Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
-
Chương 48: Hôm nay tên nói dối nhỏ ôm Đoàn Đoàn
Sắc mặt Uông Mộc Nhan lập tức tái nhợt, trông thật đáng thương.
Cậu khựng lại, ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không dám bước vào.
“Sao anh biết em ở đây?”
Đoàn — Vật trang sức nhỏ dưới chân — giành trả lời.
“Là Đoàn Đoàn gọi điện thoại, ba lớn mới tìm được nơi này á.” Bé nói xong thì lắc lắc chân ba Nhan Nhan, khiến trái tim đang lạnh băng của Uông Mộc Nhan tan ra.
Bé con nhà cậu như là kẹo bông mềm mại, ngọt ngào. Đoàn Đoàn gọi cậu: “Ba ơi, chúng ta về nhà được hông, con nhớ ba lắm lun.”
“Cục cưng nhỏ, ba cũng nhớ con lắm.” Uông Mộc Nhan sờ mái tóc mềm mại của bé, dịu dàng dụ dỗ, “Ba tới đây chỉ là tìm bác sĩ có chút chuyện, xong chuyện thì có thể về nhà rồi.”
Đoàn Đoàn chợt khẩn trương, hoảng sợ hỏi: “Ba bị bệnh ạ? Có đau lắm hông ạ, Đoàn Đoàn thổi cho ba nhé.”
“Ba không có đau gì hết á.” Uông Mộc Nhan ngồi xổm xuống, cao ngang người bé con, cậu nhìn anh bạn nhỏ đáy mắt sáng ngời, “Chẳng qua ba có chuyện muốn hỏi con.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn hỏi cậu: “Gì vậy ạ?”
Uông Mộc Nhan điềm nhiên nói ra lời tàn nhẫn nhất: “Nếu như ba và ba lớn chia tay, Đoàn Đoàn muốn sống với ba nào?”
“Chúng ta hông phải là một gia đình ạ?” Anh bạn nhỏ đã có khái niệm mơ hồ, bé cảm thấy sợ hãi, nước mắt muốn trực trào, lại cố gắng kìm nén nước mắt, tủi thân nói, “Sao lại chia tay ạ, hai người hông thương Đoàn Đoàn nữa đúng hông…”
Đáy lòng Uông Mộc Nhan vừa khó chịu, vừa căng thẳng, vội vàng ôm lấy bé con Đoàn Đoàn, hôn vào má thịt, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, ba là ba của Đoàn Đoàn, cũng rất yêu Đoàn Đoàn…”
Uông Mộc Nhan dỗ dành bé ngoan, nhưng vẫn cố nén đau lòng, không hề sửa lời: “Thì là hai ba muốn chia tay. Cho nên Đoàn Đoàn chỉ có thể chọn sống với một ba thôi.”
Cậu nói thản nhiên, hoàn toàn không phát hiện bản thân và bé Đoàn Đoàn sắp tuôn trào nước mắt.
Lương tiên sinh nãy giờ không lên tiếng, nhìn bé con và tiên sinh nhỏ nhà hắn cũng muốn khóc đến nơi: “Tôi nói muốn chia tay lúc nào?”
Uông Mộc Nhan ôm bé con, vừa vỗ vào lưng Đoàn Đoàn, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Alpha của cậu.
“Lương Huân Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Uông Mộc Nhan mím chặt môi, lòng tràn đầy khó chịu, “Bây giờ em đang bù đắp sai lầm, sao anh lại không hài lòng.”
Lương Huân Thần nhìn cậu, chậm rãi nói: “Những gì cậu nói ban nãy, tôi đều nghe.”
Sắc mặt Omega tái nhợt giờ lại đỏ bừng lan đến cổ, cậu vô lực tranh cãi: “Vậy thì sao, anh đang thương hại em ư?”
Lương tiên sinh mất trí nhớ cũng ngồi xổm xuống, nhìn qua Đoàn Đoàn, rồi lại nhìn cậu: “Tôi không hề muốn thương hại cậu, tôi chỉ muốn nói —— cậu làm phẫu thuật tôi không đồng ý, đừng nghĩ đến chuyện phá bỏ tuyến thể.”
“Anh dựa vào gì mà đòi quản em.”
Lần đầu tiên Lương Huân Thần không chịu bỏ qua mà tiếp tục tranh luận, hắn dường như không biết xấu hổ.
“Dựa vào bây giờ tôi vẫn là Alpha của cậu, chúng ta còn chưa ly hôn, cái đơn kia tôi còn chưa ký tên.”
“Anh…”
Uông Mộc Nhan cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ, làm trong lòng Lương Huân Thần vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười còn dâng lên chua xót.
“Từ lúc tôi xảy ra tai nạn, cậu cứ nằng nặc đòi ly hôn. Không phải cậu nói thích tôi à? Sao tôi không nhìn ra vậy, toàn thấy cậu cứ muốn thoát khỏi tôi thôi.”
Lương Huân Thần cố ý nói vậy, nhìn hoa dành dành yếu ớt trước mắt bỗng cứng đờ, trầm mặc, mới tiếp tục, “Cậu vội đá tôi đi như vậy, dù sao cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ rõ ràng chứ, hay là nói… Cậu sợ mình sẽ mềm lòng [1] không buông bỏ được tôi.”
Hắn đưa tay ra ôm ‘cục cưng lớn’ đang ôm ‘cục cưng nhỏ’, để trán Uông Mộc Nhan dựa vào lồng ngực mình.
Omega cao cao tại thượng không kìm được thả lỏng người, mệt mỏi vùi vào trong ngực Alpha.
“Em… không muốn chờ đến lúc tôn nghiêm đều mất sạch, khóc lóc cầu xin anh đừng bỏ em như ngày hôm đó.”
Uông Mộc Nhan khép mắt lại, lông mi cong vút chạm đến trái tim Lương Huân Thần.
Tựa như nụ hôn nhỏ bé của cánh bướm rơi trên đầu lá.
Cậu nói.
“Em rất hận bản thân mình.”
Hận bản thân vì đã trói buộc anh.
Bởi vì, em thật sự rất thích anh.
Thích đến mức chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng cam lòng.
—————-
[1] Nguyên văn “松了这口劲”: Mình tham khảo qt, gg dịch, wiki dịch vẫn không hiểu gì, nhưng lại không biết tiếng trung nên đoán mờ mờ nghĩa theo ngữ cảnh là “sẽ mềm lòng”.
Cậu khựng lại, ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không dám bước vào.
“Sao anh biết em ở đây?”
Đoàn — Vật trang sức nhỏ dưới chân — giành trả lời.
“Là Đoàn Đoàn gọi điện thoại, ba lớn mới tìm được nơi này á.” Bé nói xong thì lắc lắc chân ba Nhan Nhan, khiến trái tim đang lạnh băng của Uông Mộc Nhan tan ra.
Bé con nhà cậu như là kẹo bông mềm mại, ngọt ngào. Đoàn Đoàn gọi cậu: “Ba ơi, chúng ta về nhà được hông, con nhớ ba lắm lun.”
“Cục cưng nhỏ, ba cũng nhớ con lắm.” Uông Mộc Nhan sờ mái tóc mềm mại của bé, dịu dàng dụ dỗ, “Ba tới đây chỉ là tìm bác sĩ có chút chuyện, xong chuyện thì có thể về nhà rồi.”
Đoàn Đoàn chợt khẩn trương, hoảng sợ hỏi: “Ba bị bệnh ạ? Có đau lắm hông ạ, Đoàn Đoàn thổi cho ba nhé.”
“Ba không có đau gì hết á.” Uông Mộc Nhan ngồi xổm xuống, cao ngang người bé con, cậu nhìn anh bạn nhỏ đáy mắt sáng ngời, “Chẳng qua ba có chuyện muốn hỏi con.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn hỏi cậu: “Gì vậy ạ?”
Uông Mộc Nhan điềm nhiên nói ra lời tàn nhẫn nhất: “Nếu như ba và ba lớn chia tay, Đoàn Đoàn muốn sống với ba nào?”
“Chúng ta hông phải là một gia đình ạ?” Anh bạn nhỏ đã có khái niệm mơ hồ, bé cảm thấy sợ hãi, nước mắt muốn trực trào, lại cố gắng kìm nén nước mắt, tủi thân nói, “Sao lại chia tay ạ, hai người hông thương Đoàn Đoàn nữa đúng hông…”
Đáy lòng Uông Mộc Nhan vừa khó chịu, vừa căng thẳng, vội vàng ôm lấy bé con Đoàn Đoàn, hôn vào má thịt, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, ba là ba của Đoàn Đoàn, cũng rất yêu Đoàn Đoàn…”
Uông Mộc Nhan dỗ dành bé ngoan, nhưng vẫn cố nén đau lòng, không hề sửa lời: “Thì là hai ba muốn chia tay. Cho nên Đoàn Đoàn chỉ có thể chọn sống với một ba thôi.”
Cậu nói thản nhiên, hoàn toàn không phát hiện bản thân và bé Đoàn Đoàn sắp tuôn trào nước mắt.
Lương tiên sinh nãy giờ không lên tiếng, nhìn bé con và tiên sinh nhỏ nhà hắn cũng muốn khóc đến nơi: “Tôi nói muốn chia tay lúc nào?”
Uông Mộc Nhan ôm bé con, vừa vỗ vào lưng Đoàn Đoàn, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Alpha của cậu.
“Lương Huân Thần, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Uông Mộc Nhan mím chặt môi, lòng tràn đầy khó chịu, “Bây giờ em đang bù đắp sai lầm, sao anh lại không hài lòng.”
Lương Huân Thần nhìn cậu, chậm rãi nói: “Những gì cậu nói ban nãy, tôi đều nghe.”
Sắc mặt Omega tái nhợt giờ lại đỏ bừng lan đến cổ, cậu vô lực tranh cãi: “Vậy thì sao, anh đang thương hại em ư?”
Lương tiên sinh mất trí nhớ cũng ngồi xổm xuống, nhìn qua Đoàn Đoàn, rồi lại nhìn cậu: “Tôi không hề muốn thương hại cậu, tôi chỉ muốn nói —— cậu làm phẫu thuật tôi không đồng ý, đừng nghĩ đến chuyện phá bỏ tuyến thể.”
“Anh dựa vào gì mà đòi quản em.”
Lần đầu tiên Lương Huân Thần không chịu bỏ qua mà tiếp tục tranh luận, hắn dường như không biết xấu hổ.
“Dựa vào bây giờ tôi vẫn là Alpha của cậu, chúng ta còn chưa ly hôn, cái đơn kia tôi còn chưa ký tên.”
“Anh…”
Uông Mộc Nhan cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ, làm trong lòng Lương Huân Thần vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười còn dâng lên chua xót.
“Từ lúc tôi xảy ra tai nạn, cậu cứ nằng nặc đòi ly hôn. Không phải cậu nói thích tôi à? Sao tôi không nhìn ra vậy, toàn thấy cậu cứ muốn thoát khỏi tôi thôi.”
Lương Huân Thần cố ý nói vậy, nhìn hoa dành dành yếu ớt trước mắt bỗng cứng đờ, trầm mặc, mới tiếp tục, “Cậu vội đá tôi đi như vậy, dù sao cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ rõ ràng chứ, hay là nói… Cậu sợ mình sẽ mềm lòng [1] không buông bỏ được tôi.”
Hắn đưa tay ra ôm ‘cục cưng lớn’ đang ôm ‘cục cưng nhỏ’, để trán Uông Mộc Nhan dựa vào lồng ngực mình.
Omega cao cao tại thượng không kìm được thả lỏng người, mệt mỏi vùi vào trong ngực Alpha.
“Em… không muốn chờ đến lúc tôn nghiêm đều mất sạch, khóc lóc cầu xin anh đừng bỏ em như ngày hôm đó.”
Uông Mộc Nhan khép mắt lại, lông mi cong vút chạm đến trái tim Lương Huân Thần.
Tựa như nụ hôn nhỏ bé của cánh bướm rơi trên đầu lá.
Cậu nói.
“Em rất hận bản thân mình.”
Hận bản thân vì đã trói buộc anh.
Bởi vì, em thật sự rất thích anh.
Thích đến mức chỉ cần anh hạnh phúc, em cũng cam lòng.
—————-
[1] Nguyên văn “松了这口劲”: Mình tham khảo qt, gg dịch, wiki dịch vẫn không hiểu gì, nhưng lại không biết tiếng trung nên đoán mờ mờ nghĩa theo ngữ cảnh là “sẽ mềm lòng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook