Tình Yêu Cấp 2
Chương 151

Em thích cậu ấy nhiều đến vậy, nhưng rồi thời gian cũng làm mờ tình cảm ấy.. Cảm ơn cậu, mối tình vào năm cấp hai ^^~

Xoay lại đã thấy khuôn mặt không mấy vui của ai kia, khoé môi nó giật giật. Tình huống gì đây?

Trường nhìn người phía sau nó, nhíu mày sắc mặt khó coi. Nó lặng lẽ di chuyển, dịch từng bước ra phía sau thần mặt đen..

- Em đi đâu, lại đây cho tôi! 

Yun nhìn cô gái nhỏ đang âm thầm muốn trốn, nó giật mình rồi đi đến bên cạnh hắn. Trường liếc mắt nhìn nó một cái rồi nhìn hắn, nói: 

- Xin chào! 

- Có lạnh không, tôi lấy áo cho em?

Bơ, bơ toàn tập. Sắc mặt Trường không những không tốt mà ngược lại còn tỏ ra thú vị, nheo mắt nhìn nó. Bị kẹt ở giữa lại thấy hắn tỏ ý khinh thường đối phương nó liền lên tiếng: 

- Đây là Trường, bạn của tôi

- Ừ, mối tình đầu của em! 

Hắn gật đầu nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trường. May mà xung quanh cả ba không có ai nên câu nói châm chọc của Yun không lọt vào tai người khác. Nó vừa thẹn vừa giận, bấu vào tay hắn, nụ cười cứng đờ nói: 

- Anh có thể lui ra chỗ khác được không? Tôi đang nói chuyện với bạn.

Hắn nhíu mày nhìn nó nổi giận, tâm trạng không tốt đáp: 

- Sao? Tình cũ không rủ cũng đến, em muốn nối lại tình xưa?! 

Nhìn sang Trường, nói tiếp: 

- Thiếu gia đây muốn làm người thứ ba? Muốn xen vào tình cảm của chúng tôi sao?! 

Trường im lặng không đáp. Lúc này nó nổi giận thật sự nhưng không kịp nói thì hắn đã nói tiếp: 

- Kẻ đáng khinh nhất trên đời này là kẻ thứ ba, loại người thiếu thốn tình cảm phải đi giành của người khác. Cậu nghĩ cướp được em ấy khỏi tay tôi sao? 

- Trang Hoàng Nhật! 

Nó gằn từng chữ, vì cả ba nói tiếng Việt nên những vị khách xung quanh đều không hiểu mà tưởng họ đang nói chuyện xôn xao. Cố kiềm chế cảm xúc trên khuôn mặt mình nhưng ánh mắt đầy nỗi tức giận, nó nói: 

- Anh có thôi đi không? Chúng tôi không có gì cả! 

Hắn nhíu mày càng chặt, đáp: 

- Em nổi giận? Tôi đây là muốn rạch rõ ranh giới không muốn người ta mơ mộng mà nối lại tình cũ với em. Giờ em tức giận, được thôi! Tôi không xen vào việc của em nữa, tuỳ em giải quyết! 

Không nói thêm lời nào, Yun lạnh lùng bước đi. Nó thở hắt ra, trong lòng cảm thấy hơi buồn nhưng cũng tức giận không kém.

- Không định đuổi theo người ta sao? 

Trường vẫn giữ im lặng từ nãy giờ, cậu ta nở nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười của một người bạn cùng sự an ủi. 

- Anh ta thích cậu lắm nên mới nổi giận như vậy, thật xin lỗi vì đã tạo sự hiểu lầm giữa hai người! 

Cậu ta nói tiếp, nhưng nụ cười thoả mãn lại khiến nó cảm thấy hơi chướng mắt chút. Thì ra là cố tình! 

- Là tôi cố tình, thật có lỗi! Chậc, không nỡ nhìn cậu hạnh phúc bên anh ta nên... Tên đáng ghét ấy, cậu đúng là mắt mù mới nhìn trúng anh ta. Nếu không thích, cứ việc đá thẳng vào cái tự cao của anh ta, hiểu không?! 

Trường cười nhưng lời nói lại đầy mùi ganh ghét. Nó liếc cậu ta, đáp: 

- Đừng có nói xấu anh ta, tôi chấp nhận mắt mình không được tốt! 

- Bênh anh ta sao? Này, cậu đừng có mà nói tốt cho anh ta! - Trường bật cười 

- Anh ta có điểm nào không tốt? Dù có tôi cũng thích luôn điểm đó! 

- Aaaa, thì ra là thích người ta rồi sao? 

- Tôi nói thích anh ta hồi nào? 

- Mới vừa rồi đấy thôi

-.....

Nó bị cậu ta chọc cho đỏ mặt, tại sao nó lại đi bênh vực hắn ta làm gì chứ? Cái tên chết dẫm ấy chọc giận người khác rồi bỏ đi. Nó đáng lẽ phải mặc kệ cho Trường nói xấu chứ, tại sao lại thành bênh vực thế này!!! 

- Được rồi, thích đấy thì sao? Cậu mà chọc nữa thì tôi sẽ kêu anh ta đá đít cậu! 

Nó giận quá hoá thẹn nói, chỉ là thuận miệng nói thôi. 

- Thích thì tốt...

Cả người cứng đờ bị ai đó kéo lại rồi dựa vào thân cao lớn. Từ từ ngước lên đã thấy khuôn mặt thân quen, đôi mắt ngập tràn ý cười.

- Đi lấy bánh cho em, ăn không? 

Hắn nở nụ cười khiến nó rùng mình, nụ cười kia nhìn vào rất đẹp nhưng đâu ai biết sẽ có những hiểm hoạ gì bên trong. 

Yun đưa dĩa bánh, nó ngoan ngoãn cầm lấy ăn. Trường sau khi nhận ánh nhìn đầy sát khí của hắn, cậu ta lặng lẽ rời đi. Nó khóc ròng..

Rất bình thản, Yun đưa nó đi qua những vị khách mời, trên đường nó đã cầu cứu mấy ông anh, Ngọc và những người khác nhưng ai cũng ngó lơ. Nó khóc ròng lần hai..

Đến khi cả hai đứng cạnh khung cửa sổ hướng ra cảnh đẹp bên ngoài, sự im lặng vẫn tiếp tục diễn ra.

- Tôi ra kia tiếp khách...

- Đứng đây với tôi một chút không được? 

-.....

Ừ, không được đấy! Nếu anh muốn tôi trả lời thì đừng đem bộ mặt doạ người ra như vậy chứ!!! 

Nó khóc ròng lần ba..

Cố đứng xích ra xa, nhưng bị ánh mắt đầy đe doạ của hắn làm cho sợ nên nó lại đứng sát, sát vào Yun. 

Chẳng phải nó nên tức giận sao? Sao giờ lại bị chiếm thế thượng phong rồi? Tại sao nó phải sợ? Đúng rồi tại sao chứ??? 

.... Tại vì khí bức người của đối phương mạnh quá.

Nó khóc ròng lần tư

- Em còn thích cậu ta? 

Bỗng hắn lên tiếng, giọng có chút buồn khiến nó ngạc nhiên. Thì ra hắn để tâm việc này.. 

Giờ nó mới để ý, trong đôi mắt xám hiện lên một nỗi lo lắng. Như một giọt nước có thể vỡ tan bất cứ lúc nào vậy.

- Sao lại hỏi vậy? 

Nó không còn, bản thân chắc chắn về điều này nhưng nó muốn biết hắn đang nghĩ gì? 

- Tôi yêu em, thật sự rất yêu em.. Nên đừng bỏ đi, được không? 

Hắn xoay người đứng đối diện với nó, ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào khiến ngũ quan càng thêm lộng lẫy. 

Nó im lặng quan sát. Có phải nó đánh giá đối phương quá cao rồi không? Hắn là con người, dù có tài giỏi đến đâu thì cũng chẳng thắng nỗi con tim cả. Thì ra Yun cũng có lúc buồn..

- Chỉ cần em ở lại, có chết tôi cũng không buông. Nhưng nếu em muốn rời đi... Thì tôi cũng không để em đi. Tôi ích kỉ lắm, nên chẳng nhường em cho ai được cả! 

Hắn vừa nói vừa vén vài cọng tóc rơi xuống mặt nó, lời nói vừa ưu buồn vừa ngang tàn. Nó cảm giác khoé mắt hơi cay, con tim rung động từng nhịp 

- Em sao vậy? Tôi nói gì sai sao? Đừng khóc đừng khóc.

Yun trở nên hoảng khi thấy mắt nó đã đỏ lên, tưởng là mình lại chọc cho cô gái này khóc. Nó lắc đầu, rồi nước mắt theo đó chảy xuống. Hắn cùng thêm rối, nói: 

- Em đừng khóc nữa, tôi không giỏi dỗ con nít đâu! 

Nó nhìn hắn, rồi nói: 

- Em không còn thích cậu ta nữa, cái gì là quá khứ thì để cho nó ngủ yên chứ đừng bới móc lên..

Dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Em không đi đâu cả, không bỏ anh lại nữa, được chưa? 

Nói rồi nó nhón người áp môi lên môi. Hắn còn đang ngơ thì bị nụ hôn làm cho bừng tỉnh..

Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây, nó ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt.

- Em đây là dụ dỗ trước nhé..

Nói xong, hắn nâng cằm rồi đặt lên một nụ hôn sâu.

Khi kết thúc nó vùi đầu vào ngực hắn hệ như một con mèo nhỏ. Yun cười, tay ôm chặt lấy nó.

Nó khóc vì cảm động, vì bản thân đã không màng đến cảm xúc của đối phương. Khi thấy nỗi buồn vươn trên đôi mắt kia, khi nghe được giọng nói sầu não của hắn thì trong lòng trống rỗng..

Thì ra cả hai không ai muốn đối phương buồn phiền, ai cũng muốn nhận lấy phần tổn thương để rồi kết cụ là tự làm đau chính mình...

Chỉ khi ở trong lòng hắn, nó cảm giác mội giông bão của cuộc đời đều biến mất. Một cảm giác yên bình đến lạ kì

- Anh cũng đừng đi, đừng bỏ em lại..

- Ừ, không bao giờ bỏ em lại! 

Hắn siết chặt vòng tay, tâm trạng tốt hẳn lên. Bởi vì họ đã hiểu được tâm tư cũng như tình cảm của đối phương. Trong tim họ, đã bị người kia chiếm lấy hơn một nữa mất rồi..

---------------------------

Bỏ qua giây phút lãng mạn vừa rồi! Ai có thể nói cho nó biết tại sao nó lại ở đây tiếp chuyện ông bà Trang, đồng thời là ba mẹ của Yun không? 

- Lần đầu tiên gặp cháu, chúc mừng sinh nhật nhé! 

Bà Trang vừa nói vừa nhìn đứa con trai đang nở nụ cười đứng cạnh cô gái nhỏ. Sao khung cảnh này lại giống như đang ra mắt nhỉ? 

- Rất hân hạnh được gặp hai bác, cháu xin cảm ơn! 

Nó dịu dàng nhưng nụ cười lại mất tự nhiên. Sao không mất tự nhiên khi cha con họ Trang đang đấu mắt kia chứ? 

- Nhưng tại sao hai đứa lại đi cùng nhau? 

Bà Trang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó như thể nó đang dụ dỗn con trai bà..

Là ai dụ dỗ ai kia chứ !!! 

- Dạ tại...

- Mẹ, đây là bạn gái con!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương