Tình Yêu Của Anh Em Không Muốn FULL
-
Chương 7
Edit: Mây.
Ngày tháng êm đềm một tháng chậm rãi trôi qua, đương nhiên Phàn Viêm Thu vẫn thường xuyên chạy đến “Vi Phong Ốc”, theo đuổi cũng được, lại được ăn ngon, dù sao thái độ của Duy Duy cũng có tiến triển, thật ra cũng chỉ là đối đãi bình thường, chỉ là hiện tại so trước kia thì dễ chịu hơn một chút, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn một chút mà thôi.
Đương nhiên không thể không nói chính là, những người xung quanh Phàn Viêm Thu và Trác Dao có tâm rêu rao, ai cũng biết Duy Duy là cô vợ bỏ trốn 5 năm trước của Phàn Viêm Thu, mà Phàn Viêm Thu hiện tại đang cố gắng theo đuổi vợ một lần nữa.
Đương nhiên, tin tức này đánh vỡ không ít giấc mơ của các cô gái trẻ, cũng rất nhiều đau lòng! Nhưng mà, so với cái này, điều càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là Phàn Viêm Thu thế mà đã kết hôn từ rất lâu rồi, trời ơi!!
Xem ra với Phàn Viêm Thu, hiện tại ngoại trừ Duy Duy không công khai mối quan hệ với chồng của bọn họ ra ngoài, thì dường như tất cả mọi người đều đã biết, cho nên cái này có thể bỏ qua; như vậy cũng không sao cả, thật hạnh phúc! Đó là cảm giác hiện tại của anh.
Tuy rằng Duy Duy vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng mà anh tin tưởng không lâu nữa, bọn họ sẽ có thể khôi phục lại như trước kia, hơn nữa trước mắt như vậy cũng rất tốt rồi.
Hôm nay, Phàn Viêm Thu vẫn như bình thường đến “Vi Phong Ốc”, dù sao hầu như tất cả nhân viên công ty đều biết ông chủ của bọn họ hiện tại đang theo đuổi vợ, bỏ ca chiều vốn chính là chuyện thường ngày, huống hồ, người ta còn là ông chủ.
Nói như vậy, Phàn Viêm Thu đều đỗ xe ở bãi giữ xe bên ngoài rồi đi đến “Vi Phong Ốc”, bởi vì bên ngoài “Vi Phong Ốc” không có chỗ đỗ xe, huống hồ bãi giữ kia xe cũng rất gần, hắn cũng thành thói quen như vậy.
Hôm nay anh vẫn như bình thường đi bộ từ bãi giữ xe đến, lúc anh vừa mới đi được nửa đường, đột nhiên có một chiếc xe vọt ra, anh vội vàng nép vào lề đường, nhưng không thể tưởng tượng được chiếc xe kia chỉ còn chút nữa đụng vào người chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn lao đến, trong nháy mắt anh hiểu rõ chiếc xe này căn bản là lao về phía anh, hơn nữa còn có ý định đẩy anh vào chỗ chết.
Anh vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất muốn chạy đến chỗ khiến hắn ta đụng không được, nhưng ngờ vận khí của anh lại không tốt như vậy, mặc dù phản xạ của anh rất nhanh, nhưng chiếc xe kia thật đúng là không phải bướng bỉnh bình thường, dùng đuôi xe hất anh lên vỉa hè, làm anh đập mạnh vào cột đèn đường, lực đâm mạnh làm anh lại lần nữa thật rơi xuống trên mặt đất, trong bất hạnh còn có may mắn là bởi vì người càng ngày càng đông, nên chiếc xe kia không đuổi theo để đâm anh lần nữa, mà đã bỏ trốn, anh xem như thoát chết.
Đau…… Giây tiếp theo trong đầu anh chỉ tiếp nhận được tin tức này, liền ngất đi.
“Duy…… chị Duy Duy, không hay, không hay rồi!!” Nhân viên phục vụ Tiểu Nhược hoảng sợ chạy vào, trong miệng còn đang nói lung tung.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao em hoảng sợ vậy?” Duy Duy đang cắt bánh kem bị cô ấy hét lên như vậy, suýt chút nữa đã cắt lệch.
“Không hay rồi, chị Duy Duy, chồng chị…… Chồng chị bị xe đụng phải!!” Tiểu Nhược hét lớn.
“Em nói ai…… Ai bị đụng phải?” Duy Duy không kịp phản ứng hỏi.
“Chồng chị.”
“Bang!” Giây tiếp theo, Duy Duy đã không còn ở quầy hàng.
Tiểu Nhược vội vàng chạy theo ra ngoài, dọa chết người, cô ấy chẳng qua là đi ra ngoài đổ rác mà thôi, thế mà nhìn thấy được hiện trường vụ tai nạn giao thông giống như mưu sát, hơn nữa còn là chồng của chị Duy Duy.
Duy Duy dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ đám người kia đang tụ tập, vừa kéo đám người ra, đã nhìn thấy Phàn Viêm Thu nằm trên mặt đất, không thấy máu, nhìn dáng vẻ bên ngoài bị thương không nghiêm trọng, nhưng không biết bên trong có bị chấn thương không, hy vọng chỉ là ngất xỉu bình thường như vậy thì tốt rồi.
“Phàn Viêm Thu, Phàn Viêm Thu” cô ngồi xổm xuống bên cạnh nhẹ nhàng gọi, “Phàn Viêm Thu”, giọng nói của cô càng ngày càng lớn, anh hôn mê bất tỉnh làm cô không thể chịu đựng được, cô không có cách nào phủ nhận sự hoảng loạn trong lòng mình đã sắp tràn ra ngoài.
“Cô à, chúng tôi đã kêu xe cấp cứu rồi.” Một người qua đường tốt bụng nói với cô.
Giống như muốn xác minh lời người qua đường nói, xe cấp cứu chạy đến đúng lúc này.
Nhân viên y tế nhấc Phàn Viêm Thu lên trên cáng, rồi lại khiêng lên xe.
Duy Duy không chút do dự theo đi lên.
“Cô à, cô là……”
“Tôi là vợ anh ấy.” Cô kiên định trả lời.
Nói xong cô không lên tiếng nữa, chỉ là nắm chặt tay Phàn Viêm Thu, không hề buông ra.
Tới bệnh viện, cô căng thẳng đi tới đi lui ở ngoài phòng cấp cứu, bởi vì bác sĩ ở bên trong đang cấp cứu cho Phàn Viêm Thu.
Dường như sau cả thế kỷ, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.
“Bác sĩ……” Cô sốt ruột đi lên trước.
“Phu nhân cô không cần lo lắng, vết thương của chồng cô không nghiêm trọng lắm, chỉ là tay phải bị gãy xương, nhưng bị đụng vào đầu, cho nên chúng ta phải làm kiểm tra, nên phải nằm viện vài ngày, cô làm thủ tục nhập viện trước đi.” Bác sĩ nói lại tình tình với cô.
Tuy rằng bác sĩ nói bị thương cũng không có trở ngại gì, nhưng…… Anh bị đụng vào đầu đó!
Duy Duy máy móc nghe theo bác sĩ nói đi làm thủ tục nhập viện, làm xong tất cả lúc trở về, Phàn Viêm Thu đã ra khỏi phòng kiểm tra, hơn nữa đã nằm trong phòng bệnh.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào, kiểm tra không có chuyện gì chứ?” Duy Duy lo lắng hỏi bác sĩ đứng ở mép giường.
“Phàn phu nhân không cần lo lắng, sẽ không có vấn đề gì lớn,chỉ là não bị chấn động nhẹ mà thôi, nhưng mà kết quả chính xác còn phải đợi một chút nữa mới cô.” Bác sĩ căn cứ vào chức trách trấn an cô.
“Được rồi.” Cô vẫn là không yên tâm.
“Trước tiên cô cứ ở bên cạnh Phàn tiên sinh đi, yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng mang kết quả đến nói với cô.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Là chức trách của tôi, không cần cảm ơn.”.
Đọc tru????ệ???? tại _ trumtr u????e????.V???? _
Bác sĩ đi ra ngoài, Duy Duy ngồi xuống ở mép giường, nắm tay Phàn Viêm Thu:
“Sao anh lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy chứ, ngốc đến mức xảy ra tai nạn, anh thật là ngốc muốn chết, thật ngốc mà!!”
Cô nắm tay anh đặt bên miệng, chậm rãi mở miệng ra cắn lên, nhưng lại không dùng lực, chỉ là nhịn đã lâu nước mắt lập tức rớt xuống.
Cô cầm tay anh lau nước mắt, trong miệng lung tung rối loạn nói: “Phàn Viêm Thu cái người xấu này, anh hại em khóc rồi anh có biết hay không, em đã lâu lắm rồi không khóc, thế mà anh lại làm em khóc, tốt nhất là anh nhanh chóng tỉnh lại đi, nếu không em tuyệt không tha thứ cho anh”
Khi Duy Duy cảm thấy lạnh mà mở mắt, cô mới phát hiện ra thế mà mình đã ghé vào mép giường ngủ thiếp đi.
Nắm tay Phàn Viêm Thu ở trong tay có hơi lạnh, cô nhẹ nhàng nhét tay anh vào trong chăn.
Xoa xoa đôi mắt chua xót.
Lúc đang chuẩn bị đứng dậy đi uống nước, lại nhìn thấy lông mi Phàn Viêm Thu hơi rung, giây tiếp theo, anh mở mắt ra.
Duy Duy ngơ ngác không kịp phản ứng, chỉ nhìn thẳng anh.
“Duy Duy…… A……” Anh mới vừa mở miệng, đã cảm thấy đầu đau đớn.
“Anh đừng lộn xộn,” Duy Duy căng thẳng đi đến, “Bác sĩ nói chắc là anh bị chấn động não nhẹ, phải quan sát một chút.”
Phàn Viêm Thu cố gắng nói nhẹ nhàng chậm chạp nhất có thể: “Rất xin lỗi, làm em lo lắng.”
Duy Duy lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại không cẩn thận rơi xuống.
Phàn Viêm Thu vươn tay, Duy Duy nắm lấy tay anh, anh kéo cô xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô: “Em không sao.”
“Ừm” cô vùi mặt vào bàn tay anh, “Anh không sao, thật tốt.”
Kết quả, vì bầu không khí quá tốt, làm cho Phàn Viêm Thu hoàn toàn quên phải thông báo chuyện này với Phàn Tri Thu, chờ đến khi Phàn Tri Thu tìm được anh trai mình, suýt chút nữa bị hù chết, may mắn bác sĩ đã thông báo, não chỉ bị chấn động rất nhẹ, mấy ngày nữa là sẽ tốt rồi.
Bởi vì tay Phàn Viêm Thu không tiện, mà Phàn Tri Thu cũng phải đi làm, còn muốn điều tra chuyện lần này, cho nên liền đưa Phàn Viêm Thu đến chỗ Duy Duy, anh đương nhiên cầu còn không được.
Nhưng mà, hiện tại Duy Duy cũng thành thói quen, huống hồ tâm tình thay đổi làm cho cô không mất tự nhiên khi ở chung với Phàn Viêm Thu, bây giờ, cũng chỉ là chưa mở miệng nói ra mà thôi, dù sao mọi người đều đã tự hiểu.
Đương nhiên, hiện tại Duy Duy không cho phép Phàn Viêm Thu rời khỏi bên cạnh cô, nhất là khi cô đã biết cái kia không phải chuyện ngoài ý muốn mà là do cố ý, lại càng lo lắng hơn.
“Viêm, em nấu cơm trước, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, rất nhanh là sẽ có ăn.” Duy Duy đặt đồ ăn trên tay xuống, đi theo phía sau Phàn Viêm Thu vào nói.
Duy Duy lại lần nữa anh là viêm, Phàn Viêm Thu đã vui vẻ rất lâu.
“Anh đi tắm rửa trước đây.” Phàn Viêm Thu thay dép lê nói.
“Anh có thể chứ?” Duy Duy trừng mắt cánh tay còn đang bó thạch cao của anh nói, mấy ngày trước tắm rửa những việc này đều có cô giúp đỡ mới hoàn thành được.
“Anh có thể, yên tâm đi.
Thật ra không phải quá đau, huống hồ, ngày mốt là có thể tháo thạch cao được rồi.” Anh cười nói, sau đó vào phòng lấy quần áo.
“À, vậy được rồi, nhưng mà anh phải cẩn thận đó, có chuyện gì thì gọi em.” Cô không yên tâm dặn dò.
“Được, đã biết, bà quản gia nhỏ.” Tiếng cười của anh truyền từ trong phòng đến.
“Cái gì chứ, người ta lo lắng cho anh nên mới nói.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó bất giác đỏ mặt.
Duy Duy vỗ nhẹ vào mặt, rồi lại nhìn Phàn Viêm Thu, anh đang dựa vào đầu giường đọc một quyển sách về marketing, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đeo kính của anh, lại càng thêm văn nhã, cổ áo ngủ vốn dĩ đã rộng, cho nên cô có thể nhìn thấy được xương quai xanh của anh.
Trong nháy mắt, cũng nhớ tới vết sẹo ở ngực anh.
Suy nghĩ mãi, cô vẫn quyết định hỏi anh.
“Cái kia, Viêm, em muốn hỏi anh một vài vấn đề, được chứ?” Rốt cuộc Duy Duy cũng mở miệng nhỏ giọng nói.
“Làm sao vậy, hình như rất khó xử, muốn hỏi cái gì thì hỏi, anh sẽ trả lời.” Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Duy Duy, Phàn Viêm Thu có cảm giác buồn cười.
“Này, anh đừng cười.” Lần này Duy Duy thật sự mặt đỏ.
“Được, không cười em, em muốn hỏi cái gì?” Anh buông sách trong tay ra, lại tháo kính ra.
“Cái kia…… Thật ra em muốn hỏi, vết sẹo trên người anh là chuyện như thế nào?” Cô trừng mắt nhìn ngực anh nói.
“Em nói…… Cái này sao?” Anh kéo quần áo, trước ngực lộ ra vết sẹo nhỏ dài.
“Đúng vậy, em nhớ rõ trước kia anh không có cái này.” Cô nhìn vết sẹo kia cùng cảm thấy đau.
“Cái này…… Là bốn năm trước để lại.” Anh thả quần áo ra nói.
“Có thể nói nguyên nhân không?” Duy Duy không tự giác dùng tay nhéo góc áo ngủ, lúc cô căng thẳng sẽ luôn không tự chủ được làm ra động tác này.
Phàn Viêm Thu đương nhiên sẽ không thể không nhìn ra, anh cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói:
“Thật ra bốn năm trước, anh từng bị bắt cóc.”
“Bắt cóc?” Cô hít một hơi thật sâu, “Vì sao?”
“Bởi vì chuyện làm ăn, em cũng biết, thủ đoạn kinh doanh của mẹ anh luôn cứng rắn, cho nên vô thức làm mất lòng không ít người, nhưng mà chuyện này không phải nguyên nhân kia gây ra.” Anh khẽ thở dài tiếp tục nói, “Bốn năm trước, công ty chúng ta thu mua một trung tâm thương mại cỡ vừa, thật ra cũng không phải một hai phải thu mua, nhưng vẫn đưa ra quyết định kia, kết quả chính là công ty phá sản.
Tệ nhất chính là vợ của ông chủ công ty đó bởi vì chịu không nổi đả kích, nên đã tự sát, tuy rằng là có thể cứu được, nhưng cũng phát điên.”
“À……”
“Chắc là bởi vì như thế, ông chủ kia đổ tất cả mọi chuyện lên đầu bọn anh, cho nên mới có hành động trả thù đó.”
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Bốn năm trước, nghĩ đến chắc em cũng đoán được, khi đó anh không tiết chế như hiện tại, em cứ việc cười đi…… Anh biết em muốn nói anh là đồ cặn.”
“Ha…… Xin lỗi, mời tiếp tục.” Cô cố nén ý cười.
“Khi đó, quá tuổi trẻ, cho tới bây giờ nghĩ lại mình đã quá khao trường, quả thực không ai bì nổi.” Anh nhớ tới mình năm đó, thật là chưa từng học được từ “Thông cảm” viết như thế nào.
“Cây to đón gió, huống hồ trong lòng người kia tràn đầy thù hận, cho nên, hắn liền bắt cóc.”
“Lần đó, anh bị đánh có hơi thảm, nhưng thật ra chỉ là bị thương ngoài da, cho nên cũng không có vấn đề quá lớn, tệ nhất chính là, không biết từ nơi nào hắn lấy tới nhiều dược phẩm như vậy, có tiêm vào, có em anh uống sạch, cho nên……”
“Cho nên sau khi anh được cứu ra liền lập tức được đưa đến bệnh viện sao?”
“Đúng vậy, thật ra khi đó chỉ cần muộn một chút nữa, anh nghĩ mình sẽ mất mạng.
Bởi vì dược phẩm phá hủy một vào tổ chức chức năng của cơ thể, cho nên khi đó đã cắt bỏ một vài bộ phận bị phá hỏng, cũng vì như vậy, sau này sức khỏe của anh không tốt lắm, hơn nữa ăn cái gì cũng sẽ có một vài cấm kỵ, chỉ có thể cố gắng ăn thanh đạm nhất có theer, trước kia thích ăn món ăn khẩu vị nặng, sau này mấy cái đó đều không thể ăn.”
“Thì ra là như thế.” Duy Duy ngồi vào trên giường, duỗi tay ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, nói: “Rất xin lỗi, khi đó thế mà em không có ở đó.”
“Duy Duy, em…… Khóc sao?” Phàn Viêm Thu cảm giác trước ngực ướt át, tay chân lập tức luống cuống, “Em đừng khóc, dù sao bây giờ anh cũng không sao.”
“Nhưng mà……”
“Ngoan…… Ngoan…… Anh không sao, không phải sợ.” Anh nhẹ nhàng vỗ về cô.
“May mắn…… Thật sự, may mà anh không sao.” Cô dùng sức dụi mặt mình vào trước ngực anh.
“Đồ ngốc, anh đương nhiên không sao, nếu không thì người bây giờ em ôm là ai.” Anh khẽ cười, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn.
“Phàn Viêm Thu, anh đồng ý với em, sau này anh cũng phải luôn bình an, khỏe mạnh, dù sao…… Chúng ta chắc là cũng không còn có mấy chục năm nữa đâu.” Cô nhỏ giọng nói.
“Được, anh sẽ không…… Cái gì? Em nói cái gì?” Anh phản ứng chậm nửa nhịp nắm lấy bả vai cô hỏi.
“Em nói, chúng ta cũng không còn có mấy chục năm nữa đâu, cho nên, anh phải luôn ở bên cạnh em, hay là nói…… Anh không muốn em trở thành vợ anh lần nữa?” Cô lại trừng anh.
“Sẽ không, sẽ không…… Anh rất vui mừng, thật sự rất vui mừng.” Anh ôm chặt cô, sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại sẽ không còn.
Anh cảm thấy cảm thấy mình cần một chút thực tế để làm cho trái tim đập loạn của mình ổn định lại, vì thế, anh hôn cô, nhưng mà, nhận được phản tác dụng, bởi vì tim anh đập nhanh hơn.
Sau đó trong lòng anh cười nhạo mình sao lại căng thẳng như lần đầu hôn bạn gái vậy.
Nhưng mà, bong bóng vui sướng trong lòng anh vẫn toát ra, muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Duy Duy nhìn người mình yêu vui vẻ đến mức không biết làm sao, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại trở nên vô cùng mềm mại, người đàn ông này, kiếp này cô muốn trốn cũng trốn không thoát, huống hồ, cô cũng không muốn trốn.
Cô không thể nghĩ ra, trên thế giới này, sẽ có ai yêu cô như vậy, mà cũng sẽ nhận được tình yêu tương đương của cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook