Tỉnh Vị Trì
-
Chương 32: Lựa chọn duy nhất
Khi tỉnh lại, Thiên Tốn đột nhiên có ảo giác rằng cơ thể không còn là của chính mình. Tuy thấy được, nghe được, nhưng không có cảm giác gì. Không có đau đớn cuồn cuộn không nguôi, không có những xung đột vi diệu của chú độc trong cơ thể, không có hơi thở ra vào, thậm chí không có xúc cảm mềm mại của quần áo đệm chăn trên người. Hắn biết rõ, đau đớn cùng chú độc vẫn càng ngày càng tra tấn thân thể hắn một nặng nề hơn, chính là hắn chung quy không cảm thấy gì. Điều này làm hắn không khỏi có chút hoài nghi bản thân có thực sự thanh tỉnh hay không, có thực sự còn sống hay không.
"Điện hạ có thấy khỏe hơn không?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa. Hắn theo tiếng nhìn lại, thấy Mẫn Diễn dùng sắc mặt hơi nghiêm trọng chăm chú nhìn mình, phía sau còn có ba vị nam tử tóc bạc mang vẻ mặt khác nhau.
Tuy chưa từng thấy mặt ba vị quốc sư khác, nhưng Quốc sư Trì Dương Sơ Ngôn đạm bạc với đời, Quốc sư Khê Dự Vô Gian lạnh lùng sắc bén, Quốc sư Hiến Thần Liễu Thì ôn hòa mà đáng sợ, Thiên Tốn đã nghe danh từ lâu. Giờ bốn vị quốc sư lại tề tựu tại Chiêu Vương Phủ nho nhỏ này, đúng là vì tai kiếp khó tránh của hắn sao? Nghĩ đến đây, Thiên Tốn hơi gật đầu: "Đa tạ các vị quốc sư tương trợ, đã khá hơn nhiều."
Mẫn Diễn nhíu mày, nói: "Chúng ta chỉ tạm thời ngăn lại cảm giác của điện hạ, còn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc." Hơi dừng một chút, ngài lại nói: "Dù sao, cấm thuật dùng tính mạng vạn người để hiến tế nguyền rủa người khác thật quá hiếm thấy, dẫn đến việc trừ chú cũng tốn thời gian và nguy hiểm. Hơn nữa cơ thể của điện hạ từ lâu đã không chịu được thêm tác động."
Vạn người? Thật để mắt đến hắn. Cơ thể này không cần thế trận lớn tới vậy cũng có thể phá cho hầu như không còn gì rồi, thật lãng phí quá. Thiên Tốn cong môi, lại nở nụ cười, tựa như những gì hắn đang nghe không liên quan đến tính mạng của chính mình.
"Quốc sư, khi còn bé ta từng được ngài dạy, tính mạng của ta chỉ có thể dựa vào bản thân để tranh đoạt với trời, không ai có thể giúp ta. Từ khi đó, ta đã sớm chuẩn bị cho cái chết. Cho nên ngài không cần kiêng dè, xin nói đi, ta còn bao nhiêu thời gian?"
Bốn vị quốc sư tỏ vẻ luyến tiếc, hơn nữa vẻ mặt trầm trọng của Mẫn Diễn khiến người khác không khỏi tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, hoàn toàn không giống vẻ khoan thai bình tĩnh thường ngày của vị này. "Với năng lực của bốn người chúng ta, điện hạ có thể có hai lựa chọn. Thứ nhất là chịu mọi đau đớn, lý trí mất đi trước thân thể, hồn phách tiêu tán. Nếu có thể chịu đựng qua những ngày giải trừ chú độc thì có khả năng tiếp tục sống sót. Nhưng cho đến tận sau khi chết hồn phách mới có thể phục hồi như cũ."
Hai mắt Thiên Tốn khẽ động: "Lý trí mất đi, hồn phách tiêu tán, ta liền không là ta, sống với chết có khác gì nhau?"
"Thứ hai, dùng thọ hạn dài lâu của điện hạ* đổi lấy trăm năm yên ổn. Sau khi thi thuật, chú độc trong cơ thể điện hạ sẽ hoàn toàn tiêu tán, trong vòng một trăm năm không khác gì người thường." Dứt lời, đôi mắt vàng xanh của Mẫn Diễn chuyển quanh, vẻ âm u càng nặng: "Ta liền nói thẳng luôn, điện hạ chính là thiên mệnh Hoàng đế. Cho dù có thay đổi gì, lựa chọn của linh thú cũng sẽ không khác, điện hạ chắc chắn sẽ trải qua khó khăn mà đăng vị. Chính là ta đã không dự đoán được có kẻ dám thừa lúc ta không để mắt mà gây chuyện. Thượng cổ Hoàng đế của Hạo Quang ta chỉ có thể gìn giữ được một trăm năm ngắn ngủi, nữ nhân kia có biết mình đã hủy diệt cái gì hay không!"
*Người có dòng máu hoàng tộc sống đặc biệt lâu, thường cũng gần ngưỡng mười nghìn năm hoặc hơn.
"Ta biết." Vẻ mặt của Thiên Tốn vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh thản nhiên, trong vẻ ôn hòa mang một sự kiên định khiến người khác không thể nghi ngờ, không mảy may phẫn uất oán hận, "Nếu không như vậy, bốn bị Quốc sư thế nào lại dốc sức cứu một hoàng tử tầm thường bại trận trong tranh đấu hoàng vị? Trước đây tuy Quốc sư vẫn chưa ra mặt, hai vị đệ tử Mậu Ninh tôn giả cùng Trọng Mộc tiên sinh cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có ý của Quốc sư, hai vị chắc chắn sẽ không thiên vị chúng ta đến vậy."
"Hơn nữa, nhắc đến tính mạng, mạng của ta từ trước đến nay vẫn dựa vào bản thân để cướp đoạt, có thể tới được ngàn năm thọ hạn hay không còn chưa biết. Mà một trăm năm cuối này ta có thể tiếp tục sống hay không, cũng vẫn là một hồi tranh đoạt mà thôi, thắng bại chưa nhất định."
Khí khái toát ra trong lời nói của hắn khiến Vô Gian, Sơ Ngôn và Liễu Thì không khỏi lộ vẻ xúc động.
"Sư huynh, có tính được canh giờ chưa? Sớm thi pháp cho điện hạ thôi." Liễu Thì thấp giọng nói, "Diêu Duệ trấn tại Hiến Thần, ta tốn nhiều linh lực một chút cũng không sao. Sư huynh còn phải trấn trụ những phản đồ, không thể tổn hại thân thể quá."
"Ta cũng không sao." Sơ Ngôn lãnh đạm nói, "Trì Dương rất yên ổn. Hơn nữa ta cùng Ngũ Công tử quan hệ cũng sâu nặng, dùng toàn lực ứng phó là việc phải làm."
"Khó khăn lắm mới xuất hiện được một vị thiên mệnh Hoàng đế, không chỉ là phúc của Hạo Quang mà cũng là phúc của tứ quốc." Vô Gian nói tiếp, "Cho dù phải dùng hết sức lực, cũng muốn vì điện hạ mà đổi lấy vài năm thọ hạn."
Mẫn Diễn đưa mắt liếc Thiên Tốn một cái, vẻ mặt hơi giãn ra, cười nói: "Không hổ là Chiêu Vương điện hạ, dễ dàng thu phục được bọn họ."
Chiêu Vương điện hạ lộ vẻ mặt khó hiểu, hơi hơi mỉm môi.
Vô Gian, Sơ Ngôn, Liễu Thì thoáng giật mình, đều mỉm cười.
"Có điều, tuy luôn luôn thật giả khó phân, tính tình của ngài vẫn rất hợp ý chúng ta."
Ba vị quốc sư cùng gật đầu đồng tình.
Thiên Tốn cười nói: "Có thể được bốn vị quốc sư khen ngợi, cuộc đời này cũng coi như không uổng."
Mẫn Diễn nâng lên bàn bát quái bằng mặc ngọc, nhẹ nhàng phất tay một cái, mặt ngọc ẩn ẩn cuộn sóng những bóng sáng nhẹ nhàng. "Xem tư chất của điện hạ, những biến động chưa định trong kiếp này có lẽ có thể thay đổi được số mệnh."
"Được Quốc sư tặng lời lành rồi."
"Ta thực sự hi vọng điện hạ có thể trường sinh. Cho dù là sau này khi đã nhường ngôi, linh thú vẫn có thể bảo vệ Hạo Quang, đó là phúc lợi của dân chúng."
"Ta sẽ cố hết sức."
Thiên Tốn khó nén được ý cười, vẻ mặt của các vị quốc sư cũng dịu đi rất nhiều, không khí nặng nề trong điện trở thành hư không.
Mẫn Diễn bấm đốt ngón tay một hồi, nói, "Ngày mai cuối giờ mão đầu giờ thìn (gần 7h sáng), thần linh đi tuần, tà khí tiêu giảm, chính là lúc cung thỉnh thần linh giáng lâm. Điện hạ chỉ cần bình tĩnh chờ là được."
"Được." Thiên Tốn đáp.
Thu lại bàn bát quái, Mẫn Diễn lại nói: "Là sơ xuất của ta nên mới không thể kịp thời ngăn cản cấm thuật được thực hiện. Để bồi thường, điện hạ có thể yêu cầu ta làm một việc nằm trong năng lực của ta."
Nghe vậy, ánh mắt của Thiên Tốn đảo vài lần khắp người vị này: "Nếu ta muốn thỉnh Quốc sư giúp ta bức phụ hoàng thoái vị thì sao?"
"Nếu nguyện vọng của điện hạ đúng là như thế, ta sẽ không cự tuyệt." Mẫn Diễn đáp lại vô cùng sảng khoái.
Đáp lại sảng khoái, lời nói lại có huyền cơ. Thiên Tốn lắc đầu cười nói: "Quốc sư đã nhìn thấu ta rồi. Nếu đúng là một câu mà có thể hơn bao nhiêu năm cố gắng, thật sự sẽ không thú vị. Đã đi tới đây, tiếp tục thì có ngại gì? Lời hứa hẹn này của Quốc sư xin tạm gác về sau." Dứt lời, hắn lại có ý sâu xa mà nói: "Huống hồ, lúc này Quốc sư xuất hiện là đã giúp ta một đại ân."
Mẫn Diễn dĩ nhiên là hiểu rõ ngụ ý của hắn: "Không ngờ được điện hạ lại là người si tình."
"Nhìn không giống sao?" Chiêu Vương điện hạ mặt mày vui vẻ, khẽ cười.
Các vị quốc sư không hẹn mà cùng cẩn thật nhìn kỹ hắn, duy trì im lặng.
"Không giống đến thế sao?" Cùng một tiếng thở dài, cười khẽ biến thành cười khổ.
Thời khắc này, Kinh Hồng nội điện bị giam lỏng trong điện bên của Thần Việt Cung với "lực lượng canh gác hùng hậu”, đang ngồi trong phòng tính toán cách đào thoát. Hắn vạn phần hối hận, trong một khắc cuối cùng hắn đã vì Ích Minh Đế xuất hiện mà thất bại trong gang tấc. Nhưng sự giận dữ của Hoàng đế rất khủng bố, nếu lúc ấy hắn khăng khăng cố chấp mà xông ra khỏi cung, có lẽ hình phạt đối với hắn sẽ không ôn hòa thế này, thậm chí còn có thể liên lụy tới Thiên Tốn. Bởi vậy hắn phải đi đường vòng thế nào để tránh lửa giận của Hoàng đế.
"Một tiếng "Làm càn" đó đúng là uy lực không nhỏ." Lạc Tự Ngộ nhìn vẻ mặt của hắn không ngừng đổi qua đổi lại mà nhàn nhã rót trà, nhấp một ngụm nhỏ.
Lạc Tự Tỉnh quay đầu, thấy vẻ mặt hắn chẳng có gì, tựa như không thể bị điều gì ảnh hưởng, không khỏi vội la lên: "Tiểu Lục, ngươi mau giúp ta nghĩ đi. Ta phải nhanh chóng xuất cung!"
"Bệ hạ vốn đã ngầm đồng ý cho ngươi liên hệ với Đức Phi nương nương, rõ ràng là thả lỏng không ít, ngươi lại náo loạn như thế một hồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Lạc Tự Ngộ liếc nhìn hắn đang nôn nóng bất an như hổ bị vây, lời nói càng toát lên vẻ bình tĩnh, "Vốn đang trong tình cảnh gian nan, còn bị người người bàn tán, ta tưởng ngươi ở trong này đợi thoải mái lắm, còn không muốn ra ngoài."
"Ngươi không nhìn thấy bộ dáng của Hoàng hậu lúc đó! Nàng muốn đồng quy vu tận, hơn nữa trước tiên là muốn hạ thủ với hồ ly. Tưởng tượng tới không biết khi nào nàng sẽ ra tay với hồ ly, ta..." Liền mất hết lý trí, đến tận khi Hoàng đế đích thân nổi giận gầm lên một tiếng mới tỉnh táo lại. Lạc Ngũ công tử xưa nay trong lúc lâm nguy luôn không hề loạn, cho dù bản thân cận kề cái chết cũng chưa bao giờ không khống chế được mình như vậy. Hắn linh cảm thấy nếu cứ thế này, hắn sẽ mất đi thứ hắn quý trọng nhất, là tất cả những gì hắn hướng về nhất, cho nên dù đối mặt với Lục đệ gắn bó thân thiết, hắn vẫn không nguyện ý nói ra sự thật, càng không muốn thừa nhận người kia đã ảnh hưởng tới hắn đến mức nào.
"Vậy ngươi nghĩ Hoàng hậu sẽ phái người ám sát ư?"
Lạc Tự Tỉnh lắc lắc đầu. Thời khắc này, một cuộc ám sát mới không nghi ngờ gì sẽ làm rời đi lực chú ý của mọi người, còn có thể tẩy sạch sự "trừng phạt" đối với Thiên Tốn, cũng là điều phái Hoàng hậu không muốn nhất. Bọn họ ngày ngày gào khóc chỉ trích trên triều, muốn tất cả mọi người luôn luôn nhớ rõ cả nhà Hòa Vương chết thảm, muốn tìm thích khách báo thù, dĩ nhiên sẽ không thể cho hắn lại trở thành tiêu điểm tranh luận. Huống chi nếu đánh một đòn không thành, Ích Minh Đế chắc chắn sẽ nảy lòng thương xót mà bảo vệ Thiên Tốn, ngược lại làm dịu đi quan hệ phụ tử lúc này.
"Vậy ngươi đi thì có tác dụng gì?" Lạc Tự Ngộ thở dài, "Hơn nữa, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, Chiêu Vương điện hạ có phải là vô năng yếu đuối không? Hắn hành động chu toàn hơn so với ngươi và ta nhiều, dĩ nhiên đã có cách ứng đối ngay từ đầu. Chỉ cần ngươi không gây nhiễu loạn, hắn sẽ có thể yên tâm mà để ý xung quanh mình một chút."
"Nghĩ có chu toàn đến mấy cũng luôn luôn có lúc ngộ nhỡ." Lạc Tự Tỉnh cau mày, nắm đấm giáng xuống chiếc án bằng gỗ đàn. Chiếc án nứt rắc một tiếng, bụi bốc lên.
"Ngũ ca, quan tâm sẽ bị loạn."
"Ta... An nguy của hắn là trách nhiệm của ta."
Lạc Tự Tỉnh quay người tránh ánh mắt của Lạc Tự Ngộ. Nhưng ánh mắt phía sau vẫn như hiểu rõ tất cả – những mâu thuẫn trong nội tâm hắn, những lên xuống trong tâm tình của hắn, những bất an cùng quyết ý của hắn, không chỗ nào giấu được.
"Ngũ ca, lần đầu tiên ta thấy ngươi quan tâm đến một người ngoài gia đình như vậy." Lạc Tự Ngộ chậm rãi nói.
Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ cảm thấy tìm lời là một việc khó khăn đến thế, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ ngữ thích hợp. "Tiểu Lục, hắn thực đặc biệt. Vốn vẫn xác định là bằng hữu chí tình của ta, ta có thể vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa, trả giá bằng tính mạng cũng không hề gì. Chính là–“
"Ngươi thầm mong chỉ coi hắn như tri giao mà thôi?"
"Loại quan hệ đó rất đơn giản. Ta vẫn luôn không thích rắc rối phức tạp."
"Mây mưa rồi, liền không thể giả bộ chỉ là bằng hữu nữa. Tình của hắn đã đâm rễ sâu nặng, ngươi có thể làm thế nào?"
"Ta... Vì quan tâm đến hắn nên ta mới tạm thời theo ý hắn. Nhưng không thể cùng đường mãi mãi."
"Ngươi chỉ là không muốn vì hắn mà thay đổi thôi."
"Hắn có hi vọng mà hắn tuyệt đối không thể buông tay, ta cũng có theo đuổi mà ta quyết không từ bỏ. Không thể lưỡng toàn, vậy chỉ có thể thoát thân."
Hai người trở nên trầm mặc.
Lạc Tự Tỉnh không hỏi Lạc Tự Ngộ đến lúc đó hắn có thể cùng mình rời khỏi nơi này không. Nhìn vẻ mặt của hắn cũng nhận ra, suy xét lựa chọn của hai người lúc đó sẽ hoàn toàn tương phản. Bọn họ là anh em sinh đôi, là người hiểu đối phương nhất, cũng gần như vẫn luôn như hình với bóng. Nhưng, sau khi gặp rất nhiều người, con đường của bọn họ cũng sắp sửa tách ra.
Đó là tất nhiên. Quỹ đạo vận mệnh luôn bất đồng, không ai có thể vĩnh viễn đi theo cuộc đời người khác, đánh mất chính mình.
Bọn họ vẫn là đôi song sinh cực kỳ thân thiết gắn bó, bọn họ vẫn còn vô số cơ hội nhìn nhau mà cười.
Nhưng còn người ở ngoài gia đình, xa ngàn vạn dặm rồi sẽ không có lúc tái ngộ nữa.
Cho nên, trong thời gian này, hãy nhường người kia một hồi, hãy thuận theo ý hắn.
––––––––––––––––––––
Trong im lặng hoàn toàn, hai huynh đệ ăn ý mà ngồi quây lại, lấy nước trà làm mực, vẽ lại sự phân bố của cấm vệ quân và thị vệ trong cả Hoàng thành, thấp giọng thảo luận những lỗ hổng có thể tồn tại. Từng bước một kéo tơ lột kén, tìm kiếm cách ra khỏi cung.
Đối với bọn họ mà nói, thị vệ tuần tra cùng cấm vệ quân về cơ bản không đáng nhắc tới, quan trọng nhất là làm thế nào để di rời những người đang theo dõi mà trong ngoài viện không chỗ nào không có. Thời thời khắc khắc đều có hơn trăm ánh mắt quan sát bọn họ chặt chẽ, hơi có động tĩnh gì là cảnh giác mạnh và thông báo cho Hoàng đế. Từ một chỗ phòng bị nghiêm mật như thế, muốn thần không biết quỷ không hay xuất cung đúng là khó như lên trời.
Trong lúc hai người đang vắt óc, vòng khí tức dày đặc xung quanh có thay đổi.
Lạc Tự Tỉnh đứng thẳng dậy, liền nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng kêu khóc: "Tỉnh nhi!"
Tiếng khóc mang cảm xúc kịch liệt, hoàn toàn không khống chế được, khác xa vẻ dịu dàng thanh tao thường ngày, nhưng hắn vẫn nghe ra rõ là giọng Đức Phi.
Huynh đệ hai người liếc nhau, lập tức lao ra ngoài điện, nhảy qua đầu tường.
Thân pháp của Lạc Tự Tỉnh quá nhanh, hơn một trăm ám vệ, ngự tiền thị vệ cùng ám hành ngự sử còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đáp xuống ngoài viện, chạy về phía Đức Phi. Bọn họ chỉ có thể bao vây quanh hắn và Đức Phi, cảnh giác nhìn mọi hành động của hắn. Lạc Tự Ngộ phi ra phía sau cũng không gặp ngăn cản gì nhiều, thả người nhảy vào vòng vây.
"Nương–“
"Tỉnh nhi!" Vừa thấy Lạc Tự Tỉnh tới, Đức Phi dung nhan tái nhợt liền lao tới, nắm chặt lấy hắn: "Tốn nhi bệnh tình nguy kịch!"
Lạc Tự Tỉnh giật mình, nhất thời trong đầu trống rỗng.
"Mau đi xem hắn! Nhất định phải đi xem hắn!" Đức Phi mở to đôi mắt đẹp, nước mắt không ngừng.
"Nương." Cuối cùng cũng định thần được, Lạc Tự Tỉnh thấp giọng nói, "Tin này có phải là thật không? Không thể làm loạn tình hình."
"Quốc sư cũng đã đi rồi, không sai đâu! Tỉnh nhi, mau theo ta xuất cung đi! Tốn nhi của ta, ta không thể để hắn cô đơn một mình..." Đức Phi khóc lên thất thanh, sắc mặt càng trắng bệnh, run rẩy ngã vào ngực hắn.
"Nương!" Lạc Tự Tỉnh cẩn thận đỡ lấy nàng, trong lòng vừa hoảng vừa cuống. Hắn biết rõ Hoàng hậu sẽ gây hại cho Thiên Tốn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ không bảo vệ được người kia. Vẫn cho rằng mình có thể ý thức được khi hắn gặp nguy, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn để tới bên hắn cứu hắn, cũng giống như lần trước gặp chuyện khi săn bắn vậy. Mà Thiên Tốn cũng có đủ năng lực để giữ vững cho đến khi mình xuất hiện. Vì vậy, dù ở trong những thời điểm đáng lo nhất, bản thân vẫn chưa bao giờ nghĩ người này sẽ chết đi ở một nơi mình không thấy được.
Không, đây nhất định là lời đồn! Là hồ ly cố tình bày thế nghi binh!
Không, có lẽ chỉ là chú độc của hắn phác tác mà thôi, có Quốc sư ở gần là yên lòng.
"Tránh ra!"
Kinh Hồng nội điện mắt sáng như đuốc, ngầm mang vẻ cuồng loạn, quét mắt nhìn mọi người: "Đừng ngăn đường ta!"
Bao nhiêu ám vệ, ngự tiền thị vệ ở đây hôm qua đều đã thấy công phu cùng uy thế quét sạch ngàn quân của hắn, nay bị sự giận dữ trong lời của hắn áp chế. Các ám hành ngự sử không biết hắn thì cảm thấy sát ý sôi trào của hắn, rào rào rút kiếm tự vệ.
"Ngũ ca!" Lạc Tự Ngộ kêu lên, muốn kéo lại lý trí của hắn.
Lạc Tự Tỉnh lại ngoảnh mặt làm ngơ, mang theo Đức Phi muốn xông ra.
Thị quan của Đức Phi có phần luống cuống chân tay, Lạc Tự Ngộ liếc nhìn một cái liền dùng truyền âm nhập mật nói: "Mau tới Hộ bộ nha môn mời Cao đại nhân." Nếu có Cao Gián Phong ở đây, chắc có thể khiến Đức Phi ổn định lại, còn khuyên nhủ được Lạc Tự Tỉnh. Tin tức hắn biết cũng thật hơn nhiều so với lời đồn trong cung.
Vẻ mặt của thị quan thay đổi, ảm đạm nói: "Cao Gián Phong đại nhân đã bị nhốt vào Thiên lao."
Lạc Tự Ngộ khẽ nhếch hai mắt, cảm thấy rất không ổn. Giờ này khắc này, người có thể ngăn cản được Lạc Tự Tỉnh chỉ có Hoàng đế bệ hạ.
Đang nghĩ vậy, chợt nghe một tiếng quát lên giận dữ: "Lui cả ra!" Hoàng đế vội vã giá lâm, thị vệ người hầu đều vứt xa lại phía sau.
Mọi người dần dần tản ra, Lạc Tự Tỉnh quay đầu, nét mặt bình tĩnh dị thường, hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Ích Minh Đế dừng mắt trên người Đức Phi trong ngực hắn, lãnh đạm nói: "Là ai nói bậy?" Ngữ khí dù hờ hững, cơn giận ngút trời bên trong ai cũng nghe ra. Thị quan, người hầu của Đức Phi sợ tới mức quỳ gối ngã xuống, cuống quýt dập đầu xin tha.
Vẻ mặt của ngài hơi dịu lại, nói: "Ái phi, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn, mau hồi cung nghỉ ngơi. Chuyện của Tốn nhi trẫm sẽ xử lý, không cần lo lắng.
Lạc Tự Tỉnh cảm thấy Đức Phi trong ngực run lên càng mạnh, lại khẽ gọi nương.
Tiếng khóc đứt quãng của Đức Phi đột nhiên ngừng lại, nàng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Nàng vẫn luôn trầm tĩnh dịu dàng, thanh nhã động lòng người, lúc này vẻ mặt lại lạnh giá đến lạ thường, tựa như cùng trước kia là hai người khác nhau: "Bệ hạ, thần thiếp là mẹ của hắn. Cho dù hắn có chết đi, cũng phải chết trong lòng thần thiếp."
Ích Minh Đế thoáng giật mình, biểu tình bình tĩnh cuối cùng cũng dao động, trách mắng: "Nói càn! Có Quốc sư ở đó, Tốn nhi không có việc gì."
"Bệnh tình của Tốn nhi như thế nào, bệ hạ biết rõ hơn thần thiếp. Ngàn năm nay, thần thiếp kính nàng như Hoàng hậu, như tỷ tỷ, chưa bao giờ dám vọng tưởng vượt qua, nàng lại không chứa chấp được nhi tử của thần thiếp" Đức Phi lạnh lùng bật cười, ánh mắt mang vài phần đau thương, cũng có vài phần oán hận, "Để Tốn nhi có thể sống sót, thần thiếp đã làm hết thảy, nhưng vẫn không thể bảo vệ được hắn, thần thiếp cần gì phải chịu uất ức nữa?"
"Ái phi, ngươi mệt quá rồi. Nghỉ một chút đi, ngày mai trẫm cùng ngươi đi thăm Tốn nhi."
"Đi thăm Tốn nhi? Nhìn xác hắn ư? Nếu Thánh thượng không tin nhi tử của thần thiếp thì cần gì phải sủng ái hắn? Nếu không có Thánh thượng sủng ái, hắn sao đã phải chịu nhiều thị phi như thế? Bệ hạ khoan dung cho nàng, khoan dung cho Tích Vương, lại không chấp nhận được nhi tử của thần thiếp có chút gì không phải. Nàng tàn nhẫn, Tích Vương ngoan độc, bệ hạ xem như không thấy. Tốn nhi không phải là người lòng dạ độc ác, Tỉnh nhi cũng là người ngay thẳng trong sạch, nhưng chỉ vì bọn họ muốn có quyền lực mà bệ hạ tự tay bẻ gãy hi vọng của bọn họ, mặc cho người khác gây khó dễ. Vì lẽ gì? Trong mắt bệ hạ chỉ có thắng bại, không có đúng sai, cho nên nhi tử của thần thiếp phải bị người ta tra tấn sao?"
Đức Phi nhẹ nhàng đẩy Lạc Tự Tỉnh ra, nghiêm nghị đứng thẳng: "Chẳng lẽ chỉ cần thắng cuộc thì giết ai, làm gì đều không sao?! Chỉ cần là Hoàng hậu, chỉ cần là người kế vị mà bệ hạ hướng tới, thì làm gì cũng có thể được tha thứ?!"
"Nhi tử của nàng chết, vì nàng đáng thương cho nên mặc nàng trả thù thế nào cũng được?! Nhi tử của thần thiếp bị người khác mưu hại, thần thiếp ngay cả thăm hắn cũng không xong?!"
"Ái phi..."
"Thánh thượng, thần thiếp quá mệt mỏi rồi, không muốn lại ở đây đấu đá với nhau. Bất luận là Tốn nhi sống hay chết, thần thiếp sẽ đi cùng hắn, không để cho hắn cô đơn một mình. Nếu hắn thực sự có thể sống qua ải này, Thánh thượng sớm đem hắn sung quân đưa ra ngoài đi, đi thật xa, thần thiếp cũng có thể thanh tịnh. Nếu hắn không qua được, thần thiếp cùng tro cốt của hắn xin giao cả cho Tỉnh nhi xử trí."
Với khí thế trước nay chưa từng có, Đức Phi xoay người, kéo Lạc Tự Tỉnh đi ra ngoài.
Ích Minh Đế yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt thay đổi vài lần, thở dài một tiếng: "Chuyện đó tạm thời đừng bàn, đi thăm Tốn nhi trước." Ngài liếc nhìn Lạc Tự Tỉnh, thấp giọng nói: "Tỉnh nhi cũng trở về Chiêu Vương Phủ chăm sóc hắn."
Đức Phi lạnh nhạt tạ ơn rồi nghiêm mặt không nói gì nữa. Lạc Tự Tỉnh cũng chỉ hành lễ, trước sau chưa nói gì.
Đế giá mang theo Đức Phi và Kinh Hồng nội điện lập tức tới Chiêu Vương Phủ.
Chiêu Vương Phủ mất đi chỗ dựa đã không còn là Chiêu Vương Phủ trong dĩ vãng. Ai nấy thấp thỏm, trong sân tiêu điều, gã sai vặt chờ ngoài viện với vẻ mặt bất an, thị vệ thì không thấy bóng dáng.
Lạc Tự Tỉnh nhìn thấy, nỗi lo trong lòng càng sâu. Mặc dù vị điện hạ kia có tiếng "hòa nhã" thì quản hạ nhân vẫn có phép. Người trong Chiêu Vương Phủ luôn tươi cười thong dong, đã bao giờ có cảnh hấp tấp, kinh hoảng thế này? Thậm chí ngay cả khi Hoàng đế giá lâm cũng không có quản sự ra nghêng đón. Phạm vào một sai lầm lớn tới mức đó, cũng đủ để thuyết minh trong phủ đã hỗn loạn đến nhường nào, mà bệnh tình của Thiên Tốn lại trầm trọng đến đâu.
Đế giá lập tức đi xuyên qua viện trước, tiến vào hoa viên.
Lạc Tự Tỉnh chỉ thấy xa xa có Mậu Ninh cùng Trọng Mộc tay cầm pháp khí đi thẳng tới. Vẻ mặt của bọn họ quá nặng nề, lòng hắn chợt động, vừa kịp phản ứng lền vận khí phi đi.
Tẩm điện vẫn như thường lệ, sáng sủa sạch sẽ, nhẹ nhàng yên tĩnh.
Không có mùi máu, không có mùi thuốc.
Không có người hầu hoang mang rối loạn qua lại như nước, không có Giang quản sự lo lắng bất an, không có thái y nơm nớp lo sợ, ngay cả Mẫn Diễn cũng không có mặt.
Cùng với trong trí nhớ không có bất cứ một điều gì khác biệt.
Lạc Tự Tỉnh chần chừ, đến gần bên giường.
Tấm rèm xanh đã được vén lên, dáng người nằm nghiêng trên giường, đôi mắt khép hờ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi thứ không sót gì.
Lạc Tự Tỉnh ngây người.
Hắn cho rằng lúc trước khi chú độc của Thiên Tốn phát tác, ấn ký hình rồng kéo dài đến mặt đã đủ dữ tợn rồi. Nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia lại chi chít đầy những văn ấn màu đỏ tươi. Chúng giống như có sinh mệnh, cựa quậy, dao động, như thể chuẩn bị xé rách da hắn để tuôn ra.
Hắn không tưởng tượng nổi tình trạng này phải do một thứ chú độc kịch liệt đến mức nào tạo ra, Thiên Tốn phải chịu bao nhiêu thống khổ. Chỉ cần nhìn, trong lòng hắn đã nhói đau, nói không nên lời.
"Về rồi à?"
Thiên Tốn để ý thấy hắn, lộ ra nụ cười dịu dàng thường lệ.
Nếu là trong dĩ vãng, nụ cười mang tình ý miên man ấy sẽ khiến Lạc Tự Tỉnh ngơ ngẩn nhìn. Mà hiện giờ, hắn chỉ thấy đau lòng, chỉ thấy cực kỳ phẫn nộ.
"Chậc chậc, không nhận ra nổi ta sao?"
"Hồ ly, có khó chịu không?"
"Không khó chịu."
"..."
"Quả thực không khó chịu. Quốc sư đã thi pháp làm tiêu tan đau đớn, ta cái gì cũng không cảm giác được."
Không cảm giác được gì, thế thì có khác nào người chết? Đau đến mức phải thi pháp ngăn lại cảm giác là đau đớn đến mức nào? Lạc Tự Tỉnh hơi dè dặt ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Thiên Tốn.
Hơn một tháng không thấy, không kể những văn ấn khủng bố, cả người hắn gầy đi nhiều lắm. Mấy ngày nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà mình không biết? Lại khiến hắn sầu lo đến thế.
"Ngươi chờ trong cung có vẻ không dễ chịu lắm đi, tiều tụy đi không ít."
"Ta chỉ thiếu hoạt động quá mà thôi. Còn ngươi, Quốc sư có thể trị tận gốc không?"
"Đã có biện pháp. Bốn vị quốc sư đều đã đến đây, ngươi không cần lo lắng."
Lạc Tự Tỉnh hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thấp giọng nói: "Cần phải làm phiền tới bốn vị quốc sư, đây rốt cuộc là thứ chú độc gì?"
Thiên Tốn cười cười, nói: "Chỉ là chú mà thôi. Nhưng nghe nói là cấm thuật nên lợi hại chút."
Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, khóe mắt thấy Mẫn Diễn đi tới thì đứng dậy hành lễ: "Quốc sư, cấm thuật đối với hồ... điện hạ có thể có ảnh hưởng không?"
Mẫn Diễn đưa mắt liếc Thiên Tốn, trả lời: "Cấm thuật này quá mức hiếm thấy, ta cũng không thể kết luận được ảnh hưởng."
Thiên Tốn giật mình, cười như không cười mà nhìn sang.
Lạc Tự Tỉnh cau mày, vội kêu lên: "Vậy sau khi trị liệu, sức khỏe của điện hạ có thể khôi phục như trước không?"
"Ít nhất là sẽ không kém đi so với trước mắt."
"Ý ngài là không có cách trị tận gốc trong một lần ư?"
Mẫn Diễn cười cười không đáp lời.
Thiên Tốn nói tiếp: "Tự Tỉnh, chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm năng lực của bốn vị quốc sư? Bọn họ y thuật cao siêu, linh lực sâu không lường được, người chết còn có thể cứu về, ta nhất định sẽ không có gì đáng ngại."
"Lời tuy như thế..." Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn, không giấu vẻ lo lắng.
Chiêu Vương điện hạ tất nhiên là mừng thầm trong lòng, lại cong môi nói: "Ta sẽ ngăn chặn tạp niệm, toàn lực phối hợp với bốn vị quốc sư. Cho nên tất cả giao lại cho ngươi."
Lạc Tự Tỉnh gật đầu: "Đó là tất nhiên. Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt là được. Hơn nữa nương hẳn sẽ ở lại đây một thời gian, ngươi thường xuyên ở bên nàng đi." Hôm nay, cái nhìn của hắn đối với Đức Phi đã thay đổi hẳn, không ngờ nàng lại không hề sợ hãi mà đối mặt với Ích Minh Đế, hơn nữa còn đã sớm nhìn thấu sự giả dối của Hoàng đế. Vậy – tính cách mà hồ ly che giấu, nàng đã thấy được bao nhiêu?
"Cũng tốt. Có việc cần ngươi lập tức đi làm." Thiên Tốn trông thấy chút biến hoá trên vẻ mặt của hắn, liền nghĩ đến một vẻ khác của mẫu thân mình, không khó để phỏng đoán ra đã xảy ra chuyện gì. Nàng cuối cũng vẫn không buông tay được với hắn, chung quy không thể không để ý tới. Cũng đành, để cho nàng hoàn toàn hiểu ra, đứa con được nuôi dưỡng trong hoàng thất không thể trở thành người bình thường, sống những ngày thân tình hòa hợp hạnh phúc mà nàng mong mỏi. Mà nàng cũng không thể tiếp tục che giấu, làm một vị mẫu thân nhu nhược không có gì đặc biệt.
"Nói đi."
"Gián Phong biểu ca bị nhốt vào Thiên lao."
"Ta biết." Khi thị quan của Đức Phi đáp lời, Lạc Tự Tỉnh cũng nghe rõ. Đối với các tình huống, Thiên Tốn vốn cũng không đủ cách để vẹn toàn đến vậy, nhưng hiện giờ hoàn toàn không lo lắng, chứng tỏ là đã sớm có tính toán.
"Có người lộ ra kế hoạch của hắn. Bắt lấy nàng, thẩm vấn cho tốt."
"Đã biết." Lạc Tự Tỉnh hiểu người hắn chỉ chính là ai, trong lời lộ ra sự lạnh lùng, "Chốc nữa trở lại thăm ngươi."
Nói rồi hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt đã đi xa.
Thiên Tốn thu lại ánh mắt, nhìn về phía Mẫn Diễn, cười nói: "Vừa rồi sao Quốc sư không thông cảm cho tiểu vương?" Thiếu chút nữa đã khơi dậy lòng nghi ngờ của Lạc Tự Tỉnh.
"Ta chỉ cảm thấy điện hạ đã để lỡ một cơ hội tuyệt hảo." Đôi mắt vàng xanh của Mẫn Diễn đưa về phía hắn, trả lời.
"Để hắn vì thương xót ta mà ở lại sao?"
"Điện hạ chưa từng trải qua nỗi khổ chia ly nên mới có lời ấy. Nếu thực sự đến thời khắc đó, e rằng có phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ngài cũng muốn giữ hắn lại."
Thiên Tốn híp mắt, khẽ cười nói: "Ta không cần được thương xót." Hắn cũng không thỏa mãn với chỉ được thương xót.
Mẫn Diễn nghe xong, chỉ cười không nói.
––––––––––––––––––––
Lạc Tự Tỉnh sầm mặt, lướt qua hoa viên như gió, tới thẳng Thanh Huân Các.
Từ khi hắn biết người Thiên Tốn đề phòng là Tống Du Cầm, khi ở vương phủ hắn thường đặc biệt để ý đến khí tức và tình hình linh lực của nàng. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ cảm giác thấy nàng có gì khác biệt, cũng không biết nàng rốt cục là ai. Nhưng không còn nghi ngờ gì, nàng cùng kẻ đứng sau nàng sẽ phải trả giá đại giới gấp trăm ngàn lần.
Thanh Huân Các là nơi ba thị thiếp của Thiên Tốn ở, diện tích tương đối lớn. Trong viện có một hồ nước không nhỏ, thông với hồ nước trong hoa viên. Xung quanh hồ trồng đầy liễu, mai, phong, anh đào, đủ loại cây cối, không khó để tưởng tượng ra là một nơi thắng cảnh suốt bốn mùa xuân hạ thu đông. Các toà lầu các điện phủ đan xen bên trong cây cối hoa cỏ, thanh tú nho nhã, mang cái thú riêng.
Giờ phút này, trong mắt Lạc Tự Tỉnh những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn thoáng dừng lại, cảm nhận linh lực và hơi thở, lập tức phi vào phòng bếp nhỏ trong Thanh Huân Các.
Trong phòng bếp không có ai khác, chỉ có Giang quản sự, Tống Du Cầm, Chước Dung, Nhược Liễu. Bốn người vây quanh một ấm thuốc, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Giang quản sự ngẩng đầu nhìn, trong thoáng chốc trông vừa buồn vừa vui: "Nội điện cuối cùng cũng đã trở lại. Điện hạ ngài ấy, điện hạ ngài ấy..."
Lạc Tự Tỉnh chằm chằm nhìn thẳng vào Tống Du Cầm vẫn đang tỏ vẻ tự nhiên, sau đó tùy tiện quét mắt bốn phía. Chước Dung lập tức hiểu ý, không để lộ gì mà ra đứng chặn trước cửa sổ.
Ngay sau đó, trong nháy mắt Lạc Tự Tỉnh như quỷ thần lướt tới ngay trước mặt bọn họ, tay tóm lấy cổ Tống Du Cầm, nội lực bộc phát, ấm thuốc ngã nhào xuống đất. Nhược Liễu kinh hô lên một tiếng, bị nội lực cực lớn làm ngất đi. Sức mạnh quá lớn, Giang quản sự lui lại liền mấy bước, trên mặt Chước Dung cũng lộ ra chút đau đớn. Đột nhiên, nội lực mạnh mẽ được thu trở lại, hai người nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
"Phản ứng theo bản năng mới không lừa được người." Lạc Tự Tỉnh nói lạnh như băng, chậm rãi thu chặt nắm tay, tăng thêm lực ép. Người bị hắn nắm giữ trong nháy mắt vừa rồi đã bộc phát ra nội lực còn trên tầm Chước Dung, không phải là một nữ tử thế tộc bình thường. Có lẽ về cơ bản cũng không phải là thế gia khuê tú gì.
Tống Dung Cầm còn đang định giải thích, nghe xong lời hắn liền biến sắc.
Giang quản sự ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp, vừa sợ vừa giận.
Ánh mắt Chước Dung cũng lạnh đi, thấp giọng nói: "Nội điện, thuộc hạ vô năng."
"Không liên quan tới ngươi, trình độ của nàng cao hơn ngươi." Lạc Tự Tỉnh nói, đôi mắt giận dữ càng sâu thẳm, "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nữ nhi của Tống thị." Tống Du Cầm nhẫn nại chịu sự đau đớn vì nghẹt thở cùng khí thế khiến người khác sợ hãi trên người hắn, trả lời.
Lạc Tự Tỉnh tất nhiên là không hài lòng với câu trả lời của nàng, tay kia ấn lên đầu vai nàng. Động tác nhìn như rất nhỏ, lại vận đủ tám phần nội lực, cưỡng ép lực xông vào cơ thể nàng.
Liền nghe Tống Du Cầm đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như người chết.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nữ nhi… của Tống thị."
Lại một tiếng kêu lên, Lạc Tự Tỉnh buông tay, Tống Du Cầm liền yếu ớt ngã xuống đất, hơi thở ngày càng nặng nề.
Lạc Tự Tỉnh trầm ngâm nhìn nàng, suy xét những phương thức có thể lấy tin tức từ miệng nàng. Trong lúc hắn đang cân nhắc, một đứa bé tóc bạc đáp xuống trong phòng, đôi mắt híp lại: "Chậc chậc, dùng hình phạt riêng sao? Ngươi gây chấn động dập nát kinh mạch tứ chi của nàng, không muốn lưu lại đường sống cho nàng sao?"
"Tạm thời không chết được." Lạc Ngũ công tử xưa nay là người thương hương tiếc ngọc nhất, thậm chí đối mặt với nữ thích khách tới giết chính mình cũng không xuống tay quá nặng, giờ phút này lại ngay cả lời nói cũng mang sát khí sắc bén.
Trọng Mộc không khỏi liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Gần đây chẳng phải có pháp lệnh không được tử hình nữ tử ư?"
"Ta không muốn lấy mạng nàng." Lạc Tự Tỉnh nói. Nàng là một nhân chứng quan trọng, sao có thể chết trước già trẻ nhà họ Tống? Huống chi nàng lại là một thị thiếp của Thiên Tốn, chết lúc này không khỏi sẽ cho kẻ khác một cái cớ.
Trọng Mộc nhìn nữ tử trên mặt đất, nói: "Yên tâm, ta có thể làm nàng nói ra một chữ không lọt."
Lạc Tự Tỉnh hơi hơi nhăn mày: "Ngươi ra tay có thích hợp không?"
"Sư phụ đang tức giận, ta dĩ nhiên nên điều tra cho tốt. Mặc dù trận chú nằm ở bên ngoài, nếu không có người dẫn chú thì sao có thể vào kinh thành, vào được Chiêu Vương Phủ?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh càng sầm xuống. Sắc mặt này của hắn, Giang quản sự và Chước Dung chưa từng thấy, không khỏi thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Bên kia, Thiên Tốn mới thanh tĩnh chưa được bao lâu, Ích Minh Đế cùng Đức Phi liền tới.
"Tốn nhi?" Đức Phi ngây dại đứng bên cửa, đôi mắt đẹp mở to, chằm chằm nhìn hắn.
Thiên Tốn ngồi dậy, mỉm cười: "Nương." Cho dù hắn muốn tiếng nói lớn hơn một ít, nhưng sức không đủ, hắn cũng không thể khống chế. Hơn nữa sự suy yếu của hắn bất luận thế nào cũng không che giấu được.
Đức Phi kinh ngạc nhìn hắn, lệ rơi không ngừng.
Thiên Tốn cũng biết lúc này chú ấn trên mặt mình trông khủng bố tới mức nào, ngay Lạc Tự Tỉnh còn phản ứng khác thường, huống chi là Đức Phi.
Đức Phi cuối cùng cũng hồi phục lại, khóc lên một tiếng chói tai liền ngất xỉu. Ích Minh Đế đang đứng sau lưng nàng vội đỡ lấy, bảo người hầu đỡ nàng đi nghỉ.
Thiên Tốn nhìn bọn họ, không nói gì.
Ích Minh Đế xoay người nhìn hắn, trong mắt có chút thương xót, bước nhanh tới trước giường: "Quốc sư, Tốn nhi hẳn là không sao đi."
Mẫn Diễn liếc nhìn ngài một cái, bỗng nhiên cười, nói: "Bệ hạ, chú ấn này nhìn qua thế nào?"
Ích Minh Đế ngẩn ra, đưa mắt nhìn về phía vị Quốc sư.
"Vạn năm khó gặp, mời bệ hạ nhìn kỹ một chút." Giọng Mẫn Diễn rất bình thường rất ôn hòa, nhưng lại quá bình thường, quá ôn hòa, thành ra có vẻ hơi cổ quái.
Ích Minh Đế chấn động, im lặng không nói.
"Dung túng, kết quả là như vậy. Bệ hạ vẫn nên nhanh chóng đáp ứng với điện hạ vài việc, hoàn thành tâm nguyện của điện hạ thì hơn."
Ích Minh Đế cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, Thiên Tốn từ trên mặt ngài mơ hồ nhìn ra sự đấu tranh cùng trìu mến, liền thở dài trong lòng.
"Đây rốt cuộc là thứ chú gì?"
"Cấm thuật dùng tính mạng vạn người để hiến tế. Thọ hạn của Chiêu Vương điện hạ có khả năng chỉ được trăm năm."
Sắc mặt của Ích Minh Đế càng thêm khó coi.
Thiên Tốn hợp thời lên tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần không cầu gì khác, chỉ mong có thể tự do sống qua thời gian còn lại. Thắng hay bại đều do nhi thần lựa chọn, sẽ không hối hận."
Trong mắt Ích Minh Đế ẩn giấu sự khó xử cùng nản lòng, ngài thở dài: "Trẫm không muốn mất ngươi."
Lời này của ngài không giả, Thiên Tốn nghe xong liền nhẹ nhàng cong môi: "Xin cho nhi thần tùy hứng một hồi."
Ích Minh Đế một lần nữa trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của hắn, đứng lên nói: "Quốc sư, đã nắm chắc chứng cứ Hoàng hậu tham gia vào việc nguyền rủa Tốn nhi chưa?"
"Nếu có chứng cứ, không cần bệ hạ ra tay, ta cũng có thể trừng phạt." Mẫn Diễn cau mày, đôi mắt vàng xanh ngầm nổi lên vẻ cực kỳ không vui, "Nàng thoát được rất sạch sẽ, bệ hạ cũng đã biết rồi."
"Trẫm sẽ không để kẻ lạm dụng chú thuật nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho dù... chỉ biết thế cục sẽ càng loạn." Giọng Ích Minh Đế thoáng nhẹ đi, ngài quay đầu nhìn Thiên Tốn đang tỏ vẻ như không để ý tới lời bọn họ, nói, "Tốn nhi..."
"Hoàng hậu bệ hạ chỉ vì mất đi Nhị hoàng huynh nên mới hành động bất kể hậu quả như vậy. Xin phụ hoàng nể mặt Nhị hoàng huynh, xử lý nhẹ đi cho thỏa đáng." Thiên Tốn nhẹ giọng trả lời, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết.
Ích Minh Đế im lặng nhìn hắn, tựa như không biết lần này hắn cầu tình đến tột cùng là chân thành hay vẫn giả vờ.
Cho dù chỉ còn lại một trăm năm, tình cảm giữa hai cha con cũng không thể quay trở lại như xưa. Hoặc có thể nói, cho tới giờ hai người vẫn chưa từng toàn tâm tin tưởng nhau.
Thiên Tốn buông mắt nhìn xuống, lại nói: "Nhi thần chịu chú lần này, nguyên nhân trực tiếp nhất là vì bên người có kẻ muốn đẩy nhi thần vào tử địa. Kẻ này cùng gia tộc của nàng lợi dụng Hoàng hậu bệ hạ khi bệ hạ bi thương xúc động, về tâm phải giết, về tội không thể tha thứ."
Hoàng đế dĩ nhiên hiểu được hắn đang ám chỉ ai, vẻ mặt kịch biến, giận dữ nói: "Nghịch tặc Tống thị làm bậy! Dám động tới hoàng nhi của ta!"
Mẫn Diễn khẽ dộng pháp trượng, mặt lạnh xuống, nói: "Ta sẽ lệnh cho đồ nhi điều tra Tống thị, có lẽ sẽ còn dấu vết để lại. Cấm thuật như vậy, tra qua tất cả các thế gia cũng phải ra được manh mối."
Ích Minh Đế gật đầu, cơn giận chưa tiêu, trầm giọng nói: "Xin tùy ý Quốc sư."
Tin Chiêu Vương chịu chú đang trong cơn nguy ngập chỉ sớm tối đã lan xa, Hoàng đế liền giải trừ cấm giữ, Kinh Hồng nội điện một lần nữa chủ trì đại cục. Không bao lâu sau, đại thế tộc Tống thị nguyền rủa Chiêu Vương ngoài nữ tử ra đều bị xử tử cả nhà, không ít thế gia liên quan tới Tống thị thì hoặc bị sung quân lưu đày, hoặc bị biếm xuống hàn tộc, hoặc bãi quan. Những người liên lụy tới việc nguyền rủa dường như đều nằm trong phái Tích Vương, phái Hoàng hậu, hoặc ít nhiều cân bằng các thế lực trong triều. Cho dù như thế, phái Chiêu Vương cũng thụ thương nghiêm trọng, không có lực tranh đấu nữa.
"Điện hạ có thấy khỏe hơn không?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ cách đó không xa. Hắn theo tiếng nhìn lại, thấy Mẫn Diễn dùng sắc mặt hơi nghiêm trọng chăm chú nhìn mình, phía sau còn có ba vị nam tử tóc bạc mang vẻ mặt khác nhau.
Tuy chưa từng thấy mặt ba vị quốc sư khác, nhưng Quốc sư Trì Dương Sơ Ngôn đạm bạc với đời, Quốc sư Khê Dự Vô Gian lạnh lùng sắc bén, Quốc sư Hiến Thần Liễu Thì ôn hòa mà đáng sợ, Thiên Tốn đã nghe danh từ lâu. Giờ bốn vị quốc sư lại tề tựu tại Chiêu Vương Phủ nho nhỏ này, đúng là vì tai kiếp khó tránh của hắn sao? Nghĩ đến đây, Thiên Tốn hơi gật đầu: "Đa tạ các vị quốc sư tương trợ, đã khá hơn nhiều."
Mẫn Diễn nhíu mày, nói: "Chúng ta chỉ tạm thời ngăn lại cảm giác của điện hạ, còn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc." Hơi dừng một chút, ngài lại nói: "Dù sao, cấm thuật dùng tính mạng vạn người để hiến tế nguyền rủa người khác thật quá hiếm thấy, dẫn đến việc trừ chú cũng tốn thời gian và nguy hiểm. Hơn nữa cơ thể của điện hạ từ lâu đã không chịu được thêm tác động."
Vạn người? Thật để mắt đến hắn. Cơ thể này không cần thế trận lớn tới vậy cũng có thể phá cho hầu như không còn gì rồi, thật lãng phí quá. Thiên Tốn cong môi, lại nở nụ cười, tựa như những gì hắn đang nghe không liên quan đến tính mạng của chính mình.
"Quốc sư, khi còn bé ta từng được ngài dạy, tính mạng của ta chỉ có thể dựa vào bản thân để tranh đoạt với trời, không ai có thể giúp ta. Từ khi đó, ta đã sớm chuẩn bị cho cái chết. Cho nên ngài không cần kiêng dè, xin nói đi, ta còn bao nhiêu thời gian?"
Bốn vị quốc sư tỏ vẻ luyến tiếc, hơn nữa vẻ mặt trầm trọng của Mẫn Diễn khiến người khác không khỏi tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, hoàn toàn không giống vẻ khoan thai bình tĩnh thường ngày của vị này. "Với năng lực của bốn người chúng ta, điện hạ có thể có hai lựa chọn. Thứ nhất là chịu mọi đau đớn, lý trí mất đi trước thân thể, hồn phách tiêu tán. Nếu có thể chịu đựng qua những ngày giải trừ chú độc thì có khả năng tiếp tục sống sót. Nhưng cho đến tận sau khi chết hồn phách mới có thể phục hồi như cũ."
Hai mắt Thiên Tốn khẽ động: "Lý trí mất đi, hồn phách tiêu tán, ta liền không là ta, sống với chết có khác gì nhau?"
"Thứ hai, dùng thọ hạn dài lâu của điện hạ* đổi lấy trăm năm yên ổn. Sau khi thi thuật, chú độc trong cơ thể điện hạ sẽ hoàn toàn tiêu tán, trong vòng một trăm năm không khác gì người thường." Dứt lời, đôi mắt vàng xanh của Mẫn Diễn chuyển quanh, vẻ âm u càng nặng: "Ta liền nói thẳng luôn, điện hạ chính là thiên mệnh Hoàng đế. Cho dù có thay đổi gì, lựa chọn của linh thú cũng sẽ không khác, điện hạ chắc chắn sẽ trải qua khó khăn mà đăng vị. Chính là ta đã không dự đoán được có kẻ dám thừa lúc ta không để mắt mà gây chuyện. Thượng cổ Hoàng đế của Hạo Quang ta chỉ có thể gìn giữ được một trăm năm ngắn ngủi, nữ nhân kia có biết mình đã hủy diệt cái gì hay không!"
*Người có dòng máu hoàng tộc sống đặc biệt lâu, thường cũng gần ngưỡng mười nghìn năm hoặc hơn.
"Ta biết." Vẻ mặt của Thiên Tốn vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh thản nhiên, trong vẻ ôn hòa mang một sự kiên định khiến người khác không thể nghi ngờ, không mảy may phẫn uất oán hận, "Nếu không như vậy, bốn bị Quốc sư thế nào lại dốc sức cứu một hoàng tử tầm thường bại trận trong tranh đấu hoàng vị? Trước đây tuy Quốc sư vẫn chưa ra mặt, hai vị đệ tử Mậu Ninh tôn giả cùng Trọng Mộc tiên sinh cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có ý của Quốc sư, hai vị chắc chắn sẽ không thiên vị chúng ta đến vậy."
"Hơn nữa, nhắc đến tính mạng, mạng của ta từ trước đến nay vẫn dựa vào bản thân để cướp đoạt, có thể tới được ngàn năm thọ hạn hay không còn chưa biết. Mà một trăm năm cuối này ta có thể tiếp tục sống hay không, cũng vẫn là một hồi tranh đoạt mà thôi, thắng bại chưa nhất định."
Khí khái toát ra trong lời nói của hắn khiến Vô Gian, Sơ Ngôn và Liễu Thì không khỏi lộ vẻ xúc động.
"Sư huynh, có tính được canh giờ chưa? Sớm thi pháp cho điện hạ thôi." Liễu Thì thấp giọng nói, "Diêu Duệ trấn tại Hiến Thần, ta tốn nhiều linh lực một chút cũng không sao. Sư huynh còn phải trấn trụ những phản đồ, không thể tổn hại thân thể quá."
"Ta cũng không sao." Sơ Ngôn lãnh đạm nói, "Trì Dương rất yên ổn. Hơn nữa ta cùng Ngũ Công tử quan hệ cũng sâu nặng, dùng toàn lực ứng phó là việc phải làm."
"Khó khăn lắm mới xuất hiện được một vị thiên mệnh Hoàng đế, không chỉ là phúc của Hạo Quang mà cũng là phúc của tứ quốc." Vô Gian nói tiếp, "Cho dù phải dùng hết sức lực, cũng muốn vì điện hạ mà đổi lấy vài năm thọ hạn."
Mẫn Diễn đưa mắt liếc Thiên Tốn một cái, vẻ mặt hơi giãn ra, cười nói: "Không hổ là Chiêu Vương điện hạ, dễ dàng thu phục được bọn họ."
Chiêu Vương điện hạ lộ vẻ mặt khó hiểu, hơi hơi mỉm môi.
Vô Gian, Sơ Ngôn, Liễu Thì thoáng giật mình, đều mỉm cười.
"Có điều, tuy luôn luôn thật giả khó phân, tính tình của ngài vẫn rất hợp ý chúng ta."
Ba vị quốc sư cùng gật đầu đồng tình.
Thiên Tốn cười nói: "Có thể được bốn vị quốc sư khen ngợi, cuộc đời này cũng coi như không uổng."
Mẫn Diễn nâng lên bàn bát quái bằng mặc ngọc, nhẹ nhàng phất tay một cái, mặt ngọc ẩn ẩn cuộn sóng những bóng sáng nhẹ nhàng. "Xem tư chất của điện hạ, những biến động chưa định trong kiếp này có lẽ có thể thay đổi được số mệnh."
"Được Quốc sư tặng lời lành rồi."
"Ta thực sự hi vọng điện hạ có thể trường sinh. Cho dù là sau này khi đã nhường ngôi, linh thú vẫn có thể bảo vệ Hạo Quang, đó là phúc lợi của dân chúng."
"Ta sẽ cố hết sức."
Thiên Tốn khó nén được ý cười, vẻ mặt của các vị quốc sư cũng dịu đi rất nhiều, không khí nặng nề trong điện trở thành hư không.
Mẫn Diễn bấm đốt ngón tay một hồi, nói, "Ngày mai cuối giờ mão đầu giờ thìn (gần 7h sáng), thần linh đi tuần, tà khí tiêu giảm, chính là lúc cung thỉnh thần linh giáng lâm. Điện hạ chỉ cần bình tĩnh chờ là được."
"Được." Thiên Tốn đáp.
Thu lại bàn bát quái, Mẫn Diễn lại nói: "Là sơ xuất của ta nên mới không thể kịp thời ngăn cản cấm thuật được thực hiện. Để bồi thường, điện hạ có thể yêu cầu ta làm một việc nằm trong năng lực của ta."
Nghe vậy, ánh mắt của Thiên Tốn đảo vài lần khắp người vị này: "Nếu ta muốn thỉnh Quốc sư giúp ta bức phụ hoàng thoái vị thì sao?"
"Nếu nguyện vọng của điện hạ đúng là như thế, ta sẽ không cự tuyệt." Mẫn Diễn đáp lại vô cùng sảng khoái.
Đáp lại sảng khoái, lời nói lại có huyền cơ. Thiên Tốn lắc đầu cười nói: "Quốc sư đã nhìn thấu ta rồi. Nếu đúng là một câu mà có thể hơn bao nhiêu năm cố gắng, thật sự sẽ không thú vị. Đã đi tới đây, tiếp tục thì có ngại gì? Lời hứa hẹn này của Quốc sư xin tạm gác về sau." Dứt lời, hắn lại có ý sâu xa mà nói: "Huống hồ, lúc này Quốc sư xuất hiện là đã giúp ta một đại ân."
Mẫn Diễn dĩ nhiên là hiểu rõ ngụ ý của hắn: "Không ngờ được điện hạ lại là người si tình."
"Nhìn không giống sao?" Chiêu Vương điện hạ mặt mày vui vẻ, khẽ cười.
Các vị quốc sư không hẹn mà cùng cẩn thật nhìn kỹ hắn, duy trì im lặng.
"Không giống đến thế sao?" Cùng một tiếng thở dài, cười khẽ biến thành cười khổ.
Thời khắc này, Kinh Hồng nội điện bị giam lỏng trong điện bên của Thần Việt Cung với "lực lượng canh gác hùng hậu”, đang ngồi trong phòng tính toán cách đào thoát. Hắn vạn phần hối hận, trong một khắc cuối cùng hắn đã vì Ích Minh Đế xuất hiện mà thất bại trong gang tấc. Nhưng sự giận dữ của Hoàng đế rất khủng bố, nếu lúc ấy hắn khăng khăng cố chấp mà xông ra khỏi cung, có lẽ hình phạt đối với hắn sẽ không ôn hòa thế này, thậm chí còn có thể liên lụy tới Thiên Tốn. Bởi vậy hắn phải đi đường vòng thế nào để tránh lửa giận của Hoàng đế.
"Một tiếng "Làm càn" đó đúng là uy lực không nhỏ." Lạc Tự Ngộ nhìn vẻ mặt của hắn không ngừng đổi qua đổi lại mà nhàn nhã rót trà, nhấp một ngụm nhỏ.
Lạc Tự Tỉnh quay đầu, thấy vẻ mặt hắn chẳng có gì, tựa như không thể bị điều gì ảnh hưởng, không khỏi vội la lên: "Tiểu Lục, ngươi mau giúp ta nghĩ đi. Ta phải nhanh chóng xuất cung!"
"Bệ hạ vốn đã ngầm đồng ý cho ngươi liên hệ với Đức Phi nương nương, rõ ràng là thả lỏng không ít, ngươi lại náo loạn như thế một hồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Lạc Tự Ngộ liếc nhìn hắn đang nôn nóng bất an như hổ bị vây, lời nói càng toát lên vẻ bình tĩnh, "Vốn đang trong tình cảnh gian nan, còn bị người người bàn tán, ta tưởng ngươi ở trong này đợi thoải mái lắm, còn không muốn ra ngoài."
"Ngươi không nhìn thấy bộ dáng của Hoàng hậu lúc đó! Nàng muốn đồng quy vu tận, hơn nữa trước tiên là muốn hạ thủ với hồ ly. Tưởng tượng tới không biết khi nào nàng sẽ ra tay với hồ ly, ta..." Liền mất hết lý trí, đến tận khi Hoàng đế đích thân nổi giận gầm lên một tiếng mới tỉnh táo lại. Lạc Ngũ công tử xưa nay trong lúc lâm nguy luôn không hề loạn, cho dù bản thân cận kề cái chết cũng chưa bao giờ không khống chế được mình như vậy. Hắn linh cảm thấy nếu cứ thế này, hắn sẽ mất đi thứ hắn quý trọng nhất, là tất cả những gì hắn hướng về nhất, cho nên dù đối mặt với Lục đệ gắn bó thân thiết, hắn vẫn không nguyện ý nói ra sự thật, càng không muốn thừa nhận người kia đã ảnh hưởng tới hắn đến mức nào.
"Vậy ngươi nghĩ Hoàng hậu sẽ phái người ám sát ư?"
Lạc Tự Tỉnh lắc lắc đầu. Thời khắc này, một cuộc ám sát mới không nghi ngờ gì sẽ làm rời đi lực chú ý của mọi người, còn có thể tẩy sạch sự "trừng phạt" đối với Thiên Tốn, cũng là điều phái Hoàng hậu không muốn nhất. Bọn họ ngày ngày gào khóc chỉ trích trên triều, muốn tất cả mọi người luôn luôn nhớ rõ cả nhà Hòa Vương chết thảm, muốn tìm thích khách báo thù, dĩ nhiên sẽ không thể cho hắn lại trở thành tiêu điểm tranh luận. Huống chi nếu đánh một đòn không thành, Ích Minh Đế chắc chắn sẽ nảy lòng thương xót mà bảo vệ Thiên Tốn, ngược lại làm dịu đi quan hệ phụ tử lúc này.
"Vậy ngươi đi thì có tác dụng gì?" Lạc Tự Ngộ thở dài, "Hơn nữa, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, Chiêu Vương điện hạ có phải là vô năng yếu đuối không? Hắn hành động chu toàn hơn so với ngươi và ta nhiều, dĩ nhiên đã có cách ứng đối ngay từ đầu. Chỉ cần ngươi không gây nhiễu loạn, hắn sẽ có thể yên tâm mà để ý xung quanh mình một chút."
"Nghĩ có chu toàn đến mấy cũng luôn luôn có lúc ngộ nhỡ." Lạc Tự Tỉnh cau mày, nắm đấm giáng xuống chiếc án bằng gỗ đàn. Chiếc án nứt rắc một tiếng, bụi bốc lên.
"Ngũ ca, quan tâm sẽ bị loạn."
"Ta... An nguy của hắn là trách nhiệm của ta."
Lạc Tự Tỉnh quay người tránh ánh mắt của Lạc Tự Ngộ. Nhưng ánh mắt phía sau vẫn như hiểu rõ tất cả – những mâu thuẫn trong nội tâm hắn, những lên xuống trong tâm tình của hắn, những bất an cùng quyết ý của hắn, không chỗ nào giấu được.
"Ngũ ca, lần đầu tiên ta thấy ngươi quan tâm đến một người ngoài gia đình như vậy." Lạc Tự Ngộ chậm rãi nói.
Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ cảm thấy tìm lời là một việc khó khăn đến thế, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ ngữ thích hợp. "Tiểu Lục, hắn thực đặc biệt. Vốn vẫn xác định là bằng hữu chí tình của ta, ta có thể vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa, trả giá bằng tính mạng cũng không hề gì. Chính là–“
"Ngươi thầm mong chỉ coi hắn như tri giao mà thôi?"
"Loại quan hệ đó rất đơn giản. Ta vẫn luôn không thích rắc rối phức tạp."
"Mây mưa rồi, liền không thể giả bộ chỉ là bằng hữu nữa. Tình của hắn đã đâm rễ sâu nặng, ngươi có thể làm thế nào?"
"Ta... Vì quan tâm đến hắn nên ta mới tạm thời theo ý hắn. Nhưng không thể cùng đường mãi mãi."
"Ngươi chỉ là không muốn vì hắn mà thay đổi thôi."
"Hắn có hi vọng mà hắn tuyệt đối không thể buông tay, ta cũng có theo đuổi mà ta quyết không từ bỏ. Không thể lưỡng toàn, vậy chỉ có thể thoát thân."
Hai người trở nên trầm mặc.
Lạc Tự Tỉnh không hỏi Lạc Tự Ngộ đến lúc đó hắn có thể cùng mình rời khỏi nơi này không. Nhìn vẻ mặt của hắn cũng nhận ra, suy xét lựa chọn của hai người lúc đó sẽ hoàn toàn tương phản. Bọn họ là anh em sinh đôi, là người hiểu đối phương nhất, cũng gần như vẫn luôn như hình với bóng. Nhưng, sau khi gặp rất nhiều người, con đường của bọn họ cũng sắp sửa tách ra.
Đó là tất nhiên. Quỹ đạo vận mệnh luôn bất đồng, không ai có thể vĩnh viễn đi theo cuộc đời người khác, đánh mất chính mình.
Bọn họ vẫn là đôi song sinh cực kỳ thân thiết gắn bó, bọn họ vẫn còn vô số cơ hội nhìn nhau mà cười.
Nhưng còn người ở ngoài gia đình, xa ngàn vạn dặm rồi sẽ không có lúc tái ngộ nữa.
Cho nên, trong thời gian này, hãy nhường người kia một hồi, hãy thuận theo ý hắn.
––––––––––––––––––––
Trong im lặng hoàn toàn, hai huynh đệ ăn ý mà ngồi quây lại, lấy nước trà làm mực, vẽ lại sự phân bố của cấm vệ quân và thị vệ trong cả Hoàng thành, thấp giọng thảo luận những lỗ hổng có thể tồn tại. Từng bước một kéo tơ lột kén, tìm kiếm cách ra khỏi cung.
Đối với bọn họ mà nói, thị vệ tuần tra cùng cấm vệ quân về cơ bản không đáng nhắc tới, quan trọng nhất là làm thế nào để di rời những người đang theo dõi mà trong ngoài viện không chỗ nào không có. Thời thời khắc khắc đều có hơn trăm ánh mắt quan sát bọn họ chặt chẽ, hơi có động tĩnh gì là cảnh giác mạnh và thông báo cho Hoàng đế. Từ một chỗ phòng bị nghiêm mật như thế, muốn thần không biết quỷ không hay xuất cung đúng là khó như lên trời.
Trong lúc hai người đang vắt óc, vòng khí tức dày đặc xung quanh có thay đổi.
Lạc Tự Tỉnh đứng thẳng dậy, liền nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng kêu khóc: "Tỉnh nhi!"
Tiếng khóc mang cảm xúc kịch liệt, hoàn toàn không khống chế được, khác xa vẻ dịu dàng thanh tao thường ngày, nhưng hắn vẫn nghe ra rõ là giọng Đức Phi.
Huynh đệ hai người liếc nhau, lập tức lao ra ngoài điện, nhảy qua đầu tường.
Thân pháp của Lạc Tự Tỉnh quá nhanh, hơn một trăm ám vệ, ngự tiền thị vệ cùng ám hành ngự sử còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đáp xuống ngoài viện, chạy về phía Đức Phi. Bọn họ chỉ có thể bao vây quanh hắn và Đức Phi, cảnh giác nhìn mọi hành động của hắn. Lạc Tự Ngộ phi ra phía sau cũng không gặp ngăn cản gì nhiều, thả người nhảy vào vòng vây.
"Nương–“
"Tỉnh nhi!" Vừa thấy Lạc Tự Tỉnh tới, Đức Phi dung nhan tái nhợt liền lao tới, nắm chặt lấy hắn: "Tốn nhi bệnh tình nguy kịch!"
Lạc Tự Tỉnh giật mình, nhất thời trong đầu trống rỗng.
"Mau đi xem hắn! Nhất định phải đi xem hắn!" Đức Phi mở to đôi mắt đẹp, nước mắt không ngừng.
"Nương." Cuối cùng cũng định thần được, Lạc Tự Tỉnh thấp giọng nói, "Tin này có phải là thật không? Không thể làm loạn tình hình."
"Quốc sư cũng đã đi rồi, không sai đâu! Tỉnh nhi, mau theo ta xuất cung đi! Tốn nhi của ta, ta không thể để hắn cô đơn một mình..." Đức Phi khóc lên thất thanh, sắc mặt càng trắng bệnh, run rẩy ngã vào ngực hắn.
"Nương!" Lạc Tự Tỉnh cẩn thận đỡ lấy nàng, trong lòng vừa hoảng vừa cuống. Hắn biết rõ Hoàng hậu sẽ gây hại cho Thiên Tốn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ không bảo vệ được người kia. Vẫn cho rằng mình có thể ý thức được khi hắn gặp nguy, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn để tới bên hắn cứu hắn, cũng giống như lần trước gặp chuyện khi săn bắn vậy. Mà Thiên Tốn cũng có đủ năng lực để giữ vững cho đến khi mình xuất hiện. Vì vậy, dù ở trong những thời điểm đáng lo nhất, bản thân vẫn chưa bao giờ nghĩ người này sẽ chết đi ở một nơi mình không thấy được.
Không, đây nhất định là lời đồn! Là hồ ly cố tình bày thế nghi binh!
Không, có lẽ chỉ là chú độc của hắn phác tác mà thôi, có Quốc sư ở gần là yên lòng.
"Tránh ra!"
Kinh Hồng nội điện mắt sáng như đuốc, ngầm mang vẻ cuồng loạn, quét mắt nhìn mọi người: "Đừng ngăn đường ta!"
Bao nhiêu ám vệ, ngự tiền thị vệ ở đây hôm qua đều đã thấy công phu cùng uy thế quét sạch ngàn quân của hắn, nay bị sự giận dữ trong lời của hắn áp chế. Các ám hành ngự sử không biết hắn thì cảm thấy sát ý sôi trào của hắn, rào rào rút kiếm tự vệ.
"Ngũ ca!" Lạc Tự Ngộ kêu lên, muốn kéo lại lý trí của hắn.
Lạc Tự Tỉnh lại ngoảnh mặt làm ngơ, mang theo Đức Phi muốn xông ra.
Thị quan của Đức Phi có phần luống cuống chân tay, Lạc Tự Ngộ liếc nhìn một cái liền dùng truyền âm nhập mật nói: "Mau tới Hộ bộ nha môn mời Cao đại nhân." Nếu có Cao Gián Phong ở đây, chắc có thể khiến Đức Phi ổn định lại, còn khuyên nhủ được Lạc Tự Tỉnh. Tin tức hắn biết cũng thật hơn nhiều so với lời đồn trong cung.
Vẻ mặt của thị quan thay đổi, ảm đạm nói: "Cao Gián Phong đại nhân đã bị nhốt vào Thiên lao."
Lạc Tự Ngộ khẽ nhếch hai mắt, cảm thấy rất không ổn. Giờ này khắc này, người có thể ngăn cản được Lạc Tự Tỉnh chỉ có Hoàng đế bệ hạ.
Đang nghĩ vậy, chợt nghe một tiếng quát lên giận dữ: "Lui cả ra!" Hoàng đế vội vã giá lâm, thị vệ người hầu đều vứt xa lại phía sau.
Mọi người dần dần tản ra, Lạc Tự Tỉnh quay đầu, nét mặt bình tĩnh dị thường, hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Ích Minh Đế dừng mắt trên người Đức Phi trong ngực hắn, lãnh đạm nói: "Là ai nói bậy?" Ngữ khí dù hờ hững, cơn giận ngút trời bên trong ai cũng nghe ra. Thị quan, người hầu của Đức Phi sợ tới mức quỳ gối ngã xuống, cuống quýt dập đầu xin tha.
Vẻ mặt của ngài hơi dịu lại, nói: "Ái phi, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn, mau hồi cung nghỉ ngơi. Chuyện của Tốn nhi trẫm sẽ xử lý, không cần lo lắng.
Lạc Tự Tỉnh cảm thấy Đức Phi trong ngực run lên càng mạnh, lại khẽ gọi nương.
Tiếng khóc đứt quãng của Đức Phi đột nhiên ngừng lại, nàng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Nàng vẫn luôn trầm tĩnh dịu dàng, thanh nhã động lòng người, lúc này vẻ mặt lại lạnh giá đến lạ thường, tựa như cùng trước kia là hai người khác nhau: "Bệ hạ, thần thiếp là mẹ của hắn. Cho dù hắn có chết đi, cũng phải chết trong lòng thần thiếp."
Ích Minh Đế thoáng giật mình, biểu tình bình tĩnh cuối cùng cũng dao động, trách mắng: "Nói càn! Có Quốc sư ở đó, Tốn nhi không có việc gì."
"Bệnh tình của Tốn nhi như thế nào, bệ hạ biết rõ hơn thần thiếp. Ngàn năm nay, thần thiếp kính nàng như Hoàng hậu, như tỷ tỷ, chưa bao giờ dám vọng tưởng vượt qua, nàng lại không chứa chấp được nhi tử của thần thiếp" Đức Phi lạnh lùng bật cười, ánh mắt mang vài phần đau thương, cũng có vài phần oán hận, "Để Tốn nhi có thể sống sót, thần thiếp đã làm hết thảy, nhưng vẫn không thể bảo vệ được hắn, thần thiếp cần gì phải chịu uất ức nữa?"
"Ái phi, ngươi mệt quá rồi. Nghỉ một chút đi, ngày mai trẫm cùng ngươi đi thăm Tốn nhi."
"Đi thăm Tốn nhi? Nhìn xác hắn ư? Nếu Thánh thượng không tin nhi tử của thần thiếp thì cần gì phải sủng ái hắn? Nếu không có Thánh thượng sủng ái, hắn sao đã phải chịu nhiều thị phi như thế? Bệ hạ khoan dung cho nàng, khoan dung cho Tích Vương, lại không chấp nhận được nhi tử của thần thiếp có chút gì không phải. Nàng tàn nhẫn, Tích Vương ngoan độc, bệ hạ xem như không thấy. Tốn nhi không phải là người lòng dạ độc ác, Tỉnh nhi cũng là người ngay thẳng trong sạch, nhưng chỉ vì bọn họ muốn có quyền lực mà bệ hạ tự tay bẻ gãy hi vọng của bọn họ, mặc cho người khác gây khó dễ. Vì lẽ gì? Trong mắt bệ hạ chỉ có thắng bại, không có đúng sai, cho nên nhi tử của thần thiếp phải bị người ta tra tấn sao?"
Đức Phi nhẹ nhàng đẩy Lạc Tự Tỉnh ra, nghiêm nghị đứng thẳng: "Chẳng lẽ chỉ cần thắng cuộc thì giết ai, làm gì đều không sao?! Chỉ cần là Hoàng hậu, chỉ cần là người kế vị mà bệ hạ hướng tới, thì làm gì cũng có thể được tha thứ?!"
"Nhi tử của nàng chết, vì nàng đáng thương cho nên mặc nàng trả thù thế nào cũng được?! Nhi tử của thần thiếp bị người khác mưu hại, thần thiếp ngay cả thăm hắn cũng không xong?!"
"Ái phi..."
"Thánh thượng, thần thiếp quá mệt mỏi rồi, không muốn lại ở đây đấu đá với nhau. Bất luận là Tốn nhi sống hay chết, thần thiếp sẽ đi cùng hắn, không để cho hắn cô đơn một mình. Nếu hắn thực sự có thể sống qua ải này, Thánh thượng sớm đem hắn sung quân đưa ra ngoài đi, đi thật xa, thần thiếp cũng có thể thanh tịnh. Nếu hắn không qua được, thần thiếp cùng tro cốt của hắn xin giao cả cho Tỉnh nhi xử trí."
Với khí thế trước nay chưa từng có, Đức Phi xoay người, kéo Lạc Tự Tỉnh đi ra ngoài.
Ích Minh Đế yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt thay đổi vài lần, thở dài một tiếng: "Chuyện đó tạm thời đừng bàn, đi thăm Tốn nhi trước." Ngài liếc nhìn Lạc Tự Tỉnh, thấp giọng nói: "Tỉnh nhi cũng trở về Chiêu Vương Phủ chăm sóc hắn."
Đức Phi lạnh nhạt tạ ơn rồi nghiêm mặt không nói gì nữa. Lạc Tự Tỉnh cũng chỉ hành lễ, trước sau chưa nói gì.
Đế giá mang theo Đức Phi và Kinh Hồng nội điện lập tức tới Chiêu Vương Phủ.
Chiêu Vương Phủ mất đi chỗ dựa đã không còn là Chiêu Vương Phủ trong dĩ vãng. Ai nấy thấp thỏm, trong sân tiêu điều, gã sai vặt chờ ngoài viện với vẻ mặt bất an, thị vệ thì không thấy bóng dáng.
Lạc Tự Tỉnh nhìn thấy, nỗi lo trong lòng càng sâu. Mặc dù vị điện hạ kia có tiếng "hòa nhã" thì quản hạ nhân vẫn có phép. Người trong Chiêu Vương Phủ luôn tươi cười thong dong, đã bao giờ có cảnh hấp tấp, kinh hoảng thế này? Thậm chí ngay cả khi Hoàng đế giá lâm cũng không có quản sự ra nghêng đón. Phạm vào một sai lầm lớn tới mức đó, cũng đủ để thuyết minh trong phủ đã hỗn loạn đến nhường nào, mà bệnh tình của Thiên Tốn lại trầm trọng đến đâu.
Đế giá lập tức đi xuyên qua viện trước, tiến vào hoa viên.
Lạc Tự Tỉnh chỉ thấy xa xa có Mậu Ninh cùng Trọng Mộc tay cầm pháp khí đi thẳng tới. Vẻ mặt của bọn họ quá nặng nề, lòng hắn chợt động, vừa kịp phản ứng lền vận khí phi đi.
Tẩm điện vẫn như thường lệ, sáng sủa sạch sẽ, nhẹ nhàng yên tĩnh.
Không có mùi máu, không có mùi thuốc.
Không có người hầu hoang mang rối loạn qua lại như nước, không có Giang quản sự lo lắng bất an, không có thái y nơm nớp lo sợ, ngay cả Mẫn Diễn cũng không có mặt.
Cùng với trong trí nhớ không có bất cứ một điều gì khác biệt.
Lạc Tự Tỉnh chần chừ, đến gần bên giường.
Tấm rèm xanh đã được vén lên, dáng người nằm nghiêng trên giường, đôi mắt khép hờ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi thứ không sót gì.
Lạc Tự Tỉnh ngây người.
Hắn cho rằng lúc trước khi chú độc của Thiên Tốn phát tác, ấn ký hình rồng kéo dài đến mặt đã đủ dữ tợn rồi. Nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia lại chi chít đầy những văn ấn màu đỏ tươi. Chúng giống như có sinh mệnh, cựa quậy, dao động, như thể chuẩn bị xé rách da hắn để tuôn ra.
Hắn không tưởng tượng nổi tình trạng này phải do một thứ chú độc kịch liệt đến mức nào tạo ra, Thiên Tốn phải chịu bao nhiêu thống khổ. Chỉ cần nhìn, trong lòng hắn đã nhói đau, nói không nên lời.
"Về rồi à?"
Thiên Tốn để ý thấy hắn, lộ ra nụ cười dịu dàng thường lệ.
Nếu là trong dĩ vãng, nụ cười mang tình ý miên man ấy sẽ khiến Lạc Tự Tỉnh ngơ ngẩn nhìn. Mà hiện giờ, hắn chỉ thấy đau lòng, chỉ thấy cực kỳ phẫn nộ.
"Chậc chậc, không nhận ra nổi ta sao?"
"Hồ ly, có khó chịu không?"
"Không khó chịu."
"..."
"Quả thực không khó chịu. Quốc sư đã thi pháp làm tiêu tan đau đớn, ta cái gì cũng không cảm giác được."
Không cảm giác được gì, thế thì có khác nào người chết? Đau đến mức phải thi pháp ngăn lại cảm giác là đau đớn đến mức nào? Lạc Tự Tỉnh hơi dè dặt ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Thiên Tốn.
Hơn một tháng không thấy, không kể những văn ấn khủng bố, cả người hắn gầy đi nhiều lắm. Mấy ngày nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện mà mình không biết? Lại khiến hắn sầu lo đến thế.
"Ngươi chờ trong cung có vẻ không dễ chịu lắm đi, tiều tụy đi không ít."
"Ta chỉ thiếu hoạt động quá mà thôi. Còn ngươi, Quốc sư có thể trị tận gốc không?"
"Đã có biện pháp. Bốn vị quốc sư đều đã đến đây, ngươi không cần lo lắng."
Lạc Tự Tỉnh hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thấp giọng nói: "Cần phải làm phiền tới bốn vị quốc sư, đây rốt cuộc là thứ chú độc gì?"
Thiên Tốn cười cười, nói: "Chỉ là chú mà thôi. Nhưng nghe nói là cấm thuật nên lợi hại chút."
Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, khóe mắt thấy Mẫn Diễn đi tới thì đứng dậy hành lễ: "Quốc sư, cấm thuật đối với hồ... điện hạ có thể có ảnh hưởng không?"
Mẫn Diễn đưa mắt liếc Thiên Tốn, trả lời: "Cấm thuật này quá mức hiếm thấy, ta cũng không thể kết luận được ảnh hưởng."
Thiên Tốn giật mình, cười như không cười mà nhìn sang.
Lạc Tự Tỉnh cau mày, vội kêu lên: "Vậy sau khi trị liệu, sức khỏe của điện hạ có thể khôi phục như trước không?"
"Ít nhất là sẽ không kém đi so với trước mắt."
"Ý ngài là không có cách trị tận gốc trong một lần ư?"
Mẫn Diễn cười cười không đáp lời.
Thiên Tốn nói tiếp: "Tự Tỉnh, chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm năng lực của bốn vị quốc sư? Bọn họ y thuật cao siêu, linh lực sâu không lường được, người chết còn có thể cứu về, ta nhất định sẽ không có gì đáng ngại."
"Lời tuy như thế..." Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn, không giấu vẻ lo lắng.
Chiêu Vương điện hạ tất nhiên là mừng thầm trong lòng, lại cong môi nói: "Ta sẽ ngăn chặn tạp niệm, toàn lực phối hợp với bốn vị quốc sư. Cho nên tất cả giao lại cho ngươi."
Lạc Tự Tỉnh gật đầu: "Đó là tất nhiên. Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt là được. Hơn nữa nương hẳn sẽ ở lại đây một thời gian, ngươi thường xuyên ở bên nàng đi." Hôm nay, cái nhìn của hắn đối với Đức Phi đã thay đổi hẳn, không ngờ nàng lại không hề sợ hãi mà đối mặt với Ích Minh Đế, hơn nữa còn đã sớm nhìn thấu sự giả dối của Hoàng đế. Vậy – tính cách mà hồ ly che giấu, nàng đã thấy được bao nhiêu?
"Cũng tốt. Có việc cần ngươi lập tức đi làm." Thiên Tốn trông thấy chút biến hoá trên vẻ mặt của hắn, liền nghĩ đến một vẻ khác của mẫu thân mình, không khó để phỏng đoán ra đã xảy ra chuyện gì. Nàng cuối cũng vẫn không buông tay được với hắn, chung quy không thể không để ý tới. Cũng đành, để cho nàng hoàn toàn hiểu ra, đứa con được nuôi dưỡng trong hoàng thất không thể trở thành người bình thường, sống những ngày thân tình hòa hợp hạnh phúc mà nàng mong mỏi. Mà nàng cũng không thể tiếp tục che giấu, làm một vị mẫu thân nhu nhược không có gì đặc biệt.
"Nói đi."
"Gián Phong biểu ca bị nhốt vào Thiên lao."
"Ta biết." Khi thị quan của Đức Phi đáp lời, Lạc Tự Tỉnh cũng nghe rõ. Đối với các tình huống, Thiên Tốn vốn cũng không đủ cách để vẹn toàn đến vậy, nhưng hiện giờ hoàn toàn không lo lắng, chứng tỏ là đã sớm có tính toán.
"Có người lộ ra kế hoạch của hắn. Bắt lấy nàng, thẩm vấn cho tốt."
"Đã biết." Lạc Tự Tỉnh hiểu người hắn chỉ chính là ai, trong lời lộ ra sự lạnh lùng, "Chốc nữa trở lại thăm ngươi."
Nói rồi hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt đã đi xa.
Thiên Tốn thu lại ánh mắt, nhìn về phía Mẫn Diễn, cười nói: "Vừa rồi sao Quốc sư không thông cảm cho tiểu vương?" Thiếu chút nữa đã khơi dậy lòng nghi ngờ của Lạc Tự Tỉnh.
"Ta chỉ cảm thấy điện hạ đã để lỡ một cơ hội tuyệt hảo." Đôi mắt vàng xanh của Mẫn Diễn đưa về phía hắn, trả lời.
"Để hắn vì thương xót ta mà ở lại sao?"
"Điện hạ chưa từng trải qua nỗi khổ chia ly nên mới có lời ấy. Nếu thực sự đến thời khắc đó, e rằng có phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào ngài cũng muốn giữ hắn lại."
Thiên Tốn híp mắt, khẽ cười nói: "Ta không cần được thương xót." Hắn cũng không thỏa mãn với chỉ được thương xót.
Mẫn Diễn nghe xong, chỉ cười không nói.
––––––––––––––––––––
Lạc Tự Tỉnh sầm mặt, lướt qua hoa viên như gió, tới thẳng Thanh Huân Các.
Từ khi hắn biết người Thiên Tốn đề phòng là Tống Du Cầm, khi ở vương phủ hắn thường đặc biệt để ý đến khí tức và tình hình linh lực của nàng. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ cảm giác thấy nàng có gì khác biệt, cũng không biết nàng rốt cục là ai. Nhưng không còn nghi ngờ gì, nàng cùng kẻ đứng sau nàng sẽ phải trả giá đại giới gấp trăm ngàn lần.
Thanh Huân Các là nơi ba thị thiếp của Thiên Tốn ở, diện tích tương đối lớn. Trong viện có một hồ nước không nhỏ, thông với hồ nước trong hoa viên. Xung quanh hồ trồng đầy liễu, mai, phong, anh đào, đủ loại cây cối, không khó để tưởng tượng ra là một nơi thắng cảnh suốt bốn mùa xuân hạ thu đông. Các toà lầu các điện phủ đan xen bên trong cây cối hoa cỏ, thanh tú nho nhã, mang cái thú riêng.
Giờ phút này, trong mắt Lạc Tự Tỉnh những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn thoáng dừng lại, cảm nhận linh lực và hơi thở, lập tức phi vào phòng bếp nhỏ trong Thanh Huân Các.
Trong phòng bếp không có ai khác, chỉ có Giang quản sự, Tống Du Cầm, Chước Dung, Nhược Liễu. Bốn người vây quanh một ấm thuốc, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Giang quản sự ngẩng đầu nhìn, trong thoáng chốc trông vừa buồn vừa vui: "Nội điện cuối cùng cũng đã trở lại. Điện hạ ngài ấy, điện hạ ngài ấy..."
Lạc Tự Tỉnh chằm chằm nhìn thẳng vào Tống Du Cầm vẫn đang tỏ vẻ tự nhiên, sau đó tùy tiện quét mắt bốn phía. Chước Dung lập tức hiểu ý, không để lộ gì mà ra đứng chặn trước cửa sổ.
Ngay sau đó, trong nháy mắt Lạc Tự Tỉnh như quỷ thần lướt tới ngay trước mặt bọn họ, tay tóm lấy cổ Tống Du Cầm, nội lực bộc phát, ấm thuốc ngã nhào xuống đất. Nhược Liễu kinh hô lên một tiếng, bị nội lực cực lớn làm ngất đi. Sức mạnh quá lớn, Giang quản sự lui lại liền mấy bước, trên mặt Chước Dung cũng lộ ra chút đau đớn. Đột nhiên, nội lực mạnh mẽ được thu trở lại, hai người nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
"Phản ứng theo bản năng mới không lừa được người." Lạc Tự Tỉnh nói lạnh như băng, chậm rãi thu chặt nắm tay, tăng thêm lực ép. Người bị hắn nắm giữ trong nháy mắt vừa rồi đã bộc phát ra nội lực còn trên tầm Chước Dung, không phải là một nữ tử thế tộc bình thường. Có lẽ về cơ bản cũng không phải là thế gia khuê tú gì.
Tống Dung Cầm còn đang định giải thích, nghe xong lời hắn liền biến sắc.
Giang quản sự ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp, vừa sợ vừa giận.
Ánh mắt Chước Dung cũng lạnh đi, thấp giọng nói: "Nội điện, thuộc hạ vô năng."
"Không liên quan tới ngươi, trình độ của nàng cao hơn ngươi." Lạc Tự Tỉnh nói, đôi mắt giận dữ càng sâu thẳm, "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nữ nhi của Tống thị." Tống Du Cầm nhẫn nại chịu sự đau đớn vì nghẹt thở cùng khí thế khiến người khác sợ hãi trên người hắn, trả lời.
Lạc Tự Tỉnh tất nhiên là không hài lòng với câu trả lời của nàng, tay kia ấn lên đầu vai nàng. Động tác nhìn như rất nhỏ, lại vận đủ tám phần nội lực, cưỡng ép lực xông vào cơ thể nàng.
Liền nghe Tống Du Cầm đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như người chết.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nữ nhi… của Tống thị."
Lại một tiếng kêu lên, Lạc Tự Tỉnh buông tay, Tống Du Cầm liền yếu ớt ngã xuống đất, hơi thở ngày càng nặng nề.
Lạc Tự Tỉnh trầm ngâm nhìn nàng, suy xét những phương thức có thể lấy tin tức từ miệng nàng. Trong lúc hắn đang cân nhắc, một đứa bé tóc bạc đáp xuống trong phòng, đôi mắt híp lại: "Chậc chậc, dùng hình phạt riêng sao? Ngươi gây chấn động dập nát kinh mạch tứ chi của nàng, không muốn lưu lại đường sống cho nàng sao?"
"Tạm thời không chết được." Lạc Ngũ công tử xưa nay là người thương hương tiếc ngọc nhất, thậm chí đối mặt với nữ thích khách tới giết chính mình cũng không xuống tay quá nặng, giờ phút này lại ngay cả lời nói cũng mang sát khí sắc bén.
Trọng Mộc không khỏi liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Gần đây chẳng phải có pháp lệnh không được tử hình nữ tử ư?"
"Ta không muốn lấy mạng nàng." Lạc Tự Tỉnh nói. Nàng là một nhân chứng quan trọng, sao có thể chết trước già trẻ nhà họ Tống? Huống chi nàng lại là một thị thiếp của Thiên Tốn, chết lúc này không khỏi sẽ cho kẻ khác một cái cớ.
Trọng Mộc nhìn nữ tử trên mặt đất, nói: "Yên tâm, ta có thể làm nàng nói ra một chữ không lọt."
Lạc Tự Tỉnh hơi hơi nhăn mày: "Ngươi ra tay có thích hợp không?"
"Sư phụ đang tức giận, ta dĩ nhiên nên điều tra cho tốt. Mặc dù trận chú nằm ở bên ngoài, nếu không có người dẫn chú thì sao có thể vào kinh thành, vào được Chiêu Vương Phủ?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh càng sầm xuống. Sắc mặt này của hắn, Giang quản sự và Chước Dung chưa từng thấy, không khỏi thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Bên kia, Thiên Tốn mới thanh tĩnh chưa được bao lâu, Ích Minh Đế cùng Đức Phi liền tới.
"Tốn nhi?" Đức Phi ngây dại đứng bên cửa, đôi mắt đẹp mở to, chằm chằm nhìn hắn.
Thiên Tốn ngồi dậy, mỉm cười: "Nương." Cho dù hắn muốn tiếng nói lớn hơn một ít, nhưng sức không đủ, hắn cũng không thể khống chế. Hơn nữa sự suy yếu của hắn bất luận thế nào cũng không che giấu được.
Đức Phi kinh ngạc nhìn hắn, lệ rơi không ngừng.
Thiên Tốn cũng biết lúc này chú ấn trên mặt mình trông khủng bố tới mức nào, ngay Lạc Tự Tỉnh còn phản ứng khác thường, huống chi là Đức Phi.
Đức Phi cuối cùng cũng hồi phục lại, khóc lên một tiếng chói tai liền ngất xỉu. Ích Minh Đế đang đứng sau lưng nàng vội đỡ lấy, bảo người hầu đỡ nàng đi nghỉ.
Thiên Tốn nhìn bọn họ, không nói gì.
Ích Minh Đế xoay người nhìn hắn, trong mắt có chút thương xót, bước nhanh tới trước giường: "Quốc sư, Tốn nhi hẳn là không sao đi."
Mẫn Diễn liếc nhìn ngài một cái, bỗng nhiên cười, nói: "Bệ hạ, chú ấn này nhìn qua thế nào?"
Ích Minh Đế ngẩn ra, đưa mắt nhìn về phía vị Quốc sư.
"Vạn năm khó gặp, mời bệ hạ nhìn kỹ một chút." Giọng Mẫn Diễn rất bình thường rất ôn hòa, nhưng lại quá bình thường, quá ôn hòa, thành ra có vẻ hơi cổ quái.
Ích Minh Đế chấn động, im lặng không nói.
"Dung túng, kết quả là như vậy. Bệ hạ vẫn nên nhanh chóng đáp ứng với điện hạ vài việc, hoàn thành tâm nguyện của điện hạ thì hơn."
Ích Minh Đế cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, Thiên Tốn từ trên mặt ngài mơ hồ nhìn ra sự đấu tranh cùng trìu mến, liền thở dài trong lòng.
"Đây rốt cuộc là thứ chú gì?"
"Cấm thuật dùng tính mạng vạn người để hiến tế. Thọ hạn của Chiêu Vương điện hạ có khả năng chỉ được trăm năm."
Sắc mặt của Ích Minh Đế càng thêm khó coi.
Thiên Tốn hợp thời lên tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần không cầu gì khác, chỉ mong có thể tự do sống qua thời gian còn lại. Thắng hay bại đều do nhi thần lựa chọn, sẽ không hối hận."
Trong mắt Ích Minh Đế ẩn giấu sự khó xử cùng nản lòng, ngài thở dài: "Trẫm không muốn mất ngươi."
Lời này của ngài không giả, Thiên Tốn nghe xong liền nhẹ nhàng cong môi: "Xin cho nhi thần tùy hứng một hồi."
Ích Minh Đế một lần nữa trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của hắn, đứng lên nói: "Quốc sư, đã nắm chắc chứng cứ Hoàng hậu tham gia vào việc nguyền rủa Tốn nhi chưa?"
"Nếu có chứng cứ, không cần bệ hạ ra tay, ta cũng có thể trừng phạt." Mẫn Diễn cau mày, đôi mắt vàng xanh ngầm nổi lên vẻ cực kỳ không vui, "Nàng thoát được rất sạch sẽ, bệ hạ cũng đã biết rồi."
"Trẫm sẽ không để kẻ lạm dụng chú thuật nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho dù... chỉ biết thế cục sẽ càng loạn." Giọng Ích Minh Đế thoáng nhẹ đi, ngài quay đầu nhìn Thiên Tốn đang tỏ vẻ như không để ý tới lời bọn họ, nói, "Tốn nhi..."
"Hoàng hậu bệ hạ chỉ vì mất đi Nhị hoàng huynh nên mới hành động bất kể hậu quả như vậy. Xin phụ hoàng nể mặt Nhị hoàng huynh, xử lý nhẹ đi cho thỏa đáng." Thiên Tốn nhẹ giọng trả lời, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết.
Ích Minh Đế im lặng nhìn hắn, tựa như không biết lần này hắn cầu tình đến tột cùng là chân thành hay vẫn giả vờ.
Cho dù chỉ còn lại một trăm năm, tình cảm giữa hai cha con cũng không thể quay trở lại như xưa. Hoặc có thể nói, cho tới giờ hai người vẫn chưa từng toàn tâm tin tưởng nhau.
Thiên Tốn buông mắt nhìn xuống, lại nói: "Nhi thần chịu chú lần này, nguyên nhân trực tiếp nhất là vì bên người có kẻ muốn đẩy nhi thần vào tử địa. Kẻ này cùng gia tộc của nàng lợi dụng Hoàng hậu bệ hạ khi bệ hạ bi thương xúc động, về tâm phải giết, về tội không thể tha thứ."
Hoàng đế dĩ nhiên hiểu được hắn đang ám chỉ ai, vẻ mặt kịch biến, giận dữ nói: "Nghịch tặc Tống thị làm bậy! Dám động tới hoàng nhi của ta!"
Mẫn Diễn khẽ dộng pháp trượng, mặt lạnh xuống, nói: "Ta sẽ lệnh cho đồ nhi điều tra Tống thị, có lẽ sẽ còn dấu vết để lại. Cấm thuật như vậy, tra qua tất cả các thế gia cũng phải ra được manh mối."
Ích Minh Đế gật đầu, cơn giận chưa tiêu, trầm giọng nói: "Xin tùy ý Quốc sư."
Tin Chiêu Vương chịu chú đang trong cơn nguy ngập chỉ sớm tối đã lan xa, Hoàng đế liền giải trừ cấm giữ, Kinh Hồng nội điện một lần nữa chủ trì đại cục. Không bao lâu sau, đại thế tộc Tống thị nguyền rủa Chiêu Vương ngoài nữ tử ra đều bị xử tử cả nhà, không ít thế gia liên quan tới Tống thị thì hoặc bị sung quân lưu đày, hoặc bị biếm xuống hàn tộc, hoặc bãi quan. Những người liên lụy tới việc nguyền rủa dường như đều nằm trong phái Tích Vương, phái Hoàng hậu, hoặc ít nhiều cân bằng các thế lực trong triều. Cho dù như thế, phái Chiêu Vương cũng thụ thương nghiêm trọng, không có lực tranh đấu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook