Tình Yêu Của Anh Em Không Muốn FULL
-
Chương 5
Edit: Mây.
Kết quả là Phàn Viêm Thu ở nhà Duy Duy hai ngày, cho đến khi Duy Duy chắc chắn anh thật sự hoàn toàn không sao, mới bảo anh về nhà, đương nhiên là anh vui muốn chết.
Nhưng mà, Duy Duy không biết em gái anh, cho nên vẫn luôn cho rằng trong nhà anh không ai, cho nên mới giữ anh ở lại, đương nhiên, anh nhân lúc Duy Duy không biết gọi điện thoại báo với Tri Thu, nếu không, không ở Anh quốc, cũng không về nhà, cô ấy không lo lắng đến mức báo cảnh sát mới là lạ.
Sau đó, mỗi lần anh bị bệnh, anh vẫn là giống như trước đây, mỗi ngày đều chạy đến cửa hàng của Duy Duy, đúng giờ đến giống như báo danh.
Tuy rằng Duy Duy không giống như trước kia nói rõ không rõ không muốn anh đến, có thể không quá thân thiện, cái này làm cho anh cảm thấy hơi thất bại, nhưng mà, đương nhiên anh sẽ không nản lòng, ngược lại cảm thấy sau khi trải qua chuyện lần trước bị bệnh, bọn họ đã tiến triển rất nhiều.
Hôm nay, anh đã chuẩn bị xong, đến hẹn Duy Duy đi ra ngoài chơi, đương nhiên, nếu dùng dùng cách nói lãng mạn hơn một chút thì chính là hẹn hò, nhưng mà anh cũng không dám nói như vậy, nếu nói, anh chắc chắn Duy Duy sẽ không đồng ý đi ra ngoài chơi.
“Duy Duy, cuối tuần này ở ‘Quảng trường Thế kỷ’ có hội chợ sách, chúng ta đi xem một chút được không?” Phàn Viêm Thu ghé vào trên quầy nở nụ cười xán lạn với Duy Duy đang lau ly thủy tinh.
“Hội chợ sách? Được chứ.” Duy Duy không suy nghĩ liền đồng ý.
Cô thích sách, chỉ cần mang cái này ra dụ dỗ cô thì tám chín phần sẽ thành công.
Đó là những lời Diệp Thu Phong nói với anh, anh đã khắc vào trong trái tim mình.
Anh biết mình đi tìm Diệp Thu Phong hỏi là không sai, tuy rằng phải bị cô ấy bóc lột, nhưng mà, vì Duy Duy, anh chấp nhận.
“Vậy, đến lúc đó anh đến đón em được không?” Anh muốn tranh thủ thời gian ở chung với cô.
“Không cần, gặp nhau ở quảng trường đi, đến lúc đó ăn bữa sáng rồi đi vào xem sách, được không?”
“Được, vậy mấy giờ?”
“À, chủ nhật muốn ngủ nướng một chút, 10 giờ gặp nhau thì thế nào?”
“Được, vậy đến lúc đó gặp.” Hôm nay là thứ năm.
*
Mới hơn 10 giờ, Phàn Viêm Thu đã đứng đợi ở ngoài quảng trường, mà Duy Duy đương nhiên là hơn 10 giờ mới đến, cô còn xách theo một cái túi.
“Chúng ta đi ăn sáng trước đi.” Duy Duy thấy Phàn Viêm Thu đến đúng giờ lại cảm thấy hơi khoa trương, hơi buồn cười, đương nhiên cũng rất vui vẻ.
“Được, em muốn đi ăn chỗ nào?” Anh đương nhiên là nghe theo lời Duy Duy.
“Không cần đi ăn trong tiệm, tôi làm sandwich mang đến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ăn là được, tôi nhớ rõ nơi này có chỗ nghỉ ngơi, chúng ta đến chỗ đó ăn đi.”
“Được.” Anh đương nhiên là không phản đối, rất tự nhiên nhận lấy túi trong tay Duy Duy.
Bữa sáng Duy Duy làm sandwich, thế nhưng còn mang theo một mẻ sữa đậu nành mới nấu, tuy rằng đối với anh sự kết hợp giữa sandwich với sữa đậu nành hơi kỳ quái, nhưng mà đồ ăn mỹ vị thì không có gì mà không hợp, huống hồ còn là do Duy Duy tự tay làm, thì càng không còn lời gì để nói, cho dù là khó ăn anh cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Ăn xong bữa sáng, hai người liền đi về phía hội trường.
Có thể là chưa đến giữa trưa, trong hội trường không quá nhiều người, hơn nữa chắc là vì là hội chợ sách, nên cũng không cảm giác quá ồn ào.
Hai người mỗi người đi xem một gian, Phàn Viêm Thu đương nhiên là xem sách đầu tư kinh doanh, mà hứng thú của Duy Duy thì rộng hơn nhiều.
Chỉ cần là gian sách văn học thì cô đều không buông tha, còn có truyện tranh cũng phải xem, rồi lại đến một vài sách nhân văn và phong tục dân tộc, khoa học tự nhiên linh tinh cũng sẽ xem, sau đó cô còn một vài tạp chí âm nhạc ở một gian hàng hẻo lánh, phần lớn là liên quan đến rock ‘n roll.
Đối với Duy Duy là xem sách chính là để mua sách, còn Phàn Viêm Thu xem như để mở rộng tầm mắt, kết quả đến cuối cùng lúc bọn họ đi từ hội trường ra, Phàn Viêm Thu cũng chỉ mua mấy quyển sách, mà Duy Duy thì mua mấy chục quyển, may mắn là Phàn Viêm Thu có lái xe tới, bằng không cô sẽ phải nhờ nhân viên giao sách đến nhà.
Từ bước vào hội trường cho đến khi đi ra, khuôn mặt của Duy Duy đều hớn hở, mà tâm trạng tốt của cô vẫn còn tiếp tục.
Nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều, bất tri bất giác đi dạo ở hội trường mất 5 tiếng đồng hồ, sờ sờ bụng, quả thật là đói bụng.
“Duy Duy, đã hơn 3 giờ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được, hôm nay mua được rất nhiều sách, tôi mời anh ăn cơm, bảo đảm anh sẽ hài lòng.” Cô hứng thú cao giọng nói.
“Được.”
Kết quả, Duy Duy chỉ anh rẽ tới rẽ lui, đi tới một cửa hàng nhỏ hơi hẻo lánh.
Cũng không phải là ngoại ô gì đó, vẫn là khu chợ sầm uất, chẳng qua rất biết giấu, trốn ở trong một con hẻm nhỏ, nếu như không phải người để ý, căn bản sẽ không biết nơi này còn có nhà hàng, bởi vì cả bảng hiệu nó cũng không có.
Phàn Viêm Thu nhìn căn bản nhìn không ra là nhà hàng, anh hơi nghi ngờ loại cách thức làm ăn này có thể kiếm được tiền hay không.
Kết quả đi vào ngược lại làm cho anh lắp bắp kinh hãi, cửa hàng này tuy rằng không lớn, nhưng trang trí rất cổ điển, hoàn toàn phong cách Trung Quốc, từ giấy cắt dán trên tường, trên nóc nhà treo đèn lưu ly, đến bày biện bàn ghế, đồ đến trang trí nhỏ trên bàn, thậm chí còn có bình phong, mỗi một chỗ đều lộ ra hương vị Trung Quốc đậm đà.
Đương nhiên, điều khiến anh kinh ngạc nhất không phải là cái này, Duy Duy thế mà dường như rất quen thuộc với chủ nhà hàng, tuy rằng anh nhìn người đàn ông đầu trọc cao lớn kia như thế nào cũng không giống như một ông chủ nhà hàng tỉ mỉ như vậy, nhưng mà sự thật chứng minh, trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mà cách gọi “đầu trọc” của Duy Duy càng làm cho anh có cảm giác người kia xứng đáng với danh xưng.
Dù cho dù anh vốn cảm thấy người đầu trọc ở trong nhà hàng này kỳ quái giống như nhét Chung Quỳ trong một đống ren, tuy rằng so sánh vô cùng cổ quái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trực giác của anh đã hiện lên ý nghĩ như vậy.
Duy Duy xem ra là khách quen, cô ngay đơn cũng không nhìn đã gọi mấy món ăn, dù sao Phàn Viêm Thu cũng nói cô quyết định là được, vậy cô còn khách sáo làm gì.
Trong lúc bọn họ chờ đồ ăn, đầu trọc tự mình bưng một ấm trà ướp hoa đến.
“Con nhóc này, hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi đến đây, không phải cả ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi sao?”
“Này, đầu trọc, lần nào em trở về không đến thăm cửa hàng phá cửa hàng của anh, nhưng gần đây khá bận rộn, cho nên không tới đây.”
“Thôi đi, tin cô mới là lạ, trở về bao lâu rồi?”
“Ha ha” Duy Duy cười gượng hai tiếng, “Hơn ba tháng rồi.”
“Gì? Hơn ba tháng mà bây giờ cô mới đến? Mấy tháng này cô làm cái gì vậy?”
Những câu hỏi liên tiếp như pháo nổ làm cho Duy Duy lỗ tai ong ong, “Thật ra là bởi vì em và Thu Phong khai trương một cửa hàng nhỏ, cho nên đều bận rộn với nó, à, cửa hàng của em tên ‘Vi Phong Ốc’, nếu rảnh thì tới thăm một chút đi.” Giải thích thuận tiện kéo khách.
“Con nhóc này, rốt cuộc chịu yên ổn được sao? Con gái à, cứ chạy ngược chạy xuôi mãi.”
“Đầu trọc sao anh lại giống ba già em vậy, càng ngày càng khó tính.”
“Hừ hừ, xem cô vừa nói cái gì, có tin tôi không cho cô ăn cơm hay không?”
“Không cần, đúng rồi, mấy tháng anh có phát minh ra món ăn mới nào không?”
“Có mấy món, tôi còn làm một vào món điểm tâm mới, đợi lát nữa cho cô nếm thử, cô giúp tôi thử xem mùi vị thế nào.
À, không nói chuyện với cô nữa, tôi đi làm điểm tâm trước.” Đầu trọc nói liền đi về phía phòng bếp, đi được một nửa lại trở về, “Đúng rồi, nhóc con còn chưa giới thiệu đây là ai đâu, thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô dẫn đàn ông đến nơi này đó.”
“Anh ta là Phàn Viêm Thu, bạn của em.
Đây là đầu trọc, anh cứ gọi anh ấy như vậy là được.” Nàng đem mặt chuyển hướng Phàn Viêm Thu.
“Chào anh.” Phàn Viêm Thu mỉm cười, anh thật sự không có cách nào khi lần đầu gặp mặt đã gọi người ta là đầu trọc.
“Ha ha, không cần khách sáo, cậu cũng gọi tôi là đầu trọc như cô ấy là được, hai người đợi một chút, tôi đi chuẩn bị trước.”
Từ đầu tới cuối, Phàn Viêm Thu có cảm giác như cuồng phong quét qua, đầu trọc vừa vội vàng quay đi, làm anh có cảm giác này.
“Không cần để ý, đầu trọc chính là như vậy.” Duy Duy cười nói với anh.
“Tròn hai người hình như rất quen thuộc.” Anh hơi tò mò.
“Đúng vậy, bọn em quen nhau cũng được bốn năm rồi, khi đó quen nhau ở trên máy bay, sau đó mới biết được đầu trọc thế mà là đầu bếp.
Tài nấu nướng của anh ấy rất nổi tiếng, ăn một lần sẽ gây nghiện, cho nên tôi thường đến chỗ anh ấy ăn cơm, rất nhiều món ăn tôi nấu cũng là đầu trọc dạy.”
“Vậy xem ra em học được từ anh ta không ít đâu.”
“Đúng vậy, thật ta cảm thấy ở mỗi người đều có thể học được rất nhiều thứ, a, đồ ăn tới rồi, tôi bảo đảm anh nhất định sẽ thích.”
Duy Duy nói không sai, đồ ăn chỗ này thật đúng là ngon đến mức khiến người ta thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt vào.
Ăn sạch một bàn thức ăn, hai người còn chưa thỏa mãn chờ đầu trọc làm món điểm tâm mới.
Kết quả còn chưa uống xong một ly trà, đầu trọc đã bưng đĩa đồ còn bốc hơi nóng ra.
“Nào nào, thử điểm tâm mới của tôi xem, món bánh khoai môn này, tuy rằng mùi vị khoai môn vẫn là chủ đạo, nhưng mà tôi đã bỏ thêm một loại gia vị mới, hương vị có thể không giống trước đây đâu.
Còn đây là bánh matcha đậu xanh, tôi mới làm, nhất định phải thử một chút, hương vị rất đặc biệt, còn có những món này, đều mới làm, hai người chắc chắn chưa từng được ăn, nhớ phải thử đó.”
“Đầu trọc, em thấy anh thật sự càng ngày càng run, được rồi, bọn em đều sẽ ăn, yên tâm đi làm việc của anh đi, có khách đến kìa.” Duy Duy cười nói.
“Con nhóc không biết tốt xấu, cô cho rằng người khác cũng có vinh dự này sao?” Đầu trọc giống như tức giận gõ đầu cô.
“Được rồi, tôi đang bận, ăn đừng quên nói cho tôi biết cảm nghĩ của hai người đó.”
“Nào, thử một chút điểm tâm này đi, anh không thích ăn những món quá ngọt, nhưng cũng không sao, đầu trọc làm điểm tâm đều sẽ không quá mặn hoặc quá ngọt, anh có thể yên tâm ăn thử.” Duy Duy cắt một miếng bánh matcha đậu xanh đặt vào đĩa trước mặt Phàn Viêm Thu vẫn mỉm cười nhìn cô đấu võ mồm với đầu trọc.
“Cách thức hai người ở chung thật là thú vị.” Anh cầm miếng bánh trước mặt lên, cắn một miếng mỉm cười nói ra cảm nhận của mình.
“Ha ha, thói quen thôi.” Cô cắn một miếng bánh khoai môn, “A, đầu trọc tay nghề của anh vĩnh viễn tốt như vậy.”
Bữa cơm này của hai người có thể nói là rất thú vị, cuối cùng Duy Duy còn gói một ít điểm tâm mang về nhà.
Đã hai tuần kể từ lần trước hai người đi hội chợ sách, trong lúc này, Phàn Viêm Thu vẫn thường xuyên chạy “Vi Phong Ốc”, mà thái độ Duy Duy vẫn không thể nói quá thân thiết, nhưng là cũng mềm mại hơn không ít.
Hai người cũng thường vui vẻ ăn một bữa cơm, hoặc là anh đưa cô về nhà, trong mắt Phàn Viêm Thu xem ra, anh cảm thấy hai người đang rơi vào cảnh đẹp, mà Phàn Tri Thu và Trác Dao mỗi ngày nhìn thấy anh trai của cô, cấp trên của anh ta cười ngây ngô, rõ ràng chính là bộ dạng của người đàn ông đang yêu.
Đương nhiên, bây giờ Phàn Viêm Thu phiền não chính là, như thế nào mới có thể làm Duy Duy một lần nữa thừa nhận anh là chồng của cô?
Nhưng mà, muốn tình yêu đơm hoa kết quả, thì cũng phải có quá trình, không phải sao?
Chiều chủ nhật, Diệp Thu Phong rất là tự giác đến chỗ Duy Duy giải quyết bữa tối với cô, dù sao quy định của “Vi Phong Ốc” chính là nghỉ ngơi vào chủ nhật, tuy rằng nói ngày nghỉ làm ăn chắc là sẽ khá tốt, nhưng mà các cô thích một tuần có một ngày nghỉ, ông chủ muốn làm như vậy, có ngày nghỉ, nhân viên tại sao lại không làm.
Uống ngụm nước ô mai mát lạnh, Thu Phong nhìn Duy Duy đang quỳ rạp trên mặt đất chơi ghép hình: “Hôm nay là chủ nhật, em không đi hẹn hò với chồng trước sao?”
“Vì sao em phải đi hẹn hò với anh ta?” Duy Duy đặt mảnh ghép nhỏ trong tay vào vị trí nó nên ở đó, cầm lấy nước ô mai uống một ngụm, lại cầm lấy một mảnh ghép khác của trò chơi ghép hình, không ngẩng đầu lên nói.
“Chị cho rằng chắc là hai người đã rơi vào cảnh đẹp, chị đang suy nghĩ phải tặng cho hai người món quà gì lúc tái hôn.” Không có cách nào hiểu được ý tưởng của cô, Thu Phong nghi ngờ nhìn cô.
“Tuy rằng em không hề kháng cự anh ta kiên quyết tham dự vào, nhưng mà, em cũng không có ý định muốn bên nhau anh ta một lần nữa.”
“Cái gì? Em đây là có ý gì? Em không phải là chỉ muốn chơi thôi đó chứ?” Thu Phong không tin Duy Duy là kiểu người lấy cảm tình cảm của người khác ra làm trò đùa.
“Không phải, chỉ là, em cảm thấy chúng em như bây giờ cũng không tồi, ngày thường gặp mặt, có khi hẹn hò một chút, em thích anh ta, nhưng còn chưa thích đến mức muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại để bên nhau anh ta lần nữa.
Thật ra giống như bây giờ cũng tốt, không phải mọi người đều ở chung rất vui vẻ đó sao?”
“Cái gì mà khá tốt, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được mục đích của Phàn Viêm Thu là muốn bắt đầu một lần nữa với em, hơn nữa mục đích cuối cùng là muốn em trở thành Phàn phu nhân lần thứ hai, em sẽ không muốn vẫn luôn tiếp tục mối quan hệ tình nhân đó chứ? À, không, so với mối quan hệ tình nhân thì hai người còn thiếu chút nữa, giống như mập mờ giữa bạn bè và người yêu, trời ơi, chị thật sự không biết em đang nghĩ gì?”
“Như vậy không được sao? Thật ra em……”
“Em cái gì?”
“Ha ha, nói thật, em cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì, có thể là hơi sợ hãi.” Rốt cuộc cô cũng buông trò chơi ghép hình ra, dù sao đã không có tâm tình thì cũng không nên chơi nữa.
“Sợ hãi? Em đang sợ cái gì?”
“Không biết, dù sao cũng không thể nói nên lời.
Em biết anh ấy thật lòng, nhưng lại có một cảm giác như không muốn phát triển nó thành cái quan hệ kia.”
“Em để ý chút cái gì? Anh ta? Hay là gia đình anh ta?”
“Chắc là đều có, cũng hoặc là bởi vì thói quen tự do giống hiện tại, không có cách nào tưởng tượng trở lại từ trước đây.”
“Anh có còn yêu anh ta không?”
“Em thích anh ta.”
“Vậy là có yêu hay không?”
“Không thể xác định được, thật sự, em không có cách nào chắc chắn trăm phần trăm trái tim của mình.”
“Duy Duy, chị hy vọng em suy nghĩ kỹ, em biết anh ta yêu em, không cần bởi vì một vài chuyện quá khứ hoặc là lòng tự trọng mà từ bỏ một người yêu thương em, như vậy rất có thể sẽ bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình.”
Quá khứ? Tự trọng?
Duy Duy nghĩ nghĩ đến những lời Thu Phong nói lúc chiều, cô suy nghĩ rất lâu cũng không có cách nào sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của chính mình.
Cô không có cách nào nghĩ ra cô đang kiên trì vì cái gì, hay là đang trốn tránh cái gì, hay là không có gì, chỉ là muốn thuận theo tự nhiên, nhưng thuận theo tự nhiên có phải chỉ xuất phát từ góc độ của mình hay không, mà tổn thương anh?
Kết quả suy nghĩ một buổi tối, cô không nghĩ ra được gì cũng không nói được gì, còn càng nghĩ càng loạn, cô chán nản đến mức muốn hét lên.
Nhưng dù như thế nào cũng tốt, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như bình thường, cho nên, cô vẫn đến “Vi Phong Ốc”.
Cô cũng không thể bởi vì bản thân phiền não mà mặc kệ “Vi Phong Ốc”, như vậy có thể cô sẽ bị phiền chết, người đến đầu tiên chắc chắn sẽ là Thu Phong.
Như thường lệ, Phàn Viêm Thu vô cũng ân cần đến “Vi Phong Ốc” giải quyết bữa trưa, đương nhiên, anh thường sẽ ở lại sau bữa trưa đến buổi tối.
Khi Duy Duy nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia đẩy cửa ra đi vào, cô thật sự có kích động muốn trốn đi.
“Duy Duy, hôm nay bữa trưa ăn cái gì?” Phàn Viêm Thu tự nhiên giống ở nhà mình, đương nhiên, anh quả thật là xem chỗ này làm như nhà mình, tuy rằng anh càng khao khát mình và Duy Duy có thể trở về nhà của bọn họ.
“Hình như mỗi ngày anh đều rất rảnh rỗi, anh không cần làm việc sao?” Duy Duy không đáp hỏi lại.
“Làm sao có thể, mỗi ngày anh đều có vất vả chăm chỉ làm việc.” Phàn Viêm Thu cười gõ nhẹ vào bình gốm xám bạc trên bàn, Duy Duy gói bánh quy thủ công ở bên trong, bảy gam một gói, ai có hứng thú cũng có thể tự do lấy ăn.
“Nhưng tôi thấy anh là không có bộ dạng của người bận rộn.” Cô thật sự không hiểu được tại sao có người mỗi ngày chơi bời lêu lổng như vậy còn có thể có kiếm được rất nhiều tiền.
“Ha ha, em chưa nhìn thấy mà thôi, một người kinh doanh thành công là phải biết bồi dưỡng nhân tài, bằng không làm một mình là chuyện mệt mỏi biết bao.” Anh nhìn những chiếc bánh quy nhỏ hình ngôi sao.
“Thì ra là như vậy, hôm nay ăn xôi ngọt thập cẩm, anh ngồi đợi một chút đi.” Duy Duy ủ rũ chấm dứt vấn đề của cô, vốn là muốn khơi dậy tinh thần trách nhiệm của anh, bảo anh đừng lúc nào cũng đến chỗ này quấy nhiễu tâm tư của cô, hiện tại xem ra là vô vọng.
“Duy Duy em không sao chứ.” Phàn Viêm Thu là người như thế nào, sao có thể nhìn không ra tâm trạng kỳ lạ của cô chứ.
“Không sao, tôi đi trước chuẩn bị một chút.” Cô nói xong liền đi vào trong phòng bếp.
Phàn Viêm Thu không có giữ cô lại, bởi vì anh biết, nếu cô không chịu nói, anh có làm như thế nào cũng sẽ không hỏi ra được.
Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì chứ, trông cô vừa bối rối vừa uể oải, có liên quan đến anh sao? Anh gõ nhẹ mặt bàn, phát huy bộ não xuất sắc của mình để tìm kiếm đáp án.
Sau đó, anh ở đó làm việc nửa ngày, phát hiện Duy Duy đang tránh mình, hay là cố ý.
Nếu Duy Duy không chịu nói, anh chỉ có thể đi hỏi Diệp Thu Phong, nhưng mà anh thất vọng rồi.
Bởi vì Diệp Thu Phong nói, những việc này, nếu Duy Duy không muốn nói, cô ấy không có quyền nói cho anh biết.
Cô ấy còn nói, nếu Duy Duy đủ tin tưởng anh, tự nhiên sẽ không giấu anh.
Giấu anh? Có điều gì đã thay đổi khi anh ta không biết không?
Đây là có ý gì, ám chỉ Duy Duy không đủ tin tưởng đối với anh sao? Tuy anh đã sớm biết, lần này con đường đoạt lại Duy Duy một lần nữa sẽ không quá bằng phẳng, cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Nhưng mà không biết tình hình chính xác, anh cũng là không hề có biện pháp ứng biến.
“Trác Dao, cá lớn của chúng ta có hành động gì không?” Phàn Viêm Thu vừa ký văn kiện vừa hỏi Trác Diêu đang nằm sấp trên bàn, tự giác ai oán vô cùng.
“À, phương án đấu giá khởi điểm của chúng ta đã bị trộm đi, bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui mừng khi dễ dàng lấy như vậy.” Trác Diêu vô tư nói, “Này, tôi nói cậu đó, rốt cuộc khi nào cậu mới nghiêm túc làm việc, đừng đẩy công việc của cậu cho tôi, còn mình chạy đi tán gái.”
“Thế nào? Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc?” Phàn Viêm Thu không để bụng hỏi.
“Nhưng mà……Sếp, sự hạnh phúc của cậu được xây dựng dựa trên nỗi đau khổ của tôi! Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem!” Anh ta đưa đầu đến trước mặt Phàn Viêm Thu.
“Nhìn cái gì? Không cần dựa như vậy gần, tôi không có hứng thú với cậu.” Anh cười cười dùng bút đẩy cái đầu lớn trước mắt ra.
“Này, cậu đang nói cái gì vậy, tôi đang nói quầng thâm mắt của tôi, tôi đã hơn một tuần không được ngủ ngon, cậu không cảm thấy áy náy sao? Tôi sắp trở thành quốc bảo.” Anh ta vừa thấy quầng thâm dưới mắt mình liền cảm thấy oán hận, vì sao người ta có thể vui vẻ đi tán gái, còn mình số khổ bị công việc chôn vùi.
Đáng giận nhất chính là — công ty cũng không phải của anh ta, tại sao anh ta phải làm việc đến kiệt sức chứ.
“Không phải đâu, người tài giỏi thường nhiều việc.” Đương nhiên người tài giỏi là chỉ Trác Dao.
“Cười chết đi, ai là người.
Này, tôi cảnh cáo cậu, đừng ném hết công việc của cậu lên tôi nữa.” Lời này là anh ta nói một cách nghiêm túc.
“Ôi, nếu cậu nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể tự mình làm, nhưng mà, không biết Tri Thu có biết bởi vì cậu, mà thôi không có cách nào theo đuổi chị dâu con bé nữa được không, con bé sẽ như thế nào nghĩ như thế nào đây.
Không có cách nào gặp được Duy Duy, tôi sẽ rất không vui, sau đó tôi sẽ nói với Tri Thu, sau đó……” Anh nói vô cùng vui vẻ.
“Đủ rồi, đủ rồi, có bao nhiêu công việc cứ đưa đây đi.” Cái tên đê tiện, cũng chỉ biết lấy Tri Thu ra chèn ép mình, biết rõ anh ta thích Tri Thu.
“Như thế nào, chúng ta thuận lợi lấy được miếng đất kia chứ.” Phàn Viêm Thu cười hỏi.
“Đó là đương nhiên, thật không có tính khiêu chiến, nhưng cậu thật sự nên ở đó, bởi vì sắc mặt tên Vương Đức Dân kia quả thật vô cùng xuất sắc.” Trác Dao cảm thấy rất không thú vị, còn tưởng rằng tên kia sẽ có hành động gì đó thông mình, nhưng mà với chiêu thức mua chuộc nội gian cũ kỹ như vậy, đương nhiên, tên dám bán đứng công ty kia đã bị anh ta giải quyết xong.
“Trác Dao, phúc hậu một chút, người ta không lấy được miếng đất kia đã rất đáng thương.” Anh nói một cách dối trá.
“Người ta không cần cậu cười giúp đâu.” Trác Dao làm sao có thể nhìn không ra anh thật sự nghĩ gì.
“Nếu mà đã lấy được đất rồi, thì bắt đầu thảo luận làm thế nào để bắt đầu công trình mới của chúng ta đi.” Phàn Viêm Thu rút một thư mục từ chồng văn kiện bên cạnh ra.
“Cậu nghĩ cái gì vậy, không phải vốn muốn lấy miếng đất kia xây dựng công viên giải trí sao? Thế mà cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, xây dựng nơi đó thành thành vườn thực vật, cậu biết rõ như vậy sẽ thu được lợi nhuận ít hơn nhiều.” Trác Dao không hiểu suy nghĩ của Phàn Viêm Thu, anh không phải là kiểu người đã sớm định ra kế hoạch nhưng lại đột nhiên thay đổi.
“Đương nhiên tôi biết lợi nhuận của công viên giải trí rất nhiều, nhưng mà, vườn thực vật cũng rất tốt, nghĩ lại hiện tại môi trường bị phá hủy nghiêm trọng như thế nào, xây vườn thực vật vừa có thể kiếm tiền vừa có thể làm cho công chúng hưởng lợi.
Huống hồ tiền của tôi đủ rồi, cũng không thiếu chút tiền này.” Anh không nói là anh đột nhiên thay đổi ý định là vì Duy Duy, cô đương nhiên không tồn đọng nội dung công việc của anh, nhưng anh biết, xây dựng vườn thực vật chắc chắn sẽ làm cho Duy Duy vui vẻ hơn công viên giải trí.
“Nói nhiều như vậy lý do làm gì, tôi đoán cậu nhất định là bị vợ cậu làm ảnh hưởng rồi.” Trác Dao tức giận nói.
“Cậu thật hiểu tôi đó Trác Dao.” Phàn Viêm Thu mở thư mục trên tay ra, chờ vườn thực vật được xây dựng xong, Duy Duy sẽ là người đầu tiên đi vào.
“Phàn Viêm Thu, cậu sẽ biến thành thê nô.” Đây không phải là suy đoán của Trác Dao, mà là khẳng định.
Anh chỉ cười không nói, anh vui vẻ chịu đựng.
Vương thị.
“Đáng chết!” Vương Đức Dân hung hăng ném dự án đấu thầu đất trên tay vào góc tường, một chút nữa, để “Phàn thị” đầu tư vào miếng đất kia hắn ta đã lên kế hoạch từ rất lâu.
“Tôi rõ ràng đã chiếm được giá khởi điểm cuối cùng của Phàn thị, vì sao lại… Có thể vậy không?” Hắn ta suy đoán, “Chẳng lẽ tên tiểu tử Phàn Viêm Thu kia cố ý để cho ta đạt được cái giá khởi điểm này, trên thực tế nó ta đã sớm lên kế hoạch tất cả, cho nên mới có chút sai sót để có được mảnh đất kia?”
“Phàn Viêm Thu, tao tuyệt không buông tha cho mày!” Hắn ta cắn răng tức giận nói, sức lực rất lớn, thậm chí bẻ gãy cây bút máy trên tay.
Trên thực tế, “Vương thị” bởi vì đầu tư không đúng, trước đó đã có nguy cơ vốn quay vòng không linh hoạt, Vương Đức Dân muốn mượn miếng đất này để cứu vãn, xây dựng khu kinh doanh nhằm thu lại lợi nhuận, nhưng hắn ta không nghĩ tới gián điệp mình mua chuộc không những không thành mà còn bị Phàn Viêm Thu tính kế, cái này sao không khiến hắn ta hận đến cắn nát răng cho được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook