Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
-
Chương 117: Ngoại truyện 7: Gió nổi lên
Trên chiếc giường to lớn, Lăng Húc nhìn người dưới thân tràn ngập **. (Hic, chả hiểu sao tác giả lại cứ ** nhỉ, viết toạc ra cho xong á).
Trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi mềm mại đỏ tươi, giống như đã bị người ta giày vò một lần rồi.
"Tiểu Lam……….." Giọng nói khêu gợi, mê người của Lăng Húc vang lên.
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, không nhịn được nói: "Muốn làm thì làm nhanh lên! Không làm thì đừng đè nặng tôi!!"
Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực Lăng Húc truyền ra, anh chậm rãi nói: "Làm, sao có thể không làm……….."
Nói xong, anh lại hôn lên môi cô lần nữa.
Trong phòng ngủ an tĩnh, tổ khúc trầm bổng, phập phồng dần dần được diễn tấu vang lên.
Sáng ngày hôm sau, Úc Hàn Yên thấy Phong Khuynh Lam không xuống ăn sáng, thì biết con trai mình đã ăn sạch sành sanh người ta.
"Mẹ cứ bảo tại sao hôm nay thấy con lại chói lọi khác thường, thì ra là thế." Cô nhìn Lăng Húc vừa ngồi xuống chỗ đối diện, trêu.
Lăng Húc nhếch môi: "Mẹ, con sẽ làm cho cô ấy ngày nào cũng không mở mắt ra được."
Khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, đứa con trai này giống ai đây?
"Reng reng reng", một hồi tiếng chuông cửa vang lên, ba người trên bàn ăn bất giác đều nhíu mày, sáng sớm như vậy, ai đây?
Lăng Húc chủ động đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy bóng dáng Tề Mẫn trên màn hình, chân mày nhíu chặt hơn mấy phần.
"Ai vậy?" Úc Hàn Yên thấy con trai mình ngẩn người tại đó, không nhịn được hỏi.
Lăng Húc cười cười: "Là Tiểu Mẫn." Tiếp theo, anh mở cửa.
"Anh Húc, chào buổi sáng!" Tề Mẫn vừa nhìn thấy Lăng Húc, liền nhào tới.
Lăng Húc đưa tay giữ được bả vai cô, ngăn cản hành động nhào vào mình của cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em đã quên mất điều anh nói?"
Tề Mẫn cúi đầu, nói hơi xin lỗi: "Anh Húc, xin lỗi, Tiểu Mẫn cứ quen."
"Tiểu Mẫn à, sao sớm vậy?" Úc Hàn Yên nói thánh thót.
Lăng Húc buông lỏng bả vai Tề Mẫn ra, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được có lần sau."
"Bác trai, bác gái, chào buổi sáng!" Tề Mẫn giống như con chim non vui vẻ, tung tẩy chạy đến bên cạnh bàn ăn, nói.
"Không phải Tiểu Mẫn sợ các người đi ra ngoài sao!" Cô nũng nịu nói với Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên cười cười, quan tâm: "Ăn sáng chưa?"
"Tiểu Mẫn ăn rồi ạ! Mọi người ăn đi! Tiểu Mẫn vào phòng khách xem ti vi." Tề Mẫn khéo léo nói.
"Đi đi." Úc Hàn Yên dịu dàng nói.
"Oh, tại sao bữa sáng có bốn phần? Còn có ai ở đây sao ạ?" Tề Mẫn nhìn bàn ăn, tò mò hỏi.
"Còn có người phụ nữ của anh." Lăng Húc ngồi ở vị trí của mình, nói đầy ẩn ý.
Cơ thể Tề Mẫn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười nói: "Anh Húc hành động thật nhanh."
"Vậy chị ấy đâu rồi?" Cô hòa hoãn, hỏi.
"Phong Khuynh Lam. Cô ấy đang ngủ." Lăng Húc vừa ưu nhã ăn sáng, vừa đáp.
Tề Mẫn nghĩ một chút liền đoán ra được tại sao giờ này người kia vẫn còn đang ngủ. Vẻ mặt khờ khạo, cô nói: "Chị Lam thật lười à, giờ này vẫn còn ngủ. Em đi gọi chị ấy dậy!"
"Chị ấy ở phòng nào ạ?" Nói xong câu trước, cô xoay người rời đi, chưa đi được hai bước, lại dừng lại, hồn nhiên hỏi.
"Cô ấy đương nhiên ở phòng của anh. Em không được làm phiền cô ấy, cô ấy ngủ chưa được mấy tiếng." Lăng Húc lạnh nhạt nói.
"Thế sao, aiz, em muốn thật nhanh nhìn thấy chị ấy." Tề Mẫn rất thất vọng.
Úc Hàn Yên nhíu mày, hỏi: "Sao Tiểu Mẫn lại muốn nhanh nhìn thấy cô ấy?"
"Vì Tiểu Mẫn muốn nhìn xem cô gái có thể làm cho anh Húc mê điên đảo là người như thế nào." Vẻ mặt Tề Mẫn tưởng tượng.
"Bác gái, chị Lam là người như thế nào ạ?" Cô thử dò xét ý tứ.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, khen ngợi: "Là người rất tốt để sống chung."
"Tiểu Mẫn, cháu vào xem ti vi đi, không được quấy rầy bác gái cháu ăn." Lăng Diệp trầm giọng dặn dò.
Tề Mẫn hậm hực sờ sờ mũi, nói: "Được ạ……"
Dễ nhận ra, đối với lãnh khí của Lăng Diệp, cô có sức đề kháng rồi.
Ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, trong mắt Tề Mẫn tràn đầy thâm độc cùng ghen ghét, trong lòng cô gào thét vô số lần: Anh Húc chỉ có thể là của tôi!
"Sau đây bác và bác trai sẽ đi ra ngoài, cháu muốn ở lại đây chơi hay theo chúng ta ra ngoài?" Sau khi Úc Hàn Yên ăn sáng xong, đi tới phòng khách nhìn Tề Mẫn hỏi.
"Cháu ở đây chờ chị Lam dậy." Tề Mẫn cười ngọt ngào.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, cùng Lăng Diệp đi lên tầng thay quần áo.
"Tại sao hôm nay em lại tới đây?" Lăng Húc ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhìn cô săm soi, hỏi.
Tề Mẫn cố làm ra vẻ thoải mái: "Tiểu Mẫn có mấy lời muốn nói trực tiếp với anh."
"Nói.” Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, phun ra một chữ ngắn gọn.
Tề Mẫn hít sâu một hơi, nói: "Em quyết định không thích anh nữa."
"Hả?" Lăng Húc nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Hốc mắt Tề Mẫn có chút ướt ướt, ở trên miệng lại treo nụ cười thật to, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng. "Đây là yêu cầu của anh mà, em sẽ đáp ứng."
"Em không muốn làm cho anh tức giận." Cô dừng một lúc, trong giọng nói xen lẫn một loại dễ vỡ của pha lê.
"Thật không?" Lăng Húc nghiền ngẫm, hỏi ngược lại.
"Ừhm, anh đã có người trong lòng rồi, em sẽ không quấn anh nữa." Tề Mẫn dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Lăng Húc, nói kiên định.
"Nếu em thật sự hiểu chuyện như vậy, anh rất vui." Lăng Húc cong môi, nói.
"Nhưng mà, anh Húc có thể vuốt tóc em giống như trước đây được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
"Tại sao?" Lăng Húc nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Em muốn hồi tưởng về thời điểm trước anh vẫn còn tốt với em." Trong đôi mắt Tề Mẫn có chút đau buồn, nói.
Lăng Húc thở dài một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô: "Trong mắt anh, em vẫn là em gái của anh, điều này không bao giờ thay đổi."
"Nhưng ngày hôm đó, lúc anh từ máy bay xuống, đã đối xử với em rất lạnh lùng, tàn nhẫn." Tề Mẫn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Húc giống như con thú nhỏ bị thương, uất ức tố cáo.
Khóe miệng Lăng Húc giật giật, lẩm bẩm: "Vậy sao."
Anh không tiếp tục giải thích về vấn đề này nữa, mà nói: "Em chơi một mình ở đây, anh đi xem cô ấy đã dậy chưa."
Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.
Tề Mẫn nhìn bóng lưng của anh, môi khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Chỉ một lúc sau, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đã cùng đi xuống tầng.
Úc Hàn Yên liếc nhìn Tề Mẫn đang ngồi nhu mì trên ghế sofa, cười nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài, cháu ở đây chơi với anh chị nha."
"Dạ, tạm biệt bác gái!" Tề Mẫn gật đầu thật sâu, nói.
"Đã tỉnh rồi sao?" Lăng Húc vừa mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy người trên giường đã mở hai mắt, ngay sau đó dịu dàng hỏi.
Từng cảnh tối hôm qua xuất hiện lại trong đầu Phong Khuynh Lam, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, xoay người đưa lưng về phía Lăng Húc.
"Có khó chịu ở đâu không?" Lăng Húc đi vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn cô hỏi.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong liền khiến cho Phong Khuynh Lam một bụng tức giận, lập tức gắt gỏng: "Sao tối hôm qua anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút đi!"
"Anh vừa ăn mặn, khó tránh khỏi việc không nhịn được ăn nhiều hơn vài phần, em phải hiểu chứ." Lăng Húc điềm nhiên nói.
"Tôi cũng là lần đầu tiên! Sao anh không hiểu!" Phong Khuynh Lam chất vấn.
"Anh hiểu mà, cho nên tối hôm qua anh đã không làm thêm mấy lần nữa còn gì?" Lăng Húc vô tội đáp.
". . . . . ." Phong Khuynh Lam phát hiện, ngoài việc trừng mắt với anh, cũng chỉ có thể trừng mắt.
Lăng Húc buồn cười đưa tay lên véo mặt cô, nói: "Cái bao tử cũng trống rỗng rồi đi."
Phong Khuynh Lam nhăn mày, đưa tay bắt lấy tay anh, cho lên mũi ngửi ngửi, nói: "Không phải mùi sữa tắm của anh, cũng không phải là mùi dầu gội của anh, lại càng không…"
"Đã sờ qua tóc Tiểu Mẫn." Lăng Húc cắt đứt suy đoán của cô, thành thật khai báo.
Phong Khuynh Lam ném tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng có dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác đụng vào tôi."
Lăng Húc nhíu nhíu mày không thể nhìn ra, nói: "Cô ấy là em gái."
"Cô ấy với anh không có quan hệ máu mủ, cô ấy còn thích anh." Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
"Cô ấy nói sẽ không thích anh nữa." Lăng Húc nhìn chằm chằm mặt cô, nói.
"Tiểu Lam, em ghen hả?" Anh hỏi có chút hưng phấn.
Phong Khuynh Lam xù lông, lập tức nói: "Anh mới ghen!"
"Được được được, anh ghen." Lăng Húc thỏa hiệp vô điều kiện.
Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, khó nhìn ra khóe miệng đã cong lên.
"Cô ấy vẫn đang ở đây?" Cô dừng một chút, hỏi.
"Ừ, đang xem ti vi một mình dưới phòng khách tầng một." Lăng Húc đáp.
"Một mình?" Phong Khuynh Lam nhíu mày, có chút ngạc nhiên lặp lại.
"Ừ, cha với mẹ đi ra ngoài rồi." Lăng Húc gật đầu.
"Anh xuống với cô ấy trước đi, tôi dậy đây." Phong Khuynh Lam ngồi thẳng người, nói.
Lăng Húc ôm lấy cô, nói cực nhanh câu "Miệng anh chưa chạm qua người khác", hôn lên môi cô.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, mạnh mẽ tiến vào khu vực riêng của cô, lấy phong thái phóng túng càn quét qua từng ngóc nghách.
Cuối cùng, anh lưu luyến rời khỏi môi lưỡi ấm áp của cô, còn chưa đã liếm liếm môi của mình.
"Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em." Lăng Húc buông cô ra, đứng dậy rời đi.
Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh, trong mắt tựa như có tia say đắm.
"Anh Húc, chị Lam vẫn chưa dậy à?" Tề Mẫn thấy một mình Lăng Húc xuất hiện trong tầm mắt của mình, không khỏi hỏi.
Lăng Húc vừa đi tới phòng bếp, vừa nói: "Đang rửa mặt. Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy."
Chẳng bao lâu, Tề Mẫn liền gặp được người trong truyền thuyết đó, mái tóc dài màu vàng hơi xoăn, đôi mắt to màu xanh xám, chiếc mũi cao thẳng tinh sảo, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át, làn da trắng nõn sáng long lanh, dáng người lồi lõm, thoạt nhìn rất giống búp bê Barbie.
"Xin chào, tôi là Phong Khuynh Lam." Trên người là bộ đồ ở nhà thoải mái, Phong Khuynh Lam đi vào phòng khách, mỉm cười chào hỏi Tề Mẫn.
Tề Mẫn không chút keo kiệt, trên mặt nở rộ ra nụ cười thật to, đứng dậy đi đến bên cạnh nhình Phong Khuynh Lam, dùng giọng lanh lảnh, dễ nghe nói: "Chị Lam, em là Tề Mẫn, chị gọi em Tiểu Mẫn được rồi."
"Tiểu Mẫn." Phong Khuynh Lam cong khóe môi, nhẹ giọng gọi.
"Sau khi nhìn thấy chị, em đã biết tại sao Anh Húc thích chị rồi. Nếu em là một người đàn ông, em cũng muốn theo đuổi chị." Tề Mẫn nói véo von.
"Người anh nhìn trúng, đương nhiên là siêu tốt rồi." Lăng Húc đi ra, nhìn Phong Khuynh Lam, tự hào nói.
Phong Khuynh Lam nhìn anh có chút nói không lên lời.
Lăng Húc ôm eo cô, đi về phía phòng ăn, đồng thời nói: "Tiểu Lam, ăn sáng thôi."
"Tôi đi ăn sáng trước." Phong Khuynh Lam quay đầu nhìn Tề Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn, nói: "Đi đi, đi đi."
Nhìn bóng lưng thân mật không tách rời của bọn họ, sự trấn tĩnh trong đôi mắt đã bị sự điên cuồng, cố chấp thay thế.
"Kì thật cô ấy ứng xử rất tốt." Lăng Húc ngồi bên cạnh Phong Khuynh Lam, vừa nhìn chằm chằm cô ăn sáng, vừa nhẹ giọng nói.
Người Phong Khuynh Lam khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: "Có lẽ vậy...! ."
Không biết vì sao, cảm thấy nụ cười của cô ta có chút giả dối.
"Hôm nay anh không đi đâu à?" Phong Khuynh Lam khẽ quay đầu nhìn Lăng Húc, hỏi.
"Không đi, ở nhà với em." Lăng Húc cong môi lên, dùng giọng trầm thấp, khêu gợi nói.
Phong Khuynh Lam vốn muốn nói “Hiện tại tôi được coi là gì của anh", nhưng cuối cùng lại biến thành: "Tôi phải ở lại đây bao lâu?"
"Anh ở bao lâu, thì em ở bấy lâu." Lăng Húc bá đạo đáp.
"Em cũng đã là người của anh rồi, còn muốn rời đi?" Tiếp đó, anh nói có chút không vui.
"Cô đó khi nào thì đi?" Phong Khuynh Lam không trả lời vấn đề của Lăng Húc, hỏi lại.
Lăng Húc lắc lắc đầu, thành thực: "Không biết."
"Em đừng có nói lảng sang chuyện khác!" Anh có chút kích động, lạnh lùng nói.
Phong Khuynh Lam nhìn anh, thực sự nghiêm túc nói: "Chỉ cần anh không làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ không đi."
"Anh sẽ không để cho em phải thất vọng." Con ngươi Lăng Húc giống như đá Hắc Diệu Thạch, tràn đầy kiên định, cam kết.
Phong Khuynh Lam ngoắc ngoắc khóe môi, miễn cho ý kiến.
Đợi cô ăn sáng xong, Lăng Húc dẫn cô đi thăm quan biệt thự, Tề Mẫn làm bóng đèn soi sáng đi theo bọn họ.
"Ong ong", ba người thăm quan trên tầng hai xong, đang định đi xuống tầng, thì điện thoại của Lăng Húc chợt chấn động. Anh lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần ra, liếc mắt nhìn màn hình, buông lỏng eo Phong Khuynh Lam, nói với hai người: "Anh đi nhận điện thoại."
Phong Khuynh Lam lơ đễnh gật đầu một cái.
Tề Mẫn dùng giọng lanh lảnh, dễ nghe nói: "Đi đi, đi đi, em với chị Lam ở đây chờ anh."
Lăng Húc xoay người đi đến nơi cách các cô chừng mười mét, đang định nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng thét chói tai cùng giọng chất vấn của Tề Mẫn: "Chị Lam, tại sao chị đẩy em”.
Anh vội vàng xoay người, liền thấy Tề Mẫn đang rơi từ trên cầu thang xuống, còn Phong Khuynh Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Tiểu Mẫn!" Lăng Húc từ chối nhận điện thoại, chạy nhanh xuống tầng, bồng Tề Mẫn đã hôn mê lên.
Anh ngẩng đầu liếc Phong Khuynh Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhanh chóng rời đi.
Trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi mềm mại đỏ tươi, giống như đã bị người ta giày vò một lần rồi.
"Tiểu Lam……….." Giọng nói khêu gợi, mê người của Lăng Húc vang lên.
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, không nhịn được nói: "Muốn làm thì làm nhanh lên! Không làm thì đừng đè nặng tôi!!"
Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực Lăng Húc truyền ra, anh chậm rãi nói: "Làm, sao có thể không làm……….."
Nói xong, anh lại hôn lên môi cô lần nữa.
Trong phòng ngủ an tĩnh, tổ khúc trầm bổng, phập phồng dần dần được diễn tấu vang lên.
Sáng ngày hôm sau, Úc Hàn Yên thấy Phong Khuynh Lam không xuống ăn sáng, thì biết con trai mình đã ăn sạch sành sanh người ta.
"Mẹ cứ bảo tại sao hôm nay thấy con lại chói lọi khác thường, thì ra là thế." Cô nhìn Lăng Húc vừa ngồi xuống chỗ đối diện, trêu.
Lăng Húc nhếch môi: "Mẹ, con sẽ làm cho cô ấy ngày nào cũng không mở mắt ra được."
Khóe miệng Úc Hàn Yên giật giật, đứa con trai này giống ai đây?
"Reng reng reng", một hồi tiếng chuông cửa vang lên, ba người trên bàn ăn bất giác đều nhíu mày, sáng sớm như vậy, ai đây?
Lăng Húc chủ động đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy bóng dáng Tề Mẫn trên màn hình, chân mày nhíu chặt hơn mấy phần.
"Ai vậy?" Úc Hàn Yên thấy con trai mình ngẩn người tại đó, không nhịn được hỏi.
Lăng Húc cười cười: "Là Tiểu Mẫn." Tiếp theo, anh mở cửa.
"Anh Húc, chào buổi sáng!" Tề Mẫn vừa nhìn thấy Lăng Húc, liền nhào tới.
Lăng Húc đưa tay giữ được bả vai cô, ngăn cản hành động nhào vào mình của cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em đã quên mất điều anh nói?"
Tề Mẫn cúi đầu, nói hơi xin lỗi: "Anh Húc, xin lỗi, Tiểu Mẫn cứ quen."
"Tiểu Mẫn à, sao sớm vậy?" Úc Hàn Yên nói thánh thót.
Lăng Húc buông lỏng bả vai Tề Mẫn ra, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được có lần sau."
"Bác trai, bác gái, chào buổi sáng!" Tề Mẫn giống như con chim non vui vẻ, tung tẩy chạy đến bên cạnh bàn ăn, nói.
"Không phải Tiểu Mẫn sợ các người đi ra ngoài sao!" Cô nũng nịu nói với Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên cười cười, quan tâm: "Ăn sáng chưa?"
"Tiểu Mẫn ăn rồi ạ! Mọi người ăn đi! Tiểu Mẫn vào phòng khách xem ti vi." Tề Mẫn khéo léo nói.
"Đi đi." Úc Hàn Yên dịu dàng nói.
"Oh, tại sao bữa sáng có bốn phần? Còn có ai ở đây sao ạ?" Tề Mẫn nhìn bàn ăn, tò mò hỏi.
"Còn có người phụ nữ của anh." Lăng Húc ngồi ở vị trí của mình, nói đầy ẩn ý.
Cơ thể Tề Mẫn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười nói: "Anh Húc hành động thật nhanh."
"Vậy chị ấy đâu rồi?" Cô hòa hoãn, hỏi.
"Phong Khuynh Lam. Cô ấy đang ngủ." Lăng Húc vừa ưu nhã ăn sáng, vừa đáp.
Tề Mẫn nghĩ một chút liền đoán ra được tại sao giờ này người kia vẫn còn đang ngủ. Vẻ mặt khờ khạo, cô nói: "Chị Lam thật lười à, giờ này vẫn còn ngủ. Em đi gọi chị ấy dậy!"
"Chị ấy ở phòng nào ạ?" Nói xong câu trước, cô xoay người rời đi, chưa đi được hai bước, lại dừng lại, hồn nhiên hỏi.
"Cô ấy đương nhiên ở phòng của anh. Em không được làm phiền cô ấy, cô ấy ngủ chưa được mấy tiếng." Lăng Húc lạnh nhạt nói.
"Thế sao, aiz, em muốn thật nhanh nhìn thấy chị ấy." Tề Mẫn rất thất vọng.
Úc Hàn Yên nhíu mày, hỏi: "Sao Tiểu Mẫn lại muốn nhanh nhìn thấy cô ấy?"
"Vì Tiểu Mẫn muốn nhìn xem cô gái có thể làm cho anh Húc mê điên đảo là người như thế nào." Vẻ mặt Tề Mẫn tưởng tượng.
"Bác gái, chị Lam là người như thế nào ạ?" Cô thử dò xét ý tứ.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, khen ngợi: "Là người rất tốt để sống chung."
"Tiểu Mẫn, cháu vào xem ti vi đi, không được quấy rầy bác gái cháu ăn." Lăng Diệp trầm giọng dặn dò.
Tề Mẫn hậm hực sờ sờ mũi, nói: "Được ạ……"
Dễ nhận ra, đối với lãnh khí của Lăng Diệp, cô có sức đề kháng rồi.
Ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, trong mắt Tề Mẫn tràn đầy thâm độc cùng ghen ghét, trong lòng cô gào thét vô số lần: Anh Húc chỉ có thể là của tôi!
"Sau đây bác và bác trai sẽ đi ra ngoài, cháu muốn ở lại đây chơi hay theo chúng ta ra ngoài?" Sau khi Úc Hàn Yên ăn sáng xong, đi tới phòng khách nhìn Tề Mẫn hỏi.
"Cháu ở đây chờ chị Lam dậy." Tề Mẫn cười ngọt ngào.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, cùng Lăng Diệp đi lên tầng thay quần áo.
"Tại sao hôm nay em lại tới đây?" Lăng Húc ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhìn cô săm soi, hỏi.
Tề Mẫn cố làm ra vẻ thoải mái: "Tiểu Mẫn có mấy lời muốn nói trực tiếp với anh."
"Nói.” Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, phun ra một chữ ngắn gọn.
Tề Mẫn hít sâu một hơi, nói: "Em quyết định không thích anh nữa."
"Hả?" Lăng Húc nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Hốc mắt Tề Mẫn có chút ướt ướt, ở trên miệng lại treo nụ cười thật to, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng. "Đây là yêu cầu của anh mà, em sẽ đáp ứng."
"Em không muốn làm cho anh tức giận." Cô dừng một lúc, trong giọng nói xen lẫn một loại dễ vỡ của pha lê.
"Thật không?" Lăng Húc nghiền ngẫm, hỏi ngược lại.
"Ừhm, anh đã có người trong lòng rồi, em sẽ không quấn anh nữa." Tề Mẫn dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Lăng Húc, nói kiên định.
"Nếu em thật sự hiểu chuyện như vậy, anh rất vui." Lăng Húc cong môi, nói.
"Nhưng mà, anh Húc có thể vuốt tóc em giống như trước đây được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
"Tại sao?" Lăng Húc nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Em muốn hồi tưởng về thời điểm trước anh vẫn còn tốt với em." Trong đôi mắt Tề Mẫn có chút đau buồn, nói.
Lăng Húc thở dài một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô: "Trong mắt anh, em vẫn là em gái của anh, điều này không bao giờ thay đổi."
"Nhưng ngày hôm đó, lúc anh từ máy bay xuống, đã đối xử với em rất lạnh lùng, tàn nhẫn." Tề Mẫn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Húc giống như con thú nhỏ bị thương, uất ức tố cáo.
Khóe miệng Lăng Húc giật giật, lẩm bẩm: "Vậy sao."
Anh không tiếp tục giải thích về vấn đề này nữa, mà nói: "Em chơi một mình ở đây, anh đi xem cô ấy đã dậy chưa."
Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.
Tề Mẫn nhìn bóng lưng của anh, môi khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Chỉ một lúc sau, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đã cùng đi xuống tầng.
Úc Hàn Yên liếc nhìn Tề Mẫn đang ngồi nhu mì trên ghế sofa, cười nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài, cháu ở đây chơi với anh chị nha."
"Dạ, tạm biệt bác gái!" Tề Mẫn gật đầu thật sâu, nói.
"Đã tỉnh rồi sao?" Lăng Húc vừa mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy người trên giường đã mở hai mắt, ngay sau đó dịu dàng hỏi.
Từng cảnh tối hôm qua xuất hiện lại trong đầu Phong Khuynh Lam, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, xoay người đưa lưng về phía Lăng Húc.
"Có khó chịu ở đâu không?" Lăng Húc đi vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn cô hỏi.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong liền khiến cho Phong Khuynh Lam một bụng tức giận, lập tức gắt gỏng: "Sao tối hôm qua anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút đi!"
"Anh vừa ăn mặn, khó tránh khỏi việc không nhịn được ăn nhiều hơn vài phần, em phải hiểu chứ." Lăng Húc điềm nhiên nói.
"Tôi cũng là lần đầu tiên! Sao anh không hiểu!" Phong Khuynh Lam chất vấn.
"Anh hiểu mà, cho nên tối hôm qua anh đã không làm thêm mấy lần nữa còn gì?" Lăng Húc vô tội đáp.
". . . . . ." Phong Khuynh Lam phát hiện, ngoài việc trừng mắt với anh, cũng chỉ có thể trừng mắt.
Lăng Húc buồn cười đưa tay lên véo mặt cô, nói: "Cái bao tử cũng trống rỗng rồi đi."
Phong Khuynh Lam nhăn mày, đưa tay bắt lấy tay anh, cho lên mũi ngửi ngửi, nói: "Không phải mùi sữa tắm của anh, cũng không phải là mùi dầu gội của anh, lại càng không…"
"Đã sờ qua tóc Tiểu Mẫn." Lăng Húc cắt đứt suy đoán của cô, thành thật khai báo.
Phong Khuynh Lam ném tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng có dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác đụng vào tôi."
Lăng Húc nhíu nhíu mày không thể nhìn ra, nói: "Cô ấy là em gái."
"Cô ấy với anh không có quan hệ máu mủ, cô ấy còn thích anh." Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
"Cô ấy nói sẽ không thích anh nữa." Lăng Húc nhìn chằm chằm mặt cô, nói.
"Tiểu Lam, em ghen hả?" Anh hỏi có chút hưng phấn.
Phong Khuynh Lam xù lông, lập tức nói: "Anh mới ghen!"
"Được được được, anh ghen." Lăng Húc thỏa hiệp vô điều kiện.
Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, khó nhìn ra khóe miệng đã cong lên.
"Cô ấy vẫn đang ở đây?" Cô dừng một chút, hỏi.
"Ừ, đang xem ti vi một mình dưới phòng khách tầng một." Lăng Húc đáp.
"Một mình?" Phong Khuynh Lam nhíu mày, có chút ngạc nhiên lặp lại.
"Ừ, cha với mẹ đi ra ngoài rồi." Lăng Húc gật đầu.
"Anh xuống với cô ấy trước đi, tôi dậy đây." Phong Khuynh Lam ngồi thẳng người, nói.
Lăng Húc ôm lấy cô, nói cực nhanh câu "Miệng anh chưa chạm qua người khác", hôn lên môi cô.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, mạnh mẽ tiến vào khu vực riêng của cô, lấy phong thái phóng túng càn quét qua từng ngóc nghách.
Cuối cùng, anh lưu luyến rời khỏi môi lưỡi ấm áp của cô, còn chưa đã liếm liếm môi của mình.
"Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em." Lăng Húc buông cô ra, đứng dậy rời đi.
Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh, trong mắt tựa như có tia say đắm.
"Anh Húc, chị Lam vẫn chưa dậy à?" Tề Mẫn thấy một mình Lăng Húc xuất hiện trong tầm mắt của mình, không khỏi hỏi.
Lăng Húc vừa đi tới phòng bếp, vừa nói: "Đang rửa mặt. Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy."
Chẳng bao lâu, Tề Mẫn liền gặp được người trong truyền thuyết đó, mái tóc dài màu vàng hơi xoăn, đôi mắt to màu xanh xám, chiếc mũi cao thẳng tinh sảo, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át, làn da trắng nõn sáng long lanh, dáng người lồi lõm, thoạt nhìn rất giống búp bê Barbie.
"Xin chào, tôi là Phong Khuynh Lam." Trên người là bộ đồ ở nhà thoải mái, Phong Khuynh Lam đi vào phòng khách, mỉm cười chào hỏi Tề Mẫn.
Tề Mẫn không chút keo kiệt, trên mặt nở rộ ra nụ cười thật to, đứng dậy đi đến bên cạnh nhình Phong Khuynh Lam, dùng giọng lanh lảnh, dễ nghe nói: "Chị Lam, em là Tề Mẫn, chị gọi em Tiểu Mẫn được rồi."
"Tiểu Mẫn." Phong Khuynh Lam cong khóe môi, nhẹ giọng gọi.
"Sau khi nhìn thấy chị, em đã biết tại sao Anh Húc thích chị rồi. Nếu em là một người đàn ông, em cũng muốn theo đuổi chị." Tề Mẫn nói véo von.
"Người anh nhìn trúng, đương nhiên là siêu tốt rồi." Lăng Húc đi ra, nhìn Phong Khuynh Lam, tự hào nói.
Phong Khuynh Lam nhìn anh có chút nói không lên lời.
Lăng Húc ôm eo cô, đi về phía phòng ăn, đồng thời nói: "Tiểu Lam, ăn sáng thôi."
"Tôi đi ăn sáng trước." Phong Khuynh Lam quay đầu nhìn Tề Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn, nói: "Đi đi, đi đi."
Nhìn bóng lưng thân mật không tách rời của bọn họ, sự trấn tĩnh trong đôi mắt đã bị sự điên cuồng, cố chấp thay thế.
"Kì thật cô ấy ứng xử rất tốt." Lăng Húc ngồi bên cạnh Phong Khuynh Lam, vừa nhìn chằm chằm cô ăn sáng, vừa nhẹ giọng nói.
Người Phong Khuynh Lam khựng lại, sau đó thản nhiên đáp: "Có lẽ vậy...! ."
Không biết vì sao, cảm thấy nụ cười của cô ta có chút giả dối.
"Hôm nay anh không đi đâu à?" Phong Khuynh Lam khẽ quay đầu nhìn Lăng Húc, hỏi.
"Không đi, ở nhà với em." Lăng Húc cong môi lên, dùng giọng trầm thấp, khêu gợi nói.
Phong Khuynh Lam vốn muốn nói “Hiện tại tôi được coi là gì của anh", nhưng cuối cùng lại biến thành: "Tôi phải ở lại đây bao lâu?"
"Anh ở bao lâu, thì em ở bấy lâu." Lăng Húc bá đạo đáp.
"Em cũng đã là người của anh rồi, còn muốn rời đi?" Tiếp đó, anh nói có chút không vui.
"Cô đó khi nào thì đi?" Phong Khuynh Lam không trả lời vấn đề của Lăng Húc, hỏi lại.
Lăng Húc lắc lắc đầu, thành thực: "Không biết."
"Em đừng có nói lảng sang chuyện khác!" Anh có chút kích động, lạnh lùng nói.
Phong Khuynh Lam nhìn anh, thực sự nghiêm túc nói: "Chỉ cần anh không làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ không đi."
"Anh sẽ không để cho em phải thất vọng." Con ngươi Lăng Húc giống như đá Hắc Diệu Thạch, tràn đầy kiên định, cam kết.
Phong Khuynh Lam ngoắc ngoắc khóe môi, miễn cho ý kiến.
Đợi cô ăn sáng xong, Lăng Húc dẫn cô đi thăm quan biệt thự, Tề Mẫn làm bóng đèn soi sáng đi theo bọn họ.
"Ong ong", ba người thăm quan trên tầng hai xong, đang định đi xuống tầng, thì điện thoại của Lăng Húc chợt chấn động. Anh lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần ra, liếc mắt nhìn màn hình, buông lỏng eo Phong Khuynh Lam, nói với hai người: "Anh đi nhận điện thoại."
Phong Khuynh Lam lơ đễnh gật đầu một cái.
Tề Mẫn dùng giọng lanh lảnh, dễ nghe nói: "Đi đi, đi đi, em với chị Lam ở đây chờ anh."
Lăng Húc xoay người đi đến nơi cách các cô chừng mười mét, đang định nhận điện thoại, liền nghe thấy tiếng thét chói tai cùng giọng chất vấn của Tề Mẫn: "Chị Lam, tại sao chị đẩy em”.
Anh vội vàng xoay người, liền thấy Tề Mẫn đang rơi từ trên cầu thang xuống, còn Phong Khuynh Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Tiểu Mẫn!" Lăng Húc từ chối nhận điện thoại, chạy nhanh xuống tầng, bồng Tề Mẫn đã hôn mê lên.
Anh ngẩng đầu liếc Phong Khuynh Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook