Tình Ý Sâu Kín
-
Chương 1
Giấy viết thư màu trắng toát lên vẻ trang nhã, phảng phất mùi hương dễ chịu. Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại thấm sâu vào đến tận tâm can." Như Phỉ, mùa hè tới rồi, nước sông Hằng trong suốt như thủy tinh, chờ tới khi anh trở về Trung Quốc, anh sẽ tặng em lọ cát của sông Hằng.Như Phỉ, mẹ anh nhìn thấy ảnh của em, bà rất thích em.
Như Phỉ, chỉ còn 6 tháng nữa, anh rất nhớ em."
Tôi cẩn thận cất bức thư viết tay của anh đi, cảm giác lúc này trong tôi là sự ấm áp, trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực như muốn nhào ra ngoài.
Bạn trai của tôi, Hill Wood, anh về nước đã được nửa năm, mỗi ngày tôi đều yêu cầu anh viết cho tôi một lá thư. Số thư trong tay tôi dần dày lên, cũng như tình yêu anh dành cho tôi mỗi lúc một đậm sâu, trong lòng tôi luôn tin tưởng vào tình yêu này, ba năm hiểu nhau, một năm chia cách.
Lần đầu tiên gặp Hill Wood, anh giống như cây hòe cao lớn, dáng người thon dài, làn da màu nâu nhạt, đôi mắt màu lam thâm thúy, sáng ngời như phiến lá được ánh mặt trời soi rọi.
Khi đó, tiếng cười trầm thấp của anh vang vảng bên tai tôi, tôi cảm giác như băng tuyết cũng sẽ tan chảy vì tiếng cười ấy của anh. Tôi ngẩng đầu, bị ánh mắt sáng trong như ngọc của anh làm cho mê muội. Anh đi đến bên tôi, tôi ngây ngô nở nụ cười, hàm răng sáng bóng của anh hiện rõ lên trong mắt tôi.
Anh thấp giọng nói: " Tôi lần đầu tiên tới đây, đi qua đi lại cũng không tìm được đường ra, đã tìm đường nửa tiếng rồi." Tiếng Trung của anh nói rất chuẩn, rất êm tai.
Tôi ngẩng đầu nhìn, trả lời: " Tôi cũng lần đầu tiên đến đây, cũng bị lạc đường, đang tìm người giúp đỡ." Thật mất mặt, ở trong trường học mà cũng lạc được, sao có thể để một lưu học sinh giúp đỡ được!
" Vậy sao bạn không hỏi tôi đường." Anh hứng thú nhìn tôi.
Tôi sao có thể mặt dày đi dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình đi độc hại một lưu học sinh đẹp đến mê hồn như vậy được. Tôi cũng không biết rằng anh nói tiếng Trung lại thuần thục đến vậy. Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng không trả lời.
" Đi thôi, tôi dẫn bạn đi." Anh cúi thân mình cao lớn xuống, chậm rãi nói: " Tôi tên Hill Wood, còn bạn?."
Hill Wood, cũng từ đó, cái tên này khắc sâu vào tâm trí của tôi.
Tôi mở máy tính, trả lời email của Hill Wood. Tôi thầm nghĩ, không biết lúc anh nhận được email của tôi, anh có kích động giống tôi không, có khoa chân múa tay như tôi không, có mơ màng đến nửa ngày như tôi không?
Sẽ không!
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nở nụ cười ngây ngô, anh là một người hướng nội như vậy, khi anh nhận được thư của tôi, anh sẽ nở nụ cười thật nhẹ nhàng đôi mắt trong sáng như ngọc thạch kia sẽ hiện lên vẻ dịu dàng như dòng nước mùa thu.
Đảo mắt một cái, đã đến tháng chín, Bắc Kinh đang vào thu.
Về nhà, tôi mặc một chiếc áo T-shirt thấm đẫm mồ hôi, chưa kịp ngồi xuống, điện thoại đã vang lên.
"Như Phỉ, là anh, Giang Hàn."
" Có chuyện gì sao?." Tôi cười nói. Tôi và Hill Wood yêu nhau đã được gần ba năm, còn Giang Hàn anh cũng quan tâm suốt ba năm ấy, anh luôn yên lặng ở bên cạnh tôi cho tới bây giờ.
" Không có gì, anh chỉ muốn hỏi em có khỏe không." Giọng nói của Giang Hàn vẫn như ngày nào; mềm dịu, ấm áp như ánh mặt trời.
" Vâng, em vẫn khỏe. Mới đi thực tế về, em viết một bản thảo mới, tổng biên rất hài lòng. Có lẽ tháng sau em sẽ làm một chuyên mục mới." Tôi vừa ăn bánh mì vừa trả lời anh.
" Như Phỉ, đừng suốt ngày ăn bánh mì." Giang Hàn giống như nghe được tiếng nhai bánh mỳ của tôi, anh liền trầm giọng xuống.
" Vâng, em biết rồi." Tôi trả lời anh, nếu không ăn bánh mì cùng với mì ăn liền, tôi có thể ăn gì chứ?
Nhớ đến Hill Wood, anh về nước sẽ làm cơm rang cho tôi. Vừa thơm lại vừa ngon, tôi rất nhớ hương vị ấy.
Giang Hàn giống như đọc được suy nghĩ của tôi, anh đột nhiên hỏi: " Hill Wood có khỏe không?."
Tôi dừng một chút, cười nói: " Anh ấy vẫn khỏe, tháng sau sẽ trở về."
" Vậy sao. Vậy là tốt rồi, anh cũng yên tâm."
Chỉ còn một tháng nữa thôi.
Buông điên thoại, tôi lại hồi tưởng về quá khứ, cảm thấy nuối tiếc, giá như tôi có thể quay về thời gian còn đi học.
" Hill Wood, anh sẽ trở về nước hay ở lại Trung Quốc?." Không hiểu sao tôi lại hỏi anh câu này, xém chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.
" Anh?." Đôi mắt Hill Wood sáng như viên ngọc được mài giũa tỉ mỉ: " Đương nhiên là anh ở lại Bắc Kinh với em."
Tôi kích động ôm anh, anh vì tôi mà ở lại.
Anh dừng lại một giây, hỏi tôi: " Bởi vì tiền lương ở Trung Quốc cao hơn so với nước anh."
Hill Wood hư đốn, lúc nào cũng trêu chọc tôi.
Anh yêu tôi! Anh yêu tôi.
Anh nói về nước một năm sau đó quay lại Trung Quốc định cư, rồi anh sẽ kết hôn với tôi. Công việc của anh cũng rất có tương lai, anh làm ở đại sứ quán, lương hàng tháng cũng vài nghìn đô la, cũng đủ nuôi sống hai người chúng tôi.
Nghĩ đến đây, tôi mở máy tính, viết cho anh một bức thư:
"Hill Wood, mùa thu của Bắc Kinh sắp đến rồi. Nước sông Hằng có màu gì vậy anh? Tốt nghiệp được một năm, em đã có công việc ở một tòa soạn báo, có chỗ đứng rất vững vàng, tháng sau, em sẽ tự mình phụ trách chuyên mục riêng.
Hill Wood, tháng trước em trở về trường tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, nói đến thấy buồn cười, anh biết không, em lại lạc đường, nhưng vì sớm quá không ai chỉ đường cho em.
Đã hai tháng anh chưa trả lời thư của em, gọi điện thoại cho anh cũng không được.
Anh sẽ trở về chứ? Lời hẹn chúng ta sẽ cùng nhau đón Noen tại Bắc Kinh. Anh còn nhớ không?."
Bấm nút gởi đi, bức thư tôi gởi cho anh dần dần biến mất. Thời tiết đầu thu, có chút lạnh.
Hôm nay là ngày lĩnh lương, tuy rằng tiền nhuận bút không nhiều nhưng tôi vẫn quyết định tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn tại nhà hàng nhỏ. Ở trong thành phố xa lạ này, cuộc sống của tôi khá tẻ nhạt, ngoại trừ viết bài, thì cũng chỉ là viết bài.
Như Phỉ, chỉ còn 6 tháng nữa, anh rất nhớ em."
Tôi cẩn thận cất bức thư viết tay của anh đi, cảm giác lúc này trong tôi là sự ấm áp, trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực như muốn nhào ra ngoài.
Bạn trai của tôi, Hill Wood, anh về nước đã được nửa năm, mỗi ngày tôi đều yêu cầu anh viết cho tôi một lá thư. Số thư trong tay tôi dần dày lên, cũng như tình yêu anh dành cho tôi mỗi lúc một đậm sâu, trong lòng tôi luôn tin tưởng vào tình yêu này, ba năm hiểu nhau, một năm chia cách.
Lần đầu tiên gặp Hill Wood, anh giống như cây hòe cao lớn, dáng người thon dài, làn da màu nâu nhạt, đôi mắt màu lam thâm thúy, sáng ngời như phiến lá được ánh mặt trời soi rọi.
Khi đó, tiếng cười trầm thấp của anh vang vảng bên tai tôi, tôi cảm giác như băng tuyết cũng sẽ tan chảy vì tiếng cười ấy của anh. Tôi ngẩng đầu, bị ánh mắt sáng trong như ngọc của anh làm cho mê muội. Anh đi đến bên tôi, tôi ngây ngô nở nụ cười, hàm răng sáng bóng của anh hiện rõ lên trong mắt tôi.
Anh thấp giọng nói: " Tôi lần đầu tiên tới đây, đi qua đi lại cũng không tìm được đường ra, đã tìm đường nửa tiếng rồi." Tiếng Trung của anh nói rất chuẩn, rất êm tai.
Tôi ngẩng đầu nhìn, trả lời: " Tôi cũng lần đầu tiên đến đây, cũng bị lạc đường, đang tìm người giúp đỡ." Thật mất mặt, ở trong trường học mà cũng lạc được, sao có thể để một lưu học sinh giúp đỡ được!
" Vậy sao bạn không hỏi tôi đường." Anh hứng thú nhìn tôi.
Tôi sao có thể mặt dày đi dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình đi độc hại một lưu học sinh đẹp đến mê hồn như vậy được. Tôi cũng không biết rằng anh nói tiếng Trung lại thuần thục đến vậy. Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng không trả lời.
" Đi thôi, tôi dẫn bạn đi." Anh cúi thân mình cao lớn xuống, chậm rãi nói: " Tôi tên Hill Wood, còn bạn?."
Hill Wood, cũng từ đó, cái tên này khắc sâu vào tâm trí của tôi.
Tôi mở máy tính, trả lời email của Hill Wood. Tôi thầm nghĩ, không biết lúc anh nhận được email của tôi, anh có kích động giống tôi không, có khoa chân múa tay như tôi không, có mơ màng đến nửa ngày như tôi không?
Sẽ không!
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nở nụ cười ngây ngô, anh là một người hướng nội như vậy, khi anh nhận được thư của tôi, anh sẽ nở nụ cười thật nhẹ nhàng đôi mắt trong sáng như ngọc thạch kia sẽ hiện lên vẻ dịu dàng như dòng nước mùa thu.
Đảo mắt một cái, đã đến tháng chín, Bắc Kinh đang vào thu.
Về nhà, tôi mặc một chiếc áo T-shirt thấm đẫm mồ hôi, chưa kịp ngồi xuống, điện thoại đã vang lên.
"Như Phỉ, là anh, Giang Hàn."
" Có chuyện gì sao?." Tôi cười nói. Tôi và Hill Wood yêu nhau đã được gần ba năm, còn Giang Hàn anh cũng quan tâm suốt ba năm ấy, anh luôn yên lặng ở bên cạnh tôi cho tới bây giờ.
" Không có gì, anh chỉ muốn hỏi em có khỏe không." Giọng nói của Giang Hàn vẫn như ngày nào; mềm dịu, ấm áp như ánh mặt trời.
" Vâng, em vẫn khỏe. Mới đi thực tế về, em viết một bản thảo mới, tổng biên rất hài lòng. Có lẽ tháng sau em sẽ làm một chuyên mục mới." Tôi vừa ăn bánh mì vừa trả lời anh.
" Như Phỉ, đừng suốt ngày ăn bánh mì." Giang Hàn giống như nghe được tiếng nhai bánh mỳ của tôi, anh liền trầm giọng xuống.
" Vâng, em biết rồi." Tôi trả lời anh, nếu không ăn bánh mì cùng với mì ăn liền, tôi có thể ăn gì chứ?
Nhớ đến Hill Wood, anh về nước sẽ làm cơm rang cho tôi. Vừa thơm lại vừa ngon, tôi rất nhớ hương vị ấy.
Giang Hàn giống như đọc được suy nghĩ của tôi, anh đột nhiên hỏi: " Hill Wood có khỏe không?."
Tôi dừng một chút, cười nói: " Anh ấy vẫn khỏe, tháng sau sẽ trở về."
" Vậy sao. Vậy là tốt rồi, anh cũng yên tâm."
Chỉ còn một tháng nữa thôi.
Buông điên thoại, tôi lại hồi tưởng về quá khứ, cảm thấy nuối tiếc, giá như tôi có thể quay về thời gian còn đi học.
" Hill Wood, anh sẽ trở về nước hay ở lại Trung Quốc?." Không hiểu sao tôi lại hỏi anh câu này, xém chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.
" Anh?." Đôi mắt Hill Wood sáng như viên ngọc được mài giũa tỉ mỉ: " Đương nhiên là anh ở lại Bắc Kinh với em."
Tôi kích động ôm anh, anh vì tôi mà ở lại.
Anh dừng lại một giây, hỏi tôi: " Bởi vì tiền lương ở Trung Quốc cao hơn so với nước anh."
Hill Wood hư đốn, lúc nào cũng trêu chọc tôi.
Anh yêu tôi! Anh yêu tôi.
Anh nói về nước một năm sau đó quay lại Trung Quốc định cư, rồi anh sẽ kết hôn với tôi. Công việc của anh cũng rất có tương lai, anh làm ở đại sứ quán, lương hàng tháng cũng vài nghìn đô la, cũng đủ nuôi sống hai người chúng tôi.
Nghĩ đến đây, tôi mở máy tính, viết cho anh một bức thư:
"Hill Wood, mùa thu của Bắc Kinh sắp đến rồi. Nước sông Hằng có màu gì vậy anh? Tốt nghiệp được một năm, em đã có công việc ở một tòa soạn báo, có chỗ đứng rất vững vàng, tháng sau, em sẽ tự mình phụ trách chuyên mục riêng.
Hill Wood, tháng trước em trở về trường tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, nói đến thấy buồn cười, anh biết không, em lại lạc đường, nhưng vì sớm quá không ai chỉ đường cho em.
Đã hai tháng anh chưa trả lời thư của em, gọi điện thoại cho anh cũng không được.
Anh sẽ trở về chứ? Lời hẹn chúng ta sẽ cùng nhau đón Noen tại Bắc Kinh. Anh còn nhớ không?."
Bấm nút gởi đi, bức thư tôi gởi cho anh dần dần biến mất. Thời tiết đầu thu, có chút lạnh.
Hôm nay là ngày lĩnh lương, tuy rằng tiền nhuận bút không nhiều nhưng tôi vẫn quyết định tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn tại nhà hàng nhỏ. Ở trong thành phố xa lạ này, cuộc sống của tôi khá tẻ nhạt, ngoại trừ viết bài, thì cũng chỉ là viết bài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook