Tình Yêu Bất Động
-
Chương 54
Biết được sự khiêu khích trong lời nói, Lê Chính Dược không lùi lại mà tiến đến trước một bước, giọng nói hừ nhẹ: "Cậu nói như vậy là ý gì!"
Ông rất ít khi nổi nóng.
Trợ lý ở cách không xa ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói của Lê Chính Dược, giật mình quá nên nên chạy từ ngoài cửa chạy vào xem.
Lê Chính Dược ra hiệu cho trợ lý đi ra. Còn dặn dò là phải đón cửa cho chặt, lúc này mới tiếp tục chất vấn: "Mặc dù nói Liêu Tổng quyền to chức lớn, cũng không thể ăn nói hồ đồ như vậy được."
"Lời nói của tôi làm sao, tôi không hề nói chuyện hồ đồ, thiết nghĩ trong lòng người hiểu rất rõ. Lúc đầu người ngăn chặn quan hệ của con và Lê Vi không phải đã biết suy nghĩ của con rồi sao?"
Liêu Đình Ngạn không hề hoang mang, anh phải đứng thẳng người một chút, bởi vì khoảng cách về chiều cao nên mắt anh phải nhìn xuống.
Cho dù không nói gì, người thanh niên trước mắt đã chiếm ưu thế rất nhiều. Ánh mắt lạnh lùng, đáp áp chế sự tức giận xung quanh. Khí thế áp đảo người khác như vậy, người ở trong giới thương trường nhiều năm như Lê Chính Dược cũng hiếp khi đụng phải.
Nhưng thái độ của Lê Chính Dược với điều này cũng chỉ tán thưởng mà thôi, không hề sợ hãi.
"Liêu Tổng nói nhầm rồi." Lê Chính Dược lộ ra một nụ cười rất công nghiệp, "Tôi từng giữ đồ của cậu? E là cậu nhầm rồi."
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi.
"Chú Lê cũng xem thường cháu quá rồi." Anh nói, "Nếu như cháu không nắm rõ vấn đề, tất nhiên cũng không ở trước mặt bố của Tiểu Vi nói về những điều này."
Trong lời nói của anh, anh dùng thân phận của ông là ba của cô, không phải là bất kỳ thân phận nào khác ở bên ngoài xã hội của ông.
Trong lòng ông hiểu rõ ý đồ của anh, không hề biểu hiện thái độ gì, nếu không phải vì Lê Vi, không khí giữ hai người cũng không hòa bình như vậy. Không hề lật tẩy, chỉ yên lặng nói chuyện: "Nếu như Liêu Tổng nói gì là thứ đó thì, thế giới này phải chạy quay quanh Liêu Tổng sao, cũng không phải năm người mười ý như bây giờ, mọi chuyện điều vượt xa dự tính. Có đúng không? Thế nên, người trẻ còn phải rèn luyện thêm. Không phải chỉ tượng tượng không mà được, cần phải có chứng cứ rõ ràng mới được."
Bước lùi sau hai bước, Lê Chính Dược chủ động làm một động tác giơ tay, "Liêu Tổng, mời."
Ám chỉ cho Liêu Đình Ngạn rời đi.
Nụ cười của Liêu Đình Ngạn không thay đổi, từ trong áo khoác lôi ra một tấm hình.
Dùng mặt sau của tấm hình vỗ vỗ vào vai của Lê Chính Dược, anh bước tới ghé vào tai của Lê Chính Dược, giọng nói nhẹ nhàng: "Muốn chứng cứ? Tôi có nhiều lắm. Vẫn là câu nói đó. Tôi không giống với các người. Không nắm chắc, tôi sẽ không ngậm máu phun người. Điều mà tôi thắc mắc là, nếu Tiểu Vi biết được những điều ông làm, cô ấy sẽ hiểu cho ông không."
"Mặc kệ cậu muốn nói như thế nào." Hai tay Lê Chính Dược bỏ ở túi áo, hướng ánh mắt lên nhìn Liêu Đình Ngạn, "Tôi chỉ muốn tốt cho nó. Hoàn toàn không có mục đích nào khác."
"Vậy sao." Liêu Đình Ngạn cười "ha" một tiếng, độ cong của môi cũng thay đổi, hiện lên sự trào phúng, "Lúc trước ông đối với vợ ông cũng như vậy, luôn miệng nói là muốn tốt cho bà ấy. Bây giờ đối với con gái cũng như vậy. Lại muốn tốt cho cô ấy. Rốt cuộc người nói một câu đi, có chuyện gì mà không thể thẳng thắng nói ra chứ?"
Lê Chính Dược hơi trầm xuống, đắn đo một lúc, rồi nói: "Cậu không hiểu đâu."
"Phải. Tôi không hiểu vì sao hai người lại đến mức nhạt nhòa như vậy. Có điều, tôi cũng không muốn hiểu."
Liêu Đình Ngạn cầm một góc ảnh, đưa nó vào túi của Lê Chính Dược, "Tôi chỉ hy vọng sau này ông làm việc sẽ không thẹn với lòng."
Quay đầu nhìn lại rồi đi thẳng đến hành lang, anh nói: "Tôi phải đi về. Lê Vi vẫn đang đợi tôi."
Lập tức quay người bước đi, một chút cũng không do dự.
Đợi không còn nhìn thấy bóng anh nữa, Lê Chính Dược cầm lấy bật lửa, châm lửa đốt tấm hình trên tay.
Trong tấm hình, có người ở góc phố đang âm thầm chụp hình. Mà phương hướng của tấm hình đó, có một nữ sinh mặc áo khoác lông màu xám.
Tóc cô uốn nhẹ, người rất gầy, rất sợ lạnh, trên người lại hiện lên sự nghiêm túc.
Dĩ nhiên chính là Lê Vi.
Một ngọn lửa đã khiến mọi thứ tan biến.
Bức ảnh bây giờ chỉ còn lại tro bụi.
Bị vứt vào thùng rác, tan biến không còn lại gì.
Lúc Lê Vi tìm thấy ldn, anh đang trên đường đi về.
"Lúc nãy đi đâu vậy?" Bởi vì hai người đã rất quen thuộc, Trong phút chốc Lê Vi phát hiện anh đang che giấu sự tức giận, tò mò cố nhìn ở phía sau anh, "Gặp người nào đó sao?"
Vốn dĩ Liêu Đình Ngạn định sau khi đến ht sẽ tìm gặp Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược, nhưng không ngờ rằng mình vẫn chưa tìm đến đã vô tình gặp phải.
Bởi vì không có sự phòng bị, nên lúc nói chuyện với Lê Chính Dược anh không làm chủ được cảm xúc của mình. Lúc trở về bên cạnh vẫn còn sự bất mãn.
"Ừm" đối diện với câu hỏi của Lê Vi, anh không muốn nhắc thêm, chỉ nói ngắn gọn: "Gặp người quen nên nán lại nói chuyện vài câu." nhớ đến trước giờ cô rất nhạy cảm, có thể cô phát hiện cảm xúc hơi lạ nên nói, nói thêm một câu: "Không vui vẻ nên rời đi."
Lê Vi thấy anh thẳng thắn, nên không hỏi thêm, lôi anh ngồi xuống, cùng ăn cơm.
Thật ra trong lòng Liêu Đình Ngạn rất vui khi chờ đợi cô.
Ai mà biết được vừa bước ra đã gặp người không muốn gặp chứ, thế nên, tâm trạng tốt trước đó đã bị phá hoại mất rồi, nên không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Liêu Đình Ngạn không vui là vì, anh cảm thấy không đáng. Theo anh thấy, cô nên có được những thứ tốt nhất trên đời này. Bao gồm cả sự thương yêu của bố mẹ. Nhưng mà, sự thật luôn làm người ta thất vọng.
Lê Vi nhanh chóng dùng cơm.
Liêu Đình Ngạn im lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô.
Đúng là Lê Vi có rất đói, hơn nữa thời gian cũng rất gấp gáp, cô sợ không kịp nên không để ý những thứ khác, vội vã ăn xong để nhanh chóng về ghi hình cho kịp.
Một bữa ăn được dự tính kỹ như vậy lại ăn qua loa như vậy, thật khiến Liêu Đình Ngạn cảm thấy khó chịu.
Đưa Lê Vi đến địa điểm ghi hình buổi chiều, Liêu Đình Ngạn đậu xe ở bên lề, ngón tay vô tình gõ vào cửa xe, nhìn Lê Vi từng bước đi vào trong, trong lòng có chút ngậm ngùi.
Anh muốn gọi Lê Vi lại, nhưng lại sợ làm lỡ thời gian làm việc của cô. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định, công việc của cô quan trọng hơn có chuyện gì cô tan làm rồi sẽ nói sau.
Ai ngờ, lúc Liêu Đình Ngạn định lên xe để rời đi, bỗng nhiên Lê Vi lại quay người lại.
"Nè." Cô nhìn về hướng có Đại Ngạn hét một câu.
Tay Liêu Đình Ngạn mở cửa xe đột ngột dừng lại, theo tiếng gọi nhìn qua, "Sao?"
"Buổi tối anh có bận không?" Lê Vi hỏi anh.
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi, không lên tiếng.
Lê Vi cười khúc khích, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm. Buổi trưa anh làm lỡ mất thời gian hại em ăn không no, buổi tối anh mời lại em một lần nữa nhé."
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của cô vừa ấm áp lại long lanh, rất dễ đi vào lòng người, ấm áp lòng người.
Liêu Đình Ngạn bật cười, lẩm bẩm "Đúng thật là rất khó hầu hạ", giọng nói rất tùy hứng "Ừm" một tiếng, giục cô: "Nhanh đi đi. Đừng đến trễ nhé."
Lê Vi nhìn anh vẩy vẩy tay, nhanh chân rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh vui vẻ bước vào xe, nghênh ngang rời đi.
Ghi hình buổi chiều rất thuận lợi.
Lúc chương trình gần kết thúc có xảy ra chút vấn đề.
Trong fans của Lê Vi, ngoài Khương Lâm ra, còn có một người khác là bạn học của cô.
Người đó tên là Mục Đình Đình.
Lê Vi với Mục Đình Đình không thân nhau lắm. Nhìn thấy Lê Vi làm việc trước ống kính rất sặc sỡ, rất ngưỡng mộ nên cũng muốn đến làm việc ở đài truyền hình.
Vì vậy, cô ta thậm chí còn lôi cả Khương Lâm đến gặp nhân viên để hỏi thăm về chuyện này.
Khương Lâm không biết tâm tư này của cô ta. Bởi vì Mục Đình Đình chỉ nói là muốn xem lúc nhân viên của đài làm việc sẽ như thế nào. Vì vậy Khương Lâm đồng ý đi cùng cô ta đến gặp nhân viên của đài truyền hình.
Bởi vì có quan hệ tốt với Lê Vi, buổi trưa Khương Lâm nói chuyện với nhân viên trong tổ.
Nhân lúc dọn dẹp máy móc, nhìn thấy Lê Vi nói chuyện với fans, Khương Lâm đưa Mục Đình Đình đến trước mặt họ, cười biểu thị ý muốn.
Kết quả lúc nói được một nửa, Mục Đình Đình nói với thái độ rất rõ ràng: "Nếu tôi cũng muốn vào làm việc ở đài truyền hình, thì không biết cần có những thủ tục gì?"
"Phỏng vấn thi viết." lúc nãy chào hỏi với nhân viên của đài có đồng nghiệp đã giúp đỡ giải thích, "Lúc nào thấy đài truyền hình tuyển người thì nộp lý lịch là được rồi."
"Nhưng tôi nghe nói Lê Vi vào đài không phải là đường chính, mà đi cô ta đi cửa sau." Mục Đình Đình chỉnh lại tóc tai, chớp mắt, bất mãn nói: "Vậy tại sao cô ta lại không phỏng vấn thi viết, mà tôi lại phải làm chứ."
Lời nói này nói rất to, có rất nhiều fans nhìn lên. Một đám đông vốn dĩ rất yên lặng bây giờ lại nghị luận xôn xao.
Lê Vi đang nói chuyện với người khác, không ý thức được là đang xảy ra chuyện gì.
Khương Lâm không dám tin đưa mắt qua nhìn Mục Đình Đình.
Lúc này, Khương Lâm nhớ ra hình như gia đình của Mục Đình Đình cũng rất có tiếng.
Lại hoảng hốt nghĩ ra, Mục Đình Đình cũng có nói là cô ta có một người cô cũng làm việc trong đài truyền hình chỉ có điều là không là việc ở thành phố K.
Có phải người cô đó nói gì với cô ta không?
Vào lúc này có một ông chú rất hòa nhã, dễ gần đến trước mặt bọn họ.
Ông chú cười nói: "Thật ra Tiểu Vi đúng thật là đã đi vào của sau. Cửa sau đó là...... Tôi."
Hắn đưa tay ra với tư thế định bắt tay, thân thiết nói: "Tôi họ Liêu, là đài trưởng ở đây. Theo lý mà nói, gặp phải hạt giống tốt, cho dù là chuyên ngành không đúng, vậy cũng phải cố gắng bồi dưỡng cho tốt. Nghe nói lúc Lê Vi còn học đã dẫn rất nhiều chương trình, vì vậy tôi cho Lê Vi một cơ hội. Cô ấy làm rất tốt, vì vậy, nên tôi giữ cô ấy lại.
Mục Đình Đình " hừ" một tiếng, cầm lấy điện thoại gọi điện, kể về chuyện đó một lần.
Bên đó truyền đến tiếng của Mục Hân.
Cô nói đến Lê Vi?" Mục Hân nói, "Tôi không hề nói đến chuyện cô ấy đi cửa sau. Tôi nói là lúc trước có một số bài viết là cải, lại nói về cô ấy như vậy. Lê Vi dựa vào bản lĩnh của mình để vào đài, không có gì để chỉ trích. Chỉ sợ là cô nghe lầm rồi."
Mục Đình Đình là người bắt đầu.
Bây giờ thì gượng gạo rồi.
Hướng về Lê Vi nói một câu "Tôi với cô không xong đâu", Mục Đình Đình che mặt lại rồi chạy đi.
Người bị phỉ báng là Lê Vi lại rất ngỡ ngàng.
Những người xung quanh lại tiếp tục làm việc của mình không có ai để tâm đến chuyện đó.
Lúc mọi người tạm biệt, Lê Vi trở về con đường lúc trưa cô tạm biệt Liêu Đình Ngạn.
Vốn định đến đó rồi, sẽ gọi điện thoại cho anh, rồi sẽ đến một quán cafe gần đó làm một ly cafe. Ai biết được cô đến mới biết, một chiếc BMW đời 7 dừng ở đó. Đúng là chiếc mà Liêu Đình Ngạn đi lúc đến thành phố K.
"Sao lại đến sớm như vậy?" Lê Vi tắt cuộc gọi lúc nãy, rồi ngồi vào xe.
"Anh nghĩ thời gian cũng kha khá rồi nên đến." Liêu Đình Ngạn nói, "Nếu anh có thời gian, sẽ đến sớm, sẽ không để em đợi."
Cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt, Lê Vi nhẹ nhàng thăm dò, trong lòng cô nghĩ tính xấu của anh đến cũng nhanh thật.
Liêu Đình Ngạn không muốn gặp Lê Chính Dược một lần nữa, nên đi đến một nhà hàng riêng để dùng cơm.
Nhà hàng này anh gọi điện cho tvn giới thiệu, ở đây thức ăn được nấu rất chính quy. Hơn nữa hoàn cảnh cũng rất tốt, rất thích hợp để cho hai người đang hẹn hò đến dùng cơm.
Nói thật lòng, lúc chiều Lê Vi đang ghi hình, ăn rất nhiều đồ ăn vặt. Lúc này cô không đói. Vì vậy lúc đến trước bàn ăn, mặc dù là đồ ăn rất ngon, mỗi món cô cũng ăn không nhiều được.
Đang định nếu còn thừa nhiều quá thì sẽ gói về khách sạn để ăn đêm, Lê Vi ngơ ngác nhìn Liêu Đình Ngạn gắp rất nhiều đồ ăn vào bát của mình.
"Được rồi, được rồi." Lê Vi nói, "Em không ăn nổi nhiều như vậy đâu."
"Anh nhớ bình thường em không ăn ít như vậy." Tay Liêu Đình Ngạn không dừng lại.
Môi trường ở đây rất tốt, bàn ăn tinh xảo, bàn ăn điều là gỗ mục, đèn ở trên tầng cũng có bộ phận được làm từ gỗ.
Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống người đàn ông có ngủ quan thanh tú và những ngón tay thon dài, đặc biệt là lúc người ta chăm chú.
Lê Vi thích dáng vẻ lúc anh bận rộn vì cô, không nhịn được nên chọc anh: "Em muốn giảm cân không được sao?"
"Em còn giảm cân?" Liêu Đình Ngạn tức giận liếc cô, "Anh cảm thấy con gái nên ăn nhiều một chút mới tốt. Cơ thể tốt."
"Lỡ mập lên sẽ không đẹp. Không ăn hình, không có người thích, chẳng phải là sẽ mất việc sao." Lê Vi cắn đũa nhìn anh cười cười.
"Không sao." giọng nói của Liêu Đình Ngạn bỗng rất nghiêm túc, anh nói: "Nếu em thật sự thất nghiệp, anh sẽ nuôi em."
- -----oOo------
Ông rất ít khi nổi nóng.
Trợ lý ở cách không xa ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói của Lê Chính Dược, giật mình quá nên nên chạy từ ngoài cửa chạy vào xem.
Lê Chính Dược ra hiệu cho trợ lý đi ra. Còn dặn dò là phải đón cửa cho chặt, lúc này mới tiếp tục chất vấn: "Mặc dù nói Liêu Tổng quyền to chức lớn, cũng không thể ăn nói hồ đồ như vậy được."
"Lời nói của tôi làm sao, tôi không hề nói chuyện hồ đồ, thiết nghĩ trong lòng người hiểu rất rõ. Lúc đầu người ngăn chặn quan hệ của con và Lê Vi không phải đã biết suy nghĩ của con rồi sao?"
Liêu Đình Ngạn không hề hoang mang, anh phải đứng thẳng người một chút, bởi vì khoảng cách về chiều cao nên mắt anh phải nhìn xuống.
Cho dù không nói gì, người thanh niên trước mắt đã chiếm ưu thế rất nhiều. Ánh mắt lạnh lùng, đáp áp chế sự tức giận xung quanh. Khí thế áp đảo người khác như vậy, người ở trong giới thương trường nhiều năm như Lê Chính Dược cũng hiếp khi đụng phải.
Nhưng thái độ của Lê Chính Dược với điều này cũng chỉ tán thưởng mà thôi, không hề sợ hãi.
"Liêu Tổng nói nhầm rồi." Lê Chính Dược lộ ra một nụ cười rất công nghiệp, "Tôi từng giữ đồ của cậu? E là cậu nhầm rồi."
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi.
"Chú Lê cũng xem thường cháu quá rồi." Anh nói, "Nếu như cháu không nắm rõ vấn đề, tất nhiên cũng không ở trước mặt bố của Tiểu Vi nói về những điều này."
Trong lời nói của anh, anh dùng thân phận của ông là ba của cô, không phải là bất kỳ thân phận nào khác ở bên ngoài xã hội của ông.
Trong lòng ông hiểu rõ ý đồ của anh, không hề biểu hiện thái độ gì, nếu không phải vì Lê Vi, không khí giữ hai người cũng không hòa bình như vậy. Không hề lật tẩy, chỉ yên lặng nói chuyện: "Nếu như Liêu Tổng nói gì là thứ đó thì, thế giới này phải chạy quay quanh Liêu Tổng sao, cũng không phải năm người mười ý như bây giờ, mọi chuyện điều vượt xa dự tính. Có đúng không? Thế nên, người trẻ còn phải rèn luyện thêm. Không phải chỉ tượng tượng không mà được, cần phải có chứng cứ rõ ràng mới được."
Bước lùi sau hai bước, Lê Chính Dược chủ động làm một động tác giơ tay, "Liêu Tổng, mời."
Ám chỉ cho Liêu Đình Ngạn rời đi.
Nụ cười của Liêu Đình Ngạn không thay đổi, từ trong áo khoác lôi ra một tấm hình.
Dùng mặt sau của tấm hình vỗ vỗ vào vai của Lê Chính Dược, anh bước tới ghé vào tai của Lê Chính Dược, giọng nói nhẹ nhàng: "Muốn chứng cứ? Tôi có nhiều lắm. Vẫn là câu nói đó. Tôi không giống với các người. Không nắm chắc, tôi sẽ không ngậm máu phun người. Điều mà tôi thắc mắc là, nếu Tiểu Vi biết được những điều ông làm, cô ấy sẽ hiểu cho ông không."
"Mặc kệ cậu muốn nói như thế nào." Hai tay Lê Chính Dược bỏ ở túi áo, hướng ánh mắt lên nhìn Liêu Đình Ngạn, "Tôi chỉ muốn tốt cho nó. Hoàn toàn không có mục đích nào khác."
"Vậy sao." Liêu Đình Ngạn cười "ha" một tiếng, độ cong của môi cũng thay đổi, hiện lên sự trào phúng, "Lúc trước ông đối với vợ ông cũng như vậy, luôn miệng nói là muốn tốt cho bà ấy. Bây giờ đối với con gái cũng như vậy. Lại muốn tốt cho cô ấy. Rốt cuộc người nói một câu đi, có chuyện gì mà không thể thẳng thắng nói ra chứ?"
Lê Chính Dược hơi trầm xuống, đắn đo một lúc, rồi nói: "Cậu không hiểu đâu."
"Phải. Tôi không hiểu vì sao hai người lại đến mức nhạt nhòa như vậy. Có điều, tôi cũng không muốn hiểu."
Liêu Đình Ngạn cầm một góc ảnh, đưa nó vào túi của Lê Chính Dược, "Tôi chỉ hy vọng sau này ông làm việc sẽ không thẹn với lòng."
Quay đầu nhìn lại rồi đi thẳng đến hành lang, anh nói: "Tôi phải đi về. Lê Vi vẫn đang đợi tôi."
Lập tức quay người bước đi, một chút cũng không do dự.
Đợi không còn nhìn thấy bóng anh nữa, Lê Chính Dược cầm lấy bật lửa, châm lửa đốt tấm hình trên tay.
Trong tấm hình, có người ở góc phố đang âm thầm chụp hình. Mà phương hướng của tấm hình đó, có một nữ sinh mặc áo khoác lông màu xám.
Tóc cô uốn nhẹ, người rất gầy, rất sợ lạnh, trên người lại hiện lên sự nghiêm túc.
Dĩ nhiên chính là Lê Vi.
Một ngọn lửa đã khiến mọi thứ tan biến.
Bức ảnh bây giờ chỉ còn lại tro bụi.
Bị vứt vào thùng rác, tan biến không còn lại gì.
Lúc Lê Vi tìm thấy ldn, anh đang trên đường đi về.
"Lúc nãy đi đâu vậy?" Bởi vì hai người đã rất quen thuộc, Trong phút chốc Lê Vi phát hiện anh đang che giấu sự tức giận, tò mò cố nhìn ở phía sau anh, "Gặp người nào đó sao?"
Vốn dĩ Liêu Đình Ngạn định sau khi đến ht sẽ tìm gặp Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược, nhưng không ngờ rằng mình vẫn chưa tìm đến đã vô tình gặp phải.
Bởi vì không có sự phòng bị, nên lúc nói chuyện với Lê Chính Dược anh không làm chủ được cảm xúc của mình. Lúc trở về bên cạnh vẫn còn sự bất mãn.
"Ừm" đối diện với câu hỏi của Lê Vi, anh không muốn nhắc thêm, chỉ nói ngắn gọn: "Gặp người quen nên nán lại nói chuyện vài câu." nhớ đến trước giờ cô rất nhạy cảm, có thể cô phát hiện cảm xúc hơi lạ nên nói, nói thêm một câu: "Không vui vẻ nên rời đi."
Lê Vi thấy anh thẳng thắn, nên không hỏi thêm, lôi anh ngồi xuống, cùng ăn cơm.
Thật ra trong lòng Liêu Đình Ngạn rất vui khi chờ đợi cô.
Ai mà biết được vừa bước ra đã gặp người không muốn gặp chứ, thế nên, tâm trạng tốt trước đó đã bị phá hoại mất rồi, nên không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Liêu Đình Ngạn không vui là vì, anh cảm thấy không đáng. Theo anh thấy, cô nên có được những thứ tốt nhất trên đời này. Bao gồm cả sự thương yêu của bố mẹ. Nhưng mà, sự thật luôn làm người ta thất vọng.
Lê Vi nhanh chóng dùng cơm.
Liêu Đình Ngạn im lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô.
Đúng là Lê Vi có rất đói, hơn nữa thời gian cũng rất gấp gáp, cô sợ không kịp nên không để ý những thứ khác, vội vã ăn xong để nhanh chóng về ghi hình cho kịp.
Một bữa ăn được dự tính kỹ như vậy lại ăn qua loa như vậy, thật khiến Liêu Đình Ngạn cảm thấy khó chịu.
Đưa Lê Vi đến địa điểm ghi hình buổi chiều, Liêu Đình Ngạn đậu xe ở bên lề, ngón tay vô tình gõ vào cửa xe, nhìn Lê Vi từng bước đi vào trong, trong lòng có chút ngậm ngùi.
Anh muốn gọi Lê Vi lại, nhưng lại sợ làm lỡ thời gian làm việc của cô. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định, công việc của cô quan trọng hơn có chuyện gì cô tan làm rồi sẽ nói sau.
Ai ngờ, lúc Liêu Đình Ngạn định lên xe để rời đi, bỗng nhiên Lê Vi lại quay người lại.
"Nè." Cô nhìn về hướng có Đại Ngạn hét một câu.
Tay Liêu Đình Ngạn mở cửa xe đột ngột dừng lại, theo tiếng gọi nhìn qua, "Sao?"
"Buổi tối anh có bận không?" Lê Vi hỏi anh.
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi, không lên tiếng.
Lê Vi cười khúc khích, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm. Buổi trưa anh làm lỡ mất thời gian hại em ăn không no, buổi tối anh mời lại em một lần nữa nhé."
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của cô vừa ấm áp lại long lanh, rất dễ đi vào lòng người, ấm áp lòng người.
Liêu Đình Ngạn bật cười, lẩm bẩm "Đúng thật là rất khó hầu hạ", giọng nói rất tùy hứng "Ừm" một tiếng, giục cô: "Nhanh đi đi. Đừng đến trễ nhé."
Lê Vi nhìn anh vẩy vẩy tay, nhanh chân rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh vui vẻ bước vào xe, nghênh ngang rời đi.
Ghi hình buổi chiều rất thuận lợi.
Lúc chương trình gần kết thúc có xảy ra chút vấn đề.
Trong fans của Lê Vi, ngoài Khương Lâm ra, còn có một người khác là bạn học của cô.
Người đó tên là Mục Đình Đình.
Lê Vi với Mục Đình Đình không thân nhau lắm. Nhìn thấy Lê Vi làm việc trước ống kính rất sặc sỡ, rất ngưỡng mộ nên cũng muốn đến làm việc ở đài truyền hình.
Vì vậy, cô ta thậm chí còn lôi cả Khương Lâm đến gặp nhân viên để hỏi thăm về chuyện này.
Khương Lâm không biết tâm tư này của cô ta. Bởi vì Mục Đình Đình chỉ nói là muốn xem lúc nhân viên của đài làm việc sẽ như thế nào. Vì vậy Khương Lâm đồng ý đi cùng cô ta đến gặp nhân viên của đài truyền hình.
Bởi vì có quan hệ tốt với Lê Vi, buổi trưa Khương Lâm nói chuyện với nhân viên trong tổ.
Nhân lúc dọn dẹp máy móc, nhìn thấy Lê Vi nói chuyện với fans, Khương Lâm đưa Mục Đình Đình đến trước mặt họ, cười biểu thị ý muốn.
Kết quả lúc nói được một nửa, Mục Đình Đình nói với thái độ rất rõ ràng: "Nếu tôi cũng muốn vào làm việc ở đài truyền hình, thì không biết cần có những thủ tục gì?"
"Phỏng vấn thi viết." lúc nãy chào hỏi với nhân viên của đài có đồng nghiệp đã giúp đỡ giải thích, "Lúc nào thấy đài truyền hình tuyển người thì nộp lý lịch là được rồi."
"Nhưng tôi nghe nói Lê Vi vào đài không phải là đường chính, mà đi cô ta đi cửa sau." Mục Đình Đình chỉnh lại tóc tai, chớp mắt, bất mãn nói: "Vậy tại sao cô ta lại không phỏng vấn thi viết, mà tôi lại phải làm chứ."
Lời nói này nói rất to, có rất nhiều fans nhìn lên. Một đám đông vốn dĩ rất yên lặng bây giờ lại nghị luận xôn xao.
Lê Vi đang nói chuyện với người khác, không ý thức được là đang xảy ra chuyện gì.
Khương Lâm không dám tin đưa mắt qua nhìn Mục Đình Đình.
Lúc này, Khương Lâm nhớ ra hình như gia đình của Mục Đình Đình cũng rất có tiếng.
Lại hoảng hốt nghĩ ra, Mục Đình Đình cũng có nói là cô ta có một người cô cũng làm việc trong đài truyền hình chỉ có điều là không là việc ở thành phố K.
Có phải người cô đó nói gì với cô ta không?
Vào lúc này có một ông chú rất hòa nhã, dễ gần đến trước mặt bọn họ.
Ông chú cười nói: "Thật ra Tiểu Vi đúng thật là đã đi vào của sau. Cửa sau đó là...... Tôi."
Hắn đưa tay ra với tư thế định bắt tay, thân thiết nói: "Tôi họ Liêu, là đài trưởng ở đây. Theo lý mà nói, gặp phải hạt giống tốt, cho dù là chuyên ngành không đúng, vậy cũng phải cố gắng bồi dưỡng cho tốt. Nghe nói lúc Lê Vi còn học đã dẫn rất nhiều chương trình, vì vậy tôi cho Lê Vi một cơ hội. Cô ấy làm rất tốt, vì vậy, nên tôi giữ cô ấy lại.
Mục Đình Đình " hừ" một tiếng, cầm lấy điện thoại gọi điện, kể về chuyện đó một lần.
Bên đó truyền đến tiếng của Mục Hân.
Cô nói đến Lê Vi?" Mục Hân nói, "Tôi không hề nói đến chuyện cô ấy đi cửa sau. Tôi nói là lúc trước có một số bài viết là cải, lại nói về cô ấy như vậy. Lê Vi dựa vào bản lĩnh của mình để vào đài, không có gì để chỉ trích. Chỉ sợ là cô nghe lầm rồi."
Mục Đình Đình là người bắt đầu.
Bây giờ thì gượng gạo rồi.
Hướng về Lê Vi nói một câu "Tôi với cô không xong đâu", Mục Đình Đình che mặt lại rồi chạy đi.
Người bị phỉ báng là Lê Vi lại rất ngỡ ngàng.
Những người xung quanh lại tiếp tục làm việc của mình không có ai để tâm đến chuyện đó.
Lúc mọi người tạm biệt, Lê Vi trở về con đường lúc trưa cô tạm biệt Liêu Đình Ngạn.
Vốn định đến đó rồi, sẽ gọi điện thoại cho anh, rồi sẽ đến một quán cafe gần đó làm một ly cafe. Ai biết được cô đến mới biết, một chiếc BMW đời 7 dừng ở đó. Đúng là chiếc mà Liêu Đình Ngạn đi lúc đến thành phố K.
"Sao lại đến sớm như vậy?" Lê Vi tắt cuộc gọi lúc nãy, rồi ngồi vào xe.
"Anh nghĩ thời gian cũng kha khá rồi nên đến." Liêu Đình Ngạn nói, "Nếu anh có thời gian, sẽ đến sớm, sẽ không để em đợi."
Cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt, Lê Vi nhẹ nhàng thăm dò, trong lòng cô nghĩ tính xấu của anh đến cũng nhanh thật.
Liêu Đình Ngạn không muốn gặp Lê Chính Dược một lần nữa, nên đi đến một nhà hàng riêng để dùng cơm.
Nhà hàng này anh gọi điện cho tvn giới thiệu, ở đây thức ăn được nấu rất chính quy. Hơn nữa hoàn cảnh cũng rất tốt, rất thích hợp để cho hai người đang hẹn hò đến dùng cơm.
Nói thật lòng, lúc chiều Lê Vi đang ghi hình, ăn rất nhiều đồ ăn vặt. Lúc này cô không đói. Vì vậy lúc đến trước bàn ăn, mặc dù là đồ ăn rất ngon, mỗi món cô cũng ăn không nhiều được.
Đang định nếu còn thừa nhiều quá thì sẽ gói về khách sạn để ăn đêm, Lê Vi ngơ ngác nhìn Liêu Đình Ngạn gắp rất nhiều đồ ăn vào bát của mình.
"Được rồi, được rồi." Lê Vi nói, "Em không ăn nổi nhiều như vậy đâu."
"Anh nhớ bình thường em không ăn ít như vậy." Tay Liêu Đình Ngạn không dừng lại.
Môi trường ở đây rất tốt, bàn ăn tinh xảo, bàn ăn điều là gỗ mục, đèn ở trên tầng cũng có bộ phận được làm từ gỗ.
Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống người đàn ông có ngủ quan thanh tú và những ngón tay thon dài, đặc biệt là lúc người ta chăm chú.
Lê Vi thích dáng vẻ lúc anh bận rộn vì cô, không nhịn được nên chọc anh: "Em muốn giảm cân không được sao?"
"Em còn giảm cân?" Liêu Đình Ngạn tức giận liếc cô, "Anh cảm thấy con gái nên ăn nhiều một chút mới tốt. Cơ thể tốt."
"Lỡ mập lên sẽ không đẹp. Không ăn hình, không có người thích, chẳng phải là sẽ mất việc sao." Lê Vi cắn đũa nhìn anh cười cười.
"Không sao." giọng nói của Liêu Đình Ngạn bỗng rất nghiêm túc, anh nói: "Nếu em thật sự thất nghiệp, anh sẽ nuôi em."
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook