Lê Vị lăn qua lộn lại rối rắm cả đêm.

Cô lớn như thế này rồi vẫn chưa theo ai bao giờ, thật sự là không biết nên tán như thế nào.

Đặc biệt đối phương lại là Liêu Đình Ngạn.

Nghĩ kỷ lại, vẫn có một chút mong chờ.

Trằn trọc khó ngủ lâu như vậy, khó lắm mới ngủ được.

Sáng mai lại bị tiếng chuông báo thức kêu tĩnh, đấu tranh để bước ra khỏi chiếc giường, mới nghĩ đến ai đó mà quên luôn cả bố mình.

Vội vã trang điểm ăn mặc dọn dẹp để đi làm, lúc cô đi làm có gọi điện cho Lê Chính Dược: "Hôm qua tay trơn?"

Sao lại cho nhiều tiền như vậy.

Lê Chính Dược bận làm ăn, nên còn dậy sớm hơn cả cô, lúc này đã ăn sáng xong đang trên đường rồi.

Nhìn thấy điện thoại, ông nói với tài xế đi đến khách sạn trước, có chuyện phải dặn dò, lúc này giọng nói mới bình ổn nói chuyện với người trong điện thoại: "Không có gì. Chỉ là nhìn thấy con gái nhà người ta, nhớ đến lúc con còn nhỏ. Còn có, bây giờ con làm việc rồi sao? xã giao với đồng nghiệp cũng nên có. Việc nên tiêu thì cứ tiêu, đừng để bản thân phải chịu ấm ức. Qua vài hôm bố sẽ gửi thêm cho con."

Giọng nói của ông lúc này rất ấm, mang theo sự yêu thương của bố.

Nhớ đến hôm qua ông gửi nhiều tin nhắn như vậy, Lê Vị do dự "ừ" một tiếng, "Cảm ơn bố."

Trong lòng Lê Chính Dược rất vui.

"Con gái lớn rồi, có rất nhiều không thể lo lắng hết được, chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi. Chỉ có điều con đừng lúc nào cũng cô độc một mình. Bố có bạn học bạn thân có con trai ở Hoằng Thành, ngày khác chúng ta có thể gặp mặt xem sao."

"Con mới năm bốn thôi ạ, không cần gấp như vậy đâu." Lê Vị đối với mấy chuyện này không muốn để tâm, "Con phải lái xe rồi, tạm biệt bố."

Quá trình lúc cô trưởng thành, ông bà điều không tham gia.

Đến nay cô lớn rồi, có rất nhiều chuyện cô phải có chủ kiến của riêng mình. Không thể bị họ cầm tay dắt đi được nữa.

Mặc dù Lê Chính Dược nhìn thấy con gái của người khác sẽ nghĩ đến con gái mình, nghĩ đến hình ảnh vui vẻ lúc xưa, sau đó tâm trạng sẽ đỡ hơn.

Nhưng mà, Lê Vị nhìn thấy hình ảnh nhà người khác vui vẻ hòa thuận, lại nghĩ đến hôm nay Lê Chính Dược mang đầy giọng nói đầy tình thương, ngược lại tâm trạng của cô lại xấu đi.

Nối lo sợ khi không tình cảm với bố mẹ không được gần gũi này, người bình thường không thể nào hiểu được.

Từ nhỏ, cô nhìn thấy hai người cãi nhau hết lần này đến lần khác, nhìn thấy hay người phút chốc không còn vướng mắc.

Lúc đó cô rất buồn, cô của bây giờ cũng có nhiều buồn phiền.

Tâm trạng của Lê Vị cả buổi sáng cũng không được tốt cho lắm, im lặng làm việc, Mặc dù rất chăm chỉ, nhưng mà nụ cười không vui vẻ là bao nhiêu.

Tâm trạng như thế này kéo dài rất lâu. Cho đến tin nhắn của Liêu Đình Ngạn tới, cũng không tốt hơn là bao.

Liêu Đình Ngạn: Buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé.

Lê Vị: Không cần đâu.

Liêu Đình Ngạn: Vậy, anh mang ít đồ ăn qua đó?

Lê Vị: Em không đói.

Bởi vì bình thường Lê Vị phải làm chương trình, Vì vậy lúc cô đi làm anh không dám gọi điện thoại.

Nhìn từ những lần trả lời của cô, ngữ khí của cô rất bình tĩnh.

Tâm trạng của Liêu Đình Ngạn lại không được tốt như vậy.

Anh vẫn nhớ hình ảnh của tối hôm qua.

Chỉ là nhớ đến hôm trước nhắc đến muốn ăn sườn xào chua ngọt, chỉ có một lần không hỏi mà thôi. Cô lại lén lút mua nó ăn một mình. Không để ý đến anh.

Bây giờ thì hay rồi. Đến ngữ khí cũng lạnh lùng nữa.

Liêu Đình Ngạn mơ hồ nhận ra, có rất nhiều chuyện sợ là sẽ thoát khỏi tầm tay của anh.

Hôm nay Lê Vị chỉ cần chuẩn bị tài liệu và đi theo ghi hình chương trình 《 Thế giới giải trí 》 mà thôi.

Cố Trạch là một người rất tùy tính, có lúc còn có chút quá đáng, đến muộn cả một tiếng đồng hồ. Lúc anh ta đến khách mời cũng đã đến rồi. Mọi người đã tạo hình trang điểm xong rồi, chỉ đợi một mình anh ta.

"Xin lỗi, xin lỗi."Cố Trạch hướng vào phía trong đi, "Hôm nay tôi có chuyện làm kéo dài thời gian một chút. Thật là có lỗi."

Lúc bước qua Lê Vị, anh ta đi chậm lại, hỏi: "Lê Tử đây là sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Lê Vị rất ngạc nhiên.

Tâm trạng của cô mặt dù không tốt, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, ở trong đài luôn luôn mỉm cười. Cũng không biết sao  lại biết được.

Cố Trạch nói với chuyên gia trang điểm: "Chăm sóc cho cô ta một chút. Nhìn tinh thần uể oải thế kia, thành cái gì rồi chứ. Đây là trụ cột của đài ta sau này."

Lời nói nay Lê Vị nhận không nổi, nhanh tay vứt bỏ, "Nguồn lực của em có hạn, là một người mới mà thôi."

Cố Trạch đang tạo hình, chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ chuyên gia trang điểm, ý đồ rất rõ ràng.

"Trang điểm đi." cgtd cười lôi Lê Vị đến phòng trang điểm, "Cố Trạch nói không sai. Tinh thần của cô nhìn thấy không được tốt lắm, trang điểm một chút nhìn cho tươi tỉnh, nhiều khách mời như vậy."

Đã nói đến mức này rồi, nếu tiếp tục từ chối cũng không được tốt. Lê Vị cười cảm ơn.

Hai mươi mấy phút sau quay về phòng ghi hình, Cố Trạch đã thay đồ xong xuôi rồi, đang cùng với khách mời nghe đạo diễn giải thích vòng chơi trò chơi tiếp theo.

Nhìn thấy Lê Vị, mắt của Cố Trạch bỗng sáng lên, chỉ cô nói với đạo diễn: "Lát nữa không phải là người không đủ sao? tính thêm tiểu vi nữa. Để cô ấy lên đi."

Đạo diễn quay đầu nhìn qua. nghiêm túc suy nghĩ, cũng được. Vẩy tay nhìn Lê Vị nói: "Lê Vị, qua đây một lát."

Sau khi Lê Vị bước đến gần, ông nhẹ nhàng giải thích, "một lát nữa có một vòng chơi hai người ba chân. Hôm nay khách mời thiếu một người, là đơn sô. chúng tôi đang không biết phải làm sao, vừa hay cô đến rồi. Tới giúp tôi đi, góp chung cho đủ người là được."

Bình thường Cố Trạch thí điểm cô rất nhiều, chuyện như thế này là chuyện nhỏ mà thôi.

Lúc chương trình bắt đầu, Cố Trạch cười giới thiệu Lê Vị với khách mời.

Sau khi nói đến vòng chơi thứ nhất, anh nói: "Trò chơi này thiếu một người. Tôi có mời đến một người dẫn chương trình mới đang rất hot, là MC Tiểu Vi cùng chơi trò chơi này với chúng ta."

Lúc này ống kính hướng đến nơi chuẩn bị chơi chương trình mới.

Nói thật lòng chơi trò chơi là cách giải quyết phiền não tốt nhất.

Sau khi mọi người chơi đùa vui vẻ xong, Lê Vị bỏ chuyện buồn lòng qua một bên. nụ cười vui vẻ không nói, hơn nữa còn cùng các nữ khách mời lập thành một hội.

Sau khi tổ ống kính nói cut, nữ khách mời chơi trò chơi cùng với cô là một ca sĩ nói với cô: "Vài hôm nữa mình có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật. Đang không tìm được người giúp mình dẫn chương trình đây, vừa hay quen biết cậu. Đến lúc đó nhớ đến nhé!"

Cô xuất đạo bằng con đường người mẫu, có thực lực, cũng có gia cảnh. Trong giới ca sĩ cũng có thực lực.

Vừa rồi hai người củng những người khách đấu mưu đấu trí rất ăn ý. Cô nhìn thấy trong Lê Vị có năng lực phản ánh rất mạnh và khí chất tự nhiên hào phóng, cộng thêm hai người nói chuyện rất ăn ý, nên cô có ý kết bạn.

Lê Vị nhanh chóng suy nghĩ, ca sĩ này lý lịch trong sạch, đi một chuyến thêm một người bạn cũng rất tốt, cười nói: "Được. Điều không biết ngày đó có rảnh không. Nếu không đụng thời gian làm việc, mình nhất định đến."

"Không xung đột, vào buổi tối." nữ ca sĩ để điện thoại cá nhân lại cho Lê Vị, "Đến lúc đó nhớ gọi cho mình."

Trong ống kính là cảnh khác Lê Vị không cần lên.

Lúc nãy chạy nhảy ra rất nhiều mồ hôi, cô đúng một góc cầm giấy lâu lâu. Nghĩ đến nếu lau mặt như vậy sẽ không giữ được phấn trang điểm, nên đi rửa.

Lúc bước về nhìn thấy dtl.

Vừa rửa mặt xong, trên mặt Lê Vị vần còn những hạt nước li ti. Bởi vì trước đó có vận động, mặt mang lại một nụ cười khỏe mạnh, đôi mắt rất sáng, nhìn rất có thần thái.

"Cố Trạch này."dtl cười nhìn về hướng phòng ghi hình, "Thấy cô nhỏ tuổi nên bắt nạt cô. Sao lại thế được chứ."

Mặc dù là câu nào cũng chỉ trích, những nụ cười trên miệng lại rất chân thành.

Lê Vị lấy giấy lau những giọt nước như trân châu, cười nói: "Anh Trạch là đang giúp đỡ con, nhiều người có thế lên đài giúp đỡ như vậy, nhưng anh ấy lại chọn con. Biết anh ấy muốn cho con một chút anh sáng, cảm ơn còn không kịp nữa là."

dtl vui vẻ vỗ vay Lê Vị, nhìn cô lúc nãy cùng chơi với khách mời, cũng mệt rồi, liền cho phép cô đi nghỉ ngơi, "Gần giờ cơm trưa, Tiểu Vi cô nghĩ ngơi một chút đi. Đợi đến đầu giờ chiều rồi đến tiếp tục làm."

Thời gian quay chương trình không ngắn đâu. Đợi sau ống kính này xong, khách mời sẽ cùng nhân viên của đài đi ăn cơm.

Lê Vị biết dtl muốn cô ra khỏi phòng ghi hình để cho khuây khỏa, sau khi cảm ơn ông xong, cô nhẹ nhàng bước đi.

Ra khỏi đài mới nghĩ đến nhìn điện thoại.

Hay thật, toàn là tin nhắn của Liêu Đình Ngạn.

Số lượng rất nhiều, khí thế cũng rất đầy đủ, so với bố cô hôm qua còn khoa trương hơn nhiều.

Đơn nhiên rồi, hôm nay không có tin nhắn của ngân hàng.

Lê Vị đang nghĩ mở từng cái từng cái để xem, thì lại có điện thoại đến.

Bắt máy, Liêu Đình Ngạn nói: "ngẩng đầu lên xem."

Lê Vị theo bảng năng làm theo.

Trên con đường lạnh lẽo, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đổ bên đường, một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào nó. Tay cầm điện thoại, mang theo nụ cười, nhìn cô đang bước qua.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lê Vị nhớ đến những tình tiết hỗn loạn hôm qua.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, chậm chậm bước đến trước, dừng lại trước xe, ngẩng mặt nhìn Liêu Đình Ngạn cười dịu dàng, " Anh đến rồi à?"

giọng nói của Lê Vị vốn dĩ đã mềm mại dễ nghe, đúng là khiến người khác không tự chủ được, không nhịn được nghe rồi lại muốn nghe.

Liêu Đình Ngạn không hiểu gì nhìn cô từ trên xuống dưới cười nhỏ, "Đi, Đi ăn cơm."

Không giống với mấy hôm khác, Lê Vị lại không từ chối anh, không do dự gì mà đồng ý rồi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tán người khác, nhìn Lê Vị có vẻ rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cô rất hỗn loạn.

Vì để nhìn vào cô bình thường một chút, lúc bước qua tiệm bánh ngọt, cô mua một cây kem, ăn dọc đường, lấy đó để che đậy sự bất an của mình.

Thuận theo đường củ để chọn nhà hàng, Liêu Đình Ngạn đột nhiên hỏi: "Nghe nói chuyện đó, là em tìm anh của anh giúp sao?"

Lê Vị đang ăn kem, mơ hồ gật gật đầu.

"Sao em lại không tìm anh?" Liêu Đình Ngạn quay đầu nhìn cây đang um tùm, nhìn không rõ thần sắc.

"Anh không ở Hoằng Thành mà." Lê Vị thản nhiên nói: "Nước xa không cứu được lửa gần."

Một chữ "Lửa" nói ra, Liêu Đình Ngạn ngẩng đầu quay lại, nhìn về ánh mắt cô, môi cô, tiếp tục nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên cây kem.

Lê Vị cúi đầu nhìn một cái.

Nhìn anh có vẻ rất muốn ăn kem?

Nghĩ đến sứ mệnh tán trai của mình, Lê Vị nói với Liêu Đình Ngạn "Anh đợi em một lát", chạy nhanh đến tiệm đồ ngọt, mua một cây giống cây của cô, bỏ vào tay anh.

Sau đó, cười như hoa hỏi anh: "Thích không?"

Liêu Đình Ngạn nhìn cô, nhìn miếng kem dính trên môi cô.

Môi của cô rất đẹp, hông đào, nhìn rất khiến người khác thích, cũng vừa mới tẩy sạch mang theo tươi mát bọt nước, làm cho người ta rất muốn tới gần. Hận không thể đem về làm của riêng.

Hiện tại đôi môi đó lại có kem dính bên cạnh, càng nhìn càng....... Ngon miệng.

Liêu Đình Ngạn ánh mắt không rời khỏi, nhin đến cây kem trong tay cô, nhìn bộ dạng ăn kem ngoan ngoãn ăn kem lúc nãy, lại nghĩ đến miếng kem dính bên khóe môi lúc nãy nói: "Anh lại thích cái này hơn."

Lê Vị ngẩn người, sau đó, nháy mắt.

Cái tên này đúng là.

Biết là cái này cô ăn được một nữa rồi, lại còn nói muốn cái này. rõ ràng là đang làm khó cô mà.

Đúng là làm cô mất công chạy một vòng để mua cái mới.

Còn rất đắt nữa.

Khoảng 25 đồng đại dương chứ!

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương