Tính Toán Chi Li
Chương 119: Tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài

Mộ Vũ nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt tôi, nói: “An Nhiên, anh phải tin tôi, tất cả những gì tôi làm đều là muốn tốt cho anh.” 

“Tin, tất nhiên tin, chắc chắn tin.” -Để bày tỏ sự chân thành, tôi suýt thề độc tới nơi. 

Cuối cùng hắn cũng bị tôi cảm động, lẳng lặng kéo tôi qua cài nút lại cho tôi, chồng áo len vào, bảo tôi đừng để bị cảm lạnh. Tôi nhìn hắn chỉnh lại quần áo cho tôi, bỗng nhớ đến cảnh tượng mình chế giễu Ngô Việt. 

Lúc đó Ngô Việt đang quen bạn gái. Nó vô cùng cưng chiều cô gái đó, nghe nó nói chuyện điện thoại mà tôi nổi hết da gà. Tôi cười nó hèn, nó còn rất vui, bảo có thể làm người tình nhỏ của mình vui cũng là một thú vui. Quả thật, nhìn khuôn mặt thư giãn của Mộ Vũ, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. 

Kéo tay áo, lật cổ áo, mỗi động tác đều được Mộ Vũ thực hiện một cách rất chăm chú. Tôi băn khoăn: nửa đêm nửa hôm tôi có ra ngoài đâu, ăn mặc chỉnh tề như vậy cho ai xem? Hơn nữa, cậu đừng chỉ lo cho tôi, áo sơ mi của cậu cũng bung ra một nửa rồi kìa, bờ ngực kia cứ lượn tới, lượn lui, lượn tới, lượn lui trước mặt tôi… Lúc bổn nhân nhận ra không quá ổn thì đã ôm eo hắn và bắt đầu gặm bằng miệng. Mộ Vũ kéo tôi ra, nói với ánh mắt trầm lắng: “Đừng quấy….” Tôi mặt dày xáp đến, ôm lấy hắn không chịu buông tay, cọ tới cọ lui nơi xương quai xanh của hắn, hứa là: “Không quấy không quấy, nghiêm túc đấy.” Hắn không khách sáo, nâng cầm tôi lên nhằm vào môi mà cắn. Cắn mạnh phết, tôi đau đến hít khè khè, sau đó tôi cảm nhận được mình bị hắn bế bổng lên. 

Lúc nằm lên giường, tôi đã có linh cảm là hôm nay không thể thoát thân một cách dễ dàng. Tất nhiên, tôi cũng tự thấy đúng là mình có chút đuối lý. Thế là ngoan ngoãn để cho hắn “hành”. Tư thế ngồi lên người hắn đi vào quá sâu, tôi chịu không được, muốn trốn, nhưng bị hắn giữ chặt lại. Cơ thể như mất điểm tựa dưới sự xông pha dữ dội mãnh liệt kia, chỉ biết nắm chặt lấy vai hắn. Chửi cũng vô ích, xin cũng vô ích, vì hơi thở và lời nói đều khó mà thành hình. Cuối cùng, một dòng nước mắt đau đớn vì bị mồ hôi vào mắt vẫn hiệu quả hơn cả. Mộ Vũ lập tức mềm lòng ngay, động tác chậm lại, trở nên vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, nhưng cảm giác gần gũi lại rõ rệt hơn. Hắn giúp tôi lau nước mắt và mồ hôi nơi góc trán, gọi tên tôi, hỏi tôi hắn làm tôi đau rồi phải không, nói xin lỗi với giọng khẽ khàng êm ái… Thực ra cũng không có gì, chỉ là quá thích dáng vẻ của hắn khi thương yêu trân trọng người khác. Dù tôi có quá đáng thế nào, cuối cùng hắn vẫn không nỡ, vẫn không thể nhẫn tâm cho tôi nếm quả đắng. 

Nửa đêm trở người, cơn đau nhức ở lưng đã đánh thức tôi. Lúc ngủ, Mộ Vũ ôm lấy tôi từ phía sau. Hơi thở rất nhẹ vấn vít bên tai. Tôi mơ màng nghĩ đến một chuyện: dự định ban đầu là muốn hỏi hắn có giấu tôi chuyện gì không. Kết quả là hình như cuối cùng vẫn chưa hỏi được gì cả, còn tự dưng hứa với tên đó là sau này sẽ không hỏi nữa. Tôi nhận ra mình dễ bị dụ ghê và có vấn đề về IQ nữa. Càng nghĩ càng tức, tôi bật đèn ngủ trên đầu giường lên, trở người lại đối mặt với Mộ Vũ, muốn gọi hắn dậy nói lại cho rõ. Vì động tác lớn quá, Mộ Vũ bị đánh thức thật. Hắn mơ màng mở mắt ra. Tôi nhìn hắn chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói gì đã thấy người đó nở một nụ cười quái lạ, thơm cái “chụt” lên mắt tôi, sau đó còn lẩm bẩm một câu: “Đẹp ghê” này nọ, rồi lại tựa lên vai tôi thiếp đi mất. 

Ngớ ra một lúc lâu, dở khóc dở cười. 

Tôi thở dài: ngày càng bó tay với tên này rồi. Thôi, mặc kệ thật hay giả, diễn hay vờ vịt, ai bảo tôi yêu hắn chứ. 

Ngày hôm sau thức dậy, hắn vẫn không ở bên cạnh. Trong phòng khách là tiếng nói chuyện điện thoại cố tình đè giọng xuống. Hẳn là hắn bận lắm. Điện thoại, tin nhắn cứ không ngừng tới. Có phải tôi nên để người ta về đi làm không? Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong lòng là tôi thấy khó chịu ngay. Tôi xa hắn lâu như vậy, vừa mới gặp lại, sao lại phải xa nhau nữa rồi? Không chịu được. 

Tôi chồng đại cái áo vào, đội quả đầu rối bù, vừa ngáp vừa đi đến bên cạnh Mộ Vũ. Mộ Vũ vừa nói chuyện điện thoại, vừa chỉnh lại cổ áo sơ mi cho tôi, hình như đang hỏi lượt vốn đầu tiên khi nào mới đến. Tôi thơm một cái lên khóe miệng hắn. Mộ Vũ chọt vào má lúm đồng tiền trên mặt tôi, tiếp tục nói về khu tây, khu đông, đội sáu, đội bảy, Trương Vương Lý Triệu này nọ một cách lưu loát. Tuy tôi không hiểu, nhưng trong lòng vẫn vui phết. Tên này quả nhiên thành đạt rồi. Hắn xách cổ tôi, đẩy tôi vào nhà vệ sinh. Đến khi tôi đánh răng rửa mặt xong, hắn đã bày đồ ăn sáng lên bàn. 

Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được hỏi một câu: “Cậu bận phết nhỉ?” 

Mộ Vũ gật đầu, “ừa” một tiếng.

“À, nếu cậu bận thì…thì…”

“Nếu nhất định phải về, họ sẽ báo cho tôi biết.” -Mộ Vũ nói.

“Ừa…thế thì được.” -Ở thêm được ngày nào hay ngày đó, tôi tự an ủi bản thân. 

Mộ Vũ lại hỏi tôi: “Thế còn anh? Khi nào anh về đi làm? Hay là…” 

Mẹ qua đời, tôi đã xin nghỉ phép với cơ quan, cũng không nói rõ cụ thể nghỉ bao nhiêu ngày, nhưng không ai hối tôi đi làm cả. Dù gì cũng cần có thời gian điều tiết tâm trạng khi xảy ra chuyện như vậy. Mẹ mất rồi, công việc đó cũng không quan trọng đến thế nữa. Năm xưa phải lựa chọn giữa mẹ và Mộ Vũ một cách khó khăn và đau đớn. Bây giờ tình hình vô cùng đơn giản, công việc hay Mộ Vũ, tất nhiên là vế sau. Tôi cắn đũa nghĩ ngợi, cuối cùng nói: “Hay là tôi từ chức nhé, theo cậu sang thành phố Z!” -Nói xong, tôi thấy mình suy nghĩ đơn giản quá. Cơ quan chúng tôi không chấp nhận đồng tính, chưa chắc chỗ làm của Mộ Vũ có thể chấp nhận! Bằng không tại sao năm xưa quản lý Lâm lại tránh những tin đồn đó như tránh tà.

Khó biết nhường nào, bây giờ Mộ Vũ mới làm đến chức này. Mình đừng gây phiền phức cho hắn nữa. Thế nên bây giờ nhìn lại, đi đâu cũng thế, đều không thể quá lộ liễu như nhau. Tôi bỗng nảy sinh cảm giác “trời đất tuy lớn, nhưng không chốn dung thân.” Đấy chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi. Nhìn Mộ Vũ trước mắt, hắn bình an và chạm tay là tới. Tôi cũng không có vấn đề gì lớn, có thể chạy nhảy tung tăng. Buổi sáng, chúng tôi ngồi ăn cơm trò chuyện với nhau, buổi tối nằm ngủ chung hoặc làm một số thứ khác. Thế này là tốt lắm rồi. Cho dù không thể công bố với mọi người, cho dù phải che giấu cẩn thận cũng không sao đúng không? Ít nhất là chúng tôi vẫn ở bên nhau. 

Nếu Mộ Vũ ở thành phố Z thì tôi cũng sang thành phố Z tìm đại việc nào đó làm, dù gì cũng không chết đói. Hơn nữa, với công việc hiện tại của Mộ Vũ, thu nhập không thành vấn đề. Nhỡ sau này có việc gì cần dùng nhiều tiền, hắn cũng có thể xoay được. Nếu không thể quang minh chính đại, thì tôi cứ âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh hắn. Trải qua một cuộc chia ly dài như vậy, tôi thật lòng cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên nhau lâu dài. 

“Ừa, tôi sẽ rất kín tiếng, không để người khác nắm được sơ hở nào nữa, không ngu ngốc như ngày xưa nữa.” -Tôi không biết đây là thỏa hiệp hay là trưởng thành. Tôi chỉ biết tương lai của mình phải có con người tên Hàn Mộ Vũ này, tôi nguyện vì điều này mà nhượng bộ đủ điều.

Mộ Vũ nhìn tôi một lúc lâu, lắc đầu nói: “An Nhiên, chuyện đi thành phố Z không vội, chờ tình hình bên tôi ổn định rồi hẵng tính, không bao lâu nữa đâu… Có những chuyện không như anh nghĩ. Tôi làm nhiều như vậy là để cho anh một cuộc sống tốt hơn tự do hơn trong tương lai, chứ không phải để anh đi theo tôi chịu thiệt.” 

“Ừa…” -Nghe những lời nói không rõ ràng nhưng rất nghiêm túc của hắn, trái tim bé nhỏ của tôi không khỏi xúc động. Tôi có thể đoán ra được một ít manh mối. Có lẽ hắn đang thực hành “yêu tôi bằng cách của mình” mà hắn nói. 

Thế nhưng “có những chuyện không như tôi nghĩ” là thế nào? Tôi hoàn toàn không biết phải nghĩ theo hướng nào. Băn khoăn nửa ngày, tôi vẫn quyết định hỏi. Mộ Vũ hờ hững nhìn tôi một cái, tiếp tục rửa chén. Tôi thực sự bó tay, bật tivi tựa vào sofa phơi thây. Không bao lâu sau, một móng vuốt lạnh toát được nhét vào trong cổ tôi: “An Nhiên, tôi phải ra siêu thị một chuyến, đồ trong tủ lạnh sắp ăn hết rồi.” 

Không muốn nói chuyện với hắn, tôi xua tay đại. 

Kết quả là lúc nghe thấy tiếng chìa khóa xe vang lên leng keng, tôi nhảy lên cái roẹt: “Chờ đã, chờ đã, tôi đi với cậu.” -Không phải tôi khoa trương đâu, nhưng tôi cứ nơm nớp lo sợ khi phải để hắn lái xe. Suốt dọc đường, Mộ Vũ nhắm mắt lại một cách thoải mái, khiến tôi nhớ đến buổi tối đó hắn cũng từng ngồi trên ghế phụ lái của tôi như vậy và nói: “Chỉ muốn nhắm mắt lại, không cần nghĩ đi như thế nào, không cần lo sẽ lạc đường…anh dẫn tôi đi đâu thì tôi đi đó…”

Chớp mắt đã nhiều năm rồi, hắn vẫn ở bên cạnh, vẫn nghĩ như vậy. Tâm trạng của tôi bỗng ổn định trở lại. 

Chúng tôi đẩy xe lượn lờ trong siêu thị. Những thứ như rau, gia vị, gạo chất đầy nửa khoang xe. 

Đi ngang quang khu rau củ trái cây, Mộ Vũ bỗng ghé tai tôi, nói với giọng dịu dàng êm ái: “An Nhiên, tôi muốn ăn nho.” -Tôi ngớ ra. Tính ra yêu cầu này thực ra chẳng có gì to tát. Thứ khiến tôi đứng hình là ngữ khí và biểu cảm của hắn. Rõ ràng là một người không thích nói cười, ban nãy hắn đã làm thế nào để ra được dáng vẻ nũng nịu đó, còn làm nũng một cách…quyến rũ như vậy. 

Nho thôi mà? Mua! Lựa loại đắt nhất. 

Lúc tính tiền, hắn lấy mỗi nho nhét vào tay tôi bảo tôi thanh toán. Tôi lấy làm khó hiểu nhưng vẫn nghe lời hắn theo bản năng. Bản thân hắn thanh toán cả đống đồ còn lại trên xe, tôi chỉ móc tiền cho chút nho đó. Thanh toán xong, hắn cất hóa đơn mua sắm đi, trong mắt lấp lánh ý cười rạng ngời. 

Được ăn nho sướng đến thế à? Hàn Mộ Vũ cậu bảo lương một năm của cậu được mấy trăm nghìn là chém gió đúng không?

Lơ mơ về đến nhà, chúng tôi đặt những thứ mới mua đâu vào đấy, cuối cùng nhận ra không biết từ lúc nào Mộ Vũ đã tiện tay cầm một cuốn sổ ghi chép dày cộm 

Tôi bưng nho đã rửa xong ra. Mộ Vũ không khách sáo đón lấy từ chỗ tay tôi, sau đó nhét cuốn sổ ghi chép cho tôi, chẳng giải thích lấy câu nào đã đi ăn nho. 

Tôi ngồi xuống, giở trang bìa ra, lật đến trang đầu tiên, nhìn rất lâu, vẫn không thể rời mắt. 

Thực ra tổng cộng cũng chỉ có mấy chữ. Góc trái phía trên trang giấy viết một chữ “Hàn”, bên phải ghi một dòng chữ: “Có: Nho 2.32 kg, 39.44”, sau đó là chữ ký của Hàn Mộ Vũ. 

Thời gian nhảy lại về cái ngày không được phép nhắc đến đó. Dấu tay màu máu cùng với vết thương nứt toạc bắt đầu trở nên rõ rệt trong não. Tôi chưa quên. Trong những năm tháng trước khi Mộ Vũ xuất hiện, tôi vẫn luôn ôn lại nó. Chuyện cũ của chúng tôi bị cộng cộng trừ trừ thành một con số đơn bạc vô nghĩa, tôi hoàn toàn không có cách nào khác, trân mắt nhìn cảnh chia ly diễn ra. Ngày xưa mỗi khi nghĩ đến những thứ ấy, tôi đều đau đến run rẩy. 

Nhưng hôm nay…một vật mát lạnh chạm vào môi, tôi há miệng ra trong vô thức, một quả nho đã được lột vỏ lăn vào trong miệng. Mộ Vũ ôm chặt lấy tôi, nói: “An Nhiên, quên những chuyện buồn đó đi. Chẳng phải chính anh đã nói à? Chúng ta mãi mãi không dứt nợ được. Trước đây có nhiều mối dây dưa như vậy, sau này vẫn sẽ tiếp tục dây dưa, chẳng qua chỉ là đổi một cuốn sổ khác ghi lại từ đầu. 

Phải, Mộ Vũ quay về rồi. Thế là vết thương có lớn đến đâu cũng có thể lành được. Nhai nho trong miệng, tôi ăn nói cũng lúng búng không rõ: “…Thế 573 tệ 2 xu mà cậu nợ tôi trước kia thì sao?” 

Mộ Vũ bưng mặt tôi mè nheo: “Chỗ đấy cứ nợ tiếp đi. Tôi thích nợ anh. Bằng không, trong lòng không yên tâm.” 

Tôi trợn mắt, muốn đẩy hắn ra nhưng chưa thành công đã bị bịt miệng lại. 

Hai đầu lưỡi tranh nhau miếng hoa quả tươi ngon. Một sự thỏa mãn ngọt ngào ngấm thẳng vào tim.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương