Tính Toán Chi Li
Chương 116: Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi

Tôi biết quá ít về ngành xây dựng, mà “cách nghề như cách núi”, rất nhiều việc tôi đều không có khái niệm, hắn nói sao thì tôi nghe vậy. Điều quan trọng nhất là hắn còn nguyên vẹn ở trước mặt tôi. Có kết quả này ở đây, dường như tất cả những sự “sai sai” khác đều không cần phải hỏi cặn kẽ ngọn nguồn đến thế.

Lúc đầu, Dương Hiểu Phi ở chung một bộ phận với hắn, sau đó được chuyển đến một bộ phận khác. Hay tin gã mập có thể tách khỏi anh Hàn của gã, tôi thực sự cảm thấy người ta giỏi hơn mình nhiều.

Ăn no xong, tôi tự giác đi rửa bát. Mộ Vũ cũng không tranh với tôi, trái lại bắt chước tôi ôm lấy tôi từ phía sau, vừa âu yếm vừa trả lời những câu hỏi vô thức của tôi, câu được câu mất.

“Ăn ở thành phố Z có quen không?” 

“Có.”

“Nghe nói ở đó đặc biệt lạnh đúng không? Sắp lạnh ngang Đông Bắc rồi.”

“Ừa.” 

“Cái cây tin tức của tụi mình bị bốc đi vì mở đường cho xe chạy rồi biết không? Cái cây mà cậu treo hoa đó, vì chuyện đó mà tôi còn đánh nhau một trận với công nhân sửa đường nữa….”

“…Không bị thương chứ?” 

“Với thân thủ của tôi thì sao mà bị thương được…còn cứu được hai bông hoa nữa…”

“…Anh đó…” 

“Thế…à ừm…cậu chưa kết hôn đúng không…”

“…Sắp rồi.” 

“…” 

“Chắc sắp có biệt thự xe sang đến cưới anh rồi…”

“…Thằng nhóc chết tiệt…” 

“Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lót bông có lạnh không?” 

“Không lạnh…” 

“Thôi đi, mặc thêm cái áo đi…”

“Không cần, ôm anh ấm lắm…”

Tôi lau khô tay rồi lấy chiếc áo len mà mẹ để lại cho hắn: “Đây là áo ba mẹ tôi bảo tôi cho cậu, thực ra họ đã biết từ lâu rồi…” -Biểu cảm điềm đạm của hắn cho thấy thực ra hắn cũng biết là ba mẹ tôi biết rồi. Tôi nói tiếp: “Họ không phản đối.” -Hắn vẫn không quá ngạc nhiên, thế nên đến lượt tôi kinh ngạc: “Ngay cả chuyện họ không phản đối mà cậu cũng biết ư?”

“Trước đó anh có nói.” 

“Tôi có nói đâu.” 

“Chính anh nói chú bảo nếu may mắn thì người anh yêu nhất vẫn có thể trở về… Có thể thấy chú đã biết người anh yêu nhất là tôi rồi, chú cũng muốn tôi về.”

“Ừa nhỉ.” -Tôi nhận ra IQ của mình thực sự cần được xem xét lại: “Thế…à ừm…cậu không có ý kiến gì hết à?”

Tôi nghĩ ít nhất hắn cũng phải vui, dù gì một mối tình được ba mẹ ủng hộ thậm chí chúc phúc thì sẽ viên mãn hơn. Hắn nhìn tôi rất lâu rồi nói: “Tôi nghĩ chắc chắn lúc đó anh đã rất buồn, buồn đến mức cô chú không thể tiếp tục phản đối nữa…”

Mắt tôi nóng lên, tôi cúi đầu xuống, lẩm bẩm một câu: “…Cũng không hẳn, nếu cậu cho tôi một chút tin tức thì sẽ tốt hơn…”

Mộ Vũ không lên tiếng. 

Thực ra tôi rất muốn biết rốt cuộc tại sao hắn lại không chút tin tức đến mức nếu không nói là cố tình thì cũng không giải thích được. Thế nhưng bản năng của tôi tin là: hắn nhất định có cái lý của hắn.

Tôi sẽ không khăng khẳng bắt hắn phải giải thích với tôi bằng được như xưa nữa, không được mè nheo theo ý mình như vậy nữa. Nếu có thể nói cho tôi biết, hắn sẽ nói cho tôi biết thôi.

Thời gian quá cứng rắn, đủ để mài nhẵn bất kì một góc cạnh hay mũi nhọn nào. Không có gì không tốt, ít nhất tôi có thể ôm hắn chặt hơn mà không làm hắn bị thương.

“Thử áo len xem có vừa không nào?” -Tôi chuyển chủ đề, nhét áo len cho hắn. 

Hắn nhìn tôi, từ từ đón lấy. Ánh mắt dò xét khiến tôi có chút bối rối. 

Gì? Bộ bố không được chín chắn, hiểu chuyện, suy nghĩ thông suốt à?

Tôi đẩy nhẹ hắn: “Mau thay đi.” 

Hắn không nhúc nhích. 

Rề rà gì vậy? Thế là tôi đưa tay cởi cúc áo của hắn ra một cách vừa tự nhiên vừa vô tư làm sao. Vẫn là chiếc áo sơ mi caro xanh trắng thơm tho sạch sẽ, có lót bông, sờ lên không hề mỏng, hơn nữa cảm giác còn không tệ. Cuối cùng tên này cũng chịu đổi cho mình một chiếc áo tử tế rồi.

Hành động ấy rất trong sáng, nhưng sau khi tôi vô tình liếc thấy cuống họng hắn khẽ rung lên một cái thì hoàn toàn thay đổi. Tôi đang làm gì thế này? Đang cởi áo của hắn! Não tôi loạn cào cào lên, thậm chí không dám ngẩng đầu, ngón tay cũng hơi cứng đờ, nhưng không dừng lại được, như bị trúng bùa chú gì đó, và rồi lại mở thêm một bùa chú khác, không dứt ra được.

Mộ Vũ vắt áo len lên thành ghế sofa, hai tay kéo tôi lại gần, ôm trọn vào lòng.

Nhịp tim bỗng dưng trở nên đặc biệt nhanh, tim đập vào lồng ngực một cách mất kiểm soát. Tôi biết rõ đấy không phải là căng thẳng, không phải là ngại ngùng, mà là hưng phấn. Tôi cần phóng một ngọn lửa, thiêu rụi sự cô quạnh dày cộm đã phủ lên mỗi một sợi dây thần kinh trên cơ thể mình trong ba năm qua. Hơi ấm của hắn là nguồn lửa tốt nhất, chỉ vài đốm nhỏ là có thể đốt cháy cả cánh đồng.

Cởi chiếc cúc tròn sáng như ngọc trai cuối cùng ra, tôi chẳng buồn làm giá, đề nghị: “Đi tắm thôi.”

Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sáng như biển hồ của hắn, tôi bổ sung: “Tắm chung.” 

Mộ Vũ ngẩn ra một lúc, sau đó hiểu ra, bưng mặt tôi lên, hỏi tôi với hơi thở không đều: “Được không? An Nhiên, được không?”

Có gì mà không được? Nhìn bộ dạng vừa trông đợi vừa khắc chế của hắn, tôi nhận ra thứ tâm trạng vô cùng ngọt ngào đã bắt đầu thức tỉnh. Tôi vờ vịt “khen” hắn: “Lớn hơn một chút có khác, đã biết khách sáo với tôi rồi.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị hắn bế bổng lên. 

“Tôi không khách sáo với anh đâu.” -Hắn nói. 

Hình như Mộ Vũ lại cao hơn rồi, dáng vóc tráng kiện hơn trước thấy rõ, nhưng vẫn là hình thái hoàn hảo với những đường nét liền mạch. Nhưng trong giây phút cởi hết đồ ra, tôi lại suýt bùng nổ tới nơi. Vì tôi phát hiện trên vai và lưng hắn lại có thêm mấy vết sẹo, nhìn là biết ngay do vật sắc nhọn gây nên. Màu sắc của các vết sẹo đậm nhạt khác nhau. Vết trên vai trái chỉ còn lại một đường chỉ trắng, còn bên vai phải có hai vết sẹo dài ít nhất mười xen-ti-mét vẫn thâm tím thấy rõ, và một số vết sẹo nhỏ khác nữa, nằm rải rác trên bề mặt cơ thể xinh đẹp đó, trên tay, trên chân, trước ngực.

Tôi xót xa đến mức không biết nên đối mặt với hắn bằng biểu cảm gì, chỉ biết cười khẩy: “Hàn Mộ Vũ, có lần nào rời xa tôi, cậu dám không mang vết thương trở về không?”

“Mấy cái này đã lành rồi.” -Hắn còn dám phân bua. 

“Lành rồi là xong chuyện à? Rốt cuộc là thế nào? Cậu đi làm hay tham gia xã hội đen thế?” -Làm gì có công việc bình thường nào lại thường xuyên bị dao chém như vậy? 

Hắn lại gần, xoay vai tôi lại, bắt tôi nhìn hắn và nói: “An Nhiên, tôi từng thề là chắc chắn tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, nhất định sẽ để mình trong sạch khi quay về đón anh. Mấy năm nay, tôi luôn nhớ rõ. Vậy nên, anh yên tâm đi, tôi không tham gia xã hội đen, tôi thực sự chỉ làm việc cho một công ty vật liệu xây dựng, chỉ là công việc của tôi có chút nguy hiểm. Vật liệu xây dựng cát đá gần như là ngành bị xã hội đen lũng đoạn. Công ty chúng tôi là công ty đàng hoàng, nhưng làm cái này khó tránh khỏi đụng chạm đến lợi ích của xã hội đen. Thế nên, cả đám chúng tôi thường xuyên xảy ra một chút ẩu đả với bọn cô hồn các đảng. Tính ra chúng tôi chỉ có thể xem là phòng vệ chính đáng.”

“Cậu phòng vệ ra nông nổi này à?” -Tôi rờ vết thương trên vai hắn, trong lòng thầm nghĩ: cái này mà sâu hơn chút nữa chắc cả cánh tay sẽ lìa ra mất.

“An Nhiên, tôi không giấu anh. Lúc rời đi, tôi đã tính rồi, hoặc là chết ở bên ngoài, hoặc là quay về đón anh đi. Lúc đó quả thật hơi nguy hiểm. Mỗi lần đi xe, tôi đều không biết có quay về được không, thậm chí không dám cho anh tin tức, càng không dám liên lạc với anh. Tôi sợ nhỡ mình xảy ra chuyện gì, anh hay tin sẽ không chịu được, chẳng thà cứ không có tin tức.”

Sự quyết đoán khi hành động của Mộ Vũ khiến tôi không khỏi sợ hãi: “Cậu cũng biết là tôi không chịu được, bộ không thể làm chuyện gì không nguy hiểm à? Cứ phải như thế mới có tương lai sao?”

Hắn ôm tôi vào lòng. Hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau. Hắn nói bên tai tôi: “Tôi không có bất kì chỗ dựa nào, không có trình độ học vấn, không có quan hệ, những thứ am hiểu lại không nhiều. Cơ hội đối với tôi mà nói vốn đã ít đến đáng thương. Hơn nữa, tôi còn rất gấp, vì anh đang chờ tôi, tôi không thể vì muốn yên ổn mà để anh chờ mười năm hai mươi năm được. Ban nãy tôi có nói rồi, giới hạn của tôi là không phạm pháp. Ngoài cái đó ra, bất kì cách nào có thể kiếm tiền nhanh tôi đều sẵn sàng thử. Và cái tôi chọn đã là con đường tắt nhanh nhất mà tôi có thể tìm được rồi.”

Thế nên đây là đáp án sao? Sở dĩ hắn bỗng nhiên biến mất không chút tin tức thực ra là vì hắn luôn sẵn sàng cho một ngày thực sự hắn sẽ biến mất mãi mãi. Thế nên có ai dám nói là mình khổ nhất? Hắn dùng một cơ thể đầy những vết sẹo đậm nhạt khác nhau để giải thích với tôi, để cho tôi thấy rằng sau khi hai đứa lạc nhau, hắn đã quay về bên tôi một cách khó khăn mà kiên định như thế nào? Thế nên có ai là dễ dàng? Chúng tôi đều bỏ ra rất nhiều, nhưng cuối cùng nhận ra trên thế giới có một sự tương tác gọi là lấy thương trị thương. Đúng thế, lấy những nỗi khổ mà tôi đã chịu vì cậu để hóa giải những nỗi khổ mà cậu đã chịu vì tôi.

“Không sao, An Nhiên, bây giờ không còn những nguy hiểm đó nữa…” -Mộ Vũ vừa vuốt xương bả vai tôi, vừa thở dài: “Có điều, tôi vẫn dùng quá nhiều thời gian, để An Nhiên của tôi chờ lâu quá, người đã gầy đến mức này rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương