Tình Yêu Cấp 2
-
Chương 143: Những tin nhắn
Lớp tuyết trắng phủ lên hàng cây, con đường và cả những mái nhà ngói đỏ hay những căn biệt thự cổ xưa to lớn, dòng sông cũng đã bị đóng băng lại trông thật đẹp mắt. Mùa đông là mùa của yêu thương, những cái ôm ấm áp mà người ta thường trao nhau..
Tiếng ma sát của lốp xe khiến cả con đường chấn động. Chiếc BMW quay đầu, luồn lách qua những chiếc xe trước mặt mà phóng như bay. Tiếng phanh gấp, tiếng kèn inh ỏi khiến cả con đường trở nên náo nhiệt. Chiếc BMW màu trắng như ông vua kiêu ngạo vượt qua tất cả..
Chẳng mấy chốc chiếc BMW trắng dừng lại trước một biệt thự mang phong cách cổ điển của Pháp, lớp tuyết trắng như tô điểm thêm vẻ đẹp đó.
– Tôi đang ở dưới cổng!
Yun vừa mở cửa xe vừa gọi cho ai đó, khói trắng từ miệng và mũi bay ra theo. Dựa vào thân xe, hắn kéo kéo khăn choàng cổ màu tối che đi gần nửa khuôn mặt, lấy một điếu thuốc ra đốt rồi hút một hơi dài, đôi mắt nheo lại nhìn về phía cánh cổng sắt.
Người gác cổng do dự không biết làm sao, vừa nhấc điện thoại định gọi cho Ken thì đã thấy người từ bên trong bước ra.
Cánh cổng mở ra, tiếng bước chân trên nền tuyết trắng ngày càng nhanh hơn rồi bỗng biến mất.
Ánh mắt hai người giao nhau, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ ngân ngấn nước mà động lòng. Nó bước từng bước một qua khỏi cánh cổng sắt, vừa đi vừa sụt sịt mãi như một đứa trẻ. Rồi bước chân dừng lại trước thân ảnh cao lớn, nó ngước lên nhìn cố không để nước mắt lại chảy xuống..
– Làm sao thế?
Hắn đưa tay áp vào má nó, chân mày gần như dính chặt vào nhau, tay còn lại quăng điếu thuốc đã tàn xuống đất. Nó cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay lớn kia, nhìn khuôn mặt thoáng chút lo lắng của đối phương trong lòng lại ấm áp lạ lùng.
Cả hai chẳng nói gì, rồi nó rơi nước mắt, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi. Nó mím chặt môi lắc đầu mạnh rồi nhào tới ôm chặt đối phương, cảm xúc theo đó lại một lần nữa mà vỡ ào ra.
– Không hỏi nữa, không hỏi nữa…
Hắn bối rối nhìn thấy nó đang khóc nấc lên trong lòng mình, tay vỗ vỗ vào lưng nó, tay còn lại vuốt mái tóc dài. Nhìn người con gái đang chùi nước mắt nước mũi vào áo mình, không những không khó chịu mà lại còn vui hơn!
– Tồi tệ….mọi thứ đều tồi tệ…anh càng tồi tệ hơn
Nó nghẹn ngào nói, hai vai run lên theo từng lời nói. Cố vùi mặt vào khuôn ngực rắn chắc, mảnh áo đối phương đã thấm nước mắt ướt một mảng.
– Nếu tôi tồi tệ vậy em ôm tôi làm gì?
– Không cần nữa, cả đời này không ôm anh, được chưa? Anh về đi!
Nhìn thấy người con gái vừa khóc vừa giận buông mình ra quay lưng bước đi, hắn cũng không biết phải khóc hay cười nữa. Còn chưa kịp bước đi, nó đã bị hắn kéo rồi ôm chặt lại.
– Tôi cần, cả đời này chỉ cho em ôm thôi được chưa?
Quả nhiên, không nên chọc ghẹo con gái nhất là khi họ đang khóc. Không khéo hậu quả khó lường ảnh hưởng đến tương lai!
Nó úp mặt vào khuôn ngực rắn chắc, khóc đến khàn giọng, cổ họng như bị lửa thiêu cháy. Yun cố không cười thành tiếng, nhịn đến mặt đỏ bừng lên..
– Không khóc nữa, nín ngay!
Hắn hắng giọng cố tỏ ra nghiêm túc, tay đẩy khuôn mặt nó lên..
– Cứ thế này thì sẽ bị cảm mất.
Tay lau đi nước mắt còn đọng trên mặt nó, hắn nhíu mày.
– Lạnh không?
Hắn kéo cái nón áo khoác lên cho nó, một tay ôm ngang thắt lưng kéo nó áp sát vào mình một tay nâng cằm đối phương. Khung cảnh khiến người đi đường, hay những ai đang gần đó cũng phải nhìn một cái..
Yun dựa vào thân xe, nó cũng mệt mỏi cả người hoàn toàn bị hắn khống chế.
– Tôi vừa rời khỏi em chỉ mấy tiếng, mà em đã khóc rồi. Nói, sao lại khóc?
Hắn cười cười hỏi
-……rửa mắt
Nó nhìn sang chỗ khác
– Rửa mắt? Em yêu, chọn lí do khác đi!
Hắn bắt nó nhìn mình, nheo mắt lại
– Không nói chuyện với tên vô lại như anh, đi về đi!
– Em không nói tôi cũng biết. Ngoan không buồn nữa, còn có tôi ở đây..
Nó khựng người lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Giờ mới để ý, hắn vẫn chưa thay đồ, khuôn mặt dường như còn chút mệt mỏi sau chuyến bay dài. Vậy mà vì nó đã chạy như chết đến đây, may mà trời không có tuyết rơi nếu không hắn đã chết cóng và chết vì mệt rồi.
– Anh thì biết gì chứ? Đồ điên! – Nó lại vùi vào áo hắn
– Em ngước lên xem, cứ thích làm đà điểu! – Hắn đẩy mặt nó lên
– Sao lại đến đây? Trời gần tối rồi.. – Nó nhìn
– Vì lo cho em
Cả hai đều im lặng, nó không biết vì lạnh hay ngại mà mặt hơi ửng hồng lên. Yun phì cười, tay áp vào má hồng hồng nói tiếp:
– Nếu tôi và em không cùng đường, tôi sẵn sàng vì em mà quay lại. Vậy nên em chỉ cần đứng đó, tôi sẽ chạy đến bên cạnh!
Nó cảm thấy tim lại lệch nhịp..
– Sau này có việc gì cũng phải gọi cho tôi đầu tiên, được không?
– ” Em ”?
Nó nhớ lại cái tên trong danh bạ liền hỏi, hắn im lặng hồi lâu rồi mới nói:
– Ừ ” Em ”!
– Là ai?
– Em!
– Em?! – Nó không hiểu
– Ừ là em! Mà khoan, ” không được bắt máy ” là thế nào?
Hắn lấy một cái điện thoại khác từ túi ra, môi nhếch lên. Nó nhìn cái điện thoại kia, à sao lại quen mắt thế nhỉ…?
– Sao anh lại…?
– Trả lời, em đặt tên như vậy là sao? – Hắn cắt ngang lời nó
– Anh dám vào điện thoại người khác? Tôi đã cài mật khẩu rồi mà?!
– Loại mật khẩu chỉ cần 1 phút để mở ra thì không phải là mật khẩu.
-…..
Thiếu gia họ Trang, anh không cần sỉ nhục con gái người ta như vậy đâu…!
– Em chẳng phải cũng vào điện thoại tôi đó sao? – Hắn nói tiếp
– Tôi không có!
– Vậy sao lại biết ” Em ”?
-……khoan, ” Em ”?
– Ừ, ” Em ”!
– Của tôi? – Nó giờ mới hiểu ra
– Em nghĩ của ai?
– Vợ anh?!
– Vợ tôi là em, bà xã người yêu người tình gì đó đều là em. Đừng nói là em nghĩ đến người khác?! – Sắc mặt hắn khó coi
-….
– Bạch Hạ Băng, em nghĩ tôi là loại người đó sao?!
Hắn nheo mắt lại, nghiến từng chữ. Nó giờ muốn khóc cũng không được..
– Vì em mập quá ngày càng nở ra nên tim tôi chật cứng chỗ rồi, không đủ để nhét thêm người khác!
Yun nói một cách nghiêm túc, còn nó thì không hiểu nỗi nên cứ ngơ ngơ
– Điện thoại của tôi, em mở được? – Hắn chuyển sang vấn đề khác
– ừ, là 0242! Hình như anh thích dãy số 242 lắm nhỉ?!
– Thích, cả đời này cũng không bỏ được! – Mắt hắn ngập ý cười
– Nghĩa là gì?
– Thông minh quá cũng không tốt!
Hắn cười cười, tay càng ôm nó chặt hơn. Nó thuận theo tận hưởng hơi ấm từ đối phương, muốn cảm giác này kéo dài mãi mà thôi.
Ừ cảm giác này thật lạ, trong lòng nó tựa như mặt hồ tĩnh lặng vào lúc này. Nước mắt, nỗi buồn dường như khi nhìn thấy hình bóng hắn dưới trời lạnh thì vỡ oà ra rồi biến mất. Nó trút hết nước mắt, những khó khăn ra khỏi tâm tư. Là khi nhận được cuộc gọi, nó đã đứng và nhìn ra cửa sổ, chàng trai tóc xanh đen còn đang chung tình với điếu thuốc mặc kệ trời lạnh, mặc kệ những ánh mắt xung quanh, mặc kệ danh phận lẫn địa vị không hề tầm thường. Lúc đó, trong lòng cô gái nhỏ đã xót đến dường nào…
Nhiệt độ về chiều tối sẽ ngày càng thấp, hắn biết rõ điều này nên cố ôm thêm một chút nữa rồi vén vài cọng tóc trên mặt nó, giọng trầm khàn nói:
– Mau vào nhà đi, trời lạnh hơn rồi.
– Điện thoại của anh… – Nó đưa điện thoại ra
– Về đến nhà tôi sẽ nhắn tin cho em.
– Không cần, tôi không rep!
– Em dám không rep?
-…..
Cả hai đổi điện thoại, nó bỏ vào túi còn định đi vào nhà thì bị hắn kéo lại. Yun nhìn nó đang nhíu mày trong lòng mình, nhếch môi rồi cúi xuống phủ lên môi nó. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, hắn hôn lên bờ môi đỏ mọng, ngấu nghiến một hồi rồi mới tiếc nuối buông ra.
– Cái tên chết dẫm này! – Nó thẹn
– Làm sao? – Hắn bình thản
– Anh…anh…anh…
– Ừ, anh nhớ em!
Nó im bật, tim đập nhanh như gần nổ tung lên.
Hắn nhướng nhướng mày rồi cười đểu một cái, mẹ nó đẹp trai thật đấy! Nó nhìn cái khuôn mặt đểu trá kia mà không nhịn nổi đạp mạnh vào chân hắn kèm theo là nháy mắt một cái nghiến từng chữ:
– Nhớ cái đầu nhà ngươi, ăn đậu hủ của bà còn dám dùng mỹ nam kế à? Đừng mơ nhé, nhà bà cũng có trai đẹp không cần ngươi, mau cút!
Cảm giác xót biến mất rồi, nó chỉ muốn chà đạp khuôn mặt điển trai kia xuống nền tuyết mà thôi! Con mẹ nó, bọn trai đẹp đều là những tên vô lại!
Nói rồi định ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà thì đã bị kéo lại ngay tức khắc. Yun mặt mày càng đểu cáng hơn, con bé này thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì!
– Thử nói lại xem?!
Hắn cúi áp trán vào trán nó, hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến mặt nó như muốn nổ tung. Nở nụ cười nửa miệng rồi hôn một cái, hắn tiếp tục nói:
– Nhà có trai đẹp?
Lại hôn một cái.
– Không cần tôi?
Thêm một cái nữa..
– Mau cút đi?
Cái hôn thứ tư rồi…
– Có tin tôi vào xử đẹp trai đẹp nhà em với em luôn không? Bạch Hạ Băng, đậu hủ của em ngoại trừ tôi ai dám ăn đây?
Cái hôn thứ năm…..
– Hay lỡ rồi, ăn sạch sẽ luôn nhỉ?
Nó mặt mày tối sầm lại, nghe từng lời từng chữ mà nổi cả da gà không dám mở miệng kẻo rước hoạ vào thân. Lúc này nó thầm nghĩ trong đầu cầu mong xuất hiện một vị thần đánh chết tên đê tiện này..
– Chó nhà ai thả rong ra đường? Mau thả người ra!
Mẹ nó, xuất hiện rồi! Thượng đế hiển linh rồi!!!!
Nó nhân lúc hắn đang nhìn người kia, lập tức xoay người dùng thủ thuật mà David dạy trốn khỏi vòng tay hắn. Bán sống bán chết chạy về phía ” Thượng đế “, sống rồi!!!
– Anh hai~~
Thảm thiết kêu, nó nhào vào lòng Ken. Anh nhìn đứa em gái, nở nụ cười đểu, cực kì đểu nhìn hắn..
– Ồ thì ra là Trang thiếu gia, chẳng hay ngọn gió độc nào đã đưa chàng đến đây a? – Anh nói
– Vậy thì chẳng phải Bạch thiếu gia đã trúng gió rồi sao? Sao lại còn đi đứng như người bình thường thế này? Chẳng hay đây là một kì tích?! – Hắn đáp
– May mà mạng lớn nên không trúng gió độc, nhưng lại gặp tiểu nhân đang ăn đậu hủ trước nhà a~
– Muốn ăn? Được rồi, sẽ cho ngươi ăn đậu hủ của ta nên không cần ghen tị nữa. Mau mau trả người cho ta! – Hắn cười đểu
– Đậu hủ thối nhà ngươi, ta đây không cần!
– Đừng nói vậy chứ, ta sẽ đau lòng đến chết mất!
– Không sao, ta sẵn lòng từ bi giúp ngươi. Súng hay dao? Mi tâm hay tim?
– Nếu đã từ bi thì hãy giao người ra, ta sẽ thôi không đau lòng nữa!
– Hàng tư nhân tuyệt đối không chuyển nhượng hoặc buôn bán!
Tình cảnh anh một câu, tôi một câu khiến nó dở khóc dở cười. Âm thầm lặng lẽ như con gấu Koala tàng hình bám trên người anh, thật may mắn vì ban nãy mặc quần áo cực kì dày nên nãy giờ không bị chết cóng a~
– Chẳng phải Trang thiếu gia có hẹn với Trương thiếu gia sao? Không sợ trễ hẹn à? Tình cảm hai người phát triển nhanh quá nhỉ~?
Anh công kích khiến hắn tắt nụ cười trong phút chốc nhưng rồi lại nở nụ cười cực kì gian manh lên. Cảm giác không lành tràn ngập trong lòng anh!!!
Nó cũng bật cười khi nghe anh nói, hẹn hò, Yun Key? Điên rồ, thật sự rất điên rồ!!!
– Không nhờ Bạch thiếu gia thì tôi cũng quên mất! Cáo từ…
Hắn leo vào xe, anh thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm thấy có gì đó không đúng. Tiếp theo cửa xe hạ xuống, hắn đeo một kính đen cười lộ hàm răng trắng nói:
– Nghe bảo Bạch thiếu gia hẹn con trai cả họ Lâm, Lâm Thiên Ân ở khách sạn A vào lúc 8 giờ tối mai để dùng bữa tối? Nghe nói ở đó hoa cúc rất đẹp nha~
Tiếng cười trầm thấp quỷ dị vang lên, chiếc BMW phóng đi mất. Nó trong lòng anh cười đến run cả vai, Ken tức giận cốc vào đầu nó:
– Hay nhỉ? Giỏi nhỉ? Còn cười?! Mau buông ra, không có đứa em gái như cô!
– Anh hai không biết thương cảm người đang buồn như em sao? Anh hai bớt giận bớt giận! – Nó nịnh nọt
– Buồn? Cười muốn rách miệng thế kia mà! Mau tránh xa ra!
Ken tức tối bỏ đi, nó như cún con chạy theo sau buông lời nịnh hót anh. Nỗi buồn cũng vơi, cứ như nước mắt khóc một trận thật to rồi sẽ xong thôi mà!
Kết quả là nó bị Ken lơ một khoảng thời gian, cụ thể chính là 2 tiếng…
————————–
Lần đầu tiên dùng bữa tối chung với gia đình, nó vui vẻ mà cũng có chút ưu phiền nhưng chỉ là một chút thôi. Trong bữa ăn, nó và Vĩ An không ngừng bới móc nhau khiến cho người lạnh lùng như Ken và ông Bạch cũng phải bật cười.
– Đúng là khó nuôi, có ớt xanh thôi cũng không biết ăn!
Vĩ An mở màn..
– Nhà em bộ lắm của ăn của để sao? Ăn uống mà kén cá chọn canh, đến cả hành cũng không ăn được! Sau này nhà nghèo xơ nghèo xát cũng không có mà ăn, đúng là hoang phí!
Vĩ An tiếp tục công kích..
– Ba, anh ta trù cho tập đoàn của ba phá sản a~!
Nó ngồi cạnh ông Bạch nói.
– Vĩ An, anh muốn thất nghiệp sao?
Ông Bạch nói nhẹ nhàng, tay đang cắt miếng thịt cho nó một cách ân cần.
– Với lại có thể thôi chọc ghẹo em út không?
Ông Bạch nói tiếp, đẩy dĩa thịt sang cho nó. Đương nhiên, đứa con út rất thản nhiên tận hưởng mặc dù nhìn thịt vẫn có chút ớn lạnh!
– Tôi nói cho hai anh biết, con gái của tôi mà có bị mất một cọng tóc thì tôi cũng lột da các anh ra!
Ông Bạch tiếp tục lột tôm cho nó.
Hai đứa con trai câm nín ngậm ngùi ăn…
Nó vừa ăn vừa cảm thấy hạnh phúc, ông Bạch là một người cha tốt, công tư phân minh mặc dù đôi lúc sẽ thiên vị nó một chút. Suốt một khoảng thời gian, nó đã quyết định một việc quan trọng đời mình chính là bên cạnh người cha này, chăm sóc ông, trở thành đứa con hiếu thảo!
Bữa ăn tiếp tục, có vài lần Ken định nói gì đó nhưng lại thôi, điều này dễ dàng lọt vào mắt nó. Đến khi món tráng miệng được bưng lên, nó mới quan sát nét mặt của ba mình rồi hắng giọng nói:
– Con có chuyện muốn nói!
Cả bàn ăn im lặng ngay lập tức, nó còn đang lập ra một bài diễn văn trong đầu thì Ken đã giành lời:
– Để anh nói trước! Theo em thấy đó, gia tộc chúng ta từ lâu đã định cư và sinh sống tại đất nước này. Khí hậu, nhiệt độ và cả văn hoá đều đã rất quen thuộc. Anh thì có thể thích ứng ở Việt Nam, còn Vĩ An thì hoàn toàn không thể, mỗi lẫn ở lại vài ngày lại phát bệnh vì khí hậu. Cho nên…
– Cho nên quyết định sẽ quay về trụ sở chính, là ở đây! Em gái, em chỉ có hai lựa chọn: Một là ở đây đến già đến chết, hai là anh trai sẽ tận tay chăm sóc nhốt em vào phòng và vẫn ở đây! Cho em lựa chọn!
Vĩ An thấy anh sợ nó sẽ hiểu lầm không đồng ý nên tự mình nói tiếp. Đương nhiên, anh ta chẳng hề sợ sệt gì cả!
– Cái này là ép người, không phải chọn lựa! – Nó nói
– Vậy là muốn bị nhốt như sủng vật? – Vĩ An tiếp lời
– Sủng vật là anh đó! – Nó cười
– Nhóc con, em thì sao? – Anh ngăn cản cuộc công kích
Nó dù đã quyết định trong đầu nhưng nghe đến đầy thì lại chần chừ, dường như mọi người đều rất tôn trọng quyết định của nó. Dù nó có chọn quay về thì họ cũng đành thuận theo mà thôi..
– Ba, ba nghĩ sao?
Nó lại quay sang hỏi ông đang bình thản uống trà. Ông Bạch nhướng mày không khỏi ngạc nhiên rồi lại nói:
– Ta tôn trọng quyết định của con!
– Nếu con ở lại, ba nhất định phải cho Vĩ An biết tay nhé? Thoả thuận thành công?! – Nó tinh ranh
Ông Bạch nhìn đứa con gái rồi bật cười, gật gù kèm theo xoa đầu nó:
– Quả nhiên, rất giống mẹ con!
– Con gái của mẹ cơ mà – Nó cười cười
Dường như với họ, mẹ nó luôn sống mãi trong tim. Khi nhắc đến, họ luôn hạnh phúc khi nghĩ về bà, về kỉ niệm đẹp. Nó cũng dần hiểu ra, lòng hạnh phúc khi nghe ông kể chuyện về bà, hay là Ken kể những khi bị bà phạt vì tội ham chơi. Nó được nghe rất nhiều, cũng biết rất nhiều về mẹ mình. Trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa cảm thấy tự hào..
Buổi tối hôm đó, có lẽ là buổi tối nó vui vẻ nhất từ trước đến giờ
———————-
Ăn xong, làm vệ sinh cá nhân xong, uống thuốc xong, mọi thứ đều xong xuôi thì giờ nó nằm dài trên giường nghịch laptop. Cuộc gọi video call với Ngọc kéo dài hơn cả tiếng rồi:
– Sung sướng quá nhỉ? Nói chuyện với mày thà tao nói chuyện với đầu gối còn hơn!
– Ừm hửm? – Nó không quan tâm
– Ừm hửm cái quần! Mau qua cứu vớt bà, bố mẹ tao lại đi công tác rồi!
– Mua sẵn quan tài đi, tao sẽ qua đóng nắp cho!
– Đồ vô tâm! – Ngọc hét thảm thiết
Nó cười ha hả, rồi tiếp tục trêu:
– Chẳng phải hồi nãy Kino chở mày về sao? Anh ta đâu rồi?
– Tao không phải thánh mẫu, mắc gì phải quan tâm đến tên đó?!
– Thì tại mày chán, tao định nhờ Kino qua ngủ chung với mày a~
– Lạy mày! Hắn ta mà qua đây thì tao sẽ đốt nhà mất!
– Hai người cũng thật lạ, rõ ràng thích nhau rành rành như thế mà cứ gây gổ kiếm chuyện! Rõ ràng là lũ điên
Nó nói mà cũng cảm thấy quen quen…
– Nếu tao và hắn ta là lũ điên thì mày và Yun chính là bọn có bệnh mà giấu!
Ngọc cười ha hả
– Ngứa da sao? – Nó giơ ngón giữa lên
– Hahahahah
– Cút khỏi mắt bà!
Nó đóng laptop lại, hậm hực nằm trên giường. Bỗng nhớ đến điện thoại lâu ngày xa cách liền mò mẫn tìm kiếm. Khi tìm được rồi liền mở ra, mọi thứ vẫn như cũ..
Vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nó mở tin nhắn ra thì đã bị khoá. Quái, nó không bao giờ khoá tin nhắn cả! Biết liền là tên điên kia, nó mần mò mãi mới mở được. Vừa mở ra thì đã thấy vô số tin nhắn gửi đến, đều là từ ba năm trước..
Tin nhắn từ ” không được bắt máy “: Có ai không? Yo~
Như có hàng ngàn con quạ bay qua, nó im lặng mở ra những tin tiếp theo.
” Không được bắt máy “: Lùn, có ở đó không?
” Không được bắt máy “: Mau trả lời xem?!
” Không được bắt máy “: Tôi tìm em khắp phương Đông mà vẫn không thấy, mệt chết đi được!
” Không được bắt máy “: Người ngu ngốc như em sẽ không mở được hộp thư này nhỉ?
” Không được bắt máy “: Giáng sinh rồi, tôi đang mặc áo len em tặng…. lần sau lựa màu tối hơn một chút!
” Không được bắt máy “: Không biết khi thấy những tin nhắn này em sẽ phản ứng thế nào? Nhưng nếu tôi biết em mở được thì giết người diệt khẩu ngay tức khắc!
” Không được bắt máy “: Con gấu trong phòng em bị tôi rạch bụng lòi bông rồi, hahahaha gặp em tôi sẽ làm vậy
” Không được bắt máy “: Con mẹ nó, em có mau ra đây không? Tại sao không trả lời điện thoại của tôi?
” Không được bắt máy “: Mẹ kiếp, Bạch Hạ Băng con mẹ nó em chết ở đâu thì chết luôn đi, đừng để tôi tìm thấy em!
” Không được bắt máy “: Con mẹ nó, em đúng là vô tâm, đến cả trả lời tin nhắn cũng không được sao?
…… ( Còn nhiều nữa)
Nó đọc mà lòng đau thắt lại, không ngờ lại có người ngốc nghếch đến vậy. Hắn như kẻ điên, nhắn vô số kể gọi không biết bao nhiều là cuộc. Nó không thể tưởng tượng lúc ấy hắn như thế nào, nhưng trong tâm lại nghĩ được hắn thất vọng đến đâu..
Những tin nhắn nói về những lần tìm không thấy tung tích, hay những khi hỗn chiến, hoặc là những khi hắn cãi nhau trong nội bộ. Như một cuốn nhật kí, người con trai đó đã âm thầm gửi đi.
Nó dừng lại ở một tin nhắn, tim đau thắt lại
” Không được bắt máy “: Ba năm rồi, em bỏ tôi đi thật sao?
(Còn tiếp)
Tiếng ma sát của lốp xe khiến cả con đường chấn động. Chiếc BMW quay đầu, luồn lách qua những chiếc xe trước mặt mà phóng như bay. Tiếng phanh gấp, tiếng kèn inh ỏi khiến cả con đường trở nên náo nhiệt. Chiếc BMW màu trắng như ông vua kiêu ngạo vượt qua tất cả..
Chẳng mấy chốc chiếc BMW trắng dừng lại trước một biệt thự mang phong cách cổ điển của Pháp, lớp tuyết trắng như tô điểm thêm vẻ đẹp đó.
– Tôi đang ở dưới cổng!
Yun vừa mở cửa xe vừa gọi cho ai đó, khói trắng từ miệng và mũi bay ra theo. Dựa vào thân xe, hắn kéo kéo khăn choàng cổ màu tối che đi gần nửa khuôn mặt, lấy một điếu thuốc ra đốt rồi hút một hơi dài, đôi mắt nheo lại nhìn về phía cánh cổng sắt.
Người gác cổng do dự không biết làm sao, vừa nhấc điện thoại định gọi cho Ken thì đã thấy người từ bên trong bước ra.
Cánh cổng mở ra, tiếng bước chân trên nền tuyết trắng ngày càng nhanh hơn rồi bỗng biến mất.
Ánh mắt hai người giao nhau, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ ngân ngấn nước mà động lòng. Nó bước từng bước một qua khỏi cánh cổng sắt, vừa đi vừa sụt sịt mãi như một đứa trẻ. Rồi bước chân dừng lại trước thân ảnh cao lớn, nó ngước lên nhìn cố không để nước mắt lại chảy xuống..
– Làm sao thế?
Hắn đưa tay áp vào má nó, chân mày gần như dính chặt vào nhau, tay còn lại quăng điếu thuốc đã tàn xuống đất. Nó cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay lớn kia, nhìn khuôn mặt thoáng chút lo lắng của đối phương trong lòng lại ấm áp lạ lùng.
Cả hai chẳng nói gì, rồi nó rơi nước mắt, hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi. Nó mím chặt môi lắc đầu mạnh rồi nhào tới ôm chặt đối phương, cảm xúc theo đó lại một lần nữa mà vỡ ào ra.
– Không hỏi nữa, không hỏi nữa…
Hắn bối rối nhìn thấy nó đang khóc nấc lên trong lòng mình, tay vỗ vỗ vào lưng nó, tay còn lại vuốt mái tóc dài. Nhìn người con gái đang chùi nước mắt nước mũi vào áo mình, không những không khó chịu mà lại còn vui hơn!
– Tồi tệ….mọi thứ đều tồi tệ…anh càng tồi tệ hơn
Nó nghẹn ngào nói, hai vai run lên theo từng lời nói. Cố vùi mặt vào khuôn ngực rắn chắc, mảnh áo đối phương đã thấm nước mắt ướt một mảng.
– Nếu tôi tồi tệ vậy em ôm tôi làm gì?
– Không cần nữa, cả đời này không ôm anh, được chưa? Anh về đi!
Nhìn thấy người con gái vừa khóc vừa giận buông mình ra quay lưng bước đi, hắn cũng không biết phải khóc hay cười nữa. Còn chưa kịp bước đi, nó đã bị hắn kéo rồi ôm chặt lại.
– Tôi cần, cả đời này chỉ cho em ôm thôi được chưa?
Quả nhiên, không nên chọc ghẹo con gái nhất là khi họ đang khóc. Không khéo hậu quả khó lường ảnh hưởng đến tương lai!
Nó úp mặt vào khuôn ngực rắn chắc, khóc đến khàn giọng, cổ họng như bị lửa thiêu cháy. Yun cố không cười thành tiếng, nhịn đến mặt đỏ bừng lên..
– Không khóc nữa, nín ngay!
Hắn hắng giọng cố tỏ ra nghiêm túc, tay đẩy khuôn mặt nó lên..
– Cứ thế này thì sẽ bị cảm mất.
Tay lau đi nước mắt còn đọng trên mặt nó, hắn nhíu mày.
– Lạnh không?
Hắn kéo cái nón áo khoác lên cho nó, một tay ôm ngang thắt lưng kéo nó áp sát vào mình một tay nâng cằm đối phương. Khung cảnh khiến người đi đường, hay những ai đang gần đó cũng phải nhìn một cái..
Yun dựa vào thân xe, nó cũng mệt mỏi cả người hoàn toàn bị hắn khống chế.
– Tôi vừa rời khỏi em chỉ mấy tiếng, mà em đã khóc rồi. Nói, sao lại khóc?
Hắn cười cười hỏi
-……rửa mắt
Nó nhìn sang chỗ khác
– Rửa mắt? Em yêu, chọn lí do khác đi!
Hắn bắt nó nhìn mình, nheo mắt lại
– Không nói chuyện với tên vô lại như anh, đi về đi!
– Em không nói tôi cũng biết. Ngoan không buồn nữa, còn có tôi ở đây..
Nó khựng người lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Giờ mới để ý, hắn vẫn chưa thay đồ, khuôn mặt dường như còn chút mệt mỏi sau chuyến bay dài. Vậy mà vì nó đã chạy như chết đến đây, may mà trời không có tuyết rơi nếu không hắn đã chết cóng và chết vì mệt rồi.
– Anh thì biết gì chứ? Đồ điên! – Nó lại vùi vào áo hắn
– Em ngước lên xem, cứ thích làm đà điểu! – Hắn đẩy mặt nó lên
– Sao lại đến đây? Trời gần tối rồi.. – Nó nhìn
– Vì lo cho em
Cả hai đều im lặng, nó không biết vì lạnh hay ngại mà mặt hơi ửng hồng lên. Yun phì cười, tay áp vào má hồng hồng nói tiếp:
– Nếu tôi và em không cùng đường, tôi sẵn sàng vì em mà quay lại. Vậy nên em chỉ cần đứng đó, tôi sẽ chạy đến bên cạnh!
Nó cảm thấy tim lại lệch nhịp..
– Sau này có việc gì cũng phải gọi cho tôi đầu tiên, được không?
– ” Em ”?
Nó nhớ lại cái tên trong danh bạ liền hỏi, hắn im lặng hồi lâu rồi mới nói:
– Ừ ” Em ”!
– Là ai?
– Em!
– Em?! – Nó không hiểu
– Ừ là em! Mà khoan, ” không được bắt máy ” là thế nào?
Hắn lấy một cái điện thoại khác từ túi ra, môi nhếch lên. Nó nhìn cái điện thoại kia, à sao lại quen mắt thế nhỉ…?
– Sao anh lại…?
– Trả lời, em đặt tên như vậy là sao? – Hắn cắt ngang lời nó
– Anh dám vào điện thoại người khác? Tôi đã cài mật khẩu rồi mà?!
– Loại mật khẩu chỉ cần 1 phút để mở ra thì không phải là mật khẩu.
-…..
Thiếu gia họ Trang, anh không cần sỉ nhục con gái người ta như vậy đâu…!
– Em chẳng phải cũng vào điện thoại tôi đó sao? – Hắn nói tiếp
– Tôi không có!
– Vậy sao lại biết ” Em ”?
-……khoan, ” Em ”?
– Ừ, ” Em ”!
– Của tôi? – Nó giờ mới hiểu ra
– Em nghĩ của ai?
– Vợ anh?!
– Vợ tôi là em, bà xã người yêu người tình gì đó đều là em. Đừng nói là em nghĩ đến người khác?! – Sắc mặt hắn khó coi
-….
– Bạch Hạ Băng, em nghĩ tôi là loại người đó sao?!
Hắn nheo mắt lại, nghiến từng chữ. Nó giờ muốn khóc cũng không được..
– Vì em mập quá ngày càng nở ra nên tim tôi chật cứng chỗ rồi, không đủ để nhét thêm người khác!
Yun nói một cách nghiêm túc, còn nó thì không hiểu nỗi nên cứ ngơ ngơ
– Điện thoại của tôi, em mở được? – Hắn chuyển sang vấn đề khác
– ừ, là 0242! Hình như anh thích dãy số 242 lắm nhỉ?!
– Thích, cả đời này cũng không bỏ được! – Mắt hắn ngập ý cười
– Nghĩa là gì?
– Thông minh quá cũng không tốt!
Hắn cười cười, tay càng ôm nó chặt hơn. Nó thuận theo tận hưởng hơi ấm từ đối phương, muốn cảm giác này kéo dài mãi mà thôi.
Ừ cảm giác này thật lạ, trong lòng nó tựa như mặt hồ tĩnh lặng vào lúc này. Nước mắt, nỗi buồn dường như khi nhìn thấy hình bóng hắn dưới trời lạnh thì vỡ oà ra rồi biến mất. Nó trút hết nước mắt, những khó khăn ra khỏi tâm tư. Là khi nhận được cuộc gọi, nó đã đứng và nhìn ra cửa sổ, chàng trai tóc xanh đen còn đang chung tình với điếu thuốc mặc kệ trời lạnh, mặc kệ những ánh mắt xung quanh, mặc kệ danh phận lẫn địa vị không hề tầm thường. Lúc đó, trong lòng cô gái nhỏ đã xót đến dường nào…
Nhiệt độ về chiều tối sẽ ngày càng thấp, hắn biết rõ điều này nên cố ôm thêm một chút nữa rồi vén vài cọng tóc trên mặt nó, giọng trầm khàn nói:
– Mau vào nhà đi, trời lạnh hơn rồi.
– Điện thoại của anh… – Nó đưa điện thoại ra
– Về đến nhà tôi sẽ nhắn tin cho em.
– Không cần, tôi không rep!
– Em dám không rep?
-…..
Cả hai đổi điện thoại, nó bỏ vào túi còn định đi vào nhà thì bị hắn kéo lại. Yun nhìn nó đang nhíu mày trong lòng mình, nhếch môi rồi cúi xuống phủ lên môi nó. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, hắn hôn lên bờ môi đỏ mọng, ngấu nghiến một hồi rồi mới tiếc nuối buông ra.
– Cái tên chết dẫm này! – Nó thẹn
– Làm sao? – Hắn bình thản
– Anh…anh…anh…
– Ừ, anh nhớ em!
Nó im bật, tim đập nhanh như gần nổ tung lên.
Hắn nhướng nhướng mày rồi cười đểu một cái, mẹ nó đẹp trai thật đấy! Nó nhìn cái khuôn mặt đểu trá kia mà không nhịn nổi đạp mạnh vào chân hắn kèm theo là nháy mắt một cái nghiến từng chữ:
– Nhớ cái đầu nhà ngươi, ăn đậu hủ của bà còn dám dùng mỹ nam kế à? Đừng mơ nhé, nhà bà cũng có trai đẹp không cần ngươi, mau cút!
Cảm giác xót biến mất rồi, nó chỉ muốn chà đạp khuôn mặt điển trai kia xuống nền tuyết mà thôi! Con mẹ nó, bọn trai đẹp đều là những tên vô lại!
Nói rồi định ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà thì đã bị kéo lại ngay tức khắc. Yun mặt mày càng đểu cáng hơn, con bé này thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì!
– Thử nói lại xem?!
Hắn cúi áp trán vào trán nó, hơi thở ấm nóng phả vào mặt khiến mặt nó như muốn nổ tung. Nở nụ cười nửa miệng rồi hôn một cái, hắn tiếp tục nói:
– Nhà có trai đẹp?
Lại hôn một cái.
– Không cần tôi?
Thêm một cái nữa..
– Mau cút đi?
Cái hôn thứ tư rồi…
– Có tin tôi vào xử đẹp trai đẹp nhà em với em luôn không? Bạch Hạ Băng, đậu hủ của em ngoại trừ tôi ai dám ăn đây?
Cái hôn thứ năm…..
– Hay lỡ rồi, ăn sạch sẽ luôn nhỉ?
Nó mặt mày tối sầm lại, nghe từng lời từng chữ mà nổi cả da gà không dám mở miệng kẻo rước hoạ vào thân. Lúc này nó thầm nghĩ trong đầu cầu mong xuất hiện một vị thần đánh chết tên đê tiện này..
– Chó nhà ai thả rong ra đường? Mau thả người ra!
Mẹ nó, xuất hiện rồi! Thượng đế hiển linh rồi!!!!
Nó nhân lúc hắn đang nhìn người kia, lập tức xoay người dùng thủ thuật mà David dạy trốn khỏi vòng tay hắn. Bán sống bán chết chạy về phía ” Thượng đế “, sống rồi!!!
– Anh hai~~
Thảm thiết kêu, nó nhào vào lòng Ken. Anh nhìn đứa em gái, nở nụ cười đểu, cực kì đểu nhìn hắn..
– Ồ thì ra là Trang thiếu gia, chẳng hay ngọn gió độc nào đã đưa chàng đến đây a? – Anh nói
– Vậy thì chẳng phải Bạch thiếu gia đã trúng gió rồi sao? Sao lại còn đi đứng như người bình thường thế này? Chẳng hay đây là một kì tích?! – Hắn đáp
– May mà mạng lớn nên không trúng gió độc, nhưng lại gặp tiểu nhân đang ăn đậu hủ trước nhà a~
– Muốn ăn? Được rồi, sẽ cho ngươi ăn đậu hủ của ta nên không cần ghen tị nữa. Mau mau trả người cho ta! – Hắn cười đểu
– Đậu hủ thối nhà ngươi, ta đây không cần!
– Đừng nói vậy chứ, ta sẽ đau lòng đến chết mất!
– Không sao, ta sẵn lòng từ bi giúp ngươi. Súng hay dao? Mi tâm hay tim?
– Nếu đã từ bi thì hãy giao người ra, ta sẽ thôi không đau lòng nữa!
– Hàng tư nhân tuyệt đối không chuyển nhượng hoặc buôn bán!
Tình cảnh anh một câu, tôi một câu khiến nó dở khóc dở cười. Âm thầm lặng lẽ như con gấu Koala tàng hình bám trên người anh, thật may mắn vì ban nãy mặc quần áo cực kì dày nên nãy giờ không bị chết cóng a~
– Chẳng phải Trang thiếu gia có hẹn với Trương thiếu gia sao? Không sợ trễ hẹn à? Tình cảm hai người phát triển nhanh quá nhỉ~?
Anh công kích khiến hắn tắt nụ cười trong phút chốc nhưng rồi lại nở nụ cười cực kì gian manh lên. Cảm giác không lành tràn ngập trong lòng anh!!!
Nó cũng bật cười khi nghe anh nói, hẹn hò, Yun Key? Điên rồ, thật sự rất điên rồ!!!
– Không nhờ Bạch thiếu gia thì tôi cũng quên mất! Cáo từ…
Hắn leo vào xe, anh thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm thấy có gì đó không đúng. Tiếp theo cửa xe hạ xuống, hắn đeo một kính đen cười lộ hàm răng trắng nói:
– Nghe bảo Bạch thiếu gia hẹn con trai cả họ Lâm, Lâm Thiên Ân ở khách sạn A vào lúc 8 giờ tối mai để dùng bữa tối? Nghe nói ở đó hoa cúc rất đẹp nha~
Tiếng cười trầm thấp quỷ dị vang lên, chiếc BMW phóng đi mất. Nó trong lòng anh cười đến run cả vai, Ken tức giận cốc vào đầu nó:
– Hay nhỉ? Giỏi nhỉ? Còn cười?! Mau buông ra, không có đứa em gái như cô!
– Anh hai không biết thương cảm người đang buồn như em sao? Anh hai bớt giận bớt giận! – Nó nịnh nọt
– Buồn? Cười muốn rách miệng thế kia mà! Mau tránh xa ra!
Ken tức tối bỏ đi, nó như cún con chạy theo sau buông lời nịnh hót anh. Nỗi buồn cũng vơi, cứ như nước mắt khóc một trận thật to rồi sẽ xong thôi mà!
Kết quả là nó bị Ken lơ một khoảng thời gian, cụ thể chính là 2 tiếng…
————————–
Lần đầu tiên dùng bữa tối chung với gia đình, nó vui vẻ mà cũng có chút ưu phiền nhưng chỉ là một chút thôi. Trong bữa ăn, nó và Vĩ An không ngừng bới móc nhau khiến cho người lạnh lùng như Ken và ông Bạch cũng phải bật cười.
– Đúng là khó nuôi, có ớt xanh thôi cũng không biết ăn!
Vĩ An mở màn..
– Nhà em bộ lắm của ăn của để sao? Ăn uống mà kén cá chọn canh, đến cả hành cũng không ăn được! Sau này nhà nghèo xơ nghèo xát cũng không có mà ăn, đúng là hoang phí!
Vĩ An tiếp tục công kích..
– Ba, anh ta trù cho tập đoàn của ba phá sản a~!
Nó ngồi cạnh ông Bạch nói.
– Vĩ An, anh muốn thất nghiệp sao?
Ông Bạch nói nhẹ nhàng, tay đang cắt miếng thịt cho nó một cách ân cần.
– Với lại có thể thôi chọc ghẹo em út không?
Ông Bạch nói tiếp, đẩy dĩa thịt sang cho nó. Đương nhiên, đứa con út rất thản nhiên tận hưởng mặc dù nhìn thịt vẫn có chút ớn lạnh!
– Tôi nói cho hai anh biết, con gái của tôi mà có bị mất một cọng tóc thì tôi cũng lột da các anh ra!
Ông Bạch tiếp tục lột tôm cho nó.
Hai đứa con trai câm nín ngậm ngùi ăn…
Nó vừa ăn vừa cảm thấy hạnh phúc, ông Bạch là một người cha tốt, công tư phân minh mặc dù đôi lúc sẽ thiên vị nó một chút. Suốt một khoảng thời gian, nó đã quyết định một việc quan trọng đời mình chính là bên cạnh người cha này, chăm sóc ông, trở thành đứa con hiếu thảo!
Bữa ăn tiếp tục, có vài lần Ken định nói gì đó nhưng lại thôi, điều này dễ dàng lọt vào mắt nó. Đến khi món tráng miệng được bưng lên, nó mới quan sát nét mặt của ba mình rồi hắng giọng nói:
– Con có chuyện muốn nói!
Cả bàn ăn im lặng ngay lập tức, nó còn đang lập ra một bài diễn văn trong đầu thì Ken đã giành lời:
– Để anh nói trước! Theo em thấy đó, gia tộc chúng ta từ lâu đã định cư và sinh sống tại đất nước này. Khí hậu, nhiệt độ và cả văn hoá đều đã rất quen thuộc. Anh thì có thể thích ứng ở Việt Nam, còn Vĩ An thì hoàn toàn không thể, mỗi lẫn ở lại vài ngày lại phát bệnh vì khí hậu. Cho nên…
– Cho nên quyết định sẽ quay về trụ sở chính, là ở đây! Em gái, em chỉ có hai lựa chọn: Một là ở đây đến già đến chết, hai là anh trai sẽ tận tay chăm sóc nhốt em vào phòng và vẫn ở đây! Cho em lựa chọn!
Vĩ An thấy anh sợ nó sẽ hiểu lầm không đồng ý nên tự mình nói tiếp. Đương nhiên, anh ta chẳng hề sợ sệt gì cả!
– Cái này là ép người, không phải chọn lựa! – Nó nói
– Vậy là muốn bị nhốt như sủng vật? – Vĩ An tiếp lời
– Sủng vật là anh đó! – Nó cười
– Nhóc con, em thì sao? – Anh ngăn cản cuộc công kích
Nó dù đã quyết định trong đầu nhưng nghe đến đầy thì lại chần chừ, dường như mọi người đều rất tôn trọng quyết định của nó. Dù nó có chọn quay về thì họ cũng đành thuận theo mà thôi..
– Ba, ba nghĩ sao?
Nó lại quay sang hỏi ông đang bình thản uống trà. Ông Bạch nhướng mày không khỏi ngạc nhiên rồi lại nói:
– Ta tôn trọng quyết định của con!
– Nếu con ở lại, ba nhất định phải cho Vĩ An biết tay nhé? Thoả thuận thành công?! – Nó tinh ranh
Ông Bạch nhìn đứa con gái rồi bật cười, gật gù kèm theo xoa đầu nó:
– Quả nhiên, rất giống mẹ con!
– Con gái của mẹ cơ mà – Nó cười cười
Dường như với họ, mẹ nó luôn sống mãi trong tim. Khi nhắc đến, họ luôn hạnh phúc khi nghĩ về bà, về kỉ niệm đẹp. Nó cũng dần hiểu ra, lòng hạnh phúc khi nghe ông kể chuyện về bà, hay là Ken kể những khi bị bà phạt vì tội ham chơi. Nó được nghe rất nhiều, cũng biết rất nhiều về mẹ mình. Trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa cảm thấy tự hào..
Buổi tối hôm đó, có lẽ là buổi tối nó vui vẻ nhất từ trước đến giờ
———————-
Ăn xong, làm vệ sinh cá nhân xong, uống thuốc xong, mọi thứ đều xong xuôi thì giờ nó nằm dài trên giường nghịch laptop. Cuộc gọi video call với Ngọc kéo dài hơn cả tiếng rồi:
– Sung sướng quá nhỉ? Nói chuyện với mày thà tao nói chuyện với đầu gối còn hơn!
– Ừm hửm? – Nó không quan tâm
– Ừm hửm cái quần! Mau qua cứu vớt bà, bố mẹ tao lại đi công tác rồi!
– Mua sẵn quan tài đi, tao sẽ qua đóng nắp cho!
– Đồ vô tâm! – Ngọc hét thảm thiết
Nó cười ha hả, rồi tiếp tục trêu:
– Chẳng phải hồi nãy Kino chở mày về sao? Anh ta đâu rồi?
– Tao không phải thánh mẫu, mắc gì phải quan tâm đến tên đó?!
– Thì tại mày chán, tao định nhờ Kino qua ngủ chung với mày a~
– Lạy mày! Hắn ta mà qua đây thì tao sẽ đốt nhà mất!
– Hai người cũng thật lạ, rõ ràng thích nhau rành rành như thế mà cứ gây gổ kiếm chuyện! Rõ ràng là lũ điên
Nó nói mà cũng cảm thấy quen quen…
– Nếu tao và hắn ta là lũ điên thì mày và Yun chính là bọn có bệnh mà giấu!
Ngọc cười ha hả
– Ngứa da sao? – Nó giơ ngón giữa lên
– Hahahahah
– Cút khỏi mắt bà!
Nó đóng laptop lại, hậm hực nằm trên giường. Bỗng nhớ đến điện thoại lâu ngày xa cách liền mò mẫn tìm kiếm. Khi tìm được rồi liền mở ra, mọi thứ vẫn như cũ..
Vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nó mở tin nhắn ra thì đã bị khoá. Quái, nó không bao giờ khoá tin nhắn cả! Biết liền là tên điên kia, nó mần mò mãi mới mở được. Vừa mở ra thì đã thấy vô số tin nhắn gửi đến, đều là từ ba năm trước..
Tin nhắn từ ” không được bắt máy “: Có ai không? Yo~
Như có hàng ngàn con quạ bay qua, nó im lặng mở ra những tin tiếp theo.
” Không được bắt máy “: Lùn, có ở đó không?
” Không được bắt máy “: Mau trả lời xem?!
” Không được bắt máy “: Tôi tìm em khắp phương Đông mà vẫn không thấy, mệt chết đi được!
” Không được bắt máy “: Người ngu ngốc như em sẽ không mở được hộp thư này nhỉ?
” Không được bắt máy “: Giáng sinh rồi, tôi đang mặc áo len em tặng…. lần sau lựa màu tối hơn một chút!
” Không được bắt máy “: Không biết khi thấy những tin nhắn này em sẽ phản ứng thế nào? Nhưng nếu tôi biết em mở được thì giết người diệt khẩu ngay tức khắc!
” Không được bắt máy “: Con gấu trong phòng em bị tôi rạch bụng lòi bông rồi, hahahaha gặp em tôi sẽ làm vậy
” Không được bắt máy “: Con mẹ nó, em có mau ra đây không? Tại sao không trả lời điện thoại của tôi?
” Không được bắt máy “: Mẹ kiếp, Bạch Hạ Băng con mẹ nó em chết ở đâu thì chết luôn đi, đừng để tôi tìm thấy em!
” Không được bắt máy “: Con mẹ nó, em đúng là vô tâm, đến cả trả lời tin nhắn cũng không được sao?
…… ( Còn nhiều nữa)
Nó đọc mà lòng đau thắt lại, không ngờ lại có người ngốc nghếch đến vậy. Hắn như kẻ điên, nhắn vô số kể gọi không biết bao nhiều là cuộc. Nó không thể tưởng tượng lúc ấy hắn như thế nào, nhưng trong tâm lại nghĩ được hắn thất vọng đến đâu..
Những tin nhắn nói về những lần tìm không thấy tung tích, hay những khi hỗn chiến, hoặc là những khi hắn cãi nhau trong nội bộ. Như một cuốn nhật kí, người con trai đó đã âm thầm gửi đi.
Nó dừng lại ở một tin nhắn, tim đau thắt lại
” Không được bắt máy “: Ba năm rồi, em bỏ tôi đi thật sao?
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook