[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 22: Mất kiểm soát

Sau cái lần chép tài liệu của Vương Triết, Trí Tiết Lâm đồng thời triệt luôn đường sống của anh em trong lớp, thầy cô coi kiểm tra gắt như quỷ, đừng nhìn Trí Tiết Lâm giang hồ thế thôi chứ cậu ta học hành cũng được lắm, con nhà nghèo sống xa nhà vượt khó.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng mặt gân guốc gồng lên, giọng nói lớn phát ra rất có lực.

"Chỉ còn một tháng nữa là thi cuối kì, tất cả các em là tương lai của đất nước, không nể mặt tôi thì cũng nể mặt ba mẹ các em cực khổ cho các em đi học, không còn ngồi ở đây lâu được nữa đâu, không lo học đến khi ra trường rồi mới biết hối hận, trăm đường cũng không quay đầu được đâu..."

Thầy thì tràn đầy năng lượng thôi thúc học sinh, có thể nói già đi trước tuổi, còn học sinh thì như chẳng có tai để nghe, hệt như con kiến chui rúc làm tổ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, Hứa Trác hôm nay rất có tinh thần, học yếu học kém gì đó nhưng phải lên lớp được, ở lại mất mặt lắm, cho nên Hứa Trác học như thế nào đến cuối kì rất cố gắng học tập để không bị ở lại, xứng đáng học trò cá biệt biết quay đầu là bờ, ai ngờ gặp bão.

Mấy bài toán này khó lắm, Hứa Trác không có biết, cậu nhìn Quý Thừa đang giải bài tập, muốn đi qua ngồi lại không dám, chỗ ngồi đó hình như điều cấm kị của hắn, Quý Thừa ngẩng mặt nhìn cậu.

"Cái gì?"

Hứa Trác cười tươi: "Nhờ cậu chỉ tôi làm bài!"

"Tránh qua!"

"Hả?"

Quý Thừa đứng dậy, đẩy người Hứa Trác qua: "Tránh qua cho tôi ngồi!"

"À à!"

Quý Thừa tình nguyện chỉ bài cho kẻ tiểu nhân này, Hứa Trác thấy trong lớp đang làm việc riêng, cậu mở cặp lấy ra một bộ đồ lén lút nói nhỏ với Quý Thừa: "Lấy cặp cậu qua đây!"

Quý Thừa biết cậu định làm gì, hắn lấy cặp mình qua, Hứa Trác liền bỏ đồ vào, cậu bỏ đồ rất nhanh, lại có một hương thơm thoáng qua không khí, bay vào trong mũi Quý Thừa, mùi này rất thơm.

"Cậu còn giặt với nước hoa à?"

"Nước hoa gì, nước giặt bình thường thôi thơm không? Tôi cũng thích mùi này!"

Quý Thừa không nói về vấn đề này nữa, mở vở ra: "Cậu muốn tôi chỉ bài nào?"

Hứa Trác đưa tay chỉ vào: "Tất cả!"

Quý Thừa không hề cằn nhằn gì hết, ngồi một bên miệng liên tục nói, Hứa Trác chống cằm lắng nghe, nghe một hồi như tẩu hỏa nhập ma, đây không phải là ngôn ngữ của loài người, biến thái thật, Hứa Trác lén nhìn gương mặt của Quý Thừa, làm sao mà hắn có thể điều chỉnh khuôn mặt liệt tê tái chỉ khuôn môi là đóng mở đóng mở, khi Quý Thừa giảng xong Hứa Trác một câu cũng chẳng động vào não, nhưng không muốn làm hắn thất vọng cậu liền nói.

"Cậu giảng hay quá! Tôi hiểu hết rồi!"

Đến khi Trí Tiết Lâm lại gần Hứa Trác vẫn chưa làm được câu nào, tập đề cương này chắc làm đến già luôn quá, cậu kéo Trí Tiết Lâm lại, chỉ vào bài của mình hỏi nhỏ: "Này họ Trí bài này làm sao?"

Trí Tiết Lâm chảnh chọe nói: "Áp dụng công thức là được!"

"Áp dụng mẹ mày, áp dụng cả nhà mày đi!"

Trí Tiết Lâm mới ngồi xuống chỉ cậu mấy bài rồi đi, Hứa Trác coi như cũng hiểu sơ sơ, chỉ sơ sơ thôi, toán là một cái gì đó rất ảo diệu.

Ra về Hứa Trác dằn vặt làm tất cả ba bài đã xong và không biết đúng hay sai, cậu và Quý Thừa là người về cuối cùng, Hứa Trác bỏ vở vào cặp mới nhận thấy trong lớp còn một đứa chưa về nữa, Mộng Hy đang cặm cụi làm bài, Hứa Trác cảm thấy trong não mấy đứa học giỏi thật siêu phàm, nhưng không cần phải học bán mạng vậy chứ? Hứa Trác đi lên chọc một chút.

"Cậu học như vậy là muốn giành hạng nhất à, nói cho cậu biết hạng nhất là của Quý...!"

Không đúng! Chưa nói hết câu Hứa Trác cảm thấy Mộng Hy không đúng, cậu ta căn bản chẳng học gì, sách vở chỉ để lên cho có, thấy trán cậu ta chảy mồ hôi ròng ròng mặt còn đỏ chót, không phải bị bệnh rồi chứ? Xuất phát từ lòng quan tâm cậu liền hỏi.

"Cậu làm sao vậy?"

Mộng Hy một từ cũng không nói, khuôn mặt càng chảy mồ hôi lợi hại hơn, Quý Thừa đã đi tới bên cạnh Hứa Trác, hắn nhìn cử chỉ ôm bụng của cậu ta, nói với Hứa Trác.

"Hình như cậu ta bị đau bụng!"

Hứa Trác cũng để ý thấy, đau bụng mà không ra về ở lại đây, chỉ có loại đau bụng đó thôi, Hứa Trác liền cởi áo khoác ra để lên bàn cho Mộng Hy, rồi kéo Quý Thừa đi khuất.

Ánh mắt thoáng sửng sốt của Mộng Hy nhìn theo bóng lưng cao lớn của Triển Dịch.

Hứa Trác lái xe chạy từ từ, Quý Thừa đi bộ bên cạnh, sắc mặt nhăn nheo vì nắng, còn vì bắp tay sắp cháy khét đến nơi rồi: "Con gái thật phiền phức!"

Quý Thừa không nói chuyện này lại nói chuyện khác: "Khi nãy cậu căn bản không nghe tôi giảng bài phải không?"

Hứa Trác chẳng giật mình mấy chỉ thắc mắc, sao lúc nãy hắn không nói bây giờ mới nói, chơi cậu sao?

"Tôi nghe không lọt tai!"

"Vậy Trí Tiết Lâm giảng thì cậu nghe lọt tai?"

Hứa Trác liền nói sự thật, sự thật chính là Quý Thừa giảng khuôn mặt nghiêm túc của hắn có sức hút quá, Hứa Trác bị chuốc bùa không thể không nhìn hắn, còn gương mặt Trí Tiết Lâm căn bản chẳng có gì để ngắm: "Trí Tiết Lâm giảng tôi hiểu được một chút!"

Quý Thừa rẻ vào con hẻm đi khuất không nói lời nào, Hứa Trác phanh xe lại nhìn vào đường hắn đi, chắc chắn đây là nhân cách chống đối xã hội của hắn.

Bài kiểm tra một tiết toán cuối cùng trước khi lên đường, mười lăm ngày đếm ngược, Hứa Trác thấy bầu không khí căng thẳng sáng hôm nay không khỏi nhìn sang bàn của Quý Thừa, đã vào lớp rồi mà hắn vẫn chưa đi học, hôm nay tiết đầu tiên có bài kiểm tra sống còn đó, nếu đi thi làm điểm kém, bài kiểm tra này có thể kéo điểm lên đó, vậy mà trời hôm nay đổ mưa hay sao Quý Thừa còn chưa thấy đi học, hắn ngủ quên sao? Lý nào lại như vậy?

Chuẩn bị phát bài kiểm tra, Hứa Trác nôn nóng khèo Lý Lâm một cái hỏi nhỏ.

"Quý Thừa đâu?"

Lý Lâm hình như cũng không biết hắn đi đâu: "Tôi không biết!"

Hứa Trác nhận bài kiểm tra, mẹ nó thằng nhãi đó sao không đi học, quá ngông cuồng rồi, thằng học dốt như Hứa Trác còn đi cơ mà, thầy Ngô chỉ vào bàn Quý Thừa.

"Quý Thừa thật sự làm tôi quá thật vọng!"

Hứa Trác có một loại nôn nóng cùng lo lắng bất an, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Quý Thừa sáng nay đi học rất sớm, hắn biết sáng nay có bài kiểm tra, hắn ôn kĩ từ tối hôm qua, nhưng cách ra đường hôm nay của hắn có vấn đề, con hẻm đường nhà hắn, xuất hiện năm tên giang hồ quen mặt, thằng cầm đầu gã vác mã tấu, năm thằng đều có mã tấu sắt.

"Mẹ nó thằng chó! Hôm nay bọn tao cũng được gặp mày rồi!"

Quý Thừa liền nhận ra bọn chúng chính là người đã tập kích Triển Dịch, Quý Thừa nhìn đồng hồ, đã trễ giờ vào lớp mười phút rồi, xem ra hôm nay hắn không thể đến lớp được.

"Mẹ nó! Mày là thằng phá hỏng chuyện của tao mày nghĩ tao để yên cho mày sao!"

Quý Thừa nhìn thử đường, xem ra khó trốn rồi, vậy thì không trốn nữa: "Vậy thì sao?"

"Vậy thì sao?"

Gã cầm đầu nhái lại lời Quý Thừa, gã điên tiết tiến lên: "Mẹ nó! Vậy thì chuyện của thằng chó hỉ mũi chưa sạch đó sẽ tính hết lên người mày!"

Quý Thừa đột nhiên lùi lại bẻ gãy một cành cây, xung quanh đây chẳng có gậy sắt nào hết, bọn người lưu manh đó thấy Quý Thừa hành động cả đám cùng xông lên, Quý Thừa vứt cặp xuống đất, tay siết chặt, chân ghì mạnh lên mặt đất, lao tới, cành cây trong tay hắn là cành cây khô căn bản đánh không đau lắm, như gãi ngứa với bọn da trâu này vậy, Quý Thừa đành phải đánh vào chỗ hiểm.

Dù Quý Thừa ra chiêu có độc đến đâu, người vẫn không thể căn bằng được, hắn đánh đằng trước đằng sau bị tập kích, một cú đá của gã nào đó khiến chân hắn quỵ xuống như sắp ngã, một giây phân tâm đó má trái liền ăn ngay một cú đấm vào mặt, má bỏng rát, Quý Thừa nhấc chân đá mạnh vào đằng sau, dùng đầu của cây đâm mạnh vào bụng kẻ đằng trước, hơi thở đã có phần hỗn loạn.

Hai gã hai bên như lũ điên mà lao lên, da bọn chúng nóng hổi đen đúa, dùng mã tấu ra sức đập vào đầu Quý Thừa, hắn chỉ tránh được một gậy, gậy thứ hai liền ập tới bất thình lình.

"Bốp___!"

Đầu Quý Thừa ong ong vang lên, cơn hoa mắt chóng mặt tràn ngập toàn bộ não của hắn, hắn còn cảm nhận được chất lỏng sền sệt chảy từ đỉnh đầu chảy xuống, Quý Thừa điên tiết đấm vào mặt gã một đấm, nhấc tay ấn gã xuống đất, gã đằng sau lưng đứng dậy làm một phát đá vào lưng Quý Thừa, Quý Thừa liền ngã xuống nền đường, cái ngã này liền bị đám người nhân cơ hội tập kích, không cho Quý Thừa có cơ hội đứng dậy, bọn họ liên tục đá vào người hắn.

"Mẹ kiếp! Phá hỏng chuyện của tao, thằng nhóc còn bú sữa mẹ như mày bài đặt làm anh hùng hả?"

"Bốp___bốp___!"

Bọn chúng đánh túi bụi vào thân thể Quý Thừa như bao cát, hắn cũng là con người không phải trâu làm sao chịu nỗi, toàn thân đều phát đau, hắn che đầu bên dưới liền bị đánh, hắn che bên dưới, trên đầu liền bị đánh, khói bụi mù mịt từ dưới đất lên bám hết vào Quý Thừa.

"Đừng đánh nó chết!"

Đoàn người tức giận bỏ đi, sau một lúc lâu Quý Thừa mới từ từ ngồi dậy, hắn lấy tay bẩn thỉu da tay bị rách một mảng chống lên tường, loạn choạng đứng dậy, may mà bọn chúng không dùng dao nếu không Quý Thừa trên người khắp nơi đều thủng một lỗ, chân hắn loạng choạng vịn tường lấy cặp từ dưới đất lên, đầu óc vẫn còn mù mịt, không cần nhìn đồng hồ hắn cũng biết đã quá giờ kiểm tra rồi, chân hắn từ từ khập khiễng lết về nhà, thân ảnh xiêu vẹo mờ nhạt không có sức lực.

Hứa Trác kiểm tra xong, giờ ra chơi mang cặp trốn học luôn, không hiểu vì sao mà cậu có linh cảm không tốt, Hứa Trác đạp như điên đến nhà hắn, thấy cổng nhà hắn đóng kín như bưng, Hứa Trác kêu vài tiếng đều không thấy ai đáp lời, tưởng là hắn không ở nhà nhưng khi nhìn đến cửa sổ phòng hắn vẫn mở, Hứa Trác liền nhảy lên bật thèm trèo tường phi lên, mở tung của sổ của hắn, ánh mắt Hứa Trác sửng sốt nhìn vào ánh đèn le lói trong phòng hắn, thân thể Quý Thừa dọa người ngồi lên giường cả người tòa bụi cùng máu, giây phút ánh mắt phát nhiệt nỗi giận như đánh mất lý trí, cậu chưa bao giờ thấy mình tức giận như vậy, cậu nhảy vọt vào, Quý Thừa giật mình nhìn cậu, ánh mắt của Quý Thừa nhìn cậu, thật sự làm tức giận của cậu tràn ngập lên bộ não.

"Quý Thừa!"

Vào phòng rồi cậu mới thấy rõ Quý Thừa đang xử lý vết thương, Hứa Trác tiến lên cầm tay hắn, tay của hắn trắng như vậy toàn bộ đều trầy trụa, xước da, thịt non bên trong nhiễm máu ra còn thấm cả cát, Quý Thừa hắn xưa nay không kết thù với ai, chuyện này chắc chắn chỉ có thể liên quan tới cậu thôi, Hứa Trác nỗi điên gào lên: "Mẹ kiếp là bọn đó sao? Bọn khốn đó sao?"

Ngược lại Quý Thừa hơi im lặng xử lí vết thương của mình, chẳng có một câu nói gì oán tránh cậu hết, hắn im lặng như vậy càng làm Hứa Trác đau lòng, chửi cậu đi chứ, đứng dậy hét vào mặt cậu đi chứ, mẹ nó đấm cậu một phát đi chứ, tại sao lại im lặng, bài kiểm tra hôm nay đáng lẽ hắn có thể làm tốt là tại cậu hết.

"Mẹ kiếp, mày đợi tao đi giết bọn nó!"

Hứa Trác vừa quay lưng, Quý Thừa đã nắm cổ tay Hứa Trác: "Đừng đi!"

Hứa Trác sửng sốt, Quý Thừa lấy nước khử trùng thấm vào bông: "Cậu có đầu óc hay không? Cậu đi chịu chết à?"

Hứa Trác bình tĩnh lại, nhưng không thể bình tĩnh hết, cậu không phải không có đầu óc, chỉ là thấy Quý Thừa bị đánh ra nông nỗi này còn là vì cậu, không nỗi điên làm sao cậu chịu được, cậu đột ngột ngồi xuống lấy bông thấm chấm vào tay hắn, lau hết cát đi, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.

Hứa Trác đột nhiên nhớ tới lúc cậu bị dao đâm Quý Thừa cõng cậu chạy dưới ánh mặt trời nắng gắt chói chang, lúc cậu bị thương hắn lội nước biển đỡ cậu về, khi nào Hứa Trác gặp chuyện hắn đều xuất hiện, lúc còn sống lúc trở thành người khác đều như vậy, Quý Thừa nói rất đúng, kiếp trước hắn nợ cậu nhiều lắm cho nên kiếp này trả hết toàn bộ, không biết từ bao giờ trong não cậu toàn bộ đều là Quý Thừa, tất cả là Quý Thừa, cậu lo lắng đến bất an, ruột gan nóng bừng, cả người đều khó chịu.

Quý Thừa im lặng nhìn cậu, nhìn vẻ mặt của cậu còn nhăn nhó hơn cả hắn, mỗi lần lau đến chỗ nào mặt liền nhăn nhó lại giống như người bị đánh là cậu ta vậy, thứ hấp dẫn Quý Thừa chính là ánh mắt nhập tâm của cậu, cực kì giống với người nọ, giống đến mức hắn cũng thật sự cho là như vậy, Quý Thừa cả người bất giác căng cứng, không hiểu tại sao tim không kiểm soát lại đập thình thịch, Quý Thừa không hề muốn mình biến thành gã xấu xa tráo trở, giây phút này ánh mắt lại phủ đầy ánh hoàng hôn ảm đạm, không muốn nhìn thẳng vào Triển Dịch nữa.

___________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương