Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh
-
Chương 22
Sự việc diễn ra trái với mong muốn chính là động lực lớn nhất.
Vì không cam lòng nên mới tiếp tục bước đi.
Đường Tụng sống hai mươi tám năm, đã thấy rất mãn nguyện, gần như chẳng có điều gì nuối tiếc. Chỉ có điều gần đây quá nhiều điều như dòng nước lũ ào ào ập tới, không có cách nào ngăn cản, khiến anh không kịp trở tay.
Trong màn đêm Zurich, anh đau khổ khi nghĩ rằng, món quà kết hôn của hai người lại là mục tiêu của những tên sát thủ bám đuôi suốt chặng đường.
Màn cầu hôn bên hồ đã thỏa niềm mong mỏi, sự tưởng tượng của anh, quả nhiên rất đẹp và lãng mạn. Nhưng giờ đây, nó trở thành sự lãng mạn chết tiệt.
Khi súng nổ, xung quanh Đường Tụng chẳng hề có vật gì giúp anh ẩn náu, nếu không mau chóng tìm ra chỗ nấp hoặc đường tháo chạy, chắc chắn anh không thoát khỏi loạt bắn thứ hai. Lúc đó anh không do dự, quay người, thả mình xuống hồ.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là, nước ở đây không sạch như mắt nhìn thấy.
Quả là lối tư duy đậm chất Đường Tụng. Anh luôn có khả năng giữ được sự thoải mái trong những tình huống căng thẳng nhất, khiến người khác không thể hiểu rốt cuộc đâu mới là giới hạn của anh. Đường Tụng cảm nhận được sự đau đớn khi vết thương bị ngâm trong nước lạnh, dần dần có những phản ứng như một người bình thường.
Anh nhận ra máu không ngừng ứa ra từ vết thương, nước ở đây lại quá lạnh, nếu tình trạng này kéo dài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Xung quanh vắng vẻ, mặt hồ tối om, một lúc khá lâu sau toàn thân anh bắt đầu rã rời. Anh không còn nhìn rõ được gì nữa, chỉ có thể bơi theo bản năng, tìm chỗ an toàn.
Mọi thứ đều bị màn đêm mịt mùng che đậy. Chẳng ai là con cưng của trời, chẳng ai được tĩnh tâm suốt đời và cũng chẳng có ai luôn nho nhã, điềm tĩnh xử lý mọi việc mà không bao giờ để xảy ra sơ suất.
Cuối cùng Đường Tụng phát hiện mình bắt đầu có cảm giác sợ hãi, nếu không thể bơi, hậu quả… anh không dám nghĩ tới.
Khi ở bước đường cùng, con người ta bắt đầu suy nghĩ lộn xộn, không đầu không cuối.
Đường Tụng nhớ tới cô gái mình gặp bốn năm trước. Anh từng lặng lẽ ngồi dưới bục ngắm nhìn cô hát.
Đó vốn là cô gái lai mang vẻ đẹp hoang dã, có lẽ vừa bước vào tuổi thành niên, bề ngoài còn chút ấu trĩ, tự phụ.
Chẳng biết ai làm tổn thương trái tim để đến nỗi cô uống rượu say mềm. Cô thích chạy lên bục cắt ngang người khác, hát một mình mà chẳng để ý có ai lắng nghe. May là quán bar nhỏ, không danh tiếng, khán giả cũng đều là khách qua đường, chẳng ai trách cứ hay hậm hực với cô.
Lúc đó, Đường Tụng vừa mua căn nhà trên con đường gần quán bar. Anh lẫn vào những người khách qua đường, ngồi trong quán ngắm cô hai mươi ngày. Sau hai mươi ngày đó, anh phải đi, nhưng bất ngờ xảy đến trong đêm cuối cùng.
Đóa hồng dại quá hấp dẫn, một số kẻ nhòm ngó tới cô gái.
Đường Tụng ngồi trong góc nghe cô hát, lặng lẽ đến mức bỏ quên tất cả xung quanh. Anh biết cô lại uống nhiều như mọi khi, vừa khóc vừa hát hết ca khúc rồi loạng choạng bước xuống bục định ra ngoài. Nhưng được vài bước, cô gái bị mấy gã đàn ông chặn lại, chuốc thêm rượu.
Đường Tụng trông thấy cô uống phải một lượng chất lỏng khác thường, ban đầu anh nghĩ chuyện chẳng liên quan đến mình, hơn nữa anh sắp về nước.
Điện thoại liên tục vang tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của trợ lý Minh nhưng Đường Tụng chẳng có thời gian đọc vì còn bận dõi theo mấy gã đàn ông cùng cô gái đó.
Cho tới khi tiến lại gần, Đường Tụng vẫn cảm thấy thật kỳ quặc. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, có lẽ mùi thuốc lá trong không khí khiến anh không thể ngồi thêm được nữa, có lẽ chỉ là vì… cô vô tình liếc qua anh. Ánh mắt đó đau khổ nhưng toát lên vẻ không chịu khuất phục, khiến Đường Tụng liên tưởng tới hình ảnh một con mèo nhỏ bị nhốt trong lồng.
Suốt hai mươi năm anh không hề nhắm mắt làm bừa điều gì. Song, trong buổi tối hôm đó, thấy cô gái bị ức hiếp khi say xỉn, anh chẳng thể ngồi yên.
Đó vốn là hành động “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” rất thường tình – một người đàn ông cứu cô gái thoát khỏi lũ đàn ông có ý đồ xấu. Nhưng Đường Tụng không biết cô từ đâu đến, nhà cửa ở đâu, thậm chí không biết cô tên gì. Khi dìu cô ra ngoài, anh nghe thấy có kẻ ngứa miệng chỉ vào cô chửi rủa, gọi cô là Mạc Tang.
À, tên một loại đá.
Rồi Đường Tụng nghĩ, cứ tạm gọi cô là Mạc Tang cũng được. Nhưng vấn đề đau đầu là, anh có ý tốt song con mèo hoang nhỏ tên Mạc Tang này không biết điều, túm lấy cổ áo anh chửi rủa, thậm chí liên tục hỏi anh tại sao không cần cô… Vì không muốn bị người khác hiểu lầm, Đường Tụng đành vào một khách sạn ngay bên đường, đặt cô xuống giường.
Nhưng anh quên mất, cô uống một cốc nước có pha chất mà những kẻ vô công rồi nghề chuyên dùng để lừa bắt cóc phụ nữ.
Cô là bất ngờ khiến Đường Tụng lần đầu mất kiểm soát. Anh đắn đo rồi sau đó không hiểu vì sao chân bị níu lại, không thể rời khỏi căn phòng lờ mờ ánh điện.
Dòng suy nghĩ của Đường Tụng mỗi lúc một lộn xộn.
Nước lạnh buốt ngấm vào vết thương, khiến anh đau đớn như thể đang bị lột da, dóc xương. Nỗi nhức buốt cứ dần len lỏi vào sâu cơ thể.
Đường Tụng gắng gượng nhớ lại, rốt cuộc đêm đó cô gái đã làm gì đến mức khiến anh bỗng như bị ma sai quỷ khiến, quên mất nguyên tắc kiềm chế, bình tĩnh… Nghĩ một lúc rất lâu, anh nhớ cô gái đó chỉ áp lại gần mình.
Cơ thể say mềm của cô ấm nóng mà mềm mại. Cô rất mảnh mai song vẫn có dáng dấp của một người từng được huấn luyện. Khi co người áp vào lòng anh, thật sự trông cô rất giống một con mèo.
Đường Tụng nhớ rõ tóc cô đỏ rực như màu lửa, giọng cô gần như đang khóc, vậy mà vẫn cố tỏ ra uy hiếp người khác. Cô chầm chậm dịch chuyển tới, cắn vào tai anh như thể biết rõ mình đang ở bên ai. Cô giống con mèo nhỏ luyện răng, cắn mỗi lúc một mạnh hơn, sau đó nói mơ màng bên tai anh: “Thừa nhận đi, anh thích em.”
Đó là bức tranh sơn dầu mang sắc trầm, từng đám hoa anh túc đậm màu bỗng bốc cháy, sức nóng hầm hập khiến người ta điên cuồng, bị dồn nén lại rồi sắp bộc phát.
Đường Tụng biết cô gái bị chuốc thuốc nên không còn tỉnh táo, có lẽ lời của cô là dành cho kẻ khác.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Vì cô đã nói đúng.
Hai mươi ngày đã đủ làm đảo lộn cuộc đời một con người. Dẫn chứng là trong vòng hai tháng ngắn ngủi trở lại đây, Đường Tụng ngày càng thê thảm. Toàn thân anh hai lần bị ướt sũng, tai hại đến mức không thể tự đứng dậy.
Lần thứ nhất là bị Mạc Tang chích thuốc mê rồi đẩy khỏi ô tô, lúc đó anh đã bị bắn, đạn găm trong da thịt, thiếu chút nữa thì chạm vào nội tạng.
Lần thứ hai, vì muốn Mạc Tang và con gái rời đi, một mình anh đánh lạc hướng hai tên sát thủ, buộc phải nhảy xuống hồ Zurich để tránh đạn.
Nếu không phải vì tình huống bắt buộc, người đàn ông như anh tuyệt đối không tự lấy thân mình làm bia đỡ đạn. Nhưng những lúc đó anh đã làm thế.
Lần tương ngộ, anh có cả nghìn cách quật ngã cô gái đang dùng súng uy hiếp mình hoặc mang cô tới đồn cảnh sát… Song anh không làm vậy mà đưa cô về nhà.
Sau đó, vô số lần Đường Tụng nghĩ rằng đây chính là số mệnh, dù trước kia anh không hề tin vào duyên kiếp. Và anh nghĩ trong chuyện này, anh chẳng thể thoát khỏi sự an bài của số mệnh. Anh có một món nợ, dù chủ nợ không nhớ, anh vẫn phải trả.
So sánh với lần trước, chẳng biết lần này là may mắn hay xui xẻo.
Ánh sáng mập mờ trong màn đêm cản trở tầm ngắm của sát thủ, trong lúc gay cấn, chẳng kẻ nào ngờ được người đàn ông nho nhã này lại có thể phản ứng nhanh nhạy như lính đặc chủng, khiến chúng nhiều lần bắn trượt.
Sau đó, chúng bắn trúng tay phải Đường Tụng, đạn xém qua, làm đứt dây thần kinh ở ngón trỏ và ngón giữa. Ngoài ra còn một viên găm trong vai phải của anh.
Đường Tụng được cứu và đưa tới bệnh viện, lúc tỉnh dậy, anh thở rất khó khăn, có thể đã bị nhiễm trùng vì ngâm trong nước quá lâu, nước đã ngấm vào phổi.
Hơn nữa ngón tay anh không được phẫu thuật kịp thời, tuy vết thương ngoài có thể được chữa trị nhưng trợ lý Minh đã hỏi bác sĩ, tế bào thần kinh ở ngón tay bị tổn thương, cho dù vài tháng sau có thể dần hồi phục song sẽ không còn được như trước. Sau này có thể tay Đường Tụng sẽ mất đi các chức năng cơ bản, trong trường hợp lạc quan nhất, anh cũng không thể mang được vật nặng.
Ngày hôm sau, Đường Tụng rời khỏi bệnh viện tư nhân ngay khi vừa hoàn thành phẫu thuật. Từ lúc tỉnh lại, anh luôn trầm tư, bị sốt do nhiễm trùng phổi mà nhất quyết không chịu nghỉ ngơi. Trên đường về, anh không nói một lời, chỉ ngồi nghe trợ lý Minh kể lại từng sự việc trong mấy ngày qua.
“Đại thiếu gia mua đứt tổ chức xuyên quốc gia, cử người ám sát anh, cho thấy hắn biết các mối buôn lậu đã bại lộ. Nhiều người liên quan chọn cách ngó lơ vì muốn được yên thân.”
Trợ lý Minh mở màn hình chỉ cho Đường Tụng, “Tiểu thư Lợi Lợi xử lý rất tốt, không có số liệu sai sót nào trong tài khoản, riêng chuyện hắn rửa tiền đã đủ khiến Hội đồng quản trị nghi ngờ. Bây giờ, tôi đoán mọi người sẽ dồn sự chú ý vào động thái của lão gia. Dù sao, người ở trên cũng phần nào nể mặt lão gia, chỉ cần ngài không muốn bảo vệ Đường Diệp thì chuyện của hắn sẽ không nhỏ… Cuối cùng, nếu những người trong nhà không để xảy ra sai sót, chắc chắn chúng ta sẽ thắng.”
Trợ lý Minh là người thân cận với Đường Tụng, ban đầu cũng rối lòng khi thấy anh bị thương nặng chưa từng thấy như thế này. Sau khi lấy lại sự điềm tĩnh, anh ta không dám bỏ lỡ một giây một phút, xử lý công việc từng bước theo kế hoạch.
“Người trong nhà” mà trợ lý Minh nhắc ở trên chỉ những người đang phục vụ tại căn nhà chính của dòng họ Đường. Đường Diệp đinh ninh đã giam lỏng lão gia trong hậu viện để ông cụ dưỡng bệnh, nhiều năm qua hắn luôn nghĩ mình không để xảy ra sai sót gì.
Trên thực tế, bệnh của lão gia chỉ là bịa, nhằm phối hợp diễn kịch với Đường Tụng. Lão gia cáo bệnh suốt những năm qua, tất cả bác sĩ và y tá ra vào đều do Đường Tụng chọn lựa. Bác sĩ thì chỉ có một vài người còn y tá đều từng được huấn luyện đặc chủng, làm giả giấy tờ thân phận. Ai nấy đều tự xưng đến từ các nơi khác nhau, dần dần được cài vào trong và chỉ đợi đến ngày nhận được lệnh.
Ván cờ đấu suốt bao nhiêu năm qua, sơ hở của đại thiếu gia họ Đường là ở chỗ trước đây hắn chưa từng đánh giá cao người em trai cùng cha khác mẹ. Mấy năm trước, để đấu lại nhị thiếu gia và tam thiếu gia, Đường Diệp ra tay đến mức làm cho đen trắng lẫn lộn khắp Diệp Thành. Bao nhiêu sự việc bất ngờ ập đến, vậy tại sao người thiệt mạng đều thuộc dòng họ Đường?
Đến các trang tin lá cải cũng không còn thêu dệt sự việc liên quan đến chuyện này nữa.
Còn Đường Tụng, tuổi nhỏ đã nếm cảnh mồ côi bố mẹ. Lão gia quyết định đưa anh đi học tập, rèn luyện. Lớn lên một chút, thành tích tốt, anh lại đi du học, vắng bóng ở Diệp Thành mấy năm trời. Khi trở về, Đường Tụng không sành sỏi chuyện kinh doanh, cũng không có năng khiếu điều hành công ty như Đường Diệp. Tứ thiếu gia này nho nhã như một văn nhân, mang dáng dấp của con em xuất thân từ đại gia tộc. Anh chỉ tinh tường trong việc thẩm định đồ cổ. Lão gia nuông chiều Tứ thiếu gia, giao cho anh công việc nhàn nhã… Thoạt nhìn, mọi thứ thật dễ hiểu, không có chút sơ hở nào, vì thế đại thiếu gia không quá bận tâm tới những chuyện đó.
Người ngoài đều cho rằng Đường Tụng là quả hồng mềm nhũn, họ bảo, đại thiếu gia giữ Đường Tụng chỉ vì không thể để xảy ra thêm chuyện chết chóc trong nhà họ Đường. Chính sự lơ là này gây ra mối đe dọa về sau. Gần đây Đường Diệp mới nhận ra, gừng càng già càng cay quả không sai. Khi lão gia gửi người cháu nhỏ nhất đi học cũng là lúc ván cờ bắt đầu.
Từ thuở lên bốn lên năm, Đường Tụng đã mang sứ mệnh sau ngày trở về trừ khử anh cả của mình. Dã tâm của Đường Diệp quá khủng khiếp, ngoài ý muốn cướp mọi thứ của dòng họ Đường, hắn còn nung nấu ý định từ từ hủy hoại toàn bộ.
Đến nay sự việc đã đi đến nước cuối cùng.
Đường Tụng vốn quen giả vở không hay biết gì, không bận tâm đến điều gì.
Vậy mà giờ đây thì sao?
Zurich về khuya vắng lặng như tờ, dường như màn đêm cứ kéo dài mãi.
Đường Tụng ngồi trên xe nghe trợ lý Minh phân tích kế hoạch cuối cùng, rõ ràng anh nghe từng câu từng chữ, vậy mà dường như không để lại gì trong đầu. Anh nhớ mình tỉnh lại, thấy trợ lý Minh ngồi đợi bên giường bệnh với khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại, anh ta thông báo tình hình vết thương trên tay anh. Nhưng Đường Tụng chỉ có một suy nghĩ, anh muốn hỏi Mạc Tang ở đâu, cô đã quay về chưa?
Rõ ràng còn có việc quan trọng hơn đang chờ quyết định của mình nhưng lúc đó Đường Tụng không muốn xử lí công việc, chỉ nghĩ đến Mạc Tang, Mạc Tang, Mạc Tang.
Tâm trí anh chỉ còn lại Mạc Tang.
Trợ lý Minh nói, anh ta đưa người đi tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy tung tích Mạc tiểu thư.
Đường Tụng nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, không nói gì nữa.
Anh nhớ đến lời hẹn thề về mười lăm tiếng đồng hồ, viên chocolate đó đã quá hạn sử dụng rất lâu rồi.
Ô tô chạy về đường Niederdorf, trợ lý Minh cùng người của mình đưa đến đều tập trung trong căn nhà của Đường Tụng.
Đường Tụng vẫn ho, đi đứng cần có người dìu. Vào phòng, anh thấy vài người đang đứng quanh chiếc sofa, không nhúc nhích. Trên ghế, Đường Đường ôm gối ôm, cũng không cử động, đôi mắt đỏ hoe, mở to nhìn về khung cửa. Có lẽ cô bé ngồi với tư thế đó đã rất lâu, miệng hơi chu lên, không thể thả lỏng bản thân.
Cuối cùng cánh cửa mở ra, Đường Tụng bước vào, Đường Đường sững người một lúc rồi giơ tay về phía bố, òa lên khóc.
Đường Tụng gắng gượng bước tới cúi người xuống, động chạm tới vết thương, anh khẽ chau mày vì đau. Thời gian quá gấp gáp, cảnh sát Zurich đang lần tìm mọi ngóc ngách để điều tra vụ nổ súng bên hồ, bởi thế Đường Tụng không thể ở lâu trong bệnh viện. Viên đạn găm trên vai mới chỉ kịp gắp ra. Vai và tay phải đều bị tổn thương khiến toàn bộ dây thần kinh tay phải anh đều đau đớn, không thể cử động.
Đường Tụng đối diện với con gái, cô bé khóc đến nấc lên. Anh lắc đầu, đưa tay trái ôm con, “Bố về rồi đây… Đường Đường ngoan, bố không bỏ con đâu.”
Anh hôn lên khuôn mặt con gái, nhìn thấy nước mắt con, lòng anh như dao cứa. Khi bị truy sát, anh phán đoán tình huống bằng đầu óc tỉnh táo, rồi quyết định nhảy xuống hồ, vậy mà sự đau đớn lúc đó còn chẳng bằng lúc này. Đường Đường òa lên khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Đường Tụng bỗng nhận ra mình không phải một người cha tốt. Anh khiến cô con gái chưa đầy bốn tuổi của mình phải sống trong khiếp sợ.
Đường Tụng ôm chặt cô bé trong lòng, nói nhỏ: “Bố chỉ mong con bình an vô sự.”
Chỉ cần công chúa nhỏ của anh bình an là được.
Mấy hôm nay Đường Đường thực sự quá sợ hãi, thấy bố trở về, cô bé không thấy lo sợ nữa song còn lại sự tấm tức và nôn nóng. Đường Đường vung chân vung tay, bắt đầu làm loạn lên, vừa khóc vừa nói: “Mẹ tóc đỏ đi đâu rồi… Bố! Không thấy mẹ nữa, con muốn mẹ về cơ, bố hứa với con đi, con muốn có mẹ cơ…”
Trợ lý Minh hất đầu, ra hiệu những người đang bảo vệ Đường Đường lui ra.
Đường Tụng ngồi lên sofa, áp đầu con gái vào lòng. Một lúc sau, Đường Đường có vẻ mệt, ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Cô bé nắm chặt áo bố, nhắm mắt lại tựa lên vai anh, mũi vẫn sụt sùi nhưng không gây ồn nữa.
Đường Tụng ngửa đầu tựa lên thành ghế, mắt nhìn bức phù điêu hình thiên sứ lồi ra trên trần nhà. Anh kìm nén, bình tĩnh lại, sau đó hỏi trợ lý Minh: “Các anh tìm thấy Đường Đường ở đâu vậy? Mạc Tang đâu?”
“Chúng tôi lần tìm theo tín hiệu, cuối cùng thấy tiểu thư trong một cửa hàng đồng hồ cúc cu. Chúng tôi nghĩ chủ cửa hàng muốn làm hại tiểu thư nhưng… có vẻ như bà ấy tốt bụng. Bà chủ đó không chịu giao tiểu thư cho chúng tôi, bảo rằng chính Mạc Tang tiểu thư nhờ bà trông nom Đường Đường. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành đưa cả bà ấy về.” Nói rồi, trợ lý Minh chỉ lên tầng trên.
Đường Đường chưa hiểu được nhiều chuyện, lại khiếp sợ nên nói năng không đầu không cuối khiến người của Đường Tụng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trợ lý Minh xử lý công việc cẩn trọng, đưa bà cụ về rồi cắt cứ người trông giữ.
Đường Tụng đưa tay vỗ nhẹ Đường Đường, thấy cô bé thiu thiu ngủ. Rồi anh vuốt ve má con gái, từ từ đưa tay ra sau tai, ở đó có một phần da hơi nhô lên. Năm Đường Đường một tuổi, anh đã nhờ người gắn máy định vị vào đó, cả anh và con gái đều có. Dù họ mất liên lạc, trợ lý Minh vẫn có thể xác định được vị trí nhờ vào máy này.
Lần này anh đã đề phòng nhiều trường hợp khi đến Zurich, vì không muốn lạc mất bất kỳ ai trong hai người, nhưng rốt cuộc lại để thua trước quá khứ. Dù sao Mạc Tang đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm qua.
Đường Tụng không muốn nghĩ tiếp song buộc phải thừa nhận, Mạc Tang không về căn nhà này, lại nhờ người khác trông nom Đường Đường, chắc chắn cô đã đi tìm K.
Anh lặng lẽ ngồi đó hồi lâu, bỗng dưng đứng dậy hỏi trợ lý Minh: “Bà chủ cửa hàng đó còn đây không?”
“Bà ấy ở tầng trên.”
Đường Tụng lên lầu gặp bà chủ tiệm đồng hồ cúc cu, trợ lý Minh sai người sắp xếp để bà ở trong phòng khách. Vào phòng, Đường Tụng thấy bà cụ ngồi bình tĩnh trên ghế, tay ôm chú chó kim mao của mình. Người và vật cưng ngồi bên cửa sổ, có vẻ đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Bà cụ ngồi yên khi thấy Đường Tụng bước vào, sau đó đẩy cặp mắt kính, quan sát kỹ lưỡng Đường Tụng. “Chàng trai, ta chưa từng gặp cháu, cháu không phải người ở đây”, bà nói.
Bà sống cả đời trên con đường đó, đã chứng kiến đủ mọi việc. Trợ lý Minh nói với Đường Tụng, lúc mới vào bà rất lo lắng nhưng lúc này anh ta thấy có vẻ bà cụ đã suy nghĩ thấu đáo, thái độ rất bình thản.
Đường Tụng tỏ ý mình không hề ác ý, anh lễ phép hỏi bà có bị thuộc hạ của mình gây khó dễ. Bà dừng một lúc, dường như hơi ngạc nhiên, sau đó ngồi thẳng người hơn, bảo: “Ta tưởng con bé Mạc Tang động chạm gì đến các anh, biết bao chuyện đã xảy ra trên con đường này, nào là nợ tiền, nào là say xỉn, chích hút… Nhưng có vẻ như anh không phải loại người đó… Anh tìm Mạc Tang có việc gì?”
Đường Tụng gượng cười, đến bên ngồi đối diện bà, nói: “Thực sự cháu nên xin lỗi bà, các cậu kia nghĩ rằng bà có ý làm hại con gái cháu nên mới đưa bà đến đây. Bây giờ chúng cháu hiểu rõ sự việc rồi.” Anh đưa mắt nhìn chú chó ngoan ngoãn trên tay bà, khen nó đáng yêu. Quả nhiên vẻ mặt bà Malik thoải mái hơn nhiều.
Người có tuổi chẳng sợ cái chết mà rất bận tâm rằng mình có được tôn trọng hay không.
“À, nó tên là Henry, ta nuôi nó bảy năm rồi… Mạc Tang cũng rất thích nó.”
Đường Tụng mỉm cười, tiếp tục nói với giọng thành khẩn: “Cháu rất xin lỗi vì giữ bà ở đây lâu như vậy, bây giờ cháu còn phải làm phiền bà một chút… Cháu muốn biết Mạc Tang đi đâu, nhất định cháu phải tìm được cô ấy.” Đường Tụng nhấn mạnh câu cuối, sau đó nhìn lên đôi mắt bà Malik, tiếp lời: “Cô ấy đi mà không nói với cháu lời nào, sau đó lại gửi con ở cửa tiệm của bà, cháu muốn biết cô ấy ở đâu… Cháu nghĩ bà chắc chắn hiểu được lòng cháu.”
Đường Tụng nói rất khẽ mà có chút khẩn thiết. Bà Malik bối rối, đưa tay đẩy mắt kính, dần nhớ lại sự việc, rồi bà hỏi: “Ý của anh là… thiên thần nhỏ kia là con anh? Anh là chồng của Mạc Tang ư?”
Đường Tụng đứng dậy, sai người bế Đường Đường lên. Cô bé đang ôm cổ người bế mình vào, lập tức chạy lại khi trông thấy bà Malik và chú chó Henry. Cô bé ôm chú chó, vội vàng nói: “Bố ơi, cụ Malik là người tốt, bố đừng bắt nạt cụ! Con nói với chú Minh rồi nhưng chú ấy chẳng nghe con! Con thích cụ Malik, thích cả bạn Henry này nữa.”
Đường Tụng cùng bà Malik xuống nhà, sai người mang đồ ăn nhẹ từ phòng khách sang. Bà cụ ôm Henry ngồi xuống bên bàn, từ từ lục lại trong tâm trí, “Ta nhớ con bé nói cần đi giải quyết việc gì, nhờ ta trông nom con gái vì không tiện đưa trẻ con theo.”
“Vậy cô ấy có nói sẽ đến nơi nào không?”
“Không, à… mà anh cũng biết đấy, con bé Mạc Tang này có rất nhiều bí mật, ai nấy trên con đường này đều có bí mật, chẳng bao giờ nói nhiều.”
Đường Tụng đổi một cách hỏi khác: “Bà quen cô ấy rất lâu rồi phải không ạ?”
“Đương nhiên rồi, hồi đó con bé chẳng chịu nghe lời, đêm nào cũng đi uống rượu rồi cãi nhau với anh trai nó. Hình như anh trai Mạc Tang rất hung dữ, chẳng phải loại người tốt… Ở đây nhiều kẻ như thế lắm.” Nói rồi, bà dừng lại một lúc nhìn Đường Tụng, sau đó tiếp tục: “Nói thật, anh bạn trẻ, anh chấp nhận được Mạc Tang chứng tỏ anh không giống người khác. Nhìn bề ngoài con bé có vẻ hư hỏng, thực ra nó là cô gái tốt.”
“Vậy bà có biết Mạc Tang và anh trai cô ấy trước đây sống ở đâu không, cháu muốn đi tìm cô ấy. Chúng cháu… đã… cãi nhau. Có lẽ cô ấy tức giận nên gửi con lại cửa hàng của bà…” Đường Tụng tỏ ra có chút ân hận, vẻ mặt đó khiến bà Malik bật cười.
Chỉ trò chuyện một lúc, chàng trai với vẻ thành khẩn, lễ phép đó đã xua tan sự cảnh giác của bà cụ. Bà vỗ lên người anh, khuyên nhủ: “Ta biết, mới kết hôn ấy mà, hay cãi nhau lắm. Hồi còn trẻ ta cũng hay cãi nhau với Will, lúc mới cưới…”
Đường Tụng kiên nhẫn ngồi nghe bà Malik kể lể chuyện vợ chồng bà, không hề ngắt lời nhưng thi thoảng lên cơn ho. Cuối cùng, bà cụ cảm thấy yên lòng, không còn nghĩ mình đang gặp nguy hiểm. Bà bắt đầu lục lại trí nhớ, giúp Đường Tụng tìm đường, “Ta nhớ một nơi, không biết có phải là nhà của họ không, có lần Mạc Tang đưa ta về đấy lấy đồ. Con bé bảo tuyệt đối không được để người khác biết ta từng tới đó, nếu không sẽ gặp phiền phức.”
Đường Tụng lập tức ghi lại vị trí mà Mạc Tang có thể tới, chuẩn bị đi tìm.
Bà Malik ngồi bên cạnh nhìn anh rồi ngẩng đầu ngắm nghía căn phòng, lẩm bẩm nói: “Mạc Tang cưới được người tốt, cậu rất yêu con bé.”
Đường Tụng gật đầu, chuẩn bị đứng dậy nhưng bỗng nhiên bị bà Malik ấn xuống, ngay lập tức bảo vệ hai bên xông tới, chuẩn bị rút súng. Đường Tụng nhìn nhìn đôi bàn tay nhăn nheo từng trải qua bao sự đời, lặng lẽ lắc đầu, bảo vệ ở hai bên mau chóng lùi lại.
Đường Tụng cười, làm theo ý bà, ngồi xuống.
“Ta sống ở con đường này mấy chục năm rồi, chuyện gì cũng đã tai nghe mắt thấy. Có kẻ giết chính cha mẹ mình, có kẻ bán con để có tiền chích hút… Khu này chẳng trong sạch gì, Mạc Tang cũng ở đây nhưng con bé không có sự lựa chọn nào khác. Ta biết có lẽ các con gặp chuyện, không thể nói với ta, nhưng không sao cả.” Bà Malik bỗng ghé sát Đường Tụng, ấn anh rất mạnh, dường như nóng lòng muốn nói cho anh hiểu, “Mạc Tang nói nhất định nó sẽ quay lại, nhanh thôi. Ta nhớ câu đó, vì thế… con trai, con nhất định phải đợi Mạc Tang trở về.”
Nói rồi, bà Malik nhìn Đường Tụng – người đàn ông phương Đông với gương mặt vô cùng hiền hòa. Giữa căn phòng khách phong cách Châu Âu mang màu sắc trầm, anh cười hiền, gật đầu.
Đường Tụng cử người đưa bà Malik về, sau đó dặn trợ lý Minh trông coi Đường Đường còn anh chuẩn bị ra ngoài.
Trợ lý Minh thẳng thắn khuyên Đường Tụng: “Thiếu gia, anh còn đang sốt… Huống hồ việc ở Diệp Thành đã đi đến bước quyết định. Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, tin tức sẽ có bất cứ lúc nào.”
Giờ phút này, Đường Tụng nên lập tức về nước. Nếu còn lãng phí thời gian ở đây, có thể mọi cố gắng của anh sẽ như công dã tràng xe cát. Thậm chí nếu cứ lần lữa, sẽ có kẻ nghi ngờ anh lợi dụng công ty để phối hợp với Đường Diệp rửa tiền.
Song anh kiên quyết muốn đi tìm người.
Trợ lý Minh không còn cách nào khác, đành cắt cử người bí mật đi theo Đường Tụng. Xong xuôi, không kìm nén được, anh ta nói: “Thiếu gia, nói thực, tôi nghĩ Mạc tiểu thư sẽ không trở về đâu.”
Đôi chân Đường Tụng dừng lại trong chốc lát, anh biết mọi người đều nghĩ như vậy.
Người phụ nữ đó bất ngờ đến rồi bất ngờ đi, điều tra từng thông tin thì biết cô vốn thuộc về màn đêm Zurich. Ở đây, cô từng có tất cả và cũng mất tất cả. Diệp Thành đối với cô chỉ là nơi đi ngang qua.
Và Đường Tụng đối với cô, cũng chỉ là thoáng qua.
Trước đây trợ lý Minh chưa bao giờ nhiều lời vì luôn cảm thấy Đường Tụng quyết định đúng đắn. Nhưng bây giờ, anh nhận ra thiếu gia của mình bắt đầu xử lý công việc theo cảm tính. Mạc tiểu thư nhờ người khác trông hộ tiểu thư Đường Đường, chắc chắn là muốn quay về tìm người tình cũ, điều này đã rõ ràng trước mắt.
Nhưng Đường Tụng chỉ dừng trong giây lát, sau đó bước thẳng ra ngoài. Anh bỗng quay đầu lại nói với trợ lý Minh: “Từ nay về sau hãy gọi cô ấy là thiếu phu nhân.”
Trợ lý Minh vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên anh mất kiểm soát, chạy theo Đường Tụng hỏi: “Thiếu gia! Ý anh muốn nói cô ấy là…”
Đường Tụng liếc nhìn viên trợ lý, thở dài bảo: “Trợ lý Minh, cậu theo tôi bao nhiêu năm nay, cậu thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Lần trước tôi đưa tờ giấy đó mà cậu còn chưa hiểu ra?”
Trợ lý Minh nhớ đến tập giấy tờ thay đổi tên người hưởng bảo hiểm, đứng yên nhìn Đường Tụng, vẫn chưa hết sửng sốt.
Hơn ai hết, cậu hiểu rõ áp lực và sự dị nghị mà Đường Tụng phải gánh chịu bao nhiêu năm qua. Vô số người hiểu lầm anh, bôi nhọ anh. Anh một mình chịu đựng, che giấu con người mình, giữ gìn bí mật của cả gia tộc với mong muốn giành chiến thắng cuối cùng. Nhưng giờ đây, anh bằng lòng trao lại cho Mạc Tang tất cả những gì mình có được nhờ đánh đổi mồ hôi nước mắt.
Trước đây, cũng như những người khác, trợ lý Minh cảm thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có gì đó kỳ quặc, lúc nào cũng huyền bí, thậm chí có thể khiến Đường Tụng mất cả lý trí.
Bây giờ anh đã hiểu được lý do.
Đường Tụng muốn đi tìm Mạc Tang. Dù biết có thể cô đã xao lòng, muốn vứt bỏ mọi thứ để quay lại với quá khứ, anh vẫn đi tìm cô. “Tôi nợ cô ấy, nếu tôi chết, mọi thứ sẽ thuộc về cô ấy. Còn nếu tôi sống, nhất định sẽ đi tìm cô ấy bằng được, bất kể phải đi tới chân trời góc bể.” Giọng Đường Tụng rõ ràng mạch lạc. Anh khẽ nói tiếp: “Tôi sẽ sống để trả nợ cô ấy.”
Vì không cam lòng nên mới tiếp tục bước đi.
Đường Tụng sống hai mươi tám năm, đã thấy rất mãn nguyện, gần như chẳng có điều gì nuối tiếc. Chỉ có điều gần đây quá nhiều điều như dòng nước lũ ào ào ập tới, không có cách nào ngăn cản, khiến anh không kịp trở tay.
Trong màn đêm Zurich, anh đau khổ khi nghĩ rằng, món quà kết hôn của hai người lại là mục tiêu của những tên sát thủ bám đuôi suốt chặng đường.
Màn cầu hôn bên hồ đã thỏa niềm mong mỏi, sự tưởng tượng của anh, quả nhiên rất đẹp và lãng mạn. Nhưng giờ đây, nó trở thành sự lãng mạn chết tiệt.
Khi súng nổ, xung quanh Đường Tụng chẳng hề có vật gì giúp anh ẩn náu, nếu không mau chóng tìm ra chỗ nấp hoặc đường tháo chạy, chắc chắn anh không thoát khỏi loạt bắn thứ hai. Lúc đó anh không do dự, quay người, thả mình xuống hồ.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là, nước ở đây không sạch như mắt nhìn thấy.
Quả là lối tư duy đậm chất Đường Tụng. Anh luôn có khả năng giữ được sự thoải mái trong những tình huống căng thẳng nhất, khiến người khác không thể hiểu rốt cuộc đâu mới là giới hạn của anh. Đường Tụng cảm nhận được sự đau đớn khi vết thương bị ngâm trong nước lạnh, dần dần có những phản ứng như một người bình thường.
Anh nhận ra máu không ngừng ứa ra từ vết thương, nước ở đây lại quá lạnh, nếu tình trạng này kéo dài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Xung quanh vắng vẻ, mặt hồ tối om, một lúc khá lâu sau toàn thân anh bắt đầu rã rời. Anh không còn nhìn rõ được gì nữa, chỉ có thể bơi theo bản năng, tìm chỗ an toàn.
Mọi thứ đều bị màn đêm mịt mùng che đậy. Chẳng ai là con cưng của trời, chẳng ai được tĩnh tâm suốt đời và cũng chẳng có ai luôn nho nhã, điềm tĩnh xử lý mọi việc mà không bao giờ để xảy ra sơ suất.
Cuối cùng Đường Tụng phát hiện mình bắt đầu có cảm giác sợ hãi, nếu không thể bơi, hậu quả… anh không dám nghĩ tới.
Khi ở bước đường cùng, con người ta bắt đầu suy nghĩ lộn xộn, không đầu không cuối.
Đường Tụng nhớ tới cô gái mình gặp bốn năm trước. Anh từng lặng lẽ ngồi dưới bục ngắm nhìn cô hát.
Đó vốn là cô gái lai mang vẻ đẹp hoang dã, có lẽ vừa bước vào tuổi thành niên, bề ngoài còn chút ấu trĩ, tự phụ.
Chẳng biết ai làm tổn thương trái tim để đến nỗi cô uống rượu say mềm. Cô thích chạy lên bục cắt ngang người khác, hát một mình mà chẳng để ý có ai lắng nghe. May là quán bar nhỏ, không danh tiếng, khán giả cũng đều là khách qua đường, chẳng ai trách cứ hay hậm hực với cô.
Lúc đó, Đường Tụng vừa mua căn nhà trên con đường gần quán bar. Anh lẫn vào những người khách qua đường, ngồi trong quán ngắm cô hai mươi ngày. Sau hai mươi ngày đó, anh phải đi, nhưng bất ngờ xảy đến trong đêm cuối cùng.
Đóa hồng dại quá hấp dẫn, một số kẻ nhòm ngó tới cô gái.
Đường Tụng ngồi trong góc nghe cô hát, lặng lẽ đến mức bỏ quên tất cả xung quanh. Anh biết cô lại uống nhiều như mọi khi, vừa khóc vừa hát hết ca khúc rồi loạng choạng bước xuống bục định ra ngoài. Nhưng được vài bước, cô gái bị mấy gã đàn ông chặn lại, chuốc thêm rượu.
Đường Tụng trông thấy cô uống phải một lượng chất lỏng khác thường, ban đầu anh nghĩ chuyện chẳng liên quan đến mình, hơn nữa anh sắp về nước.
Điện thoại liên tục vang tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của trợ lý Minh nhưng Đường Tụng chẳng có thời gian đọc vì còn bận dõi theo mấy gã đàn ông cùng cô gái đó.
Cho tới khi tiến lại gần, Đường Tụng vẫn cảm thấy thật kỳ quặc. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, có lẽ mùi thuốc lá trong không khí khiến anh không thể ngồi thêm được nữa, có lẽ chỉ là vì… cô vô tình liếc qua anh. Ánh mắt đó đau khổ nhưng toát lên vẻ không chịu khuất phục, khiến Đường Tụng liên tưởng tới hình ảnh một con mèo nhỏ bị nhốt trong lồng.
Suốt hai mươi năm anh không hề nhắm mắt làm bừa điều gì. Song, trong buổi tối hôm đó, thấy cô gái bị ức hiếp khi say xỉn, anh chẳng thể ngồi yên.
Đó vốn là hành động “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” rất thường tình – một người đàn ông cứu cô gái thoát khỏi lũ đàn ông có ý đồ xấu. Nhưng Đường Tụng không biết cô từ đâu đến, nhà cửa ở đâu, thậm chí không biết cô tên gì. Khi dìu cô ra ngoài, anh nghe thấy có kẻ ngứa miệng chỉ vào cô chửi rủa, gọi cô là Mạc Tang.
À, tên một loại đá.
Rồi Đường Tụng nghĩ, cứ tạm gọi cô là Mạc Tang cũng được. Nhưng vấn đề đau đầu là, anh có ý tốt song con mèo hoang nhỏ tên Mạc Tang này không biết điều, túm lấy cổ áo anh chửi rủa, thậm chí liên tục hỏi anh tại sao không cần cô… Vì không muốn bị người khác hiểu lầm, Đường Tụng đành vào một khách sạn ngay bên đường, đặt cô xuống giường.
Nhưng anh quên mất, cô uống một cốc nước có pha chất mà những kẻ vô công rồi nghề chuyên dùng để lừa bắt cóc phụ nữ.
Cô là bất ngờ khiến Đường Tụng lần đầu mất kiểm soát. Anh đắn đo rồi sau đó không hiểu vì sao chân bị níu lại, không thể rời khỏi căn phòng lờ mờ ánh điện.
Dòng suy nghĩ của Đường Tụng mỗi lúc một lộn xộn.
Nước lạnh buốt ngấm vào vết thương, khiến anh đau đớn như thể đang bị lột da, dóc xương. Nỗi nhức buốt cứ dần len lỏi vào sâu cơ thể.
Đường Tụng gắng gượng nhớ lại, rốt cuộc đêm đó cô gái đã làm gì đến mức khiến anh bỗng như bị ma sai quỷ khiến, quên mất nguyên tắc kiềm chế, bình tĩnh… Nghĩ một lúc rất lâu, anh nhớ cô gái đó chỉ áp lại gần mình.
Cơ thể say mềm của cô ấm nóng mà mềm mại. Cô rất mảnh mai song vẫn có dáng dấp của một người từng được huấn luyện. Khi co người áp vào lòng anh, thật sự trông cô rất giống một con mèo.
Đường Tụng nhớ rõ tóc cô đỏ rực như màu lửa, giọng cô gần như đang khóc, vậy mà vẫn cố tỏ ra uy hiếp người khác. Cô chầm chậm dịch chuyển tới, cắn vào tai anh như thể biết rõ mình đang ở bên ai. Cô giống con mèo nhỏ luyện răng, cắn mỗi lúc một mạnh hơn, sau đó nói mơ màng bên tai anh: “Thừa nhận đi, anh thích em.”
Đó là bức tranh sơn dầu mang sắc trầm, từng đám hoa anh túc đậm màu bỗng bốc cháy, sức nóng hầm hập khiến người ta điên cuồng, bị dồn nén lại rồi sắp bộc phát.
Đường Tụng biết cô gái bị chuốc thuốc nên không còn tỉnh táo, có lẽ lời của cô là dành cho kẻ khác.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Vì cô đã nói đúng.
Hai mươi ngày đã đủ làm đảo lộn cuộc đời một con người. Dẫn chứng là trong vòng hai tháng ngắn ngủi trở lại đây, Đường Tụng ngày càng thê thảm. Toàn thân anh hai lần bị ướt sũng, tai hại đến mức không thể tự đứng dậy.
Lần thứ nhất là bị Mạc Tang chích thuốc mê rồi đẩy khỏi ô tô, lúc đó anh đã bị bắn, đạn găm trong da thịt, thiếu chút nữa thì chạm vào nội tạng.
Lần thứ hai, vì muốn Mạc Tang và con gái rời đi, một mình anh đánh lạc hướng hai tên sát thủ, buộc phải nhảy xuống hồ Zurich để tránh đạn.
Nếu không phải vì tình huống bắt buộc, người đàn ông như anh tuyệt đối không tự lấy thân mình làm bia đỡ đạn. Nhưng những lúc đó anh đã làm thế.
Lần tương ngộ, anh có cả nghìn cách quật ngã cô gái đang dùng súng uy hiếp mình hoặc mang cô tới đồn cảnh sát… Song anh không làm vậy mà đưa cô về nhà.
Sau đó, vô số lần Đường Tụng nghĩ rằng đây chính là số mệnh, dù trước kia anh không hề tin vào duyên kiếp. Và anh nghĩ trong chuyện này, anh chẳng thể thoát khỏi sự an bài của số mệnh. Anh có một món nợ, dù chủ nợ không nhớ, anh vẫn phải trả.
So sánh với lần trước, chẳng biết lần này là may mắn hay xui xẻo.
Ánh sáng mập mờ trong màn đêm cản trở tầm ngắm của sát thủ, trong lúc gay cấn, chẳng kẻ nào ngờ được người đàn ông nho nhã này lại có thể phản ứng nhanh nhạy như lính đặc chủng, khiến chúng nhiều lần bắn trượt.
Sau đó, chúng bắn trúng tay phải Đường Tụng, đạn xém qua, làm đứt dây thần kinh ở ngón trỏ và ngón giữa. Ngoài ra còn một viên găm trong vai phải của anh.
Đường Tụng được cứu và đưa tới bệnh viện, lúc tỉnh dậy, anh thở rất khó khăn, có thể đã bị nhiễm trùng vì ngâm trong nước quá lâu, nước đã ngấm vào phổi.
Hơn nữa ngón tay anh không được phẫu thuật kịp thời, tuy vết thương ngoài có thể được chữa trị nhưng trợ lý Minh đã hỏi bác sĩ, tế bào thần kinh ở ngón tay bị tổn thương, cho dù vài tháng sau có thể dần hồi phục song sẽ không còn được như trước. Sau này có thể tay Đường Tụng sẽ mất đi các chức năng cơ bản, trong trường hợp lạc quan nhất, anh cũng không thể mang được vật nặng.
Ngày hôm sau, Đường Tụng rời khỏi bệnh viện tư nhân ngay khi vừa hoàn thành phẫu thuật. Từ lúc tỉnh lại, anh luôn trầm tư, bị sốt do nhiễm trùng phổi mà nhất quyết không chịu nghỉ ngơi. Trên đường về, anh không nói một lời, chỉ ngồi nghe trợ lý Minh kể lại từng sự việc trong mấy ngày qua.
“Đại thiếu gia mua đứt tổ chức xuyên quốc gia, cử người ám sát anh, cho thấy hắn biết các mối buôn lậu đã bại lộ. Nhiều người liên quan chọn cách ngó lơ vì muốn được yên thân.”
Trợ lý Minh mở màn hình chỉ cho Đường Tụng, “Tiểu thư Lợi Lợi xử lý rất tốt, không có số liệu sai sót nào trong tài khoản, riêng chuyện hắn rửa tiền đã đủ khiến Hội đồng quản trị nghi ngờ. Bây giờ, tôi đoán mọi người sẽ dồn sự chú ý vào động thái của lão gia. Dù sao, người ở trên cũng phần nào nể mặt lão gia, chỉ cần ngài không muốn bảo vệ Đường Diệp thì chuyện của hắn sẽ không nhỏ… Cuối cùng, nếu những người trong nhà không để xảy ra sai sót, chắc chắn chúng ta sẽ thắng.”
Trợ lý Minh là người thân cận với Đường Tụng, ban đầu cũng rối lòng khi thấy anh bị thương nặng chưa từng thấy như thế này. Sau khi lấy lại sự điềm tĩnh, anh ta không dám bỏ lỡ một giây một phút, xử lý công việc từng bước theo kế hoạch.
“Người trong nhà” mà trợ lý Minh nhắc ở trên chỉ những người đang phục vụ tại căn nhà chính của dòng họ Đường. Đường Diệp đinh ninh đã giam lỏng lão gia trong hậu viện để ông cụ dưỡng bệnh, nhiều năm qua hắn luôn nghĩ mình không để xảy ra sai sót gì.
Trên thực tế, bệnh của lão gia chỉ là bịa, nhằm phối hợp diễn kịch với Đường Tụng. Lão gia cáo bệnh suốt những năm qua, tất cả bác sĩ và y tá ra vào đều do Đường Tụng chọn lựa. Bác sĩ thì chỉ có một vài người còn y tá đều từng được huấn luyện đặc chủng, làm giả giấy tờ thân phận. Ai nấy đều tự xưng đến từ các nơi khác nhau, dần dần được cài vào trong và chỉ đợi đến ngày nhận được lệnh.
Ván cờ đấu suốt bao nhiêu năm qua, sơ hở của đại thiếu gia họ Đường là ở chỗ trước đây hắn chưa từng đánh giá cao người em trai cùng cha khác mẹ. Mấy năm trước, để đấu lại nhị thiếu gia và tam thiếu gia, Đường Diệp ra tay đến mức làm cho đen trắng lẫn lộn khắp Diệp Thành. Bao nhiêu sự việc bất ngờ ập đến, vậy tại sao người thiệt mạng đều thuộc dòng họ Đường?
Đến các trang tin lá cải cũng không còn thêu dệt sự việc liên quan đến chuyện này nữa.
Còn Đường Tụng, tuổi nhỏ đã nếm cảnh mồ côi bố mẹ. Lão gia quyết định đưa anh đi học tập, rèn luyện. Lớn lên một chút, thành tích tốt, anh lại đi du học, vắng bóng ở Diệp Thành mấy năm trời. Khi trở về, Đường Tụng không sành sỏi chuyện kinh doanh, cũng không có năng khiếu điều hành công ty như Đường Diệp. Tứ thiếu gia này nho nhã như một văn nhân, mang dáng dấp của con em xuất thân từ đại gia tộc. Anh chỉ tinh tường trong việc thẩm định đồ cổ. Lão gia nuông chiều Tứ thiếu gia, giao cho anh công việc nhàn nhã… Thoạt nhìn, mọi thứ thật dễ hiểu, không có chút sơ hở nào, vì thế đại thiếu gia không quá bận tâm tới những chuyện đó.
Người ngoài đều cho rằng Đường Tụng là quả hồng mềm nhũn, họ bảo, đại thiếu gia giữ Đường Tụng chỉ vì không thể để xảy ra thêm chuyện chết chóc trong nhà họ Đường. Chính sự lơ là này gây ra mối đe dọa về sau. Gần đây Đường Diệp mới nhận ra, gừng càng già càng cay quả không sai. Khi lão gia gửi người cháu nhỏ nhất đi học cũng là lúc ván cờ bắt đầu.
Từ thuở lên bốn lên năm, Đường Tụng đã mang sứ mệnh sau ngày trở về trừ khử anh cả của mình. Dã tâm của Đường Diệp quá khủng khiếp, ngoài ý muốn cướp mọi thứ của dòng họ Đường, hắn còn nung nấu ý định từ từ hủy hoại toàn bộ.
Đến nay sự việc đã đi đến nước cuối cùng.
Đường Tụng vốn quen giả vở không hay biết gì, không bận tâm đến điều gì.
Vậy mà giờ đây thì sao?
Zurich về khuya vắng lặng như tờ, dường như màn đêm cứ kéo dài mãi.
Đường Tụng ngồi trên xe nghe trợ lý Minh phân tích kế hoạch cuối cùng, rõ ràng anh nghe từng câu từng chữ, vậy mà dường như không để lại gì trong đầu. Anh nhớ mình tỉnh lại, thấy trợ lý Minh ngồi đợi bên giường bệnh với khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại, anh ta thông báo tình hình vết thương trên tay anh. Nhưng Đường Tụng chỉ có một suy nghĩ, anh muốn hỏi Mạc Tang ở đâu, cô đã quay về chưa?
Rõ ràng còn có việc quan trọng hơn đang chờ quyết định của mình nhưng lúc đó Đường Tụng không muốn xử lí công việc, chỉ nghĩ đến Mạc Tang, Mạc Tang, Mạc Tang.
Tâm trí anh chỉ còn lại Mạc Tang.
Trợ lý Minh nói, anh ta đưa người đi tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy tung tích Mạc tiểu thư.
Đường Tụng nằm trên giường, khẽ nhắm mắt, không nói gì nữa.
Anh nhớ đến lời hẹn thề về mười lăm tiếng đồng hồ, viên chocolate đó đã quá hạn sử dụng rất lâu rồi.
Ô tô chạy về đường Niederdorf, trợ lý Minh cùng người của mình đưa đến đều tập trung trong căn nhà của Đường Tụng.
Đường Tụng vẫn ho, đi đứng cần có người dìu. Vào phòng, anh thấy vài người đang đứng quanh chiếc sofa, không nhúc nhích. Trên ghế, Đường Đường ôm gối ôm, cũng không cử động, đôi mắt đỏ hoe, mở to nhìn về khung cửa. Có lẽ cô bé ngồi với tư thế đó đã rất lâu, miệng hơi chu lên, không thể thả lỏng bản thân.
Cuối cùng cánh cửa mở ra, Đường Tụng bước vào, Đường Đường sững người một lúc rồi giơ tay về phía bố, òa lên khóc.
Đường Tụng gắng gượng bước tới cúi người xuống, động chạm tới vết thương, anh khẽ chau mày vì đau. Thời gian quá gấp gáp, cảnh sát Zurich đang lần tìm mọi ngóc ngách để điều tra vụ nổ súng bên hồ, bởi thế Đường Tụng không thể ở lâu trong bệnh viện. Viên đạn găm trên vai mới chỉ kịp gắp ra. Vai và tay phải đều bị tổn thương khiến toàn bộ dây thần kinh tay phải anh đều đau đớn, không thể cử động.
Đường Tụng đối diện với con gái, cô bé khóc đến nấc lên. Anh lắc đầu, đưa tay trái ôm con, “Bố về rồi đây… Đường Đường ngoan, bố không bỏ con đâu.”
Anh hôn lên khuôn mặt con gái, nhìn thấy nước mắt con, lòng anh như dao cứa. Khi bị truy sát, anh phán đoán tình huống bằng đầu óc tỉnh táo, rồi quyết định nhảy xuống hồ, vậy mà sự đau đớn lúc đó còn chẳng bằng lúc này. Đường Đường òa lên khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Đường Tụng bỗng nhận ra mình không phải một người cha tốt. Anh khiến cô con gái chưa đầy bốn tuổi của mình phải sống trong khiếp sợ.
Đường Tụng ôm chặt cô bé trong lòng, nói nhỏ: “Bố chỉ mong con bình an vô sự.”
Chỉ cần công chúa nhỏ của anh bình an là được.
Mấy hôm nay Đường Đường thực sự quá sợ hãi, thấy bố trở về, cô bé không thấy lo sợ nữa song còn lại sự tấm tức và nôn nóng. Đường Đường vung chân vung tay, bắt đầu làm loạn lên, vừa khóc vừa nói: “Mẹ tóc đỏ đi đâu rồi… Bố! Không thấy mẹ nữa, con muốn mẹ về cơ, bố hứa với con đi, con muốn có mẹ cơ…”
Trợ lý Minh hất đầu, ra hiệu những người đang bảo vệ Đường Đường lui ra.
Đường Tụng ngồi lên sofa, áp đầu con gái vào lòng. Một lúc sau, Đường Đường có vẻ mệt, ngoan ngoãn trong vòng tay anh. Cô bé nắm chặt áo bố, nhắm mắt lại tựa lên vai anh, mũi vẫn sụt sùi nhưng không gây ồn nữa.
Đường Tụng ngửa đầu tựa lên thành ghế, mắt nhìn bức phù điêu hình thiên sứ lồi ra trên trần nhà. Anh kìm nén, bình tĩnh lại, sau đó hỏi trợ lý Minh: “Các anh tìm thấy Đường Đường ở đâu vậy? Mạc Tang đâu?”
“Chúng tôi lần tìm theo tín hiệu, cuối cùng thấy tiểu thư trong một cửa hàng đồng hồ cúc cu. Chúng tôi nghĩ chủ cửa hàng muốn làm hại tiểu thư nhưng… có vẻ như bà ấy tốt bụng. Bà chủ đó không chịu giao tiểu thư cho chúng tôi, bảo rằng chính Mạc Tang tiểu thư nhờ bà trông nom Đường Đường. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành đưa cả bà ấy về.” Nói rồi, trợ lý Minh chỉ lên tầng trên.
Đường Đường chưa hiểu được nhiều chuyện, lại khiếp sợ nên nói năng không đầu không cuối khiến người của Đường Tụng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trợ lý Minh xử lý công việc cẩn trọng, đưa bà cụ về rồi cắt cứ người trông giữ.
Đường Tụng đưa tay vỗ nhẹ Đường Đường, thấy cô bé thiu thiu ngủ. Rồi anh vuốt ve má con gái, từ từ đưa tay ra sau tai, ở đó có một phần da hơi nhô lên. Năm Đường Đường một tuổi, anh đã nhờ người gắn máy định vị vào đó, cả anh và con gái đều có. Dù họ mất liên lạc, trợ lý Minh vẫn có thể xác định được vị trí nhờ vào máy này.
Lần này anh đã đề phòng nhiều trường hợp khi đến Zurich, vì không muốn lạc mất bất kỳ ai trong hai người, nhưng rốt cuộc lại để thua trước quá khứ. Dù sao Mạc Tang đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm qua.
Đường Tụng không muốn nghĩ tiếp song buộc phải thừa nhận, Mạc Tang không về căn nhà này, lại nhờ người khác trông nom Đường Đường, chắc chắn cô đã đi tìm K.
Anh lặng lẽ ngồi đó hồi lâu, bỗng dưng đứng dậy hỏi trợ lý Minh: “Bà chủ cửa hàng đó còn đây không?”
“Bà ấy ở tầng trên.”
Đường Tụng lên lầu gặp bà chủ tiệm đồng hồ cúc cu, trợ lý Minh sai người sắp xếp để bà ở trong phòng khách. Vào phòng, Đường Tụng thấy bà cụ ngồi bình tĩnh trên ghế, tay ôm chú chó kim mao của mình. Người và vật cưng ngồi bên cửa sổ, có vẻ đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Bà cụ ngồi yên khi thấy Đường Tụng bước vào, sau đó đẩy cặp mắt kính, quan sát kỹ lưỡng Đường Tụng. “Chàng trai, ta chưa từng gặp cháu, cháu không phải người ở đây”, bà nói.
Bà sống cả đời trên con đường đó, đã chứng kiến đủ mọi việc. Trợ lý Minh nói với Đường Tụng, lúc mới vào bà rất lo lắng nhưng lúc này anh ta thấy có vẻ bà cụ đã suy nghĩ thấu đáo, thái độ rất bình thản.
Đường Tụng tỏ ý mình không hề ác ý, anh lễ phép hỏi bà có bị thuộc hạ của mình gây khó dễ. Bà dừng một lúc, dường như hơi ngạc nhiên, sau đó ngồi thẳng người hơn, bảo: “Ta tưởng con bé Mạc Tang động chạm gì đến các anh, biết bao chuyện đã xảy ra trên con đường này, nào là nợ tiền, nào là say xỉn, chích hút… Nhưng có vẻ như anh không phải loại người đó… Anh tìm Mạc Tang có việc gì?”
Đường Tụng gượng cười, đến bên ngồi đối diện bà, nói: “Thực sự cháu nên xin lỗi bà, các cậu kia nghĩ rằng bà có ý làm hại con gái cháu nên mới đưa bà đến đây. Bây giờ chúng cháu hiểu rõ sự việc rồi.” Anh đưa mắt nhìn chú chó ngoan ngoãn trên tay bà, khen nó đáng yêu. Quả nhiên vẻ mặt bà Malik thoải mái hơn nhiều.
Người có tuổi chẳng sợ cái chết mà rất bận tâm rằng mình có được tôn trọng hay không.
“À, nó tên là Henry, ta nuôi nó bảy năm rồi… Mạc Tang cũng rất thích nó.”
Đường Tụng mỉm cười, tiếp tục nói với giọng thành khẩn: “Cháu rất xin lỗi vì giữ bà ở đây lâu như vậy, bây giờ cháu còn phải làm phiền bà một chút… Cháu muốn biết Mạc Tang đi đâu, nhất định cháu phải tìm được cô ấy.” Đường Tụng nhấn mạnh câu cuối, sau đó nhìn lên đôi mắt bà Malik, tiếp lời: “Cô ấy đi mà không nói với cháu lời nào, sau đó lại gửi con ở cửa tiệm của bà, cháu muốn biết cô ấy ở đâu… Cháu nghĩ bà chắc chắn hiểu được lòng cháu.”
Đường Tụng nói rất khẽ mà có chút khẩn thiết. Bà Malik bối rối, đưa tay đẩy mắt kính, dần nhớ lại sự việc, rồi bà hỏi: “Ý của anh là… thiên thần nhỏ kia là con anh? Anh là chồng của Mạc Tang ư?”
Đường Tụng đứng dậy, sai người bế Đường Đường lên. Cô bé đang ôm cổ người bế mình vào, lập tức chạy lại khi trông thấy bà Malik và chú chó Henry. Cô bé ôm chú chó, vội vàng nói: “Bố ơi, cụ Malik là người tốt, bố đừng bắt nạt cụ! Con nói với chú Minh rồi nhưng chú ấy chẳng nghe con! Con thích cụ Malik, thích cả bạn Henry này nữa.”
Đường Tụng cùng bà Malik xuống nhà, sai người mang đồ ăn nhẹ từ phòng khách sang. Bà cụ ôm Henry ngồi xuống bên bàn, từ từ lục lại trong tâm trí, “Ta nhớ con bé nói cần đi giải quyết việc gì, nhờ ta trông nom con gái vì không tiện đưa trẻ con theo.”
“Vậy cô ấy có nói sẽ đến nơi nào không?”
“Không, à… mà anh cũng biết đấy, con bé Mạc Tang này có rất nhiều bí mật, ai nấy trên con đường này đều có bí mật, chẳng bao giờ nói nhiều.”
Đường Tụng đổi một cách hỏi khác: “Bà quen cô ấy rất lâu rồi phải không ạ?”
“Đương nhiên rồi, hồi đó con bé chẳng chịu nghe lời, đêm nào cũng đi uống rượu rồi cãi nhau với anh trai nó. Hình như anh trai Mạc Tang rất hung dữ, chẳng phải loại người tốt… Ở đây nhiều kẻ như thế lắm.” Nói rồi, bà dừng lại một lúc nhìn Đường Tụng, sau đó tiếp tục: “Nói thật, anh bạn trẻ, anh chấp nhận được Mạc Tang chứng tỏ anh không giống người khác. Nhìn bề ngoài con bé có vẻ hư hỏng, thực ra nó là cô gái tốt.”
“Vậy bà có biết Mạc Tang và anh trai cô ấy trước đây sống ở đâu không, cháu muốn đi tìm cô ấy. Chúng cháu… đã… cãi nhau. Có lẽ cô ấy tức giận nên gửi con lại cửa hàng của bà…” Đường Tụng tỏ ra có chút ân hận, vẻ mặt đó khiến bà Malik bật cười.
Chỉ trò chuyện một lúc, chàng trai với vẻ thành khẩn, lễ phép đó đã xua tan sự cảnh giác của bà cụ. Bà vỗ lên người anh, khuyên nhủ: “Ta biết, mới kết hôn ấy mà, hay cãi nhau lắm. Hồi còn trẻ ta cũng hay cãi nhau với Will, lúc mới cưới…”
Đường Tụng kiên nhẫn ngồi nghe bà Malik kể lể chuyện vợ chồng bà, không hề ngắt lời nhưng thi thoảng lên cơn ho. Cuối cùng, bà cụ cảm thấy yên lòng, không còn nghĩ mình đang gặp nguy hiểm. Bà bắt đầu lục lại trí nhớ, giúp Đường Tụng tìm đường, “Ta nhớ một nơi, không biết có phải là nhà của họ không, có lần Mạc Tang đưa ta về đấy lấy đồ. Con bé bảo tuyệt đối không được để người khác biết ta từng tới đó, nếu không sẽ gặp phiền phức.”
Đường Tụng lập tức ghi lại vị trí mà Mạc Tang có thể tới, chuẩn bị đi tìm.
Bà Malik ngồi bên cạnh nhìn anh rồi ngẩng đầu ngắm nghía căn phòng, lẩm bẩm nói: “Mạc Tang cưới được người tốt, cậu rất yêu con bé.”
Đường Tụng gật đầu, chuẩn bị đứng dậy nhưng bỗng nhiên bị bà Malik ấn xuống, ngay lập tức bảo vệ hai bên xông tới, chuẩn bị rút súng. Đường Tụng nhìn nhìn đôi bàn tay nhăn nheo từng trải qua bao sự đời, lặng lẽ lắc đầu, bảo vệ ở hai bên mau chóng lùi lại.
Đường Tụng cười, làm theo ý bà, ngồi xuống.
“Ta sống ở con đường này mấy chục năm rồi, chuyện gì cũng đã tai nghe mắt thấy. Có kẻ giết chính cha mẹ mình, có kẻ bán con để có tiền chích hút… Khu này chẳng trong sạch gì, Mạc Tang cũng ở đây nhưng con bé không có sự lựa chọn nào khác. Ta biết có lẽ các con gặp chuyện, không thể nói với ta, nhưng không sao cả.” Bà Malik bỗng ghé sát Đường Tụng, ấn anh rất mạnh, dường như nóng lòng muốn nói cho anh hiểu, “Mạc Tang nói nhất định nó sẽ quay lại, nhanh thôi. Ta nhớ câu đó, vì thế… con trai, con nhất định phải đợi Mạc Tang trở về.”
Nói rồi, bà Malik nhìn Đường Tụng – người đàn ông phương Đông với gương mặt vô cùng hiền hòa. Giữa căn phòng khách phong cách Châu Âu mang màu sắc trầm, anh cười hiền, gật đầu.
Đường Tụng cử người đưa bà Malik về, sau đó dặn trợ lý Minh trông coi Đường Đường còn anh chuẩn bị ra ngoài.
Trợ lý Minh thẳng thắn khuyên Đường Tụng: “Thiếu gia, anh còn đang sốt… Huống hồ việc ở Diệp Thành đã đi đến bước quyết định. Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, tin tức sẽ có bất cứ lúc nào.”
Giờ phút này, Đường Tụng nên lập tức về nước. Nếu còn lãng phí thời gian ở đây, có thể mọi cố gắng của anh sẽ như công dã tràng xe cát. Thậm chí nếu cứ lần lữa, sẽ có kẻ nghi ngờ anh lợi dụng công ty để phối hợp với Đường Diệp rửa tiền.
Song anh kiên quyết muốn đi tìm người.
Trợ lý Minh không còn cách nào khác, đành cắt cử người bí mật đi theo Đường Tụng. Xong xuôi, không kìm nén được, anh ta nói: “Thiếu gia, nói thực, tôi nghĩ Mạc tiểu thư sẽ không trở về đâu.”
Đôi chân Đường Tụng dừng lại trong chốc lát, anh biết mọi người đều nghĩ như vậy.
Người phụ nữ đó bất ngờ đến rồi bất ngờ đi, điều tra từng thông tin thì biết cô vốn thuộc về màn đêm Zurich. Ở đây, cô từng có tất cả và cũng mất tất cả. Diệp Thành đối với cô chỉ là nơi đi ngang qua.
Và Đường Tụng đối với cô, cũng chỉ là thoáng qua.
Trước đây trợ lý Minh chưa bao giờ nhiều lời vì luôn cảm thấy Đường Tụng quyết định đúng đắn. Nhưng bây giờ, anh nhận ra thiếu gia của mình bắt đầu xử lý công việc theo cảm tính. Mạc tiểu thư nhờ người khác trông hộ tiểu thư Đường Đường, chắc chắn là muốn quay về tìm người tình cũ, điều này đã rõ ràng trước mắt.
Nhưng Đường Tụng chỉ dừng trong giây lát, sau đó bước thẳng ra ngoài. Anh bỗng quay đầu lại nói với trợ lý Minh: “Từ nay về sau hãy gọi cô ấy là thiếu phu nhân.”
Trợ lý Minh vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên anh mất kiểm soát, chạy theo Đường Tụng hỏi: “Thiếu gia! Ý anh muốn nói cô ấy là…”
Đường Tụng liếc nhìn viên trợ lý, thở dài bảo: “Trợ lý Minh, cậu theo tôi bao nhiêu năm nay, cậu thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Lần trước tôi đưa tờ giấy đó mà cậu còn chưa hiểu ra?”
Trợ lý Minh nhớ đến tập giấy tờ thay đổi tên người hưởng bảo hiểm, đứng yên nhìn Đường Tụng, vẫn chưa hết sửng sốt.
Hơn ai hết, cậu hiểu rõ áp lực và sự dị nghị mà Đường Tụng phải gánh chịu bao nhiêu năm qua. Vô số người hiểu lầm anh, bôi nhọ anh. Anh một mình chịu đựng, che giấu con người mình, giữ gìn bí mật của cả gia tộc với mong muốn giành chiến thắng cuối cùng. Nhưng giờ đây, anh bằng lòng trao lại cho Mạc Tang tất cả những gì mình có được nhờ đánh đổi mồ hôi nước mắt.
Trước đây, cũng như những người khác, trợ lý Minh cảm thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có gì đó kỳ quặc, lúc nào cũng huyền bí, thậm chí có thể khiến Đường Tụng mất cả lý trí.
Bây giờ anh đã hiểu được lý do.
Đường Tụng muốn đi tìm Mạc Tang. Dù biết có thể cô đã xao lòng, muốn vứt bỏ mọi thứ để quay lại với quá khứ, anh vẫn đi tìm cô. “Tôi nợ cô ấy, nếu tôi chết, mọi thứ sẽ thuộc về cô ấy. Còn nếu tôi sống, nhất định sẽ đi tìm cô ấy bằng được, bất kể phải đi tới chân trời góc bể.” Giọng Đường Tụng rõ ràng mạch lạc. Anh khẽ nói tiếp: “Tôi sẽ sống để trả nợ cô ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook