Edit: Trỏ Mặt Sẹo + Mây.
Quay đầu lại lần cuối cùng, căn nhà đã nhốt cô hai năm vẫn lộng lẫy như cũ.

Tất cả đã trở nên vô nghĩa trong lòng cô, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là Lam Duy Duy hoàn toàn mới.

Cô sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới, không phải sống dưới mí mắt, suy nghĩ người khác.

5 năm sau.

“Duy Duy, bao giờ em mới chịu nộp ảnh và bản thảo đây?” Diệp Thu Phong ăn miếng bánh kem nhỏ, lười biếng hỏi.

Uống ngụm trà hoa, Lam Duy Duy đủng đỉnh cầm một miếng bánh muffin: “Chị vội cái gì, hai ngày nữa sẽ nộp cho chị.”
“Tất nhiên em không vội, chị lại chẳng muốn tạp chí của mình bị bỏ trống.” Giọng điệu lười biếng, không thể nhận ra là cô ấy đang giục bản thảo.

“Yên tâm đi, chị xem có lần nào em không nộp bài đúng hạn không.” Thái độ vẫn vô cùng nhàn nhã.
“Em không có, chỉ là mỗi lần em đều làm cho chị lo lắng đến nỗi đầu có thêm mấy sợi tóc bạc nữa mà thôi.” Cho dù là oán giận vẫn còn rất ưu nhã, đây là kỹ năng đặc biệt nguy hiểm nhất của cô ấy.

“Yên tâm, chị thoạt nhìn trẻ trung như thiếu nữ đôi mươi vậy đó.” Lam Duy Duy thật lòng khen ngợi.
“Ha ha, phải không?” Tiếng cười đắc ý phá hóng khí chất tao nhã hầu như không còn chút gì.
“Em thật là phục chị trong ngoài bất nhất, nếu để cho những người hâm mộ của chị nhìn thấy nhất định sẽ dọa chết bọn họ.”
“Ha ha ha ha, làm sao chị có thể để cho bọn họ nhìn thấy chứ.”
“Thật là khủng bố.”
Lam Duy Duy, tác giả chuyên mục《Phong》của tạp chí dành cho nữ, còn viết tiểu thuyết và nhật ký du lịch, còn có ảnh chụp, trong giới văn học nghệ thuật không thể nói là tác giả lớn, nhưng trong lĩnh vực tạp chí nữ lại khá nổi tiếng.

Đặc biệt là nhật ký du lịch của cô, như là một cuốn sách hướng dẫn du lịch dành cho nữ.
Diệp Thu Phong, tổng biên tập kiêm người phụ trách tạp chí《Phong》là người phụ nữ khôn khéo, làm người sảng khoái, nhưng trong công việc lại vô cùng tinh tế, thủ đoạn khéo đưa đẩy.
Nói đến hai người bọn họ vì sao lại trở thành bạn bè, kỳ thật rất bình thường, Lam Duy Duy rời khỏi Phàn gia đương nhiên phải tự mình nuôi sống bản thân, nộp bản thảo cho tạp chí của cô ấy, quyết định muốn xuất bản, vì một vài chuyện vặt vãnh chạy đến tạp chí mấy lần, đến một đi hai lui, liền quen thuộc.

Sau đó ở chung nhiều hơn, phát hiện hai người rất có tiềm năng trở thành bạn tốt, cũng thuận lý thành chương trở thành bạn tốt.
Mở mắt ra rồi lập tức nhắm lại, ánh sáng làm Lam Duy Duy chói mắt theo phản xạ đưa tay lên che mắt.

Chậm rãi mở mắt ra, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, 10 giờ 25 phút sáng.

Tối hôm qua viết viết đến hơn 3 giờ, nếu không phải mớ giấc mơ kia, cô sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy.

Đã bao lâu không mơ thấy những người và chuyện đó, hình như từ 5 năm trước rời khỏi nơi đó cô đã bắt đầu không còn mơ về nó nữa, 5 năm sau lại không thể hiểu được mơ về người kia, là điềm báo gì sao?.


Cười thầm suy nghĩ lung tung của mình, Lam Duy Duy lười nhác xuống giường, thật sự không muốn dậy sớm như vậy, nhưng nghĩ đến lại không ngủ được, không bằng cứ rời giường đi.
Vừa đánh răng vừa nghĩ, bao lâu rồi cô chưa từng tự mình làm đồ ăn, bình thường bởi vì làm việc và nghỉ ngơi lộn xộn, ăn uống cũng rối loạn, luôn gọi đồ ăn ngoài nếu không thì đi ra ngoài tùy tiện ăn một chút.

Được rồi, hiếm khi hôm nay dậy sớm lại có tâm tình, không bằng mua thức ăn về nấu cơm đi, à, có thể gọi Thu Phong đến ăn.

Quyết định, nhanh chóng chăm sóc bản thân, lấy tiền đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc, bảng báo giá của ‘Thực Hòa’ đã được gửi tới.” Thư kí Dương Vân gõ cửa đi vào.
“Để đó đi.” Phàn Viêm Thu cũng không ngẩng đầu lên, lực chú ý của anh còn ở trên bản kế hoạch trước mặt.

Thật vất vả mới đánh giá xong kế hoạch, ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ rơi vào khung ảnh bày trên bàn.

Người bên trong đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng, cảnh còn người mất.

Phàn Viêm Thu nhẹ nhàng thở dài, 5 năm, một chút tin tức Duy Duy anh cũng cũng không có.

Kể từ khi cô rời đi, cô không còn liên lạc với anh, thậm chí đã cắt đứt con đường liên lạc của anh với cô, đây có phải là biểu hiện quyết tâm không thể lay chuyển của cô, rời khỏi anh.

Thế nhưng, cho tới bây giờ anh cũng không muốn tách ra khỏi cô, anh biết trước kia mình có bao nhiêu tệ hại, nhưng hiện tại anh chỉ cầu nguyện ông trời có thể cho anh có cơ hội gặp lại Duy Duy, muốn anh như thế nào cũng được.
“A, cá quế này thật tươi, làm cá hấp đi, hình như đã lâu không ăn cá.

A, thịt bò cũng rất tươi, làm khoai tây hầm thịt bò cũng được … Ồ… Chanh đẹp quá, làm bánh mật ong chanh đi……”
Duy Duy đẩy xe mua sắm của siêu thị, vừa đi dạo vừa lẩm bẩm lấy một vài thực phẩm bỏ vào trong xe.

Đi dạo một vòng, thế mà mua cả một xe lớn.
“Thật khủng bố, chẳng lẽ mình đã không đi siêu thị lâu như vậy sao?” Duy Duy nói với một đống đồ trước mặt mình cảm thấy khá ngạc nhiên.
Cắt, rửa sạch, xào, trong phòng vang lên tiếng nhạc rock ‘n roll rung trời, Duy Duy ở trong phòng bếp bận rộn vô cùng vui vẻ.
Diệp Thu Phong ra đi vào rất tự giác uống trà xem tạp chí, dù sao mình và phòng bếp cũng xung đột, vẫn là không cần gây ra trở ngại gì thì tốt hơn.
Động tác của Duy Duy cũng nhanh, không quá lâu, 3 mặn 1 canh đã dọn lên bàn, cá quế hấp, gà nấu hạt dẻ, thịt bò xào bông cải xanh, thêm một món canh mướp đắng sườn, món ăn gia đình rất đơn giản, Diệp Thu Phong lại ăn không được.
“Duy Duy, em nên làm đầu bếp, ô, thật sự rất ngon.” Diệp Thu Phong ăn đồ ăn trong miệng vừa lẩm bẩm.

“Mới không cần, nấu ăn cũng phải có tâm tình.” Duy Duy cắn hạt dẻ nói.
“Vậy em thường làm cho chị ăn đi, nếu không chúng ta sống cùng nhau thì thế nào?” Diệp Thu Phong vừa nói kèm theo bộ dạng thèm nhỏ dãi.
“Thu Phong chị thật đáng xấu hổ.”
“Đâu có, vì ăn chị có thể……” Cô ấy không nói tiếp, bởi vì bay tới mùi thơm đã câu đi hồn bảy vía của cô ấy rồi.

“Thơm quá, ôi, là bánh kem chanh mật ong sao?”
“Cái mũi của chị thính thật đó.” Duy Duy lấy bánh vừa lấy ra khỏi lò nướng đặt lên bàn.
“Ôi, Duy Duy chị quyết định, không bằng chúng ta mở một cửa hàng bánh kem đi.”
“Cái này……” Duy Duy nghiêm túc suy nghĩ.
“Như thế nào, em cũng cảm thấy tốt mà.” Nhìn ra được cô nghiêm túc, Diệp Thu Phong nghiêng đầu hỏi lại một lần nữa.
“Hmm, nói như thế nào đây, cửa hàng bán bánh kem và cà phê là một trong những ước mơ của em.” Duy Duy có hơi xấu hổ.
“Ồ, vậy trước tiên để chị thử tay nghề của em, chúng ta đến bàn bạc kỹ hơn đi.”
Bởi vì một câu nói đùa, hai người ngược lại thật sự nghiêm túc.
Thuê mặt tiền cửa hàng, thiết kế, trang trí……
Hai tháng sau, “Vi Phong Ốc” chính thức khai trương..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương