Tỉnh Vị Trì
-
Chương 47: Đại cục đã định
Tuy hành quân ở ngoài, nói chung phải giản lược đi nhiều, nhưng vì chiến trường ở ngay ngoài kinh thành, hơn nữa thời gian kéo dài tới gần nửa tháng, đại trướng tại trung quân của một người có thân phận lớn như Thái tử điện hạ cũng phải to lớn hoa lệ hơn bình thường, tựa như một cung điện nhỏ. Mà bài trí trong tiểu hành cung này không khác gì trong tẩm điện tại vương phủ – không gian đệm khi vào lớn hơn, trải thảm gấm thêu rồng vàng tứ trảo của cung đình, kê trường sập mặc ngọc, mấy cái án bằng gỗ đàn, giá sách thấp, bên cạnh giá sách là hai lọ lục bình lớn trắng trong như ngọc, bên trong để vài cuộn thư pháp; phân cách giữa gian trong và gian ngoài là một tấm bình phong dài hoàn toàn bằng ngọc bích, điêu khắc vô số hoa sen, ẩn hiện có thể thấy bên trong có giường lớn rủ màn che màu tím đậm, vài món vũ khí bằng sắt đen dựng chỉnh tề, một bộ giáp sắt tinh chế đặt trên bệ ngọc, giá cao treo những bộ quần áo tinh xảo.
Lạc Ngũ công tử xuất thân từ thế gia võ tướng, đương nhiên cho rằng kiểu cách hưởng thụ này rất không thích hợp. Chiến trường là chiến trường, chủ tướng mà lại ham thích thoải mái, muốn hành quân chỉ nhanh và tiện, vậy đồng cam cộng khổ với tướng sĩ ở đâu? Hắn máu nóng sôi trào, bao lời chỉ trích đã nảy lên rất sinh động, nhưng, lại một chữ cũng không nên lời.
Không, có lẽ không phải là không tìm được cách nói ra, mà thật sự là không thể nghĩ nổi, nên nói cái gì.
Đôi mắt đen như mực kia nhìn thẳng vào hắn, bên trong bao hàm tình ý, khiến ai có là người chậm hiểu đến cùng cực cũng phải cảm thấy lúng túng. Lạc Ngũ công tử dĩ nhiên không phải là cỏ cây đá cứng, cho nên hắn không dám nhìn thẳng lại, cả người rất không tự nhiên, thậm chí đã quên rằng sau khi bước vào đại trướng hắn định trách cứ những thứ xa xỉ kia.
Thật yên tĩnh, thậm chí có thể nói, yên tĩnh đến quá đáng.
Thiên Tốn từ đầu tới giờ vẫn chưa nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn. Nhưng so với ngàn vạn lời tâm tình, chính ánh mắt như thế lại khiến người ta càng không biết làm sao. Nó khiến hắn cảm thấy những tình cảm cùng mâu thuẫn ẩn trong lòng mình, thậm chí ngay cả khát vọng mà bản thân mình không muốn tìm hiểu đến cùng, đều không che giấu vào đâu được.
Lạc Tự Tỉnh cũng không muốn thừa nhận, thời khắc này hắn rất căng thẳng, hoặc có thể nói là có chút ngượng ngùng.
Nhưng Thiên Tốn lại nhìn thấy rất rõ dáng vẻ khốn quẫn về tình cảm của hắn, thấy rõ vành tai hơi đỏ lựng, thấy đôi mắt động cũng không dám động.
Thiên Tốn khẽ nở nụ cười, cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng dùng lực, dẫn hắn đi ra sau bình phong.
"Cùng tắm rửa."
Lạc Tự Tỉnh nhìn chiếc bồn đổ đầy nước ấm, hơi nóng nhẹ thoảng trước mặt; đối với một người đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tử tế như hắn, đó là một sự hấp dẫn sâu sắc không nghi ngờ gì. Nhưng, hắn lại đột nhiên cảm thấy bên tai tràn ngập tiếng tỉ tê khàn khàn của lửa dục khó nhịn không thành lời, càng đủ để khiến người ta không kìm lòng được mà mê đắm vào.
"Đến đây."
Trong phút ngẩn ngơ, hắn liền theo lời người kia nói, làm như những gì người kia mong muốn, không hề phản kháng mà để người này cởi từng lớp quần áo của mình.
Cơ thể thon mà cao, cong hoàn mỹ không có lấy một chút dư thừa, làn da săn chắc ẩn chứa sức mạnh tinh hoa, bên ngoài mang những vết thương thâm màu đã thành vết. Đôi mắt của Thiên Tốn càng trầm hơn nồng hơn, phảng phất như có ngọn lửa vô tận đang hừng hực thiêu đốt, mang nhiệt ý có thể đem người khác cắn nuốt vào mà hóa thành tro.
Đến khi Lạc Tự Tỉnh định thần lại được, hai người đã ngồi đối diện nhau trong bồn tắm, làn nước ấm áp nhẹ nhàng nhấp nhô trước ngực. Thiên Tốn vẫn không có hành động gì, nhưng gần gũi như thế đã khiến hắn miệng khô lưỡi khô, trong người dâng lên luồng nhiệt.
"Mệt không?"
Nước gợn hơi nhộn nhạo, trên lưng có thêm một bàn tay, chậm rãi vuốt ve. Rõ ràng không phải là một động tác mang tình sắc, nhưng nghe lời nói nhỏ nhẹ kia còn khiến người ta động tình hơn so với những khêu gợi kịch liệt.
Lạc Tự Tỉnh chợt thấy có chút giận dữ. Hồ ly này ỷ vào khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt sinh động, giọng nói dễ nghe, lại có thể khiến một người đã lập chí tiếu ngạo tình trường như hắn từ đầu đến cuối không làm gì được, bị đánh đến vứt bỏ mũ giáp, quân lính tan rã. Đúng là cực kỳ đáng giận! Hơn nữa còn cố tình làm bộ làm tịch, đùa giỡn với đủ trò khôn vặt, khiến hắn một thân hảo công phu mà lại bất tri bất giác nằm dưới.
Hồ ly đã chi phối hắn quá sâu. Hắn dần dần không thể khống chế được đôi mắt mình, không thể thay đổi được tâm tình mình, không thể truy cứu suy nghĩ của chính mình.
Giống như lúc này, hắn rõ ràng cho tới nay vẫn không hề có hứng thú với nam tử, lại càng ghét bị người chế ngự, bị người chèn ép, nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của người này, lại... bốc lửa dục.
Thiên Tốn nhẹ nhàng cong môi, đưa tay xuống thăm dò. Cảm thấy ái nhân phản ứng trực tiếp như vậy, hắn vô cùng sung sướng trong lòng. Nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ, chỉ có đụng chạm cùng quấn quýt mới có thể khiến hắn thỏa mãn.
Tình triều được khơi dậy, ánh mắt của Lạc Tự Tỉnh hơi mơ màng. Trong hơi nước mờ ảo, hắn không thấy rõ vẻ mặt của người ngồi đối diện, lại thấp thoáng thấy được, trên bức bình phong sau lưng người kia, ngàn vạn đóa sen xanh đang nở rộ, tựa như ảo mộng.
"Thế nào? Hưm?"
Liếm hôn niết cắn, giọng nói cũng thêm tiếng khàn khàn của dục vọng.
"Nhìn ta."
Nhìn thẳng vào ta, không cần tránh, không cần chạy, không cần trốn.
Lạc Tự Tỉnh theo lời nhìn lại, chăm chú ngắm khuôn mặt tuấn mỹ kề sát trước mắt.
Đầu mũi đối nhau, tóc mai của hai người đều đã ướt, nước chảy từ bên trán theo má xuống hàm.
Hắn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển hòa vào nhau, càng ngày càng dày đặc, mang theo ham muốn không thể che giấu.
Mà ánh mắt kia trần trụi không hề che đậy, như muốn phải ăn sống nuốt tươi lấy hắn.
Hắn trước đây chưa từng bao giờ, chưa từng cẩn thận mà, nghiêm túc mà ngắm kỹ khuôn mặt này. Đậm mà thon một cách hài hòa, mày kiếm khoáng đạt nhếch dài lên thái dương, đôi mắt trong đen thẳm mang những tia bạc, tựa như có thể lập tức trào dâng lên tình cảm mãnh liệt. Không phải chưa từng gặp người còn đẹp hơn, nhưng mày này mắt này, nhìn thế nào cũng khiến hắn trầm mê.
Nhưng mà, trầm mê rồi, lại càng dâng lên cảm giác bất an mạnh mẽ chưa từng có, cùng với sự kháng cự.
Hắn theo bản năng mà cảm thấy rất nguy hiểm.
Thiên Tốn trong mắt hơi buồn bã. Dồn chặt lại, hắn quả nhiên liền muốn tránh thoát đi. Thôi, cứ như thế này, dần dần ăn mòn ý định của hắn, giấc mộng của hắn, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ thừa nhận tình ý của bản thân, đáp lại mình. Việc tình cảm không thể nóng vội.
Nghĩ đến đây, Thiên Tốn nhanh tay hơn, thân thể hắn ôm trước ngực càng căng chặt, cả người không nhịn nổi mà run lên.
Lạc Tự Tỉnh lâm vào cơn mê man ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại, trong người đã có thêm dị vật.
Hắn cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến vừa rồi hồ ly không dùng tơ linh lực vây khốn mình, cũng không thừa lúc hắn chưa chuẩn bị mà hành động bất ngờ, trái lại rất giống như "lưỡng tình tương duyệt", hắn không khỏi nảy ra suy nghĩ muốn đá người kia bay khỏi đại trướng.
Đương nhiên, hắn chưa kịp thực hiện gì, từ nơi sâu xa kia đã tràn lên sóng tình xa lạ mà quen thuộc.
Thiên Tốn hết sức kiên nhẫn, đợi hắn hoàn toàn thích ứng rồi mới hơi điều chỉnh thế ngồi của hắn, động thân mà vào, như sóng nước ấm áp, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh. Bờ môi kề sát vào nhịp đập bên cổ Lạc Tự Tỉnh, nhiệt độ như lửa thiêu, khiến cả người Lạc Tự Tỉnh phản ứng, nhanh như lửa cháy lan đồng cỏ. Nhưng Lạc Tự Tỉnh cũng đồng thời sinh ra một ảo giác – khi tình chín nồng, người này sẽ hung mãnh cắn xuống, đem máu thịt của hắn toàn bộ nuốt vào.
Bên ngoài đại trướng, tướng sĩ triều đình sau đại thắng đốt lên một đống lửa, mở vò rượu lớn, rượu thịt thơm lừng, tay đưa chén chúc, nói cười vui vẻ, gõ nhịp mà hát, đánh trống mà nhảy.
Bên trong đại trướng, hai người mấy ngày tiểu biệt thắng tân hôn, ôm siết lấy nhau trong hơi nước mông lung, cổ tương giao, tai tóc kề bên, tình nồng khó nhịn, điên uyên đảo phượng, phiên vân phúc vũ.
"Ngươi đã nghe thấy cả, nghĩ thế nào?"
Mùi hương tình dục còn nồng đậm chưa tiêu tan, Lạc Tự Tỉnh bước ra khỏi bồn, thân thể mạnh mẽ tuyệt đẹp phủ đầy những dấu vết hoặc đậm hoặc nhạt. Trong giọng của Thiên Tốn còn lưu lại dư vị hoan ái, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp, giật mình rồi mới quay đầu lại.
Thiên Tốn cũng đứng lên, đôi mắt hơi khép hờ mang ý cười: "Ta và hắn, ai đúng ai sai?"
Im lặng lau khô nước, qua loa khoác thêm áo ngoài rồi, Lạc Tự Tỉnh thoáng chần chừ một hồi, mới nói: "Vì sao ngươi khăng khăng phải như thế?" Thay đổi cách sinh tồn của một đám yêu quái là xiết bao khó khăn. Hơn nữa, ngay bản thân người này cũng là một trong số đó.
"Vì sao? Ngươi còn không hiểu ư?" Người kia hơi cười khổ, ngự phong lướt tới bên người hắn, ôm chặt lấy hông hắn.
Không hiểu, không định hiểu, không muốn hiểu.
Hai người lại bắt đầu dây dưa, ngã xuống giường lớn mềm mại.
"Ta không cầu vĩnh viễn, không cầu có thể nhanh chóng được giống như hoàng thất Khê Dự. Việc có thể ước mơ mà không thể thành công, không đáng để ta làm. Ta chỉ muốn trong lúc bản thân còn có thể để mắt tới mọi chuyện, khiến xung quay thay đổi đi một chút." Một trăm năm cũng thế, một ngàn một vạn năm cũng thế, muốn thay đổi xung quanh mình, lưu lại người này. Trừ điều đó ra, cũng không hi vọng xa vời rằng có thể duy trì thiên thu muôn đời.
Lạc Tự Tỉnh im lặng, vươn tay ôm lấy mặt Thiên Tốn.
Ánh mắt kia càng nồng nàn. Cho dù hắn cự tuyệt không thành lời, cho dù hắn sẽ không đáp lại, những tình ý cũng tựa như sẽ vĩnh viễn không tan mất.
Chính là, không được.
Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống mất đi tự do, toàn thân toàn tâm chỉ quẩn quanh bên một người.
Tình cảm của người này quá nặng, quá tinh khiết, quá độc chiếm, hắn không gánh nổi.
Người này không phải là bạn lữ lý tưởng nhất của hắn.
Cho nên, cho một lần phóng túng cuối cùng.
Không được thành lệ về sau.
Lạc Tự Tỉnh từ từ đưa môi hôn lên.
Đôi mắt Thiên Tốn sáng bừng, tựa như vì sao, ánh quang rực rỡ.
Không bao lâu sau, tiếng rên rỉ rất nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề một lần nữa giao hòa. Thân thể vô cùng gần kề, lửa tình vô cùng nồng cháy, cũng là quyết tâm càng lúc càng xa vời.
Khi Lạc Tự Tỉnh tỉnh lại, Thiên Tốn còn đang trong giấc mộng. Tuy còn đang ngủ, môi của người này vẫn hơi cong lên, vẻ mặt mang tình ý miên man không dứt.
Lạc Tự Tỉnh ngắm nhìn, nhớ đêm qua người này một lần tiếp một lần lặp lại "ở lại bên ta", mà hắn đáp lại, chỉ là ngây ngô mà đung đưa hông. Nhớ rõ người này mừng rỡ như điên, không ngừng hôn hắn, không ngừng thì thào tên hắn. Nhưng còn hắn, trong lòng lại tràn ngập cay đắng.
Mà cho dù vậy thì vẫn phải rời đi.
Nguy hiểm. Nam tử này khắp người đều khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Ở lại bên cạnh người này, hắn sẽ phải rời xa người nhà, có khả năng phải làm địch với Tiểu Lục, còn sẽ mất đi tự do, quên đi giấc mộng. Tất cả những việc đó, đối với hắn mà nói không khác gì phải chết.
Lạc Tự Tỉnh lén lút dậy, rửa mặt chải đầu không một tiếng động, rồi biến mất khỏi đại trướng.
Hắn chân không chạm đất mà lướt vào một quân trướng thuần trắng bên cạnh doanh trại. Vốn tưởng chỉ có một mình mình, không ngờ lại có người đã tới trước.
Hắn lẳng lặng đứng một chỗ, nhìn Thiên Ly đang ngồi bên bàn thờ, chăm chú nhìn xuống thi thể của Tích Vương.
Đã có người lau rửa sạch sẽ cho thi thể đã hoàn toàn thay đổi kia, để lộ ra khuôn mặt vẫn dữ tợn không cam tâm. Thi thể đội cổn miện, miện mang chín chuỗi ngọc, huyền y huân thường, chín loại văn sức, không khác gì phục sức đại tế phục bình thường. Mà đại cừu miện, mười hai chuỗi ngọc, mười hai văn sức, đến chết cũng không mặc đến. Thật đáng buồn, chẳng qua là một bộ đồ lễ mà thôi, cả đời hướng tới, vội vội vàng vàng, âm mưu quỷ kế, chết đi vẫn không có được. Nhưng chiếm đuợc thì cũng có là gì? Cho dù là cổn miện hay đại cừu miện, vương gia hay hoàng đế, cuối cùng cũng chỉ biến thành một nắm đất.
"Là ngươi hạ thủ?"
"Không sai."
"Nếu ta chết, Lạc Ngũ, nể mặt một hồi tương giao, nhặt xác cho ta."
Thiên Ly ngẩng đầu lên, nở nụ cười.
Lạc Tự Tỉnh nhíu nhíu mày, trả lời: "Ta không đợi được đến lúc đó, thật sự là hữu tâm vô lực." Kẻ này cơ bản vẫn không biết, có một người nhất định sẽ dùng hết toàn lực, dù phải vứt bỏ tính mạng cũng sẽ không để hắn chết. Nhưng, thật ra cũng còn một người khác cho đến nay vẫn không biết, sau khi có được tất cả những gì nên đạt được, bản thân mình sẽ mất đi cái gì.
Thiên Ly sửng sốt, mắt lóe lên: "Ngươi muốn đi?"
Lạc Tự Tỉnh gật đầu, khẳng định: "Ta muốn đi."
"Hắn có biết?"
"Khi đi sẽ nói cho hắn biết."
Thiên Ly trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Thật sự là máu lạnh."
Lạc Tự Tỉnh rất muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi. Hắn đúng là rất máu lạnh, có thể không thèm để tâm mà xung phong vì người kia, liều mạng vì người kia, thậm chí vì người kia mà giết chết Tích Vương, còn muốn diệt trừ Hoàng hậu, nhưng duy nhất lại không thể ở lại bên cạnh.
Rất lâu sau, Thiên Ly đứng lên, thong dong tao nhã bước ra khỏi trướng.
Lạc Tự Tỉnh vẫn lẳng lặng đứng sừng sững.
Ngoài trướng xẹt qua một cơn gió. Trong tiếng gió, có người hỏi: "Chỉ một mình ngươi?"
Hắn không hề chần chừ, đáp: "Chỉ một mình ta."
––––––––––––––––––––
Đại quân khải hoàn, Ích Minh Đế lập tức triệu kiến Thái tử và Kinh Hồng nội điện.
Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh đi theo Đế cung Chính ti, lướt qua Nghị Chính Điện mang máng tiếng thảo luận ồn ào, qua Ngự thư phòng yên tĩnh không tiếng động, qua tầng tầng lớp lớp cung điện lầu các. Đến khi đứng trước điện bên của Đế tẩm cung, hai người đều có chút kinh ngạc. Đây là lần thứ hai Thiên Tốn đến Đế tẩm cung, là lần đầu đối với Lạc Tự Tỉnh. Hoàng đế muốn gặp bọn họ ở đây, quả thật khiến người ta hơi bất ngờ.
"Tiến vào đi." Trong điện truyền đến tiếng Ích Minh Đế, mơ hồ có cảm giác bi ai.
Thiên Tốn nhẹ nhàng hướng về phía Lạc Tự Tỉnh cười cười, dẫn đầu đẩy cửa đi vào. Lạc Tự Tỉnh sững người nhìn lưng hắn, cúi đầu xuống, ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.
"Tự Tỉnh." Nhận thấy hắn vẫn chưa theo vào, Thiên Tốn quay đầu, hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lạc Tự Tỉnh giật mình, hơi cứng nhắc mà bật cười: "Không sao." Nói rồi, hắn cũng bước vào điện, tiện tay khép cửa.
Mành trướng trắng đen, sáp thơm nồng nàn, phướn trắng treo cao. Đây rõ ràng là một linh đường được bố trí vội vàng, trên bàn thờ trống trơn, không có linh vị, không có hoa quả cúng tế, liếc mắt liền thấy được quan tài phía sau. Hoàng đế đứng trước quan tài bằng gỗ lim, cúi đầu tĩnh lặng nhìn, vẻ mặt khép kín, nhìn không ra bất cứ vẻ buồn vui xúc cảm gì.
Lạc Tự Tỉnh đột nhiên cảm thấy bóng hình ngài cùng không khí khó hiểu đang tỏa ra đều rất giống Thiên Ly lúc đó. Là bi thương mà không phải bi thương, là than thở mà không phải than thở, là quyết chí mà không phải quyết chí.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Ích Minh Đế vẫn không động đậy mà đứng nhìn hồi lâu, Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh cũng đứng yên một bên, luôn cúi đầu không nói gì.
"Ngay cả trẫm cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, mọi chuyện lại có thể chấm dứt. Các ngươi là đã có chuẩn bị từ trước, hay là thừa cơ hành động?"
"Bất luận là như thế nào, đây là kết cục tốt nhất. Không phải sao? Phụ hoàng." Thiên Tốn vẫn tự nhiên cười nhạt như thường.
"Đúng vậy, đây là cục diện thích hợp nhất." Ích Minh Đế nghiêng đầu liếc về phía bọn họ, "Lấy tội cấu kết với phản nghịch để cáo buộc nhiều thế tộc, các quan trong triều không còn được hai phần, vừa lúc có thể an toàn đưa về những người đã được phái ra ngoài lúc trước. Năm mươi vạn phản quân vốn không cách nào khống chế được, dù chiêu hàng hay đánh thẳng đều rất mạo hiểm, hiện giờ giết được phân nửa, số còn lại hoặc đã đi theo hoặc không dám có mưu đồ gì nữa, cũng dễ dàng dùng để khống chế lẫn nhau. Hơn nữa, kẻ đầu sỏ cuối cùng cũng là tự tay kết liễu."
Nghe xong, Thiên Tốn ngước lên, cười nhìn ngài: "Phụ hoàng cảm thấy nhi thần có chỗ nào làm chưa đúng ư?"
"Không, làm đến đúng quá." Đôi mắt của Ích Minh Đế thoáng tối đi, "Trẫm thực hối hận, không phát hiện sớm được năng lực ở ngươi, vẫn luôn chỉ nhìn chằm chằm hai hoàng huynh của ngươi, hơn nữa lại còn lâm vào thế khó xử."
"Nhưng nhi thần thực may mắn." Thiên Tốn nói, "Chính nhờ như thế, ngài mới đưa Tự Tỉnh đến bên nhi thần để bảo hộ."
Ích Minh Đế nở nụ cười tự giễu: "Phải. Không có Tỉnh nhi, cũng không có ngươi của ngày hôm nay. Chung quy vẫn là tới nước này. Không ngờ trẫm đã sống lâu như thế, lại càng lúc càng không thẳng thắn nhìn nhận, càng lúc càng ngu ngốc. Biết rõ là hi vọng xa vời mà cứ vọng tưởng, cố để được lưỡng toàn, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn không kiểm soát nổi."
Thiên Tốn khom mình hành lễ: "Không, phụ hoàng vẫn là bậc đế vương anh minh. Nhưng cho dù có là bậc thần võ đế vương, cũng khó phán quyết được việc trong nhà."
Vẻ mặt của Hoàng đế thoáng khá hơn, ngài bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi thì nói đến dễ nghe."
Dứt lời, ngài dừng lại một chút, chăm chú nhìn Lạc Tự Tỉnh: "Tỉnh nhi, sắc mặt ngươi không tốt lắm, mệt quá sao?"
"Nhi thần..."
"Vậy ngươi cứ lui về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Lạc Tự Tỉnh thấp giọng đáp, làm như không cảm thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Tốn, đi thẳng ra ngoài.
"Ngươi mong hắn tình thâm ý trọng, nhưng nhìn thì thấy hắn hoàn toàn không có ý đó." Ích Minh Đế lãnh đạm nói.
Thiên Tốn nhếch khóe môi: "Không sao. Qua một thời gian nữa, hắn sẽ quen. Không, nhi thần sẽ làm cho hắn quen, cũng sẽ bắt cung đình này trong ngoài đều phải quen với hắn."
Ích Minh Đế cẩn thận đánh giá người con mà có lẽ mình không hiểu nhất này, một lúc lâu sau mới thoải mái nở nụ cười: "Tốn nhi, cùng trẫm tới lãnh cung một chuyến."
"Phụ hoàng?" Thiên Tốn hơi sửng sốt.
"Trẫm phải chấm dứt." Ích Minh Đế nói, nhìn lại vào trong quan tài: "Cho dù là nghịch tử, đã phạm vào tội ác không thể tha thứ, nhưng dù sao cũng là nhi tử của trẫm. Chết rồi cũng không sao, cho hắn một thụy hào, để hắn cùng Cấn nhi xuống đất trước chờ trẫm."
"Phụ hoàng nhân từ." Thiên Tốn nhẹ nhàng cười. Hắn cũng không thèm để ý đến cái gì "thụy hào", hay là vinh dự được chôn cùng đế lăng. Người đã mất thì mấy việc nhân nhượng này chẳng qua cũng là làm để bồi vào cái tiếng khoan dung mà thôi. Hơn nữa – "Nói không chừng, nhi thần cũng sẽ đi trước một bước, lại cùng hoàng huynh quyết một hồi thắng bại."
Ích Minh Đế người bỗng xụi lơ, mặt cắt không còn một giọt máu, thảm hại vô cùng. Khi ngài quay lại nhìn, Thiên Tốn chỉ cảm thấy những tình cảm vốn tưởng như đã băng giá trong lòng lại ấm áp trở lên, ánh mắt của hắn cũng không khỏi thực sự mềm xuống.
"Tốn nhi..." Hoàng đế vô cùng thống khổ mà gọi một tiếng, mang chút dè dặt, còn có sự dày vò vô tận cùng sự hối hận.
"Phụ hoàng, nếu trong vòng trăm năm này, nhi thần có làm việc gì quá liều lĩnh, quá gay gắt, có lẽ phụ hoàng sẽ lại phải hao tâm tốn sức."
"Đừng nói nữa!" Hoàng đế nói, cau mày, "Nhất định còn biện pháp. Trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi chết."
Thiên Tốn than nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng dịu dàng: "Phụ hoàng, khởi giá thôi."
Lãnh cung nằm ở một góc hẻo lánh phía tây Hoàng cung, đã hoang phế từ lâu. Dây leo mọc đầy, tường đã sụp một nửa, con đường gần như chôn vùi trong cỏ dại, mặt hồ nước lặng trải đầy lục bình. Vài cây bách già tán rộng che khuất ánh nắng, tạo cảm giác âm trầm khó có thể tả nổi. Sau những cây bách là một cung điện nhỏ đã lâu chưa tu sửa, nền đầy bụi, cửa sổ hỏng hóc, lớp sơn đen đã phai màu, tỏa ra cảm giác mục nát.
Ích Minh Đế cùng Thiên Tốn để người hầu cùng nghi vệ ở ngoài, đi vào tòa điện cửa khép hờ.
Hoàn toàn khác với bên ngoài điện, trong điện sạch sẽ, nến thắp sáng ngời. Nữ nhân ngồi trong gian phòng bài trí sơ sài, trang phục hoa lệ như xưa, trang điểm tỉ mỉ, còn rất ung dung bình thản. Càng kỳ dị là ở chỗ, một nữ nhân đầy vẻ cao quý tao nhã như thế lại không có phản ứng gì đối với cảnh tượng rách nát xung quanh. Thấy bọn họ đến đây, đôi mắt nàng lấp lánh, môi nở nụ cười, tựa như bất kể là ở đâu, bất kể phải chịu sa sút đến thề nào, nàng vẫn là mẫu nghi thiên hạ, là vị hoàng hậu hoa lệ và khoan thai.
"Bệ hạ tới thật chậm." Nàng hơi hờn dỗi, vẻ mặt như thiếu nữ đang đợi tình lang, mà không hề làm giảm sự uy nghi cao quý của một hoàng hậu.
Ích Minh Đế giật mình, hai mắt thâm sâu khó dò: "Ngươi đang đợi trẫm sao?"
"Đúng vậy, thiếp đợi đã lâu. Sao bệ hạ không đến sớm hơn?"
"Ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?"
Nàng hơi nghiêng đầu, tựa như nghe được một lời hài hước, cười giòn tan: "Thật kỳ lạ, không phải bệ hạ nên nổi giận đùng đùng mà chất vấn tội thiếp sao? Chẳng lẽ dùng cả cửu tộc của Hồng gia thiếp, là mấy vạn người tự nguyện hiến tính mạng, cũng không nguyền rủa được Thái tử điện hạ cùng Duệ Vương điện hạ?"
"Ngươi–" Hoàng đế cuối cùng không kiềm lại được lửa giận đã lâu, như con hổ đã lồng lên, đi qua đi lại, "Ngươi hại Tốn nhi còn chưa đủ sao! Dám nguyền rủa hoàng thất Hạo Quang ta đoạn tử tuyệt tôn?!"
Khuôn mặt nàng càng tỏa sáng, nở cụ cười tuyệt mĩ, gật đầu: "Ngoài Cấn nhi của ta, Tự Tại của ta, bệ hạ, ngài không cần huyết mạch nào khác."
Hoàng đế nghe xong, mạnh mẽ dừng lại, quay lưng lại với nàng, mang vẻ sầu thảm mà cười: "Ngươi có thực sự biết mình đã làm gì không? Không, có lẽ từ khi Cấn nhi gặp chuyện không may, ngươi đã biết rõ mình muốn làm gì."
"Đúng vậy. Ta sao có thể khoan dung để kẻ khác đánh cắp vị trí thuộc về Cấn nhi và Tự Tại! Nếu bọn họ đã không chiếm được, vậy hoàng tộc Thiên thị, Hạo Quang... đều không cần tồn tại."
"Ngươi điên rồi."
"Không, ta không thể tỉnh táo hơn."
"Như vậy, trẫm không thể để ngươi sống."
Thiên Tốn khẽ biến sắc, gọi: "Phụ hoàng..."
"Trẫm biết, ngươi đã nhận lời với Hâm nhi, phải lưu lại tính mạng cho nàng. Nhưng không thể giữ được. Việc này không liên quan đến ngươi, là trẫm, trẫm tuyệt đối không thể chấp nhận nàng." Ích Minh Đế ngắt lời hắn, xoay lại, vứt một chai thuốc độc xuống đất.
Nàng cầm bình thuốc độc kia lên, tươi cười thản nhiên.
Ích Minh Đế không hề quay đầu, nhanh chóng khởi giá rời đi. Nhưng Thiên Tốn thì không hề có ý đi, vẫn không tỏ vẻ gì mà nhìn nàng.
"Nguyền rủa cần có ngày sinh tháng đẻ."
"Sao? Ngươi cho rằng ta sẽ không bao giờ biết ngày sinh của ngươi và Ly nhi giống nhau ư?"
"A, hóa ra ngài đã biết. Dùng mấy vạn người nguyền rủa, có lẽ thật sự có thể khiến ta và hắn không thể truyền lại huyết mạch."
Sóng mắt nàng lấp lánh: "Cũng giống như huyết chú, các ngươi chạy không thoát." Nói rồi, nàng mỉm cười uống thuốc độc, chậm rãi nằm xuống sập nhắm mắt.
Thiên Tốn nhếch môi, cười như gió xuân: "Ngài thực sự cảm thấy có thể gặp lại Nhị ca dưới kia sao?"
Nàng hơi cảnh giác mà mở mắt ra.
Thiên Tốn đến gần sập, ghé cạnh tai nàng mà nhẹ nhàng thổ lộ một bí mật.
Vẻ mặt của nàng nhanh chóng biến ảo, cực vui, cực khổ, cùng với sợ hãi cùng cực. Cuối cùng, đau đớn khiến khuôn mặt nàng vặn vẹo, nàng tựa hồ như muốn gọi tên ái tử, vươn tay tìm kiếm trong khoảng không, chết không nhắm mắt.
Thiên Tốn thu lại nụ cười, mặt không đổi sắc mà nhìn nàng hồi lâu, sau đó chậm rãi đi về phía Thần Vô Cung của Đức Phi.
Cùng lúc đó, một người che mặt áo đen nhảy khỏi lãnh cung, thân thủ nhanh nhẹ, tựa như ảo ảnh, qua vài bước lên xuống đã biến mất khỏi tầm mắt của đám ám vệ đuổi không kịp.
Tất cả đều kết thúc.
Khi đuổi tới lãnh cung, hắn chính là thấy Ích Minh Đế đang ban độc, vì vậy không thể tự tay đâm chết nữ nhân kia. Như thế cũng tốt, Tích Vương đã chết, Hoàng hậu cũng chết, người nọ sẽ bình yên vô sự đăng cơ, trở thành tân đế. Bên cạnh sẽ không còn uy hiếp gì lớn, khế ước năm đó của bọn họ đã được hoàn thành mỹ mãn.
Phía tây kinh thành, trên đỉnh quần thể núi phía ngoài doanh trại Hồng Uy quân, một người đứng dựa vào một thân cây đơn độc, ôm một vò rượu, nâng tay uống tiêu sầu. Rượu cay vào cổ đốt thẳng xuống, thiêu bỏng tâm sự trong lòng. Bên cạnh hắn đã có một đám vụn từ vò rượu vỡ, gió núi cũng không cuốn hết nổi mùi rượu càng ngày càng nồng nặc. Rõ ràng cả người đã hầm hập mùi rượu, nhưng hắn vẫn rất tỉnh. Hắn nhịn không được mà oán giận trong lòng, lúc muốn say nhất mà lại không say được.
"Vẫn định đi sao?"
Phía sau thân cây đột nhiên có thêm một người, Lạc Tự Tỉnh liếc xéo một cái, vẫn một mình uống thả cửa. Người nọ nhìn những mảnh vụn đầy đất cùng đống vò rượu, cũng tùy tiện mà cầm một vò lên, bóc giấy dán, tưới rượu vào mồm.
"Ngươi khẳng định sẽ không hối hận?"
"Chuyện sau này ta không thể khẳng định. Nhưng trước mắt nếu thực sự ở lại, nhất định sẽ hối hận."
Lạc Tự Ngộ thở dài một tiếng: "Hắn sẽ không cho ngươi đi."
"Nếu ta muốn bỏ đi, hắn làm thế nào cũng không giữ được."
Hai người trầm mặc, cứ một vò lại một vò uống rượu mạnh như thể uống nước.
"Tiểu Lục..."
"Ngươi yên tâm, ta biết có chừng mực. Thiên Ly không phù hợp với cái ngai vị kia. Cũng giống như ngươi, ta có hi vọng của ta – chân chính nhận chức quan lớn trong triều, phát huy hết chính mình. Ta đã chọn người ta nguyện trung thành, không quan hệ là ta yêu ai."
"Nhưng ngươi nhất định sẽ liều mình bảo vệ hắn."
"Đó là hẳn rồi."
"...Phải cẩn thận."
"Ta hiểu."
Trời dần sáng, hai anh em song sinh khuôn mặt đến năm sáu phần giống nhau cùng nheo mắt nhìn chân trời đã chuyển trắng ở phương đông.
"Ta đang nghĩ tới Tứ ca."
"Chỗ Tứ ca tương đối an toàn."
"Cũng đúng... Tiểu Lục, từ khi sinh ra tới nay, chúng ta chưa bao giờ chia lìa."
"Không sao, nhất định sẽ nhanh chóng tái kiến."
"Mười năm, tám năm? Chờ ngươi làm Binh bộ Thượng thư thật, ta sẽ đến ăn mừng ngươi."
"Được. Ngươi cũng nhớ kỹ đấy, không được bội ước."
Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, tia nắng đầu tiên nhuộm lên khuôn mặt họ ánh sáng vàng nhạt. Bọn họ cong môi, bật cười, nhưng trong mắt lại có cảm giác chua xót. Tới khi mặt trời đã vàng rực, không thể nhìn thẳng được nữa, hai người quay lại, một người lập tức nhảy khỏi đỉnh núi, một người loạng choạng bước qua đám vò rượu, đi về phía chân núi.
Uống rượu cả đêm, đến tận bây giờ mới có chút men say. Lạc Tự Tỉnh từ từ đi trong rừng sâu, hướng về phía kinh thành tráng lệ mà hắn sắp cáo biệt kia.
"Ngọc cô nương, ngươi theo ta đã lâu, mời đi ra."
Một dáng người duyên dáng uyển chuyển bay xuống, khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ: "Ngũ công tử, không sao chứ?"
"Chỉ là uống chút rượu mà thôi, không sao." Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, có chút say mà mờ mịt nhìn nàng. Nhìn như vậy quả thực lại càng thấy giống. Vị Tứ ca kia, thoạt nhìn thì thanh thản tự do, thong dong vô cùng, nhưng tổng lại vẫn cảm thấy như có chút buồn phiền không vui, tựa như tất cả những thứ xung quanh đều nhạt nhẽo đơn điệu, cho nên hắn không ngừng ra đi, tìm kiếm, khiêu chiến. Đến mãi sau này, đôi mắt hắn vì động tình mà bừng sáng, tuy không ngừng tra tấn chính mình, nhưng lại tươi sáng sinh động hơn nhiều. Hắn sẽ vẫn trong những lúc nổi hứng mà đánh đàn thổi tiêu, thường một mình đánh cờ, còn cười kể cho bọn họ vị nữ tử hắn tuởng nhớ phong hoa tuyệt đại đến nhường nào. Cuối cùng, hắn vì nhung nhớ dày vò mà không còn muốn sống, một lòng ra đi, không ai giữ được hắn. Nhưng Lạc Tự Tỉnh cảm thấy Tứ ca vẫn hạnh phúc, bởi hắn đã tìm được điều mình thực sự muốn.
Hiện giờ, trong mắt nàng cũng có sóng mắt đưa tình. Hình như hắn là điều cuối cùng mà nàng có thể hi vọng đến sau bao lâu tìm kiếm. Nhưng còn hắn thì sao? Hắn rốt cuộc là muốn gì? Đúng vậy, là tự tại thong dong, không bị bất cứ thứ gì thúc ép.
"Ngọc cô nương có phải có điều gì khó xử chăng?"
Ngọc Sinh Yên giật mình, bật cười: "Phải."
"Ta có thể giúp gì không?"
"Ngũ công tử sắp đi phải không? Nếu đã định không chào mà đi, cần gì phải hứa những lời không thể thực hiện như vậy?"
Lạc Tự Tỉnh thoáng suy tư: "Vậy ngươi đi cùng ta không?" Nếu không nhìn lầm, cái khó xử của nàng là không làm chủ được số mệnh của mình. Một khi đã vậy, mang nàng đi một đoạn cũng có sao.
Ngọc Sinh Yên gò má ửng đỏ, kinh hỉ nói: "Thật sao?"
"Tiếng đàn của Ngọc cô nương luôn như phóng ngựa nơi giang hồ, tự do tự tại, sảng khoái hào hùng, khiến ta nghe mà nhiệt huyết sôi trào. Chẳng lẽ cô nương không có nguyện vọng được thoát khỏi sự khống chế của Thiên Ly?"
"Không phải. Ngũ công tử, mang ta đi đi."
Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy trong những lời vấn đáp này hình như có gì mờ ám. Hắn hơi chần chừ, trong đầu hắn mới thoáng hiện lên một khuôn mặt dịu dàng mỉm cười: "Ngươi ta quen biết đã lâu, đó là tất nhiên."
Ngọc Sinh Yên lại ngơ ngẩn, đôi mắt đẹp dâng lên vẻ đau đớn cùng phức tạp: "Đa tạ Ngũ công tử."
Lạc Tự Tỉnh khoát tay, lảo đảo mà tiếp tục bước. Trong rừng bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, mà nghe lại liền cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn theo tiếng quay nhìn, thấy là chính ái mã của mình đang bừa bãi tung vó lao đến, khó khăn lắm mới dừng lại được trước mặt hắn. Người cưỡi ngựa cười tủm tỉm mà vươn tay ra, dáng vẻ như thể chắc chắn hắn sẽ nắm lại.
Hắn do dự nghĩ, nên quăng thẳng vò rượu vào khuôn mặt này, hay là vẫn làm theo ý người ấy.
Người nọ không cho hắn cơ hội tiếp tục chần chừ, mạnh mẽ kéo hắn lên, không để ý đến lời giận mắng của hắn, cười lớn giục ngựa chạy đi.
Mùa hạ năm Hạo Quang Ích Minh 5132, phản loạn bị dẹp yên, Hoàng đế hạ thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử. Kinh thành Thương Dao đã lâu mới được an bình nay một lần nữa trở nên bận rộn, trong ngoài triều đình bắt đầu cẩn thận chuẩn bị cho đại lễ đăng vị của tân đế mà đã hơn năm nghìn năm nay chưa cần có.
*Spoil cuối ngày: Người mà Lạc Tự Túy (gốc) yêu chính là mẹ ruột của Đế Vô Cực mà anh tình cờ cứu được, vì vậy khi Đế Vô Cực sinh ra và nàng chết đi thì Lạc Tự Túy nhận Đế Vô Cực làm con nuôi.
*Tán nhảm: Tác giả đổi xưng ta – thiếp thiếp - ta rất tỉ mỉ
Lạc Ngũ công tử xuất thân từ thế gia võ tướng, đương nhiên cho rằng kiểu cách hưởng thụ này rất không thích hợp. Chiến trường là chiến trường, chủ tướng mà lại ham thích thoải mái, muốn hành quân chỉ nhanh và tiện, vậy đồng cam cộng khổ với tướng sĩ ở đâu? Hắn máu nóng sôi trào, bao lời chỉ trích đã nảy lên rất sinh động, nhưng, lại một chữ cũng không nên lời.
Không, có lẽ không phải là không tìm được cách nói ra, mà thật sự là không thể nghĩ nổi, nên nói cái gì.
Đôi mắt đen như mực kia nhìn thẳng vào hắn, bên trong bao hàm tình ý, khiến ai có là người chậm hiểu đến cùng cực cũng phải cảm thấy lúng túng. Lạc Ngũ công tử dĩ nhiên không phải là cỏ cây đá cứng, cho nên hắn không dám nhìn thẳng lại, cả người rất không tự nhiên, thậm chí đã quên rằng sau khi bước vào đại trướng hắn định trách cứ những thứ xa xỉ kia.
Thật yên tĩnh, thậm chí có thể nói, yên tĩnh đến quá đáng.
Thiên Tốn từ đầu tới giờ vẫn chưa nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn. Nhưng so với ngàn vạn lời tâm tình, chính ánh mắt như thế lại khiến người ta càng không biết làm sao. Nó khiến hắn cảm thấy những tình cảm cùng mâu thuẫn ẩn trong lòng mình, thậm chí ngay cả khát vọng mà bản thân mình không muốn tìm hiểu đến cùng, đều không che giấu vào đâu được.
Lạc Tự Tỉnh cũng không muốn thừa nhận, thời khắc này hắn rất căng thẳng, hoặc có thể nói là có chút ngượng ngùng.
Nhưng Thiên Tốn lại nhìn thấy rất rõ dáng vẻ khốn quẫn về tình cảm của hắn, thấy rõ vành tai hơi đỏ lựng, thấy đôi mắt động cũng không dám động.
Thiên Tốn khẽ nở nụ cười, cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng dùng lực, dẫn hắn đi ra sau bình phong.
"Cùng tắm rửa."
Lạc Tự Tỉnh nhìn chiếc bồn đổ đầy nước ấm, hơi nóng nhẹ thoảng trước mặt; đối với một người đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tử tế như hắn, đó là một sự hấp dẫn sâu sắc không nghi ngờ gì. Nhưng, hắn lại đột nhiên cảm thấy bên tai tràn ngập tiếng tỉ tê khàn khàn của lửa dục khó nhịn không thành lời, càng đủ để khiến người ta không kìm lòng được mà mê đắm vào.
"Đến đây."
Trong phút ngẩn ngơ, hắn liền theo lời người kia nói, làm như những gì người kia mong muốn, không hề phản kháng mà để người này cởi từng lớp quần áo của mình.
Cơ thể thon mà cao, cong hoàn mỹ không có lấy một chút dư thừa, làn da săn chắc ẩn chứa sức mạnh tinh hoa, bên ngoài mang những vết thương thâm màu đã thành vết. Đôi mắt của Thiên Tốn càng trầm hơn nồng hơn, phảng phất như có ngọn lửa vô tận đang hừng hực thiêu đốt, mang nhiệt ý có thể đem người khác cắn nuốt vào mà hóa thành tro.
Đến khi Lạc Tự Tỉnh định thần lại được, hai người đã ngồi đối diện nhau trong bồn tắm, làn nước ấm áp nhẹ nhàng nhấp nhô trước ngực. Thiên Tốn vẫn không có hành động gì, nhưng gần gũi như thế đã khiến hắn miệng khô lưỡi khô, trong người dâng lên luồng nhiệt.
"Mệt không?"
Nước gợn hơi nhộn nhạo, trên lưng có thêm một bàn tay, chậm rãi vuốt ve. Rõ ràng không phải là một động tác mang tình sắc, nhưng nghe lời nói nhỏ nhẹ kia còn khiến người ta động tình hơn so với những khêu gợi kịch liệt.
Lạc Tự Tỉnh chợt thấy có chút giận dữ. Hồ ly này ỷ vào khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt sinh động, giọng nói dễ nghe, lại có thể khiến một người đã lập chí tiếu ngạo tình trường như hắn từ đầu đến cuối không làm gì được, bị đánh đến vứt bỏ mũ giáp, quân lính tan rã. Đúng là cực kỳ đáng giận! Hơn nữa còn cố tình làm bộ làm tịch, đùa giỡn với đủ trò khôn vặt, khiến hắn một thân hảo công phu mà lại bất tri bất giác nằm dưới.
Hồ ly đã chi phối hắn quá sâu. Hắn dần dần không thể khống chế được đôi mắt mình, không thể thay đổi được tâm tình mình, không thể truy cứu suy nghĩ của chính mình.
Giống như lúc này, hắn rõ ràng cho tới nay vẫn không hề có hứng thú với nam tử, lại càng ghét bị người chế ngự, bị người chèn ép, nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của người này, lại... bốc lửa dục.
Thiên Tốn nhẹ nhàng cong môi, đưa tay xuống thăm dò. Cảm thấy ái nhân phản ứng trực tiếp như vậy, hắn vô cùng sung sướng trong lòng. Nhưng như thế vẫn còn lâu mới đủ, chỉ có đụng chạm cùng quấn quýt mới có thể khiến hắn thỏa mãn.
Tình triều được khơi dậy, ánh mắt của Lạc Tự Tỉnh hơi mơ màng. Trong hơi nước mờ ảo, hắn không thấy rõ vẻ mặt của người ngồi đối diện, lại thấp thoáng thấy được, trên bức bình phong sau lưng người kia, ngàn vạn đóa sen xanh đang nở rộ, tựa như ảo mộng.
"Thế nào? Hưm?"
Liếm hôn niết cắn, giọng nói cũng thêm tiếng khàn khàn của dục vọng.
"Nhìn ta."
Nhìn thẳng vào ta, không cần tránh, không cần chạy, không cần trốn.
Lạc Tự Tỉnh theo lời nhìn lại, chăm chú ngắm khuôn mặt tuấn mỹ kề sát trước mắt.
Đầu mũi đối nhau, tóc mai của hai người đều đã ướt, nước chảy từ bên trán theo má xuống hàm.
Hắn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển hòa vào nhau, càng ngày càng dày đặc, mang theo ham muốn không thể che giấu.
Mà ánh mắt kia trần trụi không hề che đậy, như muốn phải ăn sống nuốt tươi lấy hắn.
Hắn trước đây chưa từng bao giờ, chưa từng cẩn thận mà, nghiêm túc mà ngắm kỹ khuôn mặt này. Đậm mà thon một cách hài hòa, mày kiếm khoáng đạt nhếch dài lên thái dương, đôi mắt trong đen thẳm mang những tia bạc, tựa như có thể lập tức trào dâng lên tình cảm mãnh liệt. Không phải chưa từng gặp người còn đẹp hơn, nhưng mày này mắt này, nhìn thế nào cũng khiến hắn trầm mê.
Nhưng mà, trầm mê rồi, lại càng dâng lên cảm giác bất an mạnh mẽ chưa từng có, cùng với sự kháng cự.
Hắn theo bản năng mà cảm thấy rất nguy hiểm.
Thiên Tốn trong mắt hơi buồn bã. Dồn chặt lại, hắn quả nhiên liền muốn tránh thoát đi. Thôi, cứ như thế này, dần dần ăn mòn ý định của hắn, giấc mộng của hắn, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ thừa nhận tình ý của bản thân, đáp lại mình. Việc tình cảm không thể nóng vội.
Nghĩ đến đây, Thiên Tốn nhanh tay hơn, thân thể hắn ôm trước ngực càng căng chặt, cả người không nhịn nổi mà run lên.
Lạc Tự Tỉnh lâm vào cơn mê man ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại, trong người đã có thêm dị vật.
Hắn cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến vừa rồi hồ ly không dùng tơ linh lực vây khốn mình, cũng không thừa lúc hắn chưa chuẩn bị mà hành động bất ngờ, trái lại rất giống như "lưỡng tình tương duyệt", hắn không khỏi nảy ra suy nghĩ muốn đá người kia bay khỏi đại trướng.
Đương nhiên, hắn chưa kịp thực hiện gì, từ nơi sâu xa kia đã tràn lên sóng tình xa lạ mà quen thuộc.
Thiên Tốn hết sức kiên nhẫn, đợi hắn hoàn toàn thích ứng rồi mới hơi điều chỉnh thế ngồi của hắn, động thân mà vào, như sóng nước ấm áp, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh. Bờ môi kề sát vào nhịp đập bên cổ Lạc Tự Tỉnh, nhiệt độ như lửa thiêu, khiến cả người Lạc Tự Tỉnh phản ứng, nhanh như lửa cháy lan đồng cỏ. Nhưng Lạc Tự Tỉnh cũng đồng thời sinh ra một ảo giác – khi tình chín nồng, người này sẽ hung mãnh cắn xuống, đem máu thịt của hắn toàn bộ nuốt vào.
Bên ngoài đại trướng, tướng sĩ triều đình sau đại thắng đốt lên một đống lửa, mở vò rượu lớn, rượu thịt thơm lừng, tay đưa chén chúc, nói cười vui vẻ, gõ nhịp mà hát, đánh trống mà nhảy.
Bên trong đại trướng, hai người mấy ngày tiểu biệt thắng tân hôn, ôm siết lấy nhau trong hơi nước mông lung, cổ tương giao, tai tóc kề bên, tình nồng khó nhịn, điên uyên đảo phượng, phiên vân phúc vũ.
"Ngươi đã nghe thấy cả, nghĩ thế nào?"
Mùi hương tình dục còn nồng đậm chưa tiêu tan, Lạc Tự Tỉnh bước ra khỏi bồn, thân thể mạnh mẽ tuyệt đẹp phủ đầy những dấu vết hoặc đậm hoặc nhạt. Trong giọng của Thiên Tốn còn lưu lại dư vị hoan ái, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp, giật mình rồi mới quay đầu lại.
Thiên Tốn cũng đứng lên, đôi mắt hơi khép hờ mang ý cười: "Ta và hắn, ai đúng ai sai?"
Im lặng lau khô nước, qua loa khoác thêm áo ngoài rồi, Lạc Tự Tỉnh thoáng chần chừ một hồi, mới nói: "Vì sao ngươi khăng khăng phải như thế?" Thay đổi cách sinh tồn của một đám yêu quái là xiết bao khó khăn. Hơn nữa, ngay bản thân người này cũng là một trong số đó.
"Vì sao? Ngươi còn không hiểu ư?" Người kia hơi cười khổ, ngự phong lướt tới bên người hắn, ôm chặt lấy hông hắn.
Không hiểu, không định hiểu, không muốn hiểu.
Hai người lại bắt đầu dây dưa, ngã xuống giường lớn mềm mại.
"Ta không cầu vĩnh viễn, không cầu có thể nhanh chóng được giống như hoàng thất Khê Dự. Việc có thể ước mơ mà không thể thành công, không đáng để ta làm. Ta chỉ muốn trong lúc bản thân còn có thể để mắt tới mọi chuyện, khiến xung quay thay đổi đi một chút." Một trăm năm cũng thế, một ngàn một vạn năm cũng thế, muốn thay đổi xung quanh mình, lưu lại người này. Trừ điều đó ra, cũng không hi vọng xa vời rằng có thể duy trì thiên thu muôn đời.
Lạc Tự Tỉnh im lặng, vươn tay ôm lấy mặt Thiên Tốn.
Ánh mắt kia càng nồng nàn. Cho dù hắn cự tuyệt không thành lời, cho dù hắn sẽ không đáp lại, những tình ý cũng tựa như sẽ vĩnh viễn không tan mất.
Chính là, không được.
Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống mất đi tự do, toàn thân toàn tâm chỉ quẩn quanh bên một người.
Tình cảm của người này quá nặng, quá tinh khiết, quá độc chiếm, hắn không gánh nổi.
Người này không phải là bạn lữ lý tưởng nhất của hắn.
Cho nên, cho một lần phóng túng cuối cùng.
Không được thành lệ về sau.
Lạc Tự Tỉnh từ từ đưa môi hôn lên.
Đôi mắt Thiên Tốn sáng bừng, tựa như vì sao, ánh quang rực rỡ.
Không bao lâu sau, tiếng rên rỉ rất nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề một lần nữa giao hòa. Thân thể vô cùng gần kề, lửa tình vô cùng nồng cháy, cũng là quyết tâm càng lúc càng xa vời.
Khi Lạc Tự Tỉnh tỉnh lại, Thiên Tốn còn đang trong giấc mộng. Tuy còn đang ngủ, môi của người này vẫn hơi cong lên, vẻ mặt mang tình ý miên man không dứt.
Lạc Tự Tỉnh ngắm nhìn, nhớ đêm qua người này một lần tiếp một lần lặp lại "ở lại bên ta", mà hắn đáp lại, chỉ là ngây ngô mà đung đưa hông. Nhớ rõ người này mừng rỡ như điên, không ngừng hôn hắn, không ngừng thì thào tên hắn. Nhưng còn hắn, trong lòng lại tràn ngập cay đắng.
Mà cho dù vậy thì vẫn phải rời đi.
Nguy hiểm. Nam tử này khắp người đều khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Ở lại bên cạnh người này, hắn sẽ phải rời xa người nhà, có khả năng phải làm địch với Tiểu Lục, còn sẽ mất đi tự do, quên đi giấc mộng. Tất cả những việc đó, đối với hắn mà nói không khác gì phải chết.
Lạc Tự Tỉnh lén lút dậy, rửa mặt chải đầu không một tiếng động, rồi biến mất khỏi đại trướng.
Hắn chân không chạm đất mà lướt vào một quân trướng thuần trắng bên cạnh doanh trại. Vốn tưởng chỉ có một mình mình, không ngờ lại có người đã tới trước.
Hắn lẳng lặng đứng một chỗ, nhìn Thiên Ly đang ngồi bên bàn thờ, chăm chú nhìn xuống thi thể của Tích Vương.
Đã có người lau rửa sạch sẽ cho thi thể đã hoàn toàn thay đổi kia, để lộ ra khuôn mặt vẫn dữ tợn không cam tâm. Thi thể đội cổn miện, miện mang chín chuỗi ngọc, huyền y huân thường, chín loại văn sức, không khác gì phục sức đại tế phục bình thường. Mà đại cừu miện, mười hai chuỗi ngọc, mười hai văn sức, đến chết cũng không mặc đến. Thật đáng buồn, chẳng qua là một bộ đồ lễ mà thôi, cả đời hướng tới, vội vội vàng vàng, âm mưu quỷ kế, chết đi vẫn không có được. Nhưng chiếm đuợc thì cũng có là gì? Cho dù là cổn miện hay đại cừu miện, vương gia hay hoàng đế, cuối cùng cũng chỉ biến thành một nắm đất.
"Là ngươi hạ thủ?"
"Không sai."
"Nếu ta chết, Lạc Ngũ, nể mặt một hồi tương giao, nhặt xác cho ta."
Thiên Ly ngẩng đầu lên, nở nụ cười.
Lạc Tự Tỉnh nhíu nhíu mày, trả lời: "Ta không đợi được đến lúc đó, thật sự là hữu tâm vô lực." Kẻ này cơ bản vẫn không biết, có một người nhất định sẽ dùng hết toàn lực, dù phải vứt bỏ tính mạng cũng sẽ không để hắn chết. Nhưng, thật ra cũng còn một người khác cho đến nay vẫn không biết, sau khi có được tất cả những gì nên đạt được, bản thân mình sẽ mất đi cái gì.
Thiên Ly sửng sốt, mắt lóe lên: "Ngươi muốn đi?"
Lạc Tự Tỉnh gật đầu, khẳng định: "Ta muốn đi."
"Hắn có biết?"
"Khi đi sẽ nói cho hắn biết."
Thiên Ly trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Thật sự là máu lạnh."
Lạc Tự Tỉnh rất muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi. Hắn đúng là rất máu lạnh, có thể không thèm để tâm mà xung phong vì người kia, liều mạng vì người kia, thậm chí vì người kia mà giết chết Tích Vương, còn muốn diệt trừ Hoàng hậu, nhưng duy nhất lại không thể ở lại bên cạnh.
Rất lâu sau, Thiên Ly đứng lên, thong dong tao nhã bước ra khỏi trướng.
Lạc Tự Tỉnh vẫn lẳng lặng đứng sừng sững.
Ngoài trướng xẹt qua một cơn gió. Trong tiếng gió, có người hỏi: "Chỉ một mình ngươi?"
Hắn không hề chần chừ, đáp: "Chỉ một mình ta."
––––––––––––––––––––
Đại quân khải hoàn, Ích Minh Đế lập tức triệu kiến Thái tử và Kinh Hồng nội điện.
Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh đi theo Đế cung Chính ti, lướt qua Nghị Chính Điện mang máng tiếng thảo luận ồn ào, qua Ngự thư phòng yên tĩnh không tiếng động, qua tầng tầng lớp lớp cung điện lầu các. Đến khi đứng trước điện bên của Đế tẩm cung, hai người đều có chút kinh ngạc. Đây là lần thứ hai Thiên Tốn đến Đế tẩm cung, là lần đầu đối với Lạc Tự Tỉnh. Hoàng đế muốn gặp bọn họ ở đây, quả thật khiến người ta hơi bất ngờ.
"Tiến vào đi." Trong điện truyền đến tiếng Ích Minh Đế, mơ hồ có cảm giác bi ai.
Thiên Tốn nhẹ nhàng hướng về phía Lạc Tự Tỉnh cười cười, dẫn đầu đẩy cửa đi vào. Lạc Tự Tỉnh sững người nhìn lưng hắn, cúi đầu xuống, ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.
"Tự Tỉnh." Nhận thấy hắn vẫn chưa theo vào, Thiên Tốn quay đầu, hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lạc Tự Tỉnh giật mình, hơi cứng nhắc mà bật cười: "Không sao." Nói rồi, hắn cũng bước vào điện, tiện tay khép cửa.
Mành trướng trắng đen, sáp thơm nồng nàn, phướn trắng treo cao. Đây rõ ràng là một linh đường được bố trí vội vàng, trên bàn thờ trống trơn, không có linh vị, không có hoa quả cúng tế, liếc mắt liền thấy được quan tài phía sau. Hoàng đế đứng trước quan tài bằng gỗ lim, cúi đầu tĩnh lặng nhìn, vẻ mặt khép kín, nhìn không ra bất cứ vẻ buồn vui xúc cảm gì.
Lạc Tự Tỉnh đột nhiên cảm thấy bóng hình ngài cùng không khí khó hiểu đang tỏa ra đều rất giống Thiên Ly lúc đó. Là bi thương mà không phải bi thương, là than thở mà không phải than thở, là quyết chí mà không phải quyết chí.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Đứng lên đi."
Ích Minh Đế vẫn không động đậy mà đứng nhìn hồi lâu, Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh cũng đứng yên một bên, luôn cúi đầu không nói gì.
"Ngay cả trẫm cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, mọi chuyện lại có thể chấm dứt. Các ngươi là đã có chuẩn bị từ trước, hay là thừa cơ hành động?"
"Bất luận là như thế nào, đây là kết cục tốt nhất. Không phải sao? Phụ hoàng." Thiên Tốn vẫn tự nhiên cười nhạt như thường.
"Đúng vậy, đây là cục diện thích hợp nhất." Ích Minh Đế nghiêng đầu liếc về phía bọn họ, "Lấy tội cấu kết với phản nghịch để cáo buộc nhiều thế tộc, các quan trong triều không còn được hai phần, vừa lúc có thể an toàn đưa về những người đã được phái ra ngoài lúc trước. Năm mươi vạn phản quân vốn không cách nào khống chế được, dù chiêu hàng hay đánh thẳng đều rất mạo hiểm, hiện giờ giết được phân nửa, số còn lại hoặc đã đi theo hoặc không dám có mưu đồ gì nữa, cũng dễ dàng dùng để khống chế lẫn nhau. Hơn nữa, kẻ đầu sỏ cuối cùng cũng là tự tay kết liễu."
Nghe xong, Thiên Tốn ngước lên, cười nhìn ngài: "Phụ hoàng cảm thấy nhi thần có chỗ nào làm chưa đúng ư?"
"Không, làm đến đúng quá." Đôi mắt của Ích Minh Đế thoáng tối đi, "Trẫm thực hối hận, không phát hiện sớm được năng lực ở ngươi, vẫn luôn chỉ nhìn chằm chằm hai hoàng huynh của ngươi, hơn nữa lại còn lâm vào thế khó xử."
"Nhưng nhi thần thực may mắn." Thiên Tốn nói, "Chính nhờ như thế, ngài mới đưa Tự Tỉnh đến bên nhi thần để bảo hộ."
Ích Minh Đế nở nụ cười tự giễu: "Phải. Không có Tỉnh nhi, cũng không có ngươi của ngày hôm nay. Chung quy vẫn là tới nước này. Không ngờ trẫm đã sống lâu như thế, lại càng lúc càng không thẳng thắn nhìn nhận, càng lúc càng ngu ngốc. Biết rõ là hi vọng xa vời mà cứ vọng tưởng, cố để được lưỡng toàn, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn không kiểm soát nổi."
Thiên Tốn khom mình hành lễ: "Không, phụ hoàng vẫn là bậc đế vương anh minh. Nhưng cho dù có là bậc thần võ đế vương, cũng khó phán quyết được việc trong nhà."
Vẻ mặt của Hoàng đế thoáng khá hơn, ngài bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi thì nói đến dễ nghe."
Dứt lời, ngài dừng lại một chút, chăm chú nhìn Lạc Tự Tỉnh: "Tỉnh nhi, sắc mặt ngươi không tốt lắm, mệt quá sao?"
"Nhi thần..."
"Vậy ngươi cứ lui về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Lạc Tự Tỉnh thấp giọng đáp, làm như không cảm thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Tốn, đi thẳng ra ngoài.
"Ngươi mong hắn tình thâm ý trọng, nhưng nhìn thì thấy hắn hoàn toàn không có ý đó." Ích Minh Đế lãnh đạm nói.
Thiên Tốn nhếch khóe môi: "Không sao. Qua một thời gian nữa, hắn sẽ quen. Không, nhi thần sẽ làm cho hắn quen, cũng sẽ bắt cung đình này trong ngoài đều phải quen với hắn."
Ích Minh Đế cẩn thận đánh giá người con mà có lẽ mình không hiểu nhất này, một lúc lâu sau mới thoải mái nở nụ cười: "Tốn nhi, cùng trẫm tới lãnh cung một chuyến."
"Phụ hoàng?" Thiên Tốn hơi sửng sốt.
"Trẫm phải chấm dứt." Ích Minh Đế nói, nhìn lại vào trong quan tài: "Cho dù là nghịch tử, đã phạm vào tội ác không thể tha thứ, nhưng dù sao cũng là nhi tử của trẫm. Chết rồi cũng không sao, cho hắn một thụy hào, để hắn cùng Cấn nhi xuống đất trước chờ trẫm."
"Phụ hoàng nhân từ." Thiên Tốn nhẹ nhàng cười. Hắn cũng không thèm để ý đến cái gì "thụy hào", hay là vinh dự được chôn cùng đế lăng. Người đã mất thì mấy việc nhân nhượng này chẳng qua cũng là làm để bồi vào cái tiếng khoan dung mà thôi. Hơn nữa – "Nói không chừng, nhi thần cũng sẽ đi trước một bước, lại cùng hoàng huynh quyết một hồi thắng bại."
Ích Minh Đế người bỗng xụi lơ, mặt cắt không còn một giọt máu, thảm hại vô cùng. Khi ngài quay lại nhìn, Thiên Tốn chỉ cảm thấy những tình cảm vốn tưởng như đã băng giá trong lòng lại ấm áp trở lên, ánh mắt của hắn cũng không khỏi thực sự mềm xuống.
"Tốn nhi..." Hoàng đế vô cùng thống khổ mà gọi một tiếng, mang chút dè dặt, còn có sự dày vò vô tận cùng sự hối hận.
"Phụ hoàng, nếu trong vòng trăm năm này, nhi thần có làm việc gì quá liều lĩnh, quá gay gắt, có lẽ phụ hoàng sẽ lại phải hao tâm tốn sức."
"Đừng nói nữa!" Hoàng đế nói, cau mày, "Nhất định còn biện pháp. Trẫm tuyệt đối sẽ không để ngươi chết."
Thiên Tốn than nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng dịu dàng: "Phụ hoàng, khởi giá thôi."
Lãnh cung nằm ở một góc hẻo lánh phía tây Hoàng cung, đã hoang phế từ lâu. Dây leo mọc đầy, tường đã sụp một nửa, con đường gần như chôn vùi trong cỏ dại, mặt hồ nước lặng trải đầy lục bình. Vài cây bách già tán rộng che khuất ánh nắng, tạo cảm giác âm trầm khó có thể tả nổi. Sau những cây bách là một cung điện nhỏ đã lâu chưa tu sửa, nền đầy bụi, cửa sổ hỏng hóc, lớp sơn đen đã phai màu, tỏa ra cảm giác mục nát.
Ích Minh Đế cùng Thiên Tốn để người hầu cùng nghi vệ ở ngoài, đi vào tòa điện cửa khép hờ.
Hoàn toàn khác với bên ngoài điện, trong điện sạch sẽ, nến thắp sáng ngời. Nữ nhân ngồi trong gian phòng bài trí sơ sài, trang phục hoa lệ như xưa, trang điểm tỉ mỉ, còn rất ung dung bình thản. Càng kỳ dị là ở chỗ, một nữ nhân đầy vẻ cao quý tao nhã như thế lại không có phản ứng gì đối với cảnh tượng rách nát xung quanh. Thấy bọn họ đến đây, đôi mắt nàng lấp lánh, môi nở nụ cười, tựa như bất kể là ở đâu, bất kể phải chịu sa sút đến thề nào, nàng vẫn là mẫu nghi thiên hạ, là vị hoàng hậu hoa lệ và khoan thai.
"Bệ hạ tới thật chậm." Nàng hơi hờn dỗi, vẻ mặt như thiếu nữ đang đợi tình lang, mà không hề làm giảm sự uy nghi cao quý của một hoàng hậu.
Ích Minh Đế giật mình, hai mắt thâm sâu khó dò: "Ngươi đang đợi trẫm sao?"
"Đúng vậy, thiếp đợi đã lâu. Sao bệ hạ không đến sớm hơn?"
"Ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?"
Nàng hơi nghiêng đầu, tựa như nghe được một lời hài hước, cười giòn tan: "Thật kỳ lạ, không phải bệ hạ nên nổi giận đùng đùng mà chất vấn tội thiếp sao? Chẳng lẽ dùng cả cửu tộc của Hồng gia thiếp, là mấy vạn người tự nguyện hiến tính mạng, cũng không nguyền rủa được Thái tử điện hạ cùng Duệ Vương điện hạ?"
"Ngươi–" Hoàng đế cuối cùng không kiềm lại được lửa giận đã lâu, như con hổ đã lồng lên, đi qua đi lại, "Ngươi hại Tốn nhi còn chưa đủ sao! Dám nguyền rủa hoàng thất Hạo Quang ta đoạn tử tuyệt tôn?!"
Khuôn mặt nàng càng tỏa sáng, nở cụ cười tuyệt mĩ, gật đầu: "Ngoài Cấn nhi của ta, Tự Tại của ta, bệ hạ, ngài không cần huyết mạch nào khác."
Hoàng đế nghe xong, mạnh mẽ dừng lại, quay lưng lại với nàng, mang vẻ sầu thảm mà cười: "Ngươi có thực sự biết mình đã làm gì không? Không, có lẽ từ khi Cấn nhi gặp chuyện không may, ngươi đã biết rõ mình muốn làm gì."
"Đúng vậy. Ta sao có thể khoan dung để kẻ khác đánh cắp vị trí thuộc về Cấn nhi và Tự Tại! Nếu bọn họ đã không chiếm được, vậy hoàng tộc Thiên thị, Hạo Quang... đều không cần tồn tại."
"Ngươi điên rồi."
"Không, ta không thể tỉnh táo hơn."
"Như vậy, trẫm không thể để ngươi sống."
Thiên Tốn khẽ biến sắc, gọi: "Phụ hoàng..."
"Trẫm biết, ngươi đã nhận lời với Hâm nhi, phải lưu lại tính mạng cho nàng. Nhưng không thể giữ được. Việc này không liên quan đến ngươi, là trẫm, trẫm tuyệt đối không thể chấp nhận nàng." Ích Minh Đế ngắt lời hắn, xoay lại, vứt một chai thuốc độc xuống đất.
Nàng cầm bình thuốc độc kia lên, tươi cười thản nhiên.
Ích Minh Đế không hề quay đầu, nhanh chóng khởi giá rời đi. Nhưng Thiên Tốn thì không hề có ý đi, vẫn không tỏ vẻ gì mà nhìn nàng.
"Nguyền rủa cần có ngày sinh tháng đẻ."
"Sao? Ngươi cho rằng ta sẽ không bao giờ biết ngày sinh của ngươi và Ly nhi giống nhau ư?"
"A, hóa ra ngài đã biết. Dùng mấy vạn người nguyền rủa, có lẽ thật sự có thể khiến ta và hắn không thể truyền lại huyết mạch."
Sóng mắt nàng lấp lánh: "Cũng giống như huyết chú, các ngươi chạy không thoát." Nói rồi, nàng mỉm cười uống thuốc độc, chậm rãi nằm xuống sập nhắm mắt.
Thiên Tốn nhếch môi, cười như gió xuân: "Ngài thực sự cảm thấy có thể gặp lại Nhị ca dưới kia sao?"
Nàng hơi cảnh giác mà mở mắt ra.
Thiên Tốn đến gần sập, ghé cạnh tai nàng mà nhẹ nhàng thổ lộ một bí mật.
Vẻ mặt của nàng nhanh chóng biến ảo, cực vui, cực khổ, cùng với sợ hãi cùng cực. Cuối cùng, đau đớn khiến khuôn mặt nàng vặn vẹo, nàng tựa hồ như muốn gọi tên ái tử, vươn tay tìm kiếm trong khoảng không, chết không nhắm mắt.
Thiên Tốn thu lại nụ cười, mặt không đổi sắc mà nhìn nàng hồi lâu, sau đó chậm rãi đi về phía Thần Vô Cung của Đức Phi.
Cùng lúc đó, một người che mặt áo đen nhảy khỏi lãnh cung, thân thủ nhanh nhẹ, tựa như ảo ảnh, qua vài bước lên xuống đã biến mất khỏi tầm mắt của đám ám vệ đuổi không kịp.
Tất cả đều kết thúc.
Khi đuổi tới lãnh cung, hắn chính là thấy Ích Minh Đế đang ban độc, vì vậy không thể tự tay đâm chết nữ nhân kia. Như thế cũng tốt, Tích Vương đã chết, Hoàng hậu cũng chết, người nọ sẽ bình yên vô sự đăng cơ, trở thành tân đế. Bên cạnh sẽ không còn uy hiếp gì lớn, khế ước năm đó của bọn họ đã được hoàn thành mỹ mãn.
Phía tây kinh thành, trên đỉnh quần thể núi phía ngoài doanh trại Hồng Uy quân, một người đứng dựa vào một thân cây đơn độc, ôm một vò rượu, nâng tay uống tiêu sầu. Rượu cay vào cổ đốt thẳng xuống, thiêu bỏng tâm sự trong lòng. Bên cạnh hắn đã có một đám vụn từ vò rượu vỡ, gió núi cũng không cuốn hết nổi mùi rượu càng ngày càng nồng nặc. Rõ ràng cả người đã hầm hập mùi rượu, nhưng hắn vẫn rất tỉnh. Hắn nhịn không được mà oán giận trong lòng, lúc muốn say nhất mà lại không say được.
"Vẫn định đi sao?"
Phía sau thân cây đột nhiên có thêm một người, Lạc Tự Tỉnh liếc xéo một cái, vẫn một mình uống thả cửa. Người nọ nhìn những mảnh vụn đầy đất cùng đống vò rượu, cũng tùy tiện mà cầm một vò lên, bóc giấy dán, tưới rượu vào mồm.
"Ngươi khẳng định sẽ không hối hận?"
"Chuyện sau này ta không thể khẳng định. Nhưng trước mắt nếu thực sự ở lại, nhất định sẽ hối hận."
Lạc Tự Ngộ thở dài một tiếng: "Hắn sẽ không cho ngươi đi."
"Nếu ta muốn bỏ đi, hắn làm thế nào cũng không giữ được."
Hai người trầm mặc, cứ một vò lại một vò uống rượu mạnh như thể uống nước.
"Tiểu Lục..."
"Ngươi yên tâm, ta biết có chừng mực. Thiên Ly không phù hợp với cái ngai vị kia. Cũng giống như ngươi, ta có hi vọng của ta – chân chính nhận chức quan lớn trong triều, phát huy hết chính mình. Ta đã chọn người ta nguyện trung thành, không quan hệ là ta yêu ai."
"Nhưng ngươi nhất định sẽ liều mình bảo vệ hắn."
"Đó là hẳn rồi."
"...Phải cẩn thận."
"Ta hiểu."
Trời dần sáng, hai anh em song sinh khuôn mặt đến năm sáu phần giống nhau cùng nheo mắt nhìn chân trời đã chuyển trắng ở phương đông.
"Ta đang nghĩ tới Tứ ca."
"Chỗ Tứ ca tương đối an toàn."
"Cũng đúng... Tiểu Lục, từ khi sinh ra tới nay, chúng ta chưa bao giờ chia lìa."
"Không sao, nhất định sẽ nhanh chóng tái kiến."
"Mười năm, tám năm? Chờ ngươi làm Binh bộ Thượng thư thật, ta sẽ đến ăn mừng ngươi."
"Được. Ngươi cũng nhớ kỹ đấy, không được bội ước."
Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, tia nắng đầu tiên nhuộm lên khuôn mặt họ ánh sáng vàng nhạt. Bọn họ cong môi, bật cười, nhưng trong mắt lại có cảm giác chua xót. Tới khi mặt trời đã vàng rực, không thể nhìn thẳng được nữa, hai người quay lại, một người lập tức nhảy khỏi đỉnh núi, một người loạng choạng bước qua đám vò rượu, đi về phía chân núi.
Uống rượu cả đêm, đến tận bây giờ mới có chút men say. Lạc Tự Tỉnh từ từ đi trong rừng sâu, hướng về phía kinh thành tráng lệ mà hắn sắp cáo biệt kia.
"Ngọc cô nương, ngươi theo ta đã lâu, mời đi ra."
Một dáng người duyên dáng uyển chuyển bay xuống, khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ: "Ngũ công tử, không sao chứ?"
"Chỉ là uống chút rượu mà thôi, không sao." Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, có chút say mà mờ mịt nhìn nàng. Nhìn như vậy quả thực lại càng thấy giống. Vị Tứ ca kia, thoạt nhìn thì thanh thản tự do, thong dong vô cùng, nhưng tổng lại vẫn cảm thấy như có chút buồn phiền không vui, tựa như tất cả những thứ xung quanh đều nhạt nhẽo đơn điệu, cho nên hắn không ngừng ra đi, tìm kiếm, khiêu chiến. Đến mãi sau này, đôi mắt hắn vì động tình mà bừng sáng, tuy không ngừng tra tấn chính mình, nhưng lại tươi sáng sinh động hơn nhiều. Hắn sẽ vẫn trong những lúc nổi hứng mà đánh đàn thổi tiêu, thường một mình đánh cờ, còn cười kể cho bọn họ vị nữ tử hắn tuởng nhớ phong hoa tuyệt đại đến nhường nào. Cuối cùng, hắn vì nhung nhớ dày vò mà không còn muốn sống, một lòng ra đi, không ai giữ được hắn. Nhưng Lạc Tự Tỉnh cảm thấy Tứ ca vẫn hạnh phúc, bởi hắn đã tìm được điều mình thực sự muốn.
Hiện giờ, trong mắt nàng cũng có sóng mắt đưa tình. Hình như hắn là điều cuối cùng mà nàng có thể hi vọng đến sau bao lâu tìm kiếm. Nhưng còn hắn thì sao? Hắn rốt cuộc là muốn gì? Đúng vậy, là tự tại thong dong, không bị bất cứ thứ gì thúc ép.
"Ngọc cô nương có phải có điều gì khó xử chăng?"
Ngọc Sinh Yên giật mình, bật cười: "Phải."
"Ta có thể giúp gì không?"
"Ngũ công tử sắp đi phải không? Nếu đã định không chào mà đi, cần gì phải hứa những lời không thể thực hiện như vậy?"
Lạc Tự Tỉnh thoáng suy tư: "Vậy ngươi đi cùng ta không?" Nếu không nhìn lầm, cái khó xử của nàng là không làm chủ được số mệnh của mình. Một khi đã vậy, mang nàng đi một đoạn cũng có sao.
Ngọc Sinh Yên gò má ửng đỏ, kinh hỉ nói: "Thật sao?"
"Tiếng đàn của Ngọc cô nương luôn như phóng ngựa nơi giang hồ, tự do tự tại, sảng khoái hào hùng, khiến ta nghe mà nhiệt huyết sôi trào. Chẳng lẽ cô nương không có nguyện vọng được thoát khỏi sự khống chế của Thiên Ly?"
"Không phải. Ngũ công tử, mang ta đi đi."
Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy trong những lời vấn đáp này hình như có gì mờ ám. Hắn hơi chần chừ, trong đầu hắn mới thoáng hiện lên một khuôn mặt dịu dàng mỉm cười: "Ngươi ta quen biết đã lâu, đó là tất nhiên."
Ngọc Sinh Yên lại ngơ ngẩn, đôi mắt đẹp dâng lên vẻ đau đớn cùng phức tạp: "Đa tạ Ngũ công tử."
Lạc Tự Tỉnh khoát tay, lảo đảo mà tiếp tục bước. Trong rừng bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, mà nghe lại liền cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn theo tiếng quay nhìn, thấy là chính ái mã của mình đang bừa bãi tung vó lao đến, khó khăn lắm mới dừng lại được trước mặt hắn. Người cưỡi ngựa cười tủm tỉm mà vươn tay ra, dáng vẻ như thể chắc chắn hắn sẽ nắm lại.
Hắn do dự nghĩ, nên quăng thẳng vò rượu vào khuôn mặt này, hay là vẫn làm theo ý người ấy.
Người nọ không cho hắn cơ hội tiếp tục chần chừ, mạnh mẽ kéo hắn lên, không để ý đến lời giận mắng của hắn, cười lớn giục ngựa chạy đi.
Mùa hạ năm Hạo Quang Ích Minh 5132, phản loạn bị dẹp yên, Hoàng đế hạ thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử. Kinh thành Thương Dao đã lâu mới được an bình nay một lần nữa trở nên bận rộn, trong ngoài triều đình bắt đầu cẩn thận chuẩn bị cho đại lễ đăng vị của tân đế mà đã hơn năm nghìn năm nay chưa cần có.
*Spoil cuối ngày: Người mà Lạc Tự Túy (gốc) yêu chính là mẹ ruột của Đế Vô Cực mà anh tình cờ cứu được, vì vậy khi Đế Vô Cực sinh ra và nàng chết đi thì Lạc Tự Túy nhận Đế Vô Cực làm con nuôi.
*Tán nhảm: Tác giả đổi xưng ta – thiếp thiếp - ta rất tỉ mỉ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook