Edit: Pei Pei
Hoàng Đế nhớ lại toàn viện trong mộng kia.

Nước chảy cầu nhỏ, ngói xanh tường trắng.

Bạch lê hoa rực rỡ như tuyết, tiên nhân thanh lãnh khoác trường y từ hành lang uốn khúc đi tới gần hắn: "Cha ta đã bị ngươi chọc tức đến xuất môn đi vân du rồi, bây giờ Bạch gia không ai quở mắng ngươi, về sau đến phòng ăn cùng ta dùng bữa."
Bạch hoa rơi trong cơn gió phiêu du, ánh mặt trời rực rỡ khoan thai đáp xuống Cửu Hòa trấn, dung nhan thanh lãnh như tranh vẽ nhẹ nhàng in sâu vào linh hồn hỗn loạn đớn đau của hắn.

Bạch Minh Hiên...!
Là hắn trong những tháng năm ngây dại, trong màn trướng ở Bạch gia như con chó điên muốn thân thể Bạch Minh Hiên...!
Chẳng có dã nam nhân nào cả, kẻ khiến Bạch Minh Hiên mang thai hài tử, làm cho hắn đố kị đến phát rồ thậm chí làm thương tổn Bạch Minh Hiên, thì ra...!thì ra vốn là chính hắn.

Hắn đã từng vì đố kị mà nhục nhã giày vò Bạch Minh Hiên, dùng cả đời mới có thể trả lại.

Hoàng Đế hé miệng, nói: "Bạch Minh Hiên, trẫm nhớ ra rồi, trẫm..."
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Minh Hiên đã rút ra cây trâm cài trong phát quan, mỉm cười đâm vào cổ họng của mình.

Một trâm xuyên qua yết hầu, máu tươi phun tung toé.

Người một lòng muốn chết, tuyệt không để cho chính mình lưu lại nửa phần cơ hội sống.

Trong Minh Nguyệt cung truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của thiên tử: "Bạch Minh Hiên!!!!!!"
Bạch Minh Hiên mang trên mặt là ý cười được giải thoát, hôn mê trong vũng máu.

Y một đời cẩn thận từng li từng tí như bước trên băng mỏng mà sống sót, che dấu thân phận mình, thu liễm những yêu hận của chính mình.

Ngày hôm nay, y rốt cuộc triệt để kết thúc giày vò, thống thống khoái khoái mỉm cười trở lại.


Âm tào địa phủ, cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên, một bên bỉ ngạn hoa nở rộ, phồn hoa nhân gian không sánh bằng.

Bạch Minh Hiên gặp được cha mẹ hắn, hai vị lão nhân một đời lo lắng vì một hài tử dị dạng, cuối cùng cũng lại bị y liên lụy mà chết.

Bạch Minh Hiên hé miệng: "Cha...!Mẹ..."
Hai vị lão nhân quay đầu mỉm cười với y, khoát tay ra hiệu không cần tiễn nữa.

Bạch Minh Hiên cố tình đuổi theo, lại bị vây lại không có cách nào tiến lên, chỉ có thể nhìn hai vị lão nhân sóng vai đi tới cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, nhảy xuống bờ vãng sinh.

Từ đây phụ tử duyên tận, không còn kiếp sau.

Bạch Minh Hiên nước mắt rơi xuống, trước mắt dần dần mơ hồ, nhìn lại lần nữa, lại trở về Bạch gia ngày xưa.

Ánh nắng tươi sáng, ngói xanh tường trắng, bọn hạ nhân cầm vài thứ đi qua, cười nói: "Tiểu thiếu gia đã về."
Bạch Minh Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cạnh giàn đỗ quyên bên góc tường là vật lớn đang ngồi xổm, tựa như một ngọn núi nhỏ.

Núi nhỏ nghe thấy âm thanh, chậm rãi đứng thẳng người, đầu tóc rối bời mặt đầy râu mép chỉ lộ ra ngoài ánh mắt hung hãn sáng ngời, nhìn y vừa hung ác vừa ngốc nghếch mà ha ha cười.

Bạch Minh Hiên nhìn bộ y phục mới đổi của dã nhân kia lại dính đầy bùn đất, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: "Ngươi đang làm gì?"
Dã nhân nói: "Trồng hoa."
Bạch Minh Hiên nói: "Cùng ta vào, sau đó cách đám hoa cỏ xa một chút, tránh cả người dính đầy bùn hôi."
Hắn mang dã nhân lỗ mãng kia vào nhà thay y phục.

Mới vừa đóng cửa lại, thân thể cao tráng của dã nhân liền không kịp chờ đợi đem y đặt trên bàn sách như thú hoang kiếm ăn đổ ập xuống mà hôn một cái, hôn đến mặt Bạch Minh Hiên đầy nước, ghét bỏ đẩy ngực dã nhân: "Không cho...!Ưm...!con dã thú nhà ngươi...!Bẩn chết rồi..."
Dã nhân cậy mạnh áp chế thân thể yếu đuối mỏng manh của danh môn thiếu gia, không kiêng kị mà liếm cắn đôi môi mềm mại của Bạch Minh Hiên, một bên hôn một bên mơ hồ lẩm bẩm: "Thật ngọt, có vị hoa quế..."
Bạch Minh Hiên hoàn toàn buông thả.


Từ khi dã nhân này từ trên người y khai trai, vừa nhìn thấy y sẽ như thú hoang đói bụng nhào tới.

Lúc tỉnh táo đôi chút còn biết coi chừng người khác, nhưng khi điên khùng thì ở trong sân cũng liều mạng mà lôi kéo y phục của y.

Bạch Minh Hiên tay nắm thành quyền đánh hắn một cái, bị hôn đến thở không ra hơi, y phục bị xé nát khi nào cũng không biết.

Xú dã nhân này khí lực quá lớn, gấm lụa tơ tằm mềm như mây trân quý ở trong tay hắn so với tờ giấy bị xé nhăn còn không bằng, dễ dàng rách thành từng mảnh.

Bạch Minh Hiên nhìn đôi chân dài trần trụi của mình khoát lên hai bên người dã nhân, thư huyệt được che đậy vừa thẹn lại vừa sợ mà chảy nước.

Dã nhân bị mùi vị của tao thủy hấp dẫn, giống như thú hoang ngửi dọc theo ngực cùng bụng dưới Bạch Minh Hiên, xốc lên vải vóc bị xé nát tham lam nhìn chăm chú hai non huyệt không ngừng run rẩy co rút kia.

Hai cánh thịt hoa trắng mịn no đủ hơi mở ra, khe thịt bên trong lộ ra một chút ánh nước non hồng.

Dã nhân vội vã lè lưỡi liếm mở khe thịt, há to miệng ngậm tới, vừa gặm vừa liếm mà hút mật ngọt trong khe thịt.

Bạch Minh Hiên thoải mái phát run, cánh tay che đi đôi mắt của mình.

Thư huyệt phía trên mẫn cảm, tiểu thịt hạt bị đầu lưỡi ẩm ướt thô ráp của dã nhân dùng sức liếm, kịch liệt khoái cảm làm cho d*m thủy bên trong thư huyệt ào ạt chảy ra.

Dã nhân quỳ gối giữa hai đùi Bạch Minh Hiên, đem hai tao huyệt thơm ngọt ăn đủ mới nôn nóng móc ra hai đại côn th*t, uy vũ ngẩng cao trước mặt Bạch Minh Hiên.

Bạch Minh Hiên sợ hãi nhắm mắt, nước dâm từ hai tao huyệt lại chảy càng nhiều.

Hắn muốn lần lượt thao, cũng bị dã nhân hung hãn này dùng hai cái thịt heo bổng triệt để thao mở, thao đến khóc gọi xin tha, thậm chí bị dã nhân hung hãn trực tiếp thao đến ngất đi.


Hai đại quy đầu như trứng ngỗng chậm rãi tới gần thân thể của hắn, khối thịt nóng bỏng ngạnh lên như đá, vừa mới đi vào, Bạch Minh Hiên liền eo chân bủn rủn, run rẩy rên rỉ: "Ừm...!Không..."
Dã nhân hung hãn đáy mắt chợt lóe tia sáng hưng phấn, hai cự vật thô cứng cũng không nhìn Bạch Minh Hiên chịu được hay không, hung ác đâm đến cùng, đem hoa tâm cùng cúc tâm đỉnh đến đau nhức tê dại.

Bạch Nguyệt Quang hai chân mở lớn, tựa như bị dã nhân cường bạo khóc lóc cầu xin: "Vô liêm sỉ...!A...!Chậm một chút...!Đi ra ngoài...!A...!Quá lớn...!A...!Đi ra ngoài..."
Dã nhân một bên làm một bên trào phúng Bạch Minh Hiên sướng còn già mồm: "Rõ ràng sảng khoái đến phun nước, nhìn thấy đại dương v*t liền thèm, đến khi bị thao lại khóc lóc nói không muốn.

Bạch công tử, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
côn th*t cứng rắn thô to điên cuồng ra vào trong vách huyệt non mềm, quy đầu đỉnh vào tao tâm, gân xanh nổi lên rõ ràng nơi thịt mềm.

Âm mao thô cứng dưới háng dã nhân đâm vào tiểu hạt mẫn cảm trong khe thịt dâm đãng, ba chỗ cùng đạt khoái cảm làm cho Bạch Minh Hiên hỏng mất, khóc lóc muốn chạy trốn.

Y một đời đều e sợ chuyện này.

Dị dạng thân thể là bí mật đáng xấu hổ, vì vậy cũng trở thành cấm kỵ.

Y sợ bị nhìn thấy, sợ bị chạm vào.

Mãi đến tận khi dã nhân xuất hiện, cậy thế mạnh bạo xé rách y phục của y, cưỡng ép liếm ướt thư huyệt y, làm cho y vui sướng tràn trề mà phát tao, bị làm đến bụng chứa đầy nồng tinh.

Lưu luyến xúc cảm xuất hiện bên trong, Bạch Minh Hiên xấu hổ mà phun ra nuốt vào hai cái cự vật nóng bỏng, đôi môi phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: "Ừm...!A...!Không được...!thật chặt..."
Bạch Minh Hiên mơ hồ bị dã nhân hung ác mạnh mẽ làm ở từng góc phòng, thư huyệt cùng cúc huyệt đều bị xuyên đến sưng tấy bủn rủn, rót vào tinh dịch lại bị rút ra, nước dâm phun đầy đất tựa như đi tiểu.

Dã nhân kia giống như không biết mệt, côn th*t tráng kiện trong thân thể hắn đổi tư thế đâm rút, còn muốn xé áo của y ngậm núm vú non mềm òm ọp òm ọp hút lấy.

Bạch Minh Hiên bị làm đến không còn sức lực, suy nhược mà xụi lơ dưới thân thể cường tráng của dã nhân, hai chân mở rộng núm vú lộ ra, cuống họng đã khóc đến khàn khàn, chỉ có thể mềm nhũn cầu xin: "Chậm một chút...!Ân...!Không được...!Nghỉ một lát...!Ưm a...!Để tao huyệt nghỉ một lát..."
Dã nhân chậm rãi cắm vào hỏi: "Tao huyệt nào muốn nghỉ ngơi, phía trước, hay là mặt sau?"
Bạch Minh Hiên lung tung nói: "Phía trước...!Ưm...!Không chịu nổi..."
Dã nhân cười xấu xa: "Được, để cái lỗ nhỏ phía trước của Bạch công tử nghỉ ngơi."
Hắn rút hai cự vật ra, đột nhiên xoay người Bạch Minh Hiên đè xuống giường, hai cái gậy th*t vẫn còn cứng rắn cùng lúc chen vào cúc huyệt sưng tấy mềm mại.

Hoang đường một hồi, kinh sợ một đời.


Bạch Minh Hiên ngồi trong tiểu đình, nhìn hoa sen Cẩm Lý, đề bút phác hoạ.

Dã nhân dã tính chưa lui kia từ trong sân lăn qua lăn lại, khiến cho cả người một thân bùn hôi, quản cũng không quản được.

Bạch Minh Hiên ở nơi yên ắng thoải mái này có chút hoảng hốt, tháng bảy mặt trời càng chói chang, dã nhân kia thân trần dưới ánh nắng chăm bón hoa cỏ, cũng không ngại da thịt phơi nắng đau rát.

Bạch Minh Hiên thở dài, nói với thị nữ sau lưng: "Đi gọi dã nhân kia lại đây, trong phòng buồn bực, bữa trưa ăn trong tiểu đình."
Một bình quỳnh hoa lộ, một cái đĩa cánh gà, dưa muối thái thịt thêm thức ăn, ngày hè khiến cho khẩu vị không tốt, chỉ có thể ăn chút thanh đạm khai vị.

Nhưng dã nhân không được, hắn quanh năm suốt tháng muốn ăn thịt, phải có chân giò lợn cùng một lồng bánh bao cải trắng lớn, bằng không ăn không đủ no.

Bạch Minh Hiên để thị nữ bày lên, hắn chậm rãi gắp thức ăn, đối diện với dã nhân gặm chân giò lợn gặm đến khò khè, thập phần làm người ta chán ghét.

Bạch Minh Hiên hơi nhíu lông mày: "Nhỏ giọng chút."
Dã nhân lập tức nghe lời mà gặm nhỏ một chút.

Bạch Minh Hiên đỡ trán.

Ngoại trừ việc kia, dã nhân này kỳ thực rất nghe lời, chính là...!Thực sự dã tính khó thuần, tựa như trong đầu thiếu mất một chút suy nghĩ của người thường, làm việc chưa bao giờ cân nhắc hành vi của mình có hợp lẽ thường hay không.

Bạch Minh Hiên thở dài.

Dã nhân gặm xong móng giò, ăn sạch hết bánh bao lớn, lấy một nắm điểm tâm, một bên gặm một bên đến xem Bạch Minh Hiên vẽ tranh.

Bạch Minh Hiên chỉ lo móng vuốt bóng nhẫy của hắn làm bẩn bức tranh, vội vàng nói: "Muốn nhìn thì nhìn, đừng có đụng vào."
Dã nhân nói: "Ta không động vào, bức tranh này của ngươi không đẹp."
Bạch Minh Hiên lười cùng một dã nhân thảo luận tranh chữ.

Nhưng dã nhân lại nghiêm trang nói: "Ngươi cho ta vẽ một tấm."
Bạch Minh Hiên cười nhạo một tiếng: "Vẽ cái gì? Vẽ ra một con tinh tinh?"
Dã nhân gặm bánh bao lớn, mơ hồ không rõ mà lầmbầm: "Ta đầu óc không tốt, sợ quên mất ngươi là ai.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương