong giọng nói mang theo sự không kiên nhẫn và tức giận: “Chuyện gì?”
“Đình Tuấn, Đình Trung đang ở chỗ em, có phải các anh đang tìm thằng bé không?” Kiều Diệp Ngọc cẩn thận hỏi.

“Ba ơi, Đình Trung đang ở chỗ cô, ba đến…”
Kiều Diệp Ngọc vừa nói xong, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói mềm mại của Đình Trung.

Lệ Đình Tuấn nghe thấy giọng nói của Đình Trung, lúc này mới thở phào, đạp phanh xe, quay đầu đến nhà họ Kiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương