Tĩnh Xu
-
Chương 1: Bị hủy hôn (1)
Edit+ Beta: Kỳ Vân
P/s: Vì Tề Dục Thục là người cổ đại cho nên có những chỗ tôi sẽ giữ y nguyên nha.
Tề Dục Thục còn chưa làm rõ hiện tại là cái tình huống gì.
Đây là chỗ nào? Không phải là nàng đã chết rồi sao?
Bệnh tình nàng đã sớm nguy kịch, là phụ thân và mẫu thân nàng vì nàng mà tìm biết bao nhiêu dược liệu trân quý, mới miễn cưỡng giữ nàng sống thêm được nửa năm, nhưng thân thể nàng đã sớm giống như cây khô gỗ mục, nàng vẫn không thể nào trôi qua hết mùa thu năm nay được.
Mà trước khi nàng chết, trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Tạ Cừu An, còn không biết hắn đang mua vui tìm hoan ở đâu.
Suy nghĩ đến kẻ phụ lòng kia, một ngụm oán khí liền trào lên trong cổ họng, Tề Dục Thục nhịn không được mà nặng nề ho khan, mỗi một tiếng đều khàn cả giọng, giống như là bị xuất huyết không thể ngăn lại được.
Sau khi chết đi nàng rất hối hận, nàng nghĩ rằng mình sẽ bị đưa đi gặp Diêm Vương, nhưng không nghĩ tới lại đi tới nơi này. Trước đây, nàng bị một người đàn ông trang điểm, mặc quần áo cổ quái đưa tới một căn phòng cổ quái, cái gì cũng không có này. Người đàn ông kia tự xưng là La Luân, là công nhân cục luân hồi gì đó, hắn nói hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng, nhưng với điều kiện, hắn sẽ cướp đi toàn bộ ký ức của chính nàng.
Tề Dục Thục chần chờ một lát, mới nói: "Ta... Không hiểu ngươi đang nói cái gì?"
"Ta biết hiện tại làm cho cô hiểu có hơi chút khó khăn, vậy cô liền nghĩ chúng ta là thần tiên đi. Có thể tiến vào cục của chúng ta, đều là những người trải qua một quá trình rất thống khổ. Cô mới hơn ba mươi tuổi, tuổi trẻ mà qua đời sớm như vậy thì cũng rất tiếc nuối, cô nên sớm vứt bỏ chấp niệm, một lần nữa chuyển thế đầu thai."
Tề Dục Thục cũng không phải là một tiểu cô nương không rành thế sự, mặc kệ như thế nào thì nàng cũng đã mười bảy năm làm phu nhân, liền tính nếu không có tâm cơ, thì sẽ bị ăn mệt rất nhiều năm, cái này cũng đủ làm cho nàng trưởng thành.
"Ta không muốn gả cho Tạ Cừu An." Vừa nghĩ tới người nam nhân không quan tâm, ngó ngàng gì tới nàng kia, trong lòng nàng nổi lên tức giận. Nếu không phải hắn, thì nàng như thế nào lại mất đi hài tử, thân thể lại suy yếu, buồn bực không vui sống qua mấy chục năm?
La Luân không chút do dự liền đáp ứng, "Cái này thì rất đơn giản, cô xác định tâm nguyện của cô chính là cái này sao?"
"Ta cũng không cầu gì nhiều, nhưng ta hy vọng trước năm mười chín kia sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta muốn trở thành Nghi Thân Vương phi." Nói đến đây nàng kích động, Tề Dục Thục nhịn không được ho khan, nàng che ngực lại, muốn toàn lực đem toàn bộ thống khổ, phiền não quên đi.
Nếu không phải lần ngoài ý muốn đó... Cuộc sống bây giờ của nàng như thế nào lại thê thảm như vậy?
Hiện giờ nàng đã chết, Tạ Cừu An chỉ sợ còn đang ở tiểu biệt viện khanh khanh ta ta với người mới, mà người thương tâm vì nàng ra đi nhất, cũng chỉ có mẫu thân nàng.
Nhìn thấy bộ dạng gần như điên cuồng của Tề Dục Thục, La Luân thật ra một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại là biểu tình thấy nhiều rồi nên không trách. Theo như lời hắn, có thể tới cục số mệnh đều là người có nỗi khổ, Tề Dục Thục như vậy, đã tính là ôn hòa rồi, lần trước bọn họ còn gặp được một người bạn, vừa lên tới liền đả thương ba nhân viên công tác, cuối cùng vẫn là lão đại ra mặt, trực tiếp đem hắn ném tới Luân Hồi Điện.
"Nói vậy mấy năm nay cô thật sự rất khổ sở, đã xác định được tâm nguyện, vậy ta liền sắp xếp cho cô một nhân viên hoàn thành tâm nguyện của cô."
"Là hoàn thành như thế nào?"
La Luân chỉ chỉ vách tường trống rỗng nói: "Dựa theo quy định sau khi chết, người không thể quay trở về, cho nên cô cũng chỉ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nhân viên thời không của chúng ta sẽ trở thành người cô muốn thay đổi, hoàn thành nguyện vọng của cô."
"Nhân viên thời không?"
"Đây là xưng hô chúng ta hay quen dùng, cô không cần để ý." La Luân lộ ra một nụ cười mê người đến mức người khác không mở mắt ra được, "Ta thường hay quan tâm tới nữ nhân một chút, vừa vặn nhân viên vương bài của chúng ta mới vừa kết thúc nhiệm vụ, ta gọi nhân viên đó tới phụ trách cho cô?"
"Người đó rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy, cô ấy là nhân viên kim bài có xác xuất thành công trăm phần trăm, chờ một lát ta lập tức kêu cô ấy qua đây." La Luân cúi đầu, trong miệng huyên thuyên niệm một chuỗi chú ngữ dài mà Tề Dục Thục không nghe hiểu.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nữ thanh thúy: "Ta giống như nghe thấy có người khen ta lợi hại nha." Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng ngược sáng ở cửa.
Nhìn rõ hơn thì thấy, là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng rất có tinh thần, hơn nữa trên mặt còn có chút tàn nhan, cả người bởi vậy mà sinh động lên không ít, làm người khác thấy trong lòng liền sinh ra hảo cảm. Cô mặc đồ cùng một loại với La Luân, một thân trường bào màu trắng, đem toàn thân bao vây kín mít.
Nói xong, quần áo thiếu nữ run lên, nhấc chân đi vào trong phòng, cũng không biết đã xảy ra cái gì, thân hình cô bỗng nhiên lắc lư một cái, lạch cạch một tiếng, cô trực tiếp ngã (chổng mông) trên mặt đất, làm Tề Dục Thục hoảng sợ.
Vẻ mặt La Luân bất đắc dĩ: "Cô thật sự phải dùng phương thức như vậy để gặp mặt sao?"
"Đương... Nhiên..." Thiếu nữ truyền đến tiếng trả lời đứt quãng, "Ta... Chính là... Vương bài."
La Luân nhịn không được trợn trắng mắt, "Vương bài với té ngã (chổng mông) có quan hệ gì sao?"
"Người bình thường... Có thể ngã (chổng mông) xuống đất... Chấn động như vậy sao?"
Tuy rằng không rõ ràng lắm ý của nhân viên vương bài là gì, nhưng từ miêu tả của La Luân, chắc người này là cao thủ có năng lực hơn người. Chỉ là đây là cô gái nhỏ Vương Xu, thật sự là nhìn không giống a...
Tề Dục Thục bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi đây là một âm mưu.
Mặt La Luân lộ ra vẻ ghét bỏ mà đem Vương Xu xách lên, sau đó tích tắc đem hồ sơ đẩy vào trong lòng ngực cô: "Cái này cho cô, cô chắc chắn sẽ thích." Nói xong hai tay để ở phía sau, tiêu sái mà rời đi.
Vương Xu đem hồ sơ đơn giản lật xem một lần, tiếp theo liền ném qua một bên, đi lên lôi kéo Tề Dục Thục bắt đầu làm quen, "Ta có thể kêu tỷ là Tề tỷ không?"
Tuy rằng, hiện tại trong lòng còn tồn tại rất nhiều hoài nghi, nhưng Tề Dục Thục cũng không có đem cảm xúc đó biểu lộ ra, nàng trấn định gật gật đầu: "Có thể."
Vương Xu cười ha hả, ném tới một đống tán thưởng: "Thật không hổ là tiểu thư khuê các, nhìn là biết phi thường có khí chất, cảm giác thật sự ưu nhã nha." Nụ cười ấp áp của thiếu nữ không biết đã cảm nhiễm tới Tề Dục Thục.
Đã lâu rồi nàng không thấy có người cười đẹp như vậy. Trong viện nàng luôn mây mù che phủ, ấm ức nói không nên lời.
Thấy không khí đã hòa hoãn trở lại, Vương Xu thu hồi nụ cười lại, trở nên nghiêm túc, "Như vậy xin mời lựa chọn một phương thức hoàn thành tâm nguyện, tỷ là hy vọng ta trở lại quá khứ thay thế tỷ hoàn thành, hay là ta ở giữa chỉ dẫn cho tỷ, hết thảy đều là tỷ tự mình làm?"
Tề Dục Thục nghĩ nghĩ, đi vào nơi này cũng đã đủ kinh khủng, nếu lại để cho người khác tiến vào trong thân thể của mình...
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Ta chọn cách sau."
"Vậy ta phải nói rõ với tỷ những chuyện cần phải dè chừng trước. Mất bò mới lo làm chuồng không có nghĩa là suy một ra ba, người vấp ngã một lần, không có nghĩa là đầu óc có thể khai thông. Một khi chuyện xảy ra biến hoá, đối tượng tỷ căm ghét sẽ không ngồi chờ chết để đợi tỷ xử lý. Thế nên tỷ không thể hy vọng rằng bọn họ sẽ mặc cho tỷ xâu xé. Em sẽ tận lực sáng tạo điều kiện giúp tỷ, nhưng có thể vượt qua được hay không thì phải xem tỷ rồi."
Tề Dục Thục lý giải gật gật đầu: "Ta biết rồi, nam quất bắc chỉ, thực vật cũng sẽ như thế, huống chi là người."
"Tư liệu của tỷ ta mới vừa xem qua, nguyên bản tỷ và Nghi Thân Vương có hôn ước, sau này Minh Châu quận chúa mời tỷ với muội muội tỷ đi ngắm hoa yến, muội muội tỷ ngoài ý muốn rơi xuống nước, Nghi Thân Vương vừa vặn đi ngang qua liền cứu muội muội tỷ sau lại ngại thanh danh, nên mới cưới muội muội tỷ làm trắc phi, mà phụ thân tỷ lại đem tỷ gả cho An Bình Bá, ta nói đúng không?"
Tề Dục Thục gật gật đầu, trong mắt nổi lên lệ quang, lần ngoài ý muốn đó, hoàn toàn thay đổi cả cuộc sống của nàng.
"Ta muốn hỏi tỷ một vấn đề." Vương Xu bỗng nhiên tiến đến trước mặt Tề Dục Thục, hai con mắt nhìn thẳng chằm chằm vào nàng.
"Cái gì?"
"Tỷ hận nàng sao? Thứ muội của tỷ."
"Ta..." Tề Dục Thục rối rắm, thứ muội kia của nàng, từ trước đến nay không quá thân thiết với nàng, nhưng cũng chưa từng làm ngáng chân nàng. Chuyện xảy ra lần đó, nói không hận nàng là giả, mặc cho ai nhân duyên đang êm đẹp lại bị người khác huỷ hoại, thì trong tâm đều sẽ sinh ra oán hận, chỉ là...
Đủ loại cảm xúc lại hiện lên trên mặt nàng, nàng thở dài một hơi: "Thật ra, ta oán nàng, lại không hận nàng, dù sao cũng là tỷ muội huyết mạch tương liên, ta lưu lạc thành như vậy, cũng chỉ có thể trách chính mình lúc trước quá ngốc." Nói xong, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Vương Xu lấy khăn giấy, nhét vào trong tay Tề Dục Thục, "Khóc sẽ không còn xinh nữa! Chờ ta quay lại bữa tiệc ngắm hoa mười chín năm trước, ngăn cản chuyện này xảy ra, được không?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tỷ có thể nhìn thấy mọi thứ ta trải qua trên bức tường đá này, ta sẽ tận lực trợ giúp tỷ của lúc ấy, bất quá lúc ấy tỷ chỉ là một nữ hài hơn mười tuổi. Nếu nàng có lựa chọn gì, ta cũng không có quyền can thiệp, tỷ cũng không kháng cự được, bởi vì đây chính là tỷ."
"Ta sẽ để ý." Tề Dục Thục tin tưởng, chỉ cần nàng thoát khỏi người tên Tạ Cừu An này, thì sẽ không bị thê thảm như vậy, "Cảm ơn ngươi, Vương cô nương!"
"Không cần khách khí như vậy." Vương Xu lộ ra tươi cười sáng lạn, ưu nhã gật đầu với Tề Dục Thục: "Ta tình nguyện lấy sức lực nhỏ bé của ta, vì ngài bài ưu giải nạn." (Hít hà, nghe đâu đây mùi bách hợp.)
"Mặt khác, giữa chúng ta cũng không cần xa lạ như thế, vậy gọi ta là Tiểu Vương... đi."
Bức tường đá vốn dĩ đang bình thường lại phát sáng, Tề Dục Thục bị loá đến mức không mở mắt ra được. Đến khi ánh sáng tản đi, cô mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng của Vương Xu đâu nữa. Mà trên tường hiện lên một hàng chữ.
【Người ủy thác: Tề Dục Thục
Nhân viên tiếp nhận: Vương Xu (000)
Án kiện số: 095】
Tác giả có lời muốn nói: Văn mới thỉnh nhiều chỉ giáo hơn...
Phi chính thống vả mặt văn, xúc lôi xin thận trọng nga!
P/s: Vì Tề Dục Thục là người cổ đại cho nên có những chỗ tôi sẽ giữ y nguyên nha.
Tề Dục Thục còn chưa làm rõ hiện tại là cái tình huống gì.
Đây là chỗ nào? Không phải là nàng đã chết rồi sao?
Bệnh tình nàng đã sớm nguy kịch, là phụ thân và mẫu thân nàng vì nàng mà tìm biết bao nhiêu dược liệu trân quý, mới miễn cưỡng giữ nàng sống thêm được nửa năm, nhưng thân thể nàng đã sớm giống như cây khô gỗ mục, nàng vẫn không thể nào trôi qua hết mùa thu năm nay được.
Mà trước khi nàng chết, trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Tạ Cừu An, còn không biết hắn đang mua vui tìm hoan ở đâu.
Suy nghĩ đến kẻ phụ lòng kia, một ngụm oán khí liền trào lên trong cổ họng, Tề Dục Thục nhịn không được mà nặng nề ho khan, mỗi một tiếng đều khàn cả giọng, giống như là bị xuất huyết không thể ngăn lại được.
Sau khi chết đi nàng rất hối hận, nàng nghĩ rằng mình sẽ bị đưa đi gặp Diêm Vương, nhưng không nghĩ tới lại đi tới nơi này. Trước đây, nàng bị một người đàn ông trang điểm, mặc quần áo cổ quái đưa tới một căn phòng cổ quái, cái gì cũng không có này. Người đàn ông kia tự xưng là La Luân, là công nhân cục luân hồi gì đó, hắn nói hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng, nhưng với điều kiện, hắn sẽ cướp đi toàn bộ ký ức của chính nàng.
Tề Dục Thục chần chờ một lát, mới nói: "Ta... Không hiểu ngươi đang nói cái gì?"
"Ta biết hiện tại làm cho cô hiểu có hơi chút khó khăn, vậy cô liền nghĩ chúng ta là thần tiên đi. Có thể tiến vào cục của chúng ta, đều là những người trải qua một quá trình rất thống khổ. Cô mới hơn ba mươi tuổi, tuổi trẻ mà qua đời sớm như vậy thì cũng rất tiếc nuối, cô nên sớm vứt bỏ chấp niệm, một lần nữa chuyển thế đầu thai."
Tề Dục Thục cũng không phải là một tiểu cô nương không rành thế sự, mặc kệ như thế nào thì nàng cũng đã mười bảy năm làm phu nhân, liền tính nếu không có tâm cơ, thì sẽ bị ăn mệt rất nhiều năm, cái này cũng đủ làm cho nàng trưởng thành.
"Ta không muốn gả cho Tạ Cừu An." Vừa nghĩ tới người nam nhân không quan tâm, ngó ngàng gì tới nàng kia, trong lòng nàng nổi lên tức giận. Nếu không phải hắn, thì nàng như thế nào lại mất đi hài tử, thân thể lại suy yếu, buồn bực không vui sống qua mấy chục năm?
La Luân không chút do dự liền đáp ứng, "Cái này thì rất đơn giản, cô xác định tâm nguyện của cô chính là cái này sao?"
"Ta cũng không cầu gì nhiều, nhưng ta hy vọng trước năm mười chín kia sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta muốn trở thành Nghi Thân Vương phi." Nói đến đây nàng kích động, Tề Dục Thục nhịn không được ho khan, nàng che ngực lại, muốn toàn lực đem toàn bộ thống khổ, phiền não quên đi.
Nếu không phải lần ngoài ý muốn đó... Cuộc sống bây giờ của nàng như thế nào lại thê thảm như vậy?
Hiện giờ nàng đã chết, Tạ Cừu An chỉ sợ còn đang ở tiểu biệt viện khanh khanh ta ta với người mới, mà người thương tâm vì nàng ra đi nhất, cũng chỉ có mẫu thân nàng.
Nhìn thấy bộ dạng gần như điên cuồng của Tề Dục Thục, La Luân thật ra một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại là biểu tình thấy nhiều rồi nên không trách. Theo như lời hắn, có thể tới cục số mệnh đều là người có nỗi khổ, Tề Dục Thục như vậy, đã tính là ôn hòa rồi, lần trước bọn họ còn gặp được một người bạn, vừa lên tới liền đả thương ba nhân viên công tác, cuối cùng vẫn là lão đại ra mặt, trực tiếp đem hắn ném tới Luân Hồi Điện.
"Nói vậy mấy năm nay cô thật sự rất khổ sở, đã xác định được tâm nguyện, vậy ta liền sắp xếp cho cô một nhân viên hoàn thành tâm nguyện của cô."
"Là hoàn thành như thế nào?"
La Luân chỉ chỉ vách tường trống rỗng nói: "Dựa theo quy định sau khi chết, người không thể quay trở về, cho nên cô cũng chỉ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nhân viên thời không của chúng ta sẽ trở thành người cô muốn thay đổi, hoàn thành nguyện vọng của cô."
"Nhân viên thời không?"
"Đây là xưng hô chúng ta hay quen dùng, cô không cần để ý." La Luân lộ ra một nụ cười mê người đến mức người khác không mở mắt ra được, "Ta thường hay quan tâm tới nữ nhân một chút, vừa vặn nhân viên vương bài của chúng ta mới vừa kết thúc nhiệm vụ, ta gọi nhân viên đó tới phụ trách cho cô?"
"Người đó rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy, cô ấy là nhân viên kim bài có xác xuất thành công trăm phần trăm, chờ một lát ta lập tức kêu cô ấy qua đây." La Luân cúi đầu, trong miệng huyên thuyên niệm một chuỗi chú ngữ dài mà Tề Dục Thục không nghe hiểu.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nữ thanh thúy: "Ta giống như nghe thấy có người khen ta lợi hại nha." Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng ngược sáng ở cửa.
Nhìn rõ hơn thì thấy, là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở cửa, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng rất có tinh thần, hơn nữa trên mặt còn có chút tàn nhan, cả người bởi vậy mà sinh động lên không ít, làm người khác thấy trong lòng liền sinh ra hảo cảm. Cô mặc đồ cùng một loại với La Luân, một thân trường bào màu trắng, đem toàn thân bao vây kín mít.
Nói xong, quần áo thiếu nữ run lên, nhấc chân đi vào trong phòng, cũng không biết đã xảy ra cái gì, thân hình cô bỗng nhiên lắc lư một cái, lạch cạch một tiếng, cô trực tiếp ngã (chổng mông) trên mặt đất, làm Tề Dục Thục hoảng sợ.
Vẻ mặt La Luân bất đắc dĩ: "Cô thật sự phải dùng phương thức như vậy để gặp mặt sao?"
"Đương... Nhiên..." Thiếu nữ truyền đến tiếng trả lời đứt quãng, "Ta... Chính là... Vương bài."
La Luân nhịn không được trợn trắng mắt, "Vương bài với té ngã (chổng mông) có quan hệ gì sao?"
"Người bình thường... Có thể ngã (chổng mông) xuống đất... Chấn động như vậy sao?"
Tuy rằng không rõ ràng lắm ý của nhân viên vương bài là gì, nhưng từ miêu tả của La Luân, chắc người này là cao thủ có năng lực hơn người. Chỉ là đây là cô gái nhỏ Vương Xu, thật sự là nhìn không giống a...
Tề Dục Thục bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi đây là một âm mưu.
Mặt La Luân lộ ra vẻ ghét bỏ mà đem Vương Xu xách lên, sau đó tích tắc đem hồ sơ đẩy vào trong lòng ngực cô: "Cái này cho cô, cô chắc chắn sẽ thích." Nói xong hai tay để ở phía sau, tiêu sái mà rời đi.
Vương Xu đem hồ sơ đơn giản lật xem một lần, tiếp theo liền ném qua một bên, đi lên lôi kéo Tề Dục Thục bắt đầu làm quen, "Ta có thể kêu tỷ là Tề tỷ không?"
Tuy rằng, hiện tại trong lòng còn tồn tại rất nhiều hoài nghi, nhưng Tề Dục Thục cũng không có đem cảm xúc đó biểu lộ ra, nàng trấn định gật gật đầu: "Có thể."
Vương Xu cười ha hả, ném tới một đống tán thưởng: "Thật không hổ là tiểu thư khuê các, nhìn là biết phi thường có khí chất, cảm giác thật sự ưu nhã nha." Nụ cười ấp áp của thiếu nữ không biết đã cảm nhiễm tới Tề Dục Thục.
Đã lâu rồi nàng không thấy có người cười đẹp như vậy. Trong viện nàng luôn mây mù che phủ, ấm ức nói không nên lời.
Thấy không khí đã hòa hoãn trở lại, Vương Xu thu hồi nụ cười lại, trở nên nghiêm túc, "Như vậy xin mời lựa chọn một phương thức hoàn thành tâm nguyện, tỷ là hy vọng ta trở lại quá khứ thay thế tỷ hoàn thành, hay là ta ở giữa chỉ dẫn cho tỷ, hết thảy đều là tỷ tự mình làm?"
Tề Dục Thục nghĩ nghĩ, đi vào nơi này cũng đã đủ kinh khủng, nếu lại để cho người khác tiến vào trong thân thể của mình...
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Ta chọn cách sau."
"Vậy ta phải nói rõ với tỷ những chuyện cần phải dè chừng trước. Mất bò mới lo làm chuồng không có nghĩa là suy một ra ba, người vấp ngã một lần, không có nghĩa là đầu óc có thể khai thông. Một khi chuyện xảy ra biến hoá, đối tượng tỷ căm ghét sẽ không ngồi chờ chết để đợi tỷ xử lý. Thế nên tỷ không thể hy vọng rằng bọn họ sẽ mặc cho tỷ xâu xé. Em sẽ tận lực sáng tạo điều kiện giúp tỷ, nhưng có thể vượt qua được hay không thì phải xem tỷ rồi."
Tề Dục Thục lý giải gật gật đầu: "Ta biết rồi, nam quất bắc chỉ, thực vật cũng sẽ như thế, huống chi là người."
"Tư liệu của tỷ ta mới vừa xem qua, nguyên bản tỷ và Nghi Thân Vương có hôn ước, sau này Minh Châu quận chúa mời tỷ với muội muội tỷ đi ngắm hoa yến, muội muội tỷ ngoài ý muốn rơi xuống nước, Nghi Thân Vương vừa vặn đi ngang qua liền cứu muội muội tỷ sau lại ngại thanh danh, nên mới cưới muội muội tỷ làm trắc phi, mà phụ thân tỷ lại đem tỷ gả cho An Bình Bá, ta nói đúng không?"
Tề Dục Thục gật gật đầu, trong mắt nổi lên lệ quang, lần ngoài ý muốn đó, hoàn toàn thay đổi cả cuộc sống của nàng.
"Ta muốn hỏi tỷ một vấn đề." Vương Xu bỗng nhiên tiến đến trước mặt Tề Dục Thục, hai con mắt nhìn thẳng chằm chằm vào nàng.
"Cái gì?"
"Tỷ hận nàng sao? Thứ muội của tỷ."
"Ta..." Tề Dục Thục rối rắm, thứ muội kia của nàng, từ trước đến nay không quá thân thiết với nàng, nhưng cũng chưa từng làm ngáng chân nàng. Chuyện xảy ra lần đó, nói không hận nàng là giả, mặc cho ai nhân duyên đang êm đẹp lại bị người khác huỷ hoại, thì trong tâm đều sẽ sinh ra oán hận, chỉ là...
Đủ loại cảm xúc lại hiện lên trên mặt nàng, nàng thở dài một hơi: "Thật ra, ta oán nàng, lại không hận nàng, dù sao cũng là tỷ muội huyết mạch tương liên, ta lưu lạc thành như vậy, cũng chỉ có thể trách chính mình lúc trước quá ngốc." Nói xong, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Vương Xu lấy khăn giấy, nhét vào trong tay Tề Dục Thục, "Khóc sẽ không còn xinh nữa! Chờ ta quay lại bữa tiệc ngắm hoa mười chín năm trước, ngăn cản chuyện này xảy ra, được không?"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tỷ có thể nhìn thấy mọi thứ ta trải qua trên bức tường đá này, ta sẽ tận lực trợ giúp tỷ của lúc ấy, bất quá lúc ấy tỷ chỉ là một nữ hài hơn mười tuổi. Nếu nàng có lựa chọn gì, ta cũng không có quyền can thiệp, tỷ cũng không kháng cự được, bởi vì đây chính là tỷ."
"Ta sẽ để ý." Tề Dục Thục tin tưởng, chỉ cần nàng thoát khỏi người tên Tạ Cừu An này, thì sẽ không bị thê thảm như vậy, "Cảm ơn ngươi, Vương cô nương!"
"Không cần khách khí như vậy." Vương Xu lộ ra tươi cười sáng lạn, ưu nhã gật đầu với Tề Dục Thục: "Ta tình nguyện lấy sức lực nhỏ bé của ta, vì ngài bài ưu giải nạn." (Hít hà, nghe đâu đây mùi bách hợp.)
"Mặt khác, giữa chúng ta cũng không cần xa lạ như thế, vậy gọi ta là Tiểu Vương... đi."
Bức tường đá vốn dĩ đang bình thường lại phát sáng, Tề Dục Thục bị loá đến mức không mở mắt ra được. Đến khi ánh sáng tản đi, cô mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng của Vương Xu đâu nữa. Mà trên tường hiện lên một hàng chữ.
【Người ủy thác: Tề Dục Thục
Nhân viên tiếp nhận: Vương Xu (000)
Án kiện số: 095】
Tác giả có lời muốn nói: Văn mới thỉnh nhiều chỉ giáo hơn...
Phi chính thống vả mặt văn, xúc lôi xin thận trọng nga!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook