Tình Yêu Chết Tiệt Này
-
Chương 93: Trước khi nhớ, sau khi quên(18)
Vào một ngày cuối tuần cuối tháng ba, khi Liên Hảo và Lan Đình Phương đang cùng Tiểu Long tản bộ ở công viên, Lan Đình Phương nhận được một cuộc điện thoại. Anh ôm vai cô, vừa đi vừa nhận cuộc điện thoại ấy, sau vài phút, bàn tay ôm vai Liên Hảo có chút run rẩy.
Trở về nhà, Lan Đình Phương nói muốn đi công tác, chuyến bay ngay trong đêm đó. Liên Hảo lái xe đưa Lan Đình Phương đến sân bay, là chuyến bay mười giờ đến Nhật Bản, lần này đi cùng Lan Đình Phương còn có vệ sĩ của anh và một vài gương mặt lạ.
"Đình Phương, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Liên Hảo kéo áo Lan Đình Phương, trong lòng cực kỳ bất an.
"Không có việc gì, không có việc gì cả." Lan Đình Phương ôm chặt lấy Liên Hảo.
Trước khi lên máy bay anh còn hôn lên trán cô.
Sáng hôm sau Liên Hảo mới nhận được điện thoại báo bình an của Lan Đình Phương.
Cả một buổi sáng Liên Hảo đem toàn bộ tin tức có liên quan đến Truyền thông Á Thái xem không bỏ sót bất cứ tin gì, nhưng những tin tức này đều nói Truyền thông Á Thái vẫn còn đang rất tốt. Kể từ khi kế hoạch hợp tác với Âu Châu được công khai, giá cổ phiếu của Truyền thông Á Thái trong mấy tháng gần đây đều liên tục tăng đều.
Trong những tin tức đó, Liên Hảo cũng đọc được tin tức về việc Thư Tiểu Tiểu đã tạm rời cương vị công tác được vài ngày. Nghe nói Truyền thông Á Thái không hài lòng về phẩm chất nghề nghiệp của Thư Tiểu Tiểu nên đã đơn phương chấm dứt hợp đồng. Tờ báo này cũng đã liên tục vài ngày đưa tin về Thư Tiểu Tiểu, mịt mờ ám chỉ cô ta cùng một quan chức nào đó có mối quan hệ thân mật, và tham gia vào một số bữa tiệc tối bất thường.
Liên Hảo vẫn cảm thấy lo lắng, cô gọi điện thoại cho Khấu Gia Minh. Khấu Gia Minh liên tục cam đoan Lan Đình Phương không gặp phải chuyện gì cả. Trong điện thoại, Khấu Gia Minh nói chuyện rất thoải mái. Liên Hảo cũng gọi cho Tiểu Đao, người thành thật như Tiểu Đao cũng nói không hề phát sinh chuyện gì.
Lúc này Liên Hảo mới yên lòng.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Lan Đình Phương mỗi buổi tối đều sẽ gọi điện thoại về, còn nhất định phải thông qua điện thoại trò chuyện với Tiểu Long. Hai người này ở trong điện thoại quả thật là ông nói gà bà nói vịt. Cuối cùng Lan Đình Phương còn vô cùng đắc ý khoe với Liên Hảo, con gái nói nhớ anh.
Khi Lan Đình Phương trở về đã là buổi tối của một tuần sau, khi đó đã là tháng tư. Thời điểm rạng sáng, Liên Hảo bị anh lôi lôi kéo kéo làm cho tỉnh dậy. Khi nhìn rõ người nằm trên người mình, cô thật sự có chút dở khóc dở cười. Người này ngay cả quần áo cũng không thay ra, cũng không có tắm rửa, xem ra là vừa mới xuống máy bay.
Áo ngủ của Liên Hảo đã bị anh cuốn đến trên cổ, đầu vùi vào ngực cô, vừa liếm vừa mút, bàn tay cũng đã duỗi đến trong bắp đùi.
"Đình Phương, anh còn chưa tắm mà?" Liên Hảo thở hổn hển, vô lực phản kháng.
Lan Đình Phương cởi bỏ đai lưng, giọng nói khàn khàn: "Làm xong rồi tắm. Liên Hảo, anh nhớ em, nhớ đến hận không thể đem em nuốt vào trong bụng. Không một ai có thể đưa em đi, không một ai có thể nhìn thấy em."
Đôi mắt anh phủ đầy sợi đỏ, tóc cũng đã dài hơn, tùy tiện phủ ở trên trán. Lúc này, trông anh như một đứa trẻ hoảng loạn.
Cũng không biết anh vì điều gì mà hoảng loạn. Liên Hảo cảm thấy rất đau lòng. Cô chồm người lên hôn lên tóc của anh, dịu dàng dụ dỗ: "Đình Phương, hay là, em giúp anh tắm nhé?"
Ở bên tai anh nỉ non: "Chúng ta vừa làm vừa tắm, có được không? Hả?"
Anh bế cô lên khỏi giường và đi đến phòng tắm, chỉ một cước đã đá văng cửa phòng tắm ra. Trong lòng Liên Hảo lại kêu rên, ngày mai chị Nguyệt sẽ lại dùng ánh mắt ái muội nhìn mình.
Lan Đình Phương mở vòi sen, nước xối xuống người bọn họ. Liên Hảo bắt chước phương pháp lột đồ lạ mắt của những cô nàng nóng bỏng trong phim, dùng miệng cởi từng nút áo sơmi của anh ra. Ngón tay cô đi xuống và dừng lại ở bụng, xoay tròn xoay tròn khêu khích. Nghe thấy tiếng rên nặng nề của anh, bàn tay Liên Hảo đúng như mong đợi của Lan Đình Phương cởi nút quần của anh ra.
Rạng sáng hôm đó, lưng cô dựa vào tường phòng tắm, tường phòng tắm được làm bằng sứ, bóng loáng và lạnh như băng, những giọt nước từ vòi sen rơi xuống trên người bọn họ, anh ở bên trong cô, mỗi một lần va chạm là một lần càng sâu càng mạnh, mỗi một lần như vậy Liên Hảo đều lo lắng, sợ anh sẽ làm cho bức tường ở sau lưng mình sụp đổ.
Nếu vậy thì cái việc làm không thể đưa ra ánh sáng này không phải sẽ bị phơi bày ra hết rồi sao!
Ngay cả tiếng rên của Liên Hảo cũng bị phá vỡ, dưới sự che giấu của tiếng nước, cô không ngừng rên rỉ, anh nói mỗi lần nghe được tiếng kêu rên của cô ở dưới người mình, anh cho rằng nó không khác gì là bản nhạc của thiên đường.
"Đình... Phương, nhẹ chút..." Liên Hảo đặt tay lên vai anh, hùa theo tiết tấu của anh, tựa như một con thuyền chồng chềnh trong bão lũ.
Nghe được tiếng cầu xin của cô, tiết tấu của anh lại càng nhanh hơn nữa.
Chân Liên Hảo như dây mạn đằng cuốn lấy anh, dường như nếu không làm như vậy thì giây tiếp theo có thể cô sẽ phải rơi vào vực sâu vạn trượng.
Sau đó, bọn họ nằm ở trong bồn tắm. Bên ngoài giếng trời trên mái nhà phòng tắm đã tờ mờ sáng, bên tai Liên Hảo hơi phiếm hồng, bất quá cũng chỉ mới một tuần mà thôi, nhưng biểu hiện của Lan Đình Phương thật chẳng khác gì bọn họ đã một năm xa cách.
Lan Đình Phương của lúc này thật đúng là khiến cho Liên Hảo có chút choáng ngợp, cứ như thể người trải qua hành trình máy bay đường dài là chính bản thân cô chứ không phải là anh. Liên Hảo mơ mơ màng màng nghĩ đến một vài con số, cụ thể là mấy lần?
"Có phải em đang nghĩ đến việc chúng ta đã làm mấy lần rồi hay không?" Lan Đình Phương nói một cách uể oải, tay vuốt tóc Liên Hảo.
"Khụ... Khụ..." Liên Hảo suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Bọt trong bồn tắm nhanh chóng tan đi, Liên Hảo cuống quít lấy tay che ngực mình lại, cảm thấy mình bây giờ rất gợi tình.
Lan Đình Phương hất tay cô ra, tay anh thay thế tay cô bao trùm lên nó, buồn cười nói: "Liên Hảo, ngày mai chị Nguyệt sẽ lại ân cần hỏi han em thôi. Còn nữa, anh cảm thấy nên để Khấu Gia Minh chuẩn bị thực đơn bồi bổ thể chất cho em. Em không cảm thấy thể lực của mình có vấn đề sao?"
Liên Hảo tức giận dùng khuỷu tay đẩy anh, anh né tránh, cô lại dùng móng vuốt của mình đuổi theo anh. Cứ đùa giỡn như vậy một lúc, ánh mắt Lan Đình Phương lại nóng lên, Liên Hảo lập tức an tĩnh lại, dời tầm mắt đi.
"Đình Phương." Liên Hảo lấy lòng: "Em cảm thấy gần đây dáng người của anh trở nên rất đẹp."
"Hửm?" Lan Đình Phương nheo mắt lại: "Nếu nói dáng người anh tốt lên vậy thì cần phải nhắc đến một phần công lao của Cố Liên Hảo em."
Liên Hảo cười tủm tỉm: "Ừ! Em cũng thấy vậy, anh xem, em đã sớm nói với anh là chạy bộ buổi sáng tuyệt đối là có lợi chứ không có hại rồi mà."
Lan Đình Phương ghé vào bên tai cô: "Cố Liên Hảo, có vẻ như em đã hiểu lầm, thật ra công lao mà anh muốn nói là công lao ở trên giường, vận động trên giường xuất mồ hôi. Hay là, vì suy nghĩ cho dáng người của anh, chúng ta lại vận động thêm một lúc nữa? Hửm?"
Liên Hảo không thể không lảng sang chuyện khác.
Kể từ khi Lan Đình Phương trở về từ chuyến công tác ở Nhật Bản, đã hai ngày anh không đến công ty. Anh giống như bước vào giai đoạn đeo bám giống Tiểu Long, cả ngày kề cận Liên Hảo, ở trước mặt chị Nguyệt anh cũng không một chút che giấu, không cho Liên Hảo một chút do dự nào, trời vừa tối liền cứng rắn lôi kéo Liên Hảo vào phòng ngủ. Chỉ sau hai ngày, Liên Hảo có cảm giác như xương cốt của mình đều sắp rã ra.
Ngày thứ ba, Liên Hảo rốt cuộc nhịn không được kéo Lan Đình Phương đi dạo trung tâm mua sắm. Bọn họ đến một hiệu sách hai mươi tư giờ. Có rất nhiều người trong hiệu sách và một số người đang ngồi đọc sách ở khu vực dành cho người đọc.
Có một Kim Tự Tháp sách nhỏ cao hai mét được đặt ở giữa hiệu sách. Liên Hảo từ trên Kim Tự Tháp sách này rút ra một cuốn sách, vừa mới rút sách ra thì liền nghe một tiếng "bụp", có một vật thể nào đó khuất với Kim Tự Tháp mà cô không thấy được rơi trên mặt đất, cùng với đó là tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Giây tiếp theo, Kim Tự Tháp sách ầm ầm đổ sập, Liên Hảo ngay lập tức được bảo vệ ở trong một lòng ngực. Khi cô còn đang ngơ ngác ở trong lòng Lan Đình Phương thì tiếng thét chói tai kia vẫn còn đang kéo dài, cao vút thanh lãnh, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. Liên Hảo không tự chủ được bịt kín lỗ tai.
Vài nhân viên của hiệu sách chạy đến, đầu Liên Hảo cũng từ trong lòng Lan Đình Phương dò xét ló ra, bất giác ngẩn ngơ.
Thư Tiểu Tiểu đứng cách Lan Đình Phương một góc bốn mươi lăm độ đang thét chói tai, sắc mặt cô ta tái nhợt, hung hăng nhìn cô và Lan Đình Phương, dưới chân cô ta là một chiếc điện thoại bị ném hỏng.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi có gương mặt có vài phần giống với Thư Tiểu Tiểu đang đứng kế bên, sốt ruột nhìn Thư Tiểu Tiểu. Cậu ta nhìn theo ánh mắt của Thư Tiểu Tiểu, sau đó, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Lan Đình Phương.
Hiệu sách vốn rất yên tĩnh lại bởi vì tình huống nhỏ này mà trở nên ồn ào náo nhiệt, nhân viên hiệu sách bày tỏ sự bất mãn đối với Thư Tiểu Tiểu, bọn họ cảm thấy nhất định là Thư Tiểu Tiểu cố ý làm đổ cái giá sách mà bọn họ đã rất vất vả mới làm được. Phải có tận mấy ngàn cuốn sách rơi đầy trên mặt đất, có vài người tự nguyện đến hỗ trợ, cũng có vài người đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Giữa những người đứng xem náo nhiệt này có một người nhỏ giọng nói: "Kia không là Thư Tiểu Tiểu sao?"
"Gần đây bị cuốn vào sự kiện bồi rượu, người được xưng là nữ biên tập viên có tiềm lực nhất, Thư Tiểu Tiểu?"
"Đừng nói lung tung, người ta tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng đó."
"Sinh viên đại học? Sẽ không phải lại là một sinh viên đại học ngây thơ hồn nhiên đó chứ?"
"Các người không có nghe trên mạng đều đang lan truyền cô Thư này thích nhất là đêm hôm khuya khoắt tìm giảng viên của mình thảo luận bài sao?"
"Còn nữa, cô ta còn dính vào tin đồn sao chép luận văn tốt nghiệp."
Những giọng nói đó vẫn cứ liên tục to nhỏ vang lên, mang theo sự khinh bỉ và chế giễu. Sắc mặt Thư Tiểu Tiểu tái nhợt, cô ta từng bước một đi về phía Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương đứng ở nơi đó không hề cử động, chỉ đem Liên Hảo kéo ra phía sau mình.
Thư Tiểu Tiểu cảm thấy tuyệt vọng, hành động đầu tiên của người đàn ông này là dùng cơ thể của mình che chở cho người phụ nữ kia, tiếp đó nữa là bảo vệ ở phía sau mình, hành động đó không khác gì một tên ngốc không biết phải đặt bảo vật trong tay mình ở đâu mới cảm thấy an toàn.
Thư Tiểu Tiểu trào lên nước mắt, ngẩng đầu nói: "Lan tiên sinh, thật không ngờ anh lại thật sự muốn dồn tôi vào đường cùng."
Thư Tiểu Tiểu vừa mới dứt lời, người thanh niên bên cạnh cô ta liền cầm lên một cuốn sách thật dày vung về phía Lan Đình Phương. Chỉ kém vài cm nữa thôi thì cuốn sách ấy sẽ nện trúng mặt Lan Đình Phương. Nhưng cánh tay cầm sách kia cuối cùng cũng đã bị chế trụ. Không biết từ khi nào, Tiểu Đao đứng ở bên cạnh Lan Đình Phương đã bắt được tay của người thanh niên kia.
"Tiểu Đao." Lan Đình Phương lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại cho luật sư của tôi. Còn nữa, đừng quên mang video theo dõi ở đây về."
Thư Tiểu Tiểu nghe vậy thì bắt đầu phát run, dường như chỉ trong nháy mắt cô ta đã biến thành một con nhím bị nhổ hết gai nhọn: "Lan tiên sinh, xin anh hãy buông tha cho em trai tôi, nó chỉ là không hiểu chuyện. Lan tiên sinh, xin anh..."
Mặt Lan Đình Phương không hề có biểu cảm gì. Thư Tiểu Tiểu quay sang phía Liên Hảo, cầu xin: "Cố tiểu thư, cô giúp tôi nói với Lan tiên sinh đi! Cô nói ngài ấy bỏ qua cho em trai của tôi đi. Tôi cam đoan, về sau tôi sẽ dẫn em trai mình đi thật xa, tôi cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa."
Liên Hảo từ phía sau Lan Đình Phương bước ra, đi đến trước mặt Tiểu Đao, cầm lấy chiếc điện thoại đang chuẩn bị gọi đi của anh ta. Cô nhìn người thanh niên kia, vừa vặn cậu ta cũng đang nhìn cô. Với một khuôn mặt thật thanh tú, nhưng trong mắt lại mang theo đầy bạo lực, sự lạnh lẽo này làm cho người ta không rét mà run.
Cầm điện thoại của Tiểu Đao lướt qua người cậu ta, Liên Hảo kéo tay Lan Đình Phương, nhẹ nhàng nói: "Đình Phương, chúng ta về nhà đi."
Đêm, ánh đèn leo lắt, từng cụm đèn đường bên ngoài cửa sổ xe lần lượt lướt qua, Liên Hảo nhìn Lan Đình Phương vẫn luôn chuyên tâm lái xe, nhịn không được hỏi: "Những tin tức trái chiều này của Thư Tiểu Tiểu đều là do anh làm ra?"
Lan Đình Phương không trực tiếp trả lời vấn đề này của Liên Hảo, anh giảm tốc độ xe lại, nói: "Liên Hảo, trên thế giới này, có hai loại người, một loại người sẽ bởi vì sự nhân từ của em mà sinh ra cảm kích, còn loại người còn lại thì lại đi lợi dụng sự nhân từ này của em. Thư Tiểu Tiểu chính là loại người phía sau. Người như thế rất thông minh, anh cần phải cho cô ta một lần giáo huấn để cô ta biết được cái gì gọi là sống thì phải biết điều."
Trở về nhà, Lan Đình Phương nói muốn đi công tác, chuyến bay ngay trong đêm đó. Liên Hảo lái xe đưa Lan Đình Phương đến sân bay, là chuyến bay mười giờ đến Nhật Bản, lần này đi cùng Lan Đình Phương còn có vệ sĩ của anh và một vài gương mặt lạ.
"Đình Phương, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Liên Hảo kéo áo Lan Đình Phương, trong lòng cực kỳ bất an.
"Không có việc gì, không có việc gì cả." Lan Đình Phương ôm chặt lấy Liên Hảo.
Trước khi lên máy bay anh còn hôn lên trán cô.
Sáng hôm sau Liên Hảo mới nhận được điện thoại báo bình an của Lan Đình Phương.
Cả một buổi sáng Liên Hảo đem toàn bộ tin tức có liên quan đến Truyền thông Á Thái xem không bỏ sót bất cứ tin gì, nhưng những tin tức này đều nói Truyền thông Á Thái vẫn còn đang rất tốt. Kể từ khi kế hoạch hợp tác với Âu Châu được công khai, giá cổ phiếu của Truyền thông Á Thái trong mấy tháng gần đây đều liên tục tăng đều.
Trong những tin tức đó, Liên Hảo cũng đọc được tin tức về việc Thư Tiểu Tiểu đã tạm rời cương vị công tác được vài ngày. Nghe nói Truyền thông Á Thái không hài lòng về phẩm chất nghề nghiệp của Thư Tiểu Tiểu nên đã đơn phương chấm dứt hợp đồng. Tờ báo này cũng đã liên tục vài ngày đưa tin về Thư Tiểu Tiểu, mịt mờ ám chỉ cô ta cùng một quan chức nào đó có mối quan hệ thân mật, và tham gia vào một số bữa tiệc tối bất thường.
Liên Hảo vẫn cảm thấy lo lắng, cô gọi điện thoại cho Khấu Gia Minh. Khấu Gia Minh liên tục cam đoan Lan Đình Phương không gặp phải chuyện gì cả. Trong điện thoại, Khấu Gia Minh nói chuyện rất thoải mái. Liên Hảo cũng gọi cho Tiểu Đao, người thành thật như Tiểu Đao cũng nói không hề phát sinh chuyện gì.
Lúc này Liên Hảo mới yên lòng.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Lan Đình Phương mỗi buổi tối đều sẽ gọi điện thoại về, còn nhất định phải thông qua điện thoại trò chuyện với Tiểu Long. Hai người này ở trong điện thoại quả thật là ông nói gà bà nói vịt. Cuối cùng Lan Đình Phương còn vô cùng đắc ý khoe với Liên Hảo, con gái nói nhớ anh.
Khi Lan Đình Phương trở về đã là buổi tối của một tuần sau, khi đó đã là tháng tư. Thời điểm rạng sáng, Liên Hảo bị anh lôi lôi kéo kéo làm cho tỉnh dậy. Khi nhìn rõ người nằm trên người mình, cô thật sự có chút dở khóc dở cười. Người này ngay cả quần áo cũng không thay ra, cũng không có tắm rửa, xem ra là vừa mới xuống máy bay.
Áo ngủ của Liên Hảo đã bị anh cuốn đến trên cổ, đầu vùi vào ngực cô, vừa liếm vừa mút, bàn tay cũng đã duỗi đến trong bắp đùi.
"Đình Phương, anh còn chưa tắm mà?" Liên Hảo thở hổn hển, vô lực phản kháng.
Lan Đình Phương cởi bỏ đai lưng, giọng nói khàn khàn: "Làm xong rồi tắm. Liên Hảo, anh nhớ em, nhớ đến hận không thể đem em nuốt vào trong bụng. Không một ai có thể đưa em đi, không một ai có thể nhìn thấy em."
Đôi mắt anh phủ đầy sợi đỏ, tóc cũng đã dài hơn, tùy tiện phủ ở trên trán. Lúc này, trông anh như một đứa trẻ hoảng loạn.
Cũng không biết anh vì điều gì mà hoảng loạn. Liên Hảo cảm thấy rất đau lòng. Cô chồm người lên hôn lên tóc của anh, dịu dàng dụ dỗ: "Đình Phương, hay là, em giúp anh tắm nhé?"
Ở bên tai anh nỉ non: "Chúng ta vừa làm vừa tắm, có được không? Hả?"
Anh bế cô lên khỏi giường và đi đến phòng tắm, chỉ một cước đã đá văng cửa phòng tắm ra. Trong lòng Liên Hảo lại kêu rên, ngày mai chị Nguyệt sẽ lại dùng ánh mắt ái muội nhìn mình.
Lan Đình Phương mở vòi sen, nước xối xuống người bọn họ. Liên Hảo bắt chước phương pháp lột đồ lạ mắt của những cô nàng nóng bỏng trong phim, dùng miệng cởi từng nút áo sơmi của anh ra. Ngón tay cô đi xuống và dừng lại ở bụng, xoay tròn xoay tròn khêu khích. Nghe thấy tiếng rên nặng nề của anh, bàn tay Liên Hảo đúng như mong đợi của Lan Đình Phương cởi nút quần của anh ra.
Rạng sáng hôm đó, lưng cô dựa vào tường phòng tắm, tường phòng tắm được làm bằng sứ, bóng loáng và lạnh như băng, những giọt nước từ vòi sen rơi xuống trên người bọn họ, anh ở bên trong cô, mỗi một lần va chạm là một lần càng sâu càng mạnh, mỗi một lần như vậy Liên Hảo đều lo lắng, sợ anh sẽ làm cho bức tường ở sau lưng mình sụp đổ.
Nếu vậy thì cái việc làm không thể đưa ra ánh sáng này không phải sẽ bị phơi bày ra hết rồi sao!
Ngay cả tiếng rên của Liên Hảo cũng bị phá vỡ, dưới sự che giấu của tiếng nước, cô không ngừng rên rỉ, anh nói mỗi lần nghe được tiếng kêu rên của cô ở dưới người mình, anh cho rằng nó không khác gì là bản nhạc của thiên đường.
"Đình... Phương, nhẹ chút..." Liên Hảo đặt tay lên vai anh, hùa theo tiết tấu của anh, tựa như một con thuyền chồng chềnh trong bão lũ.
Nghe được tiếng cầu xin của cô, tiết tấu của anh lại càng nhanh hơn nữa.
Chân Liên Hảo như dây mạn đằng cuốn lấy anh, dường như nếu không làm như vậy thì giây tiếp theo có thể cô sẽ phải rơi vào vực sâu vạn trượng.
Sau đó, bọn họ nằm ở trong bồn tắm. Bên ngoài giếng trời trên mái nhà phòng tắm đã tờ mờ sáng, bên tai Liên Hảo hơi phiếm hồng, bất quá cũng chỉ mới một tuần mà thôi, nhưng biểu hiện của Lan Đình Phương thật chẳng khác gì bọn họ đã một năm xa cách.
Lan Đình Phương của lúc này thật đúng là khiến cho Liên Hảo có chút choáng ngợp, cứ như thể người trải qua hành trình máy bay đường dài là chính bản thân cô chứ không phải là anh. Liên Hảo mơ mơ màng màng nghĩ đến một vài con số, cụ thể là mấy lần?
"Có phải em đang nghĩ đến việc chúng ta đã làm mấy lần rồi hay không?" Lan Đình Phương nói một cách uể oải, tay vuốt tóc Liên Hảo.
"Khụ... Khụ..." Liên Hảo suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Bọt trong bồn tắm nhanh chóng tan đi, Liên Hảo cuống quít lấy tay che ngực mình lại, cảm thấy mình bây giờ rất gợi tình.
Lan Đình Phương hất tay cô ra, tay anh thay thế tay cô bao trùm lên nó, buồn cười nói: "Liên Hảo, ngày mai chị Nguyệt sẽ lại ân cần hỏi han em thôi. Còn nữa, anh cảm thấy nên để Khấu Gia Minh chuẩn bị thực đơn bồi bổ thể chất cho em. Em không cảm thấy thể lực của mình có vấn đề sao?"
Liên Hảo tức giận dùng khuỷu tay đẩy anh, anh né tránh, cô lại dùng móng vuốt của mình đuổi theo anh. Cứ đùa giỡn như vậy một lúc, ánh mắt Lan Đình Phương lại nóng lên, Liên Hảo lập tức an tĩnh lại, dời tầm mắt đi.
"Đình Phương." Liên Hảo lấy lòng: "Em cảm thấy gần đây dáng người của anh trở nên rất đẹp."
"Hửm?" Lan Đình Phương nheo mắt lại: "Nếu nói dáng người anh tốt lên vậy thì cần phải nhắc đến một phần công lao của Cố Liên Hảo em."
Liên Hảo cười tủm tỉm: "Ừ! Em cũng thấy vậy, anh xem, em đã sớm nói với anh là chạy bộ buổi sáng tuyệt đối là có lợi chứ không có hại rồi mà."
Lan Đình Phương ghé vào bên tai cô: "Cố Liên Hảo, có vẻ như em đã hiểu lầm, thật ra công lao mà anh muốn nói là công lao ở trên giường, vận động trên giường xuất mồ hôi. Hay là, vì suy nghĩ cho dáng người của anh, chúng ta lại vận động thêm một lúc nữa? Hửm?"
Liên Hảo không thể không lảng sang chuyện khác.
Kể từ khi Lan Đình Phương trở về từ chuyến công tác ở Nhật Bản, đã hai ngày anh không đến công ty. Anh giống như bước vào giai đoạn đeo bám giống Tiểu Long, cả ngày kề cận Liên Hảo, ở trước mặt chị Nguyệt anh cũng không một chút che giấu, không cho Liên Hảo một chút do dự nào, trời vừa tối liền cứng rắn lôi kéo Liên Hảo vào phòng ngủ. Chỉ sau hai ngày, Liên Hảo có cảm giác như xương cốt của mình đều sắp rã ra.
Ngày thứ ba, Liên Hảo rốt cuộc nhịn không được kéo Lan Đình Phương đi dạo trung tâm mua sắm. Bọn họ đến một hiệu sách hai mươi tư giờ. Có rất nhiều người trong hiệu sách và một số người đang ngồi đọc sách ở khu vực dành cho người đọc.
Có một Kim Tự Tháp sách nhỏ cao hai mét được đặt ở giữa hiệu sách. Liên Hảo từ trên Kim Tự Tháp sách này rút ra một cuốn sách, vừa mới rút sách ra thì liền nghe một tiếng "bụp", có một vật thể nào đó khuất với Kim Tự Tháp mà cô không thấy được rơi trên mặt đất, cùng với đó là tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Giây tiếp theo, Kim Tự Tháp sách ầm ầm đổ sập, Liên Hảo ngay lập tức được bảo vệ ở trong một lòng ngực. Khi cô còn đang ngơ ngác ở trong lòng Lan Đình Phương thì tiếng thét chói tai kia vẫn còn đang kéo dài, cao vút thanh lãnh, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. Liên Hảo không tự chủ được bịt kín lỗ tai.
Vài nhân viên của hiệu sách chạy đến, đầu Liên Hảo cũng từ trong lòng Lan Đình Phương dò xét ló ra, bất giác ngẩn ngơ.
Thư Tiểu Tiểu đứng cách Lan Đình Phương một góc bốn mươi lăm độ đang thét chói tai, sắc mặt cô ta tái nhợt, hung hăng nhìn cô và Lan Đình Phương, dưới chân cô ta là một chiếc điện thoại bị ném hỏng.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi có gương mặt có vài phần giống với Thư Tiểu Tiểu đang đứng kế bên, sốt ruột nhìn Thư Tiểu Tiểu. Cậu ta nhìn theo ánh mắt của Thư Tiểu Tiểu, sau đó, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Lan Đình Phương.
Hiệu sách vốn rất yên tĩnh lại bởi vì tình huống nhỏ này mà trở nên ồn ào náo nhiệt, nhân viên hiệu sách bày tỏ sự bất mãn đối với Thư Tiểu Tiểu, bọn họ cảm thấy nhất định là Thư Tiểu Tiểu cố ý làm đổ cái giá sách mà bọn họ đã rất vất vả mới làm được. Phải có tận mấy ngàn cuốn sách rơi đầy trên mặt đất, có vài người tự nguyện đến hỗ trợ, cũng có vài người đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Giữa những người đứng xem náo nhiệt này có một người nhỏ giọng nói: "Kia không là Thư Tiểu Tiểu sao?"
"Gần đây bị cuốn vào sự kiện bồi rượu, người được xưng là nữ biên tập viên có tiềm lực nhất, Thư Tiểu Tiểu?"
"Đừng nói lung tung, người ta tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng đó."
"Sinh viên đại học? Sẽ không phải lại là một sinh viên đại học ngây thơ hồn nhiên đó chứ?"
"Các người không có nghe trên mạng đều đang lan truyền cô Thư này thích nhất là đêm hôm khuya khoắt tìm giảng viên của mình thảo luận bài sao?"
"Còn nữa, cô ta còn dính vào tin đồn sao chép luận văn tốt nghiệp."
Những giọng nói đó vẫn cứ liên tục to nhỏ vang lên, mang theo sự khinh bỉ và chế giễu. Sắc mặt Thư Tiểu Tiểu tái nhợt, cô ta từng bước một đi về phía Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương đứng ở nơi đó không hề cử động, chỉ đem Liên Hảo kéo ra phía sau mình.
Thư Tiểu Tiểu cảm thấy tuyệt vọng, hành động đầu tiên của người đàn ông này là dùng cơ thể của mình che chở cho người phụ nữ kia, tiếp đó nữa là bảo vệ ở phía sau mình, hành động đó không khác gì một tên ngốc không biết phải đặt bảo vật trong tay mình ở đâu mới cảm thấy an toàn.
Thư Tiểu Tiểu trào lên nước mắt, ngẩng đầu nói: "Lan tiên sinh, thật không ngờ anh lại thật sự muốn dồn tôi vào đường cùng."
Thư Tiểu Tiểu vừa mới dứt lời, người thanh niên bên cạnh cô ta liền cầm lên một cuốn sách thật dày vung về phía Lan Đình Phương. Chỉ kém vài cm nữa thôi thì cuốn sách ấy sẽ nện trúng mặt Lan Đình Phương. Nhưng cánh tay cầm sách kia cuối cùng cũng đã bị chế trụ. Không biết từ khi nào, Tiểu Đao đứng ở bên cạnh Lan Đình Phương đã bắt được tay của người thanh niên kia.
"Tiểu Đao." Lan Đình Phương lạnh lùng nói: "Gọi điện thoại cho luật sư của tôi. Còn nữa, đừng quên mang video theo dõi ở đây về."
Thư Tiểu Tiểu nghe vậy thì bắt đầu phát run, dường như chỉ trong nháy mắt cô ta đã biến thành một con nhím bị nhổ hết gai nhọn: "Lan tiên sinh, xin anh hãy buông tha cho em trai tôi, nó chỉ là không hiểu chuyện. Lan tiên sinh, xin anh..."
Mặt Lan Đình Phương không hề có biểu cảm gì. Thư Tiểu Tiểu quay sang phía Liên Hảo, cầu xin: "Cố tiểu thư, cô giúp tôi nói với Lan tiên sinh đi! Cô nói ngài ấy bỏ qua cho em trai của tôi đi. Tôi cam đoan, về sau tôi sẽ dẫn em trai mình đi thật xa, tôi cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa."
Liên Hảo từ phía sau Lan Đình Phương bước ra, đi đến trước mặt Tiểu Đao, cầm lấy chiếc điện thoại đang chuẩn bị gọi đi của anh ta. Cô nhìn người thanh niên kia, vừa vặn cậu ta cũng đang nhìn cô. Với một khuôn mặt thật thanh tú, nhưng trong mắt lại mang theo đầy bạo lực, sự lạnh lẽo này làm cho người ta không rét mà run.
Cầm điện thoại của Tiểu Đao lướt qua người cậu ta, Liên Hảo kéo tay Lan Đình Phương, nhẹ nhàng nói: "Đình Phương, chúng ta về nhà đi."
Đêm, ánh đèn leo lắt, từng cụm đèn đường bên ngoài cửa sổ xe lần lượt lướt qua, Liên Hảo nhìn Lan Đình Phương vẫn luôn chuyên tâm lái xe, nhịn không được hỏi: "Những tin tức trái chiều này của Thư Tiểu Tiểu đều là do anh làm ra?"
Lan Đình Phương không trực tiếp trả lời vấn đề này của Liên Hảo, anh giảm tốc độ xe lại, nói: "Liên Hảo, trên thế giới này, có hai loại người, một loại người sẽ bởi vì sự nhân từ của em mà sinh ra cảm kích, còn loại người còn lại thì lại đi lợi dụng sự nhân từ này của em. Thư Tiểu Tiểu chính là loại người phía sau. Người như thế rất thông minh, anh cần phải cho cô ta một lần giáo huấn để cô ta biết được cái gì gọi là sống thì phải biết điều."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook