Tình Yêu Chết Tiệt Này
-
Chương 69: Sau khi anh trở thành ký ức(45)
Xe chạy được nửa đường, dưới sự đề nghị chân thành của Lan Đình Phương, Liên Hảo đi siêu thị cùng anh. Dường như anh đặc biệt rất để tâm đến việc đi siêu thị cùng Liên Hảo, anh nói anh rất thích cái loại không khí này, trông rất có không khí vui vẻ và sôi nổi của một gia đình.
Sau khi đến siêu thị, Liên Hảo mới biết được người đàn ông này kỳ thực là ý không ở trong lời nói. Cô do dự theo sau anh đi đến một khu đồ dùng nam. Khu đồ dùng dành cho nam lúc này cũng chỉ có một khách hàng nam, người kia vừa rời đi Lan Đình Phương liền ngay lập tức đẩy Liên Hảo đến quầy bán một số dụng cụ tập thể hình, tháo mắt kính xuống, tay ôm lấy eo cô, siết chặt và cúi đầu.
Liên Hảo bị một loạt động tác của Lan Đình Phương làm cho trở tay không kịp, chờ cô ý thức được trong lòng người này chứa đựng âm mưu gì thì miệng đã bị cắn, đầu lưỡi càng tiến quân thần tốc. Phía sau lưng Liên Hảo là bao cát, là loại dùng cho huấn luyện quyền anh. Lan Đình Phương hôn đến nỗi cô choáng không còn một chút sức lực nào. Vốn cô đang muốn làm động tác đẩy anh ra nhưng bởi vì bọn họ kịch liệt dây dưa làm cho cái bao cát kia xoay vòng nên thành ra trở thành vật che chắn lý tưởng cho bọn họ. Liên Hảo đẩy tay anh ra và sau đó ôm lấy cổ anh, bọn họ trốn ở phía sau bao cát thở dốc, Liên Hảo vừa thở hổn hển vừa muốn hất bàn tay đang vói vào trong áo của cô ra, nhưng cánh tay kia dường như không còn là của cô nữa, mềm nhũn không có một chút sức lực nào.
Nhìn Liên Hảo môi hơi sưng, gò má ửng hồng, ánh mắt mê loạn, trong lòng Lan Đình Phương thổi lên một tiếng huýt sáo vang dội. Trong cuốn tạp chí tình cảm bán chạy nhất 《 Tôi lắng nghe tiếng lòng phục nữ》 có đề cập đến việc có thể ở trong một số trường hợp công cộng tiến hành những cử chỉ khiêu khích nhỏ, chẳng hạn như ở những góc khuất tiến hành tán tỉnh. Nói chung, phụ nữ cũng cần và thích một vài kích thích để tăng nội tiết tố của bọn họ. Đây là lý do mà giữa một đám đàn ông với nhau, vì sao phụ nữ vĩnh viễn đều sẽ yêu đàn ông xấu nhiều hơn một chút.
"Liên Hảo, em có thích như vậy không?" Lan Đình Phương áp trán lên trán Liên Hảo, hỏi.
Ánh mắt Liên Hảo cơ hồ không dám nhìn thẳng vào Lan Đình Phương. Cô cảm thấy xấu hổ vì âm thanh vừa mới thốt ra của mình. Liên Hảo như vậy nhất thời khiến cho hàng vạn cơn khó chịu dưới bụng Lan Đình Phương nổi lên, nơi nào đó của anh đã sinh ra biến hóa. Trong lòng âm thầm kêu khổ, vốn là tưởng khiêu khích cô một chút, kết quả lại tự mình chuốc khổ.
"Hai người đang làm gì ở trong này?" Một luồng sáng thình lình rọi vào mặt.
Nhân viên bảo vệ tay cầm đèn pin đứng ở bên dưới tấm bảng ghi dòng chữ khu đồ dùng nam, không giận mà uy.
Luồng sáng này là rọi vào mặt Liên Hảo. Lan Đình Phương đeo lại chiếc mắt kính mọt sách khiến cho diện mạo xinh đẹp của mình trông thay đổi rõ rệt, sau đó kéo Liên Hảo ra phía sau lưng mình, tùy tiện cầm lên một cái dao cạo râu ở trên quầy, thản nhiên kéo Liên Hảo lướt qua nhân viên bảo vệ.
"Các người..." Nhân viên bảo vệ bày ra thái độ không vừa ý. Thông qua camera theo dõi, anh ta thấy được hai người này có biểu hiện vô cùng kỳ quái, nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy được một cái bao cát ở nơi đó vòng vo chuyển động, nhưng mà khí chất của hai người này nhìn thế nào cũng không giống với phường trộm cướp.
"Chúng tôi..." Lan Đình Phương dừng lại, nhìn nhân viên bảo vệ: "Anh bảo vệ à, chúng tôi thật sự là khách hàng đến mua đồ, chỉ là, trong lúc chọn đồ không kìm lòng được."
Nhìn biểu cảm như đã hiểu rõ của nhân viên bảo vệ, Liên Hảo hận không thể xé Lan Đình Phương ra, người châm lửa là anh, người thổi gió cũng là anh.
Nhân viên bảo vệ khoanh tay đứng ở nơi đó cười vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn theo người đàn ông khi bước đi nhìn thế nào cũng trông có vẻ hơi méo mó.
Đẩy xe mua sắm, Liên Hảo thừa dịp Lan Đình Phương không chú ý, như một kẻ trộm lén lút cầm lấy Durex ở trên kệ vội vàng quăng vào giỏ xe mua sắm. Hộp đồ kia trớ trêu thay lại rơi trúng nơi bắt mắt nhất ở trong xe mua sắm trông không khác gì một hộp kẹo, Liên Hảo muốn đem nó giấu ở phía dưới những vật phẩm khác, một bàn tay khác đã nhanh hơn cầm nó lên.
Liên Hảo có chút xấu hổ.
"Liên Hảo, chúng ta không cần dùng nó." Anh ở bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Nhưng...." Nhưng mà, bây giờ cô vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của Anh Hùng, những lời này Liên Hảo không có nói ra.
"Không có nhưng nhị gì hết." Lan Đình Phương đem Durex để lại vị trí cũ, nắm tay Liên Hảo: "Liên Hảo, tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa."
"Nhưng mà..." Liên Hảo do dự.
Anh cúi đầu xuống chơi đùa với những ngón tay của cô: "Liên Hảo, không có nhưng mà, hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được."
Lúc từ siêu thị đi ra, bầu không khí có chút khó tả, bầu không khí này kéo dài đến tận lúc ngồi vào trong xe. Liên Hảo nhìn sườn mặt của Lan Đình Phương, nửa ngày sau, giọng nói nho nhỏ thốt lên: "Đình Phương, vài năm này tạm thời em sẽ không ly hôn với Anh Hùng".
Phát ra một tiếng vang chói tai, xe chợt ngừng lại, theo sau là một loạt tiếng phanh xe gấp cùng với những lời trách mắng. Lan Đình Phương cũng không bận tâm đến, anh chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Liên Hảo.
Liên Hảo nhắm mắt lại: "Em có lời hứa mà em muốn hết lòng tuân thủ. Hai năm sau đi, hai năm sau em liền ly hôn với anh ấy."
Hai năm sau, sóng gió mà Monica mang lại mới có thể chân chính yên lặng, bây giờ người phụ nữ tên Monica kia vẫn còn đang dây dưa với Anh Hùng.
Xe bị chắn ở phía sau đang điên cuồng bóp kèn, có một số lái xe vòng qua hạ cửa sổ xe chửi ầm lên và dựng thẳng ngón giữa với bọn họ, Lan Đình Phương vẫn chỉ một mực nhìn Liên Hảo chằm chằm.
Nửa ngày sau, anh hung hăng đập tay xuống vô lăng, tiếng kèn phát ra vô cùng chói tai, anh cắn răng nói:
"Được, hai năm thì hai năm, nhưng có một cái điều kiện là em phải tuân thủ, trong hai năm này em phải từng phút từng giây ở bên cạnh anh."
Liên Hảo chủ động chồm người lên hôn anh.
"Được, trong hai năm này Cố Liên Hảo một phút một giây cũng đều sẽ không rời Lan Đình Phương."
Liên Hảo xấu hổ nhìn Ca Ca đang tò mò chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ. Ai tới nói cho cô biết mọi chuyện làm sao có thể phát triển trở thành như thế này? Hiện tại, trong phòng khách, những con cá cảnh nhiệt đới vẫn đang vô tư thổi bong bóng trong bể, những bức tranh treo trên tường vẫn như cũ lạnh tanh, trên máy đo nhiệt độ phòng bếp ghi lại độ ấm của phòng bếp, những vật phẩm mua từ siêu thị rải rác khắp nơi, Ca Ca thì đang ngồi ở trên sàn phòng bếp nhìn bọn họ. Lưng cô dán trên tủ, một chân bị nâng lên cách mặt đất ước chừng vài chục cm, một chân khác thì bị đặt ở bên hông của Lan Đình Phương. Cô cơ hồ thấy được anh cũng chỉ tháo đai lưng ra. Anh đang ở trong cơ thể cô, cố chấp lặp đi lặp lại một động tác nguyên thủy nhất. Cùng với những cú va chạm càng lúc càng mạnh của anh, chiếc tủ càng phát ra âm thanh càng lớn và rõ nét hơn.
Ai tới nói cho cô biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Trên đường lái xe trở về Thanh Nguyên anh chỉ một mực ủ dột và nghiêm mặt, vì thế Cố Liên Hảo liền bắt đầu quấy rầy Lan Đình Phương bằng phương thức tối nghĩa. Thời điểm đi tới thang máy áo ngực của cô đã bị anh nhét ở trong túi của mình, cửa vừa mở, chỉ trong nháy mắt quần áo của cô đã trở nên vô cùng thê thảm. Bọn họ trằn trọc đi đến phòng bếp, Liên Hảo còn không kịp đem đồ đạc trên tay đặt xuống thì đã biến thành cái dạng này của hiện tại.
Lan Đình Phương ở phương diện này đang phát triển theo hướng cao thủ, cũng không biết anh đã học được những kỹ thuật này từ nơi nào, khiến cho Liên Hảo ý loạn tình mê. Cô gần như phải kêu lên nhiều lần, cao vút, khoan khoái.
"Liên Hảo, nếu như thấy vui vẻ thì hãy cứ kêu lên, anh thích nghe, giống như tối hôm qua.. Hửm.." Anh cắn tai cô thì thầm nói.
Lan Đình Phương thừa nhận là anh có chút biến thái, khuôn mặt xinh đẹp cùng tiếng kêu trầm bổng của Cố Liên Hảo như muốn nghiền xương cốt của anh ra thành một đống bột phấn.
"Ca.. Ca ở.. Đình.. Phương, nơi này.. Nơi này là phòng bếp." Liên Hảo thở gấp, khi cô nói những lời này anh cũng không hề động. Liên Hảo nương vào bức tường sau lưng chủ động nghênh đón anh: "Đình Phương.. Chúng ta đến trên giường đi... Ưm..? Ở trên giường.. Em..."
Lan Đình Phương hung hăng thúc vào, và sự sung mãn bất ngờ này khiến cho Liên Hảo rốt cuộc kiềm chế không được hét lên.
Lan Đình Phương hài lòng nở nụ cười, anh tin chắc rằng về sau cô sẽ đối với phòng bếp khắc sâu trong trí nhớ.
Bữa tối vốn dự định sẽ bắt đầu vào lúc hơn bảy giờ nhưng bởi vì lý do đặc biệt mà bị lùi lại hai giờ. Kết quả của việc thỏa mãn cơ thể và lấp đầy cái bụng chính là hai người lười biếng dựa vào trên chiếc sofa lớn, đầu dựa vào đầu, chân gác chân.
Liên Hảo huých vào chân Lan Đình Phương: "Anh không dọn bát đĩa à?".
Lan Đình Phương duỗi chân ra chặn lại chân Liên Hảo: "Cơm là anh nấu, bát đĩa đương nhiên phải là em dọn."
"Em không có sức, anh dọn đi." Liên Hảo hừ một tiếng.
Lan Đình Phương híp mắt, chăm chú nhìn chàng trai nhỏ thảnh thơi tự tại nằm ở bên kia, hừ một tiếng: "Để Ca Ca đi."
Vừa nói xong liền bị Liên Hảo đập cho một phát, sau đó, Liên Hảo lười biếng nói: "Đình Phương, hay là chúng ta tìm một người giúp việc, vậy thì khi gặp loại tình huống này chúng ta không còn cần phải đẩy qua đẩy lại nữa."
Bây giờ không phải còn đang rất tốt sao? Nếu trong nhà có thêm một người giúp việc, vậy thì với tính cách bảo thủ của Cố Liên Hảo, muốn cô làm lại cái việc mất hồn giống như hôm nay ở phòng bếp là một đều hoàn toàn không có khả năng.
"Nữ vương bệ hạ, anh lập tức đi dọn dẹp, về sau toàn bộ công việc nhà cứ giao hết cho anh." Lan Đình Phương nhanh chóng đứng lên, vỗ ngực cam đoan, còn bày ra bộ dạng cúi đầu khom lưng.
Liên Hảo từng bước, từng bước tiến về phía bóng lưng đang bận rộn trong phòng bếp, gục đầu lên lưng và ôm lấy eo của anh. Chỉ có làm như vậy trong lòng cô mới kiên định. Cảnh tượng này quá đẹp quá tốt khiến cô có cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ, một cái bọt bong bóng, chỉ cần chớp mắt một cái giấc mơ liền không còn nữa, chạm tay vào, bọt bong bóng liền vỡ tan.
"Có lẽ anh còn không biết, Cố Liên Hảo là một phụ nữ lười biếng." Áp vào lưng anh, trong lòng Liên Hảo mềm nhũn.
"Anh thích phụ nữ lười biếng." Lan Đình Phương nói một cách rất nghiêm túc.
"Nhưng..." Liên Hảo bĩu môi: "Tô Tứ nói rằng chỉ có những cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu mới có vốn để làm phụ nữ lười biếng."
"Em chính là cô bé xinh đẹp đáng yêu của anh, kể cả khi tám mươi tuổi thì vẫn là như vậy." Anh nói với giọng dịu dàng đến mức có thể nhỏ giọt ra nước.
Nửa đêm Lan Đình Phương tỉnh lại thấy trong lòng trống trơn, sửng sốt. Trong một khoảnh khắc, tâm trí anh ngay lập tức tỉnh táo. Chỉ khi nhìn thấy Liên Hảo ở trong phòng khách anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, cô ngồi co chân, vùi đầu vào đầu gối, trước mặt đặt nửa ly rượu. Anh nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống bên cạnh cô: "Liên Hảo, sao vậy em?"
Cô đột ngột ngẩng đầu lên, như con thỏ nhỏ trong rừng đột nhiên bị kinh động, khuôn mặt có chút trắng bệch.
Tay chạm vào mái tóc có hơi dính của cô, Lan Đình Phương lại hỏi: "Sao vậy em? Hửm?"
Liên Hảo vỗ vỗ mặt mình, sắc mặt thoạt nhìn có chút khí sắc hơn: "Em gặp ác mộng, mơ thấy gặp phải một con trăn lớn trong rừng."
"Vậy thì em nên gọi anh dậy mới đúng." Lan Đình Phương nhíu mày, sắc mặt trắng bệch của Liên Hảo khiến anh thật sự đau lòng, anh ôm cô vào trong ngực: "Sau khi gọi anh dậy, anh sẽ giúp em tiêu diệt con trăn lớn kia."
Lan Đình Phương đương nhiên biết rõ Liên Hảo như vậy không phải là vì con trăn lớn ở trong giấc mơ kia. Trên đường đến Đại Úc lần đó, cô ngủ ở trong lòng anh, thời điểm nửa đêm cô cứ kích động gọi "Mẹ", đôi tay quơ loạn ở trong không trung. Lúc anh giữ chặt đôi tay kia lại, cô liền đem tay anh áp lên trên mặt của mình và bắt đầu khóc.
"Liên Hảo, thực xin lỗi, mẹ..." Dừng một chút, Lan Đình Phương cúi đầu nói. Không đợi anh đem câu mẹ kia nói ra một cách hoàn chỉnh thì miệng đã bị ngăn chặn.
Tiếp đó, anh bị cô đẩy xuống sofa, cơ thể mềm mại của cô quấn quanh anh như một con rắn, tay vội vàng vói vào trong quần áo của anh, dọc theo bụng đi xuống.
"Đình Phương, có nghĩ là ở trên sofa muốn em.." Trong miệng cô có hương vị của rượu nho, vô cùng quyến rũ.
Làm sao có thể không nghĩ, làm sao có thể không nghĩ chứ! Giây tiếp theo, anh đã đảo khách thành chủ.
Về sau, anh sẽ dùng rất nhiều rất nhiều tình yêu để bù đắp lại cho những hối tiếc này, chỉ cần cô nói bầu trời là màu hồng nhạt, vậy thì bầu trời của anh hôm đó chính là hồng nhạt, chỉ cần những việc cô không thích thì anh sẽ không làm, chỉ cần những việc cô thích, anh sẽ hết sức mình làm cho bằng được.
Sau khi đến siêu thị, Liên Hảo mới biết được người đàn ông này kỳ thực là ý không ở trong lời nói. Cô do dự theo sau anh đi đến một khu đồ dùng nam. Khu đồ dùng dành cho nam lúc này cũng chỉ có một khách hàng nam, người kia vừa rời đi Lan Đình Phương liền ngay lập tức đẩy Liên Hảo đến quầy bán một số dụng cụ tập thể hình, tháo mắt kính xuống, tay ôm lấy eo cô, siết chặt và cúi đầu.
Liên Hảo bị một loạt động tác của Lan Đình Phương làm cho trở tay không kịp, chờ cô ý thức được trong lòng người này chứa đựng âm mưu gì thì miệng đã bị cắn, đầu lưỡi càng tiến quân thần tốc. Phía sau lưng Liên Hảo là bao cát, là loại dùng cho huấn luyện quyền anh. Lan Đình Phương hôn đến nỗi cô choáng không còn một chút sức lực nào. Vốn cô đang muốn làm động tác đẩy anh ra nhưng bởi vì bọn họ kịch liệt dây dưa làm cho cái bao cát kia xoay vòng nên thành ra trở thành vật che chắn lý tưởng cho bọn họ. Liên Hảo đẩy tay anh ra và sau đó ôm lấy cổ anh, bọn họ trốn ở phía sau bao cát thở dốc, Liên Hảo vừa thở hổn hển vừa muốn hất bàn tay đang vói vào trong áo của cô ra, nhưng cánh tay kia dường như không còn là của cô nữa, mềm nhũn không có một chút sức lực nào.
Nhìn Liên Hảo môi hơi sưng, gò má ửng hồng, ánh mắt mê loạn, trong lòng Lan Đình Phương thổi lên một tiếng huýt sáo vang dội. Trong cuốn tạp chí tình cảm bán chạy nhất 《 Tôi lắng nghe tiếng lòng phục nữ》 có đề cập đến việc có thể ở trong một số trường hợp công cộng tiến hành những cử chỉ khiêu khích nhỏ, chẳng hạn như ở những góc khuất tiến hành tán tỉnh. Nói chung, phụ nữ cũng cần và thích một vài kích thích để tăng nội tiết tố của bọn họ. Đây là lý do mà giữa một đám đàn ông với nhau, vì sao phụ nữ vĩnh viễn đều sẽ yêu đàn ông xấu nhiều hơn một chút.
"Liên Hảo, em có thích như vậy không?" Lan Đình Phương áp trán lên trán Liên Hảo, hỏi.
Ánh mắt Liên Hảo cơ hồ không dám nhìn thẳng vào Lan Đình Phương. Cô cảm thấy xấu hổ vì âm thanh vừa mới thốt ra của mình. Liên Hảo như vậy nhất thời khiến cho hàng vạn cơn khó chịu dưới bụng Lan Đình Phương nổi lên, nơi nào đó của anh đã sinh ra biến hóa. Trong lòng âm thầm kêu khổ, vốn là tưởng khiêu khích cô một chút, kết quả lại tự mình chuốc khổ.
"Hai người đang làm gì ở trong này?" Một luồng sáng thình lình rọi vào mặt.
Nhân viên bảo vệ tay cầm đèn pin đứng ở bên dưới tấm bảng ghi dòng chữ khu đồ dùng nam, không giận mà uy.
Luồng sáng này là rọi vào mặt Liên Hảo. Lan Đình Phương đeo lại chiếc mắt kính mọt sách khiến cho diện mạo xinh đẹp của mình trông thay đổi rõ rệt, sau đó kéo Liên Hảo ra phía sau lưng mình, tùy tiện cầm lên một cái dao cạo râu ở trên quầy, thản nhiên kéo Liên Hảo lướt qua nhân viên bảo vệ.
"Các người..." Nhân viên bảo vệ bày ra thái độ không vừa ý. Thông qua camera theo dõi, anh ta thấy được hai người này có biểu hiện vô cùng kỳ quái, nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy được một cái bao cát ở nơi đó vòng vo chuyển động, nhưng mà khí chất của hai người này nhìn thế nào cũng không giống với phường trộm cướp.
"Chúng tôi..." Lan Đình Phương dừng lại, nhìn nhân viên bảo vệ: "Anh bảo vệ à, chúng tôi thật sự là khách hàng đến mua đồ, chỉ là, trong lúc chọn đồ không kìm lòng được."
Nhìn biểu cảm như đã hiểu rõ của nhân viên bảo vệ, Liên Hảo hận không thể xé Lan Đình Phương ra, người châm lửa là anh, người thổi gió cũng là anh.
Nhân viên bảo vệ khoanh tay đứng ở nơi đó cười vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn theo người đàn ông khi bước đi nhìn thế nào cũng trông có vẻ hơi méo mó.
Đẩy xe mua sắm, Liên Hảo thừa dịp Lan Đình Phương không chú ý, như một kẻ trộm lén lút cầm lấy Durex ở trên kệ vội vàng quăng vào giỏ xe mua sắm. Hộp đồ kia trớ trêu thay lại rơi trúng nơi bắt mắt nhất ở trong xe mua sắm trông không khác gì một hộp kẹo, Liên Hảo muốn đem nó giấu ở phía dưới những vật phẩm khác, một bàn tay khác đã nhanh hơn cầm nó lên.
Liên Hảo có chút xấu hổ.
"Liên Hảo, chúng ta không cần dùng nó." Anh ở bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Nhưng...." Nhưng mà, bây giờ cô vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của Anh Hùng, những lời này Liên Hảo không có nói ra.
"Không có nhưng nhị gì hết." Lan Đình Phương đem Durex để lại vị trí cũ, nắm tay Liên Hảo: "Liên Hảo, tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa."
"Nhưng mà..." Liên Hảo do dự.
Anh cúi đầu xuống chơi đùa với những ngón tay của cô: "Liên Hảo, không có nhưng mà, hết thảy mọi chuyện đều giao cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được."
Lúc từ siêu thị đi ra, bầu không khí có chút khó tả, bầu không khí này kéo dài đến tận lúc ngồi vào trong xe. Liên Hảo nhìn sườn mặt của Lan Đình Phương, nửa ngày sau, giọng nói nho nhỏ thốt lên: "Đình Phương, vài năm này tạm thời em sẽ không ly hôn với Anh Hùng".
Phát ra một tiếng vang chói tai, xe chợt ngừng lại, theo sau là một loạt tiếng phanh xe gấp cùng với những lời trách mắng. Lan Đình Phương cũng không bận tâm đến, anh chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Liên Hảo.
Liên Hảo nhắm mắt lại: "Em có lời hứa mà em muốn hết lòng tuân thủ. Hai năm sau đi, hai năm sau em liền ly hôn với anh ấy."
Hai năm sau, sóng gió mà Monica mang lại mới có thể chân chính yên lặng, bây giờ người phụ nữ tên Monica kia vẫn còn đang dây dưa với Anh Hùng.
Xe bị chắn ở phía sau đang điên cuồng bóp kèn, có một số lái xe vòng qua hạ cửa sổ xe chửi ầm lên và dựng thẳng ngón giữa với bọn họ, Lan Đình Phương vẫn chỉ một mực nhìn Liên Hảo chằm chằm.
Nửa ngày sau, anh hung hăng đập tay xuống vô lăng, tiếng kèn phát ra vô cùng chói tai, anh cắn răng nói:
"Được, hai năm thì hai năm, nhưng có một cái điều kiện là em phải tuân thủ, trong hai năm này em phải từng phút từng giây ở bên cạnh anh."
Liên Hảo chủ động chồm người lên hôn anh.
"Được, trong hai năm này Cố Liên Hảo một phút một giây cũng đều sẽ không rời Lan Đình Phương."
Liên Hảo xấu hổ nhìn Ca Ca đang tò mò chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ. Ai tới nói cho cô biết mọi chuyện làm sao có thể phát triển trở thành như thế này? Hiện tại, trong phòng khách, những con cá cảnh nhiệt đới vẫn đang vô tư thổi bong bóng trong bể, những bức tranh treo trên tường vẫn như cũ lạnh tanh, trên máy đo nhiệt độ phòng bếp ghi lại độ ấm của phòng bếp, những vật phẩm mua từ siêu thị rải rác khắp nơi, Ca Ca thì đang ngồi ở trên sàn phòng bếp nhìn bọn họ. Lưng cô dán trên tủ, một chân bị nâng lên cách mặt đất ước chừng vài chục cm, một chân khác thì bị đặt ở bên hông của Lan Đình Phương. Cô cơ hồ thấy được anh cũng chỉ tháo đai lưng ra. Anh đang ở trong cơ thể cô, cố chấp lặp đi lặp lại một động tác nguyên thủy nhất. Cùng với những cú va chạm càng lúc càng mạnh của anh, chiếc tủ càng phát ra âm thanh càng lớn và rõ nét hơn.
Ai tới nói cho cô biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Trên đường lái xe trở về Thanh Nguyên anh chỉ một mực ủ dột và nghiêm mặt, vì thế Cố Liên Hảo liền bắt đầu quấy rầy Lan Đình Phương bằng phương thức tối nghĩa. Thời điểm đi tới thang máy áo ngực của cô đã bị anh nhét ở trong túi của mình, cửa vừa mở, chỉ trong nháy mắt quần áo của cô đã trở nên vô cùng thê thảm. Bọn họ trằn trọc đi đến phòng bếp, Liên Hảo còn không kịp đem đồ đạc trên tay đặt xuống thì đã biến thành cái dạng này của hiện tại.
Lan Đình Phương ở phương diện này đang phát triển theo hướng cao thủ, cũng không biết anh đã học được những kỹ thuật này từ nơi nào, khiến cho Liên Hảo ý loạn tình mê. Cô gần như phải kêu lên nhiều lần, cao vút, khoan khoái.
"Liên Hảo, nếu như thấy vui vẻ thì hãy cứ kêu lên, anh thích nghe, giống như tối hôm qua.. Hửm.." Anh cắn tai cô thì thầm nói.
Lan Đình Phương thừa nhận là anh có chút biến thái, khuôn mặt xinh đẹp cùng tiếng kêu trầm bổng của Cố Liên Hảo như muốn nghiền xương cốt của anh ra thành một đống bột phấn.
"Ca.. Ca ở.. Đình.. Phương, nơi này.. Nơi này là phòng bếp." Liên Hảo thở gấp, khi cô nói những lời này anh cũng không hề động. Liên Hảo nương vào bức tường sau lưng chủ động nghênh đón anh: "Đình Phương.. Chúng ta đến trên giường đi... Ưm..? Ở trên giường.. Em..."
Lan Đình Phương hung hăng thúc vào, và sự sung mãn bất ngờ này khiến cho Liên Hảo rốt cuộc kiềm chế không được hét lên.
Lan Đình Phương hài lòng nở nụ cười, anh tin chắc rằng về sau cô sẽ đối với phòng bếp khắc sâu trong trí nhớ.
Bữa tối vốn dự định sẽ bắt đầu vào lúc hơn bảy giờ nhưng bởi vì lý do đặc biệt mà bị lùi lại hai giờ. Kết quả của việc thỏa mãn cơ thể và lấp đầy cái bụng chính là hai người lười biếng dựa vào trên chiếc sofa lớn, đầu dựa vào đầu, chân gác chân.
Liên Hảo huých vào chân Lan Đình Phương: "Anh không dọn bát đĩa à?".
Lan Đình Phương duỗi chân ra chặn lại chân Liên Hảo: "Cơm là anh nấu, bát đĩa đương nhiên phải là em dọn."
"Em không có sức, anh dọn đi." Liên Hảo hừ một tiếng.
Lan Đình Phương híp mắt, chăm chú nhìn chàng trai nhỏ thảnh thơi tự tại nằm ở bên kia, hừ một tiếng: "Để Ca Ca đi."
Vừa nói xong liền bị Liên Hảo đập cho một phát, sau đó, Liên Hảo lười biếng nói: "Đình Phương, hay là chúng ta tìm một người giúp việc, vậy thì khi gặp loại tình huống này chúng ta không còn cần phải đẩy qua đẩy lại nữa."
Bây giờ không phải còn đang rất tốt sao? Nếu trong nhà có thêm một người giúp việc, vậy thì với tính cách bảo thủ của Cố Liên Hảo, muốn cô làm lại cái việc mất hồn giống như hôm nay ở phòng bếp là một đều hoàn toàn không có khả năng.
"Nữ vương bệ hạ, anh lập tức đi dọn dẹp, về sau toàn bộ công việc nhà cứ giao hết cho anh." Lan Đình Phương nhanh chóng đứng lên, vỗ ngực cam đoan, còn bày ra bộ dạng cúi đầu khom lưng.
Liên Hảo từng bước, từng bước tiến về phía bóng lưng đang bận rộn trong phòng bếp, gục đầu lên lưng và ôm lấy eo của anh. Chỉ có làm như vậy trong lòng cô mới kiên định. Cảnh tượng này quá đẹp quá tốt khiến cô có cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ, một cái bọt bong bóng, chỉ cần chớp mắt một cái giấc mơ liền không còn nữa, chạm tay vào, bọt bong bóng liền vỡ tan.
"Có lẽ anh còn không biết, Cố Liên Hảo là một phụ nữ lười biếng." Áp vào lưng anh, trong lòng Liên Hảo mềm nhũn.
"Anh thích phụ nữ lười biếng." Lan Đình Phương nói một cách rất nghiêm túc.
"Nhưng..." Liên Hảo bĩu môi: "Tô Tứ nói rằng chỉ có những cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu mới có vốn để làm phụ nữ lười biếng."
"Em chính là cô bé xinh đẹp đáng yêu của anh, kể cả khi tám mươi tuổi thì vẫn là như vậy." Anh nói với giọng dịu dàng đến mức có thể nhỏ giọt ra nước.
Nửa đêm Lan Đình Phương tỉnh lại thấy trong lòng trống trơn, sửng sốt. Trong một khoảnh khắc, tâm trí anh ngay lập tức tỉnh táo. Chỉ khi nhìn thấy Liên Hảo ở trong phòng khách anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, cô ngồi co chân, vùi đầu vào đầu gối, trước mặt đặt nửa ly rượu. Anh nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống bên cạnh cô: "Liên Hảo, sao vậy em?"
Cô đột ngột ngẩng đầu lên, như con thỏ nhỏ trong rừng đột nhiên bị kinh động, khuôn mặt có chút trắng bệch.
Tay chạm vào mái tóc có hơi dính của cô, Lan Đình Phương lại hỏi: "Sao vậy em? Hửm?"
Liên Hảo vỗ vỗ mặt mình, sắc mặt thoạt nhìn có chút khí sắc hơn: "Em gặp ác mộng, mơ thấy gặp phải một con trăn lớn trong rừng."
"Vậy thì em nên gọi anh dậy mới đúng." Lan Đình Phương nhíu mày, sắc mặt trắng bệch của Liên Hảo khiến anh thật sự đau lòng, anh ôm cô vào trong ngực: "Sau khi gọi anh dậy, anh sẽ giúp em tiêu diệt con trăn lớn kia."
Lan Đình Phương đương nhiên biết rõ Liên Hảo như vậy không phải là vì con trăn lớn ở trong giấc mơ kia. Trên đường đến Đại Úc lần đó, cô ngủ ở trong lòng anh, thời điểm nửa đêm cô cứ kích động gọi "Mẹ", đôi tay quơ loạn ở trong không trung. Lúc anh giữ chặt đôi tay kia lại, cô liền đem tay anh áp lên trên mặt của mình và bắt đầu khóc.
"Liên Hảo, thực xin lỗi, mẹ..." Dừng một chút, Lan Đình Phương cúi đầu nói. Không đợi anh đem câu mẹ kia nói ra một cách hoàn chỉnh thì miệng đã bị ngăn chặn.
Tiếp đó, anh bị cô đẩy xuống sofa, cơ thể mềm mại của cô quấn quanh anh như một con rắn, tay vội vàng vói vào trong quần áo của anh, dọc theo bụng đi xuống.
"Đình Phương, có nghĩ là ở trên sofa muốn em.." Trong miệng cô có hương vị của rượu nho, vô cùng quyến rũ.
Làm sao có thể không nghĩ, làm sao có thể không nghĩ chứ! Giây tiếp theo, anh đã đảo khách thành chủ.
Về sau, anh sẽ dùng rất nhiều rất nhiều tình yêu để bù đắp lại cho những hối tiếc này, chỉ cần cô nói bầu trời là màu hồng nhạt, vậy thì bầu trời của anh hôm đó chính là hồng nhạt, chỉ cần những việc cô không thích thì anh sẽ không làm, chỉ cần những việc cô thích, anh sẽ hết sức mình làm cho bằng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook